Chương 194: Đoạt quyền ở Vũ Xương
Cao Nguyệt
04/07/2017
Năm ngày sau, một chi chiến thuyền thuỷ quân từ Sài Tang chậm rãi đến gần bến tàu huyện Vũ Xương, quân Giang Đông đã rút
lui khỏi huyện Vũ Xương ba ngày trước, huyện Vũ Xương lập tức bị Tô Phi
tiếp quản, không đợi Lưu Cảnh bảo Cam Ninh liên hệ với y, Tô Phi lại chủ động phái tâm phúc đưa tới một phong mật thư, tỏ vẻ nguyện ủng hộ Lưu
Cảnh làm tân chủ Giang Hạ.
Trên bến tàu, Tô Phi ngắm nhìn đội tàu Sài Tang từ xa xa lái tới, sau khi rút lui khỏi Hạ Khẩu, y chỉnh đốn bại binh Giang Hạ, không ngờ được hơn năm ngàn binh, mấy ngày này y vẫn dẫn binh trú đóng ở Phàn Khẩu, cho đến khi quân Giang Đông thảm bại ở Sài Tang, toàn quân rút lui khỏi Giang Hạ, y mới một lần nữa chiếm lĩnh huyện Vũ Xương.
Trong mắt của Tô Phi có chút phức tạp, không biết Lưu Cảnh sẽ cho y một cái địa vị như thế nào?
Một bên, phó tướng Trương Thạc của Tô Phi thấp giọng nói:
- Đô úy vì sao không phái người hiến Giang Hạ cho Châu Mục, khi đó chỉ sợ Châu Mục cũng sẽ bổ nhiệm Đô úy làm Thái Thú Giang Hạ.
Tô Phi thở dài một tiếng:
- Cảnh công tử đánh bại quân chủ lực Giang Đông, đại thế đã thành, ngươi cho là hắn còn có thể chấp thuận người khác nhúng chàm Giang Hạ sao? Chỉ sợ ngay cả Châu Mục cũng không có cách nào khác, cùng với bị hắn căm thù, không bằng chủ động hiến thành, ít nhất ở Giang Hạ còn có đất dung thân cho ta và ngươi.
Trương Thạc trầm mặc, y vừa định lại mở miệng, một con thuyền nhỏ đang chạy nhanh đến bến tàu, trên thuyền một người cầm đầu, dáng người khôi ngô cao lớn, đúng là Cam Ninh, y liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Phi, hô lớn:
- Dật Tài huynh, ngươi quả nhiên ở trong này.
Dật Tài là tự của Tô Phi, Tô Phi nhận ra Cam Ninh, y mừng rỡ trong lòng, không đợi Trương Thạc nói thêm gì đi nữa, lập tức nghênh đón:
- Cam lão đệ, ngươi như thế nào tới đây.
Trương Thạc thấy Tô Phi không nghe lời nói của mình như vậy, ánh mắt lộ ra giận dữ, y vốn định nói cho Tô Phi, hiến Giang Hạ cho Lưu Biểu, cho dù không được phong làm Thái Thú Giang Hạ, cũng sẽ đạt được trọng dụng khác, này chẳng phải so với đi theo Lưu Cảnh còn tốt hơn nhiều, nhưng Tô Phi lại một lòng muốn đầu hàng Lưu Cảnh, không nghe y khuyên, trong lòng Trương Thạc vô cùng căm tức, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Cam Ninh nhảy xuống thuyền, cười lớn ôm lấy Tô Phi thật chặt:
- Nghe nói Hoàng Tổ đã chết, ta liền lo lắng an nguy của ngươi, biết được Dật Tài huynh bình yên vô sự, làm cho người ta vui sướng khôn kể a!
Tô Phi cũng thở dài:
- Đồng Cảm, ta cũng lo lắng an nguy của ngươi, quân Giang Đông bại lui, đối với mọi người chúng ta, đều là tin tức tốt.
Cam Ninh gật gật đầu:
- Đối với ta mà nói, ngươi đem Võ Xương hiến cho Cảnh công tử, mà không có cho Châu Mục, này mới là tốt nhất tin tức, Dật Tài huynh, ở thời khắc mấu chốt, ngươi đã đi đúng nước cờ này rồi.
Tô Phi vội vàng thấp giọng hỏi:
- Cam lão đệ có thể nói cho ta biết, Cảnh công tử chuẩn bị dùng ta như thế nào?
Cam Ninh cười cười, y chính là tới trước để trấn an Tô Phi, khiến Tô Phi thảnh thơi, không đến mức lại ngược lại nguyện trung thành với Lưu Biểu. Cam Ninh liền hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy bản thân có thể làm chức gì?
Tô Phi cười khổ một tiếng:
- Ta nghĩ như thế nào đều không thể tưởng được, quân sư có Từ Thứ, tướng lĩnh chủ yếu có ngươi, Hổ công tử, còn có Ngụy Diên, Liêu Hóa, Lý Tuấn, Tô Phi ta có thể làm cái gì?
Kỳ thật Tô Phi lo lắng nhất là, Lưu Cảnh vẫn như cũ để y làm Đô úy, nhưng chức Đô úy này liền thật sự là hư chức rồi, không có chút thực quyền nào, y không muốn lại làm Đô úy.
Cam Ninh vỗ vỗ bả vai y:
- Ta tới trước chính là nói việc này với ngươi, có ba chức vị tùy ngươi tuyển chọn, một tiếp tục đảm nhiệm Đô úy, làm trên danh nghĩa nhân vật số hai Giang Hạ, tiếp theo là đảm nhiệm Than quân tòng sự, hiệp trợ Từ Thứ chưởng quản quân vụ, lại có chính là vòng đảm nhiệm chức văn, đảm nhiệm Quận Thừa Giang Hạ.
Tô Phi cúi đầu không nói, hư chức Đô úy chắc là y sẽ không lại đảm nhiệm, mặc dù là hai ngàn thạch cao quan, đồng cấp với Thái Thú, nhưng y không có thèm, Tham quân tòng sự không tệ, khiến y có chút động tâm, nhưng Quận Thừa cũng là chức vụ cực mê người, tuy rằng chỉ có 600 thạch, nhưng Lưu Cảnh tất nhiên thiên về quân vụ, như vậy chính vụ quyền lớn ở Giang Hạ quận, trên thực tế ngay tại tay Quận Thừa.
Quận Thừa ban đầu là Chu Tịnh, khi thành Vũ Xương bị phá thì đầu hàng Giang Đông, sau bị quân Giang Đông cùng nhau mang đi, khiến chức Quận Thừa trống không. Tô Phi là người địa phương Giang Hạ, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của Quận Thừa, y trầm tư thật lâu sau, cười nói:
- Ta đây liền đổi nghề đi! Cảnh công tử không chê Tô Phi tài trí ngu dốt, ta nguyện nhận chức Quận Thừa.
Kỳ thật đây cũng là Lưu Cảnh hy vọng, hắn muốn thu quân Tô Phi, cũng không nguyện Tô Phi lại đảm nhiệm quân chức, cho nên đặc biệt đem chức Quận Thừa tặng cho y, vừa chiếm quân quyền của Tô Phi, cũng không bạc đãi y, coi như là tất cả đều vui vẻ.
Cam Ninh mừng rỡ, Tô Phi hiểu lí lẽ như thế, đã giảm bớt đi bao nhiêu phiền não và đấu tranh trong tương lai, cũng giảm bớt thế khó xử của y.
Lúc này, trên bến tàu truyền đến một tiếng hét to:
- Cập bờ!
Lưu Cảnh suất lĩnh hơn hai trăm thuyền chiến thuyền bắt đầu chậm rãi cập bờ, cầm đầu một con thuyền lớn ngàn thạch thuyền dẫn đầu cập bờ, một đội binh lính từ trên thuyền lớn đi xuống, Lưu Cảnh lập tức xuống thuyền lớn, hắn đi theo phía sau lão tướng Hoàng Trung và Nha tướng Ngụy Diên, Tô Phi vội vàng đón nhận trước, quì một gối nói:
- Tô Phi chờ đợi công tử nhiều ngày, nguyện hiệu lực vì công tử!
Cam Ninh thấp giọng nói một câu ở Lưu Cảnh bên tai, Lưu Cảnh gật gật đầu, liền vội vàng cười nâng Tô Phi dậy, khẽ cười nói:
- Tô công không chịu đầu hàng Giang Đông, có thể thấy được là người trung nghĩa, về sau chính vụ Giang Hạ, còn phải làm Tô công vất vả nhiều.
Những lời này tương đương thừa nhận Tô Phi làm Quận Thừa Giang Hạ, trong lòng Tô Phi mừng rỡ, lại khom người nói:
- Tô Phi nguyện kiệt tâm hết sức thống trị Giang Hạ, sẽ không để cho Cảnh công tử thất vọng.
Tô Phi lại hành lễ với Hoàng Trung, lúc này, mặt sau lại tiến lên hơn mười người quan viên văn võ, cùng nhau tham kiến Lưu Cảnh, Tô Phi kéo Trương Thạc lên trước cười nói:
- Vị này chính là Trương Quảng Nguyên tướng quân, lần này bảo toàn quân đội, có một nửa đều là bộ hạ của Trương tướng quân, về sau kính xin Cảnh công tử chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thạc tâm tình phức tạp, quì một gối thi lễ:
- Mạt tướng Trương Thạc tham kiến Cảnh công tử.
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy cười nói:
- Sớm nghe nói về Trương tướng quân là đứng đầu mười tám Nha tướng, Lưu Cảnh kính yêu đã lâu, hôm nay được gặp thật sự là may mắn ba kiếp.
- Cảnh công tử quá khen, Trương Thạc là loại người thô lỗ, về sau kính xin Cảnh công tử tha thứ nhiều hơn.
- Nhất định! Nhất định!
Lưu Cảnh thân thiết vỗ vỗ bả vai y, sang sảng mà cười nói:
- Hy vọng mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đem Giang Hạ tạo ra thành tường đồng vách sắt, khiến quân Giang Đông không dám lần nữa tây tiến thêm một bước.
Lúc này, Hoàng Trung đi lên phía trước nói:
- Trương Thạc, chúng ta đã lâu không gặp.
Trương Thạc lúc này mới thấy Hoàng Trung, y hoảng sợ, mười năm trước khi y ở Tương Dương mới tòng quân, Hoàng Trung đã là chủ tướng trong quân của y, nếu như nói Trương Thạc còn có chút không phục Lưu Cảnh, nhưng Hoàng Trung lại là người y tuyệt đối không dám xúc phạm, y cuống quít lại quỳ xuống đất, ôm quyền nói:
- Hoá ra lão tướng quân cũng tới, Trương Thạc thất lễ, mong lão tướng quân chớ trách.
Bên cạnh Lưu Cảnh thản nhiên cười, đây chính là hiệu quả hắn muốn, hôm nay hắn là vì đoạt quân quyền mà đến, vì để tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, Hoàng Trung phải tất yếu đi cùng mình.
Hoàng Trung trấn an Trương Thạc vài câu, lúc này Tô Phi lại đem những quan viên khác nhất nhất giới thiệu cho Lưu Cảnh nhận thức, mọi người lúc này mới vây quanh Lưu Cảnh, đi về hướng huyện Vũ Xương.
....
Huyện Vũ Xương là huyện lớn thứ nhất Giang Hạ, nơi quận trị sở, chu vi thành trì gần ba mươi dặm, hơn mười vạn nhân khẩu, đồng ruộng phụ cận mở mang, buôn bán phát đạt, là trọng địa sản xuất lương thực của Giang Hạ, Lưu Cảnh vào năm trước từng đến huyện Vũ Xương, ngay tại huyện Vũ Xương, y giết chết cháu Hoàng Tổ, kết thù hận với Hoàng Tổ.
Theo lý, Lưu Cảnh hẳn là thị sát một phen thị trấn, sau đó đi quận nha và trò chuyện với các quan viên, nhưng sự thật đều không phải là như thế, vào huyện Vũ Xương, Lưu Cảnh liền đi thẳng đến quân doanh, đối với hắn mà nói, thị trấn cũng không trọng yếu, quan trọng là... năm nghìn quân đội trong tay Tô Phi, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đem quân đội chặt chẽ khống chế ở trong tay mình.
Quân doanh đã ở trong huyện thành, ở thành tây, là một tòa quân doanh lớn chiếm gần ngàn mẫu đất, nguyên là nơi đóng quân của nha quân Hoàng Tổ, các phương diện điều kiện đều tốt lắm, hiện tại năm nghìn quân đội của Tô Phi liền trú đóng ở nơi này.
Tô Phi đã thừa nhận Lưu Cảnh làm đứng đầu Giang Hạ, hơn nữa cũng đã tiếp nhận chức Quận Thừa, như vậy quân đội trên tay y tự nhiên phải giao cho Lưu Cảnh. Trong đại trướng trung quân, gần trăm Nha tướng, quân hầu cùng với đồn trưởng tụ tập một nhà, tất cả mọi người đã biết, hôm nay để cho Lưu Cảnh tới tiếp quản quân đội, trong lòng của mỗi người đều bất an, tại tràng gió lốc Giang Hạ này, vận mệnh của bọn họ lại ở phương nào?
Ở phía trên lều lớn đứng mấy người, nguyên chủ là Tô Phi, tân chủ là Lưu Cảnh, cùng với Hoàng Trung, Ngụy Diên và Cam Ninh, hai bên còn có hai mươi người binh lính tinh nhuệ.
Bầu không khí trong đại trướng hơi dị thường, đây cũng không phải một buổi giao quyền chính quy, bọn họ khuyết thiếu thứ trọng yếu nhất, đó chính là quân phù của Lưu Biểu, không được Lưu Biểu bổ nhiệm và trao quân quyền, bọn họ giao quyền kiểu này có vẻ có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Các vị tướng quân!
Tô Phi lên giọng, chậm rãi nói với mọi người:
- Nói vậy tất cả mọi người đã biết, Cảnh công tử suất lĩnh quân Sài Tang đánh bại Tôn Quyền, đuổi quân Giang Đông ra khỏi Giang Hạ, khiến chúng ta tránh khỏi trở thành kết cục tù binh quân nô bi thảm, nhưng, chiến tranh cũng không có chấm dứt, quân Giang Đông không có trở về Giang Đông, mà là dừng lại ở thủy trại Bành Trạch, bất cứ lúc nào sẽ trở về Giang Hạ, cho nên tất cả quân coi giữ Giang Hạ nhất định phải đoàn kết nhất trí, nhất định phải thống nhất chỉ huy, vì thế, ta quyết định đem quân đội phục tùng cho Cảnh công tử chỉ huy, từ hiện tại bắt đầu, năm nghìn quân đội huyện Vũ Xương, chính thức giao cho Cảnh công tử.
Nói xong, y đem bội kiếm của mình giơ lên cao, trình cho Lưu Cảnh, đúng lúc này, bên dưới bỗng nhiên có người nói:
- Tô tướng quân, chúng ta vẫn là do Hoàng Thái thú chỉ huy, tuy rằng hiện tại Hoàng Thái thú đã không ở đây, có lẽ lấy thân phận của Cảnh công tử, có thể thay mặt được Hoàng Thái thú, nhưng có phải nên chờ một chút hay không, đợi Châu Mục chính thức bổ nhiệm xuống dưới, chúng ta mới nghe theo Cảnh công tử chỉ huy.
Ánh mắt mọi người trong đại trướng cùng nhau nhìn về phía người nói chuyện, đây là quan quân dáng người cao gầy, tên là Tưởng Trị, cũng là một thành viên Nha tướng, quan hệ với Trương Thạc vô cùng tốt.
Hai người sớm bàn định đầu hàng Lưu Biểu, mà không đầu hàng Lưu Cảnh, lúc này Trương Thạc chậm chạp không có nói lời phản đối, Tưởng Trị rốt cuộc không kìm nổi, đứng dậy.
Bọn họ lo lắng chính là thủ hạ binh lực của Tưởng Trị và Trương Thạc cộng lại, có khoảng ba nghìn người, chiếm hơn phân nửa, bọn họ rất rõ ràng, một khi bị Lưu Cảnh cướp lấy quân quyền, bọn họ liền khó bảo toàn.
Nếu Tưởng Trị nói lời phản đối, Trương Thạc cũng không tiếp tục trầm mặc, y cũng cao giọng nói:
- Ta tán thành ý kiến của Tưởng tướng quân, Cảnh công tử thân phận cao quý, chúng ta không dám đắc tội, nhưng quân quyền Kinh Châu thuộc sở hữu của Châu Mục, hiện tại Cảnh công tử muốn tiếp quản Hoàng Thái thú quân, ta cảm thấy cần phải đợi Châu Mục bổ nhiệm, như vậy danh chính ngôn thuận, cũng có thể khiến ba quân kính phục.
Trong đại trướng một mảnh tiếng bàn luận xôn xao, Lưu Cảnh đi từngbước một đến trước mặt Tưởng Trị, nhìn chằm chằm ánh mắt của y:
- Ngươi không phục quân lệnh của ta, phải không?
- Ty chức không có ý đó, chỉ nói là đợi Châu Mục…
Tưởng Trị còn chưa dứt lời, Lưu Cảnh mạnh liệt rút ra chiến đao, một đao đâm vào ngực của y. Tưởng Trị nằm mơ cũng không nghĩ tới Lưu Cảnh sẽ giết người, y tránh không kịp, bị một đao đâm xuyên qua ngực, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất mất mạng.
Trương Thạc chấn động, vừa định chạy tới ngoài trướng vải, mấy tên lính một loạt mà lên, ấn chặt y trên mặt đất, trói lại.
Lưu Cảnh lập tức một đao chặt bỏ đầu Tưởng Trị, hắn giơ đầu người lên cao cao, lớn tiếng hét:
- Chư tướng trong trướng vải, còn người nào không phục quân lệnh của Lưu Cảnh ta không?
......
Trên bến tàu, Tô Phi ngắm nhìn đội tàu Sài Tang từ xa xa lái tới, sau khi rút lui khỏi Hạ Khẩu, y chỉnh đốn bại binh Giang Hạ, không ngờ được hơn năm ngàn binh, mấy ngày này y vẫn dẫn binh trú đóng ở Phàn Khẩu, cho đến khi quân Giang Đông thảm bại ở Sài Tang, toàn quân rút lui khỏi Giang Hạ, y mới một lần nữa chiếm lĩnh huyện Vũ Xương.
Trong mắt của Tô Phi có chút phức tạp, không biết Lưu Cảnh sẽ cho y một cái địa vị như thế nào?
Một bên, phó tướng Trương Thạc của Tô Phi thấp giọng nói:
- Đô úy vì sao không phái người hiến Giang Hạ cho Châu Mục, khi đó chỉ sợ Châu Mục cũng sẽ bổ nhiệm Đô úy làm Thái Thú Giang Hạ.
Tô Phi thở dài một tiếng:
- Cảnh công tử đánh bại quân chủ lực Giang Đông, đại thế đã thành, ngươi cho là hắn còn có thể chấp thuận người khác nhúng chàm Giang Hạ sao? Chỉ sợ ngay cả Châu Mục cũng không có cách nào khác, cùng với bị hắn căm thù, không bằng chủ động hiến thành, ít nhất ở Giang Hạ còn có đất dung thân cho ta và ngươi.
Trương Thạc trầm mặc, y vừa định lại mở miệng, một con thuyền nhỏ đang chạy nhanh đến bến tàu, trên thuyền một người cầm đầu, dáng người khôi ngô cao lớn, đúng là Cam Ninh, y liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Phi, hô lớn:
- Dật Tài huynh, ngươi quả nhiên ở trong này.
Dật Tài là tự của Tô Phi, Tô Phi nhận ra Cam Ninh, y mừng rỡ trong lòng, không đợi Trương Thạc nói thêm gì đi nữa, lập tức nghênh đón:
- Cam lão đệ, ngươi như thế nào tới đây.
Trương Thạc thấy Tô Phi không nghe lời nói của mình như vậy, ánh mắt lộ ra giận dữ, y vốn định nói cho Tô Phi, hiến Giang Hạ cho Lưu Biểu, cho dù không được phong làm Thái Thú Giang Hạ, cũng sẽ đạt được trọng dụng khác, này chẳng phải so với đi theo Lưu Cảnh còn tốt hơn nhiều, nhưng Tô Phi lại một lòng muốn đầu hàng Lưu Cảnh, không nghe y khuyên, trong lòng Trương Thạc vô cùng căm tức, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Cam Ninh nhảy xuống thuyền, cười lớn ôm lấy Tô Phi thật chặt:
- Nghe nói Hoàng Tổ đã chết, ta liền lo lắng an nguy của ngươi, biết được Dật Tài huynh bình yên vô sự, làm cho người ta vui sướng khôn kể a!
Tô Phi cũng thở dài:
- Đồng Cảm, ta cũng lo lắng an nguy của ngươi, quân Giang Đông bại lui, đối với mọi người chúng ta, đều là tin tức tốt.
Cam Ninh gật gật đầu:
- Đối với ta mà nói, ngươi đem Võ Xương hiến cho Cảnh công tử, mà không có cho Châu Mục, này mới là tốt nhất tin tức, Dật Tài huynh, ở thời khắc mấu chốt, ngươi đã đi đúng nước cờ này rồi.
Tô Phi vội vàng thấp giọng hỏi:
- Cam lão đệ có thể nói cho ta biết, Cảnh công tử chuẩn bị dùng ta như thế nào?
Cam Ninh cười cười, y chính là tới trước để trấn an Tô Phi, khiến Tô Phi thảnh thơi, không đến mức lại ngược lại nguyện trung thành với Lưu Biểu. Cam Ninh liền hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy bản thân có thể làm chức gì?
Tô Phi cười khổ một tiếng:
- Ta nghĩ như thế nào đều không thể tưởng được, quân sư có Từ Thứ, tướng lĩnh chủ yếu có ngươi, Hổ công tử, còn có Ngụy Diên, Liêu Hóa, Lý Tuấn, Tô Phi ta có thể làm cái gì?
Kỳ thật Tô Phi lo lắng nhất là, Lưu Cảnh vẫn như cũ để y làm Đô úy, nhưng chức Đô úy này liền thật sự là hư chức rồi, không có chút thực quyền nào, y không muốn lại làm Đô úy.
Cam Ninh vỗ vỗ bả vai y:
- Ta tới trước chính là nói việc này với ngươi, có ba chức vị tùy ngươi tuyển chọn, một tiếp tục đảm nhiệm Đô úy, làm trên danh nghĩa nhân vật số hai Giang Hạ, tiếp theo là đảm nhiệm Than quân tòng sự, hiệp trợ Từ Thứ chưởng quản quân vụ, lại có chính là vòng đảm nhiệm chức văn, đảm nhiệm Quận Thừa Giang Hạ.
Tô Phi cúi đầu không nói, hư chức Đô úy chắc là y sẽ không lại đảm nhiệm, mặc dù là hai ngàn thạch cao quan, đồng cấp với Thái Thú, nhưng y không có thèm, Tham quân tòng sự không tệ, khiến y có chút động tâm, nhưng Quận Thừa cũng là chức vụ cực mê người, tuy rằng chỉ có 600 thạch, nhưng Lưu Cảnh tất nhiên thiên về quân vụ, như vậy chính vụ quyền lớn ở Giang Hạ quận, trên thực tế ngay tại tay Quận Thừa.
Quận Thừa ban đầu là Chu Tịnh, khi thành Vũ Xương bị phá thì đầu hàng Giang Đông, sau bị quân Giang Đông cùng nhau mang đi, khiến chức Quận Thừa trống không. Tô Phi là người địa phương Giang Hạ, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của Quận Thừa, y trầm tư thật lâu sau, cười nói:
- Ta đây liền đổi nghề đi! Cảnh công tử không chê Tô Phi tài trí ngu dốt, ta nguyện nhận chức Quận Thừa.
Kỳ thật đây cũng là Lưu Cảnh hy vọng, hắn muốn thu quân Tô Phi, cũng không nguyện Tô Phi lại đảm nhiệm quân chức, cho nên đặc biệt đem chức Quận Thừa tặng cho y, vừa chiếm quân quyền của Tô Phi, cũng không bạc đãi y, coi như là tất cả đều vui vẻ.
Cam Ninh mừng rỡ, Tô Phi hiểu lí lẽ như thế, đã giảm bớt đi bao nhiêu phiền não và đấu tranh trong tương lai, cũng giảm bớt thế khó xử của y.
Lúc này, trên bến tàu truyền đến một tiếng hét to:
- Cập bờ!
Lưu Cảnh suất lĩnh hơn hai trăm thuyền chiến thuyền bắt đầu chậm rãi cập bờ, cầm đầu một con thuyền lớn ngàn thạch thuyền dẫn đầu cập bờ, một đội binh lính từ trên thuyền lớn đi xuống, Lưu Cảnh lập tức xuống thuyền lớn, hắn đi theo phía sau lão tướng Hoàng Trung và Nha tướng Ngụy Diên, Tô Phi vội vàng đón nhận trước, quì một gối nói:
- Tô Phi chờ đợi công tử nhiều ngày, nguyện hiệu lực vì công tử!
Cam Ninh thấp giọng nói một câu ở Lưu Cảnh bên tai, Lưu Cảnh gật gật đầu, liền vội vàng cười nâng Tô Phi dậy, khẽ cười nói:
- Tô công không chịu đầu hàng Giang Đông, có thể thấy được là người trung nghĩa, về sau chính vụ Giang Hạ, còn phải làm Tô công vất vả nhiều.
Những lời này tương đương thừa nhận Tô Phi làm Quận Thừa Giang Hạ, trong lòng Tô Phi mừng rỡ, lại khom người nói:
- Tô Phi nguyện kiệt tâm hết sức thống trị Giang Hạ, sẽ không để cho Cảnh công tử thất vọng.
Tô Phi lại hành lễ với Hoàng Trung, lúc này, mặt sau lại tiến lên hơn mười người quan viên văn võ, cùng nhau tham kiến Lưu Cảnh, Tô Phi kéo Trương Thạc lên trước cười nói:
- Vị này chính là Trương Quảng Nguyên tướng quân, lần này bảo toàn quân đội, có một nửa đều là bộ hạ của Trương tướng quân, về sau kính xin Cảnh công tử chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thạc tâm tình phức tạp, quì một gối thi lễ:
- Mạt tướng Trương Thạc tham kiến Cảnh công tử.
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy cười nói:
- Sớm nghe nói về Trương tướng quân là đứng đầu mười tám Nha tướng, Lưu Cảnh kính yêu đã lâu, hôm nay được gặp thật sự là may mắn ba kiếp.
- Cảnh công tử quá khen, Trương Thạc là loại người thô lỗ, về sau kính xin Cảnh công tử tha thứ nhiều hơn.
- Nhất định! Nhất định!
Lưu Cảnh thân thiết vỗ vỗ bả vai y, sang sảng mà cười nói:
- Hy vọng mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đem Giang Hạ tạo ra thành tường đồng vách sắt, khiến quân Giang Đông không dám lần nữa tây tiến thêm một bước.
Lúc này, Hoàng Trung đi lên phía trước nói:
- Trương Thạc, chúng ta đã lâu không gặp.
Trương Thạc lúc này mới thấy Hoàng Trung, y hoảng sợ, mười năm trước khi y ở Tương Dương mới tòng quân, Hoàng Trung đã là chủ tướng trong quân của y, nếu như nói Trương Thạc còn có chút không phục Lưu Cảnh, nhưng Hoàng Trung lại là người y tuyệt đối không dám xúc phạm, y cuống quít lại quỳ xuống đất, ôm quyền nói:
- Hoá ra lão tướng quân cũng tới, Trương Thạc thất lễ, mong lão tướng quân chớ trách.
Bên cạnh Lưu Cảnh thản nhiên cười, đây chính là hiệu quả hắn muốn, hôm nay hắn là vì đoạt quân quyền mà đến, vì để tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, Hoàng Trung phải tất yếu đi cùng mình.
Hoàng Trung trấn an Trương Thạc vài câu, lúc này Tô Phi lại đem những quan viên khác nhất nhất giới thiệu cho Lưu Cảnh nhận thức, mọi người lúc này mới vây quanh Lưu Cảnh, đi về hướng huyện Vũ Xương.
....
Huyện Vũ Xương là huyện lớn thứ nhất Giang Hạ, nơi quận trị sở, chu vi thành trì gần ba mươi dặm, hơn mười vạn nhân khẩu, đồng ruộng phụ cận mở mang, buôn bán phát đạt, là trọng địa sản xuất lương thực của Giang Hạ, Lưu Cảnh vào năm trước từng đến huyện Vũ Xương, ngay tại huyện Vũ Xương, y giết chết cháu Hoàng Tổ, kết thù hận với Hoàng Tổ.
Theo lý, Lưu Cảnh hẳn là thị sát một phen thị trấn, sau đó đi quận nha và trò chuyện với các quan viên, nhưng sự thật đều không phải là như thế, vào huyện Vũ Xương, Lưu Cảnh liền đi thẳng đến quân doanh, đối với hắn mà nói, thị trấn cũng không trọng yếu, quan trọng là... năm nghìn quân đội trong tay Tô Phi, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đem quân đội chặt chẽ khống chế ở trong tay mình.
Quân doanh đã ở trong huyện thành, ở thành tây, là một tòa quân doanh lớn chiếm gần ngàn mẫu đất, nguyên là nơi đóng quân của nha quân Hoàng Tổ, các phương diện điều kiện đều tốt lắm, hiện tại năm nghìn quân đội của Tô Phi liền trú đóng ở nơi này.
Tô Phi đã thừa nhận Lưu Cảnh làm đứng đầu Giang Hạ, hơn nữa cũng đã tiếp nhận chức Quận Thừa, như vậy quân đội trên tay y tự nhiên phải giao cho Lưu Cảnh. Trong đại trướng trung quân, gần trăm Nha tướng, quân hầu cùng với đồn trưởng tụ tập một nhà, tất cả mọi người đã biết, hôm nay để cho Lưu Cảnh tới tiếp quản quân đội, trong lòng của mỗi người đều bất an, tại tràng gió lốc Giang Hạ này, vận mệnh của bọn họ lại ở phương nào?
Ở phía trên lều lớn đứng mấy người, nguyên chủ là Tô Phi, tân chủ là Lưu Cảnh, cùng với Hoàng Trung, Ngụy Diên và Cam Ninh, hai bên còn có hai mươi người binh lính tinh nhuệ.
Bầu không khí trong đại trướng hơi dị thường, đây cũng không phải một buổi giao quyền chính quy, bọn họ khuyết thiếu thứ trọng yếu nhất, đó chính là quân phù của Lưu Biểu, không được Lưu Biểu bổ nhiệm và trao quân quyền, bọn họ giao quyền kiểu này có vẻ có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Các vị tướng quân!
Tô Phi lên giọng, chậm rãi nói với mọi người:
- Nói vậy tất cả mọi người đã biết, Cảnh công tử suất lĩnh quân Sài Tang đánh bại Tôn Quyền, đuổi quân Giang Đông ra khỏi Giang Hạ, khiến chúng ta tránh khỏi trở thành kết cục tù binh quân nô bi thảm, nhưng, chiến tranh cũng không có chấm dứt, quân Giang Đông không có trở về Giang Đông, mà là dừng lại ở thủy trại Bành Trạch, bất cứ lúc nào sẽ trở về Giang Hạ, cho nên tất cả quân coi giữ Giang Hạ nhất định phải đoàn kết nhất trí, nhất định phải thống nhất chỉ huy, vì thế, ta quyết định đem quân đội phục tùng cho Cảnh công tử chỉ huy, từ hiện tại bắt đầu, năm nghìn quân đội huyện Vũ Xương, chính thức giao cho Cảnh công tử.
Nói xong, y đem bội kiếm của mình giơ lên cao, trình cho Lưu Cảnh, đúng lúc này, bên dưới bỗng nhiên có người nói:
- Tô tướng quân, chúng ta vẫn là do Hoàng Thái thú chỉ huy, tuy rằng hiện tại Hoàng Thái thú đã không ở đây, có lẽ lấy thân phận của Cảnh công tử, có thể thay mặt được Hoàng Thái thú, nhưng có phải nên chờ một chút hay không, đợi Châu Mục chính thức bổ nhiệm xuống dưới, chúng ta mới nghe theo Cảnh công tử chỉ huy.
Ánh mắt mọi người trong đại trướng cùng nhau nhìn về phía người nói chuyện, đây là quan quân dáng người cao gầy, tên là Tưởng Trị, cũng là một thành viên Nha tướng, quan hệ với Trương Thạc vô cùng tốt.
Hai người sớm bàn định đầu hàng Lưu Biểu, mà không đầu hàng Lưu Cảnh, lúc này Trương Thạc chậm chạp không có nói lời phản đối, Tưởng Trị rốt cuộc không kìm nổi, đứng dậy.
Bọn họ lo lắng chính là thủ hạ binh lực của Tưởng Trị và Trương Thạc cộng lại, có khoảng ba nghìn người, chiếm hơn phân nửa, bọn họ rất rõ ràng, một khi bị Lưu Cảnh cướp lấy quân quyền, bọn họ liền khó bảo toàn.
Nếu Tưởng Trị nói lời phản đối, Trương Thạc cũng không tiếp tục trầm mặc, y cũng cao giọng nói:
- Ta tán thành ý kiến của Tưởng tướng quân, Cảnh công tử thân phận cao quý, chúng ta không dám đắc tội, nhưng quân quyền Kinh Châu thuộc sở hữu của Châu Mục, hiện tại Cảnh công tử muốn tiếp quản Hoàng Thái thú quân, ta cảm thấy cần phải đợi Châu Mục bổ nhiệm, như vậy danh chính ngôn thuận, cũng có thể khiến ba quân kính phục.
Trong đại trướng một mảnh tiếng bàn luận xôn xao, Lưu Cảnh đi từngbước một đến trước mặt Tưởng Trị, nhìn chằm chằm ánh mắt của y:
- Ngươi không phục quân lệnh của ta, phải không?
- Ty chức không có ý đó, chỉ nói là đợi Châu Mục…
Tưởng Trị còn chưa dứt lời, Lưu Cảnh mạnh liệt rút ra chiến đao, một đao đâm vào ngực của y. Tưởng Trị nằm mơ cũng không nghĩ tới Lưu Cảnh sẽ giết người, y tránh không kịp, bị một đao đâm xuyên qua ngực, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất mất mạng.
Trương Thạc chấn động, vừa định chạy tới ngoài trướng vải, mấy tên lính một loạt mà lên, ấn chặt y trên mặt đất, trói lại.
Lưu Cảnh lập tức một đao chặt bỏ đầu Tưởng Trị, hắn giơ đầu người lên cao cao, lớn tiếng hét:
- Chư tướng trong trướng vải, còn người nào không phục quân lệnh của Lưu Cảnh ta không?
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.