Chương 27: Ý định của mình
Dư Phương
17/02/2017
Edit :Quảng Hằng
Đỗ Hiểu Mị cũng không hề để ý đến thái độ lãnh đạm của Nghiêm Túc, tự mình đưa anh ra khỏi phòng nghỉ, lại đưa đến cửa thang máy, thời điểm đang đợi thang máy, cô ta giơ lên nụ cười vẫn tự nhận là đoan trang ưu nhã, "Nghiêm tiên sinh tuổi còn trẻ đã có thành tựu như ngày hôm nay, thật sự làm cho người ta khâm phục."
Nghiêm Túc đem đôi tay cắm ở ở trong túi quần, đuôi mắt cong lên một đường cong nhàn nhạt, đối với nhiệt tình của Đỗ Hiểu Mị cũng không đáp lại, chỉ là nói khách sáo, "Năng lực của Đỗ tiểu thư cũng không kém."
Lại không nói là năng lực làm việc hay là những thứ khác, khiến Đỗ Hiểu Mị có chút xấu hổ.
"Cám ơn Nghiêm tiên sinh khích lệ, nếu như có thể học tập cùng Nghiêm tiên sinh, tôi nghĩ năng lực của tôi sẽ phát huy tốt hơn." Đỗ Hiểu Mị cười duyên nhìn Nghiêm Túc, chỗ sâu nơi đáy mắt mơ hồ lộ ra dã tâm nào đó.
Nghiêm Túc ở trên mặt cô ta liếc một cái, lại lần nữa nhìn về phía thang máy, "Lê Thiên Thần cũng là cấp trên tốt."
Lê Thiên Thần dù tốt đến thế nào, cũng đâu vượt qua anh? Bất kể bên ngoài hay thân thế, Nghiêm Túc cao hơn Lê Thiên Thần không chỉ một cấp bậc, nếu như cô ta có thể có được Nghiêm Túc. . . . . . Làm gì còn cần phải nghĩ hết biện pháp đến gần Phương Hữu Lợi?
Đinh một tiếng, thang máy đến.
Đỗ Hiểu Mị căng thẳng trong lòng, cô ta hiếm khi được gặp mặt Nghiêm Túc như thế này, "Nghiêm tiên sinh. . . . . ."
Nghiêm Túc đã đi vào thang máy, gật đầu với cô ta một cái, "Đỗ tiểu thư, hẹn gặp lại." Anh mặc dù có qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ trêu chọc loại đàn bà tràn đầy dã tâm giống như Đỗ Hiểu Mị này, một khi dính vào thì khó có thể thoát thân, anh là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Bình An sau khi thấy Đỗ Hiểu Mị cùng Nghiêm Túc đi ra ngoài, lập tức liền ôm lấy cánh tay Phương Hữu Lợi, "Ba, thì ra hôm nay ba hẹn Nghiêm Túc à, chúng ta cùng Nghiêm thị cũng có hợp tác kinh doanh sao?"
"Là hẹn Đổng Sự Trưởng xây dựng Kỳ Phong, cùng anh ta nói về thành phần hiệp ước, nếu không sao ba lại để cho Thiên Thần cùng Đỗ tiểu thư ở chỗ này giúp một tay, nhưng mà anh ta có việc gấp đi trước, chúng tôi ở khách sạn gặp phải Nghiêm Túc, liền cùng nhau ăn cơm." Phương Hữu Lợi cười giải thích, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con gái.
Golden Bay đương nhiên là có đến mấy khách sạn năm sao cao cấp, rất thuận tiện cho thương nhân đến câu lạc bộ bàn việc kinh doanh.
"Ba không muốn hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An tò mò hỏi, theo cô nhớ hiểu, thành công của Phượng Hoàng thành mang đến một sự nghiệp mới mẻ vững chãi tột cùng cho Tập đoàn Nghiêm thị, về sau, cả nước các nơi cũng dựa theo Phượng Hoàng thành, thành lập nhưng khu tiểu khu nho nhỏ mang khái niệm‘ biệt thự thành thị ’ , bị rất nhiều người tiêu thụ nhiệt tình thổi phồng, nếu như Tập đoàn Phương thị cũng có thể chia một chén súp, nói không chừng Phương thị cũng có thể bắt đầu ở đỉnh cao mới.
Lê Thiên Thần nói, " Tập đoàn Phương thị của chúng ta cùng Nghiêm thị luôn luôn thi triển tất cả các phương thức, mặc dù mặt ngoài quan hệ hợp tác, nhưng kỳ thật đều là đối tượng cạnh tranh, thật sự muốn hợp tác, đó là không thể nào.
Đều là những nhân vật dẫn đầu tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố G, Phương, Nghiêm hai nhà thật ra thì cũng có chút dấu hiệu tranh đấu gay gắt, chỉ là Đổng sự trưởng hai bên tạo ra hình tượng bên ngoài rất tốt, không cho nhìn người ra đầu mối mà thôi.
Sản nghiệp dưới tay của Tập đoàn Phương thị trừ địa sản, còn về trang phục, sản phẩm điện tử, còn có các mặt đầu tư nổi tiếng, nhiều không kể xiết, mấy năm nay, Nghiêm thị giống như muốn chú trọng đầu tư về mặt địa sản này, đặc biệt là sau khi Nghiêm Túc từ công ty chi nhánh bên kia đại dương trở về, càng làm cho những công ty khác ở Thành phố G cảm thấy áp lực.
Bình An hoàn toàn không đồng ý cách nói của Lê Thiên Thần cô nói với ba, "Đối tượng cạnh tranh mạnh mẽ nhất không phải kẻ địch mà là đối thủ, nếu như có thể cùng đối thủ hợp tác, đó không phải là đối với công ty càng thêm có lợi sao?"
Phương Hữu Lợi cười ha ha , "Con cảm thấy ba nên hợp tác cùng Nghiêm Túc sao?"
"Chẳng lẽ ba không muốn sao? Mới vừa nói muốn khai thác khối đất khu Vịnh đó, thật ra thì rất có triển vọng, mấu chốt xác định để thiết kế thế nào, cha, ngay cả người không hiểu kinh doanh như con cũng đều biết rõ đó là đầu tư tuyệt đối có lợi ích, chẳng lẽ ba không cảm thấy được sao?" Bình An cũng không lo lắng cho mình khi ở trước mặt ba nói đến đề tài kinh doanh, lúc bình thường, Phương Hữu Lợi cũng sẽ cùng cô giảng giải một chút chuyện trên thương trường tình, có lúc còn có thể để cho cô phát biểu giải thích của mình, cũng không phải cố ý muốn bồi dưỡng cô trở thành người nối nghiệp, nhưng ít ra cũng không thể đối với sản nghiệp nhà mình hoàn toàn không hiểu biết gì cả.
"Con nói đúng, ba sẽ xem xét , chỉ là đây vốn là hạng mục đầu tư vô cùng lớn, phải vô cùng cẩn thận mới được." Phương Hữu Lợi cười gật đầu, "Bình An càng ngày càng thông minh."
Bình An mừng khấp khởi cười, "Tất nhiên, con là con gái của ba mà, chắc chắn cũng là có đầu óc kinh doanh rồi."
"Lời này để cho bà ngoại con nghe được, bà sẽ lại mất hứng." Phương Hữu Lợi sủng ái sờ sờ đầu
Bình An, "Hôm nay đi gặp bà ngoại, thân thể bà khỏe không?"
"Lão thái thái mạnh khỏe lắm, ba, ba đừng tưởng rằng bà ngoại vẫn còn để ý chuyện ba đồng ý cho con quản lý kinh doanh, bà cũng chỉ là lầm bầm ngoài miệng mấy câu thôi, thật ra thì trong lòng không có gì , hôm nay còn hứa cho con. . . . . ." Bình An vội vàng thu lại lời nói, thiếu chút nữa sẽ đem chuyện mình muốn mở tiệm kinh doanh nói ra mất rồi, thật may, thật may a.
"Hứa cái gì?" Phương Hữu Lợi không hiểu nhìn con gái, sao lại chỉ nói một nửa rồi lại ngưng?
Bình An le lưỡi một cái, "Hứa lần sau làm thêm hoành thánh cho con ăn."
Phương Hữu Lợi không nhịn được bật cười, véo chóp mũi Bình An một cái, "Chỉ có biết ăn thôi!"
Lê Thiên Thần cau mày nhìn Bình An, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, anh ta cũng đã không chỉ một lần ăn nói khép nép với cô rồi, cô còn muốn cùng anh ta giận dỗi tới khi nào? Hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, cô nói chuyện với anh ta đều không vượt qua năm câu, cái này nếu ở trước kia, vừa gặp anh điều đầu tiên của cô làm là chú ý đến anh ta, anh ta mới là trung tâm của cô, cô cũng chỉ quay quần quanh anh ta, nhưng gần đây cô lại coi anh ta như trong suốt. . . . . .
"Ba, tối nay tự chúng ta về nhà ăn lẩu đi, chúng ta cùng đi siêu thị mua thức ăn?" Bình An không hề chú ý ánh mắt phức tạp dò xét của Lê Thiên Thần , nhớ tới thật lâu cô không cùng ba ăn cơm tối nhà, đột nhiên muốn trổ tài nấu nướng, còn có thể vừa nói chuyện phiếm, nghĩ tới cũng đã cảm thấy vui vẻ.
"Tốt, Thiên Thần, con cũng cùng đi thôi." Phương Hữu Lợi tán thành gật đầu, ông cũng chán ăn thức ăn ở ngoài rồi, cùng con gái ở nhà ăn lẩu cũng tốt.
Không chờ Lê Thiên Thần phát biểu ý kiến, Bình An đã nói, "Không được, hôm nay khó có được một ngày nghỉ, nói không chừng anh Thiên Thần còn có hẹn mà, lại bị ba nói như thế, cho dù anh ấy muốn không hứa cũng không được."
Phương Hữu Lợi thật ra đang muốn giúp con gái chế tạo cơ hội, không nghĩ tới Bình An thế nhưng không cảm kích, hình như kể từ khi Bình An bệnh nặng, nhìn Thiên Thần dường như cũng không còn thân mật như trước nữa, chẳng lẽ là chuyện gì xảy ra mà ông không biết? Xem ra phải tìm cơ hội để hỏi cho rõ mới được.
"Nếu nói như vậy, Thiên Thần, vậy con cứ đi làm việc của con đi." Phương Hữu Lợi sẽ không làm người khác khó chịu, mặc dù ông cảm thấy Lê Thiên Thần là một người nối nghiệp thật tốt, nhưng ông cũng sẽ không hạn chế tự do của anh ta.
"Không sao, Chú Phương, hôm nay con cũng không có chuyện gì làm, không bằng để con đi siêu thị với Bình An nhé." Lê Thiên Thần há là người dễ dàng đuổi sao.
Đỗ Hiểu Mị cũng vừa trở lại, "Muốn đi siêu thị sao? Chung quanh đây giống như không có siêu thị."
Lê Thiên Thần nói, "Chúng tôi đang thương lượng chuyện ăn lẩu, chuẩn bị đến siêu thị đi mua đồ."
"Nấu nướng cũng tốt, em cũng đã lâu chưa ăn lẩu rồi, nấu nướng thì phải náo nhiệt mới vui, em đi cùng mọi người nhé, giúp một tay chọn vật liệu." Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng mà đem mình cũng trở thành một phần tử.
Sắc mặt Bình An trầm xuống, cô hoàn toàn không có ý định ăn uống cùng đôi cẩu nam nữ này.
Lê Thiên Thần hiển nhiên là cũng không nghĩ qua Đỗ Hiểu Mị sẽ chủ động yêu cầu cùng đi như vậy, anh vốn muốn tìm cơ hội gần gũi với Bình An, hiện tại có một người ngoài ở đây, làm sao nói chuyện.
Phương Hữu Lợi nhìn Bình An một cái, biết con gái không thích Đỗ Hiểu Mị, cho nên ông muốn biết ý kiến của Bình An.
Bình An cười như không cười nhìn Đỗ Hiểu Mị, "Hôm nay Đỗ tiểu thư cũng không có hẹn sao?"
"Thật đáng tiếc, người cô đơn như chị, ai hẹn hò với chị chứ?" Đỗ Hiểu cười híp mắt trả lời, mắt như có như không liếc về phía Phương Hữu Lợi, không cách nào xuống tay đối với Nghiêm Túc, cô ta chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp đến gần Đổng Sự Trưởng.
Thật ra thì nếu thật sự có thể đem Nghiêm Túc chộp vào lòng bàn tay, thì cô ta làm sao chịu câu dẫn một người đàn ông có thể làm cha mình?
"Vậy thì mời Đỗ tiểu thư cùng với anh Thiên Thần đến siêu thị mua đồ, tôi cùng ba về nhà trước chờ các người, ba, chúng ta đi thôi." Cô không thể dùng miệng lưỡi đối phó với Đỗ Hiểu Mị nữa, nhất định phải làm cho ba thấy rõ ràng diện mạo thật của cô ta mới được, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cô phải học được cách che giấu mình, giảm thấp tâm phòng bị của bọn họ đối với cô, một lưới bắt hết.
Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Bình An, còn chưa kịp phản đối, cô đã kéo tay Phương Hữu Lợi đi ra ngoài.
Đỗ Hiểu Mị cũng không hề để ý đến thái độ lãnh đạm của Nghiêm Túc, tự mình đưa anh ra khỏi phòng nghỉ, lại đưa đến cửa thang máy, thời điểm đang đợi thang máy, cô ta giơ lên nụ cười vẫn tự nhận là đoan trang ưu nhã, "Nghiêm tiên sinh tuổi còn trẻ đã có thành tựu như ngày hôm nay, thật sự làm cho người ta khâm phục."
Nghiêm Túc đem đôi tay cắm ở ở trong túi quần, đuôi mắt cong lên một đường cong nhàn nhạt, đối với nhiệt tình của Đỗ Hiểu Mị cũng không đáp lại, chỉ là nói khách sáo, "Năng lực của Đỗ tiểu thư cũng không kém."
Lại không nói là năng lực làm việc hay là những thứ khác, khiến Đỗ Hiểu Mị có chút xấu hổ.
"Cám ơn Nghiêm tiên sinh khích lệ, nếu như có thể học tập cùng Nghiêm tiên sinh, tôi nghĩ năng lực của tôi sẽ phát huy tốt hơn." Đỗ Hiểu Mị cười duyên nhìn Nghiêm Túc, chỗ sâu nơi đáy mắt mơ hồ lộ ra dã tâm nào đó.
Nghiêm Túc ở trên mặt cô ta liếc một cái, lại lần nữa nhìn về phía thang máy, "Lê Thiên Thần cũng là cấp trên tốt."
Lê Thiên Thần dù tốt đến thế nào, cũng đâu vượt qua anh? Bất kể bên ngoài hay thân thế, Nghiêm Túc cao hơn Lê Thiên Thần không chỉ một cấp bậc, nếu như cô ta có thể có được Nghiêm Túc. . . . . . Làm gì còn cần phải nghĩ hết biện pháp đến gần Phương Hữu Lợi?
Đinh một tiếng, thang máy đến.
Đỗ Hiểu Mị căng thẳng trong lòng, cô ta hiếm khi được gặp mặt Nghiêm Túc như thế này, "Nghiêm tiên sinh. . . . . ."
Nghiêm Túc đã đi vào thang máy, gật đầu với cô ta một cái, "Đỗ tiểu thư, hẹn gặp lại." Anh mặc dù có qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ trêu chọc loại đàn bà tràn đầy dã tâm giống như Đỗ Hiểu Mị này, một khi dính vào thì khó có thể thoát thân, anh là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Bình An sau khi thấy Đỗ Hiểu Mị cùng Nghiêm Túc đi ra ngoài, lập tức liền ôm lấy cánh tay Phương Hữu Lợi, "Ba, thì ra hôm nay ba hẹn Nghiêm Túc à, chúng ta cùng Nghiêm thị cũng có hợp tác kinh doanh sao?"
"Là hẹn Đổng Sự Trưởng xây dựng Kỳ Phong, cùng anh ta nói về thành phần hiệp ước, nếu không sao ba lại để cho Thiên Thần cùng Đỗ tiểu thư ở chỗ này giúp một tay, nhưng mà anh ta có việc gấp đi trước, chúng tôi ở khách sạn gặp phải Nghiêm Túc, liền cùng nhau ăn cơm." Phương Hữu Lợi cười giải thích, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con gái.
Golden Bay đương nhiên là có đến mấy khách sạn năm sao cao cấp, rất thuận tiện cho thương nhân đến câu lạc bộ bàn việc kinh doanh.
"Ba không muốn hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An tò mò hỏi, theo cô nhớ hiểu, thành công của Phượng Hoàng thành mang đến một sự nghiệp mới mẻ vững chãi tột cùng cho Tập đoàn Nghiêm thị, về sau, cả nước các nơi cũng dựa theo Phượng Hoàng thành, thành lập nhưng khu tiểu khu nho nhỏ mang khái niệm‘ biệt thự thành thị ’ , bị rất nhiều người tiêu thụ nhiệt tình thổi phồng, nếu như Tập đoàn Phương thị cũng có thể chia một chén súp, nói không chừng Phương thị cũng có thể bắt đầu ở đỉnh cao mới.
Lê Thiên Thần nói, " Tập đoàn Phương thị của chúng ta cùng Nghiêm thị luôn luôn thi triển tất cả các phương thức, mặc dù mặt ngoài quan hệ hợp tác, nhưng kỳ thật đều là đối tượng cạnh tranh, thật sự muốn hợp tác, đó là không thể nào.
Đều là những nhân vật dẫn đầu tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố G, Phương, Nghiêm hai nhà thật ra thì cũng có chút dấu hiệu tranh đấu gay gắt, chỉ là Đổng sự trưởng hai bên tạo ra hình tượng bên ngoài rất tốt, không cho nhìn người ra đầu mối mà thôi.
Sản nghiệp dưới tay của Tập đoàn Phương thị trừ địa sản, còn về trang phục, sản phẩm điện tử, còn có các mặt đầu tư nổi tiếng, nhiều không kể xiết, mấy năm nay, Nghiêm thị giống như muốn chú trọng đầu tư về mặt địa sản này, đặc biệt là sau khi Nghiêm Túc từ công ty chi nhánh bên kia đại dương trở về, càng làm cho những công ty khác ở Thành phố G cảm thấy áp lực.
Bình An hoàn toàn không đồng ý cách nói của Lê Thiên Thần cô nói với ba, "Đối tượng cạnh tranh mạnh mẽ nhất không phải kẻ địch mà là đối thủ, nếu như có thể cùng đối thủ hợp tác, đó không phải là đối với công ty càng thêm có lợi sao?"
Phương Hữu Lợi cười ha ha , "Con cảm thấy ba nên hợp tác cùng Nghiêm Túc sao?"
"Chẳng lẽ ba không muốn sao? Mới vừa nói muốn khai thác khối đất khu Vịnh đó, thật ra thì rất có triển vọng, mấu chốt xác định để thiết kế thế nào, cha, ngay cả người không hiểu kinh doanh như con cũng đều biết rõ đó là đầu tư tuyệt đối có lợi ích, chẳng lẽ ba không cảm thấy được sao?" Bình An cũng không lo lắng cho mình khi ở trước mặt ba nói đến đề tài kinh doanh, lúc bình thường, Phương Hữu Lợi cũng sẽ cùng cô giảng giải một chút chuyện trên thương trường tình, có lúc còn có thể để cho cô phát biểu giải thích của mình, cũng không phải cố ý muốn bồi dưỡng cô trở thành người nối nghiệp, nhưng ít ra cũng không thể đối với sản nghiệp nhà mình hoàn toàn không hiểu biết gì cả.
"Con nói đúng, ba sẽ xem xét , chỉ là đây vốn là hạng mục đầu tư vô cùng lớn, phải vô cùng cẩn thận mới được." Phương Hữu Lợi cười gật đầu, "Bình An càng ngày càng thông minh."
Bình An mừng khấp khởi cười, "Tất nhiên, con là con gái của ba mà, chắc chắn cũng là có đầu óc kinh doanh rồi."
"Lời này để cho bà ngoại con nghe được, bà sẽ lại mất hứng." Phương Hữu Lợi sủng ái sờ sờ đầu
Bình An, "Hôm nay đi gặp bà ngoại, thân thể bà khỏe không?"
"Lão thái thái mạnh khỏe lắm, ba, ba đừng tưởng rằng bà ngoại vẫn còn để ý chuyện ba đồng ý cho con quản lý kinh doanh, bà cũng chỉ là lầm bầm ngoài miệng mấy câu thôi, thật ra thì trong lòng không có gì , hôm nay còn hứa cho con. . . . . ." Bình An vội vàng thu lại lời nói, thiếu chút nữa sẽ đem chuyện mình muốn mở tiệm kinh doanh nói ra mất rồi, thật may, thật may a.
"Hứa cái gì?" Phương Hữu Lợi không hiểu nhìn con gái, sao lại chỉ nói một nửa rồi lại ngưng?
Bình An le lưỡi một cái, "Hứa lần sau làm thêm hoành thánh cho con ăn."
Phương Hữu Lợi không nhịn được bật cười, véo chóp mũi Bình An một cái, "Chỉ có biết ăn thôi!"
Lê Thiên Thần cau mày nhìn Bình An, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, anh ta cũng đã không chỉ một lần ăn nói khép nép với cô rồi, cô còn muốn cùng anh ta giận dỗi tới khi nào? Hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, cô nói chuyện với anh ta đều không vượt qua năm câu, cái này nếu ở trước kia, vừa gặp anh điều đầu tiên của cô làm là chú ý đến anh ta, anh ta mới là trung tâm của cô, cô cũng chỉ quay quần quanh anh ta, nhưng gần đây cô lại coi anh ta như trong suốt. . . . . .
"Ba, tối nay tự chúng ta về nhà ăn lẩu đi, chúng ta cùng đi siêu thị mua thức ăn?" Bình An không hề chú ý ánh mắt phức tạp dò xét của Lê Thiên Thần , nhớ tới thật lâu cô không cùng ba ăn cơm tối nhà, đột nhiên muốn trổ tài nấu nướng, còn có thể vừa nói chuyện phiếm, nghĩ tới cũng đã cảm thấy vui vẻ.
"Tốt, Thiên Thần, con cũng cùng đi thôi." Phương Hữu Lợi tán thành gật đầu, ông cũng chán ăn thức ăn ở ngoài rồi, cùng con gái ở nhà ăn lẩu cũng tốt.
Không chờ Lê Thiên Thần phát biểu ý kiến, Bình An đã nói, "Không được, hôm nay khó có được một ngày nghỉ, nói không chừng anh Thiên Thần còn có hẹn mà, lại bị ba nói như thế, cho dù anh ấy muốn không hứa cũng không được."
Phương Hữu Lợi thật ra đang muốn giúp con gái chế tạo cơ hội, không nghĩ tới Bình An thế nhưng không cảm kích, hình như kể từ khi Bình An bệnh nặng, nhìn Thiên Thần dường như cũng không còn thân mật như trước nữa, chẳng lẽ là chuyện gì xảy ra mà ông không biết? Xem ra phải tìm cơ hội để hỏi cho rõ mới được.
"Nếu nói như vậy, Thiên Thần, vậy con cứ đi làm việc của con đi." Phương Hữu Lợi sẽ không làm người khác khó chịu, mặc dù ông cảm thấy Lê Thiên Thần là một người nối nghiệp thật tốt, nhưng ông cũng sẽ không hạn chế tự do của anh ta.
"Không sao, Chú Phương, hôm nay con cũng không có chuyện gì làm, không bằng để con đi siêu thị với Bình An nhé." Lê Thiên Thần há là người dễ dàng đuổi sao.
Đỗ Hiểu Mị cũng vừa trở lại, "Muốn đi siêu thị sao? Chung quanh đây giống như không có siêu thị."
Lê Thiên Thần nói, "Chúng tôi đang thương lượng chuyện ăn lẩu, chuẩn bị đến siêu thị đi mua đồ."
"Nấu nướng cũng tốt, em cũng đã lâu chưa ăn lẩu rồi, nấu nướng thì phải náo nhiệt mới vui, em đi cùng mọi người nhé, giúp một tay chọn vật liệu." Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng mà đem mình cũng trở thành một phần tử.
Sắc mặt Bình An trầm xuống, cô hoàn toàn không có ý định ăn uống cùng đôi cẩu nam nữ này.
Lê Thiên Thần hiển nhiên là cũng không nghĩ qua Đỗ Hiểu Mị sẽ chủ động yêu cầu cùng đi như vậy, anh vốn muốn tìm cơ hội gần gũi với Bình An, hiện tại có một người ngoài ở đây, làm sao nói chuyện.
Phương Hữu Lợi nhìn Bình An một cái, biết con gái không thích Đỗ Hiểu Mị, cho nên ông muốn biết ý kiến của Bình An.
Bình An cười như không cười nhìn Đỗ Hiểu Mị, "Hôm nay Đỗ tiểu thư cũng không có hẹn sao?"
"Thật đáng tiếc, người cô đơn như chị, ai hẹn hò với chị chứ?" Đỗ Hiểu cười híp mắt trả lời, mắt như có như không liếc về phía Phương Hữu Lợi, không cách nào xuống tay đối với Nghiêm Túc, cô ta chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp đến gần Đổng Sự Trưởng.
Thật ra thì nếu thật sự có thể đem Nghiêm Túc chộp vào lòng bàn tay, thì cô ta làm sao chịu câu dẫn một người đàn ông có thể làm cha mình?
"Vậy thì mời Đỗ tiểu thư cùng với anh Thiên Thần đến siêu thị mua đồ, tôi cùng ba về nhà trước chờ các người, ba, chúng ta đi thôi." Cô không thể dùng miệng lưỡi đối phó với Đỗ Hiểu Mị nữa, nhất định phải làm cho ba thấy rõ ràng diện mạo thật của cô ta mới được, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cô phải học được cách che giấu mình, giảm thấp tâm phòng bị của bọn họ đối với cô, một lưới bắt hết.
Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Bình An, còn chưa kịp phản đối, cô đã kéo tay Phương Hữu Lợi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.