Chương 8
Dan Brown
17/12/2013
Robert Langdon đứng chết sững ở cửa Đại sảnh Tượng đài Danh nhân Quốc gia,
trân trối nhìn khung cảnh bất ngờ trước mắt. Căn phòng vẫn y nguyên như
trong ký ức của anh với hình bán nguyệt cân đối xây dựng theo phong cách khán đài Hy Lạp. Những bức tường vòng cung duyên dáng bằng sa thạch và
thạch cao Italia làm nền cho hàng cột ốp đá sặc sỡ, điểm xuyết loạt
tượng danh nhân quốc gia - cả thảy là ba mươi tám pho lấy nguyên mẫu từ
các công dân Mỹ xuất chúng, kích thước như người thật, quây thành nửa
vòng tròn trên nền nhà lát đá cẩm thạch đen trắng.Mọi chi tiết đúng như Langdon ghi nhớ hồi tham dự thuyết giảng ở đây.Ngoại trừ một chi tiết.Tối nay, căn phòng trống rỗng.Không ghế ngồi. Không cử toạ. Không có Peter Solomon. Chỉ có vài du khách đi
lại vẩn vơ, chẳng hề để tâm đến sự xuất hiện của Robert Langdon. Hay là
Peter dặn đến Nhà Tròn[1] nhỉ? Langdon ngó xuống hành lang phía nam dẫn
tới Nhà tròn và cũng chỉ thấy dăm ba khách du lịch lang thang ở đó.Tiếng vọng của chuông đồng hồ đã dứt hẳn. Giờ thì anh đến muộn thật rồi.Robert Langdon vội vã quay lại tiền sảnh và gặp được một hướng dẫn viên.- Xin lỗi anh, sự kiện tổ chức ở đâu nhỉ, sự kiện của Viện Smithsonian tối nay ấy?Người hướng dẫn ngập ngừng.- Tôi không dám chắc, thưa ông. Khi nào thì nó bắt đầu?- Giờ này!Người kia lắc đầu.- Viện Smithsonian không có sự kiện nào vào tối nay cả, chí ít là ở đây.Ngơ ngác, Langdon vội vã quay trở lại trung tâm căn phòng, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Hay là Solomon đang trêu đùa gì đây?Langdon không tài nào hiểu nổi. Anh rút điện thoại di động cùng tờ fax nhận được sáng nay và bấm số của Peter.Điện thoại phải mất một lúc mới bắt được tín hiệu trong toà nhà rộng lớn. Cuối cùng, nó cũng đổ chuông.Giọng miền nam quen thuộc trả lời máy.- Văn phòng Peter Solomon, tôi là Anthony. Tôi giúp gì được quý vị?- Anthony! - Langdon thở phào - Rất vui là anh vẫn còn ở văn phòng.
Robert Langdon đây. Hình như có gì đó nhầm lẫn về buổi thuyết giảng. Tôi đang đứng trong Đại sảnh Tượng đài Danh nhân, nhưng chẳng có ai ở đây
cả. Hay là buổi lễ được chuyển tới một phòng khác?- Tôi không nghĩ như vậy, thưa Giáo sư. Để tôi kiểm tra nhé! - Viên trợ
lý dừng lại một lát - Giáo sư đã xác nhận trực tiếp với ông Solomon
chưa?Langdon bối rối.- Không, tôi xác nhận với anh, Anthony ạ. Sáng nay!- Vâng, tôi nhớ rồi - Đầu dây bên kia im bặt một lúc - Đó là sơ suất của Giáo sư đấy, Giáo sư có nghĩ thế không?Langdon giật thót.- Anh bảo sao cơ?- Hãy xem nhé… - người đàn ông nói - ông nhận được một bản fax đề nghị
gọi tới một số điện thoại, và làm theo. Ông nói chuyện với một người
hoàn toàn xa lạ tự nhận mình là trợ lý của Peter Solomon. Sau đó, ông
sẵn sàng leo lên một chiếc máy bay riêng để tới Washington và chui vào
một chiếc xe đợi sẵn. Có phải thế không nào?Langdon rùng mình ớn lạnh.- Anh là thằng quái nào vậy? Peter đâu?- Tôi e rằng Peter Solomon không hề biết rằng ông đến Washington tối nay - âm sắc miền nam biến mất, và giọng gã đàn ông chuyển thành tiếng thì
thầm dịu dàng - Ngài ở đây, thưa ngài Langdon, bởi vì tôi muốn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.