Chương 269: Giữa được và mất
Cao Nguyệt
04/07/2017
Toàn bộ Phàn Thành đều khóc tang, trên đầu thành treo đầy cờ trắng,
mỗi nhà đều treo cờ trắng trên cây gậy trúc, tỏ vẻ thương tiếc sự qua
đời của Lưu Biểu.
Nhưng đối với Lưu Cảnh mà nói, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian đắm chìm ở trong bi ai, ngoại trừ đốt giấy để tang, hắn cũng không có gì khác với thường ngày, phê duyệt công văn, hỏi chuyện quân.
Hắn rời khỏi Phàn Thành đã mười ngày, quan tâm nhất đương nhiên là hướng đi của Quân Tào, trong phòng, Từ Thứ và Cam Ninh đang báo cáo tình hình mới nhất của Quân Tào cho hắn.
- Ngày hôm qua, năm nghìn quân đội Uyển Thành đã điều đến Tân Dã, trong đó có ba nghìn kỵ binh, khiến binh lực của Tân Dã đạt đến một vạn, chủ tướng Tân Dã vẫn là Tào Hồng, mặt khác, hai trăm năm mươi thuyền đò không tung tích kia tìm được rồi, đã giấu ở bên trong thành huyện Tân Dã, thuyền chỉ có thể dọc Vị Thủy xuôi nam.
Lưu Cảnh gật gật đầu, vừa liếc nhìn Từ Thứ, hắn thấy Từ Thứ muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Từ Trưởng sử có lời gì cứ việc nói thẳng, giữa chúng ta không có gì phải kiêng kị.
Từ Thứ thở dài nói:
- Kỳ thật có một vài lời vốn không nên nói, nhưng ta cảm thấy bây giờ là một cơ hội, chủ công qua đời, bình thường đều giấu kỳ bỏ binh, ít nhất trong vòng ba tháng không có chiến sự, Quân Tào đối với chúng ta tất nhiên cũng sẽ không có phòng bị, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội đánh lén Tân Dã, một khi đánh hạ được Tân Dã, toàn bộ chiến cuộc chắc chắn lâm vào đổi mới hoàn toàn.
Từ Thứ với Lưu Biểu không có trung thành gì đáng nói, càng chú ý chiến cuộc, y có thể phát hiện thời cơ chiến đấu, mà Cam Ninh cũng không đem việc Lưu Biểu chết để ở trong lòng, Từ Thứ nói như vậy chạm đến lòng hắn.
Tay Cam Ninh đấm tay vào nhau, hưng phấn mà nói:
- Từ Trưởng sử nói không sai, hiện nay chính là một cơ hội, Châu Mục vừa chết, Quân Tào cho là chúng ta không còn lòng dạ nào tái chiến, căng thẳng một tháng, phòng ngự bọn họ tất nhiên sẽ lơi lỏng, nếu chúng ta có thể bắt cơ hội này, thành Tân Dã có thể phá.
Thành tường Tân Dã cao dày, được Lưu Bị kinh doanh nhiều năm, dễ thủ khó công, quân Giang Hạ thiếu chính là vũ khí, ngoại trừ giằng co, cũng không có biện pháp, nhưng thời gian giằng co lâu dài, đối với tinh thần của quân Giang Hạ thì sẽ gây bất lợi, cho nên làm thế nào giành Tân Dã, vẫn là tâm bệnh của Cam Ninh.
Lúc này Từ Thứ đưa ra phương án khả thi, khiến Cam Ninh rất là hưng phấn, y tràn đầy chờ mong nhìn Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh trầm tư một lát, lại hỏi:
- Các ngươi có nghĩ tới hay không, Quân Tào vì sao phải tăng binh Tân Dã?
Từ Thứ cười nói:
- Ta cùng Cam tướng quân thảo luận qua vấn đề này, chúng ta đều cho rằng, hẳn là Quân Tào muốn gia tăng áp lực với quân Kinh Châu, nhất là gia tăng kỵ binh, mục đích rất rõ ràng, là muốn thừa dịp chúng ta không phòng bị đánh lén.
- Ý của ngươi là nói, Quân Tào cũng muốn tập kích chúng ta?
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào Từ Thứ hỏi.
- Bọn họ hẳn là có kế hoạch này, nhưng chưa chắc là nhằm vào chúng ta, có thể là tập kích Văn Tướng quân, cũng có thể là muốn đối phó Quan Tướng quân, tuy nhiên có thể khẳng định một chút, Châu Mục qua đời nhất định sẽ ảnh hưởng đén kế hoạch của đối phương.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước, hắn cũng không vội đưa ra quyết định đánh lén Tân Dã, Lưu Biểu qua đời ảnh hưởng trọng đại, hắn cần đem các loại quan hệ mạch lạc làm rõ, sau đó cân nhắc bước hành động quân sự tiếp theo.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh liếc qua Cam Ninh, thấy vẻ mặt Cam Ninh chờ mong, liền cười nói:
- Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, hiện tại ý đồ quân địch không rõ, một trận chiến này cũng không nắm chắc quá lớn, Hưng Bá vẫn là phái thám báo tìm hiểu tình hình một chút rồi tiếp tục suy xét cho thỏa đáng.
Cam Ninh trầm tư một lát, liền gật đầu:
- Mạt tướng hiểu được, sẽ đi sắp xếp việc này!
Cam Ninh thi lễ, xoay người mà đi, phòng chỉ còn lại có Lưu Cảnh và Từ Thứ hai người, Từ Thứ trầm ngâm một lát hỏi:
- Châu Mục đã chết, Thái Thú có sách lược ứng đối gì không?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Ngoại trừ ở Giang Hạ cúng viếng ra, mặt ứng đối khác ta tạm thời không có suy xét, kỳ thật lấy bất biến ứng vạn biến cũng là một loại sách lược ứng đối.
- Nhưng quan viên Tương Dương, Thái Thú không nghĩ tranh thủ sao?
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Gần đây ta nghĩ thông suốt một việc, mỗi người đều có xu hướng lợi ích phòng mặt hại xảy ra, hơn nữa quan lớn Kinh Châu, trong lòng bọn họ tự mình nên lựa chọn ai so với ai khác đều rõ ràng hơn.
Hơn nữa hai năm qua, phần lớn sĩ tộc Kinh Châu tụ tập trốn chết ở Giang Hạ, bọn họ được tuyên truyền đãi ngộ tốt nhất, cho nên không cần ta cố ý đi tranh thủ ai, muốn gia nhập vào quan viên của ta đương nhiên sẽ đi Giang Hạ.
Trên thực tế, rất nhiều người nhà quan viên đã đi trước một bước đến Giang Hạ, còn cần ta nói cái gì nữa? Mấu chốt là phải đánh bại Quân Tào, để cho ta ở thành Giang Hạ lập uy vọng, như vậy mới có càng nhiều người đến đầu nhập vào, việc này so với nói mỏi mồm mạnh hơn nhiều.
Từ Thứ yên lặng gật đầu, y biết rõ ý nghĩ của Lưu Cảnh, cũng không cần chủ động cầu hiền, chỉ cần có thể lại đánh bại Quân Tào, chấn động Kinh Châu, khi đó uy vọng của hắn liền có thể đạt tới độ cao nhất trước nay chưa từng có, có thể đem tất cả các phái chống đỡ Tào tụ họp bên cạnh mình.
Lúc này, Từ Thứ nghĩ tới một chuyện, nhân tiện nói:
- Còn nữa, chính là việc Gia Cát Lượng, ta có khả năng phải thẹn với Thái Thú rồi.
Lưu Cảnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, việc này ở trong dự liệu của hắn, hắn cười cười hỏi:
- Cuối cùng là y không chịu nhận lời mời của ta đúng không?
- Ngày hôm qua ta tới gặp y, y tỏ thái độ rõ ràng, khả năng phải phụ sự ưu ái của Thái Thú.
- Kỳ thật cũng không sao cả, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không cần miễn cưỡng, khả năng y cảm thấy ta không thích hợp, đi theo Lưu hoàng thúc có thể càng phát huy thêm tài cán của y hơn!
Từ Thứ ngẩn ra:
- Thái Thú biết y đi theo Lưu Bị?
- Chắc hẳn là vậy!
Lưu Cảnh cười nói:
- Ngoại trừ Lưu Bị, y còn có thể theo ai?
Nhưng Từ Thứ lo lắng không phải việc này, y lo lắng Lưu Cảnh sẽ không bỏ qua Gia Cát Lượng, y biết Lưu Cảnh vì Gia Cát Lượng hao phí tinh lực và thời gian rất lớn, thậm chí năm đó Gia Cát Lượng thành thân, cũng là vì Lưu Cảnh muốn lôi kéo Gia Cát Lượng.
Cuối cùng Gia Cát Lượng lại theo Lưu Bị, Lưu Cảnh sẽ bỏ qua cho y sao? Từ Thứ vô cùng lo lắng, y cắn môi một cái, chần chờ hỏi:
- Thái Thú thật sự không thèm để ý việc Gia Cát Lượng đi gia nhập vào Lưu Bị?
Lưu Cảnh hiểu ngụ ý Từ Thứ, là hỏi mình sẽ giết Gia Cát Lượng hay không, hắn trầm ngâm một chút hỏi ngược lại:
- Nếu Gia Cát Lượng bỗng nhiên chết, ngươi hoặc là Sơn Dân, thậm chí Bàng Công sẽ nghĩ là ai ra tay?
Từ Thứ không trả lời, mà là trầm mặc, nhưng ý tứ trầm mặc rõ ràng nói chính là, trừ Lưu Cảnh ngươi ra, còn ai vào đây?
Lưu Cảnh hơi hơi mỉm cười:
- Giết một Gia Cát Lượng, lại bị hủy thanh danh chính mình, đổi lấy danh sĩ thiên hạ không dám đầu nhập vào Lưu Cảnh nữa, khoản kiếm lời này vẫn là thâm hụt, chỉ sợ đến trẻ con ba tuổi cũng tính được.
Tâm trạng lo lắng bị treo vài ngày của Từ Thứ rốt cục buông xuống, y không khỏi thở dài:
- Đáng tiếc Ngọa Long Phượng Sồ đều về phía Lưu Bị, tiếc thật!
Lưu Cảnh mỉm cười ha hả:
- Ta có ba phó tướng Từ Thứ, Đổng Doãn và Mã Lương, còn không hơn một Gia Cát Lượng y sao?
Mặc dù Từ Thứ nghe không hiểu ba phó tướng là có ý gì, nhưng ý tứ của Lưu Cảnh y cũng hiểu được, toàn bộ là nhân tài, là đạo lý dùng người.
Từ Thứ cũng nhịn không được nữa cười nói:
- Huống chi còn có Giả Hủ, nếu y có thể vì Thái Thú dốc sức, như hổ thêm cánh!
Lưu Cảnh khẽ lắc đầu, nhìn chăm chú vào Từ Thứ nói:
- Nguyên Trực, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được một việc, sở dĩ cuối cùng ta buông tha cho Gia Cát Lượng, là bởi vì ngươi, bởi vì ta cần chọn lựa giữa ngươi và Khổng Minh, ta không đi hỏi thăm y, mà là cho ngươi đi truyền tin, chính là ý này.
Mũi Từ Thứ cay cay, ánh mắt hơi mông lung, y quỳ xuống đi cúi đầu lễ:
- Chủ công với Từ Thứ có ơn tri ngộ, Từ Thứ dù tan xương nát thịt cũng không thể báo hết!
.....
Từ Thứ từ biệt đi rồi, sắc mặt Lưu Cảnh bỗng nhiên biến đổi, hừ lạnh một tiếng, lập tức phân phó một gã thân binh:
- Nhanh tìm Lý Thanh đến đây cho ta!
Một lát, thân binh thống lĩnh Lý Thanh bước nhanh đi vào gian phòng, quì một gối:
- Bái kiến Thái Thú!
Sát khí phát ra trong mắt Lưu Cảnh, chậm rãi nói với Lý Thanh:
- Ngươi có thể dẫn năm mươi huynh đệ cấp tốc đến Long Trung, giết chết Gia Cát Lượng cho ta, không được để một người nào sống.
- Tuân lệnh!
Lý Thanh đứng dậy vội vàng đi.
Lưu Cảnh chậm rãi ngồi xuống, hắn lại lâm vào trầm tư, hắn không chỉ suy xét qua một lần giết chết Gia Cát Lượng, giải trừ hậu hoạn, nhưng lý trí cũng không chỉ một lần nói cho hắn biết, giết chết Gia Cát Lượng, hắn sẽ mất nhiều hơn được, không chỉ có sẽ hủy thanh danh chính mình, đồng thời hắn cũng sẽ mất đi một đoàn người có lòng ở Long Trung, do đó mất đi ủng hộ của bọn họ, bao gồm những người tài như Từ Thứ, Mã Lương, Bàng Sơn Dân, Đổng Doãn, Lưu Mẫn, Chu Bất Nghi thậm chí Bàng Đức Công vân vân.
Những người này đều là trụ cột vững vàng của hắn, một khi mất đi, căn cơ của hắn cũng tổn hại hầu như không còn. Lưu Cảnh cuối cùng thở dài, có một số việc hắn không thể không thỏa hiệp, hắn lập tức với một gã thân binh nói:
- Nhanh đi đuổi theo Lý Thanh, nói cho y biết từ bỏ hành động.
Thân binh đáp ứng một tiếng, chạy như bay, Lưu Cảnh đem tâm tư từ trên người Gia Cát Lượng thu hồi, lấy công văn ra phê duyệt, lúc này có binh lính ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái Thú, Văn Sính tướng quân ở ngoài thành cầu kiến!
Tin tức này khiến tinh thần Lưu Cảnh rung lên, Lưu Biểu bệnh chết, người hắn quan tâm nhất đó là Văn Sính và Hoàng Trung, hiện tại Văn Sính không ngờ không đi Tương Dương, mà là tới gặp mình, phương diện này có ngụ ý.
Cơ hội này Lưu Cảnh sao có thể từ bỏ, hắn vội vàng lệnh nói:
- Mời Văn Tướng quân vào thành!
Lưu Cảnh bỗng nhiên cảm giác thái độ không đủ thành ý, liền gọi binh lính lại,
- Không cần, ta tự mình ra khỏi thành nghênh đón!
Nhưng đối với Lưu Cảnh mà nói, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian đắm chìm ở trong bi ai, ngoại trừ đốt giấy để tang, hắn cũng không có gì khác với thường ngày, phê duyệt công văn, hỏi chuyện quân.
Hắn rời khỏi Phàn Thành đã mười ngày, quan tâm nhất đương nhiên là hướng đi của Quân Tào, trong phòng, Từ Thứ và Cam Ninh đang báo cáo tình hình mới nhất của Quân Tào cho hắn.
- Ngày hôm qua, năm nghìn quân đội Uyển Thành đã điều đến Tân Dã, trong đó có ba nghìn kỵ binh, khiến binh lực của Tân Dã đạt đến một vạn, chủ tướng Tân Dã vẫn là Tào Hồng, mặt khác, hai trăm năm mươi thuyền đò không tung tích kia tìm được rồi, đã giấu ở bên trong thành huyện Tân Dã, thuyền chỉ có thể dọc Vị Thủy xuôi nam.
Lưu Cảnh gật gật đầu, vừa liếc nhìn Từ Thứ, hắn thấy Từ Thứ muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Từ Trưởng sử có lời gì cứ việc nói thẳng, giữa chúng ta không có gì phải kiêng kị.
Từ Thứ thở dài nói:
- Kỳ thật có một vài lời vốn không nên nói, nhưng ta cảm thấy bây giờ là một cơ hội, chủ công qua đời, bình thường đều giấu kỳ bỏ binh, ít nhất trong vòng ba tháng không có chiến sự, Quân Tào đối với chúng ta tất nhiên cũng sẽ không có phòng bị, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội đánh lén Tân Dã, một khi đánh hạ được Tân Dã, toàn bộ chiến cuộc chắc chắn lâm vào đổi mới hoàn toàn.
Từ Thứ với Lưu Biểu không có trung thành gì đáng nói, càng chú ý chiến cuộc, y có thể phát hiện thời cơ chiến đấu, mà Cam Ninh cũng không đem việc Lưu Biểu chết để ở trong lòng, Từ Thứ nói như vậy chạm đến lòng hắn.
Tay Cam Ninh đấm tay vào nhau, hưng phấn mà nói:
- Từ Trưởng sử nói không sai, hiện nay chính là một cơ hội, Châu Mục vừa chết, Quân Tào cho là chúng ta không còn lòng dạ nào tái chiến, căng thẳng một tháng, phòng ngự bọn họ tất nhiên sẽ lơi lỏng, nếu chúng ta có thể bắt cơ hội này, thành Tân Dã có thể phá.
Thành tường Tân Dã cao dày, được Lưu Bị kinh doanh nhiều năm, dễ thủ khó công, quân Giang Hạ thiếu chính là vũ khí, ngoại trừ giằng co, cũng không có biện pháp, nhưng thời gian giằng co lâu dài, đối với tinh thần của quân Giang Hạ thì sẽ gây bất lợi, cho nên làm thế nào giành Tân Dã, vẫn là tâm bệnh của Cam Ninh.
Lúc này Từ Thứ đưa ra phương án khả thi, khiến Cam Ninh rất là hưng phấn, y tràn đầy chờ mong nhìn Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh trầm tư một lát, lại hỏi:
- Các ngươi có nghĩ tới hay không, Quân Tào vì sao phải tăng binh Tân Dã?
Từ Thứ cười nói:
- Ta cùng Cam tướng quân thảo luận qua vấn đề này, chúng ta đều cho rằng, hẳn là Quân Tào muốn gia tăng áp lực với quân Kinh Châu, nhất là gia tăng kỵ binh, mục đích rất rõ ràng, là muốn thừa dịp chúng ta không phòng bị đánh lén.
- Ý của ngươi là nói, Quân Tào cũng muốn tập kích chúng ta?
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào Từ Thứ hỏi.
- Bọn họ hẳn là có kế hoạch này, nhưng chưa chắc là nhằm vào chúng ta, có thể là tập kích Văn Tướng quân, cũng có thể là muốn đối phó Quan Tướng quân, tuy nhiên có thể khẳng định một chút, Châu Mục qua đời nhất định sẽ ảnh hưởng đén kế hoạch của đối phương.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước, hắn cũng không vội đưa ra quyết định đánh lén Tân Dã, Lưu Biểu qua đời ảnh hưởng trọng đại, hắn cần đem các loại quan hệ mạch lạc làm rõ, sau đó cân nhắc bước hành động quân sự tiếp theo.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh liếc qua Cam Ninh, thấy vẻ mặt Cam Ninh chờ mong, liền cười nói:
- Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, hiện tại ý đồ quân địch không rõ, một trận chiến này cũng không nắm chắc quá lớn, Hưng Bá vẫn là phái thám báo tìm hiểu tình hình một chút rồi tiếp tục suy xét cho thỏa đáng.
Cam Ninh trầm tư một lát, liền gật đầu:
- Mạt tướng hiểu được, sẽ đi sắp xếp việc này!
Cam Ninh thi lễ, xoay người mà đi, phòng chỉ còn lại có Lưu Cảnh và Từ Thứ hai người, Từ Thứ trầm ngâm một lát hỏi:
- Châu Mục đã chết, Thái Thú có sách lược ứng đối gì không?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Ngoại trừ ở Giang Hạ cúng viếng ra, mặt ứng đối khác ta tạm thời không có suy xét, kỳ thật lấy bất biến ứng vạn biến cũng là một loại sách lược ứng đối.
- Nhưng quan viên Tương Dương, Thái Thú không nghĩ tranh thủ sao?
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Gần đây ta nghĩ thông suốt một việc, mỗi người đều có xu hướng lợi ích phòng mặt hại xảy ra, hơn nữa quan lớn Kinh Châu, trong lòng bọn họ tự mình nên lựa chọn ai so với ai khác đều rõ ràng hơn.
Hơn nữa hai năm qua, phần lớn sĩ tộc Kinh Châu tụ tập trốn chết ở Giang Hạ, bọn họ được tuyên truyền đãi ngộ tốt nhất, cho nên không cần ta cố ý đi tranh thủ ai, muốn gia nhập vào quan viên của ta đương nhiên sẽ đi Giang Hạ.
Trên thực tế, rất nhiều người nhà quan viên đã đi trước một bước đến Giang Hạ, còn cần ta nói cái gì nữa? Mấu chốt là phải đánh bại Quân Tào, để cho ta ở thành Giang Hạ lập uy vọng, như vậy mới có càng nhiều người đến đầu nhập vào, việc này so với nói mỏi mồm mạnh hơn nhiều.
Từ Thứ yên lặng gật đầu, y biết rõ ý nghĩ của Lưu Cảnh, cũng không cần chủ động cầu hiền, chỉ cần có thể lại đánh bại Quân Tào, chấn động Kinh Châu, khi đó uy vọng của hắn liền có thể đạt tới độ cao nhất trước nay chưa từng có, có thể đem tất cả các phái chống đỡ Tào tụ họp bên cạnh mình.
Lúc này, Từ Thứ nghĩ tới một chuyện, nhân tiện nói:
- Còn nữa, chính là việc Gia Cát Lượng, ta có khả năng phải thẹn với Thái Thú rồi.
Lưu Cảnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, việc này ở trong dự liệu của hắn, hắn cười cười hỏi:
- Cuối cùng là y không chịu nhận lời mời của ta đúng không?
- Ngày hôm qua ta tới gặp y, y tỏ thái độ rõ ràng, khả năng phải phụ sự ưu ái của Thái Thú.
- Kỳ thật cũng không sao cả, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không cần miễn cưỡng, khả năng y cảm thấy ta không thích hợp, đi theo Lưu hoàng thúc có thể càng phát huy thêm tài cán của y hơn!
Từ Thứ ngẩn ra:
- Thái Thú biết y đi theo Lưu Bị?
- Chắc hẳn là vậy!
Lưu Cảnh cười nói:
- Ngoại trừ Lưu Bị, y còn có thể theo ai?
Nhưng Từ Thứ lo lắng không phải việc này, y lo lắng Lưu Cảnh sẽ không bỏ qua Gia Cát Lượng, y biết Lưu Cảnh vì Gia Cát Lượng hao phí tinh lực và thời gian rất lớn, thậm chí năm đó Gia Cát Lượng thành thân, cũng là vì Lưu Cảnh muốn lôi kéo Gia Cát Lượng.
Cuối cùng Gia Cát Lượng lại theo Lưu Bị, Lưu Cảnh sẽ bỏ qua cho y sao? Từ Thứ vô cùng lo lắng, y cắn môi một cái, chần chờ hỏi:
- Thái Thú thật sự không thèm để ý việc Gia Cát Lượng đi gia nhập vào Lưu Bị?
Lưu Cảnh hiểu ngụ ý Từ Thứ, là hỏi mình sẽ giết Gia Cát Lượng hay không, hắn trầm ngâm một chút hỏi ngược lại:
- Nếu Gia Cát Lượng bỗng nhiên chết, ngươi hoặc là Sơn Dân, thậm chí Bàng Công sẽ nghĩ là ai ra tay?
Từ Thứ không trả lời, mà là trầm mặc, nhưng ý tứ trầm mặc rõ ràng nói chính là, trừ Lưu Cảnh ngươi ra, còn ai vào đây?
Lưu Cảnh hơi hơi mỉm cười:
- Giết một Gia Cát Lượng, lại bị hủy thanh danh chính mình, đổi lấy danh sĩ thiên hạ không dám đầu nhập vào Lưu Cảnh nữa, khoản kiếm lời này vẫn là thâm hụt, chỉ sợ đến trẻ con ba tuổi cũng tính được.
Tâm trạng lo lắng bị treo vài ngày của Từ Thứ rốt cục buông xuống, y không khỏi thở dài:
- Đáng tiếc Ngọa Long Phượng Sồ đều về phía Lưu Bị, tiếc thật!
Lưu Cảnh mỉm cười ha hả:
- Ta có ba phó tướng Từ Thứ, Đổng Doãn và Mã Lương, còn không hơn một Gia Cát Lượng y sao?
Mặc dù Từ Thứ nghe không hiểu ba phó tướng là có ý gì, nhưng ý tứ của Lưu Cảnh y cũng hiểu được, toàn bộ là nhân tài, là đạo lý dùng người.
Từ Thứ cũng nhịn không được nữa cười nói:
- Huống chi còn có Giả Hủ, nếu y có thể vì Thái Thú dốc sức, như hổ thêm cánh!
Lưu Cảnh khẽ lắc đầu, nhìn chăm chú vào Từ Thứ nói:
- Nguyên Trực, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được một việc, sở dĩ cuối cùng ta buông tha cho Gia Cát Lượng, là bởi vì ngươi, bởi vì ta cần chọn lựa giữa ngươi và Khổng Minh, ta không đi hỏi thăm y, mà là cho ngươi đi truyền tin, chính là ý này.
Mũi Từ Thứ cay cay, ánh mắt hơi mông lung, y quỳ xuống đi cúi đầu lễ:
- Chủ công với Từ Thứ có ơn tri ngộ, Từ Thứ dù tan xương nát thịt cũng không thể báo hết!
.....
Từ Thứ từ biệt đi rồi, sắc mặt Lưu Cảnh bỗng nhiên biến đổi, hừ lạnh một tiếng, lập tức phân phó một gã thân binh:
- Nhanh tìm Lý Thanh đến đây cho ta!
Một lát, thân binh thống lĩnh Lý Thanh bước nhanh đi vào gian phòng, quì một gối:
- Bái kiến Thái Thú!
Sát khí phát ra trong mắt Lưu Cảnh, chậm rãi nói với Lý Thanh:
- Ngươi có thể dẫn năm mươi huynh đệ cấp tốc đến Long Trung, giết chết Gia Cát Lượng cho ta, không được để một người nào sống.
- Tuân lệnh!
Lý Thanh đứng dậy vội vàng đi.
Lưu Cảnh chậm rãi ngồi xuống, hắn lại lâm vào trầm tư, hắn không chỉ suy xét qua một lần giết chết Gia Cát Lượng, giải trừ hậu hoạn, nhưng lý trí cũng không chỉ một lần nói cho hắn biết, giết chết Gia Cát Lượng, hắn sẽ mất nhiều hơn được, không chỉ có sẽ hủy thanh danh chính mình, đồng thời hắn cũng sẽ mất đi một đoàn người có lòng ở Long Trung, do đó mất đi ủng hộ của bọn họ, bao gồm những người tài như Từ Thứ, Mã Lương, Bàng Sơn Dân, Đổng Doãn, Lưu Mẫn, Chu Bất Nghi thậm chí Bàng Đức Công vân vân.
Những người này đều là trụ cột vững vàng của hắn, một khi mất đi, căn cơ của hắn cũng tổn hại hầu như không còn. Lưu Cảnh cuối cùng thở dài, có một số việc hắn không thể không thỏa hiệp, hắn lập tức với một gã thân binh nói:
- Nhanh đi đuổi theo Lý Thanh, nói cho y biết từ bỏ hành động.
Thân binh đáp ứng một tiếng, chạy như bay, Lưu Cảnh đem tâm tư từ trên người Gia Cát Lượng thu hồi, lấy công văn ra phê duyệt, lúc này có binh lính ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái Thú, Văn Sính tướng quân ở ngoài thành cầu kiến!
Tin tức này khiến tinh thần Lưu Cảnh rung lên, Lưu Biểu bệnh chết, người hắn quan tâm nhất đó là Văn Sính và Hoàng Trung, hiện tại Văn Sính không ngờ không đi Tương Dương, mà là tới gặp mình, phương diện này có ngụ ý.
Cơ hội này Lưu Cảnh sao có thể từ bỏ, hắn vội vàng lệnh nói:
- Mời Văn Tướng quân vào thành!
Lưu Cảnh bỗng nhiên cảm giác thái độ không đủ thành ý, liền gọi binh lính lại,
- Không cần, ta tự mình ra khỏi thành nghênh đón!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.