Chương 469: Lại đến Giang Đông.
Cao Nguyệt
18/12/2017
Sóng nước lấp lánh trên mặt sông mênh mông, một chi đội thuyền đang nối
đuôi nhau trên sông, đội thuyền không có giương buồm, cờ đỏ tung bay,
dưới trời xanh mây trắng vô cùng chói mắt, đây chỉ sợ là đội thuyền đón
dâu quy mô lớn nhất từ trước tới nay, hơn một trăm chiếc chiến thuyền,
sáu ngàn quân đội, kéo dài hơn mười dặm, thanh thế đồ sộ.
Tại lầu thuyền bốn ngàn thạch đi đầu, Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở lầu ba, ngắm nhìn mặt sông phía xa, cũng đã hơn một năm, hắn lại một lần nữa đến Giang Đông, tuy rằng hai lần đều là vì kết minh nào đó, vì Kinh Ngô hữu hảo, nhưng tâm cảnh hai lần đã hoàn toàn bất đồng.
Lần đầu tiên hắn là vì lôi kéo Giang Đông làm đồng minh, cùng đối kháng với Tào Tháo, hắn mang theo thái độ khiêm tốn, không tiếc chịu đựng Tôn Quyền đồng thời thừa nhận sỉ nhục để Lưu Kỳ làm chủ Kinh Châu, lại càng không tiếc vì một đãi ngộ tốt, mà thực hiện âm mưu, cố ý chế tạo biểu hiện giả là Tuân Úc tới thăm Kinh Châu.
Còn lần này, hắn lại lấy tư thế của một người thắng đi tiếp thu sự cúi đầu của kẻ bại, đương nhiên, hắn cũng đồng dạng cần giải hòa với Giang Đông, để hắn không có lo lắng về sau, toàn lực tây tiến, cướp lấy ưu thế chiến lược trên một khu vực lớn, cho nên lần này hắn tới đây, đồng dạng mang theo thành ý lớn nhất.
Tuy rằng hắn sắp trở thành chú rể, nhưng trong lòng của hắn cũng không phải rất hưng phấn, lúc này ý nghĩ của hắn lại bay tới Ba Thục ở ngoài ngàn dặm, tự hỏi làm thế nào cướp lấy Ba Thục, cướp lấy Hán Trung và Quan Trung, vì kế hoạch vấn đỉnh thiên hạ cuối cùng của hắn mà đánh hạ cơ sở kiên cố nhất.
- Châu Mục, phía trước chính là huyện Lịch Dương rồi!
Trên boong thuyền, một gã thân binh hô lớn.
Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, trên bờ bắc xa xa xuất hiện một tòa thành trì đen nhánh, trong mắt của hắn lập tức có ý cười, Triệu Vân hẳn là đã ở trên bến tàu chờ hắn.
... . . . .
Triệu Vân đã ở trên bến tàu chờ đợi lâu ngày, ở phía sau y, năm nghìn binh lính tinh nhuệ đã xếp thành hàng chỉnh tề, chuẩn bị lên thuyền trở về Kinh Châu.
Lúc này, thuyền lớn của Lưu Cảnh chậm rãi dừng hẳn ở trên bến tàu, khi Lưu Cảnh xuất hiện tại mép thuyền, năm nghìn quân tinh nhuệ đồng loạt quì một gối, mọi người đồng thời cùng lớn giọng hô to:
- Tham kiến Châu Mục!
Động tác đều nhịp, tiếng hô vang dội, Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười, Triệu Vân cũng học được loại “Lễ nghi tập thể” này từ bao giờ vậy?
Lại nhìn Triệu Vân, chỉ thấy y đang hung hăng trừng mắt nhìn hướng phó tướng Lý Quần, trên mặt Lý Quần lộ ra một tia bất an, Lưu Cảnh giờ mới hiểu được việc này không có liên quan gì tới Triệu Vân, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Hắn hướng về phía đám lính cười vẫy tay:
- Các huynh đệ khổ cực, xin đứng lên đi!
Binh lính đứng lên, động tác vẫn vô cùng chỉnh tề như cũ, Lưu Cảnh bước xuống thuyền lớn, Triệu Vân vội vàng chạy ra đón chào, khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
Ở phía sau Triệu Vân đi theo hơn mười người tướng lĩnh, dưới tình huống như vậy, Lưu Cảnh liền sửa lại xưng hô đối với Triệu Vân:
- Triệu tướng quân miễn lễ!
Rồi hắn quay nhìn các tướng lĩnh phía sau Triệu Vân khen ngợi:
- Lần đông chinh này, mọi người làm vô cùng hoàn mỹ, hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn, ta sẽ phong thưởng rất lớn cho mọi người, để tuyên dương chiến công của mọi người.
Mọi người mừng rỡ, cùng nhau thi lễ cảm tạ, các tướng lĩnh đi an bài bọn lính lên thuyền, Triệu Vân mới cười nói với Lưu Cảnh:
- Chúc mừng lão đệ!
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:
- Ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Đông, hưng sư động chúng, cũng bởi vì mẹ vợ phải gặp con rể một lần, ngẫm lại liền nhức đầu.
- Đây cũng là thường tình của con người thôi!
Triệu Vân cũng khẽ cười nói:
- Người ta gả con gái duy nhất cho đệ, tất nhiên phải nhìn con rể một cái, nghe nói Giang Đông Thượng Hương Công chúa đẹp mà hiền, hiền đệ có thể lấy nàng, cũng là một loại phúc khí.
Khó được Triệu Vân cũng có thể nói giỡn như vậy, tâm tình Lưu Cảnh thật tốt, vỗ vỗ cánh tay y cười nói:
- Nếu huynh trưởng đã nói như vậy, vậy cùng ta đi Kinh Khẩu.
- Ta cũng đang có ý này, làm một hộ vệ cho huynh đệ!
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả, lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Chu đô đốc Giang Đông đến đây.
Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Du, Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:
- Mời Chu đô đốc tới đây!
Chu Du cũng nghe được bẩm báo: một chi đội thuyền Kinh Châu thanh thế rất lớn đã đến, y liền lập tức ý thức được, đó là Lưu Cảnh đến đây.
Trên thực tế, hiệp nghị song phương giải hòa đã được ký tên, đám người Thái Sử Từ, Lã Mông đã được thả trở về vào mười ngày trước, đối với Giang Đông mà nói, quân Kinh Châu bỏ chạy khỏi Lịch Dương đã thể hiện tình thế lửa sém lông mày rồi.
Chu Du cũng không có cách nào, vài lần y phái người đi gặp Triệu Vân, hy vọng Triệu Vân có thể dựa theo ước định của song phương mà mau chóng rút quân, nhưng Triệu Vân trả lời cho y chỉ có một câu:
- Không nhận được mệnh lệnh rút quân!
Hiện tại Lưu Cảnh đã đến, rốt cục khiến Chu Du thấy được một đường hy vọng, y liền vội vã từ mỏ chạy tới.
- Lưu Châu Mục, đã lâu không gặp!
Chu Du ở giữa hơn mười người thị vệ vây quanh, bước nhanh đi tới, từ xa liền cao giọng cười nói.
Lưu Cảnh cười, tiến lên chắp tay nói:
- Không nghĩ tới có thể nhìn thấy Công Cẩn ở đây, thật sự là niềm vui bất ngờ a!
- Nhưng thật ra ta hy vọng có thể nhìn thấy Châu Mục ở Kinh Khẩu, ăn mừng tân hôn của Châu Mục, nhưng không có cách nào, Triệu tướng quân không đi, ta phải ngây người ở chỗ này.
Chu Du nói đến đây, liếc mắt nhìn Triệu Vân một cái đầy thâm ý, ngụ ý chính là nhắc nhở Lưu Cảnh, quân Kinh Châu nên rút khỏi Lịch Dương rồi.
Lưu Cảnh tự nhiên hiểu được nhắc nhở của y, hắn cười cười nói:
- Công Cẩn không cần lo lắng, bởi vì nhất thời điều hành không được nhiều chiến thuyền như vậy, cho nên chậm hai ngày, hiện tại đã xếp hàng lên thuyền, Công Cẩn cũng có thể về Kinh Khẩu.
Lúc này Chu Du mới chú ý tới quân Kinh Châu đang xếp thành hàng lên thuyền, y không khỏi vui mừng một trận, một chút oán khí trong lòng lập tức tan thành mây khói, y mừng rỡ trong lòng, vội vàng chắp tay nói xin lỗi:
- Xin thứ cho mắt ta vụng về, không thấy quân đội đang rút lui, nhất thời vọng ngôn, xin Châu Mục không lấy làm phiền lòng!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn nhìn Triệu Vân, lại nói với Chu Du:
- Triệu tướng quân phải theo ta đi Kinh Khẩu, Công Cẩn không ngại, ngồi thuyền của ta, chúng ta cùng nhau đi Kinh Khẩu.
Nếu Lưu Cảnh mở miệng, bất kể như thế nào Chu Du cũng phải nể mặt, nhưng y muốn an bài một chút việc tiếp nhận Lịch Dương, y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta đương nhiên nguyện ý đồng hành cùng Châu Mục, nhưng xin cho ta một chút thời gian, ta an bài một chút.
- Công Cẩn cứ việc trở về an bài, sáng mai ta xuất phát!
Sáng sớm ngày kế, đội thuyền Kinh Châu đón dâu rời khỏi Lịch Dương, tiếp tục xuất phát theo hướng Kinh Khẩu, ở trên lầu thuyền của Lưu Cảnh, lại thêm hai người khách, một người là Triệu Vân, một người là Chu Du.
Triệu Vân lo lắng Lưu Cảnh một mình xâm nhập hang hổ, y kiên trì phải đi theo Lưu Cảnh tới đó, mà Chu Du đi cùng thuyền với Lưu Cảnh, nhìn ở mặt ngoài là Lưu Cảnh mời, nhưng Chu Du vui vẻ đáp ứng, chỉ sợ sau lưng lại có một ý đồ càng sâu.
Sau khi quân Giang Đông tây chinh thảm bại, bố cục cân bằng của toàn bộ phía nam bị phá vỡ, Giang Đông rơi vào vũng bùn, mà Lưu Bị được bổ nhiệm làm Giao Châu Mục, Lưu Cảnh và Tào Tháo ký kết hiệp nghị giải hòa, cũng liên tục tiếp xúc với Ba Thục.
Giang Đông đã mẫn cảm nhận thấy được, toàn bộ phía nam sắp dấy lên một hồi tranh giành mới, vậy Lưu Cảnh sẽ áp dụng loại chiến lược gì, đây đối với Giang Đông mà nói có vẻ quan trọng hơn nữa.
Nhưng dưới tình huống chính phủ Kinh Châu và Giang Đông khuyết thiếu lòng tin lẫn nhau, Chu Du phát triển giao tình riêng với Lưu Cảnh, cũng thể hiện sự cần thiết đặc biệt.
Trong khoang thuyền, đám thân binh chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, Lưu Cảnh đang cùng Chu Du ngồi đối diện mà uống, nhắc lại tình bằng hữu từ trận chiến Xích Bích.
- Châu Mục cho rằng dụng ý Tào Tháo khi đóng quân Hợp Phì thực sự là cái gì?
Chu Du hỏi.
Kỳ thật Chu Du đương nhiên biết Tào Tháo đóng quân Hợp Phì có liên quan với việc nội bộ Giang Đông bất ổn, nhưng y muốn biết chiến lược chân chính mà Tào Tháo an bài, y tin tưởng với ánh mắt của Lưu Cảnh, nhất định có thể nhìn thấu ý đồ của Tào Tháo.
Lưu Cảnh nâng chung cười nói:
- Tào Tháo đóng quân ở Hợp Phì, có thể thông qua Sào Hồ, theo đường thủy tiến vào Trường Giang, nhưng theo tình báo của ta, Tào Tháo cũng không có tạo thuyền quy mô lớn ở Hợp Phì, điều này hiển nhiên không phải tư thế tấn công của Giang Đông. Đương nhiên, nếu Giang Đông có người nguyện ý đưa thuyền đi Giang Bắc, đương nhiên Tào Tháo cũng nguyện ý đi Giang Đông một chuyến, chỉ xem vận mệnh của gã thôi.
Ý Lưu Cảnh nói là, ý đồ của Tào Tháo là cũng không muốn tấn công Giang Đông, nhưng đồng thời cũng đang nhắc nhở Chu Du, phải phòng bị Tôn Bí cấu kết với quân Tào, đưa thuyền cho Tào Tháo.
Chu Du yên lặng gật đầu, nhắc nhở của Lưu Cảnh cực kỳ cần thiết. Huyện lệnh Vu Hồ La Lâm chính là tâm phúc của Tôn Bí, nếu Tôn Bí bị lợi ích làm mê muội tâm can, mệnh lệnh cho La Lâm thu thập thuyền dân cấp cho Tào Tháo, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, mình quả thật phải nhắc nhở Ngô hầu, mau chóng khống chế quan phủ địa phương vùng ven sông.
- Vậy Châu Mục cho rằng Tào Tháo vì sao không tạo thuyền quy mô lớn ở Hợp Phì? Là vì thực lực của một nước không đủ sao?
Chu Du lại hỏi.
- Không liên quan chút gì đến thực lực của một nước đủ hay không, nhưng ta thấy được nguyên nhân quan trọng hơn chính là lực chú ý của Tào Tháo đang ở phía tây, kỳ thật nhất thời gã cũng không thể chú ý đến Giang Đông.
- Ở phía tây?
Chu Du hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được:
- Châu Mục nói là Mã Siêu?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Mã Siêu và Hàn Toại có một trăm ngàn mang giáp sĩ, kỵ binh và lính dùng trường thương hơn nữa lại sắc bén, mà binh lực Tào Tháo ở Quan Trung bạc nhược, chỉ có ba vạn quân của Chung Diêu. Quan Trung Tây Bộ hiểm quan đã bị Mã Siêu chiếm cứ, một khi Mã Siêu tạo phản, chắc chắn thâu tóm Quan Trung, nếu Hoàng Hà đóng băng, thậm chí còn sẽ có kỵ binh vượt sông, sát nhập Tịnh Châu, binh tới Nghiệp Đô. Đối với Tào Tháo mà nói, Mã Siêu đang đứng ngay sau lưng, gã làm sao có thể có tâm tư xuôi nam Giang Đông?
Chu Du biết rằng Lưu Cảnh tất nhiên có liên hệ kín với Mã Siêu, nếu không sẽ không dễ dàng nói Mã Siêu tạo phản. Nói cho cùng, nếu Giang Đông không có nội loạn, Tào Tháo liền không có cơ hội! Chu Du cúi đầu thở dài một tiếng, cảm xúc có chút ảm đạm.
Lúc này, Lưu Cảnh lại cười hỏi:
- Ta nghe nói Ngô hầu có ý đồ mở rộng về phía nam, là tính toán lấy quận Kiến An sao?
Điểm này Chu Du không muốn giấu diếm, trên thực tế khi đàm phán Trương Hoành đã làm lộ ngọn nguồn, y gật đầu nói:
- Chủ yếu là định lấy ba quận Kiến An, Lư Lăng và Lâm Xuyên, đồng thời phải củng cố quận Lâm Hải, không biết Châu Mục có đề nghị gì?
Lưu Cảnh cười nói:
- Lấy quận Kiến An, tất nhiên lại muốn tiếp tục cướp lấy quận Nam Hải, nhưng đối với Giang Đông, vấn đề lớn nhất trong việc xuôi nam là giao thông, ta đề nghị có thể đi đường biển, phát triển điểm định cư ở vùng duyên hải, làm căn cứ khuếch trương về hướng đất liền, như vậy bất kể lấy quận Kiến An, hay là lấy quận Nam Hải, đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong đầu Chu Du vừa chuyển, y nghĩ tới vấn đề thuyền, liền dò hỏi:
- Nhưng đi đường biển, sẽ đột phá về hạn chế ngàn thạch, Châu Mục cảm thấy có thể sao?
Lưu Cảnh ha hả cười:
- Ta nhớ được hạn chế bên trong hiệp ước là chiến thuyền ngàn thạch, chế tạo thuyền buôn lớn lại có ngại gì?
Chu Du mừng rỡ, trước mắt y dường như đang mở ra một cửa sổ lớn, khiến y nhìn thấy vô số cảnh đẹp ngoài cửa sổ, đúng a! Đi đường biển, chế tạo thuyền buôn lớn, Giang Đông thuận lý thành chương xuất phát hướng Giao Châu rồi.
Nghĩ đến Giao Châu, Chu Du lập tức lại nghĩ tới Lưu Bị, trong lòng của y chấn động mạnh một cái, nhìn lại hướng Lưu Cảnh, chỉ thấy ánh mắt Lưu Cảnh lộ ra ý cười giảo hoạt, Chu Du lập tức chợt hiểu ra, y và Lưu Cảnh nhìn nhau, hai người cùng cười ha hả.
Không cần nói thêm nữa, Lưu Cảnh là đem Giao Châu tặng cho Giang Đông, điều này ý nghĩa mục tiêu kế tiếp của Kinh Châu tất nhiên là Ba Thục, sau đó là Hán Trung, Quan Trung, trong lòng Chu Du đã hoàn toàn sáng tỏ, như vậy, ít nhất trong vòng mười năm, Giang Đông và Kinh Châu không có xung đột về lợi ích.
... . . .
Tại lầu thuyền bốn ngàn thạch đi đầu, Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở lầu ba, ngắm nhìn mặt sông phía xa, cũng đã hơn một năm, hắn lại một lần nữa đến Giang Đông, tuy rằng hai lần đều là vì kết minh nào đó, vì Kinh Ngô hữu hảo, nhưng tâm cảnh hai lần đã hoàn toàn bất đồng.
Lần đầu tiên hắn là vì lôi kéo Giang Đông làm đồng minh, cùng đối kháng với Tào Tháo, hắn mang theo thái độ khiêm tốn, không tiếc chịu đựng Tôn Quyền đồng thời thừa nhận sỉ nhục để Lưu Kỳ làm chủ Kinh Châu, lại càng không tiếc vì một đãi ngộ tốt, mà thực hiện âm mưu, cố ý chế tạo biểu hiện giả là Tuân Úc tới thăm Kinh Châu.
Còn lần này, hắn lại lấy tư thế của một người thắng đi tiếp thu sự cúi đầu của kẻ bại, đương nhiên, hắn cũng đồng dạng cần giải hòa với Giang Đông, để hắn không có lo lắng về sau, toàn lực tây tiến, cướp lấy ưu thế chiến lược trên một khu vực lớn, cho nên lần này hắn tới đây, đồng dạng mang theo thành ý lớn nhất.
Tuy rằng hắn sắp trở thành chú rể, nhưng trong lòng của hắn cũng không phải rất hưng phấn, lúc này ý nghĩ của hắn lại bay tới Ba Thục ở ngoài ngàn dặm, tự hỏi làm thế nào cướp lấy Ba Thục, cướp lấy Hán Trung và Quan Trung, vì kế hoạch vấn đỉnh thiên hạ cuối cùng của hắn mà đánh hạ cơ sở kiên cố nhất.
- Châu Mục, phía trước chính là huyện Lịch Dương rồi!
Trên boong thuyền, một gã thân binh hô lớn.
Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, trên bờ bắc xa xa xuất hiện một tòa thành trì đen nhánh, trong mắt của hắn lập tức có ý cười, Triệu Vân hẳn là đã ở trên bến tàu chờ hắn.
... . . . .
Triệu Vân đã ở trên bến tàu chờ đợi lâu ngày, ở phía sau y, năm nghìn binh lính tinh nhuệ đã xếp thành hàng chỉnh tề, chuẩn bị lên thuyền trở về Kinh Châu.
Lúc này, thuyền lớn của Lưu Cảnh chậm rãi dừng hẳn ở trên bến tàu, khi Lưu Cảnh xuất hiện tại mép thuyền, năm nghìn quân tinh nhuệ đồng loạt quì một gối, mọi người đồng thời cùng lớn giọng hô to:
- Tham kiến Châu Mục!
Động tác đều nhịp, tiếng hô vang dội, Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười, Triệu Vân cũng học được loại “Lễ nghi tập thể” này từ bao giờ vậy?
Lại nhìn Triệu Vân, chỉ thấy y đang hung hăng trừng mắt nhìn hướng phó tướng Lý Quần, trên mặt Lý Quần lộ ra một tia bất an, Lưu Cảnh giờ mới hiểu được việc này không có liên quan gì tới Triệu Vân, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Hắn hướng về phía đám lính cười vẫy tay:
- Các huynh đệ khổ cực, xin đứng lên đi!
Binh lính đứng lên, động tác vẫn vô cùng chỉnh tề như cũ, Lưu Cảnh bước xuống thuyền lớn, Triệu Vân vội vàng chạy ra đón chào, khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
Ở phía sau Triệu Vân đi theo hơn mười người tướng lĩnh, dưới tình huống như vậy, Lưu Cảnh liền sửa lại xưng hô đối với Triệu Vân:
- Triệu tướng quân miễn lễ!
Rồi hắn quay nhìn các tướng lĩnh phía sau Triệu Vân khen ngợi:
- Lần đông chinh này, mọi người làm vô cùng hoàn mỹ, hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn, ta sẽ phong thưởng rất lớn cho mọi người, để tuyên dương chiến công của mọi người.
Mọi người mừng rỡ, cùng nhau thi lễ cảm tạ, các tướng lĩnh đi an bài bọn lính lên thuyền, Triệu Vân mới cười nói với Lưu Cảnh:
- Chúc mừng lão đệ!
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:
- Ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Đông, hưng sư động chúng, cũng bởi vì mẹ vợ phải gặp con rể một lần, ngẫm lại liền nhức đầu.
- Đây cũng là thường tình của con người thôi!
Triệu Vân cũng khẽ cười nói:
- Người ta gả con gái duy nhất cho đệ, tất nhiên phải nhìn con rể một cái, nghe nói Giang Đông Thượng Hương Công chúa đẹp mà hiền, hiền đệ có thể lấy nàng, cũng là một loại phúc khí.
Khó được Triệu Vân cũng có thể nói giỡn như vậy, tâm tình Lưu Cảnh thật tốt, vỗ vỗ cánh tay y cười nói:
- Nếu huynh trưởng đã nói như vậy, vậy cùng ta đi Kinh Khẩu.
- Ta cũng đang có ý này, làm một hộ vệ cho huynh đệ!
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả, lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Chu đô đốc Giang Đông đến đây.
Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Du, Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:
- Mời Chu đô đốc tới đây!
Chu Du cũng nghe được bẩm báo: một chi đội thuyền Kinh Châu thanh thế rất lớn đã đến, y liền lập tức ý thức được, đó là Lưu Cảnh đến đây.
Trên thực tế, hiệp nghị song phương giải hòa đã được ký tên, đám người Thái Sử Từ, Lã Mông đã được thả trở về vào mười ngày trước, đối với Giang Đông mà nói, quân Kinh Châu bỏ chạy khỏi Lịch Dương đã thể hiện tình thế lửa sém lông mày rồi.
Chu Du cũng không có cách nào, vài lần y phái người đi gặp Triệu Vân, hy vọng Triệu Vân có thể dựa theo ước định của song phương mà mau chóng rút quân, nhưng Triệu Vân trả lời cho y chỉ có một câu:
- Không nhận được mệnh lệnh rút quân!
Hiện tại Lưu Cảnh đã đến, rốt cục khiến Chu Du thấy được một đường hy vọng, y liền vội vã từ mỏ chạy tới.
- Lưu Châu Mục, đã lâu không gặp!
Chu Du ở giữa hơn mười người thị vệ vây quanh, bước nhanh đi tới, từ xa liền cao giọng cười nói.
Lưu Cảnh cười, tiến lên chắp tay nói:
- Không nghĩ tới có thể nhìn thấy Công Cẩn ở đây, thật sự là niềm vui bất ngờ a!
- Nhưng thật ra ta hy vọng có thể nhìn thấy Châu Mục ở Kinh Khẩu, ăn mừng tân hôn của Châu Mục, nhưng không có cách nào, Triệu tướng quân không đi, ta phải ngây người ở chỗ này.
Chu Du nói đến đây, liếc mắt nhìn Triệu Vân một cái đầy thâm ý, ngụ ý chính là nhắc nhở Lưu Cảnh, quân Kinh Châu nên rút khỏi Lịch Dương rồi.
Lưu Cảnh tự nhiên hiểu được nhắc nhở của y, hắn cười cười nói:
- Công Cẩn không cần lo lắng, bởi vì nhất thời điều hành không được nhiều chiến thuyền như vậy, cho nên chậm hai ngày, hiện tại đã xếp hàng lên thuyền, Công Cẩn cũng có thể về Kinh Khẩu.
Lúc này Chu Du mới chú ý tới quân Kinh Châu đang xếp thành hàng lên thuyền, y không khỏi vui mừng một trận, một chút oán khí trong lòng lập tức tan thành mây khói, y mừng rỡ trong lòng, vội vàng chắp tay nói xin lỗi:
- Xin thứ cho mắt ta vụng về, không thấy quân đội đang rút lui, nhất thời vọng ngôn, xin Châu Mục không lấy làm phiền lòng!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn nhìn Triệu Vân, lại nói với Chu Du:
- Triệu tướng quân phải theo ta đi Kinh Khẩu, Công Cẩn không ngại, ngồi thuyền của ta, chúng ta cùng nhau đi Kinh Khẩu.
Nếu Lưu Cảnh mở miệng, bất kể như thế nào Chu Du cũng phải nể mặt, nhưng y muốn an bài một chút việc tiếp nhận Lịch Dương, y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta đương nhiên nguyện ý đồng hành cùng Châu Mục, nhưng xin cho ta một chút thời gian, ta an bài một chút.
- Công Cẩn cứ việc trở về an bài, sáng mai ta xuất phát!
Sáng sớm ngày kế, đội thuyền Kinh Châu đón dâu rời khỏi Lịch Dương, tiếp tục xuất phát theo hướng Kinh Khẩu, ở trên lầu thuyền của Lưu Cảnh, lại thêm hai người khách, một người là Triệu Vân, một người là Chu Du.
Triệu Vân lo lắng Lưu Cảnh một mình xâm nhập hang hổ, y kiên trì phải đi theo Lưu Cảnh tới đó, mà Chu Du đi cùng thuyền với Lưu Cảnh, nhìn ở mặt ngoài là Lưu Cảnh mời, nhưng Chu Du vui vẻ đáp ứng, chỉ sợ sau lưng lại có một ý đồ càng sâu.
Sau khi quân Giang Đông tây chinh thảm bại, bố cục cân bằng của toàn bộ phía nam bị phá vỡ, Giang Đông rơi vào vũng bùn, mà Lưu Bị được bổ nhiệm làm Giao Châu Mục, Lưu Cảnh và Tào Tháo ký kết hiệp nghị giải hòa, cũng liên tục tiếp xúc với Ba Thục.
Giang Đông đã mẫn cảm nhận thấy được, toàn bộ phía nam sắp dấy lên một hồi tranh giành mới, vậy Lưu Cảnh sẽ áp dụng loại chiến lược gì, đây đối với Giang Đông mà nói có vẻ quan trọng hơn nữa.
Nhưng dưới tình huống chính phủ Kinh Châu và Giang Đông khuyết thiếu lòng tin lẫn nhau, Chu Du phát triển giao tình riêng với Lưu Cảnh, cũng thể hiện sự cần thiết đặc biệt.
Trong khoang thuyền, đám thân binh chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, Lưu Cảnh đang cùng Chu Du ngồi đối diện mà uống, nhắc lại tình bằng hữu từ trận chiến Xích Bích.
- Châu Mục cho rằng dụng ý Tào Tháo khi đóng quân Hợp Phì thực sự là cái gì?
Chu Du hỏi.
Kỳ thật Chu Du đương nhiên biết Tào Tháo đóng quân Hợp Phì có liên quan với việc nội bộ Giang Đông bất ổn, nhưng y muốn biết chiến lược chân chính mà Tào Tháo an bài, y tin tưởng với ánh mắt của Lưu Cảnh, nhất định có thể nhìn thấu ý đồ của Tào Tháo.
Lưu Cảnh nâng chung cười nói:
- Tào Tháo đóng quân ở Hợp Phì, có thể thông qua Sào Hồ, theo đường thủy tiến vào Trường Giang, nhưng theo tình báo của ta, Tào Tháo cũng không có tạo thuyền quy mô lớn ở Hợp Phì, điều này hiển nhiên không phải tư thế tấn công của Giang Đông. Đương nhiên, nếu Giang Đông có người nguyện ý đưa thuyền đi Giang Bắc, đương nhiên Tào Tháo cũng nguyện ý đi Giang Đông một chuyến, chỉ xem vận mệnh của gã thôi.
Ý Lưu Cảnh nói là, ý đồ của Tào Tháo là cũng không muốn tấn công Giang Đông, nhưng đồng thời cũng đang nhắc nhở Chu Du, phải phòng bị Tôn Bí cấu kết với quân Tào, đưa thuyền cho Tào Tháo.
Chu Du yên lặng gật đầu, nhắc nhở của Lưu Cảnh cực kỳ cần thiết. Huyện lệnh Vu Hồ La Lâm chính là tâm phúc của Tôn Bí, nếu Tôn Bí bị lợi ích làm mê muội tâm can, mệnh lệnh cho La Lâm thu thập thuyền dân cấp cho Tào Tháo, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, mình quả thật phải nhắc nhở Ngô hầu, mau chóng khống chế quan phủ địa phương vùng ven sông.
- Vậy Châu Mục cho rằng Tào Tháo vì sao không tạo thuyền quy mô lớn ở Hợp Phì? Là vì thực lực của một nước không đủ sao?
Chu Du lại hỏi.
- Không liên quan chút gì đến thực lực của một nước đủ hay không, nhưng ta thấy được nguyên nhân quan trọng hơn chính là lực chú ý của Tào Tháo đang ở phía tây, kỳ thật nhất thời gã cũng không thể chú ý đến Giang Đông.
- Ở phía tây?
Chu Du hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được:
- Châu Mục nói là Mã Siêu?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Mã Siêu và Hàn Toại có một trăm ngàn mang giáp sĩ, kỵ binh và lính dùng trường thương hơn nữa lại sắc bén, mà binh lực Tào Tháo ở Quan Trung bạc nhược, chỉ có ba vạn quân của Chung Diêu. Quan Trung Tây Bộ hiểm quan đã bị Mã Siêu chiếm cứ, một khi Mã Siêu tạo phản, chắc chắn thâu tóm Quan Trung, nếu Hoàng Hà đóng băng, thậm chí còn sẽ có kỵ binh vượt sông, sát nhập Tịnh Châu, binh tới Nghiệp Đô. Đối với Tào Tháo mà nói, Mã Siêu đang đứng ngay sau lưng, gã làm sao có thể có tâm tư xuôi nam Giang Đông?
Chu Du biết rằng Lưu Cảnh tất nhiên có liên hệ kín với Mã Siêu, nếu không sẽ không dễ dàng nói Mã Siêu tạo phản. Nói cho cùng, nếu Giang Đông không có nội loạn, Tào Tháo liền không có cơ hội! Chu Du cúi đầu thở dài một tiếng, cảm xúc có chút ảm đạm.
Lúc này, Lưu Cảnh lại cười hỏi:
- Ta nghe nói Ngô hầu có ý đồ mở rộng về phía nam, là tính toán lấy quận Kiến An sao?
Điểm này Chu Du không muốn giấu diếm, trên thực tế khi đàm phán Trương Hoành đã làm lộ ngọn nguồn, y gật đầu nói:
- Chủ yếu là định lấy ba quận Kiến An, Lư Lăng và Lâm Xuyên, đồng thời phải củng cố quận Lâm Hải, không biết Châu Mục có đề nghị gì?
Lưu Cảnh cười nói:
- Lấy quận Kiến An, tất nhiên lại muốn tiếp tục cướp lấy quận Nam Hải, nhưng đối với Giang Đông, vấn đề lớn nhất trong việc xuôi nam là giao thông, ta đề nghị có thể đi đường biển, phát triển điểm định cư ở vùng duyên hải, làm căn cứ khuếch trương về hướng đất liền, như vậy bất kể lấy quận Kiến An, hay là lấy quận Nam Hải, đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong đầu Chu Du vừa chuyển, y nghĩ tới vấn đề thuyền, liền dò hỏi:
- Nhưng đi đường biển, sẽ đột phá về hạn chế ngàn thạch, Châu Mục cảm thấy có thể sao?
Lưu Cảnh ha hả cười:
- Ta nhớ được hạn chế bên trong hiệp ước là chiến thuyền ngàn thạch, chế tạo thuyền buôn lớn lại có ngại gì?
Chu Du mừng rỡ, trước mắt y dường như đang mở ra một cửa sổ lớn, khiến y nhìn thấy vô số cảnh đẹp ngoài cửa sổ, đúng a! Đi đường biển, chế tạo thuyền buôn lớn, Giang Đông thuận lý thành chương xuất phát hướng Giao Châu rồi.
Nghĩ đến Giao Châu, Chu Du lập tức lại nghĩ tới Lưu Bị, trong lòng của y chấn động mạnh một cái, nhìn lại hướng Lưu Cảnh, chỉ thấy ánh mắt Lưu Cảnh lộ ra ý cười giảo hoạt, Chu Du lập tức chợt hiểu ra, y và Lưu Cảnh nhìn nhau, hai người cùng cười ha hả.
Không cần nói thêm nữa, Lưu Cảnh là đem Giao Châu tặng cho Giang Đông, điều này ý nghĩa mục tiêu kế tiếp của Kinh Châu tất nhiên là Ba Thục, sau đó là Hán Trung, Quan Trung, trong lòng Chu Du đã hoàn toàn sáng tỏ, như vậy, ít nhất trong vòng mười năm, Giang Đông và Kinh Châu không có xung đột về lợi ích.
... . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.