Chương 341: Đương Dương huyết chiến.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Triệu Vân ở quận Kiến Bình phụ tá cho Lưu Phong, trước đó không lâu Gia
Cát Lượng đã thị sát quận Kiến Bình, có ý muốn triệu hồi Triệu Vân về,
liền an bài Triệu Vân về Giang Lăng báo cáo tình hình công tác.
Triệu Vân chỉ dẫn theo mấy tên tùy tùng quay lại Giang Lăng. Ở huyện Dinh Dương nghe nói quân Tào đánh tới, y đã dẫn theo năm trăm quân coi giữ Dinh Dương đến trợ chiến. Đúng lúc gặp chủ lực quân Tào, nghe nói chủ công và Trương Phi bị quân Tào bao vây thì lòng nóng như lửa đốt.
Triệu Vân thấy quân Tào thanh thế quá lớn mà quân đội của mình thì quá nhỏ, căn bản là không có tác dụng gì. Đang lúc do dự thì y bỗng nhìn thấy cờ chiến của quân Tào trong lòng tầm nghĩ: Tào tặc chắc chắn ở dưới cờ chiến, nếu giết được Tào tặc thì còn hơn cả thiên quân vạn mã đấy!
Y hô to:
- Các huynh đệ, đi theo ta lấy cái đầu trên cổ Tào tặc!
Y vung trường thương lên, phóng ngựa như bay về phía quân đội của Tào Tháo.
Bên cạnh Tào Thào lúc này chỉ còn hơn sáu ngàn người. Lão có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng bỗng có một đội quân đuổi giết mình phía sau. Tào Tháo bị chấn động vội vàng thét ra lệnh nghênh chiến.
Mười mấy tên đại tướng xung phong liều chết mà đi, bay vây Triệu Vân. Lúc này Triệu Vân đã nhìn thấy Tào Tháo, cách y chưa đầy 200 bước. Triệu Vân hét lớn giơ thương ra đâm tứ phía một một đường giết ra. Y phi ngựa liều chết xông ra vòng vây.
- Tào tặc, để mạng lại.
Y phi ngựa nhảy qua đầu mười mấy tên bính. Chưa đợi chiến mã rơi xuống đất cây thương đã đâm qua cổ họng của đại tướng Cao Lãm, thi thể ngã ngựa. Năm đó ở Nhữ Nam, bản thân Cao Lãm đã bị trọng thương bỏ chạy. Không ngờ bảy năm về sau lại chết dưới thương của Triệu Vân.
Lúc này tên bay như châu chấu phóng ra khắp nơi. Cây thương của Triệu Vân múa như hoa lên tung bay, mũi tên nhanh như điện giết vào trong đám thân vệ của Tào Tháo, hơn một ngàn thiết vệ và hơn hai mươi Nha tướng bao vây Triệu Vân.
Triệu Vân càng đánh càng hăng, một cây trường thương như bão tố giết thiết vệ của Tào Tháo người ngã ngựa đổ, xác chết có ở khắp nơi. Lúc này đại tướng Lã Khoáng cầm búa hai lưỡi bổ lén từ phía sau, tiếng gió rít chói tai. Tay trái của Triệu Vân chấp thương, tay phải bắt lấy cán búa, kình lực vừa chuyển đánh búa quay ngược trở lại, bổ đầu Lã Khoáng làm hai mảnh.
Triệu Vân ra sức vung rìu lên, lưỡi rìu sắc bén xoay tròn trên không trung, tốc độ cực nhanh bổ nhào về phía Tào Tháo. Trong nháy mắt đã đến trước mặt, thiết vệ bốn phía không kịp cứu lập tức hô lên. Tào Tháo sợ đến mức phải cúi đầu, răng rắc một tiếng, mũ giáp bị chém rơi.
Tào Tháo sợ đến mức sắc mặt trắng bệch liền quay ngựa chạy trốn. Mấy trăm tên thiết vệ hộ tống lão chạy theo hướng đông. Triệu Vân cười ầm lên giục ngựa mở một đường máu quyết đuổi theo không từ bỏ.
Lính phía sau sợ sẽ bắn nhầm chủ công cho nên không dám bắn. Một viên đại tướng bên cạnh dẫn lính xông đến, tay cầm Khai sơn đại phủ. Đó chính là đại tướng Từ Hoảng. Gã giận giữ quát một tiếng:
- Ngông cuồng, tên giặc ngông cuồng kia, coi quân của ta không có người sao?
Gã vung búa lên, Triệu Vân đỉnh thương nghênh chiến, hai người đấu với nhau mười mấy hiệp. Đại tướng Trương Cáp múa Tam Tiên Lưỡng Nhận từ bên trái giết lên, Tào Hồng thì đánh đến từ bên phải. Triệu Vân đấu với ba tướng mà không sợ hãi một chút nào. Bốn người giết nhau như đèn kéo quân, những tên lính còn lại đều không kịp tiếp cận giúp tướng của mình.
Lúc này Tào Tháo đã chạy lên trên một gò đồi. Lão thấy Triệu Vân dũng mãnh lạ thường, những nơi đi qua không người nào ngăn được, đấu với ba mãnh tướng của mình mà cũng không rơi vào thế hạ phong, lão cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đây là Lã Bố tái thế sao vậy?
Hứa Chử bên cạnh lại bị chọc giận, hét lớn:
- Thừa tướng đừng để ý đến chí khí của người khác, hãy xem thần đi bắt y đây.
Tào Tháo giận giữ quát lớn:
- Ngươi lại đi, lẽ nào còn muốn ta mất mặt thêm sao?
Hứa Chử hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám kháng lệnh. Lúc này Trình Dục ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Người đó là Triệu Vân Triệu Tử Long, năm đó chính Lưu Cảnh cứu y từ Nhương Sơn phá vòng vây, hai người tình như huynh đệ, nghe nói vì thế mà Lưu Bị rất hận Triệu Vân, mấy lần giáng chức y. Y vô cùng quan trọng với Lưu Cảnh, Thừa tướng bắt giữ y sẽ thành một khoản vốn để đối phó với Lưu Cảnh.
Tào Tháo lại lắc lắc đầu:
- Người này dũng mãnh hơn người, có thể nói là đệ nhất nhân sau Lã Bố. Ta rất thích, nếu trả lại cho Lưu Cảnh thì thật đáng tiếc.
Trình Dục cười:
- Dù có là một viên tướng dũng mãnh thì cũng chỉ là Vạn Nhân Địch, sao có thể sánh với Lưu Cảnh? Nhưng ý của thần cũng không phải là trả lại y cho Lưu Cảnh. Nếu phá Lưu Cảnh, Thừa tướng có thể bảo y khuyên Lưu Cảnh đầu hàng, chắc chắn sẽ thành công.
Tào Tháo lập tức tỉnh ngộ nói:
- Không được bắn phải bắt sống.
Lúc này trên chiến trường vang lên tiếng trống trận, mấy ngàn quân Tào đang từ khắp nơi giết tới. Triệu Vân thấy phía sau không còn một tên lính nào theo mình. Ba tên đại tướng phía trước vô cùng dũng mãnh, mình không thể thắng được.
Y tìm được một sơ hở liền vung thương đánh thẳng vào mặt Tào Hồng. Y sớm đã phát hiện Tào Hồng là một thành viên yếu nhất trong ba tướng. Tào Hồng gặp thế hung mãnh, quay sườn ngựa tránh được phát này. Triệu Vân nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, hai chân thúc ngựa từ khoảng đất trống này mà xông ra ngoài.
Từ Hoảng và Trương Cáp giận giữ cùng phóng ngựa đuổi theo, lúc này có một gã thân vệ của Tào Tháo chạy đến hô lớn:
- Thừa tướng có lệnh, hai vị tướng quân nếu không thắng được thì không cần phải đuổi theo.
Vẻ mặt của hai người Từ Hoảng và Trương Cáp xấu hổ, ba tướng đánh một người mà còn để y chạy mất. Thừa tướng không cho phép bọn họ quần chiến với Triệu Vân. Điều này khiến họ không thể nhịn nổi, hai người gìm chặt chiến mã không đuổi theo nữa.
Đã không còn áp lực của Từ Hoảng và Trương Cáp. Triệu Vân càng đánh càng hăng. Trong vòng vây của quân Tào ydũng mãnh vô cùng, chỗ đi qua thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, liên tiếp giết chết mấy trăm tướng sĩ quân Tào, anh dũng mở ra một đường máu chạy hướng về phía đông nơi binh lực thưa thớt nhất.
Nếu không thể ám sát Tào Tháo thì y cũng không còn lòng dạ nào mà tham chiến nữa. Vừa rồi nhìn thấy chiến kì của Trương Phi ở phía đông, y cũng chạy đuổi theo về hướng đông.
Tào Tháo thấy rõ ràng Triệu Vân phá được vòng vây của mấy nghìn người, còn mở đường máu, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy. Lão giận đến tím mặt quát to:
- Truyền lệnh của ta, bắt ai bắt được Triệu Vân thưởng vạn lượng, thăng quan ba cấp.
Tiếng đuổi giết Triệu Vân vang lên rung trời, mười mấy tên tướng lính và hơn một ngàn quân Tào đuổi theo không bỏ.
…………
Địa hình của Nam quận là tây cao đông thấp, phía tây là dãy núi Kinh Sơn, thế núi cao dốc, nơi chốn là suối sâu. Đến phần trung bộ tuy núi nhấp nhô nhưng đã xuất hiện những khe thung lũng lớn. Triệu Vân ám sát Tào Tháo ở trong một khe rộng. Còn phía đông là đồi núi thấp cao hơn mười trượng, rừng núi rậm rạp.
Phía đông nam huyện Đương Dương là một vùng đồi núi lớn. Mười vạn quân Tào truy kích tàn quân của Lưu Bị. Lưu Bị liều mạng chạy trốn về hướng đông, chặn hậu Quân Tào đã có Trương Phi và Triệu Vân khống chế. Hai người cách nhau mấy dặm, một trước, một sau chạy thẳng về hướng đông, bọn họ liên tục bị quân Tào bao vây mà cũng liên tục phá được vòng vây mà ra.
Thanh thế tuy là rất lớn nhưng lúc này Lưu Bị đã rơi vào đường cùng. Tình thế của ông ta đang vô cùng nguy hiểm, đám truy binh càng đuổi càng gần, bên Lưu Bị chỉ còn lại có một mình Quan Bình, hơn nữa chiến mã của ông ta chạy mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đã kiệt sức.
Xuyên qua một thung lũng, chiến mã rên lên, vấp ngã, sùi cả bọt mép, tứ chi co giật. Lưu Bị cũng bị ngã xuống đất. Quan Bình vội xuống ngựa đỡ Lưu Bị dậy:
- Bá phụ đổi ngựa của cháu đi, cháu đi bộ theo sau.
Lưu Bị thấy quân Tào sắp đuổi đến chỉ còn hơn 200 bước chân. Hơn ngàn kỵ binh quân Tào như sóng to gió lớn, khí thế kinh người. Ông ta không khỏi thở dài:
- Đây là trời tuyệt mệnh ta rồi!
Vừa dứt lời thì phía sau có tiếng người và tiếng chiến mã kêu lên thảm thiết. Hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy tên bay từ trong rừng cây ra như vũ bão. Kỵ binh quân Tào người ngã ngựa đổ, mấy trăm người phía trước đều bị bắn trúng.
Lưu Bị há hốc mồm, trợn mắt, chỉ nghe thấy tiếng trống trận trời long đất nở từ bốn phía. Tiếng kêu rung trời, phục binh ở hai bên nổi lên bốn phía, từ hai hướng nam, bắc đánh tới quân Tào. Quân Tào bị đột kích bất ngờ đã loạn thành một bầy, tranh nhau chạy về phía tây.
Một đại tướng cùng mấy trăm binh lính từ rừng cây đi ra. Chỉ thấy người này mặc thiết giáp kim khôi cưỡi con Bạch mã như rồng, tay cầm Phương thiên Họa Kích đằng đằng sát khí, đúng là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh. Hắn ở đây dẫn theo mười một vạn quân đội phục kích quân Tào. Đến thời diểm cuối cùng đã cứu mạng Lưu Bị.
- Hoàng thúc, đã lâu không gặp!
Lưu Cảnh cười to đi lên, hắn mượn đao giết người chỉ là muốn loại trừ thế lực của Lưu Bị chứ thực sự không phải là muốn cứu mạng Lưu Bị. Ít nhất trong nghiệp lớn chống Tào, hắn còn cần Lưu Bị. Lưu Bị có Y Đai Chiếu, lại là Hoàng thúc Đại Hán, có Lưu Bị, bọn họ chống lại quan quân triều đình cũng sẽ được danh chính ngôn thuận.
Nếu không lấy quân đội địa phương để chống lại đại quân của Triều đình thì bọn họ sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, ngay cả đánh quân Tào đại bại cũng thì cũng phải cõng trên lưng là phản nghịch.
Điều này Lưu Cảnh rất rõ, trong lịch sử Lưu Bị đã cùng đường vì sao Tôn Quyền phải liên minh với ông ta? Đây không phải là vì một danh phận sao, vì để đạt được đại nghĩa hay sao?
Lưu Bị có nằm mơ cũng không thể ngờ là Lưu Cảnh sẽ cứu mình. Trong lòng ông ta vừa cảm kích, lại vừa hổ thẹn, liền vội vàng thi lễ:
- Hôm nay Bị thoát mạng, là nhờ đại ân của công tử.
Lưu Cảnh thấy Quan Bình dẫn ngựa từ đằng xa liền hỏi han thân thiết:
- Hoàng thúc định đi đâu?
Lưu Bị thở dài một tiếng:
- Hôm nay vừa thoát đại nạn, tâm đã dính vạn bụi chuẩn bị đi quận Võ Lăng dưỡng già đến cuối đời.
- Hoàng thúc hà tất phải nghĩ một đằng nói một nẻo chứ?
Lưu Cảnh cười cười nhìn Lưu Bị.
Mặt Lưu Bị đỏ lên, lắc lắc đầu nói:
- Ta không hiểu ý này của hiền chất?
- Đại trướng phu khi bại, khi thắng, bền gan vững chí, sao có thể vì một cuộc chiến nhỏ mà buồn bã. Mười mấy năm nay Hoàng thúc gặp phải không ít thất bại, đã từng từ bỏ khát vọng chưa? Hôm nay tuy chỉ là thất bại nhỏ, lẽ nào thật sự không còn cơ hội để xoay sở sao?
Lưu Bị cúi đầu trầm mặc một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Lưu Cảnh:
- Hiền chất, ngươi có gì thì cứ nói thẳng đi! Giữa chúng ta không cần phải dò xét nhau.
- Hoàng thúc quả nhiên là người hiểu chuyện.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Hoàng thúc không thích huynh trưởng Triệu Vân của tôi. Chi bằng để huynh ấy đi theo tôi, ân oán của chúng ta coi như xong, để báo đáp lại tôi có thể giúp hoàng thúc lấy Ích Châu, sao nào?
Lưu Bị sửng sốt, lập tức không thể kìm nén nổi trong lòng vui như điên:
- Hiền chất nói thật chứ? Lẽ nào ngươi không muốn lấy Ích Châu sao?
Lưu Cảnh cười:
- Đương nhiên là tôi muốn Ích Châu, đầu tiên là tôi nhường hoàng thúc, nếu hoàng thúc không lấy được Ích Châu thì tôi sẽ lấy. Tuy nhiên trước tiên là phải trả lại huynh trưởng cho tôi.
Trong lòng Lưu Bị nóng lên, nếu có được Ích Châu thì đừng nói là Triệu Vân chứ cho dù là Gia Cát Lượng ông ta cũng sẽ từ bỏ:
- Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, nhưng chúng ta phải vỗ tay thề.
Lưu Cảnh cũng giơ tay ra cười nói:
- Tôi đã nói trước, nếu hoàng thúc không lấy được Ích Châu, tôi sẽ đến lấy.
- Được, chúng ta đã định như thế.
Hai người vỗ mạnh một chưởng, cái này là đã lập một lời thề. Lưu Cảnh lên mình ngựa cao giọng hỏi:
- Tử Long tướng quân đang ở đâu?
Lúc này Trương Phi thoát khỏi vòng vây, được Quan Bình tiếp ứng. Y bị trúng ba mũi tên, cả người đẫm máu lảo đảo chạy đến thở hồng hộc nói với Lưu Bị:
- Đại ca, Tử Long còn ở phía sau, hình như bị quân Tào bao vây!
Lưu Cảnh bị chấn động liền giục ngựa chạy về phía quân Tào. Lúc này tiền quân quân Tào đã đại bại, hậu quân lại che trời phủ đất đánh tới, Lưu Cảnh dẫn quân một đường đuổi giết mấy dặm.
Lưu Cảnh nhìn thấy Triệu Vân bị quân Tào bao vây từ xa, tả xung hữu đột, rõ ràng là y đã người kiệt sức, ngựa hết hơi không thể phá khỏi trùng vây nữa.
Triệu Vân đã kiệt sức, sau lưng còn bị ba vết thương, máu chảy rất nhiều.Trước mắt dần dần biến thành một màu đen, nếu không phải Tào Tháo hạ lệnh bắt giữ thì y sớm đã bị loạn tiễn bắn chết rồi.
Lúc này, hơn mười đại tướng đang bao vây Triệu Vân, các tướng đều bị Triệu Vân làm cho sợ hãi không ai dám tiến lên. Đại tướng Mã Diên lớn tiếng hô:
- Triệu Vân, Thừa tướng hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, sao ngươi còn không xuống ngựa đầu hàng?
Triệu Vân cười thảm:
- Không ngờ Triệu Vân ta tung hoàng thiên hạ mà hôm nay lại chết ở chỗ này.
Y đổi đầu thương, đâm về phía cổ họng của mình đúng lúc này thì nghe thấy tiếng thét từ phía sau giống hệt như tiếng rồng phun. Một gã đại tướng cưỡi Bạch mã lao như gió bão mưa rào đến. Trong nháy mắt hắn đã lao vòng vây của quân Tào, Triệu Vân bỗng quay đầu lại, dần dần, con mắt của y ướt nhòa.
Lưu Cảnh thấy Triệu Vân muốn tự sát, ắn gấp đến độ mắt trợn trừng như nứt ra, hét lớn một tiếng:
- Kẻ nào cản ta sẽ phải chết!
Phương thiên họa kích như núi đổ, trời long đất lở quét qua, hơn mười mấy cái đầu người bị nhử tử. Chiến mã chạy gấp, trường kích vung giết, chỉ thấy tứ chi bay loạn, nội tạng đầy trời. Chỉ trong chốc lát, binh lính quân Tào chết như ngả rạ, bị thương gần 100 người, vô cùng thảm thiết.
Con Bạch mã lông trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, Lưu Cảnh như Sát ma tái thế, quân Tào sợ đến mức hồn bay phách lạc liều mạng lăn bò ra hai bên.
Mã Diên thấy Lưu Cảnh giết tới chỉ trong nháy mắt mà không khỏi kinh ngạc. Y giơ đao lên đón đỡ, đao vừa mới giương lên, đầu của y đã bay cao hơn một trượng. Máu ở cổ phun tung tóe, hơn mười đại tướng ở bên cạnh sợ đến mức lui hết lại phía sau. Mũi kích của Lưu Cảnh nhướn lên đánh bay thi thể của Mã Diên.
- Đại ca, đổi ngựa!
Triệu Vân gắng gượng tinh thần, cố gắng đổi ngựa, Lưu Cảnh thấy vết thương của y khá nghiêm trọng không còn ham chiến được nữa liền phá vòng vây ra ngoài. Quân Tào sợ đến mức tránh hết ra hai bên, sợ Sát ma này đến gần, trước mắt liền xuất hiện một con đường rộng hai trượng.
Lưu Cảnh ngửa mặt lên trời cười to, dẫn Triệu Vân lao ra khỏi vòng vây chạy về phía quân Giang Hạ đang tiếp ứng.
Triệu Vân chỉ dẫn theo mấy tên tùy tùng quay lại Giang Lăng. Ở huyện Dinh Dương nghe nói quân Tào đánh tới, y đã dẫn theo năm trăm quân coi giữ Dinh Dương đến trợ chiến. Đúng lúc gặp chủ lực quân Tào, nghe nói chủ công và Trương Phi bị quân Tào bao vây thì lòng nóng như lửa đốt.
Triệu Vân thấy quân Tào thanh thế quá lớn mà quân đội của mình thì quá nhỏ, căn bản là không có tác dụng gì. Đang lúc do dự thì y bỗng nhìn thấy cờ chiến của quân Tào trong lòng tầm nghĩ: Tào tặc chắc chắn ở dưới cờ chiến, nếu giết được Tào tặc thì còn hơn cả thiên quân vạn mã đấy!
Y hô to:
- Các huynh đệ, đi theo ta lấy cái đầu trên cổ Tào tặc!
Y vung trường thương lên, phóng ngựa như bay về phía quân đội của Tào Tháo.
Bên cạnh Tào Thào lúc này chỉ còn hơn sáu ngàn người. Lão có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng bỗng có một đội quân đuổi giết mình phía sau. Tào Tháo bị chấn động vội vàng thét ra lệnh nghênh chiến.
Mười mấy tên đại tướng xung phong liều chết mà đi, bay vây Triệu Vân. Lúc này Triệu Vân đã nhìn thấy Tào Tháo, cách y chưa đầy 200 bước. Triệu Vân hét lớn giơ thương ra đâm tứ phía một một đường giết ra. Y phi ngựa liều chết xông ra vòng vây.
- Tào tặc, để mạng lại.
Y phi ngựa nhảy qua đầu mười mấy tên bính. Chưa đợi chiến mã rơi xuống đất cây thương đã đâm qua cổ họng của đại tướng Cao Lãm, thi thể ngã ngựa. Năm đó ở Nhữ Nam, bản thân Cao Lãm đã bị trọng thương bỏ chạy. Không ngờ bảy năm về sau lại chết dưới thương của Triệu Vân.
Lúc này tên bay như châu chấu phóng ra khắp nơi. Cây thương của Triệu Vân múa như hoa lên tung bay, mũi tên nhanh như điện giết vào trong đám thân vệ của Tào Tháo, hơn một ngàn thiết vệ và hơn hai mươi Nha tướng bao vây Triệu Vân.
Triệu Vân càng đánh càng hăng, một cây trường thương như bão tố giết thiết vệ của Tào Tháo người ngã ngựa đổ, xác chết có ở khắp nơi. Lúc này đại tướng Lã Khoáng cầm búa hai lưỡi bổ lén từ phía sau, tiếng gió rít chói tai. Tay trái của Triệu Vân chấp thương, tay phải bắt lấy cán búa, kình lực vừa chuyển đánh búa quay ngược trở lại, bổ đầu Lã Khoáng làm hai mảnh.
Triệu Vân ra sức vung rìu lên, lưỡi rìu sắc bén xoay tròn trên không trung, tốc độ cực nhanh bổ nhào về phía Tào Tháo. Trong nháy mắt đã đến trước mặt, thiết vệ bốn phía không kịp cứu lập tức hô lên. Tào Tháo sợ đến mức phải cúi đầu, răng rắc một tiếng, mũ giáp bị chém rơi.
Tào Tháo sợ đến mức sắc mặt trắng bệch liền quay ngựa chạy trốn. Mấy trăm tên thiết vệ hộ tống lão chạy theo hướng đông. Triệu Vân cười ầm lên giục ngựa mở một đường máu quyết đuổi theo không từ bỏ.
Lính phía sau sợ sẽ bắn nhầm chủ công cho nên không dám bắn. Một viên đại tướng bên cạnh dẫn lính xông đến, tay cầm Khai sơn đại phủ. Đó chính là đại tướng Từ Hoảng. Gã giận giữ quát một tiếng:
- Ngông cuồng, tên giặc ngông cuồng kia, coi quân của ta không có người sao?
Gã vung búa lên, Triệu Vân đỉnh thương nghênh chiến, hai người đấu với nhau mười mấy hiệp. Đại tướng Trương Cáp múa Tam Tiên Lưỡng Nhận từ bên trái giết lên, Tào Hồng thì đánh đến từ bên phải. Triệu Vân đấu với ba tướng mà không sợ hãi một chút nào. Bốn người giết nhau như đèn kéo quân, những tên lính còn lại đều không kịp tiếp cận giúp tướng của mình.
Lúc này Tào Tháo đã chạy lên trên một gò đồi. Lão thấy Triệu Vân dũng mãnh lạ thường, những nơi đi qua không người nào ngăn được, đấu với ba mãnh tướng của mình mà cũng không rơi vào thế hạ phong, lão cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đây là Lã Bố tái thế sao vậy?
Hứa Chử bên cạnh lại bị chọc giận, hét lớn:
- Thừa tướng đừng để ý đến chí khí của người khác, hãy xem thần đi bắt y đây.
Tào Tháo giận giữ quát lớn:
- Ngươi lại đi, lẽ nào còn muốn ta mất mặt thêm sao?
Hứa Chử hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám kháng lệnh. Lúc này Trình Dục ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Người đó là Triệu Vân Triệu Tử Long, năm đó chính Lưu Cảnh cứu y từ Nhương Sơn phá vòng vây, hai người tình như huynh đệ, nghe nói vì thế mà Lưu Bị rất hận Triệu Vân, mấy lần giáng chức y. Y vô cùng quan trọng với Lưu Cảnh, Thừa tướng bắt giữ y sẽ thành một khoản vốn để đối phó với Lưu Cảnh.
Tào Tháo lại lắc lắc đầu:
- Người này dũng mãnh hơn người, có thể nói là đệ nhất nhân sau Lã Bố. Ta rất thích, nếu trả lại cho Lưu Cảnh thì thật đáng tiếc.
Trình Dục cười:
- Dù có là một viên tướng dũng mãnh thì cũng chỉ là Vạn Nhân Địch, sao có thể sánh với Lưu Cảnh? Nhưng ý của thần cũng không phải là trả lại y cho Lưu Cảnh. Nếu phá Lưu Cảnh, Thừa tướng có thể bảo y khuyên Lưu Cảnh đầu hàng, chắc chắn sẽ thành công.
Tào Tháo lập tức tỉnh ngộ nói:
- Không được bắn phải bắt sống.
Lúc này trên chiến trường vang lên tiếng trống trận, mấy ngàn quân Tào đang từ khắp nơi giết tới. Triệu Vân thấy phía sau không còn một tên lính nào theo mình. Ba tên đại tướng phía trước vô cùng dũng mãnh, mình không thể thắng được.
Y tìm được một sơ hở liền vung thương đánh thẳng vào mặt Tào Hồng. Y sớm đã phát hiện Tào Hồng là một thành viên yếu nhất trong ba tướng. Tào Hồng gặp thế hung mãnh, quay sườn ngựa tránh được phát này. Triệu Vân nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, hai chân thúc ngựa từ khoảng đất trống này mà xông ra ngoài.
Từ Hoảng và Trương Cáp giận giữ cùng phóng ngựa đuổi theo, lúc này có một gã thân vệ của Tào Tháo chạy đến hô lớn:
- Thừa tướng có lệnh, hai vị tướng quân nếu không thắng được thì không cần phải đuổi theo.
Vẻ mặt của hai người Từ Hoảng và Trương Cáp xấu hổ, ba tướng đánh một người mà còn để y chạy mất. Thừa tướng không cho phép bọn họ quần chiến với Triệu Vân. Điều này khiến họ không thể nhịn nổi, hai người gìm chặt chiến mã không đuổi theo nữa.
Đã không còn áp lực của Từ Hoảng và Trương Cáp. Triệu Vân càng đánh càng hăng. Trong vòng vây của quân Tào ydũng mãnh vô cùng, chỗ đi qua thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, liên tiếp giết chết mấy trăm tướng sĩ quân Tào, anh dũng mở ra một đường máu chạy hướng về phía đông nơi binh lực thưa thớt nhất.
Nếu không thể ám sát Tào Tháo thì y cũng không còn lòng dạ nào mà tham chiến nữa. Vừa rồi nhìn thấy chiến kì của Trương Phi ở phía đông, y cũng chạy đuổi theo về hướng đông.
Tào Tháo thấy rõ ràng Triệu Vân phá được vòng vây của mấy nghìn người, còn mở đường máu, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy. Lão giận đến tím mặt quát to:
- Truyền lệnh của ta, bắt ai bắt được Triệu Vân thưởng vạn lượng, thăng quan ba cấp.
Tiếng đuổi giết Triệu Vân vang lên rung trời, mười mấy tên tướng lính và hơn một ngàn quân Tào đuổi theo không bỏ.
…………
Địa hình của Nam quận là tây cao đông thấp, phía tây là dãy núi Kinh Sơn, thế núi cao dốc, nơi chốn là suối sâu. Đến phần trung bộ tuy núi nhấp nhô nhưng đã xuất hiện những khe thung lũng lớn. Triệu Vân ám sát Tào Tháo ở trong một khe rộng. Còn phía đông là đồi núi thấp cao hơn mười trượng, rừng núi rậm rạp.
Phía đông nam huyện Đương Dương là một vùng đồi núi lớn. Mười vạn quân Tào truy kích tàn quân của Lưu Bị. Lưu Bị liều mạng chạy trốn về hướng đông, chặn hậu Quân Tào đã có Trương Phi và Triệu Vân khống chế. Hai người cách nhau mấy dặm, một trước, một sau chạy thẳng về hướng đông, bọn họ liên tục bị quân Tào bao vây mà cũng liên tục phá được vòng vây mà ra.
Thanh thế tuy là rất lớn nhưng lúc này Lưu Bị đã rơi vào đường cùng. Tình thế của ông ta đang vô cùng nguy hiểm, đám truy binh càng đuổi càng gần, bên Lưu Bị chỉ còn lại có một mình Quan Bình, hơn nữa chiến mã của ông ta chạy mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đã kiệt sức.
Xuyên qua một thung lũng, chiến mã rên lên, vấp ngã, sùi cả bọt mép, tứ chi co giật. Lưu Bị cũng bị ngã xuống đất. Quan Bình vội xuống ngựa đỡ Lưu Bị dậy:
- Bá phụ đổi ngựa của cháu đi, cháu đi bộ theo sau.
Lưu Bị thấy quân Tào sắp đuổi đến chỉ còn hơn 200 bước chân. Hơn ngàn kỵ binh quân Tào như sóng to gió lớn, khí thế kinh người. Ông ta không khỏi thở dài:
- Đây là trời tuyệt mệnh ta rồi!
Vừa dứt lời thì phía sau có tiếng người và tiếng chiến mã kêu lên thảm thiết. Hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy tên bay từ trong rừng cây ra như vũ bão. Kỵ binh quân Tào người ngã ngựa đổ, mấy trăm người phía trước đều bị bắn trúng.
Lưu Bị há hốc mồm, trợn mắt, chỉ nghe thấy tiếng trống trận trời long đất nở từ bốn phía. Tiếng kêu rung trời, phục binh ở hai bên nổi lên bốn phía, từ hai hướng nam, bắc đánh tới quân Tào. Quân Tào bị đột kích bất ngờ đã loạn thành một bầy, tranh nhau chạy về phía tây.
Một đại tướng cùng mấy trăm binh lính từ rừng cây đi ra. Chỉ thấy người này mặc thiết giáp kim khôi cưỡi con Bạch mã như rồng, tay cầm Phương thiên Họa Kích đằng đằng sát khí, đúng là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh. Hắn ở đây dẫn theo mười một vạn quân đội phục kích quân Tào. Đến thời diểm cuối cùng đã cứu mạng Lưu Bị.
- Hoàng thúc, đã lâu không gặp!
Lưu Cảnh cười to đi lên, hắn mượn đao giết người chỉ là muốn loại trừ thế lực của Lưu Bị chứ thực sự không phải là muốn cứu mạng Lưu Bị. Ít nhất trong nghiệp lớn chống Tào, hắn còn cần Lưu Bị. Lưu Bị có Y Đai Chiếu, lại là Hoàng thúc Đại Hán, có Lưu Bị, bọn họ chống lại quan quân triều đình cũng sẽ được danh chính ngôn thuận.
Nếu không lấy quân đội địa phương để chống lại đại quân của Triều đình thì bọn họ sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, ngay cả đánh quân Tào đại bại cũng thì cũng phải cõng trên lưng là phản nghịch.
Điều này Lưu Cảnh rất rõ, trong lịch sử Lưu Bị đã cùng đường vì sao Tôn Quyền phải liên minh với ông ta? Đây không phải là vì một danh phận sao, vì để đạt được đại nghĩa hay sao?
Lưu Bị có nằm mơ cũng không thể ngờ là Lưu Cảnh sẽ cứu mình. Trong lòng ông ta vừa cảm kích, lại vừa hổ thẹn, liền vội vàng thi lễ:
- Hôm nay Bị thoát mạng, là nhờ đại ân của công tử.
Lưu Cảnh thấy Quan Bình dẫn ngựa từ đằng xa liền hỏi han thân thiết:
- Hoàng thúc định đi đâu?
Lưu Bị thở dài một tiếng:
- Hôm nay vừa thoát đại nạn, tâm đã dính vạn bụi chuẩn bị đi quận Võ Lăng dưỡng già đến cuối đời.
- Hoàng thúc hà tất phải nghĩ một đằng nói một nẻo chứ?
Lưu Cảnh cười cười nhìn Lưu Bị.
Mặt Lưu Bị đỏ lên, lắc lắc đầu nói:
- Ta không hiểu ý này của hiền chất?
- Đại trướng phu khi bại, khi thắng, bền gan vững chí, sao có thể vì một cuộc chiến nhỏ mà buồn bã. Mười mấy năm nay Hoàng thúc gặp phải không ít thất bại, đã từng từ bỏ khát vọng chưa? Hôm nay tuy chỉ là thất bại nhỏ, lẽ nào thật sự không còn cơ hội để xoay sở sao?
Lưu Bị cúi đầu trầm mặc một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Lưu Cảnh:
- Hiền chất, ngươi có gì thì cứ nói thẳng đi! Giữa chúng ta không cần phải dò xét nhau.
- Hoàng thúc quả nhiên là người hiểu chuyện.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Hoàng thúc không thích huynh trưởng Triệu Vân của tôi. Chi bằng để huynh ấy đi theo tôi, ân oán của chúng ta coi như xong, để báo đáp lại tôi có thể giúp hoàng thúc lấy Ích Châu, sao nào?
Lưu Bị sửng sốt, lập tức không thể kìm nén nổi trong lòng vui như điên:
- Hiền chất nói thật chứ? Lẽ nào ngươi không muốn lấy Ích Châu sao?
Lưu Cảnh cười:
- Đương nhiên là tôi muốn Ích Châu, đầu tiên là tôi nhường hoàng thúc, nếu hoàng thúc không lấy được Ích Châu thì tôi sẽ lấy. Tuy nhiên trước tiên là phải trả lại huynh trưởng cho tôi.
Trong lòng Lưu Bị nóng lên, nếu có được Ích Châu thì đừng nói là Triệu Vân chứ cho dù là Gia Cát Lượng ông ta cũng sẽ từ bỏ:
- Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, nhưng chúng ta phải vỗ tay thề.
Lưu Cảnh cũng giơ tay ra cười nói:
- Tôi đã nói trước, nếu hoàng thúc không lấy được Ích Châu, tôi sẽ đến lấy.
- Được, chúng ta đã định như thế.
Hai người vỗ mạnh một chưởng, cái này là đã lập một lời thề. Lưu Cảnh lên mình ngựa cao giọng hỏi:
- Tử Long tướng quân đang ở đâu?
Lúc này Trương Phi thoát khỏi vòng vây, được Quan Bình tiếp ứng. Y bị trúng ba mũi tên, cả người đẫm máu lảo đảo chạy đến thở hồng hộc nói với Lưu Bị:
- Đại ca, Tử Long còn ở phía sau, hình như bị quân Tào bao vây!
Lưu Cảnh bị chấn động liền giục ngựa chạy về phía quân Tào. Lúc này tiền quân quân Tào đã đại bại, hậu quân lại che trời phủ đất đánh tới, Lưu Cảnh dẫn quân một đường đuổi giết mấy dặm.
Lưu Cảnh nhìn thấy Triệu Vân bị quân Tào bao vây từ xa, tả xung hữu đột, rõ ràng là y đã người kiệt sức, ngựa hết hơi không thể phá khỏi trùng vây nữa.
Triệu Vân đã kiệt sức, sau lưng còn bị ba vết thương, máu chảy rất nhiều.Trước mắt dần dần biến thành một màu đen, nếu không phải Tào Tháo hạ lệnh bắt giữ thì y sớm đã bị loạn tiễn bắn chết rồi.
Lúc này, hơn mười đại tướng đang bao vây Triệu Vân, các tướng đều bị Triệu Vân làm cho sợ hãi không ai dám tiến lên. Đại tướng Mã Diên lớn tiếng hô:
- Triệu Vân, Thừa tướng hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, sao ngươi còn không xuống ngựa đầu hàng?
Triệu Vân cười thảm:
- Không ngờ Triệu Vân ta tung hoàng thiên hạ mà hôm nay lại chết ở chỗ này.
Y đổi đầu thương, đâm về phía cổ họng của mình đúng lúc này thì nghe thấy tiếng thét từ phía sau giống hệt như tiếng rồng phun. Một gã đại tướng cưỡi Bạch mã lao như gió bão mưa rào đến. Trong nháy mắt hắn đã lao vòng vây của quân Tào, Triệu Vân bỗng quay đầu lại, dần dần, con mắt của y ướt nhòa.
Lưu Cảnh thấy Triệu Vân muốn tự sát, ắn gấp đến độ mắt trợn trừng như nứt ra, hét lớn một tiếng:
- Kẻ nào cản ta sẽ phải chết!
Phương thiên họa kích như núi đổ, trời long đất lở quét qua, hơn mười mấy cái đầu người bị nhử tử. Chiến mã chạy gấp, trường kích vung giết, chỉ thấy tứ chi bay loạn, nội tạng đầy trời. Chỉ trong chốc lát, binh lính quân Tào chết như ngả rạ, bị thương gần 100 người, vô cùng thảm thiết.
Con Bạch mã lông trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, Lưu Cảnh như Sát ma tái thế, quân Tào sợ đến mức hồn bay phách lạc liều mạng lăn bò ra hai bên.
Mã Diên thấy Lưu Cảnh giết tới chỉ trong nháy mắt mà không khỏi kinh ngạc. Y giơ đao lên đón đỡ, đao vừa mới giương lên, đầu của y đã bay cao hơn một trượng. Máu ở cổ phun tung tóe, hơn mười đại tướng ở bên cạnh sợ đến mức lui hết lại phía sau. Mũi kích của Lưu Cảnh nhướn lên đánh bay thi thể của Mã Diên.
- Đại ca, đổi ngựa!
Triệu Vân gắng gượng tinh thần, cố gắng đổi ngựa, Lưu Cảnh thấy vết thương của y khá nghiêm trọng không còn ham chiến được nữa liền phá vòng vây ra ngoài. Quân Tào sợ đến mức tránh hết ra hai bên, sợ Sát ma này đến gần, trước mắt liền xuất hiện một con đường rộng hai trượng.
Lưu Cảnh ngửa mặt lên trời cười to, dẫn Triệu Vân lao ra khỏi vòng vây chạy về phía quân Giang Hạ đang tiếp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.