Chương 468: Cùng đi về phía tây.
Cao Nguyệt
18/12/2017
Đào gia từ nhiều năm trước đã định ra một nguyên tắc, đó chính là đi
theo sự di chuyển của trung tâm quyền lực. Lúc trước trung tâm quyền lực của quân Giang Hạ chuyển dời từ Sài Tang đến Vũ Xương, Đào gia cũng lập tức dời đến Vũ Xương, lần này khôi phục Kinh Châu, trung tâm quyền lực
dời về Tương Dương, Đào gia cũng bắt đầu di chuyển về Tương Dương.
Kỳ thật không chỉ có Đào gia, đám quan viên văn võ Kinh Châu cũng đều bán nhà cửa ở Vũ Xương, dời về Tương Dương. Tất cả mọi người biết rất rõ, chỉ có theo sau trung tâm quyền lực, mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất.
Tuy nhiên Đào gia cũng không có vào Tương Dương, mà lựa chọn Phàn Thành, cùng lúc cố nhiên là vì ở Phàn Thành có sẵn nhà và cửa hàng của Đào gia, không cần một lần nữa mua bất động sản.
Nhưng một chỗ ở đối với Đào gia mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, cho nên đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân căn bản vẫn là ý tứ của Đào Liệt, không cần cách quá gần trung tâm quyền lực , quá gần sẽ làm Đào Trạm cảm thấy khó xử.
Trước mắt bởi vì nguyên nhân sức khỏe Đào Liệt liền ở lại Vũ Xương, không có hành động gì nữa, Phàn Thành bên này là hai huynh đệ Đào Thắng và Đào Lợi chủ trì. Trên thực tế là Đào Thắng đang chủ trì, mà đào Lợi lần này bởi vì có nguyên nhân đặc thù mà chạy đến Phàn Thành.
Trong phòng, huynh đệ Đào thị đang thảo luận một đại sự, đó chính là Đào gia chuẩn bị đầu tư vốn vào Ba Thục, từ sau khi phụ thân nói cho Đào Thắng ba cái cảnh giới của thương nhân, Đào Thắng liền giống như bị một gậy đập tỉnh, y rốt cuộc hiểu rõ Đào gia nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ý nghĩ của y cũng bắt đầu mở rộng hơn, không để phụ thân lại thất vọng.
Trong phòng, Đào Thắng hỏi huynh đệ:
- Châu Mục cho đệ đến Tương Dương, có phải là vì việc vận chuyển thiết phôi đi Lịch Dương?
Đào Lợi lắc đầu:
- Ta không gặp Châu Mục, là Cổ quân sư tiếp kiến ta, rất kỳ quái, không ngờ y lại hỏi ta việc vận chuyển chiến mã đến Kinh Châu trước đây, làm thế nào để thông qua tầng tầng trạm kiểm soát Hán Trung?
- Việc này cũng hơi kì quái, Cổ quân sư quan tâm chuyện này làm cái gì?
- Ta cũng không biết, ta chỉ nói tình hình thực tế, lúc ấy là mua được Dương Tùng, lấy được thông hành bài đặc biệt của Dương Tùng, mới một đường thông suốt, sau đó Cổ quân sư lại hỏi làm thế nào mua được Dương Tùng? Hỏi rất tỉ mỉ, ta cảm giác, Cổ quân sư trên thực tế là cảm thấy hứng thú đối với Dương Tùng.
Đào Thắng thoáng suy tư một lát, ông đã hơi hiểu, phỏng chừng đây là quân Kinh Châu chuẩn bị động thủ đối với Hán Trung. Đối với thương nhân mà nói, phương diện này cất giấu mấu chốt buôn bán rất lớn.
Nhưng lúc này Đào Thắng đã không hề chỉ là vì việc buôn bán kiếm tiền, ông nhớ kỹ lời phụ thân nói, cùng tiến thoái với quân Kinh Châu, trở thành quân thương, phương diện này lại càng có ích lợi thật lớn, nhưng mục đích thực sự vẫn là tạo ra mạng lưới quan hệ với quân chính thượng tầng.
- Hán Trung không phải mấu chốt, Ba Thục cũng không phải, mấu chốt là Trường An. Lý Trung bên kia có tin tức gì mới không?
Lý Thông là một trong đại quản sự của Đào gia, nửa năm trước y phụng lệnh của Đào Lợi đi Trường An đặt mua cứ điểm. Đào Lợi vội vàng nói:
- Lý Trung đã mua Tam Tần tửu quán lớn nhất Trường An, bọn tiểu nhị đi hai mươi mấy người, đã ổn định lại.
Đây là phong cách nhất quán của Đào gia, mỗi khi khuếch trương đến một nơi, luôn phải trước tiên lấy lữ xá hoặc là tửu quán vào trong tay, dễ dàng cho việc thu thập tin tức, sau đó lại từ từ khuếch trương đến cửa hàng, kho hàng, hãng thuyền.
Đào Thắng gật gật đầu nói:
- Ta phỏng đoán sau khi Kinh Châu lấy được Ba Thục, bước tiếp theo chính là Hán Trung, sau đó là Quan Trung, chúng ta nhất định phải bố trí trước tiên. Nhị đệ, chuyện này liền giao cho đệ đó.
- Đại ca yên tâm đi! Ta sẽ an bài.
Ngay tại lúc huynh đệ hai người đang thảo luận, ngoài cửa truyền vào một gã quản sự bẩm báo:
- Chính công tử đến rồi.
Đào Thắng ngẩn ra, Đào Chính không phải ở Vũ Xương sao? Làm sao tới Tương Dương, ông vội vàng phân phó nói:
- Bảo nó vào!
Đào Chính đi vào phòng, quỳ xuống thi lễ với phụ thân:
- Con bái kiến phụ thân, bái kiến Nhị thúc!
- Đứng lên đi!
Phụ thân đối với các con bình thường đều là vô cùng nghiêm khắc, Đào Thắng cũng không ngoại lệ, tuy rằng con của ông đã làm huyện úy, nhưng trong mắt ông vẫn như xưa chưa nói tới tiền đồ cái gì, mặt ông trầm xuống nói:
- Vì sao không ở Vũ Xương làm việc cho tốt, chạy đến Tương Dương làm gì?
Đào Chính đứng khoanh tay, nói:
- Con phụng lệnh Châu Mục đến Tương Dương, nói có chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Là để con đảm nhiệm quận thừa Kỳ Xuân.
Tuy rằng việc này bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố, nhưng Đào Chính không dám giấu diếm phụ thân, cũng không dám nói dối, vẫn là nói thật.
- Cái gì?
Huynh đệ Đào Thắng nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy khiếp sợ, cũng không phải quận Kỳ Xuân thuộc sở hữu Kinh Châu, mà không ngờ Đào Chính từ một huyện úy nhảy lên làm quận thừa, đây là chuyện người ta không dám nghĩ tới.
- Tại sao như vậy?
Đào Thắng kinh ngạc vui mừng, trong đầu trống rỗng, ông ta quả thực không biết nên nói như thế nào nữa, vì sao con mình lại thăng quan?
Đào Chính dù sao cũng lăn lộn trong quan trường ba năm, tuy rằng lúc ấy y cũng nhất thời khó hiểu, nhưng trên đường lại suy nghĩ rõ ràng, đây nhất định có liên quan đến muội muội, y thấp giọng nói:
- Con nghĩ, có lẽ là liên quan đến việc Châu Mục cưới Công chúa Giang Đông.
Đào Lợi kịp phản ứng lại trước, cười nói:
- Ta hiểu được, đây là Châu Mục bồi thường cho Đào gia, bởi vì cưới Thượng Hương Công chúa, Châu Mục áy náy đối với Đào gia, cho nên đặc biệt thăng quan cho Chính nhi.
Đào Thắng nhắm mắt lại nghĩ một lát, lắc lắc đầu:
- Ta cũng hiểu được hẳn là có liên quan tới Công chúa Giang Đông, tuy nhiên không phải bồi thường, hẳn là một loại trấn an, cho chúng ta uống thuốc an thần, ý Châu Mục là nói, hắn sẽ không thay đổi địa vị của Trạm Nhi.
Đào Thắng kỳ thật đối với việc Lưu Cảnh cưới Công chúa Giang Đông cũng không có mâu thuẫn quá lớn, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, chỉ cần địa vị nữ nhi không thay đổi, cho dù Lưu Cảnh cưới một trăm nữ nhân cũng sẽ không có ảnh hưởng tới Đào Thắng, ông ta đã được phụ thân đánh thức, suy nghĩ đã dần dần rộng rãi hơn rồi, rất nhiều chuyện có thể nhìn đến bản chất.
Nhưng bất kể như thế nào, con trai được thăng làm quận thừa, đây đúng là việc vui rất lớn của Đào gia, trong lòng Đào Thắng dị thường hưng phấn, nói với con trai:
- Ta muốn lập tức về Vũ Xương, báo cáo chuyện này với ông nội con.
Đào Chính tìm đến phụ thân, kỳ thật có ý khác, bởi vì Từ Thứ ám chỉ y, nếu trong một năm y có thể ổn định Kỳ Xuân, vậy sẽ xem xét thăng y làm thái thú, mà y chỉ có thời gian một năm, làm sao làm tốt việc này, làm cho lòng người quy thuận, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể khẩn cầu gia tộc hỗ trợ.
Đào Chính ấp úng nói:
- Con nghĩ có thể mời Đào gia giúp ta một tay hay không, mau chóng làm cho Kỳ Xuân phồn vinh, nếu trong vòng một năm có thể ra chiến tích, khả năng con còn có thể thăng làm thái thú.
Đào Thắng càng thêm kích động, nếu con mình một năm sau thăng làm thái thú, vậy Đào gia thật là trở nên nổi bật rồi, vốn dân số ở Kỳ Xuân ít, không có buôn bán gì, Đào gia đối với nơi đó trước nay không có hứng thú, tuy nhiên vì tiền đồ của con, Đào Thắng quyết định trả giá thật đắt.
Ông gật gật đầu:
- Con ta yên tâm, Đào gia sẽ toàn lực ủng hộ cho con thống trị tốt quận Kỳ Xuân, cho dù là mua bán lỗ vốn, chúng ta cũng làm.
Đào Lợi mỉm cười:
- Đại ca, đây cũng không phải là mua bán lỗ vốn, tiền vốn là đặt ở trên người Chính nhi, nó có thể thăng quan, đó chính là lợi nhuận lớn nhất của Đào gia chúng ta.
Thời gian dần dần tới đầu tháng tám, địa khu phía nam tiến vào mùa vụ cuối cùng, tục xưng là “Nắng gắt cuối thu”, ban ngày nóng bức, nhưng buổi sớm buổi chiều lại có một tia cảm giác mát mẻ, ở địa khu Giang Bắc, loại cảm giác mát mẻ sáng chiều này lại càng thêm rõ ràng.
Ở huyện Lịch Dương, Giang Bắc, nơi này cũng thuộc về quận Đan Dương, chẳng qua là ở vào góc Tây Bắc của quận Đan Dương, cách quận Lư Giang không xa, huyện Lịch Dương đối với Giang Đông mà nói, có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng, tương đương với huyện Hạ Trĩ của Kinh Châu, nguyên nhân là nơi này có mỏ quặng sắt và đồng lớn nhất Giang Đông.
Có mấy vạn nô dịch quặng mỏ ở trong này đi lính, bọn họ có người là tội phạm, có người là người Sơn Việt bị bắt, cũng có người nghèo vì thiếu tiền công tới nơi này bán sức lao động.
Hàng năm ở mỏ khai thác mấy trăm ngàn cân khoáng thạch, sau khi bước đầu tinh luyện ra phôi đồng thô, lại vận chuyển đến bờ sông bên kia tiếp tục tinh luyện, đúc binh khí khôi giáp, rèn công cụ nông cụ, tạo tiền, đúc khí cụ bằng đồng, quan phủ từ trong đó thu hoạch một lượng lớn lợi nhuận.
Cũng có thể nói, huyện Lịch Dương là trung tâm kinh tế cực kỳ quan trọng của Giang Đông, nhưng hơn một tháng trước, một chi quân Kinh Châu từ quận Lư Giang đánh tới chiếm lĩnh huyện Lịch Dương, chi quân đội tinh nhuệ năm nghìn người này là do Triệu Vân suất lĩnh.
Bọn họ ở Giang Bắc thu được mấy trăm thuyền đáy bằng chở quặng, lợi dụng những thuyền quặng đó xuôi xuống Giang Nam, Triệu Vân suất quân tập kích bất ngờ lấy được Vu Hồ, lại theo Lật Thủy tiến công huyện Lật Dương, chấn động thành Đông Ngô, khiến Giang Đông thành một mảnh hỗn loạn, nhưng Triệu Vân không có tiếp tục tiến công, lại rút về huyện Lịch Dương, Giang Bắc.
Trước mắt, Triệu Vân suất quân ở huyện Lịch Dương giằng co với mười ngàn quân đội do Chu Du suất lĩnh, song phương không có phát sinh chiến đấu. Chu Du cũng biết, quân đội Triệu Vân sớm hay muộn sẽ rời đi, nhưng y vẫn không thể cho phép quân đội Triệu Vân một lần nữa làm chấn động Giang Đông.
Quân đội của Triệu Vân đã khống chế thị trấn và bến thuyền bờ sông Lịch Dương, mà quân đội của Chu Du thì đang ở núi mỏ cách hơn ba mươi dặm, hai địa phương có một nhánh sông liên kết. Trên đầu thành, Triệu Vân đang ngắm nhìn ở phía xa có một chi đội thuyền do hơn ba mươi thuyền đáy bằng chở quặng chậm rãi chạy nhanh theo hướng mỏ
Ở trên bến thuyền thì thả neo trên trăm thuyền chở hàng ngàn thạch, đây là thuyền hàng của hãng buôn Đào thị từ Kinh Châu tới, dựa theo hiệp nghị song phương, Giang Đông bồi thường cho Giang Hạ một triệu cân phôi sắt thô, thuyền hàng Đào gia tới đây, chính là đến thay quan phủ Kinh Châu tiếp vận những sắt thô này.
Bởi vì sông nhỏ hẹp, không thể chạy thuyền hàng lớn ngàn thạch, cho nên nhất định phải dựa vào thuyền quặng chở phôi sắt thô từ mỏ tinh luyện kim loại trong kho hàng đến bến thuyền trước, sau đó lại chuyển lên thuyền lớn, vận chuyển về hướng Kinh Châu.
Lúc này Triệu Vân đã nhận được mệnh lệnh từ Kinh Châu, sau khi vận chuyển xong sắt thô, quân đội của y đi theo thuyền hàng chở sắt thô về Kinh Châu.
Trong lòng Triệu Vân nhiều ít có chút tiếc nuối, khi y đánh hạ Vu Hồ, bên trong Giang Đông trống không, kỳ thật y hoàn toàn có thể đánh hạ thành Đông Ngô, thậm chí có thể tiến công Kinh Khẩu, khiến Giang Đông sinh ra chấn động lớn hơn nữa. Tuy nhiên Triệu Vân cũng biết, thắng lợi trên quân sự chưa chắc đã phù hợp với chiến lược ích lợi của Kinh Châu.
Khi y xuất chinh, mệnh lệnh của Lưu Cảnh nói rất rõ ràng, quân đội lấy uy hiếp Giang Đông là việc chính, giương cung mà không bắn.
Ban đầu y cũng không hiểu lắm, nhưng từ khi Trương Liêu dẫn đại quân tiến vào chiếm giữ Hợp Phì, Triệu Vân rốt cuộc hiểu được thâm ý trong mệnh lệnh của Lưu Cảnh, một khi Giang Đông đại loạn, ích lợi có được cũng không phải Kinh Châu, mà là quân Tào.
- Tướng quân, các huynh đệ đều xếp thành hàng rồi, có thể xuất phát chưa?
Phó tướng Lý Quần ở phía sau Triệu Vân thi lễ nói.
Triệu Vân thu hồi suy nghĩ, cười nói với Lý Quần:
- Mang các huynh đệ đi ra bến chuẩn bị lên thuyền đi! Dọc đường ngươi phải vất vả rồi.
- Nhưng tướng quân chỉ để hai trăm huynh đệ ở lại huyện Lịch Dương, sẽ không an toàn đâu!
Lý Quần lo lắng nói.
- Không sao, đội thuyền của Châu Mục sẽ tới ngay rồi, lần này ta muốn theo Châu Mục đi Kinh Khẩu, huống hồ, hiệp ước đã ký, quân Giang Đông không dám lần nữa đụng đến ta, ngươi không cần lo lắng, an tâm đi thôi!
- Ty chức tuân mệnh!
Đúng lúc này, có binh lính ở tháp quan sát trên đầu thành hô to:
- Triệu tướng quân, có đại đội quân thuyền từ phía tây đến!
... . . .
Kỳ thật không chỉ có Đào gia, đám quan viên văn võ Kinh Châu cũng đều bán nhà cửa ở Vũ Xương, dời về Tương Dương. Tất cả mọi người biết rất rõ, chỉ có theo sau trung tâm quyền lực, mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất.
Tuy nhiên Đào gia cũng không có vào Tương Dương, mà lựa chọn Phàn Thành, cùng lúc cố nhiên là vì ở Phàn Thành có sẵn nhà và cửa hàng của Đào gia, không cần một lần nữa mua bất động sản.
Nhưng một chỗ ở đối với Đào gia mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, cho nên đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân căn bản vẫn là ý tứ của Đào Liệt, không cần cách quá gần trung tâm quyền lực , quá gần sẽ làm Đào Trạm cảm thấy khó xử.
Trước mắt bởi vì nguyên nhân sức khỏe Đào Liệt liền ở lại Vũ Xương, không có hành động gì nữa, Phàn Thành bên này là hai huynh đệ Đào Thắng và Đào Lợi chủ trì. Trên thực tế là Đào Thắng đang chủ trì, mà đào Lợi lần này bởi vì có nguyên nhân đặc thù mà chạy đến Phàn Thành.
Trong phòng, huynh đệ Đào thị đang thảo luận một đại sự, đó chính là Đào gia chuẩn bị đầu tư vốn vào Ba Thục, từ sau khi phụ thân nói cho Đào Thắng ba cái cảnh giới của thương nhân, Đào Thắng liền giống như bị một gậy đập tỉnh, y rốt cuộc hiểu rõ Đào gia nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ý nghĩ của y cũng bắt đầu mở rộng hơn, không để phụ thân lại thất vọng.
Trong phòng, Đào Thắng hỏi huynh đệ:
- Châu Mục cho đệ đến Tương Dương, có phải là vì việc vận chuyển thiết phôi đi Lịch Dương?
Đào Lợi lắc đầu:
- Ta không gặp Châu Mục, là Cổ quân sư tiếp kiến ta, rất kỳ quái, không ngờ y lại hỏi ta việc vận chuyển chiến mã đến Kinh Châu trước đây, làm thế nào để thông qua tầng tầng trạm kiểm soát Hán Trung?
- Việc này cũng hơi kì quái, Cổ quân sư quan tâm chuyện này làm cái gì?
- Ta cũng không biết, ta chỉ nói tình hình thực tế, lúc ấy là mua được Dương Tùng, lấy được thông hành bài đặc biệt của Dương Tùng, mới một đường thông suốt, sau đó Cổ quân sư lại hỏi làm thế nào mua được Dương Tùng? Hỏi rất tỉ mỉ, ta cảm giác, Cổ quân sư trên thực tế là cảm thấy hứng thú đối với Dương Tùng.
Đào Thắng thoáng suy tư một lát, ông đã hơi hiểu, phỏng chừng đây là quân Kinh Châu chuẩn bị động thủ đối với Hán Trung. Đối với thương nhân mà nói, phương diện này cất giấu mấu chốt buôn bán rất lớn.
Nhưng lúc này Đào Thắng đã không hề chỉ là vì việc buôn bán kiếm tiền, ông nhớ kỹ lời phụ thân nói, cùng tiến thoái với quân Kinh Châu, trở thành quân thương, phương diện này lại càng có ích lợi thật lớn, nhưng mục đích thực sự vẫn là tạo ra mạng lưới quan hệ với quân chính thượng tầng.
- Hán Trung không phải mấu chốt, Ba Thục cũng không phải, mấu chốt là Trường An. Lý Trung bên kia có tin tức gì mới không?
Lý Thông là một trong đại quản sự của Đào gia, nửa năm trước y phụng lệnh của Đào Lợi đi Trường An đặt mua cứ điểm. Đào Lợi vội vàng nói:
- Lý Trung đã mua Tam Tần tửu quán lớn nhất Trường An, bọn tiểu nhị đi hai mươi mấy người, đã ổn định lại.
Đây là phong cách nhất quán của Đào gia, mỗi khi khuếch trương đến một nơi, luôn phải trước tiên lấy lữ xá hoặc là tửu quán vào trong tay, dễ dàng cho việc thu thập tin tức, sau đó lại từ từ khuếch trương đến cửa hàng, kho hàng, hãng thuyền.
Đào Thắng gật gật đầu nói:
- Ta phỏng đoán sau khi Kinh Châu lấy được Ba Thục, bước tiếp theo chính là Hán Trung, sau đó là Quan Trung, chúng ta nhất định phải bố trí trước tiên. Nhị đệ, chuyện này liền giao cho đệ đó.
- Đại ca yên tâm đi! Ta sẽ an bài.
Ngay tại lúc huynh đệ hai người đang thảo luận, ngoài cửa truyền vào một gã quản sự bẩm báo:
- Chính công tử đến rồi.
Đào Thắng ngẩn ra, Đào Chính không phải ở Vũ Xương sao? Làm sao tới Tương Dương, ông vội vàng phân phó nói:
- Bảo nó vào!
Đào Chính đi vào phòng, quỳ xuống thi lễ với phụ thân:
- Con bái kiến phụ thân, bái kiến Nhị thúc!
- Đứng lên đi!
Phụ thân đối với các con bình thường đều là vô cùng nghiêm khắc, Đào Thắng cũng không ngoại lệ, tuy rằng con của ông đã làm huyện úy, nhưng trong mắt ông vẫn như xưa chưa nói tới tiền đồ cái gì, mặt ông trầm xuống nói:
- Vì sao không ở Vũ Xương làm việc cho tốt, chạy đến Tương Dương làm gì?
Đào Chính đứng khoanh tay, nói:
- Con phụng lệnh Châu Mục đến Tương Dương, nói có chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Là để con đảm nhiệm quận thừa Kỳ Xuân.
Tuy rằng việc này bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố, nhưng Đào Chính không dám giấu diếm phụ thân, cũng không dám nói dối, vẫn là nói thật.
- Cái gì?
Huynh đệ Đào Thắng nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy khiếp sợ, cũng không phải quận Kỳ Xuân thuộc sở hữu Kinh Châu, mà không ngờ Đào Chính từ một huyện úy nhảy lên làm quận thừa, đây là chuyện người ta không dám nghĩ tới.
- Tại sao như vậy?
Đào Thắng kinh ngạc vui mừng, trong đầu trống rỗng, ông ta quả thực không biết nên nói như thế nào nữa, vì sao con mình lại thăng quan?
Đào Chính dù sao cũng lăn lộn trong quan trường ba năm, tuy rằng lúc ấy y cũng nhất thời khó hiểu, nhưng trên đường lại suy nghĩ rõ ràng, đây nhất định có liên quan đến muội muội, y thấp giọng nói:
- Con nghĩ, có lẽ là liên quan đến việc Châu Mục cưới Công chúa Giang Đông.
Đào Lợi kịp phản ứng lại trước, cười nói:
- Ta hiểu được, đây là Châu Mục bồi thường cho Đào gia, bởi vì cưới Thượng Hương Công chúa, Châu Mục áy náy đối với Đào gia, cho nên đặc biệt thăng quan cho Chính nhi.
Đào Thắng nhắm mắt lại nghĩ một lát, lắc lắc đầu:
- Ta cũng hiểu được hẳn là có liên quan tới Công chúa Giang Đông, tuy nhiên không phải bồi thường, hẳn là một loại trấn an, cho chúng ta uống thuốc an thần, ý Châu Mục là nói, hắn sẽ không thay đổi địa vị của Trạm Nhi.
Đào Thắng kỳ thật đối với việc Lưu Cảnh cưới Công chúa Giang Đông cũng không có mâu thuẫn quá lớn, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, chỉ cần địa vị nữ nhi không thay đổi, cho dù Lưu Cảnh cưới một trăm nữ nhân cũng sẽ không có ảnh hưởng tới Đào Thắng, ông ta đã được phụ thân đánh thức, suy nghĩ đã dần dần rộng rãi hơn rồi, rất nhiều chuyện có thể nhìn đến bản chất.
Nhưng bất kể như thế nào, con trai được thăng làm quận thừa, đây đúng là việc vui rất lớn của Đào gia, trong lòng Đào Thắng dị thường hưng phấn, nói với con trai:
- Ta muốn lập tức về Vũ Xương, báo cáo chuyện này với ông nội con.
Đào Chính tìm đến phụ thân, kỳ thật có ý khác, bởi vì Từ Thứ ám chỉ y, nếu trong một năm y có thể ổn định Kỳ Xuân, vậy sẽ xem xét thăng y làm thái thú, mà y chỉ có thời gian một năm, làm sao làm tốt việc này, làm cho lòng người quy thuận, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể khẩn cầu gia tộc hỗ trợ.
Đào Chính ấp úng nói:
- Con nghĩ có thể mời Đào gia giúp ta một tay hay không, mau chóng làm cho Kỳ Xuân phồn vinh, nếu trong vòng một năm có thể ra chiến tích, khả năng con còn có thể thăng làm thái thú.
Đào Thắng càng thêm kích động, nếu con mình một năm sau thăng làm thái thú, vậy Đào gia thật là trở nên nổi bật rồi, vốn dân số ở Kỳ Xuân ít, không có buôn bán gì, Đào gia đối với nơi đó trước nay không có hứng thú, tuy nhiên vì tiền đồ của con, Đào Thắng quyết định trả giá thật đắt.
Ông gật gật đầu:
- Con ta yên tâm, Đào gia sẽ toàn lực ủng hộ cho con thống trị tốt quận Kỳ Xuân, cho dù là mua bán lỗ vốn, chúng ta cũng làm.
Đào Lợi mỉm cười:
- Đại ca, đây cũng không phải là mua bán lỗ vốn, tiền vốn là đặt ở trên người Chính nhi, nó có thể thăng quan, đó chính là lợi nhuận lớn nhất của Đào gia chúng ta.
Thời gian dần dần tới đầu tháng tám, địa khu phía nam tiến vào mùa vụ cuối cùng, tục xưng là “Nắng gắt cuối thu”, ban ngày nóng bức, nhưng buổi sớm buổi chiều lại có một tia cảm giác mát mẻ, ở địa khu Giang Bắc, loại cảm giác mát mẻ sáng chiều này lại càng thêm rõ ràng.
Ở huyện Lịch Dương, Giang Bắc, nơi này cũng thuộc về quận Đan Dương, chẳng qua là ở vào góc Tây Bắc của quận Đan Dương, cách quận Lư Giang không xa, huyện Lịch Dương đối với Giang Đông mà nói, có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng, tương đương với huyện Hạ Trĩ của Kinh Châu, nguyên nhân là nơi này có mỏ quặng sắt và đồng lớn nhất Giang Đông.
Có mấy vạn nô dịch quặng mỏ ở trong này đi lính, bọn họ có người là tội phạm, có người là người Sơn Việt bị bắt, cũng có người nghèo vì thiếu tiền công tới nơi này bán sức lao động.
Hàng năm ở mỏ khai thác mấy trăm ngàn cân khoáng thạch, sau khi bước đầu tinh luyện ra phôi đồng thô, lại vận chuyển đến bờ sông bên kia tiếp tục tinh luyện, đúc binh khí khôi giáp, rèn công cụ nông cụ, tạo tiền, đúc khí cụ bằng đồng, quan phủ từ trong đó thu hoạch một lượng lớn lợi nhuận.
Cũng có thể nói, huyện Lịch Dương là trung tâm kinh tế cực kỳ quan trọng của Giang Đông, nhưng hơn một tháng trước, một chi quân Kinh Châu từ quận Lư Giang đánh tới chiếm lĩnh huyện Lịch Dương, chi quân đội tinh nhuệ năm nghìn người này là do Triệu Vân suất lĩnh.
Bọn họ ở Giang Bắc thu được mấy trăm thuyền đáy bằng chở quặng, lợi dụng những thuyền quặng đó xuôi xuống Giang Nam, Triệu Vân suất quân tập kích bất ngờ lấy được Vu Hồ, lại theo Lật Thủy tiến công huyện Lật Dương, chấn động thành Đông Ngô, khiến Giang Đông thành một mảnh hỗn loạn, nhưng Triệu Vân không có tiếp tục tiến công, lại rút về huyện Lịch Dương, Giang Bắc.
Trước mắt, Triệu Vân suất quân ở huyện Lịch Dương giằng co với mười ngàn quân đội do Chu Du suất lĩnh, song phương không có phát sinh chiến đấu. Chu Du cũng biết, quân đội Triệu Vân sớm hay muộn sẽ rời đi, nhưng y vẫn không thể cho phép quân đội Triệu Vân một lần nữa làm chấn động Giang Đông.
Quân đội của Triệu Vân đã khống chế thị trấn và bến thuyền bờ sông Lịch Dương, mà quân đội của Chu Du thì đang ở núi mỏ cách hơn ba mươi dặm, hai địa phương có một nhánh sông liên kết. Trên đầu thành, Triệu Vân đang ngắm nhìn ở phía xa có một chi đội thuyền do hơn ba mươi thuyền đáy bằng chở quặng chậm rãi chạy nhanh theo hướng mỏ
Ở trên bến thuyền thì thả neo trên trăm thuyền chở hàng ngàn thạch, đây là thuyền hàng của hãng buôn Đào thị từ Kinh Châu tới, dựa theo hiệp nghị song phương, Giang Đông bồi thường cho Giang Hạ một triệu cân phôi sắt thô, thuyền hàng Đào gia tới đây, chính là đến thay quan phủ Kinh Châu tiếp vận những sắt thô này.
Bởi vì sông nhỏ hẹp, không thể chạy thuyền hàng lớn ngàn thạch, cho nên nhất định phải dựa vào thuyền quặng chở phôi sắt thô từ mỏ tinh luyện kim loại trong kho hàng đến bến thuyền trước, sau đó lại chuyển lên thuyền lớn, vận chuyển về hướng Kinh Châu.
Lúc này Triệu Vân đã nhận được mệnh lệnh từ Kinh Châu, sau khi vận chuyển xong sắt thô, quân đội của y đi theo thuyền hàng chở sắt thô về Kinh Châu.
Trong lòng Triệu Vân nhiều ít có chút tiếc nuối, khi y đánh hạ Vu Hồ, bên trong Giang Đông trống không, kỳ thật y hoàn toàn có thể đánh hạ thành Đông Ngô, thậm chí có thể tiến công Kinh Khẩu, khiến Giang Đông sinh ra chấn động lớn hơn nữa. Tuy nhiên Triệu Vân cũng biết, thắng lợi trên quân sự chưa chắc đã phù hợp với chiến lược ích lợi của Kinh Châu.
Khi y xuất chinh, mệnh lệnh của Lưu Cảnh nói rất rõ ràng, quân đội lấy uy hiếp Giang Đông là việc chính, giương cung mà không bắn.
Ban đầu y cũng không hiểu lắm, nhưng từ khi Trương Liêu dẫn đại quân tiến vào chiếm giữ Hợp Phì, Triệu Vân rốt cuộc hiểu được thâm ý trong mệnh lệnh của Lưu Cảnh, một khi Giang Đông đại loạn, ích lợi có được cũng không phải Kinh Châu, mà là quân Tào.
- Tướng quân, các huynh đệ đều xếp thành hàng rồi, có thể xuất phát chưa?
Phó tướng Lý Quần ở phía sau Triệu Vân thi lễ nói.
Triệu Vân thu hồi suy nghĩ, cười nói với Lý Quần:
- Mang các huynh đệ đi ra bến chuẩn bị lên thuyền đi! Dọc đường ngươi phải vất vả rồi.
- Nhưng tướng quân chỉ để hai trăm huynh đệ ở lại huyện Lịch Dương, sẽ không an toàn đâu!
Lý Quần lo lắng nói.
- Không sao, đội thuyền của Châu Mục sẽ tới ngay rồi, lần này ta muốn theo Châu Mục đi Kinh Khẩu, huống hồ, hiệp ước đã ký, quân Giang Đông không dám lần nữa đụng đến ta, ngươi không cần lo lắng, an tâm đi thôi!
- Ty chức tuân mệnh!
Đúng lúc này, có binh lính ở tháp quan sát trên đầu thành hô to:
- Triệu tướng quân, có đại đội quân thuyền từ phía tây đến!
... . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.