Chương 247: Diễu võ dương oai
Cao Nguyệt
04/07/2017
Một lát sau, Thái Mạo dẫn theo mấy ngàn binh lính
từ trong thành lao ra. Ông ta nhìn thấy một nửa nhóm thuyền đã bị đốt mà nổi giận lôi đình thét lệnh cho lính đến cứu hỏa.
Binh lính trên bến thuyền thấy cứu binh trong thành lao đến liền vội vội vàng vàng bỏ chạy, nhưng một gã đồn trưởng không kịp đã thị thuộc hạ của Thái Mạo bắt được dẫn gã lên.
- Là ai? Ai đã hạ lệnh phóng hỏa?
Ánh mắt của Thái Mạo như bốc lửa gào lên hỏi, ông ta tức giận không thể nuốt chửng được tên đồn trưởng.
Gã đồn trưởng cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi một lúc sau mới run rẩy đáp lại:
- Bẩm Quân sư, là Thái tướng quân hạ lệnh phóng hỏa.
Thái Mạo ngẩn người ra, cơn tức giận lập tức biến mất, ông ta quay lại nhìn thủ hạ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:
- Ai là Thái tướng quân?
- Thái Tiến tướng quân.
- Là y sao?
Tháo Mạo dần tỉnh táo trở lại, Thái Tiến là một người điềm đạm, chắc chắn sẽ không làm việc ngu xuẩn này. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.
Vốn là ông ta định làm thịt tên đồn trưởng này, nhưng lúc này sát khí đã biến mất, ông ta trầm tư một lát rồi nói với tên đồn trưởng:
- Ta tha trước cho ngươi một mạng. Mau đi tìm Thái Tiến đến gặp ta, nếu dám trốn, ta sẽ lấy đầu ngươi để thị chúng.
- Vâng, tiểu nhân không dám!
Tên đồn trưởng trả lời ngay rồi vội vàng đi. Lúc này Thái Mạo mới chậm rãi bước lên bến tàu nhìn ngọn lửa lớn hừng hực cháy, khí nóng phun ra thiêu đốt cả khuôn mặt của ông ta, trong lòng ông bị ngọn lửa làm cho co rút lại.
Hơn năm trăm chiến thuyền bị thiêu hủy hết gần ba trăm nhưng vẫn cứu lại được hai trăm con thuyền, khiến trong lòng ông ta cũng vẫn còn thoáng có sự vui mừng.
Một người cưỡi ngựa từ xa chạy tới, đây là Thái Tiến, anh ta vội xuống ngựa quỳ gối thi lễ:
- Mạt tướng bái kiến Quân sư!
Thái Mạo trước tiên đánh xuống một roi, lại chỉ vào chỗ chiến thuyền đang bị đốt giận giữ hét lên:
- Tên khốn khiếp này! Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kia?
Trên mặt của Thái Tuấn lộ ra vết máu thật sâu, anh ta vẫn không nhúc nhích. Thái Mạo vẫn tàn độc đánh Thái Tiến hơn mười roi xong, trên cổ anh ta da tróc thịt bong, lúc này miệng ông đầy ác khí căm tức nói:
- Ngươi ăn nói với ta thế nào đây?
Thái Tiến vẫn nhịn đau đớn trên người, anh ta cắn môi nói:
- Gia chủ, xin cho tôi bẩm báo riêng.
Thái Mạo nhìn thân binh xung quanh ra hiệu cho bọn lính lui đi rồi căm giận nói:
- Có chuyện gì? Ngươi nói đi!
Thái Tiến hạ thấp âm thanh nói:
- Gia chủ, đây là lệnh của ông nội bảo ra thiêu hủy tất cả thuyền chiến Tương Dương.
Thái Mạo ngây cả người ra, không ngờ lại là ý của nhị thúc, đây là có ý gì?
Đầu óc ông ta vừa chuyển, bỗng nhiêu hiểu được, đây nhất định là nhị thúc sợ mình và quân Tào âm thầm qua lại với nhau cho nên chỉ đơn giản dựa vào mồi lửa mà muốn chấm dứt suy nghĩ này của mình.
- Nhưng... quân Tương Dương không có chiến thuyền thì sao đi được?
Trong lòng ông lại căm tức thêm vạn phần. Nhị thúc cũng quá độc đoán, cho mình là đứu trẻ lên ba chắc, khiến trong lòng ông ta cực kì bất mãn.
Một lâu sau ông ta mới nói:
- Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Thái Tiến thi lễ lên lưng ngựa vội vàng đi. Thái Mạo trơ mắt nhìn ba trăm thuyền chiến bị mồi lửa nuốt hết, một lúc sau ông ta thở dài, dù thế nào thì vẫn phải giữ lại một vài chiến thuyền sử dụng trong lúc khẩn cấp.
Bến thuyền Tương Dương cháy mãi đến tối ngọn lửa mới tắt dần, tất cả chiến thuyền đều biến mất, thành một đống tro tàn lập lờ trên mặt nước, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lúc bến thuyền Tương Dương đang hừng hực cháy, ở trên lầu của Phàn Thành bờ bên kia, Tào Nhân chủ tướng của quân Tào và mười mấy tên tướng lĩnh nhìn ngọn lửa từ xa, bọn họ mơ hồ có thể nhìn ra ánh lửa.
Lúc này, mấy tên thám tử quân Tào chèo một con thuyền nhỏ trở về. Quân Tào thu thập được hơn mười thuyền đánh cá trên Bỉ Thủy, chỉ có điều xe chở lương thực thì đại quân không thể dùng để qua sông được, đành phải dùng chạm để canh gác thuyền.
Một gã thám tử vội chạy tới dưới thành lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, toàn bộ bến thuyền Tương Dương đã bị thiêu hủy, bến thuyền Long Trung cũng bị thiêu hủy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Tào Nhân lập tức trầm xuống, y không vui mà hừ lạnh một tiếng:
- Cái đồ đâm bị thóc chọc bị gạo đó uổng công Thừa tướng đã tin tưởng gã như vậy.
Thái Mạo âm thầm đầu hàng quân Tào vẫn là chuyện cơ mật, chỉ có một số người rất ít biết được. Trên đầu thành, ngoài Gỉa Hủ ra, những tướng lĩnh còn lại đều không hiểu Tào Nhân đang nói ai?
Giả Hủ biết trong lòng Tào Nhân đang cáu giận liền khuyên:
- Tướng quân không cần tức giân, nhiệm vụ xuôi nam lần này vốn chỉ là cướp Phàn Thành. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về bẩm báo với Thừa tướng được rồi.
- Nhảm nhí! Cái gì gọi là hoàn thành nhiệm vụ?
Tào Hồng ở bên cạnh lớn tiếng mắng mỏ Giả Hủ không chút khách sáo, ánh mắt hung tợn trừng lên lườm Gỉa Hủ:
- Kẻ làm tướng giết địch, lẽ nào nhìn thấy kẻ địch trước mắt thì lại tha cho nó sao?
Giả Hủ lập tức đỏ mặt lên, y biết quan hệ của y và Tào Hồng căng thẳng. Tào Hồng mắng y trước mặt mọi người khiến y mất hết thể diện khiến y không thể nhịn được định phản bác lại, Tào Nhân lại trừng mắt mắng Tào Hồng:
- Còn không lui xuống!
Tào Hồng hừ lạnh một tiếng rồi quay người lui ra. Tào Nhân cũng không trách Tào Hồng vô lễ càng không xin lỗi, lúc này y lại thản nhiên chuyển đề tài nói:
- Tuy là nói như vậy nhưng tận mắt thấy có thể đánh hạ được Tương Dương, có thể lập công lớn hơn nữa mà lại không có chiến thuyền vượt sông, sao có thể không khiến người ta bực bội chứ?
Giả Hủ nhịn cơn tức giận, lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta quá tàn ác ngược lại sẽ khiến mối thù với Kinh Châu là tích tụ lại. Chi bằng duy trì một loại thái độ uy áp. Các thế lực ở Kinh Châu đang tranh đoạt quyền chủ đạo tất sẽ dẫn đến đấu tranh gay gắt. Chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta lại làm ngư ông đắc lợi. Nếu tướng quân thấy thắng lợi chưa đủ, ta khuyên tướng quân nên cho đóng thuyền, đợi khi Thừa tướng chính thức xuôi nam sẽ có được mấy trăm chiến thuyền, đây mới thực sự là công lao lớn.
Tào Nhân là người biết suy nghĩ, tuy gã không ưa gì Giả Hủ nhưng gã biết tốt xấu, có thể phân biệt thị phi không giống như Tào Hồng tràn đầy hận thù với Giả Hủ như vậy.
Sự nhắc nhở của Giả Hủ khiến cho gã ý thức được vấn đề khó khăn lớn nhất tương lai của quân Tào xuôi nam chính là chiến thuyền. Nhưng dù là xuôi nam Kinh Châu này là viễn chinh Giang Đông thì hơn một ngàn chiến thuyền mới có thể bình định được cơ sở phía nam.
Tào Nhân gật đầu:
- Giả Tham Quân nói rất chính xác, ngày mai ta sẽ tuyên chỉ đóng thuyền.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng đám mây lộ ra những tia nắng chiếu xuống trần gian. Sóng Hán Thủy vỗ dào dạt những ánh sáng li ti lấp lánh nổi trên mặt nước. Trên Phàn Thành, quân Tào thủ thành đã bắt đầu đổi ca.
Mấy ngày nay, binh sĩ quân Tào đã có thói quen phòng ngự bình tĩnh, thậm chí còn khinh thường quân Kinh Châu bờ nam. Thủy quân Kinh Châu không có bất kì một dấu hiệu xuất chinh nào, dường như cho đến giờ Phàn Thành và Kinh Châu không hề có mối quan hệ gì với nhau.
Lúc quân lính đang đổi ca thì bỗng nghe thấy có tiếng chuông gõ trên tháp canh truyền đến chói tai:
- Keng, keng, keng...
Tiếng chuông dồn dập vang khắp thành khiến cho đám binh quân Tào thất kinh, có tên lính chỉ về phía đông hô lên:
- Chiến thuyền, chiến thuyền đến rồi!
Bọn lính nhìn hết về phía đông, chỉ thấy dưới sắc trời bình minh có một đội chiến thuyền rất lớn nổi trên mặt sông. Phải có đến hơn trăm chiến thuyền, cột buồm như rừng, lá buồm như mây, thanh thế vô cùng lớn.
Tào Nhân cũng đã nhận được bẩm báo, y vội vã lên đầu thành cười lạnh một tiếng. Lưu Cảnh đến là nằm trong dự liệu của y. Tào Nhân ra lệnh:
- Mau bố trí năm nghìn cung nỏ thủ đến bên bờ sông, nếu chiến thuyền đến gần thì phóng tên cho ta.
Phó tướng Vu Cấm trả lời rồi nhanh chóng chạy xuống thành.
Đã năm năm trôi qua, tất cả mọi người đều đã mờ nhạt quên đi câu chuyện đùa vui năm đó nhưng Vu Cấm thì mãi mãi không thể quên được, năm đó Lưu Cảnh khiến y phải chịu thiệt thế nào. Chuyện này gần như đã thành nỗi sỉ nhục cả đời của y, khiến y khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Đây là lần thứ hai y xuất chinh Kinh Châu. Năm đó ở sườn núi Bác Vọng y bị Triệu Vân bắn thương một mũi tên, vết thương phải mất một năm mới khỏi. Mặc dù không ảnh hưởng đến võ công nhưng mỗi khi trời đổ mưa là vết thương cũ lại tái phát.
Bây giờ y lại đến Kinh Châu, mối thù hận cũ ở trong lòng lại càng sâu đậm hơn càng khiến y trở nên thâm trầm, không biểu lộ ra ngoài.
Vu Cấm ở trên đầu thành cũng nhìn thấy thuyền trên Hán Thủy. Y biết rằng đó chính là chiến thuyền Giang Hạ. Có khả năng Lưu Cảnh cũng ở trên đó nhưng y cũng không vội đấu với Lưu Cảnh một trận. Y biết rõ, chỉ cần vẫn đánh thì sớm muộn gì cũng có cơ hội báo thù.
Vu Cấm điều năm nghìn cung nỏ thu lao đến bờ sông. Quân Tào dùng bao cát đắp thành một tường lũy dài khoảng bốn năm dặm chính là để đối phó với thủy quân Giang Hạ.
Năm nghìn cung nỏ thủ vội chạy tới núp sau các bao cát, năm nghìn binh lính quân Tào giương cung bạt kiếm đằng đằng sát khí chăm chú theo dõi chiến thuyền Giang Hạ trên mặt sông.
Lúc này, thủy quân Gian Hạ chỉ còn cách Phàn Thành có ba dặm nằm ở trung tâm Hán Thủy cách bờ tương đối xa, đã hạ buồm, tốc độ cũng chậm dần lại. Trên thuyền lớn của hàng thuyền thứ nhất Lưu Cảnh mặc áo giáp lạnh lùng nhìn về phía Phàn Thành.
- Thái thú, hình như trên bờ có mấy ngàn cung thủ!
Một tên lính trên cột buồn nhìn về xa hét lớn.
Lưu Cảnh đã chú ý đến bức tường dài trên bờ Phàn Thành, chỉ là dùng bao cát để dựng lên, cao khoảng 6m, cách bờ chưa đến trăm bước chân đương nhiên là để che chắn có cung thủ.
Một khi thuyền cập bến, cung thủ núp sau đó sẽ đồng loạt bắn tên tiêu diệt binh lính đổ bộ lên bờ. Vì thế có thể thấy được, quân Tào đã có sự chuẩn bị rất đầy đủ.
Lúc này Từ Thứ chậm rãi lên trước cười nói:
- Thái thú thấy bây giờ quân Tào cần nhất điều gì?
- Chắc là chiến thuyền!
Lưu Cảnh thản nhiên đáp.
- Nhưng Thái thú có nghĩ tất cả Kinh Châu ngoài chiến thuyền Giang Hạ còn có mấy trăm chiến thuyền Giang Lăng? Nhưng bây giờ quân Tào đến Hán Thủy cũng không qua nổi, bọn họ sẽ làm thế nào mà lấy được mấy trăm chiến thuyền đây?
Lưu Cảnh đã hiểu được ý của Từ Thứ:
- Ngươi nói là.... quân Tào phải đóng thuyền sao?
Từ Thứ gật đầu cười:
- Ngoài cách đó ra, tôi không nghĩ được là bọn họ sẽ còn có cách nào tốt hơn. Trừ phi có thuyền Tương Dương nhưng nghe nói tối hôm qua một mồi lửa đã thiêu rụi cả bến thuyền Tương Dương, hi vọng cuối cùng của quân Tào cũng vì thế mà bị đốt sạch rồi.
- Chuyện đóng thuyền là chuyện về sau, hiện tại ta đang quan tâm đến trước mắt kia.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào tường cát dài chừng mấy dặm, lạnh lùng nói:
- Nếu Giang Hạ đến đây sẽ tạo thành một thế uy hiếp cho quân Tào.
Hắn quay đầu lại ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị trọng kích chống quân Tào trên bờ!
Trên sông lớn, thuyền còn cách khá xa không giống như trên bờ có thể dùng trống hạ lệnh, vì lệnh này chắc hắn phải được chuẩn bị kĩ. Trên thuyền chủ, huy động hai cờ chiến màu đỏ, đây là tín hiệu cho các thuyền phía sau, các thuyền sau cùng theo đó mà giương cờ làm hiệu, rất nhanh lệnh của thuyền Lưu Cảnh được truyền đi toàn quân.
Cờ đỏ là tín hiệu của sự tấn công, một lá cờ màu đỏ là bắn tên, hai cờ màu đỏ là tấn công mạnh phải sử sụng máy bắn đá và pháo đá. Ba cờ màu đỏ là đánh tan, thuyền cứ tùy theo tình hình là tấn công. Mà Lưu Cảnh ra hiệu là trọng kích thì phải sử dụng pháo đá và máy bắn đá để đối phó với quân Tào trên bờ.
Từng chiếc thuyền lớn ngàn thạch đã bắt đầu quay đầu rời khỏi đội ngũ, đi gần về phía bờ, binh lính đã được trang bị bắn đá và pháo đá lên mép thuyền.
Máy bắn đá và pháo đá mà thuyền dùng đều khá nhỏ, bình thường đã để trong khoang thuyền, khi có chiến mới đẩy ra cố định bên mép thuyền.
Pháo đá chủ yếu là những hòn đá khoảng 7,8 kg, không nhằm vào người mà chủ yếu để công kích thuyền của đối phương ở gần hoặc để phá những chướng ngại vật của địch ở trên bờ. Dùng pháo đá để phá tường cát đương nhiên là không có ý nghĩa gì, thủ đoạn hôm nay chủ yếu là máy bắn đá.
Từng chiếc máy bắn đã được bố trí trên mép thuyền, nhóm lính nhanh chóng cố định mũi tên sắt. Loại máy bắn này phải dùng đến ba binh lính mới có thể bắn được vật nặng ra ngoài hơn trăm thước.
Hơn mười chiếc thuyền dần đến gần bờ, binh lính quân Tào sau tường cát bắt đầu khẩn trương. Vu Cấm nhanh chóng tính ra tầm bắn cung tên đã vào tầm ngắm.
Y lập tức cao giọng ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Những tiếng trống dồn dập vang lên, năm nghìn quân nỏ gương lên nhắm vào thuyền lớn đang từ từ gần bờ, ngón tay của quân Tào đã đặt sẵn lên dây cung, thuyền càng lúc càng gần bờ hơn. Vu Cấm hét lớn:
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, năm mũi tên dày đặc bắn về phía thuyền lớn gần bờ. Binh lính trên thuyền ngồi hết xuống tránh ở sau mép thuyền, nhưng vẫn có mấy lính Giang Hạ không kịp tránh đã bị trúng tên kêu lên thảm thiết.
Đợt bắn tên thứ nhất chấm dứt, đợt thứ hai vẫn chưa bắn ra. Thuyền chiến Giang Hạ cũng bắt đầu tấn công, những tiếng vù vù vang lên, từng bình gốm chứa đầy dầu được máy bắn đá đẩy ra tấn công về phía tường cát.
Bình gốm rơi vỡ tan dầu hỏa chảy đầy đất, quân Tào không biết cái mùi khó chịu của chất lỏng này là cái gì, cũng không để ý mà cứ tiếp tục bắn đợt tên thứ hai về phía thuyền của đối thủ.
Vu Cấm cũng ngạc nhiên, y bước nhanh về phía tường cát, trước dùng ngón tay lấy một ít chất lỏng cho lên mũi ngửi, y đột nhiên nhớ ra, đây là dầu than đá.
Đây chính là vũ khí bí mật hỏa công trong truyền thuyết mà quân Giang Hạ đã chiến thắng được Giang Đông vào hai năm trước. Quân Tào ở Bộc Dương cũng phát hiện ra dầu than đá, Vu Cấm cũng từng nhìn thấy rồi, loại dầu than đá này đen sền sệt không trong nhưng lại có mùi rất giống nhau.
Vu Cấm căng thẳng vội thét lệnh:
- Truyền lệnh, lập tức rút lui!
Binh lính trên bến thuyền thấy cứu binh trong thành lao đến liền vội vội vàng vàng bỏ chạy, nhưng một gã đồn trưởng không kịp đã thị thuộc hạ của Thái Mạo bắt được dẫn gã lên.
- Là ai? Ai đã hạ lệnh phóng hỏa?
Ánh mắt của Thái Mạo như bốc lửa gào lên hỏi, ông ta tức giận không thể nuốt chửng được tên đồn trưởng.
Gã đồn trưởng cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi một lúc sau mới run rẩy đáp lại:
- Bẩm Quân sư, là Thái tướng quân hạ lệnh phóng hỏa.
Thái Mạo ngẩn người ra, cơn tức giận lập tức biến mất, ông ta quay lại nhìn thủ hạ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:
- Ai là Thái tướng quân?
- Thái Tiến tướng quân.
- Là y sao?
Tháo Mạo dần tỉnh táo trở lại, Thái Tiến là một người điềm đạm, chắc chắn sẽ không làm việc ngu xuẩn này. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.
Vốn là ông ta định làm thịt tên đồn trưởng này, nhưng lúc này sát khí đã biến mất, ông ta trầm tư một lát rồi nói với tên đồn trưởng:
- Ta tha trước cho ngươi một mạng. Mau đi tìm Thái Tiến đến gặp ta, nếu dám trốn, ta sẽ lấy đầu ngươi để thị chúng.
- Vâng, tiểu nhân không dám!
Tên đồn trưởng trả lời ngay rồi vội vàng đi. Lúc này Thái Mạo mới chậm rãi bước lên bến tàu nhìn ngọn lửa lớn hừng hực cháy, khí nóng phun ra thiêu đốt cả khuôn mặt của ông ta, trong lòng ông bị ngọn lửa làm cho co rút lại.
Hơn năm trăm chiến thuyền bị thiêu hủy hết gần ba trăm nhưng vẫn cứu lại được hai trăm con thuyền, khiến trong lòng ông ta cũng vẫn còn thoáng có sự vui mừng.
Một người cưỡi ngựa từ xa chạy tới, đây là Thái Tiến, anh ta vội xuống ngựa quỳ gối thi lễ:
- Mạt tướng bái kiến Quân sư!
Thái Mạo trước tiên đánh xuống một roi, lại chỉ vào chỗ chiến thuyền đang bị đốt giận giữ hét lên:
- Tên khốn khiếp này! Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kia?
Trên mặt của Thái Tuấn lộ ra vết máu thật sâu, anh ta vẫn không nhúc nhích. Thái Mạo vẫn tàn độc đánh Thái Tiến hơn mười roi xong, trên cổ anh ta da tróc thịt bong, lúc này miệng ông đầy ác khí căm tức nói:
- Ngươi ăn nói với ta thế nào đây?
Thái Tiến vẫn nhịn đau đớn trên người, anh ta cắn môi nói:
- Gia chủ, xin cho tôi bẩm báo riêng.
Thái Mạo nhìn thân binh xung quanh ra hiệu cho bọn lính lui đi rồi căm giận nói:
- Có chuyện gì? Ngươi nói đi!
Thái Tiến hạ thấp âm thanh nói:
- Gia chủ, đây là lệnh của ông nội bảo ra thiêu hủy tất cả thuyền chiến Tương Dương.
Thái Mạo ngây cả người ra, không ngờ lại là ý của nhị thúc, đây là có ý gì?
Đầu óc ông ta vừa chuyển, bỗng nhiêu hiểu được, đây nhất định là nhị thúc sợ mình và quân Tào âm thầm qua lại với nhau cho nên chỉ đơn giản dựa vào mồi lửa mà muốn chấm dứt suy nghĩ này của mình.
- Nhưng... quân Tương Dương không có chiến thuyền thì sao đi được?
Trong lòng ông lại căm tức thêm vạn phần. Nhị thúc cũng quá độc đoán, cho mình là đứu trẻ lên ba chắc, khiến trong lòng ông ta cực kì bất mãn.
Một lâu sau ông ta mới nói:
- Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Thái Tiến thi lễ lên lưng ngựa vội vàng đi. Thái Mạo trơ mắt nhìn ba trăm thuyền chiến bị mồi lửa nuốt hết, một lúc sau ông ta thở dài, dù thế nào thì vẫn phải giữ lại một vài chiến thuyền sử dụng trong lúc khẩn cấp.
Bến thuyền Tương Dương cháy mãi đến tối ngọn lửa mới tắt dần, tất cả chiến thuyền đều biến mất, thành một đống tro tàn lập lờ trên mặt nước, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lúc bến thuyền Tương Dương đang hừng hực cháy, ở trên lầu của Phàn Thành bờ bên kia, Tào Nhân chủ tướng của quân Tào và mười mấy tên tướng lĩnh nhìn ngọn lửa từ xa, bọn họ mơ hồ có thể nhìn ra ánh lửa.
Lúc này, mấy tên thám tử quân Tào chèo một con thuyền nhỏ trở về. Quân Tào thu thập được hơn mười thuyền đánh cá trên Bỉ Thủy, chỉ có điều xe chở lương thực thì đại quân không thể dùng để qua sông được, đành phải dùng chạm để canh gác thuyền.
Một gã thám tử vội chạy tới dưới thành lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, toàn bộ bến thuyền Tương Dương đã bị thiêu hủy, bến thuyền Long Trung cũng bị thiêu hủy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Tào Nhân lập tức trầm xuống, y không vui mà hừ lạnh một tiếng:
- Cái đồ đâm bị thóc chọc bị gạo đó uổng công Thừa tướng đã tin tưởng gã như vậy.
Thái Mạo âm thầm đầu hàng quân Tào vẫn là chuyện cơ mật, chỉ có một số người rất ít biết được. Trên đầu thành, ngoài Gỉa Hủ ra, những tướng lĩnh còn lại đều không hiểu Tào Nhân đang nói ai?
Giả Hủ biết trong lòng Tào Nhân đang cáu giận liền khuyên:
- Tướng quân không cần tức giân, nhiệm vụ xuôi nam lần này vốn chỉ là cướp Phàn Thành. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể về bẩm báo với Thừa tướng được rồi.
- Nhảm nhí! Cái gì gọi là hoàn thành nhiệm vụ?
Tào Hồng ở bên cạnh lớn tiếng mắng mỏ Giả Hủ không chút khách sáo, ánh mắt hung tợn trừng lên lườm Gỉa Hủ:
- Kẻ làm tướng giết địch, lẽ nào nhìn thấy kẻ địch trước mắt thì lại tha cho nó sao?
Giả Hủ lập tức đỏ mặt lên, y biết quan hệ của y và Tào Hồng căng thẳng. Tào Hồng mắng y trước mặt mọi người khiến y mất hết thể diện khiến y không thể nhịn được định phản bác lại, Tào Nhân lại trừng mắt mắng Tào Hồng:
- Còn không lui xuống!
Tào Hồng hừ lạnh một tiếng rồi quay người lui ra. Tào Nhân cũng không trách Tào Hồng vô lễ càng không xin lỗi, lúc này y lại thản nhiên chuyển đề tài nói:
- Tuy là nói như vậy nhưng tận mắt thấy có thể đánh hạ được Tương Dương, có thể lập công lớn hơn nữa mà lại không có chiến thuyền vượt sông, sao có thể không khiến người ta bực bội chứ?
Giả Hủ nhịn cơn tức giận, lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta quá tàn ác ngược lại sẽ khiến mối thù với Kinh Châu là tích tụ lại. Chi bằng duy trì một loại thái độ uy áp. Các thế lực ở Kinh Châu đang tranh đoạt quyền chủ đạo tất sẽ dẫn đến đấu tranh gay gắt. Chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta lại làm ngư ông đắc lợi. Nếu tướng quân thấy thắng lợi chưa đủ, ta khuyên tướng quân nên cho đóng thuyền, đợi khi Thừa tướng chính thức xuôi nam sẽ có được mấy trăm chiến thuyền, đây mới thực sự là công lao lớn.
Tào Nhân là người biết suy nghĩ, tuy gã không ưa gì Giả Hủ nhưng gã biết tốt xấu, có thể phân biệt thị phi không giống như Tào Hồng tràn đầy hận thù với Giả Hủ như vậy.
Sự nhắc nhở của Giả Hủ khiến cho gã ý thức được vấn đề khó khăn lớn nhất tương lai của quân Tào xuôi nam chính là chiến thuyền. Nhưng dù là xuôi nam Kinh Châu này là viễn chinh Giang Đông thì hơn một ngàn chiến thuyền mới có thể bình định được cơ sở phía nam.
Tào Nhân gật đầu:
- Giả Tham Quân nói rất chính xác, ngày mai ta sẽ tuyên chỉ đóng thuyền.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng đám mây lộ ra những tia nắng chiếu xuống trần gian. Sóng Hán Thủy vỗ dào dạt những ánh sáng li ti lấp lánh nổi trên mặt nước. Trên Phàn Thành, quân Tào thủ thành đã bắt đầu đổi ca.
Mấy ngày nay, binh sĩ quân Tào đã có thói quen phòng ngự bình tĩnh, thậm chí còn khinh thường quân Kinh Châu bờ nam. Thủy quân Kinh Châu không có bất kì một dấu hiệu xuất chinh nào, dường như cho đến giờ Phàn Thành và Kinh Châu không hề có mối quan hệ gì với nhau.
Lúc quân lính đang đổi ca thì bỗng nghe thấy có tiếng chuông gõ trên tháp canh truyền đến chói tai:
- Keng, keng, keng...
Tiếng chuông dồn dập vang khắp thành khiến cho đám binh quân Tào thất kinh, có tên lính chỉ về phía đông hô lên:
- Chiến thuyền, chiến thuyền đến rồi!
Bọn lính nhìn hết về phía đông, chỉ thấy dưới sắc trời bình minh có một đội chiến thuyền rất lớn nổi trên mặt sông. Phải có đến hơn trăm chiến thuyền, cột buồm như rừng, lá buồm như mây, thanh thế vô cùng lớn.
Tào Nhân cũng đã nhận được bẩm báo, y vội vã lên đầu thành cười lạnh một tiếng. Lưu Cảnh đến là nằm trong dự liệu của y. Tào Nhân ra lệnh:
- Mau bố trí năm nghìn cung nỏ thủ đến bên bờ sông, nếu chiến thuyền đến gần thì phóng tên cho ta.
Phó tướng Vu Cấm trả lời rồi nhanh chóng chạy xuống thành.
Đã năm năm trôi qua, tất cả mọi người đều đã mờ nhạt quên đi câu chuyện đùa vui năm đó nhưng Vu Cấm thì mãi mãi không thể quên được, năm đó Lưu Cảnh khiến y phải chịu thiệt thế nào. Chuyện này gần như đã thành nỗi sỉ nhục cả đời của y, khiến y khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Đây là lần thứ hai y xuất chinh Kinh Châu. Năm đó ở sườn núi Bác Vọng y bị Triệu Vân bắn thương một mũi tên, vết thương phải mất một năm mới khỏi. Mặc dù không ảnh hưởng đến võ công nhưng mỗi khi trời đổ mưa là vết thương cũ lại tái phát.
Bây giờ y lại đến Kinh Châu, mối thù hận cũ ở trong lòng lại càng sâu đậm hơn càng khiến y trở nên thâm trầm, không biểu lộ ra ngoài.
Vu Cấm ở trên đầu thành cũng nhìn thấy thuyền trên Hán Thủy. Y biết rằng đó chính là chiến thuyền Giang Hạ. Có khả năng Lưu Cảnh cũng ở trên đó nhưng y cũng không vội đấu với Lưu Cảnh một trận. Y biết rõ, chỉ cần vẫn đánh thì sớm muộn gì cũng có cơ hội báo thù.
Vu Cấm điều năm nghìn cung nỏ thu lao đến bờ sông. Quân Tào dùng bao cát đắp thành một tường lũy dài khoảng bốn năm dặm chính là để đối phó với thủy quân Giang Hạ.
Năm nghìn cung nỏ thủ vội chạy tới núp sau các bao cát, năm nghìn binh lính quân Tào giương cung bạt kiếm đằng đằng sát khí chăm chú theo dõi chiến thuyền Giang Hạ trên mặt sông.
Lúc này, thủy quân Gian Hạ chỉ còn cách Phàn Thành có ba dặm nằm ở trung tâm Hán Thủy cách bờ tương đối xa, đã hạ buồm, tốc độ cũng chậm dần lại. Trên thuyền lớn của hàng thuyền thứ nhất Lưu Cảnh mặc áo giáp lạnh lùng nhìn về phía Phàn Thành.
- Thái thú, hình như trên bờ có mấy ngàn cung thủ!
Một tên lính trên cột buồn nhìn về xa hét lớn.
Lưu Cảnh đã chú ý đến bức tường dài trên bờ Phàn Thành, chỉ là dùng bao cát để dựng lên, cao khoảng 6m, cách bờ chưa đến trăm bước chân đương nhiên là để che chắn có cung thủ.
Một khi thuyền cập bến, cung thủ núp sau đó sẽ đồng loạt bắn tên tiêu diệt binh lính đổ bộ lên bờ. Vì thế có thể thấy được, quân Tào đã có sự chuẩn bị rất đầy đủ.
Lúc này Từ Thứ chậm rãi lên trước cười nói:
- Thái thú thấy bây giờ quân Tào cần nhất điều gì?
- Chắc là chiến thuyền!
Lưu Cảnh thản nhiên đáp.
- Nhưng Thái thú có nghĩ tất cả Kinh Châu ngoài chiến thuyền Giang Hạ còn có mấy trăm chiến thuyền Giang Lăng? Nhưng bây giờ quân Tào đến Hán Thủy cũng không qua nổi, bọn họ sẽ làm thế nào mà lấy được mấy trăm chiến thuyền đây?
Lưu Cảnh đã hiểu được ý của Từ Thứ:
- Ngươi nói là.... quân Tào phải đóng thuyền sao?
Từ Thứ gật đầu cười:
- Ngoài cách đó ra, tôi không nghĩ được là bọn họ sẽ còn có cách nào tốt hơn. Trừ phi có thuyền Tương Dương nhưng nghe nói tối hôm qua một mồi lửa đã thiêu rụi cả bến thuyền Tương Dương, hi vọng cuối cùng của quân Tào cũng vì thế mà bị đốt sạch rồi.
- Chuyện đóng thuyền là chuyện về sau, hiện tại ta đang quan tâm đến trước mắt kia.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào tường cát dài chừng mấy dặm, lạnh lùng nói:
- Nếu Giang Hạ đến đây sẽ tạo thành một thế uy hiếp cho quân Tào.
Hắn quay đầu lại ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị trọng kích chống quân Tào trên bờ!
Trên sông lớn, thuyền còn cách khá xa không giống như trên bờ có thể dùng trống hạ lệnh, vì lệnh này chắc hắn phải được chuẩn bị kĩ. Trên thuyền chủ, huy động hai cờ chiến màu đỏ, đây là tín hiệu cho các thuyền phía sau, các thuyền sau cùng theo đó mà giương cờ làm hiệu, rất nhanh lệnh của thuyền Lưu Cảnh được truyền đi toàn quân.
Cờ đỏ là tín hiệu của sự tấn công, một lá cờ màu đỏ là bắn tên, hai cờ màu đỏ là tấn công mạnh phải sử sụng máy bắn đá và pháo đá. Ba cờ màu đỏ là đánh tan, thuyền cứ tùy theo tình hình là tấn công. Mà Lưu Cảnh ra hiệu là trọng kích thì phải sử dụng pháo đá và máy bắn đá để đối phó với quân Tào trên bờ.
Từng chiếc thuyền lớn ngàn thạch đã bắt đầu quay đầu rời khỏi đội ngũ, đi gần về phía bờ, binh lính đã được trang bị bắn đá và pháo đá lên mép thuyền.
Máy bắn đá và pháo đá mà thuyền dùng đều khá nhỏ, bình thường đã để trong khoang thuyền, khi có chiến mới đẩy ra cố định bên mép thuyền.
Pháo đá chủ yếu là những hòn đá khoảng 7,8 kg, không nhằm vào người mà chủ yếu để công kích thuyền của đối phương ở gần hoặc để phá những chướng ngại vật của địch ở trên bờ. Dùng pháo đá để phá tường cát đương nhiên là không có ý nghĩa gì, thủ đoạn hôm nay chủ yếu là máy bắn đá.
Từng chiếc máy bắn đã được bố trí trên mép thuyền, nhóm lính nhanh chóng cố định mũi tên sắt. Loại máy bắn này phải dùng đến ba binh lính mới có thể bắn được vật nặng ra ngoài hơn trăm thước.
Hơn mười chiếc thuyền dần đến gần bờ, binh lính quân Tào sau tường cát bắt đầu khẩn trương. Vu Cấm nhanh chóng tính ra tầm bắn cung tên đã vào tầm ngắm.
Y lập tức cao giọng ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Những tiếng trống dồn dập vang lên, năm nghìn quân nỏ gương lên nhắm vào thuyền lớn đang từ từ gần bờ, ngón tay của quân Tào đã đặt sẵn lên dây cung, thuyền càng lúc càng gần bờ hơn. Vu Cấm hét lớn:
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, năm mũi tên dày đặc bắn về phía thuyền lớn gần bờ. Binh lính trên thuyền ngồi hết xuống tránh ở sau mép thuyền, nhưng vẫn có mấy lính Giang Hạ không kịp tránh đã bị trúng tên kêu lên thảm thiết.
Đợt bắn tên thứ nhất chấm dứt, đợt thứ hai vẫn chưa bắn ra. Thuyền chiến Giang Hạ cũng bắt đầu tấn công, những tiếng vù vù vang lên, từng bình gốm chứa đầy dầu được máy bắn đá đẩy ra tấn công về phía tường cát.
Bình gốm rơi vỡ tan dầu hỏa chảy đầy đất, quân Tào không biết cái mùi khó chịu của chất lỏng này là cái gì, cũng không để ý mà cứ tiếp tục bắn đợt tên thứ hai về phía thuyền của đối thủ.
Vu Cấm cũng ngạc nhiên, y bước nhanh về phía tường cát, trước dùng ngón tay lấy một ít chất lỏng cho lên mũi ngửi, y đột nhiên nhớ ra, đây là dầu than đá.
Đây chính là vũ khí bí mật hỏa công trong truyền thuyết mà quân Giang Hạ đã chiến thắng được Giang Đông vào hai năm trước. Quân Tào ở Bộc Dương cũng phát hiện ra dầu than đá, Vu Cấm cũng từng nhìn thấy rồi, loại dầu than đá này đen sền sệt không trong nhưng lại có mùi rất giống nhau.
Vu Cấm căng thẳng vội thét lệnh:
- Truyền lệnh, lập tức rút lui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.