Chương 39: Ước hẹn bốn năm (2)
Tích Hòa
04/10/2016
Bắc Nam cách nhau 5 giờ đi tàu, ăn uống cũng khác biệt, các món ăn ở
đây đều nhỏ nhắn tinh xảo. Trước khi ăn Tiểu Hoa lau son đi, nói: “Không quen.”
Thẩm Hi Tri gắp thức ăn cho cô, nhìn màu môi cô trở lại bình thường, nói: “Ừ, anh ăn cũng không quen.”
Tiểu Hoa cắn miếng tôm trợn mắt nhìn anh, giơ tay đấm.
Thẩm Hi Tri cười bắt lấy tay cô. Tiểu Hoa vừa ăn vừa hỏi: “Anh muốn nói gì với em vậy?”
Anh nghịch tóc cô: “Chờ em ăn xong rồi nói.”
Vậy đi, chờ ăn xong trên đường về anh sẽ nói cho em biết.
Ngay cả người thần kinh thô như Tiểu Hoa cũng thấy có gì đó không ổn, đang đi trên đường dừng lại nhìn anh: “Anh nói đi, chuyện gì vậy? Đừng có làm em sợ.”
Lời nói kìm nén lâu ngày cuối cùng đành phải nói ra: “Anh nghỉ học rồi.”
“Đùa gì vậy?” Tiểu Hoa sững sờ.
“Không phải đùa, anh định đi du học.” Thẩm Hi Tri nói.
Đây đúng là lời nói dối vụng về, cô mới đến đây mà? Sao anh lại đi du học? Nhưng ngẫm lại, nước mắt Tiểu Hoa liền rơi xuống, vì chỉ cần nghĩ kĩ lại, cô sẽ hiểu.
Ngay từ đầu ba đã không cho cô thi vào đây, sau này cô tự làm theo ý mình, còn thành công, đến khi nhập học ba còn cho học phí và tiền sinh hoạt, tất cả mọi chuyện không phải quá thuận lợi sao?
Những chuyện cô muốn làm, chưa bao giờ thuận lợi như thế.
Vậy nên anh mới phải đi du học ư? Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, thấy trong mắt anh toàn tơ máu, nụ cười gượng gạo đong đầy mệt mỏi. Tiểu Hoa nắm chặt tay anh, hỏi: “Không đi du học có được không?”
Thấy cô khóc lòng anh đau như dao cắt, Thẩm Hi Tri khó chịu cởi cúc áo nơi cổ, nhưng hít thở vẫn khó khăn, anh nói: “Em đừng khóc.”
Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, em không học Bắc Thành nữa, anh đừng đi.”
Làm sao được? Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng.
Nhưng Tiểu Hoa thà cách biệt Nam Bắc, còn hơn anh phải đi du học. Cô biết cô sai rồi, nếu lúc trước ngoan ngoãn nghe lời, thì hôm nay mọi chuyện đã không như vậy.
Cô cố gắng nhiều như thế, để đổi lại những thứ này sao?
***
Thẩm Hi Tri thấy cô im lặng liền hoảng hốt, Tiểu Hoa buông tay anh ra, cúi đầu chạy đi, suốt cả đoạn đường sau lưng vẫn không dứt tiếng gọi, nhưng Tiểu Hoa không quay đầu, chạy vào kí túc.
Thẩm Hi Tri không vào được, cho dù dùng khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở mặt cũng không vào được. Cô quản lí thẳng thừng: “Buổi tối con gái đều mặc đồ mỏng, cậu đi vào không tiện.”
Thẩm Hi Tri đành ngồi ngoài cửa gọi điện cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không nghe máy, anh đành gọi vào điện thoại trong phòng. Phải nói ngày thường hối lộ trái cây bánh kẹo có tác dụng, bạn cùng phòng cầm điện thoại nhét vào giường Tiểu Hoa, nói: “Học trưởng nhà cậu kìa.”
Tiểu Hoa nức nở ngắt điện thoại: “Không còn ‘nhà tớ’ nữa!”
Các bạn cùng phòng giật mình, sau đó im lặng, sợ làm Tiểu Hoa buồn thêm.
Thẩm Hi Tri cứ ngồi dưới lầu cả đêm, sáng hôm sau không thấy Tiểu Hoa xuống lầu đi học, bạn cùng phòng báo cáo: “Bị sốt rồi, không dậy được, tan học bọn em đi mua thuốc cho cậu ấy.”
Thẩm Hi Tri xua tay: “Để anh lo.”
Nữ sinh trong kí túc đi ra gần hết, Thẩm Hi Tri lúc này mới mặt dày đi vào, lí do là: Bạn gái bị sốt.
Anh mang theo cháo và thuốc, lấy chìa khóa bạn cùng phòng đưa mở cửa, cởi giày ra ngồi lên giường Tiểu Hoa, mặt cô đỏ bừng, toát mồ hôi, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, mắt sưng tới mức không mở được. Anh cùng cô chen chúc trên giường nhỏ, ôm cô vào lòng đút cháo, Tiểu Hoa tỉnh lại đẩy anh ra, Thẩm Hi Tri ôm chặt cô, ghé vào tai trái cô nói chuyện.
“Hứa Tiểu Hoa, em hãy nghe anh nói, đây là lỗi của anh, nếu biết trước thế này năm đó anh đăng kí vào một trường nào đó ở miền Nam cho rồi, mẹ nó ai muốn đến đây chứ? Lại còn mơ tưởng muốn dẫn em đi, giờ phải để em ở đây một mình anh vui lắm chắc? Nhưng anh biết làm sao?
Hôm đó ba tìm anh ăn cơm, chỉ vào phòng bên cạnh nói người trong bộ giáo dục ở đây, anh có thể không tin, có thể không quan tâm đến ông ấy, nhưng anh không làm ngơ được, anh sợ quyết định bồng bột của mình sẽ phá hủy tương lai của em, anh không dám chắc ba có làm được hay không, nên anh chỉ có thể đồng ý yêu cầu của ông ấy. Như thế em sẽ bình yên, mà anh, cũng không có hại gì cả, điều không tốt duy nhất là chúng ta không thể học đại học cùng nhau.”
Hơi thở ấm áp của anh lướt bên tai Tiểu Hoa, anh rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén.
Tiểu Hoa bị sốt khó chịu, mê man nghe anh nói: “Em chờ anh, bốn năm nữa anh sẽ quay về.”
Nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, bốn năm ư, bốn năm… thật lâu thật lâu…
Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Như vậy được không? Anh thề cả đời này chúng ta chỉ cách xa bốn năm thôi, bốn năm nữa chúng ta nhất định làm việc cùng nhau, dù phải ăn máng khác cũng đi cùng nhau, sẽ không rời xa nữa, cả đời ở bên nhau.”
Tiểu Hoa vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.
Lịch sử tiếp tục tái diễn, những người thân yêu của cô sẽ lần lượt bỏ đi, cảm giác này, đau đớn quá…
***
Ngày Thẩm Hi Tri đi Tiểu Hoa trốn học, nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, cô chạy theo anh, túm được vạt áo Thẩm Hi Tri.
Anh cười: “Cứ tưởng em không đến tiễn anh chứ.”
Tiểu Hoa không nói gì, cả đường đi vẫn nắm lấy vạt áo anh, từ đại học Bắc Thành đến sân bay, gửi hành lý rồi tìm ghế ngồi chờ.
Sân bay còn lớn hơn nhà ga nữa, người cũng đông hơn, người qua lại ở đây không giống như người ở nhà ga. Cô không nên tức giận, cô hiểu rõ. Hôm qua cô một mình đi tìm anh Hạt thông, Hạt thông nói: “Hi Tri làm thủ tục nghỉ học xong hết rồi, không đi học nữa, vậy mà ngày nào cũng chen chúc trong kí túc bọn anh, ban ngày đi tìm em, chẳng có việc gì làm. Bình An à, anh nói với em một câu, thằng nhóc đó đối xử với em hết lòng!”
Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn Thẩm Hi Tri ngồi bên, gặp chuyện anh vẫn không nói một câu, anh cũng khó chịu lắm chứ, cũng sợ lắm chứ, cũng tức giận như cô, nhưng cô không nhìn ra được.
Tiểu Hoa kéo tay anh: “Thẩm Hi Tri.”
“Hửm?” Cô nhóc im lặng cả ngày cuối cùng cũng nói?
“Em chờ anh.” Cô nói.
Loa phát thanh thông báo hành khách lên máy bay, trong đó có chuyến bay đi New York. Thẩm Hi Tri đứng dậy ôm Tiểu Hoa: “Được.”
Anh đi rồi, Tiểu Hoa đứng một mình trước cửa sân bay, cõi lòng trống trải. Một số chuyện bây giờ đã có điềm báo trước, chỉ là cô không nghĩ đến, cô chỉ nhớ, bọn họ đã hứa với nhau, rằng bốn năm sau sẽ không xa nhau nữa.
Cô đi xe bus từ sân bay về, chưa tới trường đã xuống trạm, thuận đường đi dạo. Thành phố rộng lớn, người qua lại vội vã, mà chỉ có mình cô.
Đứng ở đầu đường, chợt nghe giai điệu thân quen vang lên, bài hát này, chỉ có hai người hát cho cô nghe.
Tiểu Hoa đi theo bài hát xông vào trong tiệm, thở hổn hển hỏi: “Đây là bài hát gì?”
Cô nghiêng đầu, muốn nghe cho rõ.
Nhân viên quán trà sữa ngạc nhiên, còn có người không biết bài này ư?
“Trời tối rồi, Tôn Yến Tư hát.”
Tiểu Hoa hỏi: “Ở đây có bán đĩa không?”
Nhân viên lắc đầu, “Tôi mua ở tiệm băng đĩa.”
“Cám ơn!”
Tiểu Hoa lao ra khỏi quán trà sữa, nhìn hai bên đường, thấy tiệm băng đĩa, cô nói: “Cháu muốn mua album của Tôn Yến Tư.”
“Album nào?” Ông chủ hỏi cô.
Tiểu Hoa không trả lời được, ông chủ chỉ vào kệ hàng: “Ở trong đó hết.”
Cuối cùng Tiểu Hoa mua hết toàn bộ album của Tôn Yến Tư, cả tháng sau đều ăn mì tôm qua bữa.
Thuở bé thơ mỗi khi tôi giận hờn bướng bỉnh
Bà vẫn thường hát dỗ dành tôi
Mỗi ban trưa bà lại cất lời
Bằng câu dân ca quen thuộc:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Xa tuổi thơ, có cuộc sống của riêng mình
Thêm nhiều bài ca, thêm nhiều nghĩ suy mới lạ
Và những khi xúc động, không khống chế nổi mình
Tôi quên mất có bài ca như vậy đấy:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Mỗi khi trời tối tôi lại nhớ về bài hát đó
Chợt mong có một cơn mưa
Thì ra bà đã sớm hát cho tôi nghe về đạo lí
Dù trời mưa cũng phải dũng cảm bước đi
Tôi tin rồi sóng gió sẽ ngưng lại
Bây giờ tôi rất muốn về nhà
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
(Ca khúc Trời tối rồi – Tôn Yến Tư thể hiện – Tiểu Sên dịch lời )
***
Hai người ít có thời gian gọi điện cho nhau, bắt đầu gọi video. Thẩm Hi Tri muốn mua máy tính cho cô, nhưng cô muốn tự mình tiết kiệm tiền, vậy nên trước mắt đành mượn laptop của bạn cùng phòng, mỗi tuần có 3 ngày chat video, mỗi lần nửa tiếng. Thường thường không có việc gì quan trọng cả, chỉ ngắm đối phương thôi.
Thẩm Hi Tri chia sẻ kinh nghiệm cho cô, bày cho cô cách đi làm thêm kiếm tiền, viết hồ sơ lý lịch, sau khi cô quyết định muốn tiết kiệm tiền mua máy tính, trong email bất ngờ có rất nhiều thư mời phỏng vấn, có chỗ ngay cả phỏng vấn cũng không cần, nói thẳng là do Thẩm Hi Tri giới thiệu, chúng tôi có một hạng mục, cô có nhận không?
Dù mới học năm nhất, còn hổng rất nhiều kiến thức nhưng Tiểu Hoa đều trả lời: “Tôi nhận.”
Cô phải cố gắng theo kịp bước chân anh, phải làm thêm cả phần của anh nữa.
Khéo thay, năm nay giáo sư Hoàng lại xuống dạy sinh viên năm nhất, thấy Tiểu Hoa đi lên nộp bài, ông hỏi: “Ồ, trông quen nhỉ, trò có biết Thẩm Hi Tri không?”
Tiểu Hoa không phục: “Cái này em tự làm!”
Cô hoàn thiện chương trình lúc trước anh làm, còn viết lại để ứng dụng dễ dàng hơn.
Giáo sư Hoàng cảm khái: “Cậu ta có thiên phú, nhưng tự nhiên lại đi du học.”
Tiểu Hoa cúi đầu đứng cạnh giáo sư: “Em sẽ giỏi hơn anh ấy.”
Giáo sư Hoàng nhìn cô nhóc, cười. Về phòng làm việc ông nhắn tin cho người nào đó ở nước Mỹ xa xôi: [Kiêu ngạo lắm, được đấy.]
Tiểu Hoa biết mình không có thiên phú, thế nên cô càng phải cố gắng hơn, không thể phụ lòng Thẩm Hi Tri ở nước ngoài chịu khổ để nhường cơ hội học tập cho cô. Anh thích chuyên ngành này như thế, cô nhất định phải giỏi hơn nữa, phải hoàn thành hết những việc anh muốn.
Cố gắng học hành – khó tránh khỏi lơ là người nào đó ở nước ngoài xa xôi, làm Hạt thông phải đứng dưới kí túc xá nữ làm cây nấm, chờ Tiểu Hoa xuống nhắc nhở: “Có phải em lại quên mất cái gì không?”
Tiểu Hoa lúc này mới vội vàng mở laptop mới mua, bật chat video, được Thẩm thiếu gia nguýt một cái, nói: “Hay thật đấy, năm đó thích người ta thì khóc lóc không cho người ta đi, còn giờ sao hả? Cô bé, em như thế là không được!”
Tiểu Hoa đi học lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, ngồi chat với anh vẫn chưa điều chỉnh được, một lúc lâu vẫn không cười, làm Thẩm thiếu gia nói: “Thôi được, hôm nay đến đây thôi, dù sao em thấy anh cũng chẳng vui vẻ gì.”
Thật ra không phải thế, cô muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, đành hỏi: “Giáng sinh anh về đúng không? Em đi đón anh nhé?”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ ừ một tiếng: “Mang quà cho Hứa Đống.”
Tiểu Hoa trông mong nhìn anh.
“Không có phần em.”
Thẩm Hi Tri gắp thức ăn cho cô, nhìn màu môi cô trở lại bình thường, nói: “Ừ, anh ăn cũng không quen.”
Tiểu Hoa cắn miếng tôm trợn mắt nhìn anh, giơ tay đấm.
Thẩm Hi Tri cười bắt lấy tay cô. Tiểu Hoa vừa ăn vừa hỏi: “Anh muốn nói gì với em vậy?”
Anh nghịch tóc cô: “Chờ em ăn xong rồi nói.”
Vậy đi, chờ ăn xong trên đường về anh sẽ nói cho em biết.
Ngay cả người thần kinh thô như Tiểu Hoa cũng thấy có gì đó không ổn, đang đi trên đường dừng lại nhìn anh: “Anh nói đi, chuyện gì vậy? Đừng có làm em sợ.”
Lời nói kìm nén lâu ngày cuối cùng đành phải nói ra: “Anh nghỉ học rồi.”
“Đùa gì vậy?” Tiểu Hoa sững sờ.
“Không phải đùa, anh định đi du học.” Thẩm Hi Tri nói.
Đây đúng là lời nói dối vụng về, cô mới đến đây mà? Sao anh lại đi du học? Nhưng ngẫm lại, nước mắt Tiểu Hoa liền rơi xuống, vì chỉ cần nghĩ kĩ lại, cô sẽ hiểu.
Ngay từ đầu ba đã không cho cô thi vào đây, sau này cô tự làm theo ý mình, còn thành công, đến khi nhập học ba còn cho học phí và tiền sinh hoạt, tất cả mọi chuyện không phải quá thuận lợi sao?
Những chuyện cô muốn làm, chưa bao giờ thuận lợi như thế.
Vậy nên anh mới phải đi du học ư? Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, thấy trong mắt anh toàn tơ máu, nụ cười gượng gạo đong đầy mệt mỏi. Tiểu Hoa nắm chặt tay anh, hỏi: “Không đi du học có được không?”
Thấy cô khóc lòng anh đau như dao cắt, Thẩm Hi Tri khó chịu cởi cúc áo nơi cổ, nhưng hít thở vẫn khó khăn, anh nói: “Em đừng khóc.”
Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, em không học Bắc Thành nữa, anh đừng đi.”
Làm sao được? Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng.
Nhưng Tiểu Hoa thà cách biệt Nam Bắc, còn hơn anh phải đi du học. Cô biết cô sai rồi, nếu lúc trước ngoan ngoãn nghe lời, thì hôm nay mọi chuyện đã không như vậy.
Cô cố gắng nhiều như thế, để đổi lại những thứ này sao?
***
Thẩm Hi Tri thấy cô im lặng liền hoảng hốt, Tiểu Hoa buông tay anh ra, cúi đầu chạy đi, suốt cả đoạn đường sau lưng vẫn không dứt tiếng gọi, nhưng Tiểu Hoa không quay đầu, chạy vào kí túc.
Thẩm Hi Tri không vào được, cho dù dùng khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở mặt cũng không vào được. Cô quản lí thẳng thừng: “Buổi tối con gái đều mặc đồ mỏng, cậu đi vào không tiện.”
Thẩm Hi Tri đành ngồi ngoài cửa gọi điện cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không nghe máy, anh đành gọi vào điện thoại trong phòng. Phải nói ngày thường hối lộ trái cây bánh kẹo có tác dụng, bạn cùng phòng cầm điện thoại nhét vào giường Tiểu Hoa, nói: “Học trưởng nhà cậu kìa.”
Tiểu Hoa nức nở ngắt điện thoại: “Không còn ‘nhà tớ’ nữa!”
Các bạn cùng phòng giật mình, sau đó im lặng, sợ làm Tiểu Hoa buồn thêm.
Thẩm Hi Tri cứ ngồi dưới lầu cả đêm, sáng hôm sau không thấy Tiểu Hoa xuống lầu đi học, bạn cùng phòng báo cáo: “Bị sốt rồi, không dậy được, tan học bọn em đi mua thuốc cho cậu ấy.”
Thẩm Hi Tri xua tay: “Để anh lo.”
Nữ sinh trong kí túc đi ra gần hết, Thẩm Hi Tri lúc này mới mặt dày đi vào, lí do là: Bạn gái bị sốt.
Anh mang theo cháo và thuốc, lấy chìa khóa bạn cùng phòng đưa mở cửa, cởi giày ra ngồi lên giường Tiểu Hoa, mặt cô đỏ bừng, toát mồ hôi, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, mắt sưng tới mức không mở được. Anh cùng cô chen chúc trên giường nhỏ, ôm cô vào lòng đút cháo, Tiểu Hoa tỉnh lại đẩy anh ra, Thẩm Hi Tri ôm chặt cô, ghé vào tai trái cô nói chuyện.
“Hứa Tiểu Hoa, em hãy nghe anh nói, đây là lỗi của anh, nếu biết trước thế này năm đó anh đăng kí vào một trường nào đó ở miền Nam cho rồi, mẹ nó ai muốn đến đây chứ? Lại còn mơ tưởng muốn dẫn em đi, giờ phải để em ở đây một mình anh vui lắm chắc? Nhưng anh biết làm sao?
Hôm đó ba tìm anh ăn cơm, chỉ vào phòng bên cạnh nói người trong bộ giáo dục ở đây, anh có thể không tin, có thể không quan tâm đến ông ấy, nhưng anh không làm ngơ được, anh sợ quyết định bồng bột của mình sẽ phá hủy tương lai của em, anh không dám chắc ba có làm được hay không, nên anh chỉ có thể đồng ý yêu cầu của ông ấy. Như thế em sẽ bình yên, mà anh, cũng không có hại gì cả, điều không tốt duy nhất là chúng ta không thể học đại học cùng nhau.”
Hơi thở ấm áp của anh lướt bên tai Tiểu Hoa, anh rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén.
Tiểu Hoa bị sốt khó chịu, mê man nghe anh nói: “Em chờ anh, bốn năm nữa anh sẽ quay về.”
Nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, bốn năm ư, bốn năm… thật lâu thật lâu…
Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Như vậy được không? Anh thề cả đời này chúng ta chỉ cách xa bốn năm thôi, bốn năm nữa chúng ta nhất định làm việc cùng nhau, dù phải ăn máng khác cũng đi cùng nhau, sẽ không rời xa nữa, cả đời ở bên nhau.”
Tiểu Hoa vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.
Lịch sử tiếp tục tái diễn, những người thân yêu của cô sẽ lần lượt bỏ đi, cảm giác này, đau đớn quá…
***
Ngày Thẩm Hi Tri đi Tiểu Hoa trốn học, nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, cô chạy theo anh, túm được vạt áo Thẩm Hi Tri.
Anh cười: “Cứ tưởng em không đến tiễn anh chứ.”
Tiểu Hoa không nói gì, cả đường đi vẫn nắm lấy vạt áo anh, từ đại học Bắc Thành đến sân bay, gửi hành lý rồi tìm ghế ngồi chờ.
Sân bay còn lớn hơn nhà ga nữa, người cũng đông hơn, người qua lại ở đây không giống như người ở nhà ga. Cô không nên tức giận, cô hiểu rõ. Hôm qua cô một mình đi tìm anh Hạt thông, Hạt thông nói: “Hi Tri làm thủ tục nghỉ học xong hết rồi, không đi học nữa, vậy mà ngày nào cũng chen chúc trong kí túc bọn anh, ban ngày đi tìm em, chẳng có việc gì làm. Bình An à, anh nói với em một câu, thằng nhóc đó đối xử với em hết lòng!”
Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn Thẩm Hi Tri ngồi bên, gặp chuyện anh vẫn không nói một câu, anh cũng khó chịu lắm chứ, cũng sợ lắm chứ, cũng tức giận như cô, nhưng cô không nhìn ra được.
Tiểu Hoa kéo tay anh: “Thẩm Hi Tri.”
“Hửm?” Cô nhóc im lặng cả ngày cuối cùng cũng nói?
“Em chờ anh.” Cô nói.
Loa phát thanh thông báo hành khách lên máy bay, trong đó có chuyến bay đi New York. Thẩm Hi Tri đứng dậy ôm Tiểu Hoa: “Được.”
Anh đi rồi, Tiểu Hoa đứng một mình trước cửa sân bay, cõi lòng trống trải. Một số chuyện bây giờ đã có điềm báo trước, chỉ là cô không nghĩ đến, cô chỉ nhớ, bọn họ đã hứa với nhau, rằng bốn năm sau sẽ không xa nhau nữa.
Cô đi xe bus từ sân bay về, chưa tới trường đã xuống trạm, thuận đường đi dạo. Thành phố rộng lớn, người qua lại vội vã, mà chỉ có mình cô.
Đứng ở đầu đường, chợt nghe giai điệu thân quen vang lên, bài hát này, chỉ có hai người hát cho cô nghe.
Tiểu Hoa đi theo bài hát xông vào trong tiệm, thở hổn hển hỏi: “Đây là bài hát gì?”
Cô nghiêng đầu, muốn nghe cho rõ.
Nhân viên quán trà sữa ngạc nhiên, còn có người không biết bài này ư?
“Trời tối rồi, Tôn Yến Tư hát.”
Tiểu Hoa hỏi: “Ở đây có bán đĩa không?”
Nhân viên lắc đầu, “Tôi mua ở tiệm băng đĩa.”
“Cám ơn!”
Tiểu Hoa lao ra khỏi quán trà sữa, nhìn hai bên đường, thấy tiệm băng đĩa, cô nói: “Cháu muốn mua album của Tôn Yến Tư.”
“Album nào?” Ông chủ hỏi cô.
Tiểu Hoa không trả lời được, ông chủ chỉ vào kệ hàng: “Ở trong đó hết.”
Cuối cùng Tiểu Hoa mua hết toàn bộ album của Tôn Yến Tư, cả tháng sau đều ăn mì tôm qua bữa.
Thuở bé thơ mỗi khi tôi giận hờn bướng bỉnh
Bà vẫn thường hát dỗ dành tôi
Mỗi ban trưa bà lại cất lời
Bằng câu dân ca quen thuộc:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Xa tuổi thơ, có cuộc sống của riêng mình
Thêm nhiều bài ca, thêm nhiều nghĩ suy mới lạ
Và những khi xúc động, không khống chế nổi mình
Tôi quên mất có bài ca như vậy đấy:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Mỗi khi trời tối tôi lại nhớ về bài hát đó
Chợt mong có một cơn mưa
Thì ra bà đã sớm hát cho tôi nghe về đạo lí
Dù trời mưa cũng phải dũng cảm bước đi
Tôi tin rồi sóng gió sẽ ngưng lại
Bây giờ tôi rất muốn về nhà
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
(Ca khúc Trời tối rồi – Tôn Yến Tư thể hiện – Tiểu Sên dịch lời )
***
Hai người ít có thời gian gọi điện cho nhau, bắt đầu gọi video. Thẩm Hi Tri muốn mua máy tính cho cô, nhưng cô muốn tự mình tiết kiệm tiền, vậy nên trước mắt đành mượn laptop của bạn cùng phòng, mỗi tuần có 3 ngày chat video, mỗi lần nửa tiếng. Thường thường không có việc gì quan trọng cả, chỉ ngắm đối phương thôi.
Thẩm Hi Tri chia sẻ kinh nghiệm cho cô, bày cho cô cách đi làm thêm kiếm tiền, viết hồ sơ lý lịch, sau khi cô quyết định muốn tiết kiệm tiền mua máy tính, trong email bất ngờ có rất nhiều thư mời phỏng vấn, có chỗ ngay cả phỏng vấn cũng không cần, nói thẳng là do Thẩm Hi Tri giới thiệu, chúng tôi có một hạng mục, cô có nhận không?
Dù mới học năm nhất, còn hổng rất nhiều kiến thức nhưng Tiểu Hoa đều trả lời: “Tôi nhận.”
Cô phải cố gắng theo kịp bước chân anh, phải làm thêm cả phần của anh nữa.
Khéo thay, năm nay giáo sư Hoàng lại xuống dạy sinh viên năm nhất, thấy Tiểu Hoa đi lên nộp bài, ông hỏi: “Ồ, trông quen nhỉ, trò có biết Thẩm Hi Tri không?”
Tiểu Hoa không phục: “Cái này em tự làm!”
Cô hoàn thiện chương trình lúc trước anh làm, còn viết lại để ứng dụng dễ dàng hơn.
Giáo sư Hoàng cảm khái: “Cậu ta có thiên phú, nhưng tự nhiên lại đi du học.”
Tiểu Hoa cúi đầu đứng cạnh giáo sư: “Em sẽ giỏi hơn anh ấy.”
Giáo sư Hoàng nhìn cô nhóc, cười. Về phòng làm việc ông nhắn tin cho người nào đó ở nước Mỹ xa xôi: [Kiêu ngạo lắm, được đấy.]
Tiểu Hoa biết mình không có thiên phú, thế nên cô càng phải cố gắng hơn, không thể phụ lòng Thẩm Hi Tri ở nước ngoài chịu khổ để nhường cơ hội học tập cho cô. Anh thích chuyên ngành này như thế, cô nhất định phải giỏi hơn nữa, phải hoàn thành hết những việc anh muốn.
Cố gắng học hành – khó tránh khỏi lơ là người nào đó ở nước ngoài xa xôi, làm Hạt thông phải đứng dưới kí túc xá nữ làm cây nấm, chờ Tiểu Hoa xuống nhắc nhở: “Có phải em lại quên mất cái gì không?”
Tiểu Hoa lúc này mới vội vàng mở laptop mới mua, bật chat video, được Thẩm thiếu gia nguýt một cái, nói: “Hay thật đấy, năm đó thích người ta thì khóc lóc không cho người ta đi, còn giờ sao hả? Cô bé, em như thế là không được!”
Tiểu Hoa đi học lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, ngồi chat với anh vẫn chưa điều chỉnh được, một lúc lâu vẫn không cười, làm Thẩm thiếu gia nói: “Thôi được, hôm nay đến đây thôi, dù sao em thấy anh cũng chẳng vui vẻ gì.”
Thật ra không phải thế, cô muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, đành hỏi: “Giáng sinh anh về đúng không? Em đi đón anh nhé?”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ ừ một tiếng: “Mang quà cho Hứa Đống.”
Tiểu Hoa trông mong nhìn anh.
“Không có phần em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.