Bình An Trọng Sinh

Chương 26: Lại gặp mặt

Dư Phương

17/02/2017

Edit :Quảng Hằng

Trong phòng trừ Phương Hữu Lợi cùng Đỗ Hiểu Mị, còn có một người khác mà Bình An không hề nghĩ đến.

"Ba." Bình An vào phòng nghỉ ngơi, sau một cái liền nhìn thấy ngồi ở gần cửa sổ trường hình trên ghế sa lon địa Phương Hữu Lợi, thân mật hô một tiếng, đem Đỗ Hiểu Mị coi là trong suốt, tầm mắt chuyển một cái, thấy người đàn ông ngồi ở bên kia ghế sa lon thì nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Nghiêm tiên sinh?"

Tổng tài tập đoàn hành chánh Nghiêm thị, Nghiêm Túc thế nhưng cũng ở đây?

Phương Hữu Lợi nhìn thấy con gái bảo bối lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Bình An, tới đây."

Nghiêm Túc gật đầu mỉm cười với Bình An, anh bây giờ không có mặc bộ Âu phục cứng ngắc đó, mà ăn mặc tương đối thoải mái, quần màu đồng, áo sơ mi trắng bình thường, bên ngoài là một áo gi lê, so với lần trước nhìn thấy ít đi mấy phần nghiêm cẩn xa cách, thêm mấy phần thanh nhã phong lưu.

"Ba còn nói là tới thả lỏng cả người, thì ra còn nói chuyện làm ăn a." Bình An đối với Nghiêm Túc cũng không ghét, mặc dù không rất ưa thích xì căng đan của anh ta, nhưng dù sao những thứ kia đều là cuộc sống riêng của người ta, CEO Tập đoàn Nghiêm thị cũng không phải là hư danh nói chơi, trước kia cô xem không ít tư liệu về vị tổng tài trẻ tuổi này, rất nhiều đều là khẳng định năng lực công tác của anh ta, dưới tay của anh ta, đã làm cho Tập đoàn Nghiêm thị ở hai năm này phát triển không chỉ gấp hai.

"Ha ha ha, thả lỏng hòa cùng công việc, không phải tốt hơn sao?" Phương Hữu Lợi cười nói, "Thì ra con cũng biết Nghiêm tổng tài?"

Bình An nhìn về phía Nghiêm Túc, cười nói, "Hôm lễ Nguyên Đán có gặp qua ở trường.”

"Thật ra thì trước cũng đã gặp, chỉ là Phương tiểu thư quên mất thôi." Ngón tay Nghiêm Túc đang kẹp thuốc lá, nhìn thấy Bình An đưa tay che lỗ mũi, liền đem thuốc lá dập tắt.

"Nghiêm tiên sinh thật thích nói đùa, nếu tôi đã từng gặp qua ngài, làm sao có thể không nhớ." Nghiêm Túc cũng không phải là người đàn ông có thể dễ dàng sao lãng, trừ phi lúc ấy cô thật sự không gặp anh ta nếu không không thể nào không nhớ rõ.

"Có lẽ lúc ấy trong mắt em chỉ có người khác?" Nghiêm Túc cầm nước chanh trên bàn lên uống một hớp, đuôi mắt hơi cong, cười đến có chút thần bí khó lường.

Trong lòng Bình An càng cảm thấy nghi ngờ.

"Bình An luôn luôn không nhớ dai, Nghiêm tổng tài bỏ qua cho." Lê Thiên Thần ngồi xuống ở sofa đối diện Bình An, cười nói với Nghiêm Túc.

"Anh Thiên Thần làm sao biết tôi không nhớ dai." Bình An nhíu mày, âm thanh nhạt nhẽo hỏi, không hề thích cách anh ta nói như vậy, sẽ làm người khác hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.

Phương Hữu Lợi cười nói với Nghiêm Túc, "Lỗi do con bé này rồi.”

"Ba!" Bình An quẫn bách kêu một tiếng, sao ngay cả ba cũng xem cô là đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Ánh mắt Lê Thiên Thần dịu dàng sủng ái nhìn Bình An, anh ta cũng không hy vọng Bình An chú ý đến người đàn ông khác, đặc biệt là ưu tú như Nghiêm Túc, anh ta và Nghiêm Túc đều đàn ông, cho nên nhìn ra Nghiêm Túc có hứng thú với Bình An, điều này làm cho tim của anh ta cảm thấy sợ hãi.



Bình An đối với ánh nhìn dịu dàng chăm chú của anh ta làm như không thấy, chỉ lo kéo cánh tay Phương Hữu Lợi không vui làm nũng.

Phương Hữu Lợi nở nụ cười, "Được, được, không nói nữa."

Nghiêm Túc tư thái lười biếng dựa vào ghế sa lon, một tay tùy ý khoác lên bên cạnh, một tay cầm nước chanh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhìn Bình An, ở góc độ này của anh, là có thể đem tất cả vẻ mặt của Bình An thu hết vào mắt , một gương mặt trái xoan nho nhỏ, giống như ánh sao sáng biết nói, lúc cô làm nũng với ba, khiến những người bên cạnh cũng không nhịn được sinh ra mấy phần thương tiếc, nhất cử nhất động đều hoạt bát linh động giống như một tiểu tinh linh.

Giống như bị chính cái ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, Nghiêm Túc cúi đầu uống một hớp nước, không khỏi buồn bực ở trong lòng, tại sao mình lại khắc sâu ấn tượng đối với một cô gái nhỏ chừng hai năm trước vội vã gặp qua một lần? Cho dù những người phụ nữ đã từng qua lại với anh, dù hỏi tên chưa chắc anh đã nhớ, chứ nói chi là nhớ bộ dáng.

Có lẽ là chưa từng thấy qua cô bé gái giống như Phương Bình An như vậy, cho nên mới cảm thấy ly kỳ thôi.

Bình An lại không biết Nghiêm Túc đang suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút kỳ quái, cô rất muốn hỏi ba một chút, có phải có làm ăn với Nghiêm thị hay không, nếu không làm sao lại cùng Nghiêm Túc hẹn gặp mặt ăn ở chỗ này, nhưng là ngại vì Nghiêm Túc vẫn còn ở đây, nên cô cũng không thể hỏi gì.

"Nghe nói Nghiêm tổng tài gần đây đem 400 mẫu đất ở ngoại ô thành phố thu mua chung với chánh phủ?" Phương Hữu Lợi hỏi tới phương diện công việc, Bình An trước kia đối với mấy cái này không có hứng thú, nhưng bây giờ lại vểnh tai lắng nghe, nghe nghiêm túc, những thứ tin tức này mặc dù bây giờ đối với cô chưa hẳn hữu dụng, nhưng thời gian còn dài xa, ai biết về sau cô có cần dùng đến hay không.

Đây là cơ mật công ty, vốn là không nên nói ở chỗ này, nhưng cảm thấy bộ dáng hứng thú này của Bình An, khóe miệng Nghiêm Túc khẽ cong "Chỉ là một miếng đất bỏ hoang thôi."

400 mẫu đất trống khai phá không phải là hạng mục nhỏ! Chỉ bằng vào Tập đoàn Nghiêm thị mặc dù cũng có thể độc lập hoàn thành, nhưng nếu có thể tìm được bạn cùng hợp tác, nguồn vốn của Nghiêm thị có thể sẽ không dính vào trạng thái khan hiếm cho dù ngắn ngủi, Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi một cái, trong lòng đột nhiên có một tính toán.

"Ở Thành phố G tấc đất là tấc vàng, làm gì có khu đất nào bỏ hoang chứ?" Phương Hữu Lợi cười nói.

Nghiêm Túc nở nụ cười, "Phương tiên sinh có đề nghị gì sao?"

Tập đoàn Phương thị cũng không có thiếu hạng mục đất dai muốn khai phá, mặc dù ông đối với mảnh đất này cảm thấy hứng thú, nhưng cảm giác quá mạo hiểm rồi.

"Mảnh đất kia ở địa phương nào ạ?" Bình An tò mò hỏi ói.

Lê Thiên Thần cùng Nghiêm Túc đồng thời nhìn cô một cái, đại khái là không nghĩ tới cô sẽ chen miệng hỏi.

"Đang ở Vịnh khu, là ngoại ô thành phố." Phương Hữu Lợi cười trả lời, "Từ khi nào con cảm thấy hứng thú với mấy thứ này?"

Bình An khẽ đảo tròng mắt, chẳng lẽ mảnh đất kia chính là mảnh đất nổi tiếng được người tiêu dùng vinh dự đặt biệt danh “Khu cao ốc hoàn mỹ” Phượng Hoàng thành đó sao? Đó là khu biệt thự hiện đại nhất mà cô ở sau khi kết hôn, Phượng Hoàng thành cũng là khu biệt thự sân vườn cao cấp đầu tư toàn bộ những công nghệ thiết bị hiện đại nhất, sang trọng nhất với thiết kế vườn hoa quanh năm, thời điểm vừa mới bắt đầu bán cao ốc, hai ngàn biệt thự vừa được đưa ra giá, lập tức cháy hàng. . . . . .

Thì ra là đây là sản nghiệp của Tập đoàn Nghiêm thị! Đây chính là đầu tư kinh doanh trong tương lai thật tốt, cô không có tiền để đầu tư, người khác cũng sẽ không hợp tác cùng cô, nhưng Tập đoàn Phương thị có thể cùng Nghiêm thị hợp tác mà, cô nhớ sau khi ba biết Phượng Hoàng thành bắt đầu khởi giá, còn hối hận lúc ban đầu đã bỏ qua mối làm ăn này.



Thì ra là biệt thự vườn hoa mà cô thích nhất là hạng mục đầu tư của Nghiêm Túc. . . . . .

"Địa phương lớn như vậy, nếu có thể xây dựng thành khu biệt thự sân vườn cao cấp thì thật tuyệt." Bình An cười, hiện tại không tiện cùng ba nói quá nhiều, chờ về nhà sẽ hỏi lại ba ý kiến về mảnh đất kia.

Đáy mắt Nghiêm Túc chợt lướt qua một tia kinh ngạc, thật sâu nhìn về phía Bình An.

"Trẻ con thì biết cái gì, đây là Nghiêm tổng tài đầu tư, nên do Nghiêm tổng tài quyết định." Phương Hữu Lợi cười nói.

Nghiêm Túc cười cười, "Đầu tư là phải nhìn thế cục, Phương tiên sinh vốn nổi danh trong lĩnh vực bất động sản này, cháu đây còn phải cần xin ngài chỉ giáo nhiều hơn."

Phương Hữu Lợi cười to, "Nghiêm tổng tài quá khách sáo."

Hai người này đột nhiên lại nói đến những lời khách sáo, Bình An bĩu môi không nói thêm gì nữa, lúc này mới chú ý tới thái độ khác thường của Đỗ Hiểu Mị vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh không mở miệng, chỉ là khép mi buông mắt nghe Bình An bọn họ nói chuyện, cũng không chen miệng một câu, thật là rất quỷ dị.

Bình An âm thầm quan sát cô ta.

Mặc dù bộ dáng rất đoan trang ôn thuận , ánh mắt cũng không an phận, thỉnh trên người thoảng lại đem tầm mắt rơi vào Nghiêm Túc, một lát lại chuyển tới trên mặt ba, chốc sau nữa lại có chút u oán nhìn Lê Thiên Thần.

Là đang suy tính nên câu dẫn người nào sao? Bình An buồn cười nghĩ, loại đàn bà giống như Đỗ Hiểu Mị bất cứ lúc nào cũng để ý xem nên để gã đàn ông nào nằm đè lên người mình, chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như cô ta.

Không những không biết xấu hổ, còn vô cùng ác độc, tâm cơ lại thâm sâu, người như vậy thật sự phải ứng phó cẩn thận mới được.

Bên kia Nghiêm Túc cùng Phương Hữu Lợi Lê Thiên Thần ba người đã khách sáo xong rồi, Nghiêm Túc đứng lên muốn rời đi trước, mắt mỉm cười nhìn Bình An, giọng nói có chút mập mờ, "Phương tiểu thư, hi vọng lần sau gặp mặt em sẽ còn nhớ tôi."

Phương Hữu Lợi cùng Lê Thiên Thần đồng thời ghé mắt nhìn Nghiêm Túc.

Bình An cũng đứng lên theo, "Nghiêm tiên sinh ngài yên tâm, tôi cũng không dám quên nữa đâu ạ."

Giọng nói khôi hài nghịch ngợm lập tức đem cảm giác mập mờ hòa tan, Phương Hữu Lợi cũng cười, chỉ cho là Nghiêm Túc đang cùng Bình An nói đùa, "Nghiêm tổng tài, lần sau lại mong anh chỉ cho kĩ thuật đánh bóng nhé, hẹn gặp lại."

"Phương tiên sinh quá khách sáo, lần sau còn phải xin ngài chỉ giáo nhiều hơn." Nghiêm Túc cười nói.

Đỗ Hiểu Mị giúp Nghiêm Túc mở cửa, thanh âm mềm mại đến mức có thể chảy nước, "Nghiêm tổng tài xin đi thong thả."

Nghiêm Túc nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái liền đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook