Chương 68
La Bốc Tang
07/03/2021
Khi còn bé, mẫu hậu thường nói cho ta nghe, sinh ra trong hoàng gia đã gánh trên lưng trách nhiệm trọng đại. Thân làm con trai trưởng của hoàng đế, ta nhất định phải lấy mình làm gương.
Nhiều năm nay, hoàng hậu Nguyên thị vẫn chưa sinh được con, mẫu hậu ta là Tiêu thị nắm địa vị cao ở hậu cung, được phụ hoàng rất sủng ái, lại thêm nhà mẹ đẻ là Tiêu gia, gia tộc đứng nhất nhì trên triều đình. Ta biết, từ mới sinh ra, địa vị của ta đã cao hơn người khác một bậc.
Ta là thái tử danh chính ngôn thuận.
Từ nhỏ, ta được mẫu hậu yêu thương, phụ hoàng yêu chuộng, địa vị của ta chỉ dưới một người trên vạn người, muốn thứ gì thì có thứ đó, khó tránh khỏi dần trở nên mù quáng tự đại. Bởi vì ta chưa từng chịu thua thiệt nên ta cứ thế nghĩ người thiên hạ đều sợ ta.
Năm ấy, ta bốn tuổi, con trai thứ hai của hoàng đế ra đời, tên là Thần Hoắc. Thần Hoắc nhút nhát từ bé, nó không dám leo cây, đánh sẽ khóc, bảy, tám tuổi mà nhìn yểu điệu như tiểu cô nương, với cả, nó sợ ta.
Mẫu thân của Thần Hoắc chỉ là một Uyển Nghi tầm thường trong hậu cung, trước mặt mẫu thân ta trông bà ta thấp kém như một đứa nha hoàn. Thần Hoắc thấy ta cũng như chuột thấy mèo, nhưng nó biết nghe lời, biết tiến lui, không có chút uy hiếp nào với ta. Vì vậy, ta giữ một mạng của nó, mẫu hậu ta là Tiêu quý phi cũng lười làm khó nó.
Năm ấy, ta tám tuổi, Thần Dục ra đời.
Mẹ đẻ Thần Dục là một tần phi không được sủng ái trong hậu cung. Ngày sinh hắn, bà ta chết vì khó sinh. Hoàng đế nghe vậy, nghĩ nhiều năm nay hoàng hậu chưa có con, bèn đưa Thần Dục qua làm con nuôi hoàng hậu.
Đó là lần đầu tiên ta thấy mẫu hậu lộ ra ý muốn người trước mặt huynh đệ ta.
Khác với Thần Hoắc, Thần Dục lớn lên dưới sự nuôi dạy của hoàng hậu, tuy không phải con ruột, nhưng cũng là một sự uy hiếp với mẹ con ta. Hoàng hậu Nguyên thị luôn biết cách đối nhân xử thế, không giận hờn chuyện tranh sủng, nhưng thế lực sau lưng bà rất khổng lồ, nhà mẹ để rất có thế lực. Vì vậy, đứa bé này không thể sống.
Nhưng ta và mẫu hậu đều không ngờ, chỉ là một đứa con thứ không quan trọng mà hoàng hậu cũng chịu bảo vệ hắn đến cùng.
Cũng là khi đó, ta mới biết, không phải hoàng hậu không không có thủ đoạn, bà chỉ đang chờ cơ hội thôi. Bây giờ cơ hội đã đến, bà chắc chắn không để người khác làm bậy. Ai muốn đối phó với Thần Dục cũng không ra tay được.
Về phần Thần Dục, hắn là người trầm tính, chăm chỉ đọc sách tập võ. Hắn khác với Thần Hoắc, cũng khác với ta, tác phong của hắn rất giống hoàng hậu. Hắn biết cách cư xử hơn ta và hơn xa Thần Hoắc. Có lúc, hắn sống như một cái bóng, lại có lúc, hắn nhìn ta, ta có thể nhận ra một điều từ đôi mắt kia của hắn, đó là hắn luôn không sợ ta.
Hắn giống như một con sói con tài năng, hắn đang quan sát bước đi của con mồi và hắn đang học cách săn mồi.
Nhưng khi đó ta không tin chuyện một đứa bé sẽ sâu sắc đến nhường nào, ta chỉ nghĩ đơn giản là, sao hắn lại dám không sợ ta?
Hắn lại lấy gì dám tranh với ta?
Mọi chuyện thay đổi theo hướng tốt khi năm Thần Dục chín tuổi ấy, Thần Cảnh ra đời.
Đây mới là con ruột của hoàng hậu, là con trai trưởng duy nhất của hoàng đế.
Đây mới là mối họa địch thực của ta, còn Thần Dục ư, hắn là cái thá gì?
Sau khi Thần Cảnh ra đời, bề ngoài hậu cung chẳng có thay đổi gì nhưng sau lưng sóng to gió lớn đã nổi lên, lập tức liền phân chia ra hai phe, một phe do mẫu hậu ta là Tiêu thị đứng đầu và phe còn lại do hoàng hậu Nguyên thị đứng đầu.
Còn Thần Dục, hoàng hậu lo bảo vệ Thần Cảnh còn chưa xong, sức đâu đi quan tâm một thằng con hoang. Trong mắt mẫu hậu không nhìn thấy sự uy hiếp của Thần Dục, nhưng không có nghĩa là ta cũng không nhìn thấy.
Ta nghĩ kế, thuyết phục phụ hoàng cử Thần Dục ra biên cảnh để giữ lòng quân. Ta đã nói với phụ hoàng rằng mấy năm nay thường xuyên xảy ra chiến tranh, biên quan có lúc bị thua, giờ mà để hoàng tử và tướng quân cùng tiến cùng lùi, chắc chắn sẽ khiến lòng quân phấn chấn.
Nói là canh giữ biên cương, nhưng người có ánh mắt tinh tường đều biết, Thần Dục chỉ là đứa bé mười tuổi, ai thèm nghe lệnh của hắn, tới đó coi chừng chỉ còn nửa cái mạng.
Huống chi, Thần Dục lớn lên ở hoàng cung từ nhỏ, dù gì cũng là hoàng tử quen sống trong nhung lụa, điều kiện ở biên cương khắc nghiệt như vậy, đao kiếm lại không có mắt, khó tránh khỏi mất mạng trong chiến loạn. Khi đó ta nghĩ, dù Thần Dục có lớn mệnh hơn nữa cũng không sống được bao lâu.
Nhưng ta đã đánh giá thấp kẻ địch rồi.
Nhiều năm sau ta nghĩ lại bản thân mới nhận ra, hóa ra là tự ta đưa cánh tay đắc lực ấy cho Thần Dục. Dù hắn ngủ đông trong hoàng cung bao lâu, e rằng cũng không sánh được quân uy binh quyền hắn dựng mấy năm ở biên cương.
Ta ngang ngược trong hoàng cung lâu như vậy, ngoảnh lại, lại biến thành đá kê chân lên trời của Thần Dục.
Sao ta cam tâm được!
Đến khi Thần Dục về kinh lần nữa, mới có nửa năm ngắn ngủi, cây đại thụ Tiêu gia đã bị bật gốc.
Mẫu hậu bị đày vào lãnh cung, rồi sau đó vị trí thái tử của ta bị phế, không còn nền gốc, hơn hai mươi năm nay ta có tất cả, bỗng dưng tan biến như bọt biển.
Từ đó, không ai sợ ta nữa.
Người họ sợ đã biến thành Thần Dục.
Ngay cả phụ hoàng, trong lòng ông ta cũng bắt đầu kiêng kỵ Thần Dục theo bản năng, đồng thời không thể không đề phòng một lúc nào đó, đứa con này sẽ trỗi dậy, rồi chợt nhận ra, ông ta đã không làm gì được hắn.
Mà ta, ta trở thành trò cười của khắp thiên hạ.
Sau mấy tháng Tiêu gia bị thua, mẫu hậu ta kết thúc cuộc đời bà trên xà nhà ở lãnh cung.
Một thước lụa trắng treo một thi thể, hai chân thẳng băng treo lủng lẳng giữa không trung, mắt lồi ra.
Dáng vẻ khi chết rất dữ tợn, khiến ta giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng bao lần, làm sao ta cũng không quên được.
Buổi trưa hôm trước khi mẫu hậu tự tử, ta còn đến thăm bà.
Lúc đó trông mẫu hậu già hơn rất nhiều, mặt bà rất gầy, khóe mắt lộ rất nhiều nếp nhăn chỉ sau một đêm, bà ngơ ngác nhìn ra cửa, mãi đến khi ta đến, trong đôi mắt ấy mới sáng lên chút ánh sáng.
Lãnh cung vắng vẻ, không có lấy một người hầu hạ.
Trong ký ức, ngày ấy, cũng là lần cuối cùng mẫu thân nắm lấy tay ta.
Bà gọi tên ta, vuốt ve tay ta, bà nói Sâm nhi, Sâm nhi.
Nói một hồi, bà bắt đầu rơi lệ, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc, ta chợt hoảng hốt, lại thêm khoảng thời gian đó chịu đả kích rất lớn, ta cũng không biết mở lời an ủi thế nào.
Mẫu hậu nghẹn ngào lên tiếng, bỗng gào khóc nói: “Con trai của ta, là mẫu hậu có lỗi với con, là nương bất cẩn rồi, con của ta!”
Từ đó về sau, mỗi khi ta nhớ lại, ta vẫn cảm thấy hối hận không chịu nổi.
Ta biết rõ ngày ấy mẫu hậu rất khác thường, vậy mà trước khi ta ra cung lại chẳng chịu sắp xếp gì cả.
Ngày hôm sau, ta nhận được tin mẫu thân qua đời.
Đây là một tin không khác nào trời long đất lở với ta. Dù ta bị phế ngôi vị thái tử, cũng chưa đau đớn đến thế. Từ nhỏ, ta chưa chịu thiệt bao giờ, đả kích đến dồn dập năm ấy gần như ép vỡ ta.
Trong mắt ta, mẫu hậu của ta từng là người phụ nữ mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất thế giới này.
Nhưng bà đã tự tử.
Sao bà có thể chết được!
Là Thần Dục ép bà chết.
Mà cây đao trên tay Thần Dục là ta tự dâng lên — là ta dâng lên cho hắn!
Trước kia, tại ta xem thường Thần Dục, sau này, ta mới bắt đầu hận hắn thật sự! Ta hận không thể ăn xương của hắn, xé nát máu thịt của hắn, hắn muốn quyền, ta sẽ tranh quyền với hắn! Hắn muốn thế, ta sẽ đoạt thế với hắn! Hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, giao thiệp hai mươi mấy năm của ta làm sao chịu chắp tay dâng cho người dễ dàng như vậy, thậm chí ta tự cam chịu làm cấp dưới cho kẻ khác. Ta muốn nâng nó cho Thần Hoắc. Ta muốn dù ta không ngồi được ngôi vị hoàng đế này cũng tuyệt không để Thần Dục có được nó. Ta muốn Thần Dục chết!
Nhưng Thần Hoắc là tên không có chí tiến thủ, tầm nhìn hạn hẹp, là thằng quá ngu, trừ xúi giục gây mâu thuẫn giữa phụ hoàng và Thần Dục ra thì chẳng làm được chuyện gì.
Mà ta, vì luôn làm việc và suy nghĩ quá sức nên bệnh nặng. Thần Hoắc chỉ là vai hề trong mắt Thần Dục, nó vốn không phải đối thủ của Thần Dục.
Dần dà, khí thế của Thần Dục càng ngày càng lớn mạnh, trong triều đình ta đấu không lại hắn, nhưng nếu buông tay không trả thù tiếp thì ta chết cũng không nhắm mắt được.
Trước giờ ta không tin số mệnh, nhưng ta bắt đầu khẩn cầu trời xanh, ta cầu xin ông trời cho ta một cơ hội, ta không cần ngôi vị hoàng đế, ta cũng không sợ chết sớm, nhưng ta muốn Thần Dục không dễ chịu, ta muốn khiến hắn hận ta, ta muốn khiến hắn sống không bằng chết!
May mà, trời không tuyệt đường người, để ta gặp một người.
Lúc đầu ta cũng chỉ cho rằng Lục Thu Hồng cùng lắm là một quân cờ khá quan trọng trên ván cờ này.
Hổ phù Cấm quân nắm giữ quân đội trong ngoài hoàng cung. Đây là thế lực không thể khinh thường. Người có được tấm hổ phù này, đại biểu cho việc bước một chân lên ngôi vị hoàng đế. Nếu để người khác ngoài hoàng đế có được nó thì cả đời hoàng đế đều thấp thỏm không yên.
Vì vậy ta không bất ngờ khi biết được Thần Dục có được quyển sách da người kia, rồi nhọc lòng dùng hàn cổ, giữ một người Phục bên cạnh. Ta biết đây là thủ đoạn thường dùng của hắn.
Nhưng khi người và vật đều có sẵn trong tay hết rồi, Thần Dục vẫn chần chừ, không giết người nọ ngay, ta mới nhận ra trong đó chắc chắn có biến cố không ngờ.
Trước khi đại chiến, ta dẫn Lục Thu Hồng bị giam giữ trong tù ra. Chuyện bên Thần Dục cho người tới cứu thì hợp tình hợp lý, nhưng ta không ngờ Thần Dục sẽ tự ra mặt. Đây đúng là điều nằm ngoài dự liệu của ta.
Khi đó, trong cõi u minh, ta chợt hiểu ra một vài chuyện. Ta nghĩ, nếu ông trời phái một người đặc biệt như vậy vào ván cờ này, vậy ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Thần Dục nắm chắc ngôi vị hoàng đế trong tay, ta cố dành cũng không dành được, vậy nên ta không thèm sốt ruột nữa. Ta kể hết mọi chuyện cho Thần Hoắc biết, rồi ngồi trong góc tối xem thời thế thay đổi.
Ta muốn xem xem, đến ngày Thần Dục lên ngôi, tên Lục Thu Hồng này sẽ có kết cục gì.
Cái thằng Thần Hoắc ngu ngốc này, nó nghe ta nói xong thì chủ động trêu chọc người nọ, cuối cùng bị Thần Dục chém chết ở sông, đáng đời. Nhưng ít ra, nhờ có chuyện Thần Hoắc mà chớp mắt, ta đã hiểu rõ tường tận toàn bộ cục diện.
Khi đó ta nhận ra rằng, hóa ra, thiên hạ này, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thần Dục không giết tên Lục Thu Hồng này cũng không phải có âm mưu gì khác, mà là rõ ràng hắn đã nắm được trong tay, nhưng không thể xuống tay được.
Dù hắn có tàn nhẫn đến cỡ nào, nhưng trước mặt người này, hắn lại sợ.
Ta nghĩ, hóa ra hắn cũng có nhược điểm không cách nào đánh trả. Thần Dục cũng có chuyện không dám làm!
Sau đó, khi tìm được xác Lục Thu Hồng, ta mới thật sự nghĩ phải cảm ơn Thần Hoắc.
Dù nó ngu, nhưng trò khiến người ta mâu thuẫn nhau lại luôn là sở trường của nó.
Mấy năm qua, Thần Dục làm hoàng đế không hề yên ổn. Lục Thu Hồng như là một liều thuốc cực mạnh, còn làm người ta ray rứt hơn cả hổ phù cấm quân. Làm hoàng đế thì sao, hoàng đế cũng là người, những dày vò mà con người phải nếm chịu, có một ngày hắn cũng chạy không thoát.
Một ngày hắn đau đớn là một ngày ta vui sướng. Có lúc ta nghĩ, kỳ thực Thần Dục cũng giống ta. Dù hồi trước ta hại hắn, nhưng hắn chưa từng chịu nỗi đau đớn tận xương tủy gì, cả đời hắn chưa từng thua cuộc, thuận buồm xuôi gió, hắn mới là người muốn gì được đó.
Nhưng ông trời rất công bằng. Thần Dục chưa chịu đau khổ nào thì cũng có một ngày nào đó phải chịu.
Bây giờ, hưởng thụ cảm giác nhìn Thần Dục bị dày vò ngày qua ngày, ta cứ tưởng sẽ mãi như vậy cho đến khi ta chết.
Mãi đến nửa năm trước, có tin Lục Thu Hồng còn sống.
Khi đó, trái tim vốn đã chờ chết của ta bỗng đập lên mãnh liệt.
Trong lòng ta chợt nghĩ ra một kế hoạch, mới nghĩ thôi, ta đã phấn khởi đến run cả người!
Đúng, hễ Thần Dục muốn thứ gì, ta đều muốn cướp thứ ấy! Thứ hắn càng muốn, ta càng không buông tay!
Nếu Lục Thu Hồng còn sống thật thì với tính tình của người nọ, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thoát khỏi sự níu kéo của Thần Dục, mà ta, ta chính là đồng minh tốt nhất của Lục Thu Hồng.
Ta muốn ở trước mặt Thần Dục, để hắn thấy tận mắt, ta cướp đi người này như thế nào!
Ta phái người mai phục ở Nhạn Thành. Quả nhiên Lục Thu Hồng tìm đến chỗ ta, hắn không có lý do từ chối ta, bởi vì trong mắt hắn, ta không đủ sức để chống lại hắn.
Về phần Lục Thu Hồng, quả nhiên người nọ không để ta thất vọng.
Hắn mang quyển da người đến, còn mang cả Thần Dục đến.
Mấy năm, gặp lại Thần Dục lần nữa thì đã đến lúc ta gần đất xa trời, nhưng trông Thần Dục cũng không sống tốt hơn ta bao nhiêu.
Lục Thu Hồng đứng bên cạnh ta, Thần Dục không thèm nhìn ta lấy một cái.
Nhưng ta không thèm để ý, dù sắp chết, ta vẫn cảm thấy hưng phấn.
Ta ra hiệu, phái người bắn hai mũi tên vào Thần Dục, hắn không tránh, chút khổ nhục kế nhỏ nhặt ấy cũng là diễn cho vị Lục Thu Hồng bên cạnh ta nhìn thôi, sao ta lại không biết Thần Dục đang nghĩ gì?
Sau đó, mũi tên thứ ba, ta cho bắn vào ví trí chí mạng của Thần Dục, Lục Thu Hồng đỡ giúp hắn. Ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ta có thể thấy được Lục Thu Hồng không thể bỏ được tình yêu lúc xưa với Thần Dục.
Và đây cũng là một phần trong kế hoạch của ta, ta làm vậy vì muốn cho Thần Dục thấy rõ, người mà hắn không để ý thể diện cũng phải giữ lại, thật ra vẫn còn yêu hắn.
Nhưng vậy thì đã sao?
Ta biết, dù ta không kích Lục Thu Hồng, hắn cũng không ở lại bên Thần Dục.
Trên thực tế, Lục Thu Hồng cũng là một người thông minh. Chỗ thông minh của hắn là luôn xác định thứ mình muốn. Nói về điểm ấy, hắn giỏi hơn ta và Thần Dục nhiều.
Bởi vì hắn đã bỏ cuộc.
Sau đó, khi ta đưa tay ra với Lục Thu Hồng, ta có thể cảm nhận một cách rõ ràng mình sắp chết, nhưng trái tim của ta, nó lại đập lên với tần suất mạnh nhất!
Nó đầy hưng phấn, bóp chặt khiến ta khó thở.
Ta biết, ta muốn thắng rồi.
Ta muốn để Thần Dục thấy tận mắt, dù người trước mặt này còn yêu hắn, nhưng người nọ vẫn chọn đi cùng ta!
Khi nhảy xuống núi, Lục Thu Hồng dời tầm mắt, vào giây phút cuối cùng, hắn không nhìn Thần Dục.
Nhưng ta nhìn thấy.
Ta nhìn chằm chằm Thần Dục không chớp mắt, sợ bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Bởi vì đây là lần ta thấy Thần Dục đau đớn, khó chịu nhất.
Thần Dục bị điểm huyệt nằm tại chỗ, tay nổi gân xanh nhưng không thể động đậy, ánh mắt đỏ bừng dữ tợn, như một con thú bị dồn đến đường cùng.
Giây phút ấy, cuối cùng ta cũng cảm nhận được sự thù hận ngập trời từ Thần Dục.
Trước giờ Thần Dục chưa bao giờ hận ta, là vì hắn chưa bao giờ để ta vào mắt.
Nhưng bây giờ hắn hận ta như vậy, hắn hận không thể giết ta trăm ngàn lần, nghiền nát xương ta pha trà!
Đúng, đây chính là cảm giác ta muốn.
Năm đó ngươi gây cho ta bao nhiêu đau khổ, ta phải trả lại cho ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần! Ta muốn ngươi suốt đời không có được thứ mình muốn, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Hận ta.
Hãy hận ta hơn cả ta hận ngươi năm đó!
Cuối cùng, Lục Thu Hồng theo ta rơi xuống vách núi đá lỡ, Lục Thu Hồng có võ công bậc nhất, hắn sẽ có cách thoát chết.
Còn ta, ta vốn cũng không sống nổi.
Ta không còn sức lực mà ngã xuống, chợt thân thể nhẹ bẫng, có thứ gì đó dần tróc khỏi người ta, rồi bay lên như hơi nước.
Ta càng bay càng cao, càng bay càng cao, ta bay qua vực sâu, bay lên vách đá, bay lên trời xanh vô tận, trước khi ý thức cuối cùng tan biến, ta nhìn thấy Thần Dục còn ở trên vách núi.
Đại quân đã lên núi, hắn được giải huyệt.
Nhưng hắn quỳ trên mặt đất, ngón tay bấu sâu xuống đất, đấu đến hai tay chảy máu đầm đìa.
Hắn từ từ cúi trán xuống đất, thở hổn hển, mỗi một lần thở lại phát ra tiếng rít gào đau đớn từ chỗ sâu trong cuống họng, âm thanh mà chỉ có đau đớn cực điểm mới có thể phát ra.
Cả người hắn run rẩy, không biết thế nào, cảm giác tuyệt vọng tràn lan đến toàn bộ vách núi theo vách núi sụp đổ đột ngột.
Giây phút ấy, có lẽ vì đã chết, nên ta không cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy đau khổ nữa.
Ta không buồn không vui, chờ đợi một điểm nút nào đó.
Ta chỉ biết là, ý thức của ta sắp tan biến, ta phải đi rồi.
Về phần Thần Dục, linh hồn của hắn đã rơi xuống theo Lục Thu Hồng và chôn vùi vào vực sâu.
Không còn sự cứu rỗi trên thế giới này.
Hắn không còn nơi nào để đi.
Nhiều năm nay, hoàng hậu Nguyên thị vẫn chưa sinh được con, mẫu hậu ta là Tiêu thị nắm địa vị cao ở hậu cung, được phụ hoàng rất sủng ái, lại thêm nhà mẹ đẻ là Tiêu gia, gia tộc đứng nhất nhì trên triều đình. Ta biết, từ mới sinh ra, địa vị của ta đã cao hơn người khác một bậc.
Ta là thái tử danh chính ngôn thuận.
Từ nhỏ, ta được mẫu hậu yêu thương, phụ hoàng yêu chuộng, địa vị của ta chỉ dưới một người trên vạn người, muốn thứ gì thì có thứ đó, khó tránh khỏi dần trở nên mù quáng tự đại. Bởi vì ta chưa từng chịu thua thiệt nên ta cứ thế nghĩ người thiên hạ đều sợ ta.
Năm ấy, ta bốn tuổi, con trai thứ hai của hoàng đế ra đời, tên là Thần Hoắc. Thần Hoắc nhút nhát từ bé, nó không dám leo cây, đánh sẽ khóc, bảy, tám tuổi mà nhìn yểu điệu như tiểu cô nương, với cả, nó sợ ta.
Mẫu thân của Thần Hoắc chỉ là một Uyển Nghi tầm thường trong hậu cung, trước mặt mẫu thân ta trông bà ta thấp kém như một đứa nha hoàn. Thần Hoắc thấy ta cũng như chuột thấy mèo, nhưng nó biết nghe lời, biết tiến lui, không có chút uy hiếp nào với ta. Vì vậy, ta giữ một mạng của nó, mẫu hậu ta là Tiêu quý phi cũng lười làm khó nó.
Năm ấy, ta tám tuổi, Thần Dục ra đời.
Mẹ đẻ Thần Dục là một tần phi không được sủng ái trong hậu cung. Ngày sinh hắn, bà ta chết vì khó sinh. Hoàng đế nghe vậy, nghĩ nhiều năm nay hoàng hậu chưa có con, bèn đưa Thần Dục qua làm con nuôi hoàng hậu.
Đó là lần đầu tiên ta thấy mẫu hậu lộ ra ý muốn người trước mặt huynh đệ ta.
Khác với Thần Hoắc, Thần Dục lớn lên dưới sự nuôi dạy của hoàng hậu, tuy không phải con ruột, nhưng cũng là một sự uy hiếp với mẹ con ta. Hoàng hậu Nguyên thị luôn biết cách đối nhân xử thế, không giận hờn chuyện tranh sủng, nhưng thế lực sau lưng bà rất khổng lồ, nhà mẹ để rất có thế lực. Vì vậy, đứa bé này không thể sống.
Nhưng ta và mẫu hậu đều không ngờ, chỉ là một đứa con thứ không quan trọng mà hoàng hậu cũng chịu bảo vệ hắn đến cùng.
Cũng là khi đó, ta mới biết, không phải hoàng hậu không không có thủ đoạn, bà chỉ đang chờ cơ hội thôi. Bây giờ cơ hội đã đến, bà chắc chắn không để người khác làm bậy. Ai muốn đối phó với Thần Dục cũng không ra tay được.
Về phần Thần Dục, hắn là người trầm tính, chăm chỉ đọc sách tập võ. Hắn khác với Thần Hoắc, cũng khác với ta, tác phong của hắn rất giống hoàng hậu. Hắn biết cách cư xử hơn ta và hơn xa Thần Hoắc. Có lúc, hắn sống như một cái bóng, lại có lúc, hắn nhìn ta, ta có thể nhận ra một điều từ đôi mắt kia của hắn, đó là hắn luôn không sợ ta.
Hắn giống như một con sói con tài năng, hắn đang quan sát bước đi của con mồi và hắn đang học cách săn mồi.
Nhưng khi đó ta không tin chuyện một đứa bé sẽ sâu sắc đến nhường nào, ta chỉ nghĩ đơn giản là, sao hắn lại dám không sợ ta?
Hắn lại lấy gì dám tranh với ta?
Mọi chuyện thay đổi theo hướng tốt khi năm Thần Dục chín tuổi ấy, Thần Cảnh ra đời.
Đây mới là con ruột của hoàng hậu, là con trai trưởng duy nhất của hoàng đế.
Đây mới là mối họa địch thực của ta, còn Thần Dục ư, hắn là cái thá gì?
Sau khi Thần Cảnh ra đời, bề ngoài hậu cung chẳng có thay đổi gì nhưng sau lưng sóng to gió lớn đã nổi lên, lập tức liền phân chia ra hai phe, một phe do mẫu hậu ta là Tiêu thị đứng đầu và phe còn lại do hoàng hậu Nguyên thị đứng đầu.
Còn Thần Dục, hoàng hậu lo bảo vệ Thần Cảnh còn chưa xong, sức đâu đi quan tâm một thằng con hoang. Trong mắt mẫu hậu không nhìn thấy sự uy hiếp của Thần Dục, nhưng không có nghĩa là ta cũng không nhìn thấy.
Ta nghĩ kế, thuyết phục phụ hoàng cử Thần Dục ra biên cảnh để giữ lòng quân. Ta đã nói với phụ hoàng rằng mấy năm nay thường xuyên xảy ra chiến tranh, biên quan có lúc bị thua, giờ mà để hoàng tử và tướng quân cùng tiến cùng lùi, chắc chắn sẽ khiến lòng quân phấn chấn.
Nói là canh giữ biên cương, nhưng người có ánh mắt tinh tường đều biết, Thần Dục chỉ là đứa bé mười tuổi, ai thèm nghe lệnh của hắn, tới đó coi chừng chỉ còn nửa cái mạng.
Huống chi, Thần Dục lớn lên ở hoàng cung từ nhỏ, dù gì cũng là hoàng tử quen sống trong nhung lụa, điều kiện ở biên cương khắc nghiệt như vậy, đao kiếm lại không có mắt, khó tránh khỏi mất mạng trong chiến loạn. Khi đó ta nghĩ, dù Thần Dục có lớn mệnh hơn nữa cũng không sống được bao lâu.
Nhưng ta đã đánh giá thấp kẻ địch rồi.
Nhiều năm sau ta nghĩ lại bản thân mới nhận ra, hóa ra là tự ta đưa cánh tay đắc lực ấy cho Thần Dục. Dù hắn ngủ đông trong hoàng cung bao lâu, e rằng cũng không sánh được quân uy binh quyền hắn dựng mấy năm ở biên cương.
Ta ngang ngược trong hoàng cung lâu như vậy, ngoảnh lại, lại biến thành đá kê chân lên trời của Thần Dục.
Sao ta cam tâm được!
Đến khi Thần Dục về kinh lần nữa, mới có nửa năm ngắn ngủi, cây đại thụ Tiêu gia đã bị bật gốc.
Mẫu hậu bị đày vào lãnh cung, rồi sau đó vị trí thái tử của ta bị phế, không còn nền gốc, hơn hai mươi năm nay ta có tất cả, bỗng dưng tan biến như bọt biển.
Từ đó, không ai sợ ta nữa.
Người họ sợ đã biến thành Thần Dục.
Ngay cả phụ hoàng, trong lòng ông ta cũng bắt đầu kiêng kỵ Thần Dục theo bản năng, đồng thời không thể không đề phòng một lúc nào đó, đứa con này sẽ trỗi dậy, rồi chợt nhận ra, ông ta đã không làm gì được hắn.
Mà ta, ta trở thành trò cười của khắp thiên hạ.
Sau mấy tháng Tiêu gia bị thua, mẫu hậu ta kết thúc cuộc đời bà trên xà nhà ở lãnh cung.
Một thước lụa trắng treo một thi thể, hai chân thẳng băng treo lủng lẳng giữa không trung, mắt lồi ra.
Dáng vẻ khi chết rất dữ tợn, khiến ta giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng bao lần, làm sao ta cũng không quên được.
Buổi trưa hôm trước khi mẫu hậu tự tử, ta còn đến thăm bà.
Lúc đó trông mẫu hậu già hơn rất nhiều, mặt bà rất gầy, khóe mắt lộ rất nhiều nếp nhăn chỉ sau một đêm, bà ngơ ngác nhìn ra cửa, mãi đến khi ta đến, trong đôi mắt ấy mới sáng lên chút ánh sáng.
Lãnh cung vắng vẻ, không có lấy một người hầu hạ.
Trong ký ức, ngày ấy, cũng là lần cuối cùng mẫu thân nắm lấy tay ta.
Bà gọi tên ta, vuốt ve tay ta, bà nói Sâm nhi, Sâm nhi.
Nói một hồi, bà bắt đầu rơi lệ, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc, ta chợt hoảng hốt, lại thêm khoảng thời gian đó chịu đả kích rất lớn, ta cũng không biết mở lời an ủi thế nào.
Mẫu hậu nghẹn ngào lên tiếng, bỗng gào khóc nói: “Con trai của ta, là mẫu hậu có lỗi với con, là nương bất cẩn rồi, con của ta!”
Từ đó về sau, mỗi khi ta nhớ lại, ta vẫn cảm thấy hối hận không chịu nổi.
Ta biết rõ ngày ấy mẫu hậu rất khác thường, vậy mà trước khi ta ra cung lại chẳng chịu sắp xếp gì cả.
Ngày hôm sau, ta nhận được tin mẫu thân qua đời.
Đây là một tin không khác nào trời long đất lở với ta. Dù ta bị phế ngôi vị thái tử, cũng chưa đau đớn đến thế. Từ nhỏ, ta chưa chịu thiệt bao giờ, đả kích đến dồn dập năm ấy gần như ép vỡ ta.
Trong mắt ta, mẫu hậu của ta từng là người phụ nữ mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất thế giới này.
Nhưng bà đã tự tử.
Sao bà có thể chết được!
Là Thần Dục ép bà chết.
Mà cây đao trên tay Thần Dục là ta tự dâng lên — là ta dâng lên cho hắn!
Trước kia, tại ta xem thường Thần Dục, sau này, ta mới bắt đầu hận hắn thật sự! Ta hận không thể ăn xương của hắn, xé nát máu thịt của hắn, hắn muốn quyền, ta sẽ tranh quyền với hắn! Hắn muốn thế, ta sẽ đoạt thế với hắn! Hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, giao thiệp hai mươi mấy năm của ta làm sao chịu chắp tay dâng cho người dễ dàng như vậy, thậm chí ta tự cam chịu làm cấp dưới cho kẻ khác. Ta muốn nâng nó cho Thần Hoắc. Ta muốn dù ta không ngồi được ngôi vị hoàng đế này cũng tuyệt không để Thần Dục có được nó. Ta muốn Thần Dục chết!
Nhưng Thần Hoắc là tên không có chí tiến thủ, tầm nhìn hạn hẹp, là thằng quá ngu, trừ xúi giục gây mâu thuẫn giữa phụ hoàng và Thần Dục ra thì chẳng làm được chuyện gì.
Mà ta, vì luôn làm việc và suy nghĩ quá sức nên bệnh nặng. Thần Hoắc chỉ là vai hề trong mắt Thần Dục, nó vốn không phải đối thủ của Thần Dục.
Dần dà, khí thế của Thần Dục càng ngày càng lớn mạnh, trong triều đình ta đấu không lại hắn, nhưng nếu buông tay không trả thù tiếp thì ta chết cũng không nhắm mắt được.
Trước giờ ta không tin số mệnh, nhưng ta bắt đầu khẩn cầu trời xanh, ta cầu xin ông trời cho ta một cơ hội, ta không cần ngôi vị hoàng đế, ta cũng không sợ chết sớm, nhưng ta muốn Thần Dục không dễ chịu, ta muốn khiến hắn hận ta, ta muốn khiến hắn sống không bằng chết!
May mà, trời không tuyệt đường người, để ta gặp một người.
Lúc đầu ta cũng chỉ cho rằng Lục Thu Hồng cùng lắm là một quân cờ khá quan trọng trên ván cờ này.
Hổ phù Cấm quân nắm giữ quân đội trong ngoài hoàng cung. Đây là thế lực không thể khinh thường. Người có được tấm hổ phù này, đại biểu cho việc bước một chân lên ngôi vị hoàng đế. Nếu để người khác ngoài hoàng đế có được nó thì cả đời hoàng đế đều thấp thỏm không yên.
Vì vậy ta không bất ngờ khi biết được Thần Dục có được quyển sách da người kia, rồi nhọc lòng dùng hàn cổ, giữ một người Phục bên cạnh. Ta biết đây là thủ đoạn thường dùng của hắn.
Nhưng khi người và vật đều có sẵn trong tay hết rồi, Thần Dục vẫn chần chừ, không giết người nọ ngay, ta mới nhận ra trong đó chắc chắn có biến cố không ngờ.
Trước khi đại chiến, ta dẫn Lục Thu Hồng bị giam giữ trong tù ra. Chuyện bên Thần Dục cho người tới cứu thì hợp tình hợp lý, nhưng ta không ngờ Thần Dục sẽ tự ra mặt. Đây đúng là điều nằm ngoài dự liệu của ta.
Khi đó, trong cõi u minh, ta chợt hiểu ra một vài chuyện. Ta nghĩ, nếu ông trời phái một người đặc biệt như vậy vào ván cờ này, vậy ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Thần Dục nắm chắc ngôi vị hoàng đế trong tay, ta cố dành cũng không dành được, vậy nên ta không thèm sốt ruột nữa. Ta kể hết mọi chuyện cho Thần Hoắc biết, rồi ngồi trong góc tối xem thời thế thay đổi.
Ta muốn xem xem, đến ngày Thần Dục lên ngôi, tên Lục Thu Hồng này sẽ có kết cục gì.
Cái thằng Thần Hoắc ngu ngốc này, nó nghe ta nói xong thì chủ động trêu chọc người nọ, cuối cùng bị Thần Dục chém chết ở sông, đáng đời. Nhưng ít ra, nhờ có chuyện Thần Hoắc mà chớp mắt, ta đã hiểu rõ tường tận toàn bộ cục diện.
Khi đó ta nhận ra rằng, hóa ra, thiên hạ này, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thần Dục không giết tên Lục Thu Hồng này cũng không phải có âm mưu gì khác, mà là rõ ràng hắn đã nắm được trong tay, nhưng không thể xuống tay được.
Dù hắn có tàn nhẫn đến cỡ nào, nhưng trước mặt người này, hắn lại sợ.
Ta nghĩ, hóa ra hắn cũng có nhược điểm không cách nào đánh trả. Thần Dục cũng có chuyện không dám làm!
Sau đó, khi tìm được xác Lục Thu Hồng, ta mới thật sự nghĩ phải cảm ơn Thần Hoắc.
Dù nó ngu, nhưng trò khiến người ta mâu thuẫn nhau lại luôn là sở trường của nó.
Mấy năm qua, Thần Dục làm hoàng đế không hề yên ổn. Lục Thu Hồng như là một liều thuốc cực mạnh, còn làm người ta ray rứt hơn cả hổ phù cấm quân. Làm hoàng đế thì sao, hoàng đế cũng là người, những dày vò mà con người phải nếm chịu, có một ngày hắn cũng chạy không thoát.
Một ngày hắn đau đớn là một ngày ta vui sướng. Có lúc ta nghĩ, kỳ thực Thần Dục cũng giống ta. Dù hồi trước ta hại hắn, nhưng hắn chưa từng chịu nỗi đau đớn tận xương tủy gì, cả đời hắn chưa từng thua cuộc, thuận buồm xuôi gió, hắn mới là người muốn gì được đó.
Nhưng ông trời rất công bằng. Thần Dục chưa chịu đau khổ nào thì cũng có một ngày nào đó phải chịu.
Bây giờ, hưởng thụ cảm giác nhìn Thần Dục bị dày vò ngày qua ngày, ta cứ tưởng sẽ mãi như vậy cho đến khi ta chết.
Mãi đến nửa năm trước, có tin Lục Thu Hồng còn sống.
Khi đó, trái tim vốn đã chờ chết của ta bỗng đập lên mãnh liệt.
Trong lòng ta chợt nghĩ ra một kế hoạch, mới nghĩ thôi, ta đã phấn khởi đến run cả người!
Đúng, hễ Thần Dục muốn thứ gì, ta đều muốn cướp thứ ấy! Thứ hắn càng muốn, ta càng không buông tay!
Nếu Lục Thu Hồng còn sống thật thì với tính tình của người nọ, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thoát khỏi sự níu kéo của Thần Dục, mà ta, ta chính là đồng minh tốt nhất của Lục Thu Hồng.
Ta muốn ở trước mặt Thần Dục, để hắn thấy tận mắt, ta cướp đi người này như thế nào!
Ta phái người mai phục ở Nhạn Thành. Quả nhiên Lục Thu Hồng tìm đến chỗ ta, hắn không có lý do từ chối ta, bởi vì trong mắt hắn, ta không đủ sức để chống lại hắn.
Về phần Lục Thu Hồng, quả nhiên người nọ không để ta thất vọng.
Hắn mang quyển da người đến, còn mang cả Thần Dục đến.
Mấy năm, gặp lại Thần Dục lần nữa thì đã đến lúc ta gần đất xa trời, nhưng trông Thần Dục cũng không sống tốt hơn ta bao nhiêu.
Lục Thu Hồng đứng bên cạnh ta, Thần Dục không thèm nhìn ta lấy một cái.
Nhưng ta không thèm để ý, dù sắp chết, ta vẫn cảm thấy hưng phấn.
Ta ra hiệu, phái người bắn hai mũi tên vào Thần Dục, hắn không tránh, chút khổ nhục kế nhỏ nhặt ấy cũng là diễn cho vị Lục Thu Hồng bên cạnh ta nhìn thôi, sao ta lại không biết Thần Dục đang nghĩ gì?
Sau đó, mũi tên thứ ba, ta cho bắn vào ví trí chí mạng của Thần Dục, Lục Thu Hồng đỡ giúp hắn. Ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ta có thể thấy được Lục Thu Hồng không thể bỏ được tình yêu lúc xưa với Thần Dục.
Và đây cũng là một phần trong kế hoạch của ta, ta làm vậy vì muốn cho Thần Dục thấy rõ, người mà hắn không để ý thể diện cũng phải giữ lại, thật ra vẫn còn yêu hắn.
Nhưng vậy thì đã sao?
Ta biết, dù ta không kích Lục Thu Hồng, hắn cũng không ở lại bên Thần Dục.
Trên thực tế, Lục Thu Hồng cũng là một người thông minh. Chỗ thông minh của hắn là luôn xác định thứ mình muốn. Nói về điểm ấy, hắn giỏi hơn ta và Thần Dục nhiều.
Bởi vì hắn đã bỏ cuộc.
Sau đó, khi ta đưa tay ra với Lục Thu Hồng, ta có thể cảm nhận một cách rõ ràng mình sắp chết, nhưng trái tim của ta, nó lại đập lên với tần suất mạnh nhất!
Nó đầy hưng phấn, bóp chặt khiến ta khó thở.
Ta biết, ta muốn thắng rồi.
Ta muốn để Thần Dục thấy tận mắt, dù người trước mặt này còn yêu hắn, nhưng người nọ vẫn chọn đi cùng ta!
Khi nhảy xuống núi, Lục Thu Hồng dời tầm mắt, vào giây phút cuối cùng, hắn không nhìn Thần Dục.
Nhưng ta nhìn thấy.
Ta nhìn chằm chằm Thần Dục không chớp mắt, sợ bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Bởi vì đây là lần ta thấy Thần Dục đau đớn, khó chịu nhất.
Thần Dục bị điểm huyệt nằm tại chỗ, tay nổi gân xanh nhưng không thể động đậy, ánh mắt đỏ bừng dữ tợn, như một con thú bị dồn đến đường cùng.
Giây phút ấy, cuối cùng ta cũng cảm nhận được sự thù hận ngập trời từ Thần Dục.
Trước giờ Thần Dục chưa bao giờ hận ta, là vì hắn chưa bao giờ để ta vào mắt.
Nhưng bây giờ hắn hận ta như vậy, hắn hận không thể giết ta trăm ngàn lần, nghiền nát xương ta pha trà!
Đúng, đây chính là cảm giác ta muốn.
Năm đó ngươi gây cho ta bao nhiêu đau khổ, ta phải trả lại cho ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần! Ta muốn ngươi suốt đời không có được thứ mình muốn, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Hận ta.
Hãy hận ta hơn cả ta hận ngươi năm đó!
Cuối cùng, Lục Thu Hồng theo ta rơi xuống vách núi đá lỡ, Lục Thu Hồng có võ công bậc nhất, hắn sẽ có cách thoát chết.
Còn ta, ta vốn cũng không sống nổi.
Ta không còn sức lực mà ngã xuống, chợt thân thể nhẹ bẫng, có thứ gì đó dần tróc khỏi người ta, rồi bay lên như hơi nước.
Ta càng bay càng cao, càng bay càng cao, ta bay qua vực sâu, bay lên vách đá, bay lên trời xanh vô tận, trước khi ý thức cuối cùng tan biến, ta nhìn thấy Thần Dục còn ở trên vách núi.
Đại quân đã lên núi, hắn được giải huyệt.
Nhưng hắn quỳ trên mặt đất, ngón tay bấu sâu xuống đất, đấu đến hai tay chảy máu đầm đìa.
Hắn từ từ cúi trán xuống đất, thở hổn hển, mỗi một lần thở lại phát ra tiếng rít gào đau đớn từ chỗ sâu trong cuống họng, âm thanh mà chỉ có đau đớn cực điểm mới có thể phát ra.
Cả người hắn run rẩy, không biết thế nào, cảm giác tuyệt vọng tràn lan đến toàn bộ vách núi theo vách núi sụp đổ đột ngột.
Giây phút ấy, có lẽ vì đã chết, nên ta không cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy đau khổ nữa.
Ta không buồn không vui, chờ đợi một điểm nút nào đó.
Ta chỉ biết là, ý thức của ta sắp tan biến, ta phải đi rồi.
Về phần Thần Dục, linh hồn của hắn đã rơi xuống theo Lục Thu Hồng và chôn vùi vào vực sâu.
Không còn sự cứu rỗi trên thế giới này.
Hắn không còn nơi nào để đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.