Chương 69
La Bốc Tang
07/03/2021
Một tay Bình Cửu cầm chuôi kiếm, lực cánh tay của hắn rất ổn, toàn thân lơ lửng giữa không trung.
Do lực quán tính, lưỡi kiếm của kiếm Cửu Sương ma sát với núi tạo nên vết cắt dài đến mấy chục thước, cuối cùng cũng dừng lại được.
Bình Cửu ngẩng đầu nhìn đỉnh núi bị mây giăng phủ không thể thấy được nữa, rồi nhìn xuống dưới vực. Trong đêm tối, hắn không thể thấy được gì, nhưng nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, nói vậy bên dưới có sông chảy qua.
Ánh bình minh sắp ló dạng, không nên hành động bừa lúc trời tối. Bình Cửu đâm thanh kiếm vào một vết nứt trên khe núi và cố định nó cho chắc chắn, sau đó nhúng nhẹ người bay lên, cả người đứng trên chuôi kiếm.
Sau khi hắn đứng vững mới hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại bắt đầu thiền.
Mãi đến khi từng tia nắng xuyên qua đám mây mù, chiếu vào vách núi, Bình Cửu mở mắt ra lại, bấy giờ mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt.
Lúc này vị trí của Bình Cửu vẫn còn rất cao, vách núi thì dựng đứng, cao chót vót tựa như bị một cát rìu chặt ngang, ngoài thanh kiếm dưới chân thì gần như không còn điểm dừng chân nào nữa.
Nhưng hắn đã thấy rõ cảnh tượng phía dưới.
Dưới vách núi là một dòng sông với bãi sông dài. Dòng sông này khá rộng, nó chiếm hết nửa không gian, còn lại là một phần nhỏ phù sa và những tảng đá cao thấp khác nhau.
Tuy địa hình hiểm trở, nhưng Bình Cửu vẫn kiểm soát được.
Bình Cửu nhìn sơ hết vị trí của các tảng đá nhô lên khỏi mặt sông, sau đó nhảy xuống khỏi thân kiếm, nhờ lực rơi để rút thanh kiếm ra khỏi khe đá một cách dễ dàng.
Hắn bắt đầu rơi xuống.
Ở vị trí sắp rơi xuống mặt sông, Bình Cửu trở tay dùng một chiêu kiếm bổ vào núi đá, sau đó lực chân bỗng biến đổi, thân thể của hắn bay về trước.
Ngay sau đó mặt sông vang lên một tiếng “Ủm”, Bình Cửu rơi vào nước.
Nước sông sâu nên lực rơi vào nước cũng rất lớn, Bình Cửu chìm xuống gần mười mét, mới bắt đầu nổi lên lại. Khi hắn vọt lên khỏi mặt nước, cơ thể đã bị đẩy rất xa khỏi vị trí rơi theo hướng dòng chảy.
Mặt sông rất rộng, nhưng dòng nước cũng không chảy xiết, cây cỏ bên bờ sông um tùm, tươi tốt, không khí sáng sớm trong lành.
Bình Cửu bơi trong nước một lúc, giờ hắn cũng không có chỗ để đi, chuyện khó khăn nhất đã được giải quyết, cả người có loại cảm giác sống lại sau đại nạn.
Loại cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng này khiến tinh thần Bình Cửu hoàn toàn thả lỏng. Hắn duỗi tay chân ra, ngửa mặt, ngâm cơ thể trong nước, để dòng nước cuốn lấy hắn một cách vô định.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp mây dày, tản ra vô số cột sáng khổng lồ, sóng nước lăn tăn rửa nhẹ lên mặt Bình Cửu. Hắn hé mắt, để cơ thể lênh đênh theo dòng nước. Núi cao hai bờ sông dần xanh um, trời xanh cao rộng với ánh sáng rực rỡ. Không bao lâu, một giọt nước sông tràn vào mắt hắn, có phần lạnh.
Bình Cửu bị nước chảy vào mắt, nhắm mắt lại theo bản năng.
Khi cả thế giới chìm vào ánh sáng nhạt, lòng Bình Cửu mới yên, thở phào nhẹ nhõm.
——————– phân cách —————–
Sau bốn mươi lăm ngày.
Hơn một tháng qua không có truy binh đuổi theo, trên phố cũng không nghe tin gì của triều đình, hành trình của Bình Cửu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, tuy không mang tiền theo, nhưng thỉnh thoảng vào núi tìm mấy món dân dã, hoặc đào cây thuốc đến tiệm thuốc đổi mấy đồng tiền lẻ, cuối cùng cũng đến nơi.
Đến khi Bình Cửu bước trên con đường dẫn lên núi Bình Viễn, trong lòng hắn vẫn có ít nhiều cảm xúc.
Đã hơn bốn năm kể từ khi núi Bình Viễn bị phá hủy, trong thời gian này, hắn chưa một lần về lại.
Bây giờ mọi việc chấm dứt, mộ Lục Nhất Phẩm còn trên núi, hắn muốn về thăm.
Tâm trạng của anh đối với Lục Nhất Phẩm phức tạp hơn đối với Thần Dục nhiều. Bởi vì Thần Dục còn sống, bất luận Bình Cửu làm gì, ngài vẫn còn có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng Lục Nhất Phẩm thì chết rồi, người chết thì không còn gì cả.
Huống chi, Bình Cửu thẹn với lòng.
Sau khi Bình Cửu nghĩ lại, mới hiểu rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện. Năm đó thuốc giải lấy từ Thần Dục cho Lục Minh Tiêu uống là thuốc giả, còn thuốc Bình Cửu uống mới là thật.
Thần Dục biết Bình Cửu đang tính toán chuyện gì, ngoài mặt thì ngài giải thích như vậy, sau lưng lại lén tráo hai bình thuốc với nhau, bỏ thuốc thật vào bình đựng ly hận cổ cho Bình Cửu uống nên hắn ngửi mùi bị nhầm lẫn.
Khi đó hắn rất tin tưởng Thần Dục và cứ nghĩ là Thần Dục không biết chuyện về Lục Minh Tiêu, nên chưa từng nghi ngờ lời giải thích của Thần Dục.
Giờ đây, Bình Cửu còn sống. Hắn đưa bình chứa thuốc giả cho Tiết lão quái, còn mình thì lại nợ ân Thần Dục một mạng.
Nhưng Lục Minh Tiêu không biết đã đi đâu trong cơn loạn lạc. Sau đó hắn chỉ có thể lập một cái mộ chôn quần áo của nàng ở núi Nhạn Lộc, hàng năm đến thăm viếng, nhưng dưới mộ thì không có hài cốt.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Bình Cửu đều day dứt không nguôi.
Đây cũng là lý do hắn không tài nào trở về núi Bình Viễn, đối mặt với Lục Nhất Phẩm.
Bây giờ, dù cho hổ thẹn nhưng hắn vẫn trở về.
Bình Cửu đi bộ lên đỉnh núi. Trải qua bao năm, cơ quan dọc đường đã bị hủy nên lên đó dễ hơn nhiều.
Địa hình ở chân núi bằng phẳng, càng đi lên thì càng khó đi. Băng ở nơi thấp đã từ từ tan chảy, nhưng trên đỉnh núi thì vẫn còn phủ tuyết trắng. Bình Cửu bước lên tảng đá nhỏ nhô lên cuối cùng. Tầm mắt hắn nhìn lại những nơi trong ký ức, nhưng bỗng ngây người.
Hắn nhìn về trước, ánh mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn sợ hãi.
Nơi vốn dĩ nên sụp đổ thành phế tích, nay vẫn nguyên vẹn như xưa, mỗi một tầng lầu mỗi một gian nhà đều tựa như chưa từng bị phá hoại.
Bình Cửu mím chẽ môi, siết chặt bàn tay, đến nỗi móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, sau đó đi vào trong.
Bình Cửu đi qua tảng đá nhẵn bóng trước cửa, đi qua ngưỡng cửa dưới tấm biển rồi hành lang nhỏ dẫn vào trong. Ánh mắt hắn nhìn khắp cảnh vật xung quanh, rồi dần nhận ra, nơi này và nơi trong ký ức vẫn có điểm khác biệt.
Đa số kiến trúc đã trở về vị trí cũ, nhưng tảng đá phía vách tường bên kia và tường bao xung quanh ngoại viện trông mới hơn nhiều so với trong ký ức thời trẻ của Bình Cửu.
Bình Cửu đẩy cửa đi vào phòng sách, quả nhiên, trên giá sách chỉ còn lại rất ít sách, đa số chúng bị khói cháy đen hơn nửa, có sách bị đốt chỉ còn một nửa, nhưng vẫn được đặt trên giá sách, còn vị trí đặt sách thì không đúng gì cả.
Bình Cửu ung dung bước ra khỏi phòng sách mà không nói một lời. Hắn bắt đầu đi đến các phòng khác.
Từng tảng đá, từng cái bàn, cái ghế, trông như không có chỗ nào không thích hợp, nhưng vị trí đều vị lệch chút ít.
Thậm chí có một số gian nhà chỉ là trang trí, chỉ là lớp vỏ rỗng. Tường xây trông chắc, nhưng trong ấy thì trống rỗng, chẳng có gì trong đó hết.
Mỗi nơi mỗi vật ở đây đều nói cho Bình Cửu biết rằng…
Đây là núi Bình Viễn đã được xây lại.
Mà người xây lại cũng không quen thuộc từng chi tiết nhỏ ở đây như Bình Cửu.
Người ấy chỉ ghép những nơi trong ký ức lại, hi vọng xây dựng lại mọi thứ như ban đầu.
Nhưng kết quả thì thế nào?
Không thể bù đắp được những thứ trong ký ức, chỉ khiến người ta chìm trong cảnh vô vọng thôi.
Bình Cửu tùy ý đi xung quanh một vòng, mãi đến khi đi ngang một căn gác hai tầng, trong lòng hắn không khỏi có chút gợn sóng.
Hắn đẩy cánh cửa lớn đóng chặt ra, một luồng không khí lạnh từ một bức tường hang đá trong phòng tràn ra.
Bình Cửu bước xuống theo hang đá, nơi đây thì không thay đổi gì so với năm ấy. Cửa đá mở ra, hắn đi xuống đáy, viên dạ minh châu trong đó vẫn còn.
Ánh sáng màu xanh tối lẳng lặng chiếu lên cái giường băng trong suốt. Không gian toàn bộ hang đá rộng rãi, lạnh lẽo và yên tĩnh. Bóng tối xung quanh át cả ánh sáng ở trung tâm, tựa như đặt mình trong biển sâu.
Bình Cửu xuống lên mép giường. Hắn ngẩng đầu, dựa lưng vào thành giường, tay đặt lên đầu gối một cách tự nhiên, nhắm mắt lại, chẳng muốn làm gì nữa.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Bình Cửu đang lơ lửng trong dòng nước của giấc ngủ say.
Bỗng một cơn gió không biết từ đâu thôi qua, lướt nhẹ qua tai Bình Cửu, để lại như một cái thở dài.
Thân thể Bình Cửu giật mình một cái, hắn chợt mở hai mắt ra, đôi mắt đen láy như một thanh kiếm sắc đảo xung quanh.
Đây vẫn là một hang đá trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nhưng rõ ràng Bình Cửu mới nghe có tiếng thở dài của một người con gái, ngay bên tai hắn, một tiếng thở dài không nhẹ không nặng!
Chẳng lẽ là mơ?
Bình Cửu cau mày suy nghĩ một lát, nhận ra dường như chỉ có thể giải thích như vậy là hợp lý nhất.
Hắn đứng lên, chuẩn bị đi thì ngoảnh đầu nhìn viên dạ minh châu trong phòng một lần nữa.
Viên châu này có lẽ là món đồ chơi Lục Minh Tiêu khi còn sống thích nhất. Nàng lớn lên trên núi, không có khái niệm về thích một thứ gì đó, chỉ cảm thấy viên dạ minh châu này rất đẹp, thế là cầm chơi suốt ngày như bảo bối.
Bình Cửu lặng im suy nghĩ trong chốc lát. Hắn quyết định mang viên dạ minh châu này về, đặt trong mộ chung với quần áo của Lục Minh Tiêu, xem như để nó làm bạn với nàng.
Bình Cửu đi tới, hắn cầm viên dạ minh châu được đặt trên bệ đá lên, lại bất ngờ phát hiện dưới viên dạ minh châu này có lót một tờ giấy!
Nó được ai đó gấp thành hình vuông. Bình Cửu mở tờ giấy kia ra.
Dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu, Bình Cửu mới nhìn thấy dòng đầu tiên, bàn tay cầm giấy đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Dòng chữ ấy là…
Sư huynh, thấy chữ như thấy mặt.
Do lực quán tính, lưỡi kiếm của kiếm Cửu Sương ma sát với núi tạo nên vết cắt dài đến mấy chục thước, cuối cùng cũng dừng lại được.
Bình Cửu ngẩng đầu nhìn đỉnh núi bị mây giăng phủ không thể thấy được nữa, rồi nhìn xuống dưới vực. Trong đêm tối, hắn không thể thấy được gì, nhưng nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, nói vậy bên dưới có sông chảy qua.
Ánh bình minh sắp ló dạng, không nên hành động bừa lúc trời tối. Bình Cửu đâm thanh kiếm vào một vết nứt trên khe núi và cố định nó cho chắc chắn, sau đó nhúng nhẹ người bay lên, cả người đứng trên chuôi kiếm.
Sau khi hắn đứng vững mới hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại bắt đầu thiền.
Mãi đến khi từng tia nắng xuyên qua đám mây mù, chiếu vào vách núi, Bình Cửu mở mắt ra lại, bấy giờ mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt.
Lúc này vị trí của Bình Cửu vẫn còn rất cao, vách núi thì dựng đứng, cao chót vót tựa như bị một cát rìu chặt ngang, ngoài thanh kiếm dưới chân thì gần như không còn điểm dừng chân nào nữa.
Nhưng hắn đã thấy rõ cảnh tượng phía dưới.
Dưới vách núi là một dòng sông với bãi sông dài. Dòng sông này khá rộng, nó chiếm hết nửa không gian, còn lại là một phần nhỏ phù sa và những tảng đá cao thấp khác nhau.
Tuy địa hình hiểm trở, nhưng Bình Cửu vẫn kiểm soát được.
Bình Cửu nhìn sơ hết vị trí của các tảng đá nhô lên khỏi mặt sông, sau đó nhảy xuống khỏi thân kiếm, nhờ lực rơi để rút thanh kiếm ra khỏi khe đá một cách dễ dàng.
Hắn bắt đầu rơi xuống.
Ở vị trí sắp rơi xuống mặt sông, Bình Cửu trở tay dùng một chiêu kiếm bổ vào núi đá, sau đó lực chân bỗng biến đổi, thân thể của hắn bay về trước.
Ngay sau đó mặt sông vang lên một tiếng “Ủm”, Bình Cửu rơi vào nước.
Nước sông sâu nên lực rơi vào nước cũng rất lớn, Bình Cửu chìm xuống gần mười mét, mới bắt đầu nổi lên lại. Khi hắn vọt lên khỏi mặt nước, cơ thể đã bị đẩy rất xa khỏi vị trí rơi theo hướng dòng chảy.
Mặt sông rất rộng, nhưng dòng nước cũng không chảy xiết, cây cỏ bên bờ sông um tùm, tươi tốt, không khí sáng sớm trong lành.
Bình Cửu bơi trong nước một lúc, giờ hắn cũng không có chỗ để đi, chuyện khó khăn nhất đã được giải quyết, cả người có loại cảm giác sống lại sau đại nạn.
Loại cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng này khiến tinh thần Bình Cửu hoàn toàn thả lỏng. Hắn duỗi tay chân ra, ngửa mặt, ngâm cơ thể trong nước, để dòng nước cuốn lấy hắn một cách vô định.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp mây dày, tản ra vô số cột sáng khổng lồ, sóng nước lăn tăn rửa nhẹ lên mặt Bình Cửu. Hắn hé mắt, để cơ thể lênh đênh theo dòng nước. Núi cao hai bờ sông dần xanh um, trời xanh cao rộng với ánh sáng rực rỡ. Không bao lâu, một giọt nước sông tràn vào mắt hắn, có phần lạnh.
Bình Cửu bị nước chảy vào mắt, nhắm mắt lại theo bản năng.
Khi cả thế giới chìm vào ánh sáng nhạt, lòng Bình Cửu mới yên, thở phào nhẹ nhõm.
——————– phân cách —————–
Sau bốn mươi lăm ngày.
Hơn một tháng qua không có truy binh đuổi theo, trên phố cũng không nghe tin gì của triều đình, hành trình của Bình Cửu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, tuy không mang tiền theo, nhưng thỉnh thoảng vào núi tìm mấy món dân dã, hoặc đào cây thuốc đến tiệm thuốc đổi mấy đồng tiền lẻ, cuối cùng cũng đến nơi.
Đến khi Bình Cửu bước trên con đường dẫn lên núi Bình Viễn, trong lòng hắn vẫn có ít nhiều cảm xúc.
Đã hơn bốn năm kể từ khi núi Bình Viễn bị phá hủy, trong thời gian này, hắn chưa một lần về lại.
Bây giờ mọi việc chấm dứt, mộ Lục Nhất Phẩm còn trên núi, hắn muốn về thăm.
Tâm trạng của anh đối với Lục Nhất Phẩm phức tạp hơn đối với Thần Dục nhiều. Bởi vì Thần Dục còn sống, bất luận Bình Cửu làm gì, ngài vẫn còn có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng Lục Nhất Phẩm thì chết rồi, người chết thì không còn gì cả.
Huống chi, Bình Cửu thẹn với lòng.
Sau khi Bình Cửu nghĩ lại, mới hiểu rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện. Năm đó thuốc giải lấy từ Thần Dục cho Lục Minh Tiêu uống là thuốc giả, còn thuốc Bình Cửu uống mới là thật.
Thần Dục biết Bình Cửu đang tính toán chuyện gì, ngoài mặt thì ngài giải thích như vậy, sau lưng lại lén tráo hai bình thuốc với nhau, bỏ thuốc thật vào bình đựng ly hận cổ cho Bình Cửu uống nên hắn ngửi mùi bị nhầm lẫn.
Khi đó hắn rất tin tưởng Thần Dục và cứ nghĩ là Thần Dục không biết chuyện về Lục Minh Tiêu, nên chưa từng nghi ngờ lời giải thích của Thần Dục.
Giờ đây, Bình Cửu còn sống. Hắn đưa bình chứa thuốc giả cho Tiết lão quái, còn mình thì lại nợ ân Thần Dục một mạng.
Nhưng Lục Minh Tiêu không biết đã đi đâu trong cơn loạn lạc. Sau đó hắn chỉ có thể lập một cái mộ chôn quần áo của nàng ở núi Nhạn Lộc, hàng năm đến thăm viếng, nhưng dưới mộ thì không có hài cốt.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Bình Cửu đều day dứt không nguôi.
Đây cũng là lý do hắn không tài nào trở về núi Bình Viễn, đối mặt với Lục Nhất Phẩm.
Bây giờ, dù cho hổ thẹn nhưng hắn vẫn trở về.
Bình Cửu đi bộ lên đỉnh núi. Trải qua bao năm, cơ quan dọc đường đã bị hủy nên lên đó dễ hơn nhiều.
Địa hình ở chân núi bằng phẳng, càng đi lên thì càng khó đi. Băng ở nơi thấp đã từ từ tan chảy, nhưng trên đỉnh núi thì vẫn còn phủ tuyết trắng. Bình Cửu bước lên tảng đá nhỏ nhô lên cuối cùng. Tầm mắt hắn nhìn lại những nơi trong ký ức, nhưng bỗng ngây người.
Hắn nhìn về trước, ánh mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn sợ hãi.
Nơi vốn dĩ nên sụp đổ thành phế tích, nay vẫn nguyên vẹn như xưa, mỗi một tầng lầu mỗi một gian nhà đều tựa như chưa từng bị phá hoại.
Bình Cửu mím chẽ môi, siết chặt bàn tay, đến nỗi móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, sau đó đi vào trong.
Bình Cửu đi qua tảng đá nhẵn bóng trước cửa, đi qua ngưỡng cửa dưới tấm biển rồi hành lang nhỏ dẫn vào trong. Ánh mắt hắn nhìn khắp cảnh vật xung quanh, rồi dần nhận ra, nơi này và nơi trong ký ức vẫn có điểm khác biệt.
Đa số kiến trúc đã trở về vị trí cũ, nhưng tảng đá phía vách tường bên kia và tường bao xung quanh ngoại viện trông mới hơn nhiều so với trong ký ức thời trẻ của Bình Cửu.
Bình Cửu đẩy cửa đi vào phòng sách, quả nhiên, trên giá sách chỉ còn lại rất ít sách, đa số chúng bị khói cháy đen hơn nửa, có sách bị đốt chỉ còn một nửa, nhưng vẫn được đặt trên giá sách, còn vị trí đặt sách thì không đúng gì cả.
Bình Cửu ung dung bước ra khỏi phòng sách mà không nói một lời. Hắn bắt đầu đi đến các phòng khác.
Từng tảng đá, từng cái bàn, cái ghế, trông như không có chỗ nào không thích hợp, nhưng vị trí đều vị lệch chút ít.
Thậm chí có một số gian nhà chỉ là trang trí, chỉ là lớp vỏ rỗng. Tường xây trông chắc, nhưng trong ấy thì trống rỗng, chẳng có gì trong đó hết.
Mỗi nơi mỗi vật ở đây đều nói cho Bình Cửu biết rằng…
Đây là núi Bình Viễn đã được xây lại.
Mà người xây lại cũng không quen thuộc từng chi tiết nhỏ ở đây như Bình Cửu.
Người ấy chỉ ghép những nơi trong ký ức lại, hi vọng xây dựng lại mọi thứ như ban đầu.
Nhưng kết quả thì thế nào?
Không thể bù đắp được những thứ trong ký ức, chỉ khiến người ta chìm trong cảnh vô vọng thôi.
Bình Cửu tùy ý đi xung quanh một vòng, mãi đến khi đi ngang một căn gác hai tầng, trong lòng hắn không khỏi có chút gợn sóng.
Hắn đẩy cánh cửa lớn đóng chặt ra, một luồng không khí lạnh từ một bức tường hang đá trong phòng tràn ra.
Bình Cửu bước xuống theo hang đá, nơi đây thì không thay đổi gì so với năm ấy. Cửa đá mở ra, hắn đi xuống đáy, viên dạ minh châu trong đó vẫn còn.
Ánh sáng màu xanh tối lẳng lặng chiếu lên cái giường băng trong suốt. Không gian toàn bộ hang đá rộng rãi, lạnh lẽo và yên tĩnh. Bóng tối xung quanh át cả ánh sáng ở trung tâm, tựa như đặt mình trong biển sâu.
Bình Cửu xuống lên mép giường. Hắn ngẩng đầu, dựa lưng vào thành giường, tay đặt lên đầu gối một cách tự nhiên, nhắm mắt lại, chẳng muốn làm gì nữa.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Bình Cửu đang lơ lửng trong dòng nước của giấc ngủ say.
Bỗng một cơn gió không biết từ đâu thôi qua, lướt nhẹ qua tai Bình Cửu, để lại như một cái thở dài.
Thân thể Bình Cửu giật mình một cái, hắn chợt mở hai mắt ra, đôi mắt đen láy như một thanh kiếm sắc đảo xung quanh.
Đây vẫn là một hang đá trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nhưng rõ ràng Bình Cửu mới nghe có tiếng thở dài của một người con gái, ngay bên tai hắn, một tiếng thở dài không nhẹ không nặng!
Chẳng lẽ là mơ?
Bình Cửu cau mày suy nghĩ một lát, nhận ra dường như chỉ có thể giải thích như vậy là hợp lý nhất.
Hắn đứng lên, chuẩn bị đi thì ngoảnh đầu nhìn viên dạ minh châu trong phòng một lần nữa.
Viên châu này có lẽ là món đồ chơi Lục Minh Tiêu khi còn sống thích nhất. Nàng lớn lên trên núi, không có khái niệm về thích một thứ gì đó, chỉ cảm thấy viên dạ minh châu này rất đẹp, thế là cầm chơi suốt ngày như bảo bối.
Bình Cửu lặng im suy nghĩ trong chốc lát. Hắn quyết định mang viên dạ minh châu này về, đặt trong mộ chung với quần áo của Lục Minh Tiêu, xem như để nó làm bạn với nàng.
Bình Cửu đi tới, hắn cầm viên dạ minh châu được đặt trên bệ đá lên, lại bất ngờ phát hiện dưới viên dạ minh châu này có lót một tờ giấy!
Nó được ai đó gấp thành hình vuông. Bình Cửu mở tờ giấy kia ra.
Dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu, Bình Cửu mới nhìn thấy dòng đầu tiên, bàn tay cầm giấy đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Dòng chữ ấy là…
Sư huynh, thấy chữ như thấy mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.