Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 9:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
07/08/2024
"Nên như vậy." Tô Văn Khanh ôm ngực lạnh nhạt đáp, không nói thêm nữa.
Nhìn Nhị thái thái cúi đầu, Từ lão thái thái đã hạ hỏa, trầm giọng nói: "Ta biết trong lòng ngươi bất mãn vì ta cưng chiều Văn Khanh. Con bé không còn mẹ từ nhỏ, thân thể không tốt, tính tình ít nói, có ấm ức gì chỉ yên lặng nuốt vào, ta là bà ngoại nó nhìn đau lòng, thương nó nhiều một chút thì sao chứ, ngươi là bác không thương cháu ngoại thì thôi, còn mặc cho nô tài ức hiếp chủ tử, nếu để mẹ Văn Khanh biết chuyện này sẽ đau lòng thế nào, năm đó Tĩnh nhi còn thương Tâm Trúc như con gái ruột!"
Vừa nhắc đến con gái Từ Tĩnh mất sớm thì Từ lão thái thái lại đau lòng, mọi người lại an ủi một hồi.
Lệnh cho nha đầu đỡ Vương thị ngồi xuống, lúc này Từ lão thái thái mới chú ý đến Tuyết Nhuế quỳ ở bên cạnh, mặt mày trắng bệch.
Ngay cả bà già như bà cũng biết đến tên của nha đầu này, ỷ vào sự tin tưởng của chủ mẫu làm xằng làm bậy, đeo vàng đội bạc khắp người, trông còn tốt hơn cả mấy cô nương đang ngồi đây.
Đâu giống một nha đầu!
Không muốn nhìn tiếp nữa, bà lạnh lùng nói: "Nha đầu này hống hách như thế, dám lấy danh chủ tử sỉ nhục tiểu thư quý phủ, điêu nô như thế giữ lại làm gì, vả miệng hai mươi cái đuổi ra khỏi Hầu phủ, tìm người gả đi."
Vương thị, Từ Tử Ngọc rùng mình, Tuyết Nhuế không phải nha đầu bình thường, đâu thể đuổi khỏi phủ được, vội khẩn cầu: "Tuyết Nhuế là cháu gái nhũ mẫu của con dâu, từ nhỏ đã hầu hạ con, trước khi nhũ mẫu mất đã nhờ con trông nom, nếu đuổi đi thì con đâu còn mặt mũi gặp nhũ mẫu nữa. Tại con dâu dạy bảo không tốt, lão thái thái dạy dỗ một trận là được, nể tình con, lão thái thái cho nó ở lại đi."
Mặt Tuyết Nhuế tái mét, ra sức dập đầu: "Xin lão thái thái tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không cố ý đưa nhầm hoa, nô tỳ không phải cố ý… Biểu tiểu thư tha mạng, nô tỳ thật sự không dám…" Đâu còn vẻ ngang ngược không coi ai ra gì thường ngày nữa.
Từ lão thái thái không nói gì, tất cả theo ý Tô Văn Khanh. Tô Văn Khanh nhẹ nhàng nhìn Tuyết Nhuế, dừng lại vài giây trên cổ tay kia mới quay đi: "Nếu bác đã cầu xin, nể tình bác giữ lại lần này…"
Tuyết Nhuế thở phào nhẹ nhõm, người nhũn ra sụp xuống đất, sau đó nghe thấy Từ lão thái thái bổ sung thêm một câu: "Vả miệng hai mươi cái, đánh hai mươi gậy làm cảnh cáo."
Tuyết Nhuế hơi ngây ra rồi gào khóc như điên, Từ lão thái thái phất tay, bà tử hai bên đi ra kéo người xuống. Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng đã có tiếng vả miệng bôm bốp, Nhị thái thái, Từ Tử Ngọc lại định cầu xin nhưng nhìn mặt Từ lão thái thái, cuối cùng không dám mở miệng.
Từ lão thái thái nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Ngươi quản giáo không nghiêm, sau này hãy nhớ không được dung túng cho nô tài như thế. Gần đây ta ngủ không yên lắm, ngươi chép năm bản ‘Kinh Kim Cương’ mang đến đây. Được rồi, ta không có hứng thú giữ các ngươi lại, hôm nay Văn Khanh chịu ấm ức nên nghỉ ngơi ở đây, đi xuống cả đi."
…
Sau khi mọi người đi về, hai bà cháu yên lặng ăn cơm tối, Xuân Tàm và Lục Tụ hầu hạ hai người rửa mặt. Từ lão thái thái thấy mắt cháu gái còn sưng như quả đào thì sai Xuân Tàm đi lấy hai quả trứng luộc, lột vỏ nhẹ nhàng xoa mắt.
Từ lão thái thái thở dài, mặt mày tươi rói, xoa mái tóc búi lỏng của Tô Văn Khanh, dịu dàng nói: "Từ bé mẹ cháu đã hướng nội, bị ấm ức không dám nói với ta, mắt khóc như quả đào rồi mà hôm sau vẫn nói không khóc. Ta sợ cháu cũng như thế, nhưng giờ thấy cháu còn khá hơn mẹ cháu." Nói đến đây, Từ lão thái thái hơi đau lòng, giơ tay vuốt lưng cháu gái, thấy xương lồi hết lên vì gầy lại cay mũi: "Sao ăn mãi không béo chứ."
Tô Văn Khanh nắm lấy bàn tay Từ lão thái thái còn chưa có vẻ già nua cười: "Béo có gì tốt chứ, cháu không muốn giống như Tâm Qùy, tròn vo như bánh trôi."
"Cháu ấy." Từ lão thái thái bị Tô Văn Khanh chọc cười, nhớ tới dáng vẻ tròn ủm của cháu gái nhỏ thì buồn cười, lại hỏi nàng: "Có tủi thân không?"
Tủi thân chứ, sao không tủi thân được! Tô Văn Khanh dựa vào Từ lão thái thái chậm rãi nói: "Đằng ngoại Nhị cữu mẫu có quyền, lão thái thái nể mặt Vương gia không tiện làm khó, bà ngoại thương cháu, đương nhiên cháu biết nỗi khó xử của bà."
Từ lão thái thái nghe thế càng đau lòng, thương thay cháu ngoại của bà hiểu chuyện như thế: "Bác dâu cháu… Không nói cũng được."
"Bà nghĩ nhiều rồi, nghe cha nói Vương đại nhân là người hiền lành, bác dâu là muội muội ruột của Vương đại nhân thì dĩ nhiên là tốt. Tuyết Nhuế kia là cháu gái nhũ mẫu của bác, đi theo thái thái mấy năm nên kiêu ngạo, bác bận lo liệu việc nhà đâu biết đám điêu nô này làm gì bên ngoài, cho dù biết rõ cũng nể mặt nhũ mẫu mà nhắm mắt làm ngơ, có phải là lỗi của thái thái đâu."
Nhìn Nhị thái thái cúi đầu, Từ lão thái thái đã hạ hỏa, trầm giọng nói: "Ta biết trong lòng ngươi bất mãn vì ta cưng chiều Văn Khanh. Con bé không còn mẹ từ nhỏ, thân thể không tốt, tính tình ít nói, có ấm ức gì chỉ yên lặng nuốt vào, ta là bà ngoại nó nhìn đau lòng, thương nó nhiều một chút thì sao chứ, ngươi là bác không thương cháu ngoại thì thôi, còn mặc cho nô tài ức hiếp chủ tử, nếu để mẹ Văn Khanh biết chuyện này sẽ đau lòng thế nào, năm đó Tĩnh nhi còn thương Tâm Trúc như con gái ruột!"
Vừa nhắc đến con gái Từ Tĩnh mất sớm thì Từ lão thái thái lại đau lòng, mọi người lại an ủi một hồi.
Lệnh cho nha đầu đỡ Vương thị ngồi xuống, lúc này Từ lão thái thái mới chú ý đến Tuyết Nhuế quỳ ở bên cạnh, mặt mày trắng bệch.
Ngay cả bà già như bà cũng biết đến tên của nha đầu này, ỷ vào sự tin tưởng của chủ mẫu làm xằng làm bậy, đeo vàng đội bạc khắp người, trông còn tốt hơn cả mấy cô nương đang ngồi đây.
Đâu giống một nha đầu!
Không muốn nhìn tiếp nữa, bà lạnh lùng nói: "Nha đầu này hống hách như thế, dám lấy danh chủ tử sỉ nhục tiểu thư quý phủ, điêu nô như thế giữ lại làm gì, vả miệng hai mươi cái đuổi ra khỏi Hầu phủ, tìm người gả đi."
Vương thị, Từ Tử Ngọc rùng mình, Tuyết Nhuế không phải nha đầu bình thường, đâu thể đuổi khỏi phủ được, vội khẩn cầu: "Tuyết Nhuế là cháu gái nhũ mẫu của con dâu, từ nhỏ đã hầu hạ con, trước khi nhũ mẫu mất đã nhờ con trông nom, nếu đuổi đi thì con đâu còn mặt mũi gặp nhũ mẫu nữa. Tại con dâu dạy bảo không tốt, lão thái thái dạy dỗ một trận là được, nể tình con, lão thái thái cho nó ở lại đi."
Mặt Tuyết Nhuế tái mét, ra sức dập đầu: "Xin lão thái thái tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không cố ý đưa nhầm hoa, nô tỳ không phải cố ý… Biểu tiểu thư tha mạng, nô tỳ thật sự không dám…" Đâu còn vẻ ngang ngược không coi ai ra gì thường ngày nữa.
Từ lão thái thái không nói gì, tất cả theo ý Tô Văn Khanh. Tô Văn Khanh nhẹ nhàng nhìn Tuyết Nhuế, dừng lại vài giây trên cổ tay kia mới quay đi: "Nếu bác đã cầu xin, nể tình bác giữ lại lần này…"
Tuyết Nhuế thở phào nhẹ nhõm, người nhũn ra sụp xuống đất, sau đó nghe thấy Từ lão thái thái bổ sung thêm một câu: "Vả miệng hai mươi cái, đánh hai mươi gậy làm cảnh cáo."
Tuyết Nhuế hơi ngây ra rồi gào khóc như điên, Từ lão thái thái phất tay, bà tử hai bên đi ra kéo người xuống. Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng đã có tiếng vả miệng bôm bốp, Nhị thái thái, Từ Tử Ngọc lại định cầu xin nhưng nhìn mặt Từ lão thái thái, cuối cùng không dám mở miệng.
Từ lão thái thái nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Ngươi quản giáo không nghiêm, sau này hãy nhớ không được dung túng cho nô tài như thế. Gần đây ta ngủ không yên lắm, ngươi chép năm bản ‘Kinh Kim Cương’ mang đến đây. Được rồi, ta không có hứng thú giữ các ngươi lại, hôm nay Văn Khanh chịu ấm ức nên nghỉ ngơi ở đây, đi xuống cả đi."
…
Sau khi mọi người đi về, hai bà cháu yên lặng ăn cơm tối, Xuân Tàm và Lục Tụ hầu hạ hai người rửa mặt. Từ lão thái thái thấy mắt cháu gái còn sưng như quả đào thì sai Xuân Tàm đi lấy hai quả trứng luộc, lột vỏ nhẹ nhàng xoa mắt.
Từ lão thái thái thở dài, mặt mày tươi rói, xoa mái tóc búi lỏng của Tô Văn Khanh, dịu dàng nói: "Từ bé mẹ cháu đã hướng nội, bị ấm ức không dám nói với ta, mắt khóc như quả đào rồi mà hôm sau vẫn nói không khóc. Ta sợ cháu cũng như thế, nhưng giờ thấy cháu còn khá hơn mẹ cháu." Nói đến đây, Từ lão thái thái hơi đau lòng, giơ tay vuốt lưng cháu gái, thấy xương lồi hết lên vì gầy lại cay mũi: "Sao ăn mãi không béo chứ."
Tô Văn Khanh nắm lấy bàn tay Từ lão thái thái còn chưa có vẻ già nua cười: "Béo có gì tốt chứ, cháu không muốn giống như Tâm Qùy, tròn vo như bánh trôi."
"Cháu ấy." Từ lão thái thái bị Tô Văn Khanh chọc cười, nhớ tới dáng vẻ tròn ủm của cháu gái nhỏ thì buồn cười, lại hỏi nàng: "Có tủi thân không?"
Tủi thân chứ, sao không tủi thân được! Tô Văn Khanh dựa vào Từ lão thái thái chậm rãi nói: "Đằng ngoại Nhị cữu mẫu có quyền, lão thái thái nể mặt Vương gia không tiện làm khó, bà ngoại thương cháu, đương nhiên cháu biết nỗi khó xử của bà."
Từ lão thái thái nghe thế càng đau lòng, thương thay cháu ngoại của bà hiểu chuyện như thế: "Bác dâu cháu… Không nói cũng được."
"Bà nghĩ nhiều rồi, nghe cha nói Vương đại nhân là người hiền lành, bác dâu là muội muội ruột của Vương đại nhân thì dĩ nhiên là tốt. Tuyết Nhuế kia là cháu gái nhũ mẫu của bác, đi theo thái thái mấy năm nên kiêu ngạo, bác bận lo liệu việc nhà đâu biết đám điêu nô này làm gì bên ngoài, cho dù biết rõ cũng nể mặt nhũ mẫu mà nhắm mắt làm ngơ, có phải là lỗi của thái thái đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.