Chương 38: Ước hẹn bốn năm (1)
Tích Hòa
04/10/2016
Tiểu Hoa là người nhận được giấy báo nhập học muộn nhất, khi đó cô đã tuyệt vọng, nhưng Thẩm Hi Tri ngày nào cũng động viên cô: “Rượu ngon ủ
lâu, vở kịch hay phải chờ đến cuối, chúng ta không cần vội.”
Người hiểu rõ cảm xúc thất thường của cô nhất chính là Hứa Đống bé nhỏ.
Thật ra không còn ‘bé nhỏ’ nữa, cậu bé sắp thành học sinh cấp 2 ngày nào ăn đồ quá mặn hay thịt kho tàu cháy khét đều có thể học theo anh hai ăn ngon lành, sau đó hai anh em chạy về nhà họ Thẩm ói. Điều này làm nỗi sợ hãi với thi tốt nghiệp của Hứa Đống nâng cao hơn một bậc, hay nói đơn giản là cậu rất sợ.
Ngày thư nhập học gửi đến Tiểu Hoa đang ngồi cạnh Thẩm Hi Tri, anh cầm kéo nhỏ cắt móng tay cho cô, ve kêu râm ran, mặc dù không át tiếng bác đưa thư, nhưng làm người ta thấy như đang ở trong mơ vậy. Tiểu Hoa đá chân Thẩm Hi Tri, mùa hè nóng nên anh chỉ mặc quần đùi, anh cười xấu xa nói: “Sao vậy? Muốn sờ anh hả?”
Tiểu Hoa hỏi anh: “Anh nghe xem, hình như có ai gọi tên em thì phải?”
Trời nóng nên chẳng ai thích đi ra ngoài cả, cả khu chung cư yên tĩnh, chỉ có tiếng bác đưa thư gọi: “Hứa Bình An? Hứa Bình An có thư!”
Chạy ra sớm nhất là mấy người đánh bài trong tiệm cắt tóc, trong đó có cả Trần Ái Lệ.
Liên Thanh xuýt xoa: “Ái chà Bình An nhà cô giỏi thật đấy! Thi đậu luôn!”
Thật ra Trần Ái Lệ không biết chuyện thi vào đại học trọng điểm khó khăn thế nào, nhưng giờ phút này đứng trong hội chị em mạt chược, tự nhiên bà ta thấy rất vinh quang.
Nở mày nở mặt hết sức.
Nhưng ngoài miệng vẫn nâng con trai bảo bối lên: “Hứa Đống nhà em nói, sau này nó cũng thi vào đại học Bắc Thành.”
Tiểu Hoa không thèm mang giày, để chân trần chạy xuống, Thẩm Hi Tri cầm cây kéo nhỏ đuổi theo sau, nhắc nhở: “Em cẩn thận, đừng dẫm lên mảnh thủy tinh!”
Sáng nay có đứa trẻ làm rớt bình sữa, đầu hành lang vẫn còn ít mảnh thủy tinh. Tiểu Hoa không nghe thấy, dẫm chân lên, cũng không cảm thấy đau. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào phong thư dày cộm. Năm ngoái cô đã từng thấy, Thẩm Hi Tri cũng nhận được như vậy. Khi ấy cô đã tự nhủ lòng, là mình cũng phải nhận được phong thư như thế.
Bao nhiêu ngày tháng học tập cực khổ, bao ngày chờ đợi trong âu lo, bao ngày xa cách Thẩm Hi Tri, thì ra tất cả đều đáng giá.
Giây phút này cô cảm nhận sâu sắc câu nói của Thẩm Hi Tri mấy năm trước: “Em có muốn đổi đời không?”
Cô đã làm được.
Thẩm Hi Tri đứng sau lưng cô, tận mắt nhìn thấy cô dẫm lên mảnh thủy tinh, lúc nhấc chân lên bàn chân có đốm máu đỏ, nhưng anh không kêu cô dừng lại. Thấy cô cầm phong thư quay lại tìm anh, ánh mắt cô lấp lánh vui mừng.
Tìm được anh rồi vội vã chạy lại, Thẩm Hi Tri bước lên ôm cô vào lòng, trách mắng: “Chạy cái gì!”
Tiểu Hoa cười, giơ phong thư trước mặt anh: “Anh xem đi.”
Không quan tâm đến đám người đang xì xào bàn tán, Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa đến quầy thuốc dưới lầu, đặt chân cô lên đùi anh.
Tiêu độc, rửa sạch, sau đó lấy nhíp gắp mảnh thủy tinh ra, rồi quấn băng gạc, từ đầu đến cuối Tiểu Hoa lo cầm phong thư cười, không cảm thấy đau chút nào cả.
Cuối cùng Thẩm Hi Tri bế cô lên lầu, bế thẳng vào phòng cô.
Tiểu Hoa kéo anh ngồi xuống, nâng như nâng vật quý: “Anh bóc giúp em đi, em sợ làm rách.”
Anh bóc phong thư ra, Tiểu Hoa cẩn thận đọc giấy báo, anh giơ tay nhéo má cô: “Bé con giỏi lắm.”
Tiểu Hoa nhìn anh: “Thẩm Hi Tri, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau đúng không?”
Thẩm Hi Tri nhìn vào mắt cô, nghe cô hỏi: “Đúng không? Chúng ta sẽ không xa nhau nữa?”
Cổ họng anh ừ một tiếng, dời mắt đi không nhìn cô nữa. Tiểu Hoa nghịch ngón tay anh: “Tốt quá.”
“Là lên đại học tốt hay ở bên anh tốt?”
“Cả hai.”
“Nếu anh không ở đây thì sao?”
“Vậy không tốt.”
“Nhưng có thể lên đại học mà.” Anh cười.
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không tốt.”
Anh thở dài: “Em phải thay đổi đi, sau này đừng bướng bỉnh thế nữa.”
***
Rất nhanh Tiểu Hoa phải ra Bắc học, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Hứa Đống buồn bã mấy ngày liền, trốn trong phòng với Bạo Bạo. Tiểu Hoa làm nhiều món ngon dỗ em trai, còn lấy ra 100 đồng trong tiền sinh hoạt Hứa Kiến Quốc đưa cho cậu.
Vì trước đây đã nói, nếu thi vào Bắc Thành phải tự mình trang trải, nên khi Hứa Kiến Quốc đưa tiền cho cô, Tiểu Hoa nói: “Coi như con mượn, sau này trả.”
Hứa Kiến Quốc không muốn mắng chửi trong ngày vui này, xua tay nói Tiểu Hoa cầm đi. Hứa Đống đã lớn, không còn quấn lấy chị ngủ như trước đây nữa, mà biến thành ông cụ non ngày ngày lải nhải bên tai Thẩm Hi Tri: “Anh hai phải chăm sóc chị em đấy, chị em bướng bỉnh lắm nên anh phải rộng lượng vào, hai người đừng cãi nhau đấy, giờ mà cãi nhau em không giúp anh được đâu… Em ở xa như vậy mà… Hai người… được rồi, em ủng hộ anh.”
Thẩm Hi Tri cười rung cả vai, xoa đầu Hứa Đống.
Cứ thế, mang theo hành lí và nước mắt của em trai, Tiểu Hoa lên tàu ra Bắc, giờ đây không phải đi thăm Thẩm Hi Tri, mà là cùng Thẩm Hi Tri, cùng nhau lên đại học.
Vẫn ăn mì tôm, vẫn ngồi một toa tàu, nhưng cảm giác khác biệt.
***
Tiểu Hoa không biết những sinh viên mới nhập học như thế nào, cô chỉ biết có Thẩm Hi Tri ở đây, cô chẳng cần quan tâm gì hết, anh sẽ lo hết cho cô.
Ký túc xá, thẻ sinh viên, thẻ cơm, thẻ điện thoại, đồ dùng hàng ngày thậm chí là chào hỏi các bạn cùng phòng đều là anh lo, buổi tối còn mua một túi trái cây cho Tiểu Hoa mang về ăn với bạn.
Ở đây, tất cả mọi người đều gọi cô là Bình An.
Ngày xưa đi học Tiểu Hoa ít giao thiệp với bạn bè, còn giờ lên đại học được Thẩm Hi Tri chỉ bảo: “Ở đại học cần phải giao tiếp nhiều với người khác, em cố gắng học cho anh!”
Thế nên Tiểu Hoa xách túi trái cây về kí túc, hỏi: “Các cậu ăn không?”
Ban ngày các bạn cùng phòng đều đã gặp Thẩm Hi Tri, bị khí chất ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng của học trưởng hấp dẫn, bây giờ cũng rất tò mò về Tiểu Hoa, túm tụm lại ăn trái cây, bảo Tiểu Hoa kể chuyện hai người.
Tiểu Hoa cắn một miếng táo: “Bọn tớ quen nhau từ nhỏ.”
Mặc dù giải thích đơn giản, nhưng cũng làm các bạn cùng phòng tưởng tượng tung bay, bàn tán mấy tình tiết giống trong tiểu thuyết ngôn tình. Tiểu Hoa chưa bao giờ đọc mấy loại sách đó, trốn trong mùng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri.
Bấy giờ Thẩm Hi Tri đang ngồi uống rượu cùng Hạt Thông (Tùng tử) trong quán bar gần trường, Hạt Thông cắn chân gà, nói: “Thẩm thiếu gia à, sau này đừng quên anh em này đấy.”
Thẩm Hi Tri cụng ly: “Nhờ cậu quan tâm đến Bình An nhà tôi.”
Hạt Thông vung tay: “Được!”
Sau đó liếc mắt: “Cậu định không nói cho cô ấy thật à? Uầy, nếu tớ mà là con gái chắc cũng giận lắm đó.”
Thẩm Hi Tri nói: “Nói, nhưng chờ một thời gian nữa.”
“Vậy sao không nói luôn đi?”
“Nếu muốn thì tôi đã nói lúc hè rồi, nhưng sợ cô ấy làm ầm lên không chịu đi học, Bình An nhà tôi bướng bỉnh, tôi phải làm như thế.”
Hạt Thông nói: “Hai người giống gì nhỉ? Titanic đồ!”
Thẩm Hi Tri cười, ném cây đũa qua: “Im cái miệng quạ đen ngay!”
***
Năm nhất phải đi tập quân sự, tập quân sự mệt mỏi vô cùng, Thẩm Hi Tri thấy vành tai trắng như tuyết của Tiểu Hoa mỗi ngày bị phơi nắng đỏ bừng, tối đến bị tróc da, đau đớn không dám chạm vào.
Tiểu Hoa nói với anh: “Trước đây thấy anh tập quân sự về đen như than em còn thấy hâm mộ, giờ đến lượt em rồi.”
Thẩm Hi Tri cười: “Ngốc.”
Tiểu Hoa mím môi cười, cái này có là gì đâu chứ? Bây giờ là lúc cô hạnh phúc nhất, anh không hiểu đâu.
Tập quân sự xong chính thức đi học. Sáng nào Thẩm Hi Tri cũng đứng dưới kí túc chờ Tiểu Hoa, hai người cùng đến căn tin ăn sáng, sau đó mỗi người tự đến lớp của mình. Nếu Thẩm Hi Tri không có tiết sẽ vào lớp Tiểu Hoa dự thính, tiện thể ghi chú những điểm quan trọng vào sách cô, sau đó vẽ một bông hoa dại.
Cứ thế, Tiểu Hoa đã học đại học 1 tháng.
Ở đây rất tốt, còn tốt hơn Thẩm Hi Tri nói cả nghìn lần. Cô biết ơn anh rất nhiều, cám ơn anh đã đưa em đến đây.
Ngày từng ngày trôi qua, thời gian còn lại của Thẩm Hi Tri dần cạn.
Trước đây anh từng đặt bàn ở nhà hàng nổi tiếng, định dẫn Tiểu Hoa đi ăn, nhưng mỗi lần Tiểu Hoa đến đều muốn ăn ở căn tin đại học Bắc Thành, nên lần cuối này đây, anh muốn dẫn cô đến.
Đây coi như là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa dưới lầu, Tiểu Hoa mặc chiếc váy xinh đẹp nhất của cô, thả tóc, bạn cùng phòng rối rít trang điểm cho cô, còn sơn móng tay màu hồng cho cô nữa. Anh phát hiện, mỉm cười. Tiểu Hoa thẹn thùng giấu tay đi, lại bị anh nắm lấy, nói: “Anh còn chưa biết son môi có mùi gì.”
Tiểu Hoa len lén liếm một cái, thơm thơm nhưng ăn không ngon, lát nữa phải lau sạch mới được.
“Sao phải đến đó ăn cơm?” Tiểu Hoa hỏi.
Thẩm Hi Tri nghĩ một lát, nói: “Vì có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Giữa bọn họ từ trước đến nay không có gì phải che dấu, có gì đều nói thẳng với nhau.
Nhưng lần này, dù thoải mái như Thẩm thiếu gia cũng phải kìm lời muốn nói tới tận 2 tháng…
Người hiểu rõ cảm xúc thất thường của cô nhất chính là Hứa Đống bé nhỏ.
Thật ra không còn ‘bé nhỏ’ nữa, cậu bé sắp thành học sinh cấp 2 ngày nào ăn đồ quá mặn hay thịt kho tàu cháy khét đều có thể học theo anh hai ăn ngon lành, sau đó hai anh em chạy về nhà họ Thẩm ói. Điều này làm nỗi sợ hãi với thi tốt nghiệp của Hứa Đống nâng cao hơn một bậc, hay nói đơn giản là cậu rất sợ.
Ngày thư nhập học gửi đến Tiểu Hoa đang ngồi cạnh Thẩm Hi Tri, anh cầm kéo nhỏ cắt móng tay cho cô, ve kêu râm ran, mặc dù không át tiếng bác đưa thư, nhưng làm người ta thấy như đang ở trong mơ vậy. Tiểu Hoa đá chân Thẩm Hi Tri, mùa hè nóng nên anh chỉ mặc quần đùi, anh cười xấu xa nói: “Sao vậy? Muốn sờ anh hả?”
Tiểu Hoa hỏi anh: “Anh nghe xem, hình như có ai gọi tên em thì phải?”
Trời nóng nên chẳng ai thích đi ra ngoài cả, cả khu chung cư yên tĩnh, chỉ có tiếng bác đưa thư gọi: “Hứa Bình An? Hứa Bình An có thư!”
Chạy ra sớm nhất là mấy người đánh bài trong tiệm cắt tóc, trong đó có cả Trần Ái Lệ.
Liên Thanh xuýt xoa: “Ái chà Bình An nhà cô giỏi thật đấy! Thi đậu luôn!”
Thật ra Trần Ái Lệ không biết chuyện thi vào đại học trọng điểm khó khăn thế nào, nhưng giờ phút này đứng trong hội chị em mạt chược, tự nhiên bà ta thấy rất vinh quang.
Nở mày nở mặt hết sức.
Nhưng ngoài miệng vẫn nâng con trai bảo bối lên: “Hứa Đống nhà em nói, sau này nó cũng thi vào đại học Bắc Thành.”
Tiểu Hoa không thèm mang giày, để chân trần chạy xuống, Thẩm Hi Tri cầm cây kéo nhỏ đuổi theo sau, nhắc nhở: “Em cẩn thận, đừng dẫm lên mảnh thủy tinh!”
Sáng nay có đứa trẻ làm rớt bình sữa, đầu hành lang vẫn còn ít mảnh thủy tinh. Tiểu Hoa không nghe thấy, dẫm chân lên, cũng không cảm thấy đau. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào phong thư dày cộm. Năm ngoái cô đã từng thấy, Thẩm Hi Tri cũng nhận được như vậy. Khi ấy cô đã tự nhủ lòng, là mình cũng phải nhận được phong thư như thế.
Bao nhiêu ngày tháng học tập cực khổ, bao ngày chờ đợi trong âu lo, bao ngày xa cách Thẩm Hi Tri, thì ra tất cả đều đáng giá.
Giây phút này cô cảm nhận sâu sắc câu nói của Thẩm Hi Tri mấy năm trước: “Em có muốn đổi đời không?”
Cô đã làm được.
Thẩm Hi Tri đứng sau lưng cô, tận mắt nhìn thấy cô dẫm lên mảnh thủy tinh, lúc nhấc chân lên bàn chân có đốm máu đỏ, nhưng anh không kêu cô dừng lại. Thấy cô cầm phong thư quay lại tìm anh, ánh mắt cô lấp lánh vui mừng.
Tìm được anh rồi vội vã chạy lại, Thẩm Hi Tri bước lên ôm cô vào lòng, trách mắng: “Chạy cái gì!”
Tiểu Hoa cười, giơ phong thư trước mặt anh: “Anh xem đi.”
Không quan tâm đến đám người đang xì xào bàn tán, Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa đến quầy thuốc dưới lầu, đặt chân cô lên đùi anh.
Tiêu độc, rửa sạch, sau đó lấy nhíp gắp mảnh thủy tinh ra, rồi quấn băng gạc, từ đầu đến cuối Tiểu Hoa lo cầm phong thư cười, không cảm thấy đau chút nào cả.
Cuối cùng Thẩm Hi Tri bế cô lên lầu, bế thẳng vào phòng cô.
Tiểu Hoa kéo anh ngồi xuống, nâng như nâng vật quý: “Anh bóc giúp em đi, em sợ làm rách.”
Anh bóc phong thư ra, Tiểu Hoa cẩn thận đọc giấy báo, anh giơ tay nhéo má cô: “Bé con giỏi lắm.”
Tiểu Hoa nhìn anh: “Thẩm Hi Tri, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau đúng không?”
Thẩm Hi Tri nhìn vào mắt cô, nghe cô hỏi: “Đúng không? Chúng ta sẽ không xa nhau nữa?”
Cổ họng anh ừ một tiếng, dời mắt đi không nhìn cô nữa. Tiểu Hoa nghịch ngón tay anh: “Tốt quá.”
“Là lên đại học tốt hay ở bên anh tốt?”
“Cả hai.”
“Nếu anh không ở đây thì sao?”
“Vậy không tốt.”
“Nhưng có thể lên đại học mà.” Anh cười.
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không tốt.”
Anh thở dài: “Em phải thay đổi đi, sau này đừng bướng bỉnh thế nữa.”
***
Rất nhanh Tiểu Hoa phải ra Bắc học, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Hứa Đống buồn bã mấy ngày liền, trốn trong phòng với Bạo Bạo. Tiểu Hoa làm nhiều món ngon dỗ em trai, còn lấy ra 100 đồng trong tiền sinh hoạt Hứa Kiến Quốc đưa cho cậu.
Vì trước đây đã nói, nếu thi vào Bắc Thành phải tự mình trang trải, nên khi Hứa Kiến Quốc đưa tiền cho cô, Tiểu Hoa nói: “Coi như con mượn, sau này trả.”
Hứa Kiến Quốc không muốn mắng chửi trong ngày vui này, xua tay nói Tiểu Hoa cầm đi. Hứa Đống đã lớn, không còn quấn lấy chị ngủ như trước đây nữa, mà biến thành ông cụ non ngày ngày lải nhải bên tai Thẩm Hi Tri: “Anh hai phải chăm sóc chị em đấy, chị em bướng bỉnh lắm nên anh phải rộng lượng vào, hai người đừng cãi nhau đấy, giờ mà cãi nhau em không giúp anh được đâu… Em ở xa như vậy mà… Hai người… được rồi, em ủng hộ anh.”
Thẩm Hi Tri cười rung cả vai, xoa đầu Hứa Đống.
Cứ thế, mang theo hành lí và nước mắt của em trai, Tiểu Hoa lên tàu ra Bắc, giờ đây không phải đi thăm Thẩm Hi Tri, mà là cùng Thẩm Hi Tri, cùng nhau lên đại học.
Vẫn ăn mì tôm, vẫn ngồi một toa tàu, nhưng cảm giác khác biệt.
***
Tiểu Hoa không biết những sinh viên mới nhập học như thế nào, cô chỉ biết có Thẩm Hi Tri ở đây, cô chẳng cần quan tâm gì hết, anh sẽ lo hết cho cô.
Ký túc xá, thẻ sinh viên, thẻ cơm, thẻ điện thoại, đồ dùng hàng ngày thậm chí là chào hỏi các bạn cùng phòng đều là anh lo, buổi tối còn mua một túi trái cây cho Tiểu Hoa mang về ăn với bạn.
Ở đây, tất cả mọi người đều gọi cô là Bình An.
Ngày xưa đi học Tiểu Hoa ít giao thiệp với bạn bè, còn giờ lên đại học được Thẩm Hi Tri chỉ bảo: “Ở đại học cần phải giao tiếp nhiều với người khác, em cố gắng học cho anh!”
Thế nên Tiểu Hoa xách túi trái cây về kí túc, hỏi: “Các cậu ăn không?”
Ban ngày các bạn cùng phòng đều đã gặp Thẩm Hi Tri, bị khí chất ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng của học trưởng hấp dẫn, bây giờ cũng rất tò mò về Tiểu Hoa, túm tụm lại ăn trái cây, bảo Tiểu Hoa kể chuyện hai người.
Tiểu Hoa cắn một miếng táo: “Bọn tớ quen nhau từ nhỏ.”
Mặc dù giải thích đơn giản, nhưng cũng làm các bạn cùng phòng tưởng tượng tung bay, bàn tán mấy tình tiết giống trong tiểu thuyết ngôn tình. Tiểu Hoa chưa bao giờ đọc mấy loại sách đó, trốn trong mùng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri.
Bấy giờ Thẩm Hi Tri đang ngồi uống rượu cùng Hạt Thông (Tùng tử) trong quán bar gần trường, Hạt Thông cắn chân gà, nói: “Thẩm thiếu gia à, sau này đừng quên anh em này đấy.”
Thẩm Hi Tri cụng ly: “Nhờ cậu quan tâm đến Bình An nhà tôi.”
Hạt Thông vung tay: “Được!”
Sau đó liếc mắt: “Cậu định không nói cho cô ấy thật à? Uầy, nếu tớ mà là con gái chắc cũng giận lắm đó.”
Thẩm Hi Tri nói: “Nói, nhưng chờ một thời gian nữa.”
“Vậy sao không nói luôn đi?”
“Nếu muốn thì tôi đã nói lúc hè rồi, nhưng sợ cô ấy làm ầm lên không chịu đi học, Bình An nhà tôi bướng bỉnh, tôi phải làm như thế.”
Hạt Thông nói: “Hai người giống gì nhỉ? Titanic đồ!”
Thẩm Hi Tri cười, ném cây đũa qua: “Im cái miệng quạ đen ngay!”
***
Năm nhất phải đi tập quân sự, tập quân sự mệt mỏi vô cùng, Thẩm Hi Tri thấy vành tai trắng như tuyết của Tiểu Hoa mỗi ngày bị phơi nắng đỏ bừng, tối đến bị tróc da, đau đớn không dám chạm vào.
Tiểu Hoa nói với anh: “Trước đây thấy anh tập quân sự về đen như than em còn thấy hâm mộ, giờ đến lượt em rồi.”
Thẩm Hi Tri cười: “Ngốc.”
Tiểu Hoa mím môi cười, cái này có là gì đâu chứ? Bây giờ là lúc cô hạnh phúc nhất, anh không hiểu đâu.
Tập quân sự xong chính thức đi học. Sáng nào Thẩm Hi Tri cũng đứng dưới kí túc chờ Tiểu Hoa, hai người cùng đến căn tin ăn sáng, sau đó mỗi người tự đến lớp của mình. Nếu Thẩm Hi Tri không có tiết sẽ vào lớp Tiểu Hoa dự thính, tiện thể ghi chú những điểm quan trọng vào sách cô, sau đó vẽ một bông hoa dại.
Cứ thế, Tiểu Hoa đã học đại học 1 tháng.
Ở đây rất tốt, còn tốt hơn Thẩm Hi Tri nói cả nghìn lần. Cô biết ơn anh rất nhiều, cám ơn anh đã đưa em đến đây.
Ngày từng ngày trôi qua, thời gian còn lại của Thẩm Hi Tri dần cạn.
Trước đây anh từng đặt bàn ở nhà hàng nổi tiếng, định dẫn Tiểu Hoa đi ăn, nhưng mỗi lần Tiểu Hoa đến đều muốn ăn ở căn tin đại học Bắc Thành, nên lần cuối này đây, anh muốn dẫn cô đến.
Đây coi như là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa dưới lầu, Tiểu Hoa mặc chiếc váy xinh đẹp nhất của cô, thả tóc, bạn cùng phòng rối rít trang điểm cho cô, còn sơn móng tay màu hồng cho cô nữa. Anh phát hiện, mỉm cười. Tiểu Hoa thẹn thùng giấu tay đi, lại bị anh nắm lấy, nói: “Anh còn chưa biết son môi có mùi gì.”
Tiểu Hoa len lén liếm một cái, thơm thơm nhưng ăn không ngon, lát nữa phải lau sạch mới được.
“Sao phải đến đó ăn cơm?” Tiểu Hoa hỏi.
Thẩm Hi Tri nghĩ một lát, nói: “Vì có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Giữa bọn họ từ trước đến nay không có gì phải che dấu, có gì đều nói thẳng với nhau.
Nhưng lần này, dù thoải mái như Thẩm thiếu gia cũng phải kìm lời muốn nói tới tận 2 tháng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.