Chương 268: Cái chết của Lưu Biểu
Cao Nguyệt
04/07/2017
Ở một gian phòng yên tĩnh khác, Khoái Việt ngồi ở
trên giường, cúi đầu không nói được một lời, ở bên cạnh ông, Thái Mạo ở
sau lưng chắp tay đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía Khoái Việt,
trong lời nói hết sức uy bức lợi dụ.
- Dị Độ, ngươi đừng quên việc Hoàng gia, gần vạn ruộng tốt của Hoàng gia ở Giang Hạ bị hắn tịch thu làm quan hữu, cuối cùng phần lớn biến thành quân điền, có thể thấy được trong xương cốt là hắn phản đối thế gia, còn nữa, hắn không chỉ một lần hướng Châu Mục nhắc tới việc giảm bớt trung nông, ở Giang Hạ, hắn tận hết sức lực thi hành trung nông, việc này tin tưởng ngươi đều nhìn thấy, nếu hắn trấn thủ Kinh Châu Mục, chắc chắn là tận thế của thế gia Kinh Châu đã đến.
- Nhưng.... Hoàng gia thật sự là không có ai rồi.
Khoái Việt thanh âm thấp kém nói.
- Ai nói không có người!
Thái Mạo cả giận nói:
- Hoàng Xạ vốn không có con, Lưu Cảnh hắn không phải không biết, hắn lại không chút do dự thu điền sản tòa nhà Hoàng gia, việc này không phải là mưu đồ đã lâu của hắn sao? Đến hiện tại, ngươi còn tin tưởng hắn!
Có lẽ là cảm giác giọng điệu mình quá mạnh mẽ cứng rắn, Thái Mạo giọng nói lại dịu đi:
- Dị Độ, chúng ta từ trước mặc dù có chút đụng chạm, nhưng Thái - Khoái hai nhà dù sao có mấy thập niên giao tình, hơn nữa đều là thế gia Kinh Châu, phải nói lợi ích của chúng ta là nhất trí, Thái Mạo ta phản đối Lưu Cảnh đều không phải là vì chính mình, mà là vì ích lợi toàn bộ thế gia Kinh Châu.
Tương lai Quân Tào xuôi nam, vì củng cố Kinh Châu, tất nhiên sẽ trọng dụng thế gia Kinh Châu, khi đó Kinh Châu chính là hai nhà chúng ta thống trị thiên hạ, ta lại một lần nữa hứa hẹn với ngươi, nếu ta làm Kinh Châu Mục, ngươi làm quân sư Kinh Châu, nếu Tào Công không tái thiết Kinh Châu Mục, ta đây làm Thái Thú Tương Dương, ngươi chính là Thái Thú Nam Quận, Thái Mạo ta lúc này thề, hai nhà Thái Khoái cùng chung vinh quang, nếu không làm giống lời thề, trời tru đất diệt!
Lời thề của Thái Mạo rốt cục khiến Khoái Việt động tâm, lão thở dài nói:
- Ngươi cũng biết, ta từ trước và hắn quan hệ thắm thiết, hắn xem ta là thúc phụ, nhưng hôm nay lại phản bội hắn, trong lòng không qua được tốt lắm!
Thái Mạo cảm giác Khoái Việt buông lỏng rồi, mừng rỡ trong lòng, vội vàng khuyên nhủ:
- Ta hiểu ngươi là người nhân nghĩa, kỳ thật ta cũng nợ một ân tình, nhưng lần này chúng ta đều không phải là hại hắn, chỉ là muốn duy trì hiện trạng, hắn vẫn là làm Thái Thú Giang Hạ, chúng ta không xúc phạm lợi ích của hắn, chỉ có điều Kinh Châu Mục nhất định phải do Tông công tử kế thừa, lúc này mới phù hợp ích lợi hai nhà Thái Khoái chúng ta.
Khoái Việt rốt cục gật gật đầu:
- Vậy Lưu Biệt Giá làm sao bây giờ?
- Ta đi khuyên y, nếu y không chịu đáp ứng, ta liền tạm thời nhốt y, ván đã đóng thuyền, lại thả y về Linh Lăng.
- Để cho ta suy nghĩ một chút!
Cái gọi là suy nghĩ thêm một chút, thực tế chính là đáp ứng rồi, chỉ là đổi một loại cách nói, không để chính mình quá mức xấu hổ, trong lòng Thái Mạo hiểu được, lão vỗ vỗ bờ vai của Khoái Việt, xoay người đi ra ngoài.
Khoái Việt chậm rãi nhắm hai mắt lại, lão đột nhiên cảm giác được mình chính là Lý Tư năm đó, dưới sự cưỡng bức của Triệu Cao mà thay đổi di chỉ của Thủy Hoàng đế, hiện tại mình chẳng phải là không giống thế sao. 'Chỉ mong Lưu Cảnh không phải Phù Tô!' lão cúi đầu thở dài một tiếng, lẩm bẩm.
...
Ở trong một gian phòng khác, Lưu Tông dường như mất đi hồn phách bình thường, ôm đầu gối ngồi ở góc tường, không có chút nào giống phong thái thế tử Kinh Châu, lại giống một tên côn đồ bị đánh.
Ở trước mặt y, Thái phu nhân đang mặc quần áo đen, ánh mắt giống chim ưng nhìn chằm chằm y, gần đây Lưu Tông làm rất nhiều chuyện, Thái phu nhân nhịn được không có so đo.
Nhưng ngay tại vừa rồi, không ngờ Lưu Tông vâng theo phụ mệnh, đẩy Lưu Cảnh theo ý nghĩ của Kinh Châu Mục, rốt cục khiến Thái phu nhân không thể nhịn được nữa.
Nàng từ trong tay áo lấy ra một phong thư, hung hăng quẳng trên người Lưu Tông:
- Đây là chuyện tốt ngươi làm đó!
Lưu Tông chậm rãi nhặt thư lên, lập tức ngây ngẩn cả người, đây là mật thư y mệnh thư đồng gửi cho Lưu Bị, nói cho Lưu Bị biết phụ thân đã đến lúc hấp hối, lại bị chặn rồi.
Hai năm qua Lưu Tông đã chịu đủ rồi làm con rối rồi, y cảm thấy bản thân đến chó cũng không bằng, chó không vui còn có thể lưng tròng kêu hai tiếng, mà y chính là một con rối gỗ, mặc cho Thái gia bài bố, châu nha đưa công văn tới, y đến tư cách liếc mắt lên nhìn đều không có, trực tiếp đưa cho Thái phu nhân.
Y cũng không thể chịu đựng được cuộc sống làm con rối này nữa, y phải phản kích, y muốn lợi dụng Lưu Bị để giải thoáth mình khỏi khống chế của Thái gia, không nghĩ tới đến cơ hội cuối cùng của y cũng bị Thái phu nhân bóp rớt, y trước sau đưa ra ngoài mười mấy phong thư, không có tin tức gì, y còn tưởng rằng Lưu Bị đang suy nghĩ, hiện tại y mới hiểu được, thư này căn bản vốn không hề được đưa ra ngoài.
Một luồng khí nóng bỗng dưng xông lên đỉnh đầu, Lưu Tông hai mắt đỏ thẫm, nhảy dựng lên chỉ vào Thái phu nhân cái mũi rống to:
- Đồ đê tiện! Không ngờ ngươi chặn thư của ta.
Trong ánh mắt Thái phu nhân lạnh như băng sắt, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Lưu Tông, một thanh âm âm hiểm giống như rắn rết vang lên bên tai Lưu Tông:
- Ngươi làm chuyện gì với phụ thân, nghĩ ta không biết sao?
Một cái tát với Lưu Tông ảnh hưởng không lớn, nhưng những lời này của Thái phu nhân, lại như một tiếng sấm sét nổ ở bên tai Lưu Tông, y lập tức bối rối, ngơ ngác nhìn Thái phu nhân, môi run rẩy, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói:
- Ta không hiểu.... Ý tứ của bà?
- Hừ! Khi ngươi bảo thư đồng tìm Vu Y mua thuốc, chẳng lẽ cũng không hiểu là có ý gì?
Trước mắt Lưu Tông lập tức quay cuồng, khó trách một phong thư đưa ra cũng không được, khó trách bà ta biết việc mình mua thuốc, hoá ra thư đồng đã phản bội mình.
Lưu Tông tựa như một người nhựa, chậm rãi quắt xuống dưới, chân y mềm nhũn, một lần nữa ngã ngồi ở góc tường, sau một lúc lâu, thanh âm y khàn khàn hỏi:
- Bà muốn hại chết ta sao?
Thái phu nhân từ một con diều hâu hung ác biến thành con gà mái ôn hòa, nàng ngồi xổm ở trước mặt Lưu Tông mỉm cười dịu dàng nói:
- Tông nhi, ta luôn luôn xem con là con mình sinh ra, chỉ cần con nghe lời thì sẽ vẫn giống như trước, ta đây coi như không biết gì cả, con ưa thích uống rượu đúng không? Ta cho người đi các nơi mua rượu ngon cho con, cho con hưởng hết phú quý nhân gian, điều kiện tiên quyết con phải nghe lời, nếu con lại gây loạn một lần nữa....
Thái phu nhân âm trầm, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ đem chứng cứ con giết cha công khai, tự con suy xét đi!
Lưu Tông bỗng nhiên cắn răng một cái, hung ác nói:
- Để Thái Thiếu Dư cút đi! Không cho cô ta xuất hiện trước mặt ta nữa.
Thái phu nhân gật gật đầu:
- Có thể, ta ngày mai sẽ đưa nó về nhà mẹ đẻ.
Trong lòng nàng tràn đầy khinh miệt đối với Lưu Tông, một chút bản lĩnh như vậy lại trút giận lên một nữ nhân, khó trách phụ thân y cuối cùng không chịu truyền ngôi cho y.
Thái phu nhân chợt nhớ tới trượng phu sẽ chết, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi bi thương ức chế.
Thái Mạo đi vội vàng, bước nhanh ra ngoài cửa lớn, mới vừa đi tới cửa một tòa viện, lại bắt gặp Thái phu nhân đối diện đi tới.
Mặc dù ánh mắt Thái phu nhân vẫn sưng, nhưng trong bi thương vẫn có một loại lo lắng không che giấu được, nàng vừa thấy được Thái Mạo liền hỏi:
- Thế nào, có thể thay đổi được không?
Nàng nói thay đổi, đương nhiên là chỉ di chúc Lưu Biểu, để Lưu Cảnh kế vị, nàng làm sao có thể chấp nhận được.
Thái Mạo gật gật đầu:
- Vấn đề không lớn, có thể ứng đối.
Dừng một chút, Thái Mạo nhướn mày, lại hỏi:
- Lưu Tông như thế nào? Gần đây nó dường như hơi khác lạ.
- Không có gì, nó có chút nóng nảy, đại ca yên tâm đi! Từ hôm nay trở đi, nó sẽ thành thành thật thật nghe lời, nhưng thật ra bên chỗ Khoái Việt và Lưu Tiên, huynh phải nghĩ biện pháp che miệng của bọn họ lại.
- Việc này ta biết rồi!
Thái Mạo lại quan tâm việc điều binh, không lòng dạ nào nói chuyện với Thái phu nhân nữa, nói vài câu liền vội vàng đi ra ngoài cửa lớn.
Mới vừa đi tới ngoài cửa lớn, chỉ thấy đội binh lính chạy tới, đem phủ Châu Mục bao vây lại, người cầm đầu chính là Thái Trung. Thái Hòa bị bắt không lâu liền đã phóng thích, bây giờ còn đang trong nhà nghỉ ngơi, quân đội của y liền do Thái Trung tiếp quản.
Từ ba năm trước Thái Trung bị Lưu Cảnh đánh gãy chân, y trị liệu suốt hai năm, tuy rằng cơ bản đã bình phục nhưng lại thành què chân, được một ngoại hiệu là ‘Tướng quân què chân’, Thái Mạo cũng hận y lỗ mãng ngu xuẩn, không chịu dùng y, lần này cũng là bởi vì Thái Hòa bị bắt, mới tạm thời đề bạt y.
Tuy rằng què chân, nhưng ngồi trên lưng ngựa còn miễn cưỡng có thể che lấp, Thái Trung xuống ngựa cực ít, nhưng lúc này y thấy Thái Mạo lại không thể không xoay người xuống ngựa, bẩm báo:
- Đại ca, ta phái ba nghìn quân đội bao vây phủ Châu Mục, chim cũng đừng mơ tưởng chạy đi.
Thái Mạo gật gật đầu, kỳ thật lão cũng không phải muốn giấu diếm tin tức Lưu Biểu sắp qua đời, mấu chốt là phải giấu diếm di chúc cuối cùng của Lưu Biểu, Khoái Việt bên kia đã giải quyết xong, còn lại Lưu Tiên thôi.
- Ngươi dẫn theo quân vây quanh phủ đệ, không cho bất cứ kẻ nào ra vào, bất kể là ai, cho dù là phu nhân cũng không cho phép!
Thái Trung vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Tuân lệnh!
Đúng lúc này, y chính Trương Cẩn từ trong phủ vội vàng chạy ra, trên mặt y khẩn trương vạn phần, chạy đến trước mặt Thái Mạo, thanh âm run rẩy nói:
- Quân sư, Châu Mục... đã đi rồi!
Thái Mạo sắc mặt đại biến, lập tức hỏi:
- Những người khác biết hay không?
Trương Cẩn lắc đầu,
- Còn chưa ai biết!
Thái Mạo cúi đầu trầm tư một lát, lập tức nói với Trương Cẩn:
- Trước tiên phong tỏa tin tức, không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm thủ hạ của ngươi, ai dám tiết lộ tin tức, lập tức trảm!
- Vâng! Ti hạ biết.
Trương Cẩn sợ hãi chạy vội trở về, Thái Mạo tâm loạn như ma, Lưu Biểu đã chết, lão không có thời gian rồi, lúc này Thái Mạo mạnh mẽ hạ quyết tâm, người nào thuận lão thì sống, nghịch lão sẽ chết, lúc này, lão nhất định phải quyết định.
Thái Mạo vỗ vỗ bả vai Thái Trung:
- Ngươi lại đây, ta có việc giao phó ngươi!
Thái Trung được sủng ái mà lo sợ, xoay người đi theo Thái Mạo qua một bên, Thái Mạo thấp giọng dặn y vài câu, Thái Trung liên tục gật đầu:
- Đại ca yên tâm, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Thái Trung quay đầu lại vẫy tay một cái, mấy trăm binh lính vô thanh vô tức theo sát y vào cửa chính, Thái Mạo nhìn binh lính chạy vào phủ nội, lạnh lùng nói:
- Lưu Tiên, đây là ngươi tự tìm cái chết!
Lưu Tiên vẫn ngồi ở trong tĩnh thất nghỉ ngơi, tâm thần gã đã yên tĩnh, đang đợi tin tức cuối cùng của Lưu Biểu truyền đến, lúc này, cửa bỗng nhiên mở, xông tới hơn mười người binh lính.
Lưu Tiên giật mình kinh hãi, gã nhận ra người cầm đầu chính là Thái Trung, trong lòng chợt cảm thấy không ổn:
- Thái Tướng quân, ngươi có chuyện gì?
Lưu Tiên lớn tiếng quát.
- Lưu Biệt Giá, xin theo chúng ta đi một chuyến đi! Đừng để cho chúng ta khó xử.
- Có thể, đương nhiên có thể!
Lưu Tiên giả ý đáp ứng, chậm rãi đi tới cửa trước, bỗng nhiên lao ra, không ngờ cửa đã có binh lính ngăn chặn, không có thể lao ra được, Thái Trung giận dữ, một đao đâm tới, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim Lưu Tiên. Lưu Tiên hét thảm một tiếng, một đầu ngã xuống đất, máu phía sau lưng tuôn ra như suối.
Một tên binh lính vội vàng sờ sờ hơi thở của gã, khẩn trương nói:
- Tướng quân, gã đã chết!
Thái Trung cũng giật mình kinh hãi, Thái Mạo giao cho nhiệm vụ cuả y là bắt Lưu Tiên đi, nhốt lại, không ngờ lại bị y lỡ tay giết chết.
Lưu Tiên dù sao cũng là quyền thần thứ ba Kinh Châu, ảnh hưởng thật lớn, hiện tại chết rồi, khiến Thái Trung âm thầm cảm thấy sợ hãi, nhưng y vẫn như cũ giả bộ như không có việc gì nói:
- Chết thì đã chết, đem thi thể y thu dọn đi!
Mấy tên lính run rẩy mở một bao tải, đem thi thể Lưu Tiên đặt vào, lại bỏ vào một cái thùng, giống như đem thùng bình thường chậm rãii đem thùng từ cửa hông mang đi, mấy người còn lại lau vết máu trên mặt đất sạch sẽ, nhanh chóng rời khỏi tĩnh thất.
Ở sân bên kia, hơn mười người thị vệ trơ mắt nhìn Thái Trung giết người nhưng không có người nào dám lên trước ngăn trở, dám giận cũng không dám nói.
.....
Một lúc lâu sau, tin tức Lưu Biểu chết bệnh truyền khắp thành Tương Dương, dân chúng thảm thiết khóc lóc, tam quân khóc tang, ngàn vạn dân chúng chạy tới bên ngoài phủ Châu Mục quỳ lạy, tiếng khóc vang thấu trời.
Thái Mạo lập tức hạ lệnh, toàn thành để tang, xây dựng linh đường phúng hai tháng, cùng lúc đó, di thư Lưu Biểu cũng chính thức ban bố, lập con thứ Lưu Tông làm Kinh Châu Mục, tiếp nhận chức vụ của Lưu Biểu.
Giữa trưa, từ Giang Hạ có chiến thuyền lẳng lặng bỏ neo ở bến tàu Tương Dương, trên đầu thành Tương Dương treo lên cờ trắng, tin tức Lưu Biểu chết bệnh đã truyền đến bến tàu, ở trên một chiếc thuyền lớn, Lưu Cảnh chậm rãi quỳ xuống, hướng về thành Tương Dương dập đầu lạy ba cái.
Mặc dù hắn cũng không phải cháu trai Lưu Biểu, nhưng hắn dù sao gọi Lưu Biểu là bá phụ sáu năm, Lưu Biểu cũng cho hắn hơn một cơ hội, khiến hắn bước tiến được tới hôm nay, ân tình này hắn không thể nào quên.
- Thái Thú, chúng ta vào thành phúng không?
Phía sau Đổng Doãn thấp giọng hỏi.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Phúng không thể thiếu, nhưng không nhất định ở thành Tương Dương.
Hắn quay đầu sang ra lệnh với Đổng Doãn:
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta đi Giang Hạ, mệnh Tô Quận Thừa ở Vũ Xương xây dựng linh bằng (lều của người chết), để quân dân Giang Hạ tới phúng, lại mệnh toàn bộ quận Giang Hạ khóc tang, phúng viếng Châu Mục.
Đổng Doãn đáp ứng một tiếng, xoay người định vào nhà kho viết mệnh lệnh, Lưu Cảnh bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, với Đổng Doãn bổ sung:
- Còn có bên kia Giang Đông, phái một người đi báo tang!
- Dị Độ, ngươi đừng quên việc Hoàng gia, gần vạn ruộng tốt của Hoàng gia ở Giang Hạ bị hắn tịch thu làm quan hữu, cuối cùng phần lớn biến thành quân điền, có thể thấy được trong xương cốt là hắn phản đối thế gia, còn nữa, hắn không chỉ một lần hướng Châu Mục nhắc tới việc giảm bớt trung nông, ở Giang Hạ, hắn tận hết sức lực thi hành trung nông, việc này tin tưởng ngươi đều nhìn thấy, nếu hắn trấn thủ Kinh Châu Mục, chắc chắn là tận thế của thế gia Kinh Châu đã đến.
- Nhưng.... Hoàng gia thật sự là không có ai rồi.
Khoái Việt thanh âm thấp kém nói.
- Ai nói không có người!
Thái Mạo cả giận nói:
- Hoàng Xạ vốn không có con, Lưu Cảnh hắn không phải không biết, hắn lại không chút do dự thu điền sản tòa nhà Hoàng gia, việc này không phải là mưu đồ đã lâu của hắn sao? Đến hiện tại, ngươi còn tin tưởng hắn!
Có lẽ là cảm giác giọng điệu mình quá mạnh mẽ cứng rắn, Thái Mạo giọng nói lại dịu đi:
- Dị Độ, chúng ta từ trước mặc dù có chút đụng chạm, nhưng Thái - Khoái hai nhà dù sao có mấy thập niên giao tình, hơn nữa đều là thế gia Kinh Châu, phải nói lợi ích của chúng ta là nhất trí, Thái Mạo ta phản đối Lưu Cảnh đều không phải là vì chính mình, mà là vì ích lợi toàn bộ thế gia Kinh Châu.
Tương lai Quân Tào xuôi nam, vì củng cố Kinh Châu, tất nhiên sẽ trọng dụng thế gia Kinh Châu, khi đó Kinh Châu chính là hai nhà chúng ta thống trị thiên hạ, ta lại một lần nữa hứa hẹn với ngươi, nếu ta làm Kinh Châu Mục, ngươi làm quân sư Kinh Châu, nếu Tào Công không tái thiết Kinh Châu Mục, ta đây làm Thái Thú Tương Dương, ngươi chính là Thái Thú Nam Quận, Thái Mạo ta lúc này thề, hai nhà Thái Khoái cùng chung vinh quang, nếu không làm giống lời thề, trời tru đất diệt!
Lời thề của Thái Mạo rốt cục khiến Khoái Việt động tâm, lão thở dài nói:
- Ngươi cũng biết, ta từ trước và hắn quan hệ thắm thiết, hắn xem ta là thúc phụ, nhưng hôm nay lại phản bội hắn, trong lòng không qua được tốt lắm!
Thái Mạo cảm giác Khoái Việt buông lỏng rồi, mừng rỡ trong lòng, vội vàng khuyên nhủ:
- Ta hiểu ngươi là người nhân nghĩa, kỳ thật ta cũng nợ một ân tình, nhưng lần này chúng ta đều không phải là hại hắn, chỉ là muốn duy trì hiện trạng, hắn vẫn là làm Thái Thú Giang Hạ, chúng ta không xúc phạm lợi ích của hắn, chỉ có điều Kinh Châu Mục nhất định phải do Tông công tử kế thừa, lúc này mới phù hợp ích lợi hai nhà Thái Khoái chúng ta.
Khoái Việt rốt cục gật gật đầu:
- Vậy Lưu Biệt Giá làm sao bây giờ?
- Ta đi khuyên y, nếu y không chịu đáp ứng, ta liền tạm thời nhốt y, ván đã đóng thuyền, lại thả y về Linh Lăng.
- Để cho ta suy nghĩ một chút!
Cái gọi là suy nghĩ thêm một chút, thực tế chính là đáp ứng rồi, chỉ là đổi một loại cách nói, không để chính mình quá mức xấu hổ, trong lòng Thái Mạo hiểu được, lão vỗ vỗ bờ vai của Khoái Việt, xoay người đi ra ngoài.
Khoái Việt chậm rãi nhắm hai mắt lại, lão đột nhiên cảm giác được mình chính là Lý Tư năm đó, dưới sự cưỡng bức của Triệu Cao mà thay đổi di chỉ của Thủy Hoàng đế, hiện tại mình chẳng phải là không giống thế sao. 'Chỉ mong Lưu Cảnh không phải Phù Tô!' lão cúi đầu thở dài một tiếng, lẩm bẩm.
...
Ở trong một gian phòng khác, Lưu Tông dường như mất đi hồn phách bình thường, ôm đầu gối ngồi ở góc tường, không có chút nào giống phong thái thế tử Kinh Châu, lại giống một tên côn đồ bị đánh.
Ở trước mặt y, Thái phu nhân đang mặc quần áo đen, ánh mắt giống chim ưng nhìn chằm chằm y, gần đây Lưu Tông làm rất nhiều chuyện, Thái phu nhân nhịn được không có so đo.
Nhưng ngay tại vừa rồi, không ngờ Lưu Tông vâng theo phụ mệnh, đẩy Lưu Cảnh theo ý nghĩ của Kinh Châu Mục, rốt cục khiến Thái phu nhân không thể nhịn được nữa.
Nàng từ trong tay áo lấy ra một phong thư, hung hăng quẳng trên người Lưu Tông:
- Đây là chuyện tốt ngươi làm đó!
Lưu Tông chậm rãi nhặt thư lên, lập tức ngây ngẩn cả người, đây là mật thư y mệnh thư đồng gửi cho Lưu Bị, nói cho Lưu Bị biết phụ thân đã đến lúc hấp hối, lại bị chặn rồi.
Hai năm qua Lưu Tông đã chịu đủ rồi làm con rối rồi, y cảm thấy bản thân đến chó cũng không bằng, chó không vui còn có thể lưng tròng kêu hai tiếng, mà y chính là một con rối gỗ, mặc cho Thái gia bài bố, châu nha đưa công văn tới, y đến tư cách liếc mắt lên nhìn đều không có, trực tiếp đưa cho Thái phu nhân.
Y cũng không thể chịu đựng được cuộc sống làm con rối này nữa, y phải phản kích, y muốn lợi dụng Lưu Bị để giải thoáth mình khỏi khống chế của Thái gia, không nghĩ tới đến cơ hội cuối cùng của y cũng bị Thái phu nhân bóp rớt, y trước sau đưa ra ngoài mười mấy phong thư, không có tin tức gì, y còn tưởng rằng Lưu Bị đang suy nghĩ, hiện tại y mới hiểu được, thư này căn bản vốn không hề được đưa ra ngoài.
Một luồng khí nóng bỗng dưng xông lên đỉnh đầu, Lưu Tông hai mắt đỏ thẫm, nhảy dựng lên chỉ vào Thái phu nhân cái mũi rống to:
- Đồ đê tiện! Không ngờ ngươi chặn thư của ta.
Trong ánh mắt Thái phu nhân lạnh như băng sắt, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Lưu Tông, một thanh âm âm hiểm giống như rắn rết vang lên bên tai Lưu Tông:
- Ngươi làm chuyện gì với phụ thân, nghĩ ta không biết sao?
Một cái tát với Lưu Tông ảnh hưởng không lớn, nhưng những lời này của Thái phu nhân, lại như một tiếng sấm sét nổ ở bên tai Lưu Tông, y lập tức bối rối, ngơ ngác nhìn Thái phu nhân, môi run rẩy, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói:
- Ta không hiểu.... Ý tứ của bà?
- Hừ! Khi ngươi bảo thư đồng tìm Vu Y mua thuốc, chẳng lẽ cũng không hiểu là có ý gì?
Trước mắt Lưu Tông lập tức quay cuồng, khó trách một phong thư đưa ra cũng không được, khó trách bà ta biết việc mình mua thuốc, hoá ra thư đồng đã phản bội mình.
Lưu Tông tựa như một người nhựa, chậm rãi quắt xuống dưới, chân y mềm nhũn, một lần nữa ngã ngồi ở góc tường, sau một lúc lâu, thanh âm y khàn khàn hỏi:
- Bà muốn hại chết ta sao?
Thái phu nhân từ một con diều hâu hung ác biến thành con gà mái ôn hòa, nàng ngồi xổm ở trước mặt Lưu Tông mỉm cười dịu dàng nói:
- Tông nhi, ta luôn luôn xem con là con mình sinh ra, chỉ cần con nghe lời thì sẽ vẫn giống như trước, ta đây coi như không biết gì cả, con ưa thích uống rượu đúng không? Ta cho người đi các nơi mua rượu ngon cho con, cho con hưởng hết phú quý nhân gian, điều kiện tiên quyết con phải nghe lời, nếu con lại gây loạn một lần nữa....
Thái phu nhân âm trầm, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ đem chứng cứ con giết cha công khai, tự con suy xét đi!
Lưu Tông bỗng nhiên cắn răng một cái, hung ác nói:
- Để Thái Thiếu Dư cút đi! Không cho cô ta xuất hiện trước mặt ta nữa.
Thái phu nhân gật gật đầu:
- Có thể, ta ngày mai sẽ đưa nó về nhà mẹ đẻ.
Trong lòng nàng tràn đầy khinh miệt đối với Lưu Tông, một chút bản lĩnh như vậy lại trút giận lên một nữ nhân, khó trách phụ thân y cuối cùng không chịu truyền ngôi cho y.
Thái phu nhân chợt nhớ tới trượng phu sẽ chết, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi bi thương ức chế.
Thái Mạo đi vội vàng, bước nhanh ra ngoài cửa lớn, mới vừa đi tới cửa một tòa viện, lại bắt gặp Thái phu nhân đối diện đi tới.
Mặc dù ánh mắt Thái phu nhân vẫn sưng, nhưng trong bi thương vẫn có một loại lo lắng không che giấu được, nàng vừa thấy được Thái Mạo liền hỏi:
- Thế nào, có thể thay đổi được không?
Nàng nói thay đổi, đương nhiên là chỉ di chúc Lưu Biểu, để Lưu Cảnh kế vị, nàng làm sao có thể chấp nhận được.
Thái Mạo gật gật đầu:
- Vấn đề không lớn, có thể ứng đối.
Dừng một chút, Thái Mạo nhướn mày, lại hỏi:
- Lưu Tông như thế nào? Gần đây nó dường như hơi khác lạ.
- Không có gì, nó có chút nóng nảy, đại ca yên tâm đi! Từ hôm nay trở đi, nó sẽ thành thành thật thật nghe lời, nhưng thật ra bên chỗ Khoái Việt và Lưu Tiên, huynh phải nghĩ biện pháp che miệng của bọn họ lại.
- Việc này ta biết rồi!
Thái Mạo lại quan tâm việc điều binh, không lòng dạ nào nói chuyện với Thái phu nhân nữa, nói vài câu liền vội vàng đi ra ngoài cửa lớn.
Mới vừa đi tới ngoài cửa lớn, chỉ thấy đội binh lính chạy tới, đem phủ Châu Mục bao vây lại, người cầm đầu chính là Thái Trung. Thái Hòa bị bắt không lâu liền đã phóng thích, bây giờ còn đang trong nhà nghỉ ngơi, quân đội của y liền do Thái Trung tiếp quản.
Từ ba năm trước Thái Trung bị Lưu Cảnh đánh gãy chân, y trị liệu suốt hai năm, tuy rằng cơ bản đã bình phục nhưng lại thành què chân, được một ngoại hiệu là ‘Tướng quân què chân’, Thái Mạo cũng hận y lỗ mãng ngu xuẩn, không chịu dùng y, lần này cũng là bởi vì Thái Hòa bị bắt, mới tạm thời đề bạt y.
Tuy rằng què chân, nhưng ngồi trên lưng ngựa còn miễn cưỡng có thể che lấp, Thái Trung xuống ngựa cực ít, nhưng lúc này y thấy Thái Mạo lại không thể không xoay người xuống ngựa, bẩm báo:
- Đại ca, ta phái ba nghìn quân đội bao vây phủ Châu Mục, chim cũng đừng mơ tưởng chạy đi.
Thái Mạo gật gật đầu, kỳ thật lão cũng không phải muốn giấu diếm tin tức Lưu Biểu sắp qua đời, mấu chốt là phải giấu diếm di chúc cuối cùng của Lưu Biểu, Khoái Việt bên kia đã giải quyết xong, còn lại Lưu Tiên thôi.
- Ngươi dẫn theo quân vây quanh phủ đệ, không cho bất cứ kẻ nào ra vào, bất kể là ai, cho dù là phu nhân cũng không cho phép!
Thái Trung vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Tuân lệnh!
Đúng lúc này, y chính Trương Cẩn từ trong phủ vội vàng chạy ra, trên mặt y khẩn trương vạn phần, chạy đến trước mặt Thái Mạo, thanh âm run rẩy nói:
- Quân sư, Châu Mục... đã đi rồi!
Thái Mạo sắc mặt đại biến, lập tức hỏi:
- Những người khác biết hay không?
Trương Cẩn lắc đầu,
- Còn chưa ai biết!
Thái Mạo cúi đầu trầm tư một lát, lập tức nói với Trương Cẩn:
- Trước tiên phong tỏa tin tức, không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm thủ hạ của ngươi, ai dám tiết lộ tin tức, lập tức trảm!
- Vâng! Ti hạ biết.
Trương Cẩn sợ hãi chạy vội trở về, Thái Mạo tâm loạn như ma, Lưu Biểu đã chết, lão không có thời gian rồi, lúc này Thái Mạo mạnh mẽ hạ quyết tâm, người nào thuận lão thì sống, nghịch lão sẽ chết, lúc này, lão nhất định phải quyết định.
Thái Mạo vỗ vỗ bả vai Thái Trung:
- Ngươi lại đây, ta có việc giao phó ngươi!
Thái Trung được sủng ái mà lo sợ, xoay người đi theo Thái Mạo qua một bên, Thái Mạo thấp giọng dặn y vài câu, Thái Trung liên tục gật đầu:
- Đại ca yên tâm, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Thái Trung quay đầu lại vẫy tay một cái, mấy trăm binh lính vô thanh vô tức theo sát y vào cửa chính, Thái Mạo nhìn binh lính chạy vào phủ nội, lạnh lùng nói:
- Lưu Tiên, đây là ngươi tự tìm cái chết!
Lưu Tiên vẫn ngồi ở trong tĩnh thất nghỉ ngơi, tâm thần gã đã yên tĩnh, đang đợi tin tức cuối cùng của Lưu Biểu truyền đến, lúc này, cửa bỗng nhiên mở, xông tới hơn mười người binh lính.
Lưu Tiên giật mình kinh hãi, gã nhận ra người cầm đầu chính là Thái Trung, trong lòng chợt cảm thấy không ổn:
- Thái Tướng quân, ngươi có chuyện gì?
Lưu Tiên lớn tiếng quát.
- Lưu Biệt Giá, xin theo chúng ta đi một chuyến đi! Đừng để cho chúng ta khó xử.
- Có thể, đương nhiên có thể!
Lưu Tiên giả ý đáp ứng, chậm rãi đi tới cửa trước, bỗng nhiên lao ra, không ngờ cửa đã có binh lính ngăn chặn, không có thể lao ra được, Thái Trung giận dữ, một đao đâm tới, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim Lưu Tiên. Lưu Tiên hét thảm một tiếng, một đầu ngã xuống đất, máu phía sau lưng tuôn ra như suối.
Một tên binh lính vội vàng sờ sờ hơi thở của gã, khẩn trương nói:
- Tướng quân, gã đã chết!
Thái Trung cũng giật mình kinh hãi, Thái Mạo giao cho nhiệm vụ cuả y là bắt Lưu Tiên đi, nhốt lại, không ngờ lại bị y lỡ tay giết chết.
Lưu Tiên dù sao cũng là quyền thần thứ ba Kinh Châu, ảnh hưởng thật lớn, hiện tại chết rồi, khiến Thái Trung âm thầm cảm thấy sợ hãi, nhưng y vẫn như cũ giả bộ như không có việc gì nói:
- Chết thì đã chết, đem thi thể y thu dọn đi!
Mấy tên lính run rẩy mở một bao tải, đem thi thể Lưu Tiên đặt vào, lại bỏ vào một cái thùng, giống như đem thùng bình thường chậm rãii đem thùng từ cửa hông mang đi, mấy người còn lại lau vết máu trên mặt đất sạch sẽ, nhanh chóng rời khỏi tĩnh thất.
Ở sân bên kia, hơn mười người thị vệ trơ mắt nhìn Thái Trung giết người nhưng không có người nào dám lên trước ngăn trở, dám giận cũng không dám nói.
.....
Một lúc lâu sau, tin tức Lưu Biểu chết bệnh truyền khắp thành Tương Dương, dân chúng thảm thiết khóc lóc, tam quân khóc tang, ngàn vạn dân chúng chạy tới bên ngoài phủ Châu Mục quỳ lạy, tiếng khóc vang thấu trời.
Thái Mạo lập tức hạ lệnh, toàn thành để tang, xây dựng linh đường phúng hai tháng, cùng lúc đó, di thư Lưu Biểu cũng chính thức ban bố, lập con thứ Lưu Tông làm Kinh Châu Mục, tiếp nhận chức vụ của Lưu Biểu.
Giữa trưa, từ Giang Hạ có chiến thuyền lẳng lặng bỏ neo ở bến tàu Tương Dương, trên đầu thành Tương Dương treo lên cờ trắng, tin tức Lưu Biểu chết bệnh đã truyền đến bến tàu, ở trên một chiếc thuyền lớn, Lưu Cảnh chậm rãi quỳ xuống, hướng về thành Tương Dương dập đầu lạy ba cái.
Mặc dù hắn cũng không phải cháu trai Lưu Biểu, nhưng hắn dù sao gọi Lưu Biểu là bá phụ sáu năm, Lưu Biểu cũng cho hắn hơn một cơ hội, khiến hắn bước tiến được tới hôm nay, ân tình này hắn không thể nào quên.
- Thái Thú, chúng ta vào thành phúng không?
Phía sau Đổng Doãn thấp giọng hỏi.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Phúng không thể thiếu, nhưng không nhất định ở thành Tương Dương.
Hắn quay đầu sang ra lệnh với Đổng Doãn:
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta đi Giang Hạ, mệnh Tô Quận Thừa ở Vũ Xương xây dựng linh bằng (lều của người chết), để quân dân Giang Hạ tới phúng, lại mệnh toàn bộ quận Giang Hạ khóc tang, phúng viếng Châu Mục.
Đổng Doãn đáp ứng một tiếng, xoay người định vào nhà kho viết mệnh lệnh, Lưu Cảnh bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, với Đổng Doãn bổ sung:
- Còn có bên kia Giang Đông, phái một người đi báo tang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.