Chương 248: Sạch hết thuyền
Cao Nguyệt
04/07/2017
Lúc Vu Cấm truyền lệnh, từng con thuyền bắn hỏa cầu lăn về phía tường cát, hỏa cầu chứa dầu hỏa bốc cháy. Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, phía trong tường cát lâm tức lâm vào biển lửa.
Vô số quân Tào bị lửa bén vào người tức thì hoảng sợ vội quay đầu chạy trốn, có kẻ lăn trên đất kêu la thảm thiết.
Vu Cấm vội hô to:
- Rút lui, rút lui khẩn cấp!
Năm nghìn quân Tào rút khỏi biển lửa, chạy về phía sau, lúc này có một tên lính vội chạy tới cầm lệnh bài nói với Vu Cấm:
- Vu tướng quân, chủ tướng có lệnh cho cung tiễn thủ lập tức rút về doanh trại.
Vốn dĩ Vu Cấm rút lui một trăm bước sau đó lại tiếp tục bắn tên về thuyền quân Giang Hạ, nhưng có lệnh của Tào Nhân y cũng không còn cách nào khác đành phải hạ lệnh toàn quân rút về doanh trại.
Lúc này, từ phía bắc đột nhiên có tiếng trống trận. Hai vạn trường thương binh xếp thành hàng dài từ trong doanh trại đi ra. Cứ năm mươi người tạo thành một hàng, uy danh lẫm liệt, nhìn không thấy đuôi đâu, họ nhanh chóng bước về phía bến thuyền.
Bức tường cát trước bến thuyền bừng bừng lửa cháy nhưng quân Giang Hạ vẫn không xuống thuyền. Ba trăm thuyền chiến bỏ neo ở mặt sông, tạo thế giằng co với hai vạn trường thương binh của quân Tào ở đằng xa.
Lưu Cảng khoanh tay đứng trên thuyền lớn nhìn quân Tào trên bờ như lâm phải đại địch. Hắn cười, nếu quân Tào chiếm được Phàn Thành, thì khả năng thành công của Cam Ninh bên kia sẽ rất lớn.
....................
Quân Tào chiếm được Phàn Thành đã năm ngày nhưng bất hạnh không có thuyền mà không có cách nào qua sông nam hạ được, nhưng Tào Nhân cũng không chịu bó tay. Y phái người đến bờ bắc Hán Giang thu thập tất cả những con thuyền quanh bờ sông lại.
Trong thời gian năm ngày quân Tào đã thu thập được hơn ba trăm thuyền của dân, những thuyền này mặc dù chủ yếu là thuyền đánh cá mà không phải là thuyền đò loại lớn, nhưng cũng có thể đưa được hai ngàn người qua sông. Trong một đêm cũng được một vạn người đi cố gắng quân Tào cũng hoàn thành được nhiệm vụ xuôi nam.
Nhưng đối với quân đội nam chinh chính thức mà nói, bình thường họ vượt sông cũng sẽ không chọn loại thuyền nhỏ như vậy, sẽ vô cùng nguy hiểm. Một là thuyền nhỏ có thể dễ dàng bốc xếp và chuyển sang đi ngựa nhưng điều quan trọng là rút lui lại trở thành vấn đề lớn. Nếu xuôi nam bất lợi sẽ rất khó để rút về bờ bắc thậm chí sẽ nguy hiểm cho toàn quân.
Cho nên tuy Tào Nhân thu thập được hơn ba trăm thuyền nhỏ nhưng cũng vẫn không muốn dùng số thuyền này để vượt sông, y dự tính sửa chữa số thuyền nhỏ này thành một vài chiến thuyền lớn để vượt sông.
Đem chia quân Tào ra thành đội nhỏ đầu nhập đến bờ nam, quấy nhiễu các quận huyện Kinh Châu, phá hỏng cày bừa vụ xuân và công chiếm những thành nhỏ, đả kích lòng dân và quân sĩ ở Kinh Châu. Khiến quân Kinh Châu bị quấy nhiễu đến mệt mỏi, sẽ không còn sức lực để chống quân Tào xuôi nam.
Từ góc độ này mà nói, hơn ba trăm chiến thuyền nhỏ có sức uy hiếp rất lớn đối với bờ nam Kinh Châu.
Trước mắt, hơn ba trăm chiến thuyền chủ yếu tập trung ở vịnh Lô hạ du Bỉ Thủy, đó là một hồ nước tự nhiên ở phía đông Phàn Thành, cách Phàn Thành chưa đến 10 dặm. Vùng này có đủ sức chứa cho hơn một ngàn thuyền nhỏ bỏ neo. Quân Tào thu được từ chỗ này hơn một trăm thuyền đánh cá, trước mắt vẫn có hơn ngàn binh trú ở đây.
Bỉ Thủy là một nhánh của Hán Thủy, vùng thượng lưu có sáu bảy nhánh sông nhỏ hợp thành. Mỗi nhánh sông rộng khoảng vài thước. Sự hợp lưu của các nhánh sông khiến mặt nước có sự thay đổi.
Hai bên bờ sông có rất nhiều nhánh sông cuồn cuộn chảy vào, sau khi chảy qua trấn Hạ Khẩu, mặt nước đột nhiên rộng lên hơn ba mươi trượng, lòng sông sâu mấy trượng, thuyền lớn trên hai nghìn thạch có thể lưu hành được mặt nước, mà vịnh Lô chính là nơi rộng nhất. Tào Nhân định sẽ thành lập nơi tạo thuyền tại vịnh Lô.
Ở phía tây vịnh Lô có một chòm xóm nhỏ, hơn mười gia đình sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá và tạo thuyền, trong thôn có mấy phường đóng thuyền được xây dựng và cải tạo, hơn ba trăm thuyền bỏ neo trên mặt nước ngay trước thôn. Hơn một ngàn binh lính chia làm ba tốp ngày đêm tuần tra, bảo vệ vẻ vẹn chỉ có hơn ba trăm chiến thuyền nhỏ.
Khi màn đêm buông xuống, xuất hiện mấy chiếc thuyền dưới sự yểm hộ của màn đêm chạy với tốc độ cực nhanh, Cam Ninh đướng trước thuyền, mặc đồ màu đen, khoác cung tên sau lưng, tay cầm độc kích sắc bén, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Trên đường không có gì ngăn cản, thuyền nhỏ vừa vào vịnh Lô thì mái chèo rung động, lái vào mặt thủy bạc vịnh Lô, đi về phía mấy trăm thuyền nhỏ.
- Đại ca có điều gì đó không ổn, rất yên tĩnh, rõ ràng là không có trinh sát tuần tra.
Một tên thuộc hạ thấp giọng nói với Cam Ninh.
Cam Ninh cũng phát hiện ra có điều không bình thường, nếu quân Tào dùng một ngàn binh đến bảo vệ số thuyền nhỏ đó, hiện giờ bọn họ đã đến gần thuyền nhưng tại sao quân Tào lại không phát hiện ra, nhưng lúc này Cam Ninh cũng không có thời gian mà xem xét xung quanh, cũng không cần nghĩ ngợi mà ra lệnh:
- Xuống nước, tụ thuyền lại!
Mấy tên thuộc hạ lặn xuống, lặn ngay trước thuyền nhỏ đẩy từng thuyền nhỏ cập bờ, tập hợp những thuyền còn rải rác trên mặt nước lại một chỗ để dễ cho việc thiêu đốt.
Đúng lúc này đột nhiên ở xa có tiếng thét chói tai:
- Ai ở dưới nước?
Rốt cuộc là một tên binh lính tuần tra cũng phát hiện ra bọn họ, lập tức quát to:
- Có quân địch!
Chuông trên bờ vang lên, quân Tào ở trong doanh trại cách đó không xa liền chạy về phía vịnh. Cam Ninh ở trên thuyền nhỏ cũng giương cung lắp tên bắn ra hàng loạt hỏa tiễn, bảy tám tên lính bị y bắn liên tiếp ngã lăn, những tên lính Tào còn lại thì hô lên rồi bỏ chạy.
Cam Ninh thấy đằng xa có đám người đang nghìn ngịt chạy tới, chỉ còn cách vịnh có mấy chục bước, y liền quay đầu thét:
- Tăng tốc đi!
Mười mấy tên thủ hạ dốc từng hộp dầu hỏa xuống mặt nước. Dầu hỏa khuếch tán, Lúc này mũi tên trên bờ bắn xuống như mưa xẹt qua đầu họ. Tên Nha tướng cầm đầu quân Tào dẫn hơn một trăm người nhảy xuống mười mấy chiếc thuyền con, chèo nhanh lại.
Cam Ninh quay đầu lại vẫn còn có thủ hạ vẫn chưa lên thuyền, y nhặt lấy một cái lá chắn thét ra lệnh cho hai người cầm mái chèo:
- Nghênh chiến đi.
Thuyền nhỏ đón thuyền địch. Cam Ninh một tay cầm chấp kích, một tay cầm lá chắn, lúc hai thuyền chạm vào nhau, y nhảy lên thuyền địch, đoản kích như tia chớp đâm ra, một gã đồn trưởng không kịp tránh liền bị mũi kích đâm thủng cổ họng ngã xuống nước kêu thảm thiết.
Đoản kích trong tay Cam Ninh bay tán loạn, chỉ trong chốc lát đã đâm chết năm sáu tên lính Tào. Nha tướng quân Tào giận giữ huy động trường mâu xung phong liều chết:
- Tên tiểu tặc để mạng lại.
Cam Ninh dùng tấm lá chắn trường mâu, đoản kích bổ ngang. Đang một tiếng vang lớn, Nha tướng quân địch dùng trường mâu đỡ lên đoản kích, lúc này hai thuyền đâm vào nhau ầm ầm. Hai người đều đứng không vững cùng ngã xuống nước, bọt nước vang tung tóe.
Chỉ trong chốc lát Cam Ninh đã ném đoản kích lên thuyền rồi cũng nhảy lên theo. Tay y xách theo một cái đầu người ướt sũng, đó chính là đầu của Nha tướng quân Tào.
Lúc này thủ hạ ở phía sau hô to:
- Tướng quân, đã hoàn thành, rút lui thôi!
Cam Ninh thét ra lệnh:
- Rút lui!
Bảy tám con thuyền nhanh chóng quay đầu chạy về phía Bỉ Thủy, chạy được hơn mười thước thì mấy tên lính phóng hỏa tiễn, lao về phía thuyền, ánh hỏa tiễn xẹt qua đầu họ bắn trúng vào mấy con thuyền phía xa.
Dầu hỏa rớt xuống thuyền bùng cháy, ngọn lửa ngất trời, rất nhanh đã bén dầu hỏa cháy trôi nổi trên mặt nước rồi nhanh chóng lan ra tứ phía. Ngay sau đó nó đã lan ra cả chỗ bỏ neo của mấy trăm thuyền nhỏ.
Mười mấy con thuyền quân Tào chuẩn bị truy kích cũng lâm vào biển lửa. Lính trên thuyền chạy tán loạn rồi nhảy xuống chạy trối chết, bơi về phía bờ.
Tốc độ của thuyền Cam Ninh chạy nhanh mấy dặm rồi tiến vào Bỉ Thủy. Y quay đầu lại nhìn về phía vịnh, chỉ thấy lửa cao ngút trời, khói tỏa mù mịt. Cam Ninh khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi mang thủ hạ mất hút trong bóng đêm.
.....
Dưới ánh trăng, hơn ba trăm con thuyền nhỏ lẳng lặng bỏ neo trên Hán Thuy, quân Giang Hạ và quân Tào vẫn sừng sững như cũ. Lửa ở tường cát đã tắt, nó cũng không ảnh hưởng gì đến tường cát này nhưng quân Tào cũng không dám đến gần đó. Cách tường cát năm mươi bước chân lại là một bức tường cát mới dài khoảng ba dặm. Ba nghìn cung thủ nấp sau bức tường đó sẵn sàng nghênh chiến với địch.
Trên thuyền lớn, Lưu Sấm đang nhìn về phía Bỉ Thủy xa xa, hắn đang chờ tin tức của Cam Ninh, bỗng nhiên có binh quan sát trên cánh buồn phía xa hô lên:
- Thái thú, có lửa cháy ở phía Bỉ Thủy.
Đám lính đều nhìn về phía bắc. Chỉ trong chốc lát tất cả mọi người đều nhìn thấy khoảng 10 dặm về phía bắc lửa đang cháy ngút sáng cả một góc trời. Lính trên thuyền lớn liền hoan hô vang dậy.
Lưu Cảnh cũng bật cười, lúc này hắn mới ra lệnh:
- Tiếp tục tiến lên trước, đi vào trong bến thuyền bỏ neo.
Một loạt hỏa tiễn bắn vào trong bóng đêm. Cánh buồm dương lên, kéo neo sắt, đội thuyền lại từ từ khởi động hướng về phía Long Trung.
Trên đầu thành Phàn Thành, quân Tào cũng phát hiện ra ánh lửa phía Bỉ Thủy, có người lập tức đi báo với Tào Nhân. Một lúc sau Tào Nhân chạy lên thành nhìn chằm chằm vào biển lửa phía xa. Y biết số thuyền tại đó đã xảy ra chuyện, y xanh mặt lại hung hăng đấm lên tường thành.
Lúc này Gỉa Hủ mới chậm rãi bước về phía trước nói:
- Tướng quân không cần tức giận, thực ra đây cũng là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Tào Nhân quay đầu lại nhìn Gỉa Hủ với vẻ nghi ngờ:
- Mời chỉ giáo?
Giả Hủ khẽ mỉm cười nói:
- Thực ra ngọn lửa này thể hiện hai điều. Một là thủy quân Giang Hạ chiếm ưu thế tuyệt đối trên mặt nước, chúng ta căn bản không thể địch nổi.
Ngoài ra cũng thể hiện Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không cho phép chúng ta có được chiến thuyền quan trọng. Cho nên ngọn lửa này cháy rất đúng lúc, để cảnh báo cho chúng ta, nếu sau này chúng ta lại đóng thuyền tốt sẽ lại bị hắn thiêu hủy mà thôi, đây chẳng phải là tổn thất sẽ càng thê thảm và nghiêm trọng sao?
Tào Nhân chậm rãi gật đầu, y hiểu được ý của Gỉa Hủ, nếu đóng nhiều chiến thuyền tất nhiên Lưu Sấm sẽ lại cho phóng hỏa. Ngọn lửa này nhắc nhở họ phải tăng cường bảo vệ chiến thuyền quan trọng.
- Ta hiểu rồi, quả thực ngọn lửa này cháy rất đúng lúc! Cháy cho ta tỉnh.
Lúc này một tên lính chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, thuyền chiến Giang Hạ đã rời đi đi về phía Tây!
Tào Nhân nhướn mày, quân Giang Hạ đi đâu vậy?
Giả Hủ cười nói:
- Quân Giang Hạ chắc là trú ở Long Trung, như vậy là có thể nhìn ra trong Kinh Châu không có sự thống nhất, vẫn mạnh ai lấy lo. Tất nhiên Lưu Biểu sẽ bổ nhiệm Thái Mạo làm chủ tướng. Lưu Cảnh sẽ không nghe theo sự chỉ huy của Thái Mạo, Lưu Bị cũng sẽ không, cho nên trực tế Kinh Châu đang rạn nứt.
- Như vậy chúng ta sẽ có cơ hội?
Giả Hủ trầm tư một lát rồi nói:
- Tướng quân cứ tạm thời yên lặng để theo dõi biến chuyển. Lúc quan trọng, chúng ta có thể tha cho Phàn Thành rút lui về phía bắc tới trấn Hà Khẩu.
- Tuyệt đối không rút lui!
Lúc này Tào Nhân lại không tiếp thu đề nghị của Giả Hủ nữa.
Vô số quân Tào bị lửa bén vào người tức thì hoảng sợ vội quay đầu chạy trốn, có kẻ lăn trên đất kêu la thảm thiết.
Vu Cấm vội hô to:
- Rút lui, rút lui khẩn cấp!
Năm nghìn quân Tào rút khỏi biển lửa, chạy về phía sau, lúc này có một tên lính vội chạy tới cầm lệnh bài nói với Vu Cấm:
- Vu tướng quân, chủ tướng có lệnh cho cung tiễn thủ lập tức rút về doanh trại.
Vốn dĩ Vu Cấm rút lui một trăm bước sau đó lại tiếp tục bắn tên về thuyền quân Giang Hạ, nhưng có lệnh của Tào Nhân y cũng không còn cách nào khác đành phải hạ lệnh toàn quân rút về doanh trại.
Lúc này, từ phía bắc đột nhiên có tiếng trống trận. Hai vạn trường thương binh xếp thành hàng dài từ trong doanh trại đi ra. Cứ năm mươi người tạo thành một hàng, uy danh lẫm liệt, nhìn không thấy đuôi đâu, họ nhanh chóng bước về phía bến thuyền.
Bức tường cát trước bến thuyền bừng bừng lửa cháy nhưng quân Giang Hạ vẫn không xuống thuyền. Ba trăm thuyền chiến bỏ neo ở mặt sông, tạo thế giằng co với hai vạn trường thương binh của quân Tào ở đằng xa.
Lưu Cảng khoanh tay đứng trên thuyền lớn nhìn quân Tào trên bờ như lâm phải đại địch. Hắn cười, nếu quân Tào chiếm được Phàn Thành, thì khả năng thành công của Cam Ninh bên kia sẽ rất lớn.
....................
Quân Tào chiếm được Phàn Thành đã năm ngày nhưng bất hạnh không có thuyền mà không có cách nào qua sông nam hạ được, nhưng Tào Nhân cũng không chịu bó tay. Y phái người đến bờ bắc Hán Giang thu thập tất cả những con thuyền quanh bờ sông lại.
Trong thời gian năm ngày quân Tào đã thu thập được hơn ba trăm thuyền của dân, những thuyền này mặc dù chủ yếu là thuyền đánh cá mà không phải là thuyền đò loại lớn, nhưng cũng có thể đưa được hai ngàn người qua sông. Trong một đêm cũng được một vạn người đi cố gắng quân Tào cũng hoàn thành được nhiệm vụ xuôi nam.
Nhưng đối với quân đội nam chinh chính thức mà nói, bình thường họ vượt sông cũng sẽ không chọn loại thuyền nhỏ như vậy, sẽ vô cùng nguy hiểm. Một là thuyền nhỏ có thể dễ dàng bốc xếp và chuyển sang đi ngựa nhưng điều quan trọng là rút lui lại trở thành vấn đề lớn. Nếu xuôi nam bất lợi sẽ rất khó để rút về bờ bắc thậm chí sẽ nguy hiểm cho toàn quân.
Cho nên tuy Tào Nhân thu thập được hơn ba trăm thuyền nhỏ nhưng cũng vẫn không muốn dùng số thuyền này để vượt sông, y dự tính sửa chữa số thuyền nhỏ này thành một vài chiến thuyền lớn để vượt sông.
Đem chia quân Tào ra thành đội nhỏ đầu nhập đến bờ nam, quấy nhiễu các quận huyện Kinh Châu, phá hỏng cày bừa vụ xuân và công chiếm những thành nhỏ, đả kích lòng dân và quân sĩ ở Kinh Châu. Khiến quân Kinh Châu bị quấy nhiễu đến mệt mỏi, sẽ không còn sức lực để chống quân Tào xuôi nam.
Từ góc độ này mà nói, hơn ba trăm chiến thuyền nhỏ có sức uy hiếp rất lớn đối với bờ nam Kinh Châu.
Trước mắt, hơn ba trăm chiến thuyền chủ yếu tập trung ở vịnh Lô hạ du Bỉ Thủy, đó là một hồ nước tự nhiên ở phía đông Phàn Thành, cách Phàn Thành chưa đến 10 dặm. Vùng này có đủ sức chứa cho hơn một ngàn thuyền nhỏ bỏ neo. Quân Tào thu được từ chỗ này hơn một trăm thuyền đánh cá, trước mắt vẫn có hơn ngàn binh trú ở đây.
Bỉ Thủy là một nhánh của Hán Thủy, vùng thượng lưu có sáu bảy nhánh sông nhỏ hợp thành. Mỗi nhánh sông rộng khoảng vài thước. Sự hợp lưu của các nhánh sông khiến mặt nước có sự thay đổi.
Hai bên bờ sông có rất nhiều nhánh sông cuồn cuộn chảy vào, sau khi chảy qua trấn Hạ Khẩu, mặt nước đột nhiên rộng lên hơn ba mươi trượng, lòng sông sâu mấy trượng, thuyền lớn trên hai nghìn thạch có thể lưu hành được mặt nước, mà vịnh Lô chính là nơi rộng nhất. Tào Nhân định sẽ thành lập nơi tạo thuyền tại vịnh Lô.
Ở phía tây vịnh Lô có một chòm xóm nhỏ, hơn mười gia đình sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá và tạo thuyền, trong thôn có mấy phường đóng thuyền được xây dựng và cải tạo, hơn ba trăm thuyền bỏ neo trên mặt nước ngay trước thôn. Hơn một ngàn binh lính chia làm ba tốp ngày đêm tuần tra, bảo vệ vẻ vẹn chỉ có hơn ba trăm chiến thuyền nhỏ.
Khi màn đêm buông xuống, xuất hiện mấy chiếc thuyền dưới sự yểm hộ của màn đêm chạy với tốc độ cực nhanh, Cam Ninh đướng trước thuyền, mặc đồ màu đen, khoác cung tên sau lưng, tay cầm độc kích sắc bén, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Trên đường không có gì ngăn cản, thuyền nhỏ vừa vào vịnh Lô thì mái chèo rung động, lái vào mặt thủy bạc vịnh Lô, đi về phía mấy trăm thuyền nhỏ.
- Đại ca có điều gì đó không ổn, rất yên tĩnh, rõ ràng là không có trinh sát tuần tra.
Một tên thuộc hạ thấp giọng nói với Cam Ninh.
Cam Ninh cũng phát hiện ra có điều không bình thường, nếu quân Tào dùng một ngàn binh đến bảo vệ số thuyền nhỏ đó, hiện giờ bọn họ đã đến gần thuyền nhưng tại sao quân Tào lại không phát hiện ra, nhưng lúc này Cam Ninh cũng không có thời gian mà xem xét xung quanh, cũng không cần nghĩ ngợi mà ra lệnh:
- Xuống nước, tụ thuyền lại!
Mấy tên thuộc hạ lặn xuống, lặn ngay trước thuyền nhỏ đẩy từng thuyền nhỏ cập bờ, tập hợp những thuyền còn rải rác trên mặt nước lại một chỗ để dễ cho việc thiêu đốt.
Đúng lúc này đột nhiên ở xa có tiếng thét chói tai:
- Ai ở dưới nước?
Rốt cuộc là một tên binh lính tuần tra cũng phát hiện ra bọn họ, lập tức quát to:
- Có quân địch!
Chuông trên bờ vang lên, quân Tào ở trong doanh trại cách đó không xa liền chạy về phía vịnh. Cam Ninh ở trên thuyền nhỏ cũng giương cung lắp tên bắn ra hàng loạt hỏa tiễn, bảy tám tên lính bị y bắn liên tiếp ngã lăn, những tên lính Tào còn lại thì hô lên rồi bỏ chạy.
Cam Ninh thấy đằng xa có đám người đang nghìn ngịt chạy tới, chỉ còn cách vịnh có mấy chục bước, y liền quay đầu thét:
- Tăng tốc đi!
Mười mấy tên thủ hạ dốc từng hộp dầu hỏa xuống mặt nước. Dầu hỏa khuếch tán, Lúc này mũi tên trên bờ bắn xuống như mưa xẹt qua đầu họ. Tên Nha tướng cầm đầu quân Tào dẫn hơn một trăm người nhảy xuống mười mấy chiếc thuyền con, chèo nhanh lại.
Cam Ninh quay đầu lại vẫn còn có thủ hạ vẫn chưa lên thuyền, y nhặt lấy một cái lá chắn thét ra lệnh cho hai người cầm mái chèo:
- Nghênh chiến đi.
Thuyền nhỏ đón thuyền địch. Cam Ninh một tay cầm chấp kích, một tay cầm lá chắn, lúc hai thuyền chạm vào nhau, y nhảy lên thuyền địch, đoản kích như tia chớp đâm ra, một gã đồn trưởng không kịp tránh liền bị mũi kích đâm thủng cổ họng ngã xuống nước kêu thảm thiết.
Đoản kích trong tay Cam Ninh bay tán loạn, chỉ trong chốc lát đã đâm chết năm sáu tên lính Tào. Nha tướng quân Tào giận giữ huy động trường mâu xung phong liều chết:
- Tên tiểu tặc để mạng lại.
Cam Ninh dùng tấm lá chắn trường mâu, đoản kích bổ ngang. Đang một tiếng vang lớn, Nha tướng quân địch dùng trường mâu đỡ lên đoản kích, lúc này hai thuyền đâm vào nhau ầm ầm. Hai người đều đứng không vững cùng ngã xuống nước, bọt nước vang tung tóe.
Chỉ trong chốc lát Cam Ninh đã ném đoản kích lên thuyền rồi cũng nhảy lên theo. Tay y xách theo một cái đầu người ướt sũng, đó chính là đầu của Nha tướng quân Tào.
Lúc này thủ hạ ở phía sau hô to:
- Tướng quân, đã hoàn thành, rút lui thôi!
Cam Ninh thét ra lệnh:
- Rút lui!
Bảy tám con thuyền nhanh chóng quay đầu chạy về phía Bỉ Thủy, chạy được hơn mười thước thì mấy tên lính phóng hỏa tiễn, lao về phía thuyền, ánh hỏa tiễn xẹt qua đầu họ bắn trúng vào mấy con thuyền phía xa.
Dầu hỏa rớt xuống thuyền bùng cháy, ngọn lửa ngất trời, rất nhanh đã bén dầu hỏa cháy trôi nổi trên mặt nước rồi nhanh chóng lan ra tứ phía. Ngay sau đó nó đã lan ra cả chỗ bỏ neo của mấy trăm thuyền nhỏ.
Mười mấy con thuyền quân Tào chuẩn bị truy kích cũng lâm vào biển lửa. Lính trên thuyền chạy tán loạn rồi nhảy xuống chạy trối chết, bơi về phía bờ.
Tốc độ của thuyền Cam Ninh chạy nhanh mấy dặm rồi tiến vào Bỉ Thủy. Y quay đầu lại nhìn về phía vịnh, chỉ thấy lửa cao ngút trời, khói tỏa mù mịt. Cam Ninh khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi mang thủ hạ mất hút trong bóng đêm.
.....
Dưới ánh trăng, hơn ba trăm con thuyền nhỏ lẳng lặng bỏ neo trên Hán Thuy, quân Giang Hạ và quân Tào vẫn sừng sững như cũ. Lửa ở tường cát đã tắt, nó cũng không ảnh hưởng gì đến tường cát này nhưng quân Tào cũng không dám đến gần đó. Cách tường cát năm mươi bước chân lại là một bức tường cát mới dài khoảng ba dặm. Ba nghìn cung thủ nấp sau bức tường đó sẵn sàng nghênh chiến với địch.
Trên thuyền lớn, Lưu Sấm đang nhìn về phía Bỉ Thủy xa xa, hắn đang chờ tin tức của Cam Ninh, bỗng nhiên có binh quan sát trên cánh buồn phía xa hô lên:
- Thái thú, có lửa cháy ở phía Bỉ Thủy.
Đám lính đều nhìn về phía bắc. Chỉ trong chốc lát tất cả mọi người đều nhìn thấy khoảng 10 dặm về phía bắc lửa đang cháy ngút sáng cả một góc trời. Lính trên thuyền lớn liền hoan hô vang dậy.
Lưu Cảnh cũng bật cười, lúc này hắn mới ra lệnh:
- Tiếp tục tiến lên trước, đi vào trong bến thuyền bỏ neo.
Một loạt hỏa tiễn bắn vào trong bóng đêm. Cánh buồm dương lên, kéo neo sắt, đội thuyền lại từ từ khởi động hướng về phía Long Trung.
Trên đầu thành Phàn Thành, quân Tào cũng phát hiện ra ánh lửa phía Bỉ Thủy, có người lập tức đi báo với Tào Nhân. Một lúc sau Tào Nhân chạy lên thành nhìn chằm chằm vào biển lửa phía xa. Y biết số thuyền tại đó đã xảy ra chuyện, y xanh mặt lại hung hăng đấm lên tường thành.
Lúc này Gỉa Hủ mới chậm rãi bước về phía trước nói:
- Tướng quân không cần tức giận, thực ra đây cũng là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Tào Nhân quay đầu lại nhìn Gỉa Hủ với vẻ nghi ngờ:
- Mời chỉ giáo?
Giả Hủ khẽ mỉm cười nói:
- Thực ra ngọn lửa này thể hiện hai điều. Một là thủy quân Giang Hạ chiếm ưu thế tuyệt đối trên mặt nước, chúng ta căn bản không thể địch nổi.
Ngoài ra cũng thể hiện Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không cho phép chúng ta có được chiến thuyền quan trọng. Cho nên ngọn lửa này cháy rất đúng lúc, để cảnh báo cho chúng ta, nếu sau này chúng ta lại đóng thuyền tốt sẽ lại bị hắn thiêu hủy mà thôi, đây chẳng phải là tổn thất sẽ càng thê thảm và nghiêm trọng sao?
Tào Nhân chậm rãi gật đầu, y hiểu được ý của Gỉa Hủ, nếu đóng nhiều chiến thuyền tất nhiên Lưu Sấm sẽ lại cho phóng hỏa. Ngọn lửa này nhắc nhở họ phải tăng cường bảo vệ chiến thuyền quan trọng.
- Ta hiểu rồi, quả thực ngọn lửa này cháy rất đúng lúc! Cháy cho ta tỉnh.
Lúc này một tên lính chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, thuyền chiến Giang Hạ đã rời đi đi về phía Tây!
Tào Nhân nhướn mày, quân Giang Hạ đi đâu vậy?
Giả Hủ cười nói:
- Quân Giang Hạ chắc là trú ở Long Trung, như vậy là có thể nhìn ra trong Kinh Châu không có sự thống nhất, vẫn mạnh ai lấy lo. Tất nhiên Lưu Biểu sẽ bổ nhiệm Thái Mạo làm chủ tướng. Lưu Cảnh sẽ không nghe theo sự chỉ huy của Thái Mạo, Lưu Bị cũng sẽ không, cho nên trực tế Kinh Châu đang rạn nứt.
- Như vậy chúng ta sẽ có cơ hội?
Giả Hủ trầm tư một lát rồi nói:
- Tướng quân cứ tạm thời yên lặng để theo dõi biến chuyển. Lúc quan trọng, chúng ta có thể tha cho Phàn Thành rút lui về phía bắc tới trấn Hà Khẩu.
- Tuyệt đối không rút lui!
Lúc này Tào Nhân lại không tiếp thu đề nghị của Giả Hủ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.