Chương 195: Thâu tóm Giang Hạ
Cao Nguyệt
04/07/2017
Trong đại trướng lặng ngắt như tờ, dị thường yên
tĩnh. Phía sau Tưởng Trị là hơn mười tên thuộc hạ của gã. Ở lều lớn bên
kia, cũng tụ tập hơn hai mươi tên thuộc hạ.
Nhưng hơn mười người này không vì Tưởng Trị bị giết, Trương Thạc bị bắt mà hỗn loạn. Một mặt vì kẻ làm chủ tướng Tô Phi vẫn còn, mặt khác cũng vì e ngại uy vọng của Lưu Cảnh.
Cuộc chiến ở Sài Tang khiến uy vọng của Lưu Cảnh ở Giang Hạ đạt đến đỉnh điểm, không chỉ khiến dân chúng kính trọng và ngưỡng mộ mà ngay cảđối với binh lính của Hoàng Tổ trước đó cũng vô hình trung tạo nên uy vọng cực lớn.
Lúc này, Lưu Cảnh lại xách đao hướng trướng lớn đi đến. Trong mắt sát khí hừng hực. Đối với kẻ dám ngăn cản hắn thu binh quyền, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Trương Thạc nhìn chằm chằm chiến đao vấy máu của Lưu Cảnh, trong lòng của gã tuyệt vọng. Gã đưa ánh mắt van nài hướng về phía Tô Phi, Trương Thạc đi theo Tô Phi đã nhiều năm, giao tình thâm hậu. Trong đại doanh ở Hạ Khẩu. chonhs là Trương Thạc cứu Tô Phi ra, đối với Tô Phi gã có ân cứu mạng.
Tô Phi không đành lòng, vội vàng tiến lên khom người cầu tình:
- Trương tướng quân tuy rằng mạo phạm Cảnh công tử, nhưng xin Cảnh công tử nể mặt ta, tha cho gã một mạng, được không?
Hoàng Trung cũng không nhịn được nói:
- Cảnh công tử, Cảnh công tử, có thể cho ta chút mặt mũi hay không.
Trương Thạc lúc đầu là thuộc hạ của Hoàng Trung, đối với Hoàng Trung kính trọng càng nặng thêm. Nay mắt thấy Trương Thạc cũng bị giết, Hoàng Trung không đành lòng, cũng cầu xin Lưu Cảnh.
Nếu như nói thể diện của Tô Phi không ngăn được sát cơ của Lưu Cảnh, như vậy lại thêm thể diện của Hoàng Trung, rốt cuộc khiến một đao kia của Lưu Cảnh không thể chém xuống.
Hắn thu đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
- Dựa theo quân quy, kẻ không phục quân lệnh, trảm. Nể tình Tô tướng quân và Hoàng lão tướng quân cầu xin cho ngươi, ta tha cho ngươi tội chết, nhưng tội sống không thể tha.
Nói đến đây, Lưu Cảnh thét lớn với quân sĩ:
- Lột áo giáp cách chức, đuổi khỏi quân doanh!
Mấy tên lính cùng nhau động thủ, tháo khôi giáp của Trương Thạc, đưa gã ra khỏi lều lớn, trực tiếp đuổi khỏi quân doanh.
Dẹp được Tưởng Trị và Trương Thạc, Lưu Cảnh nâng cao chiến đao, đối với tướng sĩ trong trướng quát lớn:
- Lưu Cảnh ta tiếp quản quân quyền, còn có ai không phục!
Mấy tên quân hầu nhanh trí lúc này quỳ xuống:
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong đại tướng gần trăm tên quan quân nhất loạt quỳ xuống:
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong lòng Tô Phi thở dài một tiếng, gã rốt cuộc lĩnh giáo thủ đoạn thiết huyết đoạt quyền của Lưu Cảnh. Nếu gã thật sự đầu hàng Hoàng Tổ, như vậy lúc này người bị chặt rơi đầu cũng không phải Tưởng Trị, mà là Tô Phi gã rồi. Gã không thể không cảm thấy may mắn vì mình sáng suốt.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Kẻ cống hiến vì Lưu Cảnh ta, ta tất sẽ hậu đãi. Xin các vị tướng quân yên tâm, ta sẽ không tiếp tục thanh trừ, đây là lời hứa ta dành cho các vị.
Lời hứa này là cơn mưa đúng lúc, chư tướng trong lều lớn trong lòng mừng rỡ. Sự việc bọn họ sợ hãi nhất rốt cuộc đã giải quyết xong. Có được lời hứa của Lưu Cảnh, tiền đồ của bọn họ lại lần nữa rạng rỡ hẳn lên.
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Các tướng sĩ lúc này lại đồng loạt hô lớn, giờ đây trong giọng nói so với lúc nãy đã thêm vài phần thần phục.
Trong lòng Lưu Cảnh cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói với mọi người:
- Từ hôm nay trở đi, Tô Tướng quân sẽ không tiếp tục đảm nhiệm quân chức mà sẽ đảm nhiệm Quận thừa Giang Hạ. Về sau quân lương của chúng ta phải dựa vào Tô Quận thừa rồi.
Không khí trong trướng lớn lập tức dễ thở hơn. Tô Phi cười khổ một tiếng, quay sang chúng tướng giải thích:
- Mặc dù là Quận thừa, nhưng sau này vẫn là huynh đệ một nhà. Các vị có gì khó khắn, Tô Phi ta sẽ hết sức tương trợ.
Nói đến đây, gã đột nhiên cảm giác hơi không ổn, vội vàng bổ sung:
- Đương nhiên, có Cảnh công tử ở đây, khó khăn của chư vị cũng có thể dễ dàng được giải quyết, không cần ta phải nhiều chuyện rồi.
Tô Phi hướng Lưu Cảnh thi lễ, tạm thời rời khỏi trướng lớn. Gã đã trải qua phần chính thức trao quyền, không thích hợp đứng trong này nữa.
Trong đại trướng lúc này biến thành Lưu Cảnh giáo huấn thuộc hạ. Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn khoanh tay đi vài vòng, bấy giờ mới trầm giọng nói với chúng tướng:
- Vừa rồi Tô Quận thừa cũng nói, quân Giang Đông dừng lại ở Bành Trạch. Tuy rằng khả năng bọn chúng lại tấn công Giang Hạ không lớn, nhưng chúng ta vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải tăng mạnh đội quân chiến lực.
Lưu Cảnh dẫn đầu quân Sài Tang đánh bại quân chủ lực Giang Đông, lời hắn nói tự nhiên có uy thế không thể cãi. Chúng tướng không ai có lời dị nghị.
Lưu Cảnh lại nhìn các tướng lĩnh trương trướng một lần, tiếp tục chậm rãi nói:
- Quân Sài Tang cuối cùng có thể chiến thắng quân Giang Đông, nguyên nhân chủ yếu bởi ngày thường nghiêm túc huấn luyện. Cho nên ta cho phép tiếp tục theo sự huấn luyện đó, đối với việc trú quân ở Vũ Xương khổ luyện bảy ngày, về sau bảy ngày này liền do Hoàng lão Tướng quân toàn quyền phụ trách huấn luyện, Ngụy Tướng quân và Cam Tướng quân hiệp trợ. Trong bảy ngày này, liền vất vả các vị rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người không hiểu dụng ý thật sự của Lưu Cảnh, chẳng nhẽ thật sự vì phòng ngừa quân Giang Đông sao?
…….
Huấn luyện cho tới bây giờ đều là một loại thủ đoạn kiểm soát hữu hiệu của nhà binh. Trong khi huấn luyện tướng sĩ giáp mặt trao đổi, tất cả tướng sĩ đều phải đối mặt mới thuộc hạ mới, như vậy mới không thể gia tăng cậy binh.
Dựa theo kinh nghiệm, sau khi nghiêm khắc huấn luyện, quân đội sẽ vững chắc trong tay huấn luyện viên. Đây chính là mục đích của Lưu Cảnh, cũng là kết quả hắn mong đợi đạt được.
Từ quân doanh ra, dựa theo kế hoạch, Lưu Cảnh muốn đi quận nha nắm giữ chính vụ. Nhưng vừa ra khỏi đại doanh, Lưu Cảnh liền dừng bước, hắn nhớ tới một việc quan trọng.
Hắn quay đầu thanh âm lạnh lùng nói với quân sĩ đi theo mình:
- Ngươi mang theo vài huynh đệ tìm Trương Thạc, giết hắn, xách đầu đến gặp ta.
Cho dù nể mặt Tô Phi và Hoàng Trung, Lưu Cảnh không giết gã trong đại trướng, nhưng không có nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho kẻ này.
Trương Thạc là Nha tướng đứng đầu trong mười tám danh tướng của Hoàng Tổ, trong quân Giang Hạ có uy vọng rất lớn. Nếu không hoàn toàn diệt trừ kẻ này, sớm muốn gì gã cũng gây họa cho mình về sau.
Trên thực tế, cuộc chiến ở Sài Tang, quân đội của Lưu Cảnh cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Về sau Hoàng Trung dẫn quân trở về Trường Sa, quân sĩ trong tay hắn còn lại không là bao. Hắn nhất định phải dùng quân Giang Hạ bổ sung vào quân sĩ.
Hắn không hy vọng trong quá trình này xuất hiện bất kỳ sự nhiễu loạn bất ngờ nào. Hơn nữa, Trương Thạc bị chính mình đuổi ra khỏi quân doanh, gã tuyệt sẽ không cam lòng, tất nhiên sẽ đi phát hỏng quân Giang Hạ trong tay mình. Cho nên, nhất định diệt cỏ phải diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn.
Lý Thanh và Vương Thái giống nhau, cũng là một trong quân nô Khăn Vàng lúc trước được Lưu Cảnh phóng thích, đối với Lưu Cảnh trung thành tận tâm. Lần này trong chiến dịch Sài Tang họ biểu hiện càng thêm phần trung thành, được từ đồn trưởng đề thăng làm Quân hầu, thay thế vị trí Vương Thái.
Lý Thanh quỳ xuống đáp:
- Ty chức hiểu, lập tức đi tìm tên Trương Thạc kia.
……..
Quận nha Giang Hạ nằm phía bắc thành Vũ Xương. Gần cửa bắc là một tòa kiến trúc rộng trăm mẫu đất. Nơi này nhiều năm qua vẫn là quan nha của Hoàng Tổ. Lưu Cảnh thâu tóm Giang Hạ, chỗ quận nha Giang Hạ này đương nhiên cũng thu về dưới tay hắn.
Từ trong quân doanh đi ra, Lưu Cảnh vòng đến quận nha. Tô Phi đã tới từ trước, cùng chúng quan trong quận nha chào hỏi, cùng nhau đợi Lưu Cảnh đến, Tô Phi lại dẫn tất cả mọi người đến bái kiến.
Lưu Cảnh cũng không làm khó đám tiểu quan lại này. Bọn họ đối với hắn cũng rất quan trọng, bọn họ có thể bảo đảm sự vận hành trong quận Giang Hạ được diễn ra như bình thường.
Lưu Cảnh trấn an bọn họ thật tốt, nói rõ về bổng lộc, đãi ngộ ước chừng nửa canh giờ, sau đó mới cho họ lui ra. Nhẹ nhàng thở ra, lúc này hắn mới đứng dậy đánh giá gian phòng mình vừa tới.
Thẳng thắn mà nói, hắn rất thích quận nha này, rộng rãi, khí thế, lại khong mất đi sự tinh xảo thanh lịch. Chỗ này có thế nhìn thấy tiểu cảnh, nhìn ra được Hoàng Tổ xây dựng tòa quan nha này tốn không ít công phu. Gian phòng quan nha này cũng rộng rãi sáng sủa, đồ trang biện đều được chế thành từ lim thượng đẳng, vô cùng tinh tế.
Làm việc ở đây, quả thật khiến người ta có cảm giác nắm đại quyền trong tay. Tuy nhiên Lưu Cảnh còn chưa suy xét tốt, sau này mình có dời khỏi Vũ Xương hay không, hay lại tiếp tục ở lại Sài Tang.
Đồng thời, hắn vẫn có suy nghĩ khác, hắn muốn xây dựng sự nghiệp ở Hạ Khẩu, nói đó cắt giữa Hán Thủy và Trường Giang, vị thế chiến lược cực kỳ trọng yếu. Ở Hạ Khẩu xây dựng sự nghiệp, có lợi cho hắn nhìn ngắm được Tương Dương.
Lúc này, Tô Phi ở cửa cười nói:
- Cảnh công tử, ty chức có thể vào không?
- Mời vào!
Tô Phi tiến vào phòng, theo sau anh ta còn hai người nữa, một là Đặng Long, huyện lệnh Vũ Xương, xuất thân từ Đặng thị ở Nam Dương, là em trai út của Trị trung Đặng Nghĩa ở Kinh Châu và là bạn học của Hoàng Xạ, hai người có mối quan hệ rất khăng khít. Cho nên Đặng thị ở Nam Dương và Hoàng thị ở Nam Dương mặc dù là thế giao, nhưng Hoàng Tổ vẫn bổ nhiệm Đặng Long làm huyện lệnh huyện Vũ Xương.
Người còn lại Lưu Cảnh biết, chính là Chu Cốc, gia chủ Chu gia. Chu gia năm ngoái rời khỏi Sài Tang, rời bỏ Vũ Xương. Không ngờ thế sự khó lường, Hoàng Tổ bị giết, Chu Tịnh cũng đầu hàng, Lưu Cảnh thâu tóm quận Giang Hạ. Như vậy cuộc sống của Chu gia lại bắt đầu khó khăn rồi.
Tuy nhiên vợ còn của Tô Phi là nữ nhi Chu gia. Chính bởi tầng quan hệ này, Chu Cốc liền dựa vào mối ân tình của Tô Phi, hy vọng có thể được Lưu Cảnh bỏ qua. Dù sao hơn một năm nay Chu gia không xâm phạm đến lợi ích của Lưu Cảnh. Hơn nữa, bọn họ vốn rất khiêm tốn, chuẩn bị chịu sự trả thù của Hoàng Xạ.
- Hóa ra là Chu gia chủ, đã lâu không gặp.
Lưu Cảnh hướng sang Đặng Long gật đầu chào hỏi, lại nhìn Chu Cốc cười nói:
- Lệnh đệ đi Giang Đông, ta còn cho rằng Chu gia sẽ đi theo.
Chu Cốc sắc mặt đổi trắng, Lưu Cảnh nói những lời này biểu hiện quan trường Giang Hạ sẽ không dùng lại Chu gia. Trong lòng gã tuyệt vọng lại khẩn trương, thanh âm run rẩy:
- Chu gia… gốc ở Giang Hạ, sao có thể đi Giang Đông?
Lưu Cảnh cảm nhận được Chu Cốc khẩn trương, hắn đột nhiên hiểu được, Chu Cốc là hiểu lầm lời nói của mình. Hắn cười cười bảo:
- Chu gia chỉ cần tích cực nộp thuế ruộng, ủng hộ quân đội Giang Hạ là được. Trong mắt ta, Chu gia hay Chu gia, Đào gia không có gì khắc nhau, ta sẽ đối xử như nhau.
Lời của Lưu Cảnh đem lại cho Chu Cốc một tia hy vọng, gã vội vàng nói:
- Chu gia sẽ toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, tuyệt không có lòng hướng về Giang Đông.
Lưu Cảnh chẳng qua là cấp cho Tô Phi chút mặt mũi thôi, chuyện của Chu gia rất khó nói. Nếu Chu Tịnh cũng bị Tôn Quyền lợi dụng, khó bảo toàn Chu gia không phản bội Giang Hạ. Dù sao cũng là gia tộc đời trước, về sao lại quan sát tiếp! Hắn trấn an Chu Cốc thêm vài câu, Chu Cốc liền đứng dậy cáo từ.
Thực tế rất nhiều chuyện Lưu Cảnh muốn biết, chỉ có điều chưa có thời gian hỏi chi tiết, Thẳng đến khi Chu Cốc rời đi, hắn mới có cơ hội hỏi Tô Phi:
- Tô Quận thừa có tin tức gì của Hoàng Xạ không?
Đây là tin tức Lưu Cảnh đặc biệt quan tâm. Hắn biết quân đội trong tay Hoàng Xạ bị Chu Du đánh tan, nhưng lại không biết tình tiết, tung tích của Hoàng Xạ cũng không rõ. Mấu chốt là Hoàng gia ở Giang Hạ lực ảnh hưởng rất lớn. Một khi Lưu Biểu đem Hoàng Xạ bổ nhiệm làm Thái thú Giang Hạ, chỉ e gây bất lợi cho mình.
Tô Phi lắc đầu:
- Ty chức chỉ biết Hoàng Xạ trong loạn quân trốn thoát, y đi nơi nào ty chức không rõ. Tuy nhiên có thể khẳng định được, khi y chạy trốn bên người không còn tên lính tốt nào, tung tích không rõ, có lẽ y sẽ tới Tương Dương đầu nhập vào Thái gia. Công tử không cần đem người này để trong lòng.
- Vì sao?
Huyện lệnh Đặng Long đứng bên cạnh mỉm cười đấp:
- Hoàng Xạ ở trong quân Giang Hạ danh tiếng không tốt, đánh đâu bại đó, trong dân gian cũng không được mọi người kính yêu. Quan trọng hơn là, Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ, Hoàng Xạ cho dù trở lại Giang Hạ cũng không thể làm được gì.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Lưu Cảnh không hiểu hỏi:
- Cái gì gọi là “Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ”?
- Chắc công tử còn chưa biết! Hoàng thị sơn trang đã bị Tôn Quyền phái người giết hại toàn bộ, con cháu Hoàng gia từ ông lão tám mươi tuổi cho tới trẻ nhỏ ba tuổi, nam nữ lão ấu mấy trăm người một tên cũng không bỏ sót. Ty chức hôm trước mới tới Hoàng thị sơn trang, không ngờ tìm không ra một người họ Hoàng.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ. Hắn quả thật không biệt việc này, hắn cũng đang lo lắng việc xử lý Hoàng gia, lại không ngờ rằng Tôn Quyền tặng hắn một đại lễ, đem phiền não của hắn loại trừ triệt để. Thật không thể nào tốt hơn.
Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Vậy tài sản và đất đai của Hoàng gia hiện giờ xử trí thế nào?
Đặng Long liếc mắt nhìn Tô Phi, Tô Phi tiếp lời nói:
- Có một việc ty chức muốn nói rõ, ba vạn thạch lương thực của Hoàng gia đã bị ta chở đi, dùng làm lương thực cho năm nghìn binh sĩ. Về phần những tài sản khác, ty chức chưa lấy một vật, tất cả đều niêm phong cất vào kho trong Hoàng thị sơn trang.
Lưu Cảnh gật đầu, việc này rất bình thường. Năm nghìn quân sĩ của Tô Phi cần quân lương, anh ta là người Giang Hạ, không thể đi đánh cướp lương thực của dân, lấy lương thực của Hoàng gia là hợp tình hợp lý. Hắn không thể trách cứ được.
Tuy nhiên Lưu Cảnh càng quan tâm đến ruộng tốt của Hoàng gia. Hắn biết rằng ở Kinh Châu Hoàng gia được xưng tụng là đệ tam thế gia, sau hai nhà Thái gia và Khoái gia, gần như có được một nửa ruộng tốt của Giang Hạ.
Hắn lại hỏi:
- Như vậy ruộng đất đâu rồi, tình hình ruộng đất thế nào?
- Hồi bẩm Cảnh công tử, ruộng nương của gia tộc Hoàng thị ruộng tổng cộng có chín ngàn bốn trăm khoảnh, phân bố ở Vũ Xương và Hạ Khẩu. Hiện tại tất cả khế đất đều nằm ở huyện nha. Về phần xử trí như thế nào, ty chức và Quận thừa đều cho rằng nên chờ công tử quyết định.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:
- Sáng mai, chúng ta đến Hoàng thị sơn trang một chuyến, xem có thể thu hoạch được bao nhiêu.
Nhưng hơn mười người này không vì Tưởng Trị bị giết, Trương Thạc bị bắt mà hỗn loạn. Một mặt vì kẻ làm chủ tướng Tô Phi vẫn còn, mặt khác cũng vì e ngại uy vọng của Lưu Cảnh.
Cuộc chiến ở Sài Tang khiến uy vọng của Lưu Cảnh ở Giang Hạ đạt đến đỉnh điểm, không chỉ khiến dân chúng kính trọng và ngưỡng mộ mà ngay cảđối với binh lính của Hoàng Tổ trước đó cũng vô hình trung tạo nên uy vọng cực lớn.
Lúc này, Lưu Cảnh lại xách đao hướng trướng lớn đi đến. Trong mắt sát khí hừng hực. Đối với kẻ dám ngăn cản hắn thu binh quyền, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Trương Thạc nhìn chằm chằm chiến đao vấy máu của Lưu Cảnh, trong lòng của gã tuyệt vọng. Gã đưa ánh mắt van nài hướng về phía Tô Phi, Trương Thạc đi theo Tô Phi đã nhiều năm, giao tình thâm hậu. Trong đại doanh ở Hạ Khẩu. chonhs là Trương Thạc cứu Tô Phi ra, đối với Tô Phi gã có ân cứu mạng.
Tô Phi không đành lòng, vội vàng tiến lên khom người cầu tình:
- Trương tướng quân tuy rằng mạo phạm Cảnh công tử, nhưng xin Cảnh công tử nể mặt ta, tha cho gã một mạng, được không?
Hoàng Trung cũng không nhịn được nói:
- Cảnh công tử, Cảnh công tử, có thể cho ta chút mặt mũi hay không.
Trương Thạc lúc đầu là thuộc hạ của Hoàng Trung, đối với Hoàng Trung kính trọng càng nặng thêm. Nay mắt thấy Trương Thạc cũng bị giết, Hoàng Trung không đành lòng, cũng cầu xin Lưu Cảnh.
Nếu như nói thể diện của Tô Phi không ngăn được sát cơ của Lưu Cảnh, như vậy lại thêm thể diện của Hoàng Trung, rốt cuộc khiến một đao kia của Lưu Cảnh không thể chém xuống.
Hắn thu đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
- Dựa theo quân quy, kẻ không phục quân lệnh, trảm. Nể tình Tô tướng quân và Hoàng lão tướng quân cầu xin cho ngươi, ta tha cho ngươi tội chết, nhưng tội sống không thể tha.
Nói đến đây, Lưu Cảnh thét lớn với quân sĩ:
- Lột áo giáp cách chức, đuổi khỏi quân doanh!
Mấy tên lính cùng nhau động thủ, tháo khôi giáp của Trương Thạc, đưa gã ra khỏi lều lớn, trực tiếp đuổi khỏi quân doanh.
Dẹp được Tưởng Trị và Trương Thạc, Lưu Cảnh nâng cao chiến đao, đối với tướng sĩ trong trướng quát lớn:
- Lưu Cảnh ta tiếp quản quân quyền, còn có ai không phục!
Mấy tên quân hầu nhanh trí lúc này quỳ xuống:
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong đại tướng gần trăm tên quan quân nhất loạt quỳ xuống:
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong lòng Tô Phi thở dài một tiếng, gã rốt cuộc lĩnh giáo thủ đoạn thiết huyết đoạt quyền của Lưu Cảnh. Nếu gã thật sự đầu hàng Hoàng Tổ, như vậy lúc này người bị chặt rơi đầu cũng không phải Tưởng Trị, mà là Tô Phi gã rồi. Gã không thể không cảm thấy may mắn vì mình sáng suốt.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Kẻ cống hiến vì Lưu Cảnh ta, ta tất sẽ hậu đãi. Xin các vị tướng quân yên tâm, ta sẽ không tiếp tục thanh trừ, đây là lời hứa ta dành cho các vị.
Lời hứa này là cơn mưa đúng lúc, chư tướng trong lều lớn trong lòng mừng rỡ. Sự việc bọn họ sợ hãi nhất rốt cuộc đã giải quyết xong. Có được lời hứa của Lưu Cảnh, tiền đồ của bọn họ lại lần nữa rạng rỡ hẳn lên.
- Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Các tướng sĩ lúc này lại đồng loạt hô lớn, giờ đây trong giọng nói so với lúc nãy đã thêm vài phần thần phục.
Trong lòng Lưu Cảnh cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói với mọi người:
- Từ hôm nay trở đi, Tô Tướng quân sẽ không tiếp tục đảm nhiệm quân chức mà sẽ đảm nhiệm Quận thừa Giang Hạ. Về sau quân lương của chúng ta phải dựa vào Tô Quận thừa rồi.
Không khí trong trướng lớn lập tức dễ thở hơn. Tô Phi cười khổ một tiếng, quay sang chúng tướng giải thích:
- Mặc dù là Quận thừa, nhưng sau này vẫn là huynh đệ một nhà. Các vị có gì khó khắn, Tô Phi ta sẽ hết sức tương trợ.
Nói đến đây, gã đột nhiên cảm giác hơi không ổn, vội vàng bổ sung:
- Đương nhiên, có Cảnh công tử ở đây, khó khăn của chư vị cũng có thể dễ dàng được giải quyết, không cần ta phải nhiều chuyện rồi.
Tô Phi hướng Lưu Cảnh thi lễ, tạm thời rời khỏi trướng lớn. Gã đã trải qua phần chính thức trao quyền, không thích hợp đứng trong này nữa.
Trong đại trướng lúc này biến thành Lưu Cảnh giáo huấn thuộc hạ. Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn khoanh tay đi vài vòng, bấy giờ mới trầm giọng nói với chúng tướng:
- Vừa rồi Tô Quận thừa cũng nói, quân Giang Đông dừng lại ở Bành Trạch. Tuy rằng khả năng bọn chúng lại tấn công Giang Hạ không lớn, nhưng chúng ta vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải tăng mạnh đội quân chiến lực.
Lưu Cảnh dẫn đầu quân Sài Tang đánh bại quân chủ lực Giang Đông, lời hắn nói tự nhiên có uy thế không thể cãi. Chúng tướng không ai có lời dị nghị.
Lưu Cảnh lại nhìn các tướng lĩnh trương trướng một lần, tiếp tục chậm rãi nói:
- Quân Sài Tang cuối cùng có thể chiến thắng quân Giang Đông, nguyên nhân chủ yếu bởi ngày thường nghiêm túc huấn luyện. Cho nên ta cho phép tiếp tục theo sự huấn luyện đó, đối với việc trú quân ở Vũ Xương khổ luyện bảy ngày, về sau bảy ngày này liền do Hoàng lão Tướng quân toàn quyền phụ trách huấn luyện, Ngụy Tướng quân và Cam Tướng quân hiệp trợ. Trong bảy ngày này, liền vất vả các vị rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người không hiểu dụng ý thật sự của Lưu Cảnh, chẳng nhẽ thật sự vì phòng ngừa quân Giang Đông sao?
…….
Huấn luyện cho tới bây giờ đều là một loại thủ đoạn kiểm soát hữu hiệu của nhà binh. Trong khi huấn luyện tướng sĩ giáp mặt trao đổi, tất cả tướng sĩ đều phải đối mặt mới thuộc hạ mới, như vậy mới không thể gia tăng cậy binh.
Dựa theo kinh nghiệm, sau khi nghiêm khắc huấn luyện, quân đội sẽ vững chắc trong tay huấn luyện viên. Đây chính là mục đích của Lưu Cảnh, cũng là kết quả hắn mong đợi đạt được.
Từ quân doanh ra, dựa theo kế hoạch, Lưu Cảnh muốn đi quận nha nắm giữ chính vụ. Nhưng vừa ra khỏi đại doanh, Lưu Cảnh liền dừng bước, hắn nhớ tới một việc quan trọng.
Hắn quay đầu thanh âm lạnh lùng nói với quân sĩ đi theo mình:
- Ngươi mang theo vài huynh đệ tìm Trương Thạc, giết hắn, xách đầu đến gặp ta.
Cho dù nể mặt Tô Phi và Hoàng Trung, Lưu Cảnh không giết gã trong đại trướng, nhưng không có nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho kẻ này.
Trương Thạc là Nha tướng đứng đầu trong mười tám danh tướng của Hoàng Tổ, trong quân Giang Hạ có uy vọng rất lớn. Nếu không hoàn toàn diệt trừ kẻ này, sớm muốn gì gã cũng gây họa cho mình về sau.
Trên thực tế, cuộc chiến ở Sài Tang, quân đội của Lưu Cảnh cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Về sau Hoàng Trung dẫn quân trở về Trường Sa, quân sĩ trong tay hắn còn lại không là bao. Hắn nhất định phải dùng quân Giang Hạ bổ sung vào quân sĩ.
Hắn không hy vọng trong quá trình này xuất hiện bất kỳ sự nhiễu loạn bất ngờ nào. Hơn nữa, Trương Thạc bị chính mình đuổi ra khỏi quân doanh, gã tuyệt sẽ không cam lòng, tất nhiên sẽ đi phát hỏng quân Giang Hạ trong tay mình. Cho nên, nhất định diệt cỏ phải diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn.
Lý Thanh và Vương Thái giống nhau, cũng là một trong quân nô Khăn Vàng lúc trước được Lưu Cảnh phóng thích, đối với Lưu Cảnh trung thành tận tâm. Lần này trong chiến dịch Sài Tang họ biểu hiện càng thêm phần trung thành, được từ đồn trưởng đề thăng làm Quân hầu, thay thế vị trí Vương Thái.
Lý Thanh quỳ xuống đáp:
- Ty chức hiểu, lập tức đi tìm tên Trương Thạc kia.
……..
Quận nha Giang Hạ nằm phía bắc thành Vũ Xương. Gần cửa bắc là một tòa kiến trúc rộng trăm mẫu đất. Nơi này nhiều năm qua vẫn là quan nha của Hoàng Tổ. Lưu Cảnh thâu tóm Giang Hạ, chỗ quận nha Giang Hạ này đương nhiên cũng thu về dưới tay hắn.
Từ trong quân doanh đi ra, Lưu Cảnh vòng đến quận nha. Tô Phi đã tới từ trước, cùng chúng quan trong quận nha chào hỏi, cùng nhau đợi Lưu Cảnh đến, Tô Phi lại dẫn tất cả mọi người đến bái kiến.
Lưu Cảnh cũng không làm khó đám tiểu quan lại này. Bọn họ đối với hắn cũng rất quan trọng, bọn họ có thể bảo đảm sự vận hành trong quận Giang Hạ được diễn ra như bình thường.
Lưu Cảnh trấn an bọn họ thật tốt, nói rõ về bổng lộc, đãi ngộ ước chừng nửa canh giờ, sau đó mới cho họ lui ra. Nhẹ nhàng thở ra, lúc này hắn mới đứng dậy đánh giá gian phòng mình vừa tới.
Thẳng thắn mà nói, hắn rất thích quận nha này, rộng rãi, khí thế, lại khong mất đi sự tinh xảo thanh lịch. Chỗ này có thế nhìn thấy tiểu cảnh, nhìn ra được Hoàng Tổ xây dựng tòa quan nha này tốn không ít công phu. Gian phòng quan nha này cũng rộng rãi sáng sủa, đồ trang biện đều được chế thành từ lim thượng đẳng, vô cùng tinh tế.
Làm việc ở đây, quả thật khiến người ta có cảm giác nắm đại quyền trong tay. Tuy nhiên Lưu Cảnh còn chưa suy xét tốt, sau này mình có dời khỏi Vũ Xương hay không, hay lại tiếp tục ở lại Sài Tang.
Đồng thời, hắn vẫn có suy nghĩ khác, hắn muốn xây dựng sự nghiệp ở Hạ Khẩu, nói đó cắt giữa Hán Thủy và Trường Giang, vị thế chiến lược cực kỳ trọng yếu. Ở Hạ Khẩu xây dựng sự nghiệp, có lợi cho hắn nhìn ngắm được Tương Dương.
Lúc này, Tô Phi ở cửa cười nói:
- Cảnh công tử, ty chức có thể vào không?
- Mời vào!
Tô Phi tiến vào phòng, theo sau anh ta còn hai người nữa, một là Đặng Long, huyện lệnh Vũ Xương, xuất thân từ Đặng thị ở Nam Dương, là em trai út của Trị trung Đặng Nghĩa ở Kinh Châu và là bạn học của Hoàng Xạ, hai người có mối quan hệ rất khăng khít. Cho nên Đặng thị ở Nam Dương và Hoàng thị ở Nam Dương mặc dù là thế giao, nhưng Hoàng Tổ vẫn bổ nhiệm Đặng Long làm huyện lệnh huyện Vũ Xương.
Người còn lại Lưu Cảnh biết, chính là Chu Cốc, gia chủ Chu gia. Chu gia năm ngoái rời khỏi Sài Tang, rời bỏ Vũ Xương. Không ngờ thế sự khó lường, Hoàng Tổ bị giết, Chu Tịnh cũng đầu hàng, Lưu Cảnh thâu tóm quận Giang Hạ. Như vậy cuộc sống của Chu gia lại bắt đầu khó khăn rồi.
Tuy nhiên vợ còn của Tô Phi là nữ nhi Chu gia. Chính bởi tầng quan hệ này, Chu Cốc liền dựa vào mối ân tình của Tô Phi, hy vọng có thể được Lưu Cảnh bỏ qua. Dù sao hơn một năm nay Chu gia không xâm phạm đến lợi ích của Lưu Cảnh. Hơn nữa, bọn họ vốn rất khiêm tốn, chuẩn bị chịu sự trả thù của Hoàng Xạ.
- Hóa ra là Chu gia chủ, đã lâu không gặp.
Lưu Cảnh hướng sang Đặng Long gật đầu chào hỏi, lại nhìn Chu Cốc cười nói:
- Lệnh đệ đi Giang Đông, ta còn cho rằng Chu gia sẽ đi theo.
Chu Cốc sắc mặt đổi trắng, Lưu Cảnh nói những lời này biểu hiện quan trường Giang Hạ sẽ không dùng lại Chu gia. Trong lòng gã tuyệt vọng lại khẩn trương, thanh âm run rẩy:
- Chu gia… gốc ở Giang Hạ, sao có thể đi Giang Đông?
Lưu Cảnh cảm nhận được Chu Cốc khẩn trương, hắn đột nhiên hiểu được, Chu Cốc là hiểu lầm lời nói của mình. Hắn cười cười bảo:
- Chu gia chỉ cần tích cực nộp thuế ruộng, ủng hộ quân đội Giang Hạ là được. Trong mắt ta, Chu gia hay Chu gia, Đào gia không có gì khắc nhau, ta sẽ đối xử như nhau.
Lời của Lưu Cảnh đem lại cho Chu Cốc một tia hy vọng, gã vội vàng nói:
- Chu gia sẽ toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, tuyệt không có lòng hướng về Giang Đông.
Lưu Cảnh chẳng qua là cấp cho Tô Phi chút mặt mũi thôi, chuyện của Chu gia rất khó nói. Nếu Chu Tịnh cũng bị Tôn Quyền lợi dụng, khó bảo toàn Chu gia không phản bội Giang Hạ. Dù sao cũng là gia tộc đời trước, về sao lại quan sát tiếp! Hắn trấn an Chu Cốc thêm vài câu, Chu Cốc liền đứng dậy cáo từ.
Thực tế rất nhiều chuyện Lưu Cảnh muốn biết, chỉ có điều chưa có thời gian hỏi chi tiết, Thẳng đến khi Chu Cốc rời đi, hắn mới có cơ hội hỏi Tô Phi:
- Tô Quận thừa có tin tức gì của Hoàng Xạ không?
Đây là tin tức Lưu Cảnh đặc biệt quan tâm. Hắn biết quân đội trong tay Hoàng Xạ bị Chu Du đánh tan, nhưng lại không biết tình tiết, tung tích của Hoàng Xạ cũng không rõ. Mấu chốt là Hoàng gia ở Giang Hạ lực ảnh hưởng rất lớn. Một khi Lưu Biểu đem Hoàng Xạ bổ nhiệm làm Thái thú Giang Hạ, chỉ e gây bất lợi cho mình.
Tô Phi lắc đầu:
- Ty chức chỉ biết Hoàng Xạ trong loạn quân trốn thoát, y đi nơi nào ty chức không rõ. Tuy nhiên có thể khẳng định được, khi y chạy trốn bên người không còn tên lính tốt nào, tung tích không rõ, có lẽ y sẽ tới Tương Dương đầu nhập vào Thái gia. Công tử không cần đem người này để trong lòng.
- Vì sao?
Huyện lệnh Đặng Long đứng bên cạnh mỉm cười đấp:
- Hoàng Xạ ở trong quân Giang Hạ danh tiếng không tốt, đánh đâu bại đó, trong dân gian cũng không được mọi người kính yêu. Quan trọng hơn là, Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ, Hoàng Xạ cho dù trở lại Giang Hạ cũng không thể làm được gì.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Lưu Cảnh không hiểu hỏi:
- Cái gì gọi là “Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ”?
- Chắc công tử còn chưa biết! Hoàng thị sơn trang đã bị Tôn Quyền phái người giết hại toàn bộ, con cháu Hoàng gia từ ông lão tám mươi tuổi cho tới trẻ nhỏ ba tuổi, nam nữ lão ấu mấy trăm người một tên cũng không bỏ sót. Ty chức hôm trước mới tới Hoàng thị sơn trang, không ngờ tìm không ra một người họ Hoàng.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ. Hắn quả thật không biệt việc này, hắn cũng đang lo lắng việc xử lý Hoàng gia, lại không ngờ rằng Tôn Quyền tặng hắn một đại lễ, đem phiền não của hắn loại trừ triệt để. Thật không thể nào tốt hơn.
Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Vậy tài sản và đất đai của Hoàng gia hiện giờ xử trí thế nào?
Đặng Long liếc mắt nhìn Tô Phi, Tô Phi tiếp lời nói:
- Có một việc ty chức muốn nói rõ, ba vạn thạch lương thực của Hoàng gia đã bị ta chở đi, dùng làm lương thực cho năm nghìn binh sĩ. Về phần những tài sản khác, ty chức chưa lấy một vật, tất cả đều niêm phong cất vào kho trong Hoàng thị sơn trang.
Lưu Cảnh gật đầu, việc này rất bình thường. Năm nghìn quân sĩ của Tô Phi cần quân lương, anh ta là người Giang Hạ, không thể đi đánh cướp lương thực của dân, lấy lương thực của Hoàng gia là hợp tình hợp lý. Hắn không thể trách cứ được.
Tuy nhiên Lưu Cảnh càng quan tâm đến ruộng tốt của Hoàng gia. Hắn biết rằng ở Kinh Châu Hoàng gia được xưng tụng là đệ tam thế gia, sau hai nhà Thái gia và Khoái gia, gần như có được một nửa ruộng tốt của Giang Hạ.
Hắn lại hỏi:
- Như vậy ruộng đất đâu rồi, tình hình ruộng đất thế nào?
- Hồi bẩm Cảnh công tử, ruộng nương của gia tộc Hoàng thị ruộng tổng cộng có chín ngàn bốn trăm khoảnh, phân bố ở Vũ Xương và Hạ Khẩu. Hiện tại tất cả khế đất đều nằm ở huyện nha. Về phần xử trí như thế nào, ty chức và Quận thừa đều cho rằng nên chờ công tử quyết định.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:
- Sáng mai, chúng ta đến Hoàng thị sơn trang một chuyến, xem có thể thu hoạch được bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.