Chương 18: Lại gặp Thái phu nhân
Cao Nguyệt
08/10/2014
Lưu Cảnh giờ mới hiểu tâm ý của Lưu Tông, hóa ra đối phương muốn Huyền Lân kiếm của
mình, việc phẩm đao chỉ là một cái bẫy, thứ muốn mình đáp lễ chính là
thanh kiếm này.
Thảo nào mà đối phương thay đổi 180 độ, vô cùng nhiệt tình.
Thật ra thì Lưu Cảnh cũng không thích thanh kiếm này, hắn muốn Lưu Biểu đưa cho một thanh đao tốt hơn, nếu như thanh kiếm này không phải do Lưu Biểu cho, hắn cũng sẽ đưa cho Lưu Tông.
Quan trọng đây là kiếm Lưu Biểu cho hắn, là bội kiếm tùy thân của Lưu Biểu, không hiểu tại sao lão không cho con trai mình mà lại cho Lưu Cảnh, trong này tất có duyên cớ, trước khi tìm hiểu rõ ngọn ngành, hắn không dám tùy tiện cầm ra đổi đao.
Mặt khác, Lưu Tông bố trí cái bẫy này để lấy kiếm cũng khiến hắn khó chịu, có cảm giác mình bị lừa.
Mặc dù Lưu Cảnh rất muốn bội đao của Điển Vi, nhưng không phải thứ gì cũng đem ra đổi vô nguyên tắc được. Hắn buông đao, cười nhạt nói:
"Nếu như Tông huynh thích thanh kiếm này, đệ cho huynh cũng không sao, chẳng qua đây là kiếm bá phụ ban, để cho đệ đi xin phép bá phụ rồi sẽ hai tay dâng kiếm cho Tông huynh có được không?"
Lưu Tông làm sao dám để cho cha hắn biết, ý của hắn là lén đổi kiếm, nếu như Lưu Cảnh nói phải xin phép cha vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Trong lòng hắn đại hận, cười khan hai tiếng nói:
"Chẳng qua chỉ muốn đùa với đệ một chút, ta không có ý muốn lấy kiếm của đệ, Cảnh đệ quá lo lắng rồi, ha ha!"
Hắn cũng không nhắc lại chuyện tặng đao, trực tiếp nhặt ba thanh đao cất vào rương, liếc mắt nhìn thanh kiếm một cái, tròng mắt xoay tròn, cười nói:
"Đúng rồi, ta còn muốn nói với đệ một chuyện."
"Có chuyện gì Tông huynh xin cứ nói!"
Lúc này trong lòng Lưu Cảnh rất ghét Lưu Tông, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói Lưu Tông hèn yếu vô năng, thế nhưng tên Lưu Tông trước mắt này lại ngạo mạn dối trá, hơn nữa bụng dạ hẹp hòi, vừa mới nói tặng đao cho mình giờ lại cất đi, hắn cứ tặng đao trước cho mình, chẳng nhẽ mình không biết tìm cách tặng lại kiếm cho hắn hay sao?
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình cầm đao là sẽ khiến hắn mất không, thua thiệt hay sao? Ngay cả chút chuyện đối nhân xử thế này mà cũng không biết.
Lưu Cảnh cảm thấy Lưu Tông không giống con của chư hầu một phương, mà giống như con trai của một gã bán hàng rong, tính toán chi li, rất sợ mình thua thiệt, khó trách Tào Tháo nói con của Lưu Cảnh Thăng chỉ là chó!
Lưu Tông cất đao vào rương, khóa kỹ lại rồi mới cười híp mắt nói:
"Lần trước chẳng phải đệ muốn học kiếm hay sao? Ta vẫn nghe ngóng giúp đệ, đệ nhất kiếm quán của Tương Dương đang chiêu mộ học trò, mặc dù điều kiện tương đối cao, nhưng với thân phận của đệ thì không có vấn đề gì, có muốn đi thử một lần hay không?"
Lưu Cảnh không biết kiếm quán có quy củ gì, nhưng hắn đã biết Lưu Tông là người nào, đối phương tính toán mọi cách để chiếm đoạt kiếm của mình, rất có thể cái chiêu đệ nhất kiếm quán Tương Dương sẽ ẩn nấp một vài trò bẩn thỉu nào đó.
Lưu Cảnh kể từ khi học được bí quyết võ công của Triệu Vân thì chẳng còn chút hứng thú với nào kiếm quán với đao quán, quan trọng hơn là hắn không thích tên Lưu Tông này, không muốn giao thiệp với đối phương.
Hắn đứng lên cười nói:
"Võ nghệ đệ kém, làm gì có tư cách vào kiếm quán học võ, đa tạ ý tốt của Tông huynh, cáo từ."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi thư phòng của Lưu Tông về nhà mình, Lưu Tông không nghĩ tới Lưu Cảnh lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, hắn ngẩn người, hóa ra đối phương không nể mặt mình.
... . . .
Sáng sớm hôm sau, những tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức Lưu Cảnh từ trong mộng, những tia sáng bình minh chiếu vào trong phòng, hóa ra trời đã sáng.
Tâm trạng hắn như đưa đám, tối hôm qua hắn còn dự kiến dậy sớm luyện võ, không nghĩ tới lúc tỉnh là mặt trời đã lên cao, nhưng cũng vì vậy mà hắn được một giấc ngủ ngon.
Lúc này, cửa mở ra, Mông thúc xuất hiện ở cửa, lão chỉ chỉ ra ngoài cửa, nói:
"Công tử, phu nhân mời người qua đó một chuyến."
"Ta đây đi ngay!"
Lưu Cảnh đứng ở trên giường nhảy lên một cái, tinh thần vô cùng thoải mái, Mông thúc không nhịn được toét miệng cười, trước kia lão gia cũng hoạt bát như vậy.
"Công tử, phải tắm trước đã, tôi đi đun nước."
"Đa tạ Mông thúc, sau này dùng nước giếng là được, ta không có thói quen dùng nước nóng."
Lưu Cảnh vặn người một cái, nở nụ cười. Mặc dù lần trước thái độ của Thái phu nhân đối với hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn cũng không so đo, dù sao Thái phu nhân vừa mới sảy thai, hắn có thể hiểu nỗi đau mất con của cô ta.
Hơn nữa Thái phu nhân là chủ mẫu của Lưu phủ, về tình về lý hắn cũng nên đi bái kiến một chút.
Thấy hắn cười, Mông thúc có phần chua xót, vội vàng đi ra phòng ngoài:
"Công tử, chúng ta phải nhanh một chút, đừng để phu nhân sốt ruột vì chờ lâu."
Lưu Cảnh rửa mặt thật nhanh, buộc tóc một cách đơn giản rồi đi tới chỗ thị nữ đứng ngoài cửa chờ.
"Đã để cho tỷ đợi lâu rồi."
Thị nữ mặc áo xanh quan sát công tử Cảnh, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
"Công tử Cảnh, xin mời đi theo tôi!"
Lưu Cảnh đi theo thị nữ vào sâu trong phủ, dọc đường hết nhìn đông tới nhìn tây, vô cùng tò mò với đình đài lầu các nơi đây, hóa ra bên trong Lưu phủ còn có rất nhiều ngôi nhà, đình đài lầu các đẹp như vậy.
Thị nữ đi trước Lưu Cảnh có chút ưu tư lo lắng:
'Thiếu niên này, ài! Đáng tiếc...'
Đi qua cầu nhỏ tiến vào trong một tòa nhà tinh xảo, một căn nhà nhỏ hai tầng màu đỏ xuất hiện trước mặt Lưu Cảnh, nơi này chính là nhà của Thái phu nhân, đàn ông lạ không được vào, Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu, hơn nữa cũng chưa đầy mười sáu tuổi nên có thể vào bên trong.
"Khi gặp phu nhân nên lễ phép một chút!"
Thị nữ lặp đi lặp lại dặn dò rồi đi vào trong nhà, phòng ngoài chính là nơi tiếp khách, thị nữ đi tới trước cửa thi lễ một cái:
"Phu nhân, công tử Cảnh tới rồi."
"Vào đi!"
Giọng nói trong phòng rất lạnh lùng, trong giọng còn mang sự hận thù, nụ cười Lưu Cảnh trên mặt biến mất, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Thái phu nhân, cô ta hình như có sự hận thù không nhỏ đối với hắn.
Thiên hạ không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận, hắn cũng muốn biết vì sao mình đắc tội cô ta?
... . . .
Trong phòng, Thái phu nhân mặc một bộ quần áo trắng, khoác thêm một cái áo bào, ánh mắt lãnh đạm, chuyện bà mo nàng không nói cho chồng biết, nàng biết ông chồng mình chán ghét chuyện mê tín, nói ra chỉ càng khiến thêm chồng mình bất mãn.
Chuyện này nàng sẽ không nhắc lại, nhưng cái tên Lưu Cảnh như đã khắc sâu vào trong lòng, giống như một cái gai nhọn lúc nào cũng chọc vào người, khiến nàng đau đớn và nhớ tới.
Hôm nay nàng gọi Lưu Cảnh tới chỉ là làm tròn nghĩa vụ của một chủ mẫu, tối hôm qua ông chồng đã đặc biệt dặn dò nàng, muốn nàng đối xử tốt với thằng cháu.
Một bóng đen xuất hiện ở cửa, Lưu Cảnh đi vào, đây là lần thứ hai họ gặp mặt, mặc dù thời gian cách nhau tận một tháng, nhưng nàng vẫn còn nhớ tới cái chết của đứa con, không cách nào kiềm chế được thống hận trong lòng, nàng vẫn cho rằng Lưu Cảnh là kẻ đã khắc chết đứa con của mình.
Lưu Cảnh tiến lên định hành lễ, Thái phu nhân đã khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói:
"Sau này cậu không phải sử dụng đại lễ để tham bái ta, ta cũng không nhận nổi đại lễ của một vãn bối như cậu."
Lưu Cảnh rất ngứa tai, Thái phu nhân ghét hắn là chuyện hiển nhiên, khiến sự rộng lượng trong lòng hắn biến mất, hắn cũng rất ghét Thái phu nhân, nếu không cần lạy vậy chẳng còn gì tốt hơn.
"Bá mẫu tìm cháu có chuyện gì không?"
"Còn nữa. . . . . đừng gọi ta là bá mẫu, gọi phu nhân như mọi người trong phủ đi."
Thái phu nhân nhìn lên nóc nhà, giọng nói lạnh như băng không che giấu được sự khinh miệt và địch ý, Lưu Cảnh cũng trầm mặc, không khí trong phòng nhất thời khẩn trương.
"Cậu muốn nói gì với ta?"
Thái phu nhân liếc mắt nhìn Lưu Cảnh một cái.
Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, bây giờ hắn đã rõ địch ý của Thái phu nhân với hắn, loại địch ý này không phải là sự bực bội khi bị sảy thai mà chính là một địch ý có chủ đích nhằm vào hắn.
Có lẽ là mình uy hiếp tới lợi ích của cô ta, chắc chắn là như vậy, hắn và Thái phu nhân không thù không oán, cũng chẳng dây mơ rễ má, địch ý không thể vô duyên vô cớ sinh ra, chỉ khi nào lợi ích bị uy hiếp mới nảy sinh, chắc chắn có chuyện diễn ra mà hắn không biết.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Lưu Cảnh cũng trở nên lạnh nhạt:
"Phu nhân tìm cháu có chuyện gì không?"
Thái phu nhân có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, nàng cũng cảm thấy sự tôn kính biến mất trong giọng nói của Lưu Cảnh, giống như người dưng với nhau vậy, chẳng qua nàng cũng không thèm để ý.
"Bá phụ cậu tối hôm qua nói cho ta biết, nói cậu vào phủ đã một tháng, bảo ta nên quan tâm một chút tới cuộc sống của cậu, cho nên hôm nay ta muốn hỏi xem cậu còn muốn gì không?"
Lưu Cảnh khẽ khom người nói:
"Để cho phu nhân hao tâm, bây giờ cháu sống rất tốt, không cần gì cả."
Thái phu nhân cười lạnh một tiếng, rất quật cường, nàng lại nhớ tới chuyện chồng mình phó thác, hy vọng Thái gia có thể gả Thiếu Dư cho hắn. Một người khắc chế con mình sao có thể cưới cháu mình?
Nàng lấy đồng giản của Lưu Cảnh ra, lạnh lùng hỏi:
"Cậu biết vì sao ta hỏi chuyện đồng giản của cậu không?"
Tim Lưu Cảnh đập thình thịch, sao Thái phu nhân lại hỏi như vậy, chẳng lẽ cô ta có hoài nghi gì về thân phận của mình?
Từ khi vào đây hắn đã biết Thái phu nhân là một cô gái cực kỳ tinh minh, cũng rất nhạy cảm, mong là cô ta đừng nhận ra sơ hở gì.
Trong lòng Lưu Cảnh bất an, lắc đầu một cái:
"Cháu không biết."
Lưu Cảnh căn bản không biết mình có liên quan tới chuyện liên hôn giữa hai nhà Lưu - Thái, hắn càng không nghĩ đến Thái phu nhân chẳng hoài nghi gì thân phận của hắn, mà đang nghĩ biện pháp ngăn cản hắn cưới cháu gái của mình.
Thái phu nhân giơ đồng giản hỏi tiếp:
"Bá phụ cậu không nói gì với cậu về cái đồng giản này à?"
Lưu Cảnh lắc đầu một cái:
"Bá phụ không nói gì với cháu."
"Quả thật không có?"
Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn:
"Ví dụ như chuyện hôn ước gì chẳng hạn."
"Quả thật không có, không đề cập gì tới chuyện hôn nước cả."
Thái phu nhân yên lòng, nếu như là như vậy thì nàng có thể thao túng được chuyện này.
Đám cưới ở triều Hán phải trải qua mấy quá trình, đầu tiên là nghị hôn (bàn cưới), cũng chính là cầu hôn, ai cũng có thể chủ động đề xuất, tỷ như chị gái của Hán Vũ Đế là công chúa Bình Dương yêu mến đại tướng quân Vệ Thanh, nàng liền nói tâm sự của mình với hoàng hậu, hoàng hậu nói cho Vũ đế, Hán Vũ Đế liền tác hợp.
Thời Tiên Tần cũng tồn tại chuyện con gái tự chọn người yêu, nhưng phải được gia trưởng cho phép, ví như chuyện Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như ý hợp tâm đầu, nhưng cha Văn Quân không cho phép, cũng vì vậy mà xuất hiện Văn Quân bỏ trốn ban đêm.
Sau khi nghị hôn thành công, âm dương thuật sĩ sẽ căn cứ vào đồng giản để viết thiếp canh (thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ) để mang tới cho đối phương, kiểm tra xem hai người có hợp nhau không, việc này Vấn Danh Chiêm Bặc (bói tên tuổi), thông thường mà nói, âm dương sư thường nhận tiền tài của người ta rồi, bình thường sẽ nói là tốt, ít khi nói xấu.
Cho nên, trong việc cưới xin, nghị hôn là quan trọng nhất, nghị hôn thành công cũng có nghĩa là cuộc hôn nhân này đã xong.
Lưu Biểu là người đứng đầu Kinh - Tương, muốn liên hôn với Thái gia, để cháu mình là Lưu Cảnh cưới Thái Thiếu Dư, Thái gia đương nhiên không dám cự tuyệt nhưng cũng không lập tức đồng ý, liên tục tìm cách trì hoãn chuyện này.
Thái phu nhân là trưởng bối của Lưu Cảnh, cũng là vợ Lưu Biểu, đồng thời còn là nữ nhân của Thái gia, cho nên nàng ta có tác dụng cực kỳ quan trọng trong mối hôn nhân này. Mặc dù nàng ta không muốn thúc đẩy hôn sự, nhưng ngoài việc cản trở còn phải cho chồng mình một câu trả lời.
Trước tiên nàng phải tìm hiểu xem Lưu Cảnh có biết cuộc hôn nhân này hay không, do không thể hỏi trực tiếp nên dùng đồng giản hỏi quanh co.
Nàng bây giờ đã biết Lưu Cảnh không biết chuyện cưới xin, bước tiếp theo chính là phá hỏng quá trình nghị hôn, để cho việc nghị hôn thất bại, thất bại thì đương nhiên không thể tiến hành vấn danh.
Thái phu nhân miễn cưỡng cười một cái, nói:
"Cậu về trước đi! Ta sẽ bảo quản gia mang cho cậu thêm một vài đồ dùng, ngoài ra, tiền tiêu vặt của cậu mỗi tháng là ba trăm tiền, giống như Tu nhi, đây là quy củ trong phủ, hy vọng cậu có thể biết."
Lưu Cảnh đứng dậy thi lễ một cái:
"Cháu cáo từ."
Hắn đi ngoài căn phòng của Thái phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ chán ghét cái bà Thái phu nhân này, sau này tốt nhất là không cần gặp lại.
Trong phòng, Thái phu nhân lại nhìn đồng giản của Lưu Cảnh, cúi đầu trầm tư hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn thị nữ nói:
"Bảo Nhị công tử tới gặp ta."
Thị nữ rời đi, không lâu sau có những bước chân gấp gáp vang lên, tới cửa thì im bặt, có một thanh âm cung kính vang lên:
"Mẫu thân đại nhân, hài nhi đã tới."
"Vào đi!"
Lưu Tông vào phòng, quỳ gối dập đầu ba cái:
"Hài nhi Lưu Tông bái kiến mẫu thân đại nhân."
Giọng nói của hắn rất ngọt, khiến người khác cảm thấy thân thiết, trong ba đứa con trai của Lưu gia, Thái phu nhân thích nhất Lưu Tông, không chỉ cung kính nghe lời, hơn nữa còn rất có tâm tư, rất lấy lòng mình.
Năm ngoái mình muốn ăn vải, chẳng qua chỉ là thuận miệng nhắc tới, Lưu Tông lập tức sai người đến Ba Thục thua mua vài trăm cây vải mang về. Có một người con trai quan tâm mình hơn chồng, bảo sao nàng không thích.
Thái phu nhân khẽ mỉm cười:
"Con gặp em họ Lưu Cảnh chưa?"
Lưu Tông không dám đứng lên, quỳ đáp:
"Hài nhi đã gặp."
Lưu Tông không biết tại sao mẹ mình lại nhắc tới Lưu Cảnh, nhưng hắn cực kỳ thông minh, lập tức nghĩ tới chuyện cưới xin.
Chẳng lẽ mẫu thân cũng đồng ý gả Thiếu Dư cho Lưu Cảnh? Không đâu! Mẹ rõ ràng đã đồng ý gả Thiếu Dư cho mình, sao có thể trở quẻ chứ? Lưu Tông thấp thỏm bất an trong lòng.
Thái phu nhân liếc hắn một cái, tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, trong lòng nàng âm thầm đắc ý, tình trường có địch thủ thì không cần nàng ra mặt. Nàng nói một cách bình thản:
"Phụ thân con định để Cảnh nhi cưới Thiếu Dư, con nói ta nên làm gì bây giờ?"
Thảo nào mà đối phương thay đổi 180 độ, vô cùng nhiệt tình.
Thật ra thì Lưu Cảnh cũng không thích thanh kiếm này, hắn muốn Lưu Biểu đưa cho một thanh đao tốt hơn, nếu như thanh kiếm này không phải do Lưu Biểu cho, hắn cũng sẽ đưa cho Lưu Tông.
Quan trọng đây là kiếm Lưu Biểu cho hắn, là bội kiếm tùy thân của Lưu Biểu, không hiểu tại sao lão không cho con trai mình mà lại cho Lưu Cảnh, trong này tất có duyên cớ, trước khi tìm hiểu rõ ngọn ngành, hắn không dám tùy tiện cầm ra đổi đao.
Mặt khác, Lưu Tông bố trí cái bẫy này để lấy kiếm cũng khiến hắn khó chịu, có cảm giác mình bị lừa.
Mặc dù Lưu Cảnh rất muốn bội đao của Điển Vi, nhưng không phải thứ gì cũng đem ra đổi vô nguyên tắc được. Hắn buông đao, cười nhạt nói:
"Nếu như Tông huynh thích thanh kiếm này, đệ cho huynh cũng không sao, chẳng qua đây là kiếm bá phụ ban, để cho đệ đi xin phép bá phụ rồi sẽ hai tay dâng kiếm cho Tông huynh có được không?"
Lưu Tông làm sao dám để cho cha hắn biết, ý của hắn là lén đổi kiếm, nếu như Lưu Cảnh nói phải xin phép cha vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Trong lòng hắn đại hận, cười khan hai tiếng nói:
"Chẳng qua chỉ muốn đùa với đệ một chút, ta không có ý muốn lấy kiếm của đệ, Cảnh đệ quá lo lắng rồi, ha ha!"
Hắn cũng không nhắc lại chuyện tặng đao, trực tiếp nhặt ba thanh đao cất vào rương, liếc mắt nhìn thanh kiếm một cái, tròng mắt xoay tròn, cười nói:
"Đúng rồi, ta còn muốn nói với đệ một chuyện."
"Có chuyện gì Tông huynh xin cứ nói!"
Lúc này trong lòng Lưu Cảnh rất ghét Lưu Tông, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói Lưu Tông hèn yếu vô năng, thế nhưng tên Lưu Tông trước mắt này lại ngạo mạn dối trá, hơn nữa bụng dạ hẹp hòi, vừa mới nói tặng đao cho mình giờ lại cất đi, hắn cứ tặng đao trước cho mình, chẳng nhẽ mình không biết tìm cách tặng lại kiếm cho hắn hay sao?
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình cầm đao là sẽ khiến hắn mất không, thua thiệt hay sao? Ngay cả chút chuyện đối nhân xử thế này mà cũng không biết.
Lưu Cảnh cảm thấy Lưu Tông không giống con của chư hầu một phương, mà giống như con trai của một gã bán hàng rong, tính toán chi li, rất sợ mình thua thiệt, khó trách Tào Tháo nói con của Lưu Cảnh Thăng chỉ là chó!
Lưu Tông cất đao vào rương, khóa kỹ lại rồi mới cười híp mắt nói:
"Lần trước chẳng phải đệ muốn học kiếm hay sao? Ta vẫn nghe ngóng giúp đệ, đệ nhất kiếm quán của Tương Dương đang chiêu mộ học trò, mặc dù điều kiện tương đối cao, nhưng với thân phận của đệ thì không có vấn đề gì, có muốn đi thử một lần hay không?"
Lưu Cảnh không biết kiếm quán có quy củ gì, nhưng hắn đã biết Lưu Tông là người nào, đối phương tính toán mọi cách để chiếm đoạt kiếm của mình, rất có thể cái chiêu đệ nhất kiếm quán Tương Dương sẽ ẩn nấp một vài trò bẩn thỉu nào đó.
Lưu Cảnh kể từ khi học được bí quyết võ công của Triệu Vân thì chẳng còn chút hứng thú với nào kiếm quán với đao quán, quan trọng hơn là hắn không thích tên Lưu Tông này, không muốn giao thiệp với đối phương.
Hắn đứng lên cười nói:
"Võ nghệ đệ kém, làm gì có tư cách vào kiếm quán học võ, đa tạ ý tốt của Tông huynh, cáo từ."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi thư phòng của Lưu Tông về nhà mình, Lưu Tông không nghĩ tới Lưu Cảnh lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, hắn ngẩn người, hóa ra đối phương không nể mặt mình.
... . . .
Sáng sớm hôm sau, những tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức Lưu Cảnh từ trong mộng, những tia sáng bình minh chiếu vào trong phòng, hóa ra trời đã sáng.
Tâm trạng hắn như đưa đám, tối hôm qua hắn còn dự kiến dậy sớm luyện võ, không nghĩ tới lúc tỉnh là mặt trời đã lên cao, nhưng cũng vì vậy mà hắn được một giấc ngủ ngon.
Lúc này, cửa mở ra, Mông thúc xuất hiện ở cửa, lão chỉ chỉ ra ngoài cửa, nói:
"Công tử, phu nhân mời người qua đó một chuyến."
"Ta đây đi ngay!"
Lưu Cảnh đứng ở trên giường nhảy lên một cái, tinh thần vô cùng thoải mái, Mông thúc không nhịn được toét miệng cười, trước kia lão gia cũng hoạt bát như vậy.
"Công tử, phải tắm trước đã, tôi đi đun nước."
"Đa tạ Mông thúc, sau này dùng nước giếng là được, ta không có thói quen dùng nước nóng."
Lưu Cảnh vặn người một cái, nở nụ cười. Mặc dù lần trước thái độ của Thái phu nhân đối với hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn cũng không so đo, dù sao Thái phu nhân vừa mới sảy thai, hắn có thể hiểu nỗi đau mất con của cô ta.
Hơn nữa Thái phu nhân là chủ mẫu của Lưu phủ, về tình về lý hắn cũng nên đi bái kiến một chút.
Thấy hắn cười, Mông thúc có phần chua xót, vội vàng đi ra phòng ngoài:
"Công tử, chúng ta phải nhanh một chút, đừng để phu nhân sốt ruột vì chờ lâu."
Lưu Cảnh rửa mặt thật nhanh, buộc tóc một cách đơn giản rồi đi tới chỗ thị nữ đứng ngoài cửa chờ.
"Đã để cho tỷ đợi lâu rồi."
Thị nữ mặc áo xanh quan sát công tử Cảnh, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
"Công tử Cảnh, xin mời đi theo tôi!"
Lưu Cảnh đi theo thị nữ vào sâu trong phủ, dọc đường hết nhìn đông tới nhìn tây, vô cùng tò mò với đình đài lầu các nơi đây, hóa ra bên trong Lưu phủ còn có rất nhiều ngôi nhà, đình đài lầu các đẹp như vậy.
Thị nữ đi trước Lưu Cảnh có chút ưu tư lo lắng:
'Thiếu niên này, ài! Đáng tiếc...'
Đi qua cầu nhỏ tiến vào trong một tòa nhà tinh xảo, một căn nhà nhỏ hai tầng màu đỏ xuất hiện trước mặt Lưu Cảnh, nơi này chính là nhà của Thái phu nhân, đàn ông lạ không được vào, Lưu Cảnh là cháu của Lưu Biểu, hơn nữa cũng chưa đầy mười sáu tuổi nên có thể vào bên trong.
"Khi gặp phu nhân nên lễ phép một chút!"
Thị nữ lặp đi lặp lại dặn dò rồi đi vào trong nhà, phòng ngoài chính là nơi tiếp khách, thị nữ đi tới trước cửa thi lễ một cái:
"Phu nhân, công tử Cảnh tới rồi."
"Vào đi!"
Giọng nói trong phòng rất lạnh lùng, trong giọng còn mang sự hận thù, nụ cười Lưu Cảnh trên mặt biến mất, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Thái phu nhân, cô ta hình như có sự hận thù không nhỏ đối với hắn.
Thiên hạ không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận, hắn cũng muốn biết vì sao mình đắc tội cô ta?
... . . .
Trong phòng, Thái phu nhân mặc một bộ quần áo trắng, khoác thêm một cái áo bào, ánh mắt lãnh đạm, chuyện bà mo nàng không nói cho chồng biết, nàng biết ông chồng mình chán ghét chuyện mê tín, nói ra chỉ càng khiến thêm chồng mình bất mãn.
Chuyện này nàng sẽ không nhắc lại, nhưng cái tên Lưu Cảnh như đã khắc sâu vào trong lòng, giống như một cái gai nhọn lúc nào cũng chọc vào người, khiến nàng đau đớn và nhớ tới.
Hôm nay nàng gọi Lưu Cảnh tới chỉ là làm tròn nghĩa vụ của một chủ mẫu, tối hôm qua ông chồng đã đặc biệt dặn dò nàng, muốn nàng đối xử tốt với thằng cháu.
Một bóng đen xuất hiện ở cửa, Lưu Cảnh đi vào, đây là lần thứ hai họ gặp mặt, mặc dù thời gian cách nhau tận một tháng, nhưng nàng vẫn còn nhớ tới cái chết của đứa con, không cách nào kiềm chế được thống hận trong lòng, nàng vẫn cho rằng Lưu Cảnh là kẻ đã khắc chết đứa con của mình.
Lưu Cảnh tiến lên định hành lễ, Thái phu nhân đã khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói:
"Sau này cậu không phải sử dụng đại lễ để tham bái ta, ta cũng không nhận nổi đại lễ của một vãn bối như cậu."
Lưu Cảnh rất ngứa tai, Thái phu nhân ghét hắn là chuyện hiển nhiên, khiến sự rộng lượng trong lòng hắn biến mất, hắn cũng rất ghét Thái phu nhân, nếu không cần lạy vậy chẳng còn gì tốt hơn.
"Bá mẫu tìm cháu có chuyện gì không?"
"Còn nữa. . . . . đừng gọi ta là bá mẫu, gọi phu nhân như mọi người trong phủ đi."
Thái phu nhân nhìn lên nóc nhà, giọng nói lạnh như băng không che giấu được sự khinh miệt và địch ý, Lưu Cảnh cũng trầm mặc, không khí trong phòng nhất thời khẩn trương.
"Cậu muốn nói gì với ta?"
Thái phu nhân liếc mắt nhìn Lưu Cảnh một cái.
Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, bây giờ hắn đã rõ địch ý của Thái phu nhân với hắn, loại địch ý này không phải là sự bực bội khi bị sảy thai mà chính là một địch ý có chủ đích nhằm vào hắn.
Có lẽ là mình uy hiếp tới lợi ích của cô ta, chắc chắn là như vậy, hắn và Thái phu nhân không thù không oán, cũng chẳng dây mơ rễ má, địch ý không thể vô duyên vô cớ sinh ra, chỉ khi nào lợi ích bị uy hiếp mới nảy sinh, chắc chắn có chuyện diễn ra mà hắn không biết.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Lưu Cảnh cũng trở nên lạnh nhạt:
"Phu nhân tìm cháu có chuyện gì không?"
Thái phu nhân có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, nàng cũng cảm thấy sự tôn kính biến mất trong giọng nói của Lưu Cảnh, giống như người dưng với nhau vậy, chẳng qua nàng cũng không thèm để ý.
"Bá phụ cậu tối hôm qua nói cho ta biết, nói cậu vào phủ đã một tháng, bảo ta nên quan tâm một chút tới cuộc sống của cậu, cho nên hôm nay ta muốn hỏi xem cậu còn muốn gì không?"
Lưu Cảnh khẽ khom người nói:
"Để cho phu nhân hao tâm, bây giờ cháu sống rất tốt, không cần gì cả."
Thái phu nhân cười lạnh một tiếng, rất quật cường, nàng lại nhớ tới chuyện chồng mình phó thác, hy vọng Thái gia có thể gả Thiếu Dư cho hắn. Một người khắc chế con mình sao có thể cưới cháu mình?
Nàng lấy đồng giản của Lưu Cảnh ra, lạnh lùng hỏi:
"Cậu biết vì sao ta hỏi chuyện đồng giản của cậu không?"
Tim Lưu Cảnh đập thình thịch, sao Thái phu nhân lại hỏi như vậy, chẳng lẽ cô ta có hoài nghi gì về thân phận của mình?
Từ khi vào đây hắn đã biết Thái phu nhân là một cô gái cực kỳ tinh minh, cũng rất nhạy cảm, mong là cô ta đừng nhận ra sơ hở gì.
Trong lòng Lưu Cảnh bất an, lắc đầu một cái:
"Cháu không biết."
Lưu Cảnh căn bản không biết mình có liên quan tới chuyện liên hôn giữa hai nhà Lưu - Thái, hắn càng không nghĩ đến Thái phu nhân chẳng hoài nghi gì thân phận của hắn, mà đang nghĩ biện pháp ngăn cản hắn cưới cháu gái của mình.
Thái phu nhân giơ đồng giản hỏi tiếp:
"Bá phụ cậu không nói gì với cậu về cái đồng giản này à?"
Lưu Cảnh lắc đầu một cái:
"Bá phụ không nói gì với cháu."
"Quả thật không có?"
Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn:
"Ví dụ như chuyện hôn ước gì chẳng hạn."
"Quả thật không có, không đề cập gì tới chuyện hôn nước cả."
Thái phu nhân yên lòng, nếu như là như vậy thì nàng có thể thao túng được chuyện này.
Đám cưới ở triều Hán phải trải qua mấy quá trình, đầu tiên là nghị hôn (bàn cưới), cũng chính là cầu hôn, ai cũng có thể chủ động đề xuất, tỷ như chị gái của Hán Vũ Đế là công chúa Bình Dương yêu mến đại tướng quân Vệ Thanh, nàng liền nói tâm sự của mình với hoàng hậu, hoàng hậu nói cho Vũ đế, Hán Vũ Đế liền tác hợp.
Thời Tiên Tần cũng tồn tại chuyện con gái tự chọn người yêu, nhưng phải được gia trưởng cho phép, ví như chuyện Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như ý hợp tâm đầu, nhưng cha Văn Quân không cho phép, cũng vì vậy mà xuất hiện Văn Quân bỏ trốn ban đêm.
Sau khi nghị hôn thành công, âm dương thuật sĩ sẽ căn cứ vào đồng giản để viết thiếp canh (thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ) để mang tới cho đối phương, kiểm tra xem hai người có hợp nhau không, việc này Vấn Danh Chiêm Bặc (bói tên tuổi), thông thường mà nói, âm dương sư thường nhận tiền tài của người ta rồi, bình thường sẽ nói là tốt, ít khi nói xấu.
Cho nên, trong việc cưới xin, nghị hôn là quan trọng nhất, nghị hôn thành công cũng có nghĩa là cuộc hôn nhân này đã xong.
Lưu Biểu là người đứng đầu Kinh - Tương, muốn liên hôn với Thái gia, để cháu mình là Lưu Cảnh cưới Thái Thiếu Dư, Thái gia đương nhiên không dám cự tuyệt nhưng cũng không lập tức đồng ý, liên tục tìm cách trì hoãn chuyện này.
Thái phu nhân là trưởng bối của Lưu Cảnh, cũng là vợ Lưu Biểu, đồng thời còn là nữ nhân của Thái gia, cho nên nàng ta có tác dụng cực kỳ quan trọng trong mối hôn nhân này. Mặc dù nàng ta không muốn thúc đẩy hôn sự, nhưng ngoài việc cản trở còn phải cho chồng mình một câu trả lời.
Trước tiên nàng phải tìm hiểu xem Lưu Cảnh có biết cuộc hôn nhân này hay không, do không thể hỏi trực tiếp nên dùng đồng giản hỏi quanh co.
Nàng bây giờ đã biết Lưu Cảnh không biết chuyện cưới xin, bước tiếp theo chính là phá hỏng quá trình nghị hôn, để cho việc nghị hôn thất bại, thất bại thì đương nhiên không thể tiến hành vấn danh.
Thái phu nhân miễn cưỡng cười một cái, nói:
"Cậu về trước đi! Ta sẽ bảo quản gia mang cho cậu thêm một vài đồ dùng, ngoài ra, tiền tiêu vặt của cậu mỗi tháng là ba trăm tiền, giống như Tu nhi, đây là quy củ trong phủ, hy vọng cậu có thể biết."
Lưu Cảnh đứng dậy thi lễ một cái:
"Cháu cáo từ."
Hắn đi ngoài căn phòng của Thái phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ chán ghét cái bà Thái phu nhân này, sau này tốt nhất là không cần gặp lại.
Trong phòng, Thái phu nhân lại nhìn đồng giản của Lưu Cảnh, cúi đầu trầm tư hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn thị nữ nói:
"Bảo Nhị công tử tới gặp ta."
Thị nữ rời đi, không lâu sau có những bước chân gấp gáp vang lên, tới cửa thì im bặt, có một thanh âm cung kính vang lên:
"Mẫu thân đại nhân, hài nhi đã tới."
"Vào đi!"
Lưu Tông vào phòng, quỳ gối dập đầu ba cái:
"Hài nhi Lưu Tông bái kiến mẫu thân đại nhân."
Giọng nói của hắn rất ngọt, khiến người khác cảm thấy thân thiết, trong ba đứa con trai của Lưu gia, Thái phu nhân thích nhất Lưu Tông, không chỉ cung kính nghe lời, hơn nữa còn rất có tâm tư, rất lấy lòng mình.
Năm ngoái mình muốn ăn vải, chẳng qua chỉ là thuận miệng nhắc tới, Lưu Tông lập tức sai người đến Ba Thục thua mua vài trăm cây vải mang về. Có một người con trai quan tâm mình hơn chồng, bảo sao nàng không thích.
Thái phu nhân khẽ mỉm cười:
"Con gặp em họ Lưu Cảnh chưa?"
Lưu Tông không dám đứng lên, quỳ đáp:
"Hài nhi đã gặp."
Lưu Tông không biết tại sao mẹ mình lại nhắc tới Lưu Cảnh, nhưng hắn cực kỳ thông minh, lập tức nghĩ tới chuyện cưới xin.
Chẳng lẽ mẫu thân cũng đồng ý gả Thiếu Dư cho Lưu Cảnh? Không đâu! Mẹ rõ ràng đã đồng ý gả Thiếu Dư cho mình, sao có thể trở quẻ chứ? Lưu Tông thấp thỏm bất an trong lòng.
Thái phu nhân liếc hắn một cái, tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, trong lòng nàng âm thầm đắc ý, tình trường có địch thủ thì không cần nàng ra mặt. Nàng nói một cách bình thản:
"Phụ thân con định để Cảnh nhi cưới Thiếu Dư, con nói ta nên làm gì bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.