Chương 19: Lấy vợ bất hạnh như Lưu Biểu
Cao Nguyệt
08/10/2014
Sắc mặt Lưu Tông trở nên ảm đạm, chẳng lẽ mẹ muốn đổi ý sao? Hắn lại dập đầu ba cái, run rẩy nói:
"Nhưng mà mẹ đã đồng ý gả Thiếu Dư cho con, con chỉ còn biết dựa vào mẹ, xin mẹ làm chủ cho con."
Thái phu nhân thầm mắng, cái đồ vô dụng này chuyện gì cũng dựa vào nàng, chẳng lẽ bản thân không biết tự mình nghĩ cách hay sao?
Thái phu nhân rất hiểu Lưu Tông, hắn cũng hèn yếu giống như huynh trưởng Lưu Kỳ, đã hèn yếu lại tham lam, một số chuyện nàng sẽ làm cho, nhưng chuyện này nhất định hắn phải ra mặt, nàng chỉ có thể đứng sau màn chỉ đạo.
Đàn ông nào mà chẳng vì người con gái của mình mà liều lĩnh.
Thái phu nhân không lộ thanh sắc nói:
"Tông nhi, ta biết con thích Thiếu Dư từ nhỏ, mà Thiếu Dư cũng thích con, điều này ta cũng biết. Ta cũng rất hi vọng hai con sẽ thành quyến thuộc, nhưng con cũng nên hiểu một chút, việc liên hôn giữa hai nhà Lưu – Thái không chỉ dựa trên tình cảm, nó còn mang hàm nghĩa sâu hơn, cho nên cha con mới rất coi trọng việc này. Nếu ông ấy chọn Cảnh nhi, ta nghĩ ông ấy cũng đã suy nghĩ rất kỹ, ta cũng khó mà thay đổi quyết định của cha con được, ta xin lỗi!"
Thái phu nhân nói hai chữ 'xin lỗi' khiến Lưu Tông tuyệt vọng, nước mắt của hắn tuôn ra ngoài, run rẩy quỳ trên sàn nhà, nước mắt lã chã rơi xuống, hắn cảm thấy mình sắp chết.
Thái phu nhân vẫn lạnh lùng nhìn hắn, đúng là đồ không có tiền đồ, vì một đứa con gái mà khóc, đáng nhẽ nên dũng cảm đoạt lại mới đúng.
Thái phu nhân thấy thời cơ đã tới liền ôn nhu nói:
"Tông nhi, chuyện còn chưa tới mức xấu nhất, thất ra thì con vẫn còn hi vọng."
Lưu Tông ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra những tia sáng kỳ dị, đây là ánh sáng của sự sống, hắn kích động đến phát run:
"Mẹ nói cho con biết còn hi vọng gì?"
"Hy vọng thì có, nhưng phải cần dũng khí và quyết tâm của con, con có dám không?"
Lưu Tông gật đầu một cái, cắn răng nghiến lợi nói:
"Vì Thiếu Dư, con nguyện vào nơi dầu sôi lửa bỏng."
" Được !"
Thái phu nhân chậm rãi nói:
"Ta tuy là nữ lưu nhưng ta cũng biết đạo lý “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, ta đã hỏi cha con, ông ấy vẫn chưa chính thức nói chuyện liên hôn cho Cảnh nhi biết, không biết anh em các con có ai nói cho Cảnh nhi biết hay chưa?"
Lưu Tông vội vàng lắc đầu:
"Hài nhi tuyệt đối không nói, con cũng cảm thấy hình như nó chưa biết hàm nghĩa của thanh kiếm kia."
"Vậy đại ca con thì sao?"
Thái phu nhân lại hỏi:
"Nó có nói hay không?"
Lưu Tông ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Con nghĩ huynh ấy cũng không nói, hơn nữa mấy hôm vừa rồi huynh ấy không ở trong phủ, phải tới Bàng gia học tập."
Thái phu nhân nở nụ cười, nói khẽ với Lưu Tông nói:
"Khoảng thời gian này cha con rất bận việc, ông ấy giao chuyện này cho ta, con phải nghĩ cách đoạt thanh Huyền Lân kiếm vào tay, ta sẽ giả bộ làm như hiểu lầm trực tiếp tới Thái gia cầu hôn thay con, dù cha con có tức giận nhưng cũng hết cách, chỉ có thể đâm lao phải theo lao."
"Nhưng mà. . . . . không lấy được thì sao?"
Lưu Tông lo âu hỏi.
"Đồ vô dụng, ngay cả một thanh kiếm cũng không lấy được, con còn muốn cưới Thiếu Dư ư? Chính con vừa nói nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta đâu có ép con."
Lưu Tông rốt cuộc hạ quyết tâm, chỉ cần có thể cưới được Thiếu Dư, hắn chấp nhận bị cha trách phạt.
... . .
Thái Mạo quả thật suy nghĩ chậm hơn Khoái Việt một chút, cho đến khi Lưu Biểu bố trí quân Lưu Bị vào trại lính phía đông, Thái Mạo mới hiểu hóa ra Lưu Biểu cũng không tín nhiệm Lưu Bị, mà đang đề phòng đối phương.
Hơn một tháng qua, Thái Mạo đi theo Lưu Biểu tới Kinh Nam tác chiến với Tú châu mục Trương Tân, hôm qua mới trở về Tương Dương, Lưu Biểu cho hắn ở nhà nghỉ ngơi ba ngày.
Tuy nói là ở nhà nghỉ ngơi, nhưng trong quan phòng cũng còn một đống chuyện đợi hắn xử lý. Chức vụ của Thái Mạo là quân sư, chức trách chủ yếu là xử lý các sự vụ lớn nhỏ trong quân đội, lớn là bố trí điều động quân lính, bài binh tác chiến, nhỏ là quân lương, tàu thuyền, chiêu mộ sĩ tốt...
Dựa theo quy định, có một vài chuyện nhất định phải do hắn duyệt mới trình Lưu Biểu, nếu như hắn nghỉ ngơi thì rất nhiều chuyện sẽ bị chậm trễ, cho nên hắn quyết định mang công vụ về nhà xử lý.
Buổi trưa, Thái Mạo đang ở bên trong thư phòng bận rộn phê duyệt văn điệp. Thời tam quốc, chính quyền đã bắt đầu dùng một số loại giấy đay để làm công văn, Tương Dương cũng không ngoại lệ, nơi này còn có một xưởng chế tạo giấy, hàng năm cung cấp cho quan phủ một lượng lớn giấy tờ.
Hiện giờ, Hoàng Tổ ở quận Giang Hạ đưa tin cấp báo, Trương Võ, Trần Tôn trú đóng ở huyện Dương Tân có dấu hiệu cấu kết Giang Đông, điều này khiến Thái Mạo đổ mồ hôi lạnh.
Trương Võ và Trần Tôn có hơn một vạn quân đội, lại là quân địa phương Kinh châu, nếu như bọn họ thật sự cấu kết Giang Đông, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, chuyện này hắn nhất định phải lập tức bẩm báo Lưu Biểu.
Thái Mạo đứng dậy định ra ngoài, vợ là Bàng thị đúng lúc xuất hiện ở cửa:
"Lão gia, em gái tới, nói có chuyện trọng yếu tìm ông."
Thái Mạo có một chị một em, chị đã gả cho Hoàng Thừa Ngạn của gia tộc họ Hoàng, sinh một nữ tên là Hoàng Nguyệt Anh, năm nay đã mười lăm tuổi, em gái chính là Thái phu nhân gả cho Lưu Biểu.
Nghe nói Thái phu nhân tới, Thái Mạo tạm thời hoãn việc đi tìm Lưu Biểu tới ngôi nhà khách phía sau, Thái phu nhân ở trong phòng đã hơn một tháng, cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, vì vậy mà tới nhà mẹ đẻ.
Lúc này, Thái phu nhân đang nói chuyện với cháu gái Thái Thiếu Dư, đề tài đương nhiên không ngoài chuyện nhân duyên của nàng.
"Cô cô, cháu đã thấy cái tên Lưu Cảnh đó."
Thái phu nhân lập tức nóng lòng hỏi:
"Sao cháu lại gặp nó, nó tới tìm cháu à?"
Thái phu nhân rất lo lắng Lưu Cảnh biết chuyện đám hỏi, sợ đối phương chủ động đề nghị liên hôn với Thái gia, cộng thêm Lưu Biểu làm chỗ dựa thì việc Lưu Tông rất phiền toái.
Thái Thiếu Dư lắc đầu một cái, phẫn hận nói:
"Không, đại khái một tháng trước cháu tới thăm cô, gặp hắn ở Đôgn viện, người này là người thô lỗ, có chết cháu cũng không gả cho hắn."
Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói:
"Cháu đã không muốn gả cho hắn, cô cô đương nhiên không để cháu thương tâm, yên tâm đi! Có cô cô ở đây, bảo đảm cháu có thể gả cho tình lang mình thích, chẳng qua tình lang này là ai? Anh trai hay em trai?"
Mặt Thái Thiếu Dư đỏ bừng, quay lưng lại, xấu hổ vạn phần nói:
"Cô cô lại tới bắt nạt cháu, cháu làm gì có tình lang, không có, cô cô chớ đoán bừa."
"Ta biết, cháu nhất định là thích anh Kỳ rồi."
"Còn lâu mới phải, cháu. . . . cháu chẳng thích ai cả."
Đúng lúc này, có thị nữ tới bẩm báo:
"Lão gia và phu nhân tới!"
Thái Thiếu Dư nghe nói cha tới, nàng hoảng sợ chạy vào nhà trong. Một lúc sau ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Thái Mạo:
"Em gái, ngu huynh có thể vào không?"
"Vào đi!"
Màn cửa vén lên, Thái Mạo cùng vợ là Bàng thị đi vào phòng, Thái Mạo thấy sắc mặt em gái đỏ thắm, liền hơi mỉm cười nói:
"Xem ra điều dưỡng cũng không tệ, đã hoàn toàn khôi phục."
"Để cho đại ca cười chê, ngồi xuống đi! Đại tẩu cũng ngồi xuống đi."
Thái phu nhân mặc dù là em gái của Thái Mạo, nhưng dù sao nàng cũng là chủ mẫu của Kinh châu, thân phận cao quý, Thái Mạo cũng không thể ở trước mặt nàng tỏ vẻ là huynh trưởng, thậm chí còn phải tỏ ra kính trọng nàng một chút.
Vợ Thái Mạo là Bàng thị mượn cớ pha trà rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
Thái phu nhân chậm rãi nói:
"Hôm nay muội tới là vì mối liên hôn giữa hai nhà Thái - Lưu, tối hôm qua, Cảnh Thăng giao cho muội chuyện này, ý của ông ấy là để cháu trai Lưu Cảnh cưới Thiếu Dư, muội muốn biết ý của huynh trưởng thế nào."
Nói xong nàng nhìn chăm chú vào mắt của Thái Mạo, trong lòng nàng có suy tính, chuyện này nhất định phải làm theo ý của nàng, dù anh mình đồng ý hay không đồng ý, nàng cũng không cho cái tên khắc chết con trai mình cưới con gái Thái gia.
Thái Mạo thở dài nói:
"Đám hỏi giữa Lưu – Thái còn liên quan tới tiền đồ tương lai của Thái gia, thậm chí chuyện liên quan đến tương lai của Kinh Tương, thẳng thắn mà nói, nếu như Cảnh Thăng nhất định để cho cháu là Lưu Cảnh cưới Thiếu Dư, vậy thì ý nghĩa không còn, ta cũng chỉ còn cách từ chối."
"Nhưng nếu như cự tuyệt thì việc liên hôn sẽ không còn nữa, khi đó sẽ biến thành chuyện hai nhà Lưu – Khóa, Lưu – Bàng liên hôn, hậu quả thế nào huynh trưởng đã nghĩ tới chưa?"
Thái phu nhân nhắc khéo anh mình không nên đắc tội Lưu Biểu, từ chối chác chắn không được.
"Việc này..."
Thái Mạo nhất thời cứng họng, em gái nói câu này như đao đâm vào lòng hắn, khiến hắn nhất thời nhụt chí.
Hồi lâu, hắn mới thở dài nói:
"Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Lưu Cảnh Thăng phải dùng cháu để liên hôn với Thái gia?"
"Huynh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
Thái phu nhân cười lạnh nói.
Thái Mạo lắc đầu:
"Ta thật sự không hiểu."
"Được rồi, muội sẽ nói cho huynh biết, nếu như muội không phải là vợ của Cảnh Thăng, mà đổi lại là nhà họ Khoái, họ Bàng, vậy thì con trai trưởng của Lưu Cảnh Thăng sẽ cưới con gái Thái gia. Nhưng hiện giờ đã lấy muội làm vợ, con trai làm sao lấy con gái nhà họ Thái làm dâu nữa, huynh hiểu chưa?"
Thật ra thì Thái Mạo cũng biết, sở dĩ Lưu Biểu không chịu để con trai cưới con gái Thái gia là vì lo lắng Thái gia quá lớn mạnh, điều này bất lợi cho thế cục và cân bằng lợi ích ở Kinh - Tương. Chẳng qua điều này do chính em gái mình nói ra khiến hắn càng thêm tuyệt vọng.
Tâm trạng Thái Mạo như đưa đám, hắn vừa muốn gả cho gái cho Lưu Biểu, vừa muốn gả con gái cho con trai Lưu Biểu, phải làm sao bây giờ?
Thái phu nhân liếc mắt nhìn huynh trưởng, thấy đối phương trầm tư, trong lòng thầm nghĩ: 'Trong cái vẻ này là có thể ra điều kiện rồi.'
"Nếu như muội có thể thuyết phục Cảnh Thăng đồng ý để con trai ông ấy cưới Thiếu Dư, vậy muội muốn người đó là Lưu Tông, đại ca đồng ý không?"
Thái phu nhân biết huynh trưởng muốn đem Thiếu Dư gả cho Lưu Kỳ, dù sao tục lệ vẫn là con trưởng thừa kế, như vậy thì tương lai Thiếu Dư sẽ là chủ mẫu của Kinh - Tương.
Nhưng Thái phu nhân không thích Lưu Kỳ, nàng thích Lưu Tông hơn, nàng muốn lập Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu.
Nhưng dựa vào sức của một mình nàng thì rất khó thực hiện, nếu như Thái gia chịu ủng hộ nàng, vậy thì mọi chuyện chắc chắn hơn.
Cho nên, việc đầu tiên Thái phu nhân cần làm là thuyết phục Thái Mạo thay đổi tâm ý, đồng ý để Lưu Tông cưới Thiếu Dư.
Một khi việc cưới xin đã diễn ra thì Thái gia cũng chỉ còn cách lựa chọn ủng hộ Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu.
Đây chính là ý nghĩ của Thái phu nhân, mục đích của nàng chính là muốn lập Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu, hôn nhân chẳng qua chỉ là một thủ đoạn mà nàng lợi dụng, trước ép Thái gia đồng ý gả Thiếu Dư cho Lưu Tông mà thôi.
Thái Mạo không trả lời Thái phu nhân, Thái Mạo dù sao cũng là quân sư của Kinh châu, hắn đương nhiên có nhận định riêng của mình. Hắn không thích Lưu Tông, người này quá cay nghiệt, ích kỷ, kém xa Lưu Kỳ khoan hậu, học thức năng lực cũng kém Lưu Kỳ quá xa, để Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu sợ rằng sẽ phá hủy cơ nghiệp.
Thái phu nhân biết tâm tư của huynh trưởng, lại cười nhạt:
"Lập một thằng ngốc làm người đứng đầu Kinh châu, Kinh châu chẳng phải biến thành Kinh châu của Thái gia hay sao?"
"Nhưng mà mẹ đã đồng ý gả Thiếu Dư cho con, con chỉ còn biết dựa vào mẹ, xin mẹ làm chủ cho con."
Thái phu nhân thầm mắng, cái đồ vô dụng này chuyện gì cũng dựa vào nàng, chẳng lẽ bản thân không biết tự mình nghĩ cách hay sao?
Thái phu nhân rất hiểu Lưu Tông, hắn cũng hèn yếu giống như huynh trưởng Lưu Kỳ, đã hèn yếu lại tham lam, một số chuyện nàng sẽ làm cho, nhưng chuyện này nhất định hắn phải ra mặt, nàng chỉ có thể đứng sau màn chỉ đạo.
Đàn ông nào mà chẳng vì người con gái của mình mà liều lĩnh.
Thái phu nhân không lộ thanh sắc nói:
"Tông nhi, ta biết con thích Thiếu Dư từ nhỏ, mà Thiếu Dư cũng thích con, điều này ta cũng biết. Ta cũng rất hi vọng hai con sẽ thành quyến thuộc, nhưng con cũng nên hiểu một chút, việc liên hôn giữa hai nhà Lưu – Thái không chỉ dựa trên tình cảm, nó còn mang hàm nghĩa sâu hơn, cho nên cha con mới rất coi trọng việc này. Nếu ông ấy chọn Cảnh nhi, ta nghĩ ông ấy cũng đã suy nghĩ rất kỹ, ta cũng khó mà thay đổi quyết định của cha con được, ta xin lỗi!"
Thái phu nhân nói hai chữ 'xin lỗi' khiến Lưu Tông tuyệt vọng, nước mắt của hắn tuôn ra ngoài, run rẩy quỳ trên sàn nhà, nước mắt lã chã rơi xuống, hắn cảm thấy mình sắp chết.
Thái phu nhân vẫn lạnh lùng nhìn hắn, đúng là đồ không có tiền đồ, vì một đứa con gái mà khóc, đáng nhẽ nên dũng cảm đoạt lại mới đúng.
Thái phu nhân thấy thời cơ đã tới liền ôn nhu nói:
"Tông nhi, chuyện còn chưa tới mức xấu nhất, thất ra thì con vẫn còn hi vọng."
Lưu Tông ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra những tia sáng kỳ dị, đây là ánh sáng của sự sống, hắn kích động đến phát run:
"Mẹ nói cho con biết còn hi vọng gì?"
"Hy vọng thì có, nhưng phải cần dũng khí và quyết tâm của con, con có dám không?"
Lưu Tông gật đầu một cái, cắn răng nghiến lợi nói:
"Vì Thiếu Dư, con nguyện vào nơi dầu sôi lửa bỏng."
" Được !"
Thái phu nhân chậm rãi nói:
"Ta tuy là nữ lưu nhưng ta cũng biết đạo lý “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, ta đã hỏi cha con, ông ấy vẫn chưa chính thức nói chuyện liên hôn cho Cảnh nhi biết, không biết anh em các con có ai nói cho Cảnh nhi biết hay chưa?"
Lưu Tông vội vàng lắc đầu:
"Hài nhi tuyệt đối không nói, con cũng cảm thấy hình như nó chưa biết hàm nghĩa của thanh kiếm kia."
"Vậy đại ca con thì sao?"
Thái phu nhân lại hỏi:
"Nó có nói hay không?"
Lưu Tông ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Con nghĩ huynh ấy cũng không nói, hơn nữa mấy hôm vừa rồi huynh ấy không ở trong phủ, phải tới Bàng gia học tập."
Thái phu nhân nở nụ cười, nói khẽ với Lưu Tông nói:
"Khoảng thời gian này cha con rất bận việc, ông ấy giao chuyện này cho ta, con phải nghĩ cách đoạt thanh Huyền Lân kiếm vào tay, ta sẽ giả bộ làm như hiểu lầm trực tiếp tới Thái gia cầu hôn thay con, dù cha con có tức giận nhưng cũng hết cách, chỉ có thể đâm lao phải theo lao."
"Nhưng mà. . . . . không lấy được thì sao?"
Lưu Tông lo âu hỏi.
"Đồ vô dụng, ngay cả một thanh kiếm cũng không lấy được, con còn muốn cưới Thiếu Dư ư? Chính con vừa nói nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta đâu có ép con."
Lưu Tông rốt cuộc hạ quyết tâm, chỉ cần có thể cưới được Thiếu Dư, hắn chấp nhận bị cha trách phạt.
... . .
Thái Mạo quả thật suy nghĩ chậm hơn Khoái Việt một chút, cho đến khi Lưu Biểu bố trí quân Lưu Bị vào trại lính phía đông, Thái Mạo mới hiểu hóa ra Lưu Biểu cũng không tín nhiệm Lưu Bị, mà đang đề phòng đối phương.
Hơn một tháng qua, Thái Mạo đi theo Lưu Biểu tới Kinh Nam tác chiến với Tú châu mục Trương Tân, hôm qua mới trở về Tương Dương, Lưu Biểu cho hắn ở nhà nghỉ ngơi ba ngày.
Tuy nói là ở nhà nghỉ ngơi, nhưng trong quan phòng cũng còn một đống chuyện đợi hắn xử lý. Chức vụ của Thái Mạo là quân sư, chức trách chủ yếu là xử lý các sự vụ lớn nhỏ trong quân đội, lớn là bố trí điều động quân lính, bài binh tác chiến, nhỏ là quân lương, tàu thuyền, chiêu mộ sĩ tốt...
Dựa theo quy định, có một vài chuyện nhất định phải do hắn duyệt mới trình Lưu Biểu, nếu như hắn nghỉ ngơi thì rất nhiều chuyện sẽ bị chậm trễ, cho nên hắn quyết định mang công vụ về nhà xử lý.
Buổi trưa, Thái Mạo đang ở bên trong thư phòng bận rộn phê duyệt văn điệp. Thời tam quốc, chính quyền đã bắt đầu dùng một số loại giấy đay để làm công văn, Tương Dương cũng không ngoại lệ, nơi này còn có một xưởng chế tạo giấy, hàng năm cung cấp cho quan phủ một lượng lớn giấy tờ.
Hiện giờ, Hoàng Tổ ở quận Giang Hạ đưa tin cấp báo, Trương Võ, Trần Tôn trú đóng ở huyện Dương Tân có dấu hiệu cấu kết Giang Đông, điều này khiến Thái Mạo đổ mồ hôi lạnh.
Trương Võ và Trần Tôn có hơn một vạn quân đội, lại là quân địa phương Kinh châu, nếu như bọn họ thật sự cấu kết Giang Đông, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, chuyện này hắn nhất định phải lập tức bẩm báo Lưu Biểu.
Thái Mạo đứng dậy định ra ngoài, vợ là Bàng thị đúng lúc xuất hiện ở cửa:
"Lão gia, em gái tới, nói có chuyện trọng yếu tìm ông."
Thái Mạo có một chị một em, chị đã gả cho Hoàng Thừa Ngạn của gia tộc họ Hoàng, sinh một nữ tên là Hoàng Nguyệt Anh, năm nay đã mười lăm tuổi, em gái chính là Thái phu nhân gả cho Lưu Biểu.
Nghe nói Thái phu nhân tới, Thái Mạo tạm thời hoãn việc đi tìm Lưu Biểu tới ngôi nhà khách phía sau, Thái phu nhân ở trong phòng đã hơn một tháng, cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, vì vậy mà tới nhà mẹ đẻ.
Lúc này, Thái phu nhân đang nói chuyện với cháu gái Thái Thiếu Dư, đề tài đương nhiên không ngoài chuyện nhân duyên của nàng.
"Cô cô, cháu đã thấy cái tên Lưu Cảnh đó."
Thái phu nhân lập tức nóng lòng hỏi:
"Sao cháu lại gặp nó, nó tới tìm cháu à?"
Thái phu nhân rất lo lắng Lưu Cảnh biết chuyện đám hỏi, sợ đối phương chủ động đề nghị liên hôn với Thái gia, cộng thêm Lưu Biểu làm chỗ dựa thì việc Lưu Tông rất phiền toái.
Thái Thiếu Dư lắc đầu một cái, phẫn hận nói:
"Không, đại khái một tháng trước cháu tới thăm cô, gặp hắn ở Đôgn viện, người này là người thô lỗ, có chết cháu cũng không gả cho hắn."
Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói:
"Cháu đã không muốn gả cho hắn, cô cô đương nhiên không để cháu thương tâm, yên tâm đi! Có cô cô ở đây, bảo đảm cháu có thể gả cho tình lang mình thích, chẳng qua tình lang này là ai? Anh trai hay em trai?"
Mặt Thái Thiếu Dư đỏ bừng, quay lưng lại, xấu hổ vạn phần nói:
"Cô cô lại tới bắt nạt cháu, cháu làm gì có tình lang, không có, cô cô chớ đoán bừa."
"Ta biết, cháu nhất định là thích anh Kỳ rồi."
"Còn lâu mới phải, cháu. . . . cháu chẳng thích ai cả."
Đúng lúc này, có thị nữ tới bẩm báo:
"Lão gia và phu nhân tới!"
Thái Thiếu Dư nghe nói cha tới, nàng hoảng sợ chạy vào nhà trong. Một lúc sau ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Thái Mạo:
"Em gái, ngu huynh có thể vào không?"
"Vào đi!"
Màn cửa vén lên, Thái Mạo cùng vợ là Bàng thị đi vào phòng, Thái Mạo thấy sắc mặt em gái đỏ thắm, liền hơi mỉm cười nói:
"Xem ra điều dưỡng cũng không tệ, đã hoàn toàn khôi phục."
"Để cho đại ca cười chê, ngồi xuống đi! Đại tẩu cũng ngồi xuống đi."
Thái phu nhân mặc dù là em gái của Thái Mạo, nhưng dù sao nàng cũng là chủ mẫu của Kinh châu, thân phận cao quý, Thái Mạo cũng không thể ở trước mặt nàng tỏ vẻ là huynh trưởng, thậm chí còn phải tỏ ra kính trọng nàng một chút.
Vợ Thái Mạo là Bàng thị mượn cớ pha trà rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
Thái phu nhân chậm rãi nói:
"Hôm nay muội tới là vì mối liên hôn giữa hai nhà Thái - Lưu, tối hôm qua, Cảnh Thăng giao cho muội chuyện này, ý của ông ấy là để cháu trai Lưu Cảnh cưới Thiếu Dư, muội muốn biết ý của huynh trưởng thế nào."
Nói xong nàng nhìn chăm chú vào mắt của Thái Mạo, trong lòng nàng có suy tính, chuyện này nhất định phải làm theo ý của nàng, dù anh mình đồng ý hay không đồng ý, nàng cũng không cho cái tên khắc chết con trai mình cưới con gái Thái gia.
Thái Mạo thở dài nói:
"Đám hỏi giữa Lưu – Thái còn liên quan tới tiền đồ tương lai của Thái gia, thậm chí chuyện liên quan đến tương lai của Kinh Tương, thẳng thắn mà nói, nếu như Cảnh Thăng nhất định để cho cháu là Lưu Cảnh cưới Thiếu Dư, vậy thì ý nghĩa không còn, ta cũng chỉ còn cách từ chối."
"Nhưng nếu như cự tuyệt thì việc liên hôn sẽ không còn nữa, khi đó sẽ biến thành chuyện hai nhà Lưu – Khóa, Lưu – Bàng liên hôn, hậu quả thế nào huynh trưởng đã nghĩ tới chưa?"
Thái phu nhân nhắc khéo anh mình không nên đắc tội Lưu Biểu, từ chối chác chắn không được.
"Việc này..."
Thái Mạo nhất thời cứng họng, em gái nói câu này như đao đâm vào lòng hắn, khiến hắn nhất thời nhụt chí.
Hồi lâu, hắn mới thở dài nói:
"Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Lưu Cảnh Thăng phải dùng cháu để liên hôn với Thái gia?"
"Huynh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
Thái phu nhân cười lạnh nói.
Thái Mạo lắc đầu:
"Ta thật sự không hiểu."
"Được rồi, muội sẽ nói cho huynh biết, nếu như muội không phải là vợ của Cảnh Thăng, mà đổi lại là nhà họ Khoái, họ Bàng, vậy thì con trai trưởng của Lưu Cảnh Thăng sẽ cưới con gái Thái gia. Nhưng hiện giờ đã lấy muội làm vợ, con trai làm sao lấy con gái nhà họ Thái làm dâu nữa, huynh hiểu chưa?"
Thật ra thì Thái Mạo cũng biết, sở dĩ Lưu Biểu không chịu để con trai cưới con gái Thái gia là vì lo lắng Thái gia quá lớn mạnh, điều này bất lợi cho thế cục và cân bằng lợi ích ở Kinh - Tương. Chẳng qua điều này do chính em gái mình nói ra khiến hắn càng thêm tuyệt vọng.
Tâm trạng Thái Mạo như đưa đám, hắn vừa muốn gả cho gái cho Lưu Biểu, vừa muốn gả con gái cho con trai Lưu Biểu, phải làm sao bây giờ?
Thái phu nhân liếc mắt nhìn huynh trưởng, thấy đối phương trầm tư, trong lòng thầm nghĩ: 'Trong cái vẻ này là có thể ra điều kiện rồi.'
"Nếu như muội có thể thuyết phục Cảnh Thăng đồng ý để con trai ông ấy cưới Thiếu Dư, vậy muội muốn người đó là Lưu Tông, đại ca đồng ý không?"
Thái phu nhân biết huynh trưởng muốn đem Thiếu Dư gả cho Lưu Kỳ, dù sao tục lệ vẫn là con trưởng thừa kế, như vậy thì tương lai Thiếu Dư sẽ là chủ mẫu của Kinh - Tương.
Nhưng Thái phu nhân không thích Lưu Kỳ, nàng thích Lưu Tông hơn, nàng muốn lập Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu.
Nhưng dựa vào sức của một mình nàng thì rất khó thực hiện, nếu như Thái gia chịu ủng hộ nàng, vậy thì mọi chuyện chắc chắn hơn.
Cho nên, việc đầu tiên Thái phu nhân cần làm là thuyết phục Thái Mạo thay đổi tâm ý, đồng ý để Lưu Tông cưới Thiếu Dư.
Một khi việc cưới xin đã diễn ra thì Thái gia cũng chỉ còn cách lựa chọn ủng hộ Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu.
Đây chính là ý nghĩ của Thái phu nhân, mục đích của nàng chính là muốn lập Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu, hôn nhân chẳng qua chỉ là một thủ đoạn mà nàng lợi dụng, trước ép Thái gia đồng ý gả Thiếu Dư cho Lưu Tông mà thôi.
Thái Mạo không trả lời Thái phu nhân, Thái Mạo dù sao cũng là quân sư của Kinh châu, hắn đương nhiên có nhận định riêng của mình. Hắn không thích Lưu Tông, người này quá cay nghiệt, ích kỷ, kém xa Lưu Kỳ khoan hậu, học thức năng lực cũng kém Lưu Kỳ quá xa, để Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh châu sợ rằng sẽ phá hủy cơ nghiệp.
Thái phu nhân biết tâm tư của huynh trưởng, lại cười nhạt:
"Lập một thằng ngốc làm người đứng đầu Kinh châu, Kinh châu chẳng phải biến thành Kinh châu của Thái gia hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.