Chương 340: Bốn bề thọ địch.
Cao Nguyệt
28/08/2017
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, một ngàn mũi tên bay lên trời gào thét bắn về phía địch đang chạy đến. Mấy trăm tên kỵ binh tiên phongcách Lưu Bị chưa đến 100 bước, bọn họ cùng nâng lá chắn lên đón đỡ.
Mũi tên như châu chấu đập vào đám kỵ binh kêu bôm bốp vào tấm chắn và áo giáp. Không ngừng có kỵ binh bị trúng tên ngã ngựa, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được đám kỵ binh giết tới, chỉ trong nháy mắt kỵ binh quân Tào đã vây giết vào trong quân Lưu Bị.
Bọn họ không còn là kỵ binh nữa rồi là là một đám quái thú, giết chóc, cắn nuốt tất cả, giết quân của Lưu Bị người ngã ngựa đổ, máu thịt văng tung tóe, lực tấn công lớn mạnh giết vào quân đội Nam quận, cắt quân đội Nam Quận ra làm hai.
Nhưng càng lúc lại càng có nhiều kỵ binh đánh tới. Quân đội Nam quận bắt đầu không thể duy trì nổi, Lưu Bị biết quân mình không ngăn nổi sự tấn công của kỵ binh, nhưng ông ta chỉ không ngờ là đến một khắc mà quân đội của mình cũng duy trì không nổi.
- Bắt lấy Đại Nhĩ tặc, phong Vạn hộ hầu!
Hạ Hầu Uyên nhìn thấy Lưu Bị từ đằng xa, dùng thương sắt chỉ vào ông ta hô to. Âm thanh như dã thú kêu gào trầm thấp mà có lực xuyên thấu, Lưu Bị cả kinh suýt nữa thì ngã xuống ngựa.
Lúc này, Lưu Bị thấy quân của mình sắp sụp đổ đã lập tức quay ngựa chạy như bay về hướng bắc, bên cạnh chỉ còn có mấy chục thân binh đi theo. Chạy chưa được năm trăm bước, quân đội Lưu Bị bị Hổ báo kỵ của quân Tào tấn công tan tác.
Mấy nghìn người la to liều mạng chạy trốn về phía bắc, nhưng vó ngựa sắt của họ vẫn bị Hổ báo kỵ của đuổi theo, tùy ý chém giết xung quanh, đầu người bị đánh bay, ngực bị đâm thủng, huyết nhục văng khắp nơi, người chạy trốn trong quay cuồng, tiếng kêu la thảm thiết tiếng khóc lóc vang khắp cánh đồng cỏ mênh mông.
Chiến mã của Lưu Bị chạy cực nhanh, ông ta liều mạng vụt roi lên chiến mã, ra sức chạy một mạch hơn năm mươi dặm. Khi không thấy bóng dáng của kỵ binh quân Tào đâu ông ta mới từ từ chạy chậm lại để con chiến mã chạy gần chết được thở một hơi.
Chiến mã sùi cả bọt mép thở ra những tiếng phì phò di chuyển những bước chậm chạp khó khăn. Lưu Bị quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy 20 tên thân binh chạy từ phía xa đến, còn quân đội của ông ta thì không thấy bóng một người. Cho dù ông ta đã trải qua chuyện như vậy vô số lần nhưng lần này toàn quân bị tiêu diệt vẫn khiến cho ông ta lệ rơi đầy áo.
Hai mươi mấy tên thân binh đuổi theo chủ công đều an ủi ông ta nói:
- Trận chiến này tổn thương không lớn lắm, chủ công đừng quá đau lòng. Bây giờ phải lập tức hội hợp với Trương tướng quân, tái tập kết quân đội các nơi, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Lưu Bị thở dài, ông ta cũng biết còn cơ hội nhưng ông ta phải cần bao nhiêu thời gian đây? Trong lòng Lưu Bị đang loạn, ông ta không biết mình phải làm gì mới tốt nhưng có một điều có thể khẳng định, trong tay nhất định phải có quân đội thì mới có cảm giác an toàn.
- Đi thôi!
Lưu Bị giục ngựa chạy về hướng bắc.
……..
Giữa trưa ngày thứ hai, Lưu Bị chạy một mạnh đến phía nam Mạch Thành, vùng này là vùng núi có thung lũng rừng cây mạch gai. Đường xá được sửa sang rất rộng rãi.
Đến nơi này, Lưu Bị bất ngờ gặp được những đám dân chúng chạy loạn. Vẻ mặt của ai lấy đều kinh hoàng, những vật dụng mang theo bên mình hầu như không còn. Bọn họ bây giờ hệt như con chim sợ cành dọc đường vẫn chạy trốn về phía nam.
Lưu Bị kinh ngạc liền vội đi lên cản một ông lão lại, ông ta chắp tay nói:
- Xin hỏi ông lão, xảy ra chuyện gì vậy? vì sao mọi người lại hoảng hốt như vậy?
Ông lão không biết Lưu Bị, liền thở dài nói:
- Vị thương khách này, tôi khuyên ông đừng đi về phía bắc nữa, mau quay lại đi. Quân Tào đánh đến nơi rồi, chúng tôi đã chạy trốn, người phía sau sắp đuổi kịp rồi, nhanh không sẽ bị quân Tào cướp bóc, tra tấn đấy!
Dường như Lưu Bị một bước giẫm lên khoảng không, lòng của ông ta lại rơi sâu vạn trượng. Quân Tào đánh đến rồi sao? Trong lòng của ông ta lại loạn lên, liền bối rối hỏi:
- Vậy quân đội Nam Quận đâu? Bọn họ ở đâu rồi?
- Ai mà biết được?
Ông lão không hề để ý đến Lưu Bị. Lão thấy mọi người đi xa cũng cuống quýt gọi chạy lảo đảo theo đám dân tị nạn về phía nam. Lưu Bị đứng ngây người ra ở ven đường, tin quân Tào xuôi nam đã khiến cho ông ta mất hết cả can đảm, dường như đã đi vào đường cùng rồi.
Lúc này, có một gã thân binh nghe ngóng được tin tức liền chạy vào bẩm báo:
- Chủ công, bọn họ nói chỉ nhìn thấy mấy trăm quân Tào chứ không nhìn thấy đại quân xuôi nam.
Tin này lập tức khiến lòng Lưu Bị run lên, ông ta cảm thấy là không thể, làm sao mà chủ lực quân Tào lại đến nhanh như vậy được, hẳn chỉ là một phần nhỏ tiên phong Tào Tháo đến quấy nhiễu, hơn nữa nếu Tam đệ binh bại thì binh lính sẽ chạy trốn nhanh hơn bất cứ kẻ nào. Bây giờ lại không hề nhìn thấy một tên lính nào, cũng đủ nói lên rằng tạm thời quân đội không có vấn đề gì.
Lưu Bị bắt đầu bị lung lay. Tinh thần ông ta phấn chấn tiếp tục đi về phía bắc.
Càng đi về hướng bắc gặp dân tị nạn thì càng nhiều dân. Già trẻ dắt díu nhau mang theo tài sản hoảng sợ chạy trốn về phía nam. Thỉnh thoảng lại gặp có người già chết ven đường, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đi được khoảng hơn ba mươi dặm, lúc này cảnh tượng mà Lưu Bị không muốn thấy cuối cùng cũng xảy ra. Một đám bại binh khoảng hơn 100 người chạy lẫn trong đám dân chúng, người nào cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, đương nhiên đều là đồ mà họ cướp được của dân chúng, thậm chí có mấy người còn cõng con gái trẻ tuổi trên lưng.
Lưu Bị giận đến tím mặt liền quát lớn:
- Các ngươi dám cướp bóc của dân, bắt con gái nhà lành!
Thân binh của ông ta múa roi xông đến, đám lính đào ngũ sợ đến mức mất hết cả hồn vía bỏ lại đồ và con gái nhà lành lập tức giải tán. Mấy tên lính đào ngũ không kịp chạy trốn đã bị thân binh của Lưu Bị bắt lại.
- Hoàng thúc tha mạng!
Mấy tên lính đào ngũ cuống quýt quỳ xuống đất dập đầu.
- Đám khốn khiếp này làm hỏng cả thanh danh của ta.
Lưu Bị chỉ vào bọn chúng chửi ầm lên.
- Chúng tôi không cướp của dân mà đều là nhặt được từ chỗ người chết. Người nhà của mấy cô kia chết hết rồi cho nên mới nguyện đi theo chúng tôi, chúng tôi không cưỡng ép họ.
Lưu Bị sửng sốt, sao lại có thể như vậy chứ. Ông ta nhìn về phía mấy cô gái. Các cô sững sờ không biết phải làm sao, cứ ngây ra đứng ở đó. Lưu Bị căng thẳng liền vội hỏi tên lính:
- Rốt cuộc là có bao nhiêu quân Tào?
- Khởi bẩm hoàng thúc, quân Tào có rất nhiều, có rất nhiều đội quân. Mỗi đội có khoảng trên vạn người. Thuộc hạ của Tam tướng quân đã bị đánh tan rồi.
Lưu Bị cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại gần như sắp ngã xuống dưới, thân thể ông ta nghiêng ngả lảo đảo, tên thân vệ bên cạnh vội vàng đỡ lấy, một lúc lâu sau ông ta mới tỉnh táo trở lại thở dài nói:
- Trời muốn Lưu Bị ta diệt vong rồi.
Đúng lúc này có người bỗng nhiên chỉ về phía bắc hô lên:
- Hoàng thúc mau nhìn xem, Tam tướng quân đến rồi.
Lưu Bị cũng nhìn thấy có một đội quân hơn một ngàn người đang từ hướng bắc xuôi nam. Đại tướng dẫn đầu tay cầm Trượng Bát Xà Mâu Thương, dưới háng là con Ô tông mã. Đúng là Tam đệ Trương Dực Đức rồi, Lưu Bị mừng rỡ giục ngựa lên đón:
- Tam đệ!
Ông ta la lớn.
Cả người Trương Phi đẫm máu, y cũng nhìn thấy Lưu Bị rồi liền xoay người xuống ngựa quỳ xuống đất nói:
- Đệ phụ lòng ủy thác của huynh trưởng, cuối cùng bại binh trong tay quân Tào, xin huynh trưởng trách phạt.
Lưu Bị vội vàng nâng Trương Phi dậy:
- Đây là ý trời không liên quan đến Tam đệ, đừng tự trách mình.
Ông ta nhìn quân đội mà Trương Phi dẫn theo, có hơn ngàn người, trong lòng ông ta cũng được an ủi một chút. Lúc này, bỗng nhiên ông ta nhìn thấy Quan Bình mà không khỏi sửng sốt. Lúc này Quan Bình và cha gã Quan Vũ phải ở Chi Giang mới đúng, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
- Hiền chất, xảy ra chuyện gì vậy?
Quan Bình vội vàng tiến lên nói:
- Cha nghe nói kỵ binh quân Tào đánh lén Giang Lăng cho nên đã dẫn quân đến, cháu đặt biệt tới báo tin cho bá phụ và tam thúc, nghe tam thúc nói, bá phụ đã xuôi nam rồi.
Trương Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi:
- Đại ca, sao huynh lại chỉ có hơn mười thân binh thế này? Lính còn lại đâu hết rồi?
Lưu Bị liền nói về chuyện gặp kỵ binh của Hạ Hầu Uyên, cuối cùng là thở dài một tiếng:
- Hiện tại ta không biết Giang Lăng có còn trong tay chúng ta không nữa? Ta muốn rút lui về Giang Lăng nhưng ngặt một nỗi phía sau lại bị kỵ binh ngăn cản không cho ta đường lui!
Lưu Bị vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng loạn ở phía bắc, đám dân chúng chạy trốn tứ phía. Hơn một ngàn quân Tào đang đánh tới, cầm đầu là tướng Hạ Hầu Đôn. Cách đó hơn mấy trăm bước, Hạ Hầu Đôn vừa nhìn thấy Lưu Bị thì vui sướng mà hô lên:
- Đại Nhĩ tặc ở đây!
Trương Phi giận giữ trèo lên ngựa tay cầm Trượng Bát Xà Mâu Thương quay lại nói với Lưu Bị;
- Đại ca đi trước đi, đệ sẽ trừng trị tên giặc này.
Trương Phi vung mâu lao về phía Hạ Hầu Đôn. Lưu Bị bắt đầu định bỏ chạy về phía quận Kiến Binh phía tây, nhưng ở phía tây lại xuất hiện hai đội quân có đến mấy vạn người. Con đường phía tây đã bị chặn, mà ở phía bắc đã có một đội quân thậm chí còn có cờ chiến của quân Tào. Điều này nói lên rằng quân đội của mình đang nằm trong tay quân Tào.
Lưu Bị kinh hồn bạt vía quay ngựa chạy về phía đông. Quan Bình dẫn theo hơn 100 người bám chặt phía sau ông ta.
Lúc này mười vạn đại quân Tào đã từ bốn phương tám hướng đánh tới, từng đám dân chạy tị nạn cùng đường đang dập dầu xin tha mạng. Mấy chục ông lão đi lên trước chiến mã của Tào Tháo quỳ rạp xuống đất xin tha mạng.
Tào Tháo lạnh lùng nói:
- Các ngươi không ở nhà mà dưỡng già lại muốn chạy đến đây tự tìm đường chết. Chiến loạn ta không thể quản được sự sống chết của các ngươi.
Mấy chục người già khổ sở cầu xin tha thứ, một người lớn tuổi nhất nói;
- Chúng tôi nghe theo tin đồn, bây giờ đã biết sai rồi, khẩn cầu Thừa tướng cho cùng tôi thêm một cơ hội nữa để chúng tôi về quê nhà.
Tào Tháo hừ một tiếng:
- Ta tạm tha cho các ngươi, nếu còn dám phản loạn triều đình, ta sẽ chém chết cả nhà.
Mấy chục người già dập đầu tạ ơn. Tào Tháo thu nạp đám tị dân tạm thời đưa đến an trí ở huyện Đương Dương, lại ra lệnh:
- Không được cướp bóc, gian dâm, kẻ nào trái lệnh trảm!
Các tướng khom người lĩnh lệnh, lúc này có một gã lính báo tin chạy đến:
- Cách mấy dặm về phía đông phát hiện ra Lưu Bị bỏ chạy, tùy tùng chưa đến 100 người.
Tào Tháo lập tức mừng rỡ nói:
- Ai bắt sống được Lưu Bị thưởng thăng quan ba cấp.
Quân lệnh truyền xuống, mười vạn đại quân sục sôi lên đường đuổi giết về hướng đông. Lúc này Trương Phi ít người không địch nổi nhiều cũng đã dẫn quân chạy về hướng đông. Trên cánh đồng mệnh mông mười vạn đại quân từ bốn phương tám hướng đang truy kích đuổi theo Lưu Bị.
Đúng lúc này, có một đội quân khoảng hơn năm trăm người đánh tới, đại tướng dẫn đầu cầm Xích mã ngân thương, dáng người khôi ngô tuấn tú, tướng mạo đường hoàng, đúng là Triệu Vân đang đuổi từ quận Kiến Bình tới.
Tiếng mõ vang lên, một ngàn mũi tên bay lên trời gào thét bắn về phía địch đang chạy đến. Mấy trăm tên kỵ binh tiên phongcách Lưu Bị chưa đến 100 bước, bọn họ cùng nâng lá chắn lên đón đỡ.
Mũi tên như châu chấu đập vào đám kỵ binh kêu bôm bốp vào tấm chắn và áo giáp. Không ngừng có kỵ binh bị trúng tên ngã ngựa, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được đám kỵ binh giết tới, chỉ trong nháy mắt kỵ binh quân Tào đã vây giết vào trong quân Lưu Bị.
Bọn họ không còn là kỵ binh nữa rồi là là một đám quái thú, giết chóc, cắn nuốt tất cả, giết quân của Lưu Bị người ngã ngựa đổ, máu thịt văng tung tóe, lực tấn công lớn mạnh giết vào quân đội Nam quận, cắt quân đội Nam Quận ra làm hai.
Nhưng càng lúc lại càng có nhiều kỵ binh đánh tới. Quân đội Nam quận bắt đầu không thể duy trì nổi, Lưu Bị biết quân mình không ngăn nổi sự tấn công của kỵ binh, nhưng ông ta chỉ không ngờ là đến một khắc mà quân đội của mình cũng duy trì không nổi.
- Bắt lấy Đại Nhĩ tặc, phong Vạn hộ hầu!
Hạ Hầu Uyên nhìn thấy Lưu Bị từ đằng xa, dùng thương sắt chỉ vào ông ta hô to. Âm thanh như dã thú kêu gào trầm thấp mà có lực xuyên thấu, Lưu Bị cả kinh suýt nữa thì ngã xuống ngựa.
Lúc này, Lưu Bị thấy quân của mình sắp sụp đổ đã lập tức quay ngựa chạy như bay về hướng bắc, bên cạnh chỉ còn có mấy chục thân binh đi theo. Chạy chưa được năm trăm bước, quân đội Lưu Bị bị Hổ báo kỵ của quân Tào tấn công tan tác.
Mấy nghìn người la to liều mạng chạy trốn về phía bắc, nhưng vó ngựa sắt của họ vẫn bị Hổ báo kỵ của đuổi theo, tùy ý chém giết xung quanh, đầu người bị đánh bay, ngực bị đâm thủng, huyết nhục văng khắp nơi, người chạy trốn trong quay cuồng, tiếng kêu la thảm thiết tiếng khóc lóc vang khắp cánh đồng cỏ mênh mông.
Chiến mã của Lưu Bị chạy cực nhanh, ông ta liều mạng vụt roi lên chiến mã, ra sức chạy một mạch hơn năm mươi dặm. Khi không thấy bóng dáng của kỵ binh quân Tào đâu ông ta mới từ từ chạy chậm lại để con chiến mã chạy gần chết được thở một hơi.
Chiến mã sùi cả bọt mép thở ra những tiếng phì phò di chuyển những bước chậm chạp khó khăn. Lưu Bị quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy 20 tên thân binh chạy từ phía xa đến, còn quân đội của ông ta thì không thấy bóng một người. Cho dù ông ta đã trải qua chuyện như vậy vô số lần nhưng lần này toàn quân bị tiêu diệt vẫn khiến cho ông ta lệ rơi đầy áo.
Hai mươi mấy tên thân binh đuổi theo chủ công đều an ủi ông ta nói:
- Trận chiến này tổn thương không lớn lắm, chủ công đừng quá đau lòng. Bây giờ phải lập tức hội hợp với Trương tướng quân, tái tập kết quân đội các nơi, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Lưu Bị thở dài, ông ta cũng biết còn cơ hội nhưng ông ta phải cần bao nhiêu thời gian đây? Trong lòng Lưu Bị đang loạn, ông ta không biết mình phải làm gì mới tốt nhưng có một điều có thể khẳng định, trong tay nhất định phải có quân đội thì mới có cảm giác an toàn.
- Đi thôi!
Lưu Bị giục ngựa chạy về hướng bắc.
……..
Giữa trưa ngày thứ hai, Lưu Bị chạy một mạnh đến phía nam Mạch Thành, vùng này là vùng núi có thung lũng rừng cây mạch gai. Đường xá được sửa sang rất rộng rãi.
Đến nơi này, Lưu Bị bất ngờ gặp được những đám dân chúng chạy loạn. Vẻ mặt của ai lấy đều kinh hoàng, những vật dụng mang theo bên mình hầu như không còn. Bọn họ bây giờ hệt như con chim sợ cành dọc đường vẫn chạy trốn về phía nam.
Lưu Bị kinh ngạc liền vội đi lên cản một ông lão lại, ông ta chắp tay nói:
- Xin hỏi ông lão, xảy ra chuyện gì vậy? vì sao mọi người lại hoảng hốt như vậy?
Ông lão không biết Lưu Bị, liền thở dài nói:
- Vị thương khách này, tôi khuyên ông đừng đi về phía bắc nữa, mau quay lại đi. Quân Tào đánh đến nơi rồi, chúng tôi đã chạy trốn, người phía sau sắp đuổi kịp rồi, nhanh không sẽ bị quân Tào cướp bóc, tra tấn đấy!
Dường như Lưu Bị một bước giẫm lên khoảng không, lòng của ông ta lại rơi sâu vạn trượng. Quân Tào đánh đến rồi sao? Trong lòng của ông ta lại loạn lên, liền bối rối hỏi:
- Vậy quân đội Nam Quận đâu? Bọn họ ở đâu rồi?
- Ai mà biết được?
Ông lão không hề để ý đến Lưu Bị. Lão thấy mọi người đi xa cũng cuống quýt gọi chạy lảo đảo theo đám dân tị nạn về phía nam. Lưu Bị đứng ngây người ra ở ven đường, tin quân Tào xuôi nam đã khiến cho ông ta mất hết cả can đảm, dường như đã đi vào đường cùng rồi.
Lúc này, có một gã thân binh nghe ngóng được tin tức liền chạy vào bẩm báo:
- Chủ công, bọn họ nói chỉ nhìn thấy mấy trăm quân Tào chứ không nhìn thấy đại quân xuôi nam.
Tin này lập tức khiến lòng Lưu Bị run lên, ông ta cảm thấy là không thể, làm sao mà chủ lực quân Tào lại đến nhanh như vậy được, hẳn chỉ là một phần nhỏ tiên phong Tào Tháo đến quấy nhiễu, hơn nữa nếu Tam đệ binh bại thì binh lính sẽ chạy trốn nhanh hơn bất cứ kẻ nào. Bây giờ lại không hề nhìn thấy một tên lính nào, cũng đủ nói lên rằng tạm thời quân đội không có vấn đề gì.
Lưu Bị bắt đầu bị lung lay. Tinh thần ông ta phấn chấn tiếp tục đi về phía bắc.
Càng đi về hướng bắc gặp dân tị nạn thì càng nhiều dân. Già trẻ dắt díu nhau mang theo tài sản hoảng sợ chạy trốn về phía nam. Thỉnh thoảng lại gặp có người già chết ven đường, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đi được khoảng hơn ba mươi dặm, lúc này cảnh tượng mà Lưu Bị không muốn thấy cuối cùng cũng xảy ra. Một đám bại binh khoảng hơn 100 người chạy lẫn trong đám dân chúng, người nào cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, đương nhiên đều là đồ mà họ cướp được của dân chúng, thậm chí có mấy người còn cõng con gái trẻ tuổi trên lưng.
Lưu Bị giận đến tím mặt liền quát lớn:
- Các ngươi dám cướp bóc của dân, bắt con gái nhà lành!
Thân binh của ông ta múa roi xông đến, đám lính đào ngũ sợ đến mức mất hết cả hồn vía bỏ lại đồ và con gái nhà lành lập tức giải tán. Mấy tên lính đào ngũ không kịp chạy trốn đã bị thân binh của Lưu Bị bắt lại.
- Hoàng thúc tha mạng!
Mấy tên lính đào ngũ cuống quýt quỳ xuống đất dập đầu.
- Đám khốn khiếp này làm hỏng cả thanh danh của ta.
Lưu Bị chỉ vào bọn chúng chửi ầm lên.
- Chúng tôi không cướp của dân mà đều là nhặt được từ chỗ người chết. Người nhà của mấy cô kia chết hết rồi cho nên mới nguyện đi theo chúng tôi, chúng tôi không cưỡng ép họ.
Lưu Bị sửng sốt, sao lại có thể như vậy chứ. Ông ta nhìn về phía mấy cô gái. Các cô sững sờ không biết phải làm sao, cứ ngây ra đứng ở đó. Lưu Bị căng thẳng liền vội hỏi tên lính:
- Rốt cuộc là có bao nhiêu quân Tào?
- Khởi bẩm hoàng thúc, quân Tào có rất nhiều, có rất nhiều đội quân. Mỗi đội có khoảng trên vạn người. Thuộc hạ của Tam tướng quân đã bị đánh tan rồi.
Lưu Bị cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại gần như sắp ngã xuống dưới, thân thể ông ta nghiêng ngả lảo đảo, tên thân vệ bên cạnh vội vàng đỡ lấy, một lúc lâu sau ông ta mới tỉnh táo trở lại thở dài nói:
- Trời muốn Lưu Bị ta diệt vong rồi.
Đúng lúc này có người bỗng nhiên chỉ về phía bắc hô lên:
- Hoàng thúc mau nhìn xem, Tam tướng quân đến rồi.
Lưu Bị cũng nhìn thấy có một đội quân hơn một ngàn người đang từ hướng bắc xuôi nam. Đại tướng dẫn đầu tay cầm Trượng Bát Xà Mâu Thương, dưới háng là con Ô tông mã. Đúng là Tam đệ Trương Dực Đức rồi, Lưu Bị mừng rỡ giục ngựa lên đón:
- Tam đệ!
Ông ta la lớn.
Cả người Trương Phi đẫm máu, y cũng nhìn thấy Lưu Bị rồi liền xoay người xuống ngựa quỳ xuống đất nói:
- Đệ phụ lòng ủy thác của huynh trưởng, cuối cùng bại binh trong tay quân Tào, xin huynh trưởng trách phạt.
Lưu Bị vội vàng nâng Trương Phi dậy:
- Đây là ý trời không liên quan đến Tam đệ, đừng tự trách mình.
Ông ta nhìn quân đội mà Trương Phi dẫn theo, có hơn ngàn người, trong lòng ông ta cũng được an ủi một chút. Lúc này, bỗng nhiên ông ta nhìn thấy Quan Bình mà không khỏi sửng sốt. Lúc này Quan Bình và cha gã Quan Vũ phải ở Chi Giang mới đúng, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
- Hiền chất, xảy ra chuyện gì vậy?
Quan Bình vội vàng tiến lên nói:
- Cha nghe nói kỵ binh quân Tào đánh lén Giang Lăng cho nên đã dẫn quân đến, cháu đặt biệt tới báo tin cho bá phụ và tam thúc, nghe tam thúc nói, bá phụ đã xuôi nam rồi.
Trương Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi:
- Đại ca, sao huynh lại chỉ có hơn mười thân binh thế này? Lính còn lại đâu hết rồi?
Lưu Bị liền nói về chuyện gặp kỵ binh của Hạ Hầu Uyên, cuối cùng là thở dài một tiếng:
- Hiện tại ta không biết Giang Lăng có còn trong tay chúng ta không nữa? Ta muốn rút lui về Giang Lăng nhưng ngặt một nỗi phía sau lại bị kỵ binh ngăn cản không cho ta đường lui!
Lưu Bị vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng loạn ở phía bắc, đám dân chúng chạy trốn tứ phía. Hơn một ngàn quân Tào đang đánh tới, cầm đầu là tướng Hạ Hầu Đôn. Cách đó hơn mấy trăm bước, Hạ Hầu Đôn vừa nhìn thấy Lưu Bị thì vui sướng mà hô lên:
- Đại Nhĩ tặc ở đây!
Trương Phi giận giữ trèo lên ngựa tay cầm Trượng Bát Xà Mâu Thương quay lại nói với Lưu Bị;
- Đại ca đi trước đi, đệ sẽ trừng trị tên giặc này.
Trương Phi vung mâu lao về phía Hạ Hầu Đôn. Lưu Bị bắt đầu định bỏ chạy về phía quận Kiến Binh phía tây, nhưng ở phía tây lại xuất hiện hai đội quân có đến mấy vạn người. Con đường phía tây đã bị chặn, mà ở phía bắc đã có một đội quân thậm chí còn có cờ chiến của quân Tào. Điều này nói lên rằng quân đội của mình đang nằm trong tay quân Tào.
Lưu Bị kinh hồn bạt vía quay ngựa chạy về phía đông. Quan Bình dẫn theo hơn 100 người bám chặt phía sau ông ta.
Lúc này mười vạn đại quân Tào đã từ bốn phương tám hướng đánh tới, từng đám dân chạy tị nạn cùng đường đang dập dầu xin tha mạng. Mấy chục ông lão đi lên trước chiến mã của Tào Tháo quỳ rạp xuống đất xin tha mạng.
Tào Tháo lạnh lùng nói:
- Các ngươi không ở nhà mà dưỡng già lại muốn chạy đến đây tự tìm đường chết. Chiến loạn ta không thể quản được sự sống chết của các ngươi.
Mấy chục người già khổ sở cầu xin tha thứ, một người lớn tuổi nhất nói;
- Chúng tôi nghe theo tin đồn, bây giờ đã biết sai rồi, khẩn cầu Thừa tướng cho cùng tôi thêm một cơ hội nữa để chúng tôi về quê nhà.
Tào Tháo hừ một tiếng:
- Ta tạm tha cho các ngươi, nếu còn dám phản loạn triều đình, ta sẽ chém chết cả nhà.
Mấy chục người già dập đầu tạ ơn. Tào Tháo thu nạp đám tị dân tạm thời đưa đến an trí ở huyện Đương Dương, lại ra lệnh:
- Không được cướp bóc, gian dâm, kẻ nào trái lệnh trảm!
Các tướng khom người lĩnh lệnh, lúc này có một gã lính báo tin chạy đến:
- Cách mấy dặm về phía đông phát hiện ra Lưu Bị bỏ chạy, tùy tùng chưa đến 100 người.
Tào Tháo lập tức mừng rỡ nói:
- Ai bắt sống được Lưu Bị thưởng thăng quan ba cấp.
Quân lệnh truyền xuống, mười vạn đại quân sục sôi lên đường đuổi giết về hướng đông. Lúc này Trương Phi ít người không địch nổi nhiều cũng đã dẫn quân chạy về hướng đông. Trên cánh đồng mệnh mông mười vạn đại quân từ bốn phương tám hướng đang truy kích đuổi theo Lưu Bị.
Đúng lúc này, có một đội quân khoảng hơn năm trăm người đánh tới, đại tướng dẫn đầu cầm Xích mã ngân thương, dáng người khôi ngô tuấn tú, tướng mạo đường hoàng, đúng là Triệu Vân đang đuổi từ quận Kiến Bình tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.