Chương 121: Tả vương Giang Hạ
Cao Nguyệt
04/07/2017
Lưu Cảnh chấn động, tung người khỏi thuyền liền
hướng sườn núi chạy đi, chạm mặt vài người chèo thuyền, hắn túm lấy một
trong số họ, rống lớn:
- Phía trước thế nào?
Người chèo thuyền sợ hãi lắp bắp nói:
- Cướp, cướp sạch chợ, quá khủng khiếp!
Lưu Cảnh bỏ mặc gã, từ hông rút ra chiến đao liền chạy như bay. Một lát sau đã xông lên sườn núi. Trên sườn núi là một mảnh đất bằng phẳng rộng vài mẫu, nơi nàylà chợ quê truyền thống.
Bình thường chợ sẽ có trên dưới trăm sạp hàng, bán lương thực bán cá, bán rau quả, còn có cả người từ huyện Cánh Lăng tới bán hàng rong, chuyên bán vài thứ vật dụng hàng ngày và chút kim chỉ. Khách hàng cũng là thôn dân xung quanh và thuyền bè tới lui trên sông Hán muốn bổ sung lương thực.
Bởi vì vùng này chính là diểm giao giới giữa ba quận Giang Hạ, Cánh Lăng và quận Tương Dương, núi chiếm đa số. Cho nên mấy chục năm nay đạo tặc hoành hành, nạn trộm cướp không ngừng. Lưu Biểu sau khi nhập chủ Kinh Châu, phái quân diệt phủ, một lần bình ổn nạn trộm cướp.
Nhưng ba năm trước đây, vùng này lại xuất hiện một đám trộm cướp, chừng hơn ngàn người, nghe nói là một đội quân Nhữ Nam Khăn Vàng, thủ lĩnh tự xưng là Tả vương Giang Hạ. Bình thường cày bừa làm ruộng, lương thực không đủ liền vào nhà cướp của, khiến quan phủ địa phương cực kỳ đau đầu.
Vì thế Hoàng Tổ ba lần phái binh bao vây tiễu trừ, nhưng đám thổ phủ này cực kỳ giảo hoạt. Mỗi lần quan binh đến, bọn họ liền trốn mất tăm mất tích, quan binh vừa đi, bọn họ lại ngóc đầu trở dậy. Ba lượt diệt phỉ đều chưa từng thành công.
Bất quá trấn Kinh Khẩu bình thường bọn họ không đến, bởi thì trấn nhỏ ven sông diện tích chỉ tầm hai trăm bộ, là phạm vi thế lực của kẻ trộm Cam Ninh.
Tuy nhiên từ mùa thu năm ngoái sau khi Cam Ninh đầu hàng Lưu Biểu, giới tuyến thủy bộ này liền dần bị phá vỡ. Hôm nay chính phiên chợ nhỏ, do hương dân tứ phía tụ tập đến. Kết quả hơn một trăn dân bị sơn tặc nhân cơ hội tới cướp bóc.
Bởi vì vùng núi này dân cư thưa thớt, trộm cướp phần lớn là người bản địa, cho nên bình thường đều không giết người, chỉ cướp tiền lương. Nếu gặp nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, cũng sẽ cướp lên núi.
Lưu Cảnh xông lên đỉnh núi, chỉ thấy một khu chợ hỗn độn, đám người tập chung đều quỳ rạp trên mặt đất, tất cả vẫn chưa hoàn hồn. Hôm nay vừa lúc có một đại thương nhân bán tơ lụa, cho nên đám trộm cướp sạch sạp hàng của ông ta, rồi nghênh ngang rời đi, ngay cả thương nhân cũng bị bắt làm con tin, hướng người nhà này đòi tiền chuộc.
Lưu Cảnh gấp đến độ ngó nhìn xung quanh, gọi lớn:
- Tiểu Bao Tử.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy chân hắn, cúi đầu, không ngờ là thuyền bà, bà ta khóc lớn kêu lên:
- Tiểu nương tử bị bọn chúng bắt đi rồi!
Đầu Lưu Cảnh nổ “oành!” một tiếng, luồng máu nóng xông lên đại não, răng nghiến ken két. Đám khốn kiếp này, dám bắt nha hoàn của mình.
Đúng lúc này, trước đó không xa phát sinh một trận hỗn loạn, có tiếng la khóc truyền đến. Chỉ thấy hơn mười hương dân đang ra sức đánh một thiếu niên. Thiếu niên lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc vang trời, trên đầu còn quấn khăn vàng, hiển nhiên là một tiểu tặc Khăn Vàng.
Lưu Cảnh giận dữ xông lên đẩy mọi người ra, tiến tới túm lấy thiếu niên nọ, hung ác nói:
- Ngươi cũng là giặc Khăn Vàng!
Người bên cạnh mắng:
- Tên tiểu tặc này chính là kẻ trộm gà đi, đánh chết nó!
Đây là tiểu tặc bắt trộm gà mà không chạy kịp, bị mọi người bắt được. Bình thường đều bị hương dân đánh chết. Tiểu tặc này nhìn tuổi mới mười hai mười ba, dáng người gầy nhỏ, tựa như khỉ con, nhưng ánh mắt phi thường thông minh giảo hoạt. Lúc này nó bị đánh miệng đổ máu, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lưu Cảnh túm nó dậy, đem đao kề cổ nó hỏi:
- Người của các ngươi bắt thị nữ của ta đi nơi nào?
Chiến đao sắc bén kề cổ, tiểu sơn tặc sợ mất hồn mất vía, lắp bắp nói:
- Ở, ở núi Thất Nhũ!
Lưu Cảnh quay đầu hỏi hương dân:
- Núi Thất Nhũ ở chỗ nào?
Một ông già nói:
- Đi về phía nam hai mươi dặm. Trên thực tế là bảy tòa núi lớn, thế núi hiểm trở. Nghe nói hang ổ của đám trộm cướp ở đó.
Bấy giờ Từ Thứ cũng chen vào giữa đám người, anh ta nghe nói Tiểu Bao Tử bị bắt đi, vội vàng la lên:
- Công tử, ta chạy về Tương Dương cầu binh!
Lưu Cảnh đã tỉnh táo lại, trong lòng trầm tư, phỏng chừng Tiểu Bao Tử đã bị bắt rồi, đường núi gập ghềnh, cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp. Mà chỗ này là giao giới ba quận, gần nhất là huyện Cánh Lăng cũng cách hơn bảy mươi dặm. Vả lại huyện nhỏ này cũng không có quân đội.
Nếu trở về Tương Dương điều binh, hay đi Giang Hạ cầu cứu. Hoàng Tổ ở Giang Hạ chắc chắn sẽ không để ý tới mình, quân đội Tương Dương cũng không vì một tiểu nha đầu mà xuất binh, Cam Ninh ngược lại thì có thể. Đáng tiếc hắn hắn cách đây hơn ba trăm dặm, bị cách trở bởi thế núi, đợi cứu binh tới e rằng mạng Tiểu Bao Tử sớm không còn.
Lưu Cảnh vô cùng khó xử, suy nghĩ nửa ngày trời, chỉ có dùng tiền mới có thể chuộc Tiểu Bao Tử ra. Hoàn hảo lúc này hắn có hai trăm lượng vàng, đủ để chuộc người, hắn hô lớn:
- Ta ra năm trăm tiền thuê một người, ai nguyện ý dẫn ta đến núi Thất Nhũ đòi người!
Năm trăm tiền lúc này có thể mua được hai con lợn, mua năm mươi con gà, là số tiền không nhỏ. Nhưng mọi người nghe nói phải đi núi Thất Nhũ, người người đều lùi lại phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Vẫn là mạng nhỏ này đáng giá hơn.
Lưu Cảnh lập tức tăng lên:
- Một nghìn tiền một người!
Rốt cuộc có người động tâm, bảy tám người trẻ tuổi giơ tay lên. Bọn họ nghĩ rất đơn giản, tiền phải kiếm, nhưng mạng cũng phải bảo vệ. Một khi xảy ra đánh nhau xoay người chạy trốn là được rồi.
Bảy tám người vẫn hơi ít. Lưu Cảnh lại hỏi thêm mấy lần, vẫn không có người nào bằng lòng cùng đi, có người còn nhỏ giọng lầm bầm:
- Có chỗ tiền này, mười tiểu nha hoàn cũng mua được, bắt thì cũng bị bắt rồi!
Lưu Cảnh nhìn bảy tám người trẻ tuổi cầm gậy cầm cuốc, trong lòng bất đắc dĩ. Hắn đành đem theo mấy người này lên núi diệt phỉ thôi.
Trên đường, Lưu Cảnh từ trong miệng tiểu sơn tặc biết được chút tình hình. Lần này sơn tặc tập kích chợ cũng không phải bản thân Tả vương Giang Hạ, mà là một phụ tá đắc lực của y, họ Vương gọi là Vương Thái. Vốn giặc Khăn Vàng Nhữ Nam lần này suất lĩnh hơn trăm thuộc hạ tập kích chợ, vơ vét được mấy chục thất tơ lụa và chút thịt gia cầm. Đương nhiên, còn có Tiểu Bao Tử nha hoàn xinh đẹp động lòng người của Lưu Cảnh.
Trên đường đi, cơn thịnh nộ của Lưu Cảnh đối với tiểu sơn tặc kia giảm đi vài phần. Thấy nó thông minh, liền hỏi:
- Ngươi tên gì, tuổi còn nhỏ, vì sao lại theo người ta làm kẻ cướp?
Tiểu sơn tặc tựa như không có việc gì điềm nhiên bảo:
- Ta ở trên núi tên gọi là Ngũ Hầu. Vốn có bốn người gầy cũng gọi là Hầu, ta thứ năm. Trước kia ở huyện Cánh Lăng ăn xin, nghe nói làm sơn vương có thể no bụng, ta liền cùng đến đây.
- Ồ! Ngươi lên núi được mấy năm rồi?
- Khoảng ba bốn năm! Cũng không nhớ rõ, dù sao ta thuộc nhóm nguyên lão đầu tiên.
Tiểu sơn tặc cười hì hì nói.
Lưu Cảnh nhướn mày, rõ ràng còn là nguyên lão. Hắn thấy thiếu niên này hai tay trói chặt, một gã thanh niên dùng dây thừng dắt, nhân tiện bảo:
- Mở trói cho nó đi!
Thanh niên cuống quít xua tay:
- Không được, tiểu tặc này giảo hoạt tựa con khỉ, thả ra nó sẽ chạy mất.
- Phi!
Tiểu sơn tặc quay đầu xì mạnh một tiếng đầy khinh miệt:
- Lão tử là loại người nói không giữ lời ư? Nếu đáp ứng dẫn đường, tự nhiên sẽ đưa các ngươi tới núi Thất Nhũ.
Người thanh niên hung hăng đá nó một cái, mắng:
- Ngươi tên quỷ láu cá này, ngươi đã đáp ứng dẫn đường lúc nào? Đường lên núi Thất Nhũ chúng ta đều biết, cần ngươi dẫn đường làm gì.
Tiểu sơn tặc không cam lòng mắng lại:
- Vị công tử này là người nhân nghĩa, cũng không ức hiếp người yếu, nay bị đám ngu dốt các ngươi đem thanh danh hủy rồi.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn nó đầy kinh ngạc. Hắn phát hiện tiểu tử này quả nhiên rất giảo hoạt, nghe nói mình có ý tứ muốn cởi trói cho nó, lập tức lật giọng lừa gạt, nếu mình thật chỉ là một thư sinh, không chừng thực sự sẽ mở trói cho nó.
Lưu Cảnh dùng roi ngựa gõ lên đầu nó một cái, cười mắng:
- Thối tiểu tử, nếu ngươi không nói những lời nhảm nhí này, nói không chừng ta sẽ mở trói cho ngươi. Đáng tiếc! Ta không phải một người chính nghĩa, cho nên ngươi đừng nằm mộng nữa.
Hắn lại chỉ tay bảo:
- Trói nó chặt một chút, nếu dám chạy trốn, dùng côn đánh chết!
Tiểu sơn tặc bị trói nghiến tựa khỉ con kêu loạn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, con ngươi đảo vòng, không biết trong đầu đang nghĩ ra chủ ý gì.
Mọi người đi được hơn mười dặm đường núi, đã nhìn thấy núi Thất Nhũ. Hình dáng bảy ngọn núi đứng sừng sững trùng điệp, tựa như ngực của bảy nữ nhân, tên cổ là núi Thất Nhũ.
Từ Thứ hơi lo lắng, giục ngựa tiến lên thấp giọng nói:
- Công tử thân phận không bình thường, không bằng ta sẽ lên núi cùng bọn họ đàm phán. Công tử ở dưới chân núi chờ, đàm phán ổn thỏa, bọn họ tự nhiên sẽ đưa ta cùng Tiểu Bao Tử xuống núi đổi tiền chuộc. Công tử thấy thế nào?
Lưu Cảnh không trả lời, hắn nhìn chăm chú vào đường núi phía xa trước mặt, phát hiện tình hình địch. Chỉ thấy phía trước một đám đông người áo đen, chừng vài chục người, đầu quấn khăn vàng, mặc áo đuôi ngắn, quần mũi bê, chân đi giầy rơm, tay cầm các loại binh khí. Một đám hung thần ác sát đang từng bước đi nhanh tới bên này.
Mấy gã thanh niên nhìn thấy sợ tới mức không màng tới thù lao, quay đầu bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo chật vật không chịu nổi. Tiểu sơn tặc nhân cơ hội lao đi đi điên:
- Vương nhị gia, ta là Ngũ hầu tử.
Từ Thứ có chút kinh ngạc, thấp giọng nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử, ngươi phát hiện điểm dị thường sao?
Lưu Cảnh gật đầu, hắn cũng phát hiện điểm khác thường. Trong một đám Khăn Vàng có một con lừa, người cưỡi con lừa chính là Tiểu Bao Tử, khuôn mặt vui vẻ gặm sơn quả, không có chút bi thương bởi vì bắt giữ.
Tiểu Bao Tử đột nhiên nhìn thấy Lưu Cảnh, vui vẻ vẫy tay hô lớn:
- Công tử, em ở trong này!
Trong lòng Lưu Cảnh kinh nghi, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Tiểu Bao Tử là thân nhân của thủ lĩnh sơn tặc bị thất lạc nhiều năm sao? Nghĩ lại cũng thấy hoang đường.
Lúc này, mấy chục tên giặc Khăn Vàng cùng nhau quỳ xuống:
- Chúng ta không biết là ân công, quấy nhiễu ân công, nguyện chịu sự trừng phạt của ân công!
Trong lòng Lưu Cảnh vừa động. Hắn dường như hiểu ra điều gì. Tiểu Bao Tử chạy tới, kéo tay Lưu Cảnh, cao hứng nhảy bật lên. Lưu Cảnh sờ đầu cô bé, cười nói:
- Không chịu uất ức gì chứ.
- Không có đâu! Bọn họ nghe nói em là thị nữ của Cảnh công tử, sợ tới mức mặt chuyển màu tro, liều mạng đánh mình một bạt tai. Sau đó em liền trở thành công chúa đấy.
Lưu Cảnh biết đây là ai. Nhất định chính là năm trăm quân nô lúc trước mình để cho họ chạy. Trong lòng hắn không khỏi có chút tức giận. Mình thả cho họ tự do, nhưng bọn họ không đổi tính trộm cướp, lại đi theo đám cướp Khăn Vàng.
Hắn tiến lên phía trước lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi chính là năm trăm quân nô do ta phóng thích?
Tên đứng đầu đám cướp Khăn Vàng xấu hổ vạn phần, dập đầu nói:
- Tiểu nhân Vương Thái, được công tử nghĩa hiệp phóng thích, vốn tính làm dân Giang Hạ. Tiếc rằng quan phủ đương nhiệm bắt nạt chúng tôi không biết chữ, lại gạt chúng tôi làm điền trang điền nô của Hoàng Tổ. Trong lúc tức giận, liền cùng mấy chục huynh đệ tiến nhập vào Tả Vương, phụ một phen nghĩa khí của Cảnh công tử rồi.
Lời giải thích này khiến Lưu Cảnh tiêu tan tức giận, gật đầu nói:
- Nói như vậy, cũng không thể trách các ngươi. Tuy nhiên các ngươi có thể tới tìm ta, ta có thể sắp xếp việc khác cho các ngươi. Nhưng lại vào rừng làm cướp lần nữa, tương lai các ngươi làm sao bây giờ?
Vương Thái dập đầu khóc không ra tiếng:
- Chúng tôi không còn mặt mũi nào tới gặp công tử. Nếu công tử có thương hại chúng tôi, liền đưa chúng tôi theo! Chúng tôi nguyện đi theo công tử, vì công tử công hiến.
Lưu Cảnh thở dài. Tuy rằng hắn không muốn thu đám Khăn Vàng làm thuộc hạ, nhưng những người này hắn không thể mặc kệ, chỉ đành gật đầu:
- Như vậy đi! Các ngươi nói với Tả vương một tiếng, sau đó đến Sài Tang tìm ta.
Đúng lúc này, một tên cướp Khăn Vàng dẫn theo mấy trăm người hướng bên này chạy tới. Dáng vẻ của gã rất khôi ngô, tướng mạo đường đường, cưỡi một chiến mã màu đen, tay cầm đại đao, từ xa đã hô to:
- Nhị đệ, ngươi muốn vứt bỏ ta mà đi sao?
- Phía trước thế nào?
Người chèo thuyền sợ hãi lắp bắp nói:
- Cướp, cướp sạch chợ, quá khủng khiếp!
Lưu Cảnh bỏ mặc gã, từ hông rút ra chiến đao liền chạy như bay. Một lát sau đã xông lên sườn núi. Trên sườn núi là một mảnh đất bằng phẳng rộng vài mẫu, nơi nàylà chợ quê truyền thống.
Bình thường chợ sẽ có trên dưới trăm sạp hàng, bán lương thực bán cá, bán rau quả, còn có cả người từ huyện Cánh Lăng tới bán hàng rong, chuyên bán vài thứ vật dụng hàng ngày và chút kim chỉ. Khách hàng cũng là thôn dân xung quanh và thuyền bè tới lui trên sông Hán muốn bổ sung lương thực.
Bởi vì vùng này chính là diểm giao giới giữa ba quận Giang Hạ, Cánh Lăng và quận Tương Dương, núi chiếm đa số. Cho nên mấy chục năm nay đạo tặc hoành hành, nạn trộm cướp không ngừng. Lưu Biểu sau khi nhập chủ Kinh Châu, phái quân diệt phủ, một lần bình ổn nạn trộm cướp.
Nhưng ba năm trước đây, vùng này lại xuất hiện một đám trộm cướp, chừng hơn ngàn người, nghe nói là một đội quân Nhữ Nam Khăn Vàng, thủ lĩnh tự xưng là Tả vương Giang Hạ. Bình thường cày bừa làm ruộng, lương thực không đủ liền vào nhà cướp của, khiến quan phủ địa phương cực kỳ đau đầu.
Vì thế Hoàng Tổ ba lần phái binh bao vây tiễu trừ, nhưng đám thổ phủ này cực kỳ giảo hoạt. Mỗi lần quan binh đến, bọn họ liền trốn mất tăm mất tích, quan binh vừa đi, bọn họ lại ngóc đầu trở dậy. Ba lượt diệt phỉ đều chưa từng thành công.
Bất quá trấn Kinh Khẩu bình thường bọn họ không đến, bởi thì trấn nhỏ ven sông diện tích chỉ tầm hai trăm bộ, là phạm vi thế lực của kẻ trộm Cam Ninh.
Tuy nhiên từ mùa thu năm ngoái sau khi Cam Ninh đầu hàng Lưu Biểu, giới tuyến thủy bộ này liền dần bị phá vỡ. Hôm nay chính phiên chợ nhỏ, do hương dân tứ phía tụ tập đến. Kết quả hơn một trăn dân bị sơn tặc nhân cơ hội tới cướp bóc.
Bởi vì vùng núi này dân cư thưa thớt, trộm cướp phần lớn là người bản địa, cho nên bình thường đều không giết người, chỉ cướp tiền lương. Nếu gặp nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, cũng sẽ cướp lên núi.
Lưu Cảnh xông lên đỉnh núi, chỉ thấy một khu chợ hỗn độn, đám người tập chung đều quỳ rạp trên mặt đất, tất cả vẫn chưa hoàn hồn. Hôm nay vừa lúc có một đại thương nhân bán tơ lụa, cho nên đám trộm cướp sạch sạp hàng của ông ta, rồi nghênh ngang rời đi, ngay cả thương nhân cũng bị bắt làm con tin, hướng người nhà này đòi tiền chuộc.
Lưu Cảnh gấp đến độ ngó nhìn xung quanh, gọi lớn:
- Tiểu Bao Tử.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy chân hắn, cúi đầu, không ngờ là thuyền bà, bà ta khóc lớn kêu lên:
- Tiểu nương tử bị bọn chúng bắt đi rồi!
Đầu Lưu Cảnh nổ “oành!” một tiếng, luồng máu nóng xông lên đại não, răng nghiến ken két. Đám khốn kiếp này, dám bắt nha hoàn của mình.
Đúng lúc này, trước đó không xa phát sinh một trận hỗn loạn, có tiếng la khóc truyền đến. Chỉ thấy hơn mười hương dân đang ra sức đánh một thiếu niên. Thiếu niên lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc vang trời, trên đầu còn quấn khăn vàng, hiển nhiên là một tiểu tặc Khăn Vàng.
Lưu Cảnh giận dữ xông lên đẩy mọi người ra, tiến tới túm lấy thiếu niên nọ, hung ác nói:
- Ngươi cũng là giặc Khăn Vàng!
Người bên cạnh mắng:
- Tên tiểu tặc này chính là kẻ trộm gà đi, đánh chết nó!
Đây là tiểu tặc bắt trộm gà mà không chạy kịp, bị mọi người bắt được. Bình thường đều bị hương dân đánh chết. Tiểu tặc này nhìn tuổi mới mười hai mười ba, dáng người gầy nhỏ, tựa như khỉ con, nhưng ánh mắt phi thường thông minh giảo hoạt. Lúc này nó bị đánh miệng đổ máu, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lưu Cảnh túm nó dậy, đem đao kề cổ nó hỏi:
- Người của các ngươi bắt thị nữ của ta đi nơi nào?
Chiến đao sắc bén kề cổ, tiểu sơn tặc sợ mất hồn mất vía, lắp bắp nói:
- Ở, ở núi Thất Nhũ!
Lưu Cảnh quay đầu hỏi hương dân:
- Núi Thất Nhũ ở chỗ nào?
Một ông già nói:
- Đi về phía nam hai mươi dặm. Trên thực tế là bảy tòa núi lớn, thế núi hiểm trở. Nghe nói hang ổ của đám trộm cướp ở đó.
Bấy giờ Từ Thứ cũng chen vào giữa đám người, anh ta nghe nói Tiểu Bao Tử bị bắt đi, vội vàng la lên:
- Công tử, ta chạy về Tương Dương cầu binh!
Lưu Cảnh đã tỉnh táo lại, trong lòng trầm tư, phỏng chừng Tiểu Bao Tử đã bị bắt rồi, đường núi gập ghềnh, cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp. Mà chỗ này là giao giới ba quận, gần nhất là huyện Cánh Lăng cũng cách hơn bảy mươi dặm. Vả lại huyện nhỏ này cũng không có quân đội.
Nếu trở về Tương Dương điều binh, hay đi Giang Hạ cầu cứu. Hoàng Tổ ở Giang Hạ chắc chắn sẽ không để ý tới mình, quân đội Tương Dương cũng không vì một tiểu nha đầu mà xuất binh, Cam Ninh ngược lại thì có thể. Đáng tiếc hắn hắn cách đây hơn ba trăm dặm, bị cách trở bởi thế núi, đợi cứu binh tới e rằng mạng Tiểu Bao Tử sớm không còn.
Lưu Cảnh vô cùng khó xử, suy nghĩ nửa ngày trời, chỉ có dùng tiền mới có thể chuộc Tiểu Bao Tử ra. Hoàn hảo lúc này hắn có hai trăm lượng vàng, đủ để chuộc người, hắn hô lớn:
- Ta ra năm trăm tiền thuê một người, ai nguyện ý dẫn ta đến núi Thất Nhũ đòi người!
Năm trăm tiền lúc này có thể mua được hai con lợn, mua năm mươi con gà, là số tiền không nhỏ. Nhưng mọi người nghe nói phải đi núi Thất Nhũ, người người đều lùi lại phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Vẫn là mạng nhỏ này đáng giá hơn.
Lưu Cảnh lập tức tăng lên:
- Một nghìn tiền một người!
Rốt cuộc có người động tâm, bảy tám người trẻ tuổi giơ tay lên. Bọn họ nghĩ rất đơn giản, tiền phải kiếm, nhưng mạng cũng phải bảo vệ. Một khi xảy ra đánh nhau xoay người chạy trốn là được rồi.
Bảy tám người vẫn hơi ít. Lưu Cảnh lại hỏi thêm mấy lần, vẫn không có người nào bằng lòng cùng đi, có người còn nhỏ giọng lầm bầm:
- Có chỗ tiền này, mười tiểu nha hoàn cũng mua được, bắt thì cũng bị bắt rồi!
Lưu Cảnh nhìn bảy tám người trẻ tuổi cầm gậy cầm cuốc, trong lòng bất đắc dĩ. Hắn đành đem theo mấy người này lên núi diệt phỉ thôi.
Trên đường, Lưu Cảnh từ trong miệng tiểu sơn tặc biết được chút tình hình. Lần này sơn tặc tập kích chợ cũng không phải bản thân Tả vương Giang Hạ, mà là một phụ tá đắc lực của y, họ Vương gọi là Vương Thái. Vốn giặc Khăn Vàng Nhữ Nam lần này suất lĩnh hơn trăm thuộc hạ tập kích chợ, vơ vét được mấy chục thất tơ lụa và chút thịt gia cầm. Đương nhiên, còn có Tiểu Bao Tử nha hoàn xinh đẹp động lòng người của Lưu Cảnh.
Trên đường đi, cơn thịnh nộ của Lưu Cảnh đối với tiểu sơn tặc kia giảm đi vài phần. Thấy nó thông minh, liền hỏi:
- Ngươi tên gì, tuổi còn nhỏ, vì sao lại theo người ta làm kẻ cướp?
Tiểu sơn tặc tựa như không có việc gì điềm nhiên bảo:
- Ta ở trên núi tên gọi là Ngũ Hầu. Vốn có bốn người gầy cũng gọi là Hầu, ta thứ năm. Trước kia ở huyện Cánh Lăng ăn xin, nghe nói làm sơn vương có thể no bụng, ta liền cùng đến đây.
- Ồ! Ngươi lên núi được mấy năm rồi?
- Khoảng ba bốn năm! Cũng không nhớ rõ, dù sao ta thuộc nhóm nguyên lão đầu tiên.
Tiểu sơn tặc cười hì hì nói.
Lưu Cảnh nhướn mày, rõ ràng còn là nguyên lão. Hắn thấy thiếu niên này hai tay trói chặt, một gã thanh niên dùng dây thừng dắt, nhân tiện bảo:
- Mở trói cho nó đi!
Thanh niên cuống quít xua tay:
- Không được, tiểu tặc này giảo hoạt tựa con khỉ, thả ra nó sẽ chạy mất.
- Phi!
Tiểu sơn tặc quay đầu xì mạnh một tiếng đầy khinh miệt:
- Lão tử là loại người nói không giữ lời ư? Nếu đáp ứng dẫn đường, tự nhiên sẽ đưa các ngươi tới núi Thất Nhũ.
Người thanh niên hung hăng đá nó một cái, mắng:
- Ngươi tên quỷ láu cá này, ngươi đã đáp ứng dẫn đường lúc nào? Đường lên núi Thất Nhũ chúng ta đều biết, cần ngươi dẫn đường làm gì.
Tiểu sơn tặc không cam lòng mắng lại:
- Vị công tử này là người nhân nghĩa, cũng không ức hiếp người yếu, nay bị đám ngu dốt các ngươi đem thanh danh hủy rồi.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn nó đầy kinh ngạc. Hắn phát hiện tiểu tử này quả nhiên rất giảo hoạt, nghe nói mình có ý tứ muốn cởi trói cho nó, lập tức lật giọng lừa gạt, nếu mình thật chỉ là một thư sinh, không chừng thực sự sẽ mở trói cho nó.
Lưu Cảnh dùng roi ngựa gõ lên đầu nó một cái, cười mắng:
- Thối tiểu tử, nếu ngươi không nói những lời nhảm nhí này, nói không chừng ta sẽ mở trói cho ngươi. Đáng tiếc! Ta không phải một người chính nghĩa, cho nên ngươi đừng nằm mộng nữa.
Hắn lại chỉ tay bảo:
- Trói nó chặt một chút, nếu dám chạy trốn, dùng côn đánh chết!
Tiểu sơn tặc bị trói nghiến tựa khỉ con kêu loạn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, con ngươi đảo vòng, không biết trong đầu đang nghĩ ra chủ ý gì.
Mọi người đi được hơn mười dặm đường núi, đã nhìn thấy núi Thất Nhũ. Hình dáng bảy ngọn núi đứng sừng sững trùng điệp, tựa như ngực của bảy nữ nhân, tên cổ là núi Thất Nhũ.
Từ Thứ hơi lo lắng, giục ngựa tiến lên thấp giọng nói:
- Công tử thân phận không bình thường, không bằng ta sẽ lên núi cùng bọn họ đàm phán. Công tử ở dưới chân núi chờ, đàm phán ổn thỏa, bọn họ tự nhiên sẽ đưa ta cùng Tiểu Bao Tử xuống núi đổi tiền chuộc. Công tử thấy thế nào?
Lưu Cảnh không trả lời, hắn nhìn chăm chú vào đường núi phía xa trước mặt, phát hiện tình hình địch. Chỉ thấy phía trước một đám đông người áo đen, chừng vài chục người, đầu quấn khăn vàng, mặc áo đuôi ngắn, quần mũi bê, chân đi giầy rơm, tay cầm các loại binh khí. Một đám hung thần ác sát đang từng bước đi nhanh tới bên này.
Mấy gã thanh niên nhìn thấy sợ tới mức không màng tới thù lao, quay đầu bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo chật vật không chịu nổi. Tiểu sơn tặc nhân cơ hội lao đi đi điên:
- Vương nhị gia, ta là Ngũ hầu tử.
Từ Thứ có chút kinh ngạc, thấp giọng nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử, ngươi phát hiện điểm dị thường sao?
Lưu Cảnh gật đầu, hắn cũng phát hiện điểm khác thường. Trong một đám Khăn Vàng có một con lừa, người cưỡi con lừa chính là Tiểu Bao Tử, khuôn mặt vui vẻ gặm sơn quả, không có chút bi thương bởi vì bắt giữ.
Tiểu Bao Tử đột nhiên nhìn thấy Lưu Cảnh, vui vẻ vẫy tay hô lớn:
- Công tử, em ở trong này!
Trong lòng Lưu Cảnh kinh nghi, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Tiểu Bao Tử là thân nhân của thủ lĩnh sơn tặc bị thất lạc nhiều năm sao? Nghĩ lại cũng thấy hoang đường.
Lúc này, mấy chục tên giặc Khăn Vàng cùng nhau quỳ xuống:
- Chúng ta không biết là ân công, quấy nhiễu ân công, nguyện chịu sự trừng phạt của ân công!
Trong lòng Lưu Cảnh vừa động. Hắn dường như hiểu ra điều gì. Tiểu Bao Tử chạy tới, kéo tay Lưu Cảnh, cao hứng nhảy bật lên. Lưu Cảnh sờ đầu cô bé, cười nói:
- Không chịu uất ức gì chứ.
- Không có đâu! Bọn họ nghe nói em là thị nữ của Cảnh công tử, sợ tới mức mặt chuyển màu tro, liều mạng đánh mình một bạt tai. Sau đó em liền trở thành công chúa đấy.
Lưu Cảnh biết đây là ai. Nhất định chính là năm trăm quân nô lúc trước mình để cho họ chạy. Trong lòng hắn không khỏi có chút tức giận. Mình thả cho họ tự do, nhưng bọn họ không đổi tính trộm cướp, lại đi theo đám cướp Khăn Vàng.
Hắn tiến lên phía trước lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi chính là năm trăm quân nô do ta phóng thích?
Tên đứng đầu đám cướp Khăn Vàng xấu hổ vạn phần, dập đầu nói:
- Tiểu nhân Vương Thái, được công tử nghĩa hiệp phóng thích, vốn tính làm dân Giang Hạ. Tiếc rằng quan phủ đương nhiệm bắt nạt chúng tôi không biết chữ, lại gạt chúng tôi làm điền trang điền nô của Hoàng Tổ. Trong lúc tức giận, liền cùng mấy chục huynh đệ tiến nhập vào Tả Vương, phụ một phen nghĩa khí của Cảnh công tử rồi.
Lời giải thích này khiến Lưu Cảnh tiêu tan tức giận, gật đầu nói:
- Nói như vậy, cũng không thể trách các ngươi. Tuy nhiên các ngươi có thể tới tìm ta, ta có thể sắp xếp việc khác cho các ngươi. Nhưng lại vào rừng làm cướp lần nữa, tương lai các ngươi làm sao bây giờ?
Vương Thái dập đầu khóc không ra tiếng:
- Chúng tôi không còn mặt mũi nào tới gặp công tử. Nếu công tử có thương hại chúng tôi, liền đưa chúng tôi theo! Chúng tôi nguyện đi theo công tử, vì công tử công hiến.
Lưu Cảnh thở dài. Tuy rằng hắn không muốn thu đám Khăn Vàng làm thuộc hạ, nhưng những người này hắn không thể mặc kệ, chỉ đành gật đầu:
- Như vậy đi! Các ngươi nói với Tả vương một tiếng, sau đó đến Sài Tang tìm ta.
Đúng lúc này, một tên cướp Khăn Vàng dẫn theo mấy trăm người hướng bên này chạy tới. Dáng vẻ của gã rất khôi ngô, tướng mạo đường đường, cưỡi một chiến mã màu đen, tay cầm đại đao, từ xa đã hô to:
- Nhị đệ, ngươi muốn vứt bỏ ta mà đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.