Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 122: Thu hoạch ngoài ý muốn

Cao Nguyệt

04/07/2017

Người tới chính là thủ lĩnh sơn tặc Tả vương Giang Hạ, nguyên là thuộc hạ của Nhữ Nam Lưu Tích. Bởi vì là người Tương Dương, Lưu Tích liền lệnh gã trở lại Kinh Châu mở một căn cứ mới. Tiếc rằng dân tâm Kinh Châu ổn định, không muốn lên núi làm phỉ, trà trộn ba năm mới xây dựng được quân đội hơn nghìn người. Cái đó cùng lời thề son sắt lúc trước gã hứa với Lưu Tích, mục tiêu mười nghìn người một năm vẫn kém rất xa.

Hôm nay gã vừa lúc ở dưới chân núi tiếp ứng cho huynh đệ trở về, lại nghe nói huynh đệ Vương Thái gặp ân công. Gã biết rõ, ân công của Vương Thái là Lưu Cảnh, cháu của Lưu Biểu, khiến lòng gã lo lắng, vội thúc ngựa đuổi theo.

Cách hơn mười bước, Lưu Cảnh đánh giá thủ lĩnh sơn tặc này. Tuổi chừng 25-26, dáng người tám thước, dáng vẻ tướng mạo đường đường, tay cầm một thanh trường đao nặng ít nhất năm mươi cân. Đầu đội nón trụ ưng lăng, người mặc áo giáp, không có dáng vẻ một kẻ cướp. Rõ ràng chính là một đại tướng.

Tả vương Giang Hạ cũng đánh giá Lưu Cảnh, so với chính mình cao hơn một chút, tuổi trẻ oai hùng, tướng mạo không tầm thường, đôi mắt lợi hại muốn nhìn thấu lòng mình. Trong lòng gã thầm nghĩ “Hóa ra đây là Cảnh công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Châu, cũng là danh xứng với thực”.

Tuy nhiên lúc này, Tả vương Giang Hạ càng quan tâm đi ở của thuộc hạ mình. Gã xoay người xuống ngựa, tiến tới nói với Vương Thái:

- Nhị đệ, ngươi thật muốn vứt bỏ ca ca mà đi sao?

Vương Thái thở dài, kéo thủ lĩnh sang một bên, thấp giọng khuyên nhủ:

- Đại ca, kỳ thật đây chính là một cơ hội. Nhữ Nam Khăn Vàng đã diệt, Lưu Tích, Cung Đô đều đã chết. Đại ca phấn đấu ba năm, cảm thấy chúng ta còn tiền đồ gì để hy vọng sao?

Lời nói thật của Vương Thái đánh mạnh vào lòng Tả vương Giang Hạ. Nguyên bản gã đầy lòng hy vọng đến Kinh Châu phán đấu. Nhưng ba năm qua đi, dưới tay gã chỉ có hơn nghìn người. Hơn nữa chừng này người giờ cũng bắt đầu khó nuôi rồi. Nếu không gã cũng không chạy đến bờ sông cướp bóc.

Bọn họ dần dần cũng không lăn lộn ngoài đời không nổi rồi, tiếng xấu dần lan, cuộc sống càng lúc càng quẫn bách, quan binh bao vây tiễu trừ càng lúc càng mãnh liệt. Rất có thể Lưu Biểu cũng muốn xuất binh đến vây trừ bọn họ. Quan trọng hơn là Nhữ Nam Khăn Vàng đã chết, gã một bàn tay không thể vỗ lên tiếng, sớm muộn cũng bị diệt vong. Vậy tiền đồ của gã ở chỗ nào?

Tả vương Giang Hạ thở dài:

- Ngay cả Cam Ninh cũng đầu hàng quan phủ, ta làm sao còn muốn cả đời làm đạo tặc. Ta vốn định đầu nhập theo Lưu Bị, dù sao ông ta cũng từ Nhữ Nam đến đây. Lưu Tích, Cung Đô cũng theo ông ta, nhưng lại cảm thấy cảm thấy theo Lưu Bị không có tiền đồ, trong lòng khó có thể dứt khoát được.

Vương Thái hiểu rõ tâm tư của đại ca, lòng ôm chí lớn, có tài nhưng không gặp thời, muốn noi theo Cam Ninh đầu nhập vào Lưu Biểu, nhưng sợ Lưu Biểu không tha, đem gã giao cho Hoàng Tổ, lúc này Vương Thái nhân cơ hội nói:

- Chẳng bằng đại ca và đệ cùng đầu nhập theo Cảnh công tử. Hắn cũng là cháu của Lưu Biểu, lại là ân công của đệ, là người nhân nghĩa khoan dung, đi theo hắn không lo không có tiền đồ.

Tả vương Giang Hạ có chút động tâm. Đây là cháu của Lưu Biểu, tương lai ắt sẽ làm chư hầu một trấn ở Kinh Châu. Gã trầm ngâm một lúc lại nói:

- Không biết hắn có chịu thu nhận ta hay không?

- Đệ liền thay đại ca nói một tiếng!

Vương Thái bước nhanh tới trước mặt Lưu Cảnh, khom người thi lễ nói:

- Công tử, đại ca của ta cũng là người có tài năng, văn võ song toàn, không muốn cả đời làm đạo tặc. Ca ấy nguyện ý đi theo công tử, không biết công tử có thể thu nhận ca ấy không?

Lưu Cảnh lại liếc nhìn Tả vương Giang Hạ cách đó không xa, thấy ánh mắt gã hướng bên này chờ mong, roi ngựa trong tay uốn cong, tâm tư không yên, nhìn thế nào cũng không thấy gã giống một tên cướp. Trong lòng Lưu Cảnh khẽ động, lại hỏi:

- Tả vương Giang Hạ này tên gì?

- Ca ấy họ Liêu tên Hóa, tự Nguyên Kiệm, người Trung Lư Tương Dương.

Lưu Cảnh khẽ giật mình, liền sau đó trong lòng nảy lên vui mừng kinh ngạc. Hóa ra Tả vương Giang Hạ này chính là Liêu Hóa, khó trách thoạt nhìn không giống tiểu tặc bình thường, ngược lại có thêm vài phần phong độ của một đại tướng. Liêu Hóa nếu muốn đầu nhập theo mình, đương nhiên cầu còn không được. Lưu Cảnh lập tức nói:



- Chỉ cần hắn thành tâm dốc sức cho ta, ta nhất định sẽ trọng dụng hắn.

Vương Thái chạy như bay, không lâu sau, Liêu Hóa đi theo gã bước nhanh tới, quỳ trước mặt Lưu Cảnh:

- Sơn tặc Liêu Hóa, tạ ơn Cảnh công tử thu nhận, nguyện vì công tử dốc sức không từ!

Lưu Cảnh vội xuống ngựa, đỡ Liêu Hóa dậy:

- Liêu tướng quân là đại tướng có tài, lưu lạc làm Khăn Vàng thực đáng tiếc. Cũng may tướng quân đã tỉnh ngộ, vẫn chưa muộn. Tướng quân nguyện ý dốc sức vì Lưu Cảnh ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi!

Trong lòng Liêu Hóa vừa hổ thẹn, lại vui mừng. Hổ thẹn vì gã vừa cười nhạo Cam Ninh sẵn sàng góp sức cho quan phủ, mà chính mình cuối cùng vẫn đi trên con đường này. Vui mừng vì gã cảm nhận được thành ý của Lưu Cảnh, cũng không vì xuất thân mình là sơn tặc Khăn Vàng mà khinh thị, phần tôn trọng này khiến gã một lần nữa cảm thán cách làm người của Lưu Cảnh.

Gã cũng rất thành khẩn nói:

- Liêu Hóa hoang mang đã nhiều năm, hôm nay được gặp minh chủ, như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, không kìm nổi vui mừng. Liêu Hóa sẽ tha đổi triệt để, một lần nữa làm lại từ đầu.

Không biết tại sao, Lưu Cảnh bỗng nhớ đến câu tục ngữ “Thục trung vô đại tương, Liêu Hóa đương tiên phong”. Thật ra nói cách khác, đất Thục cũng không phải không đông đúc, mà chỉ là chứng minh cách đối nhân xử thế của Liêu Hóa.

Cho dù Liêu Hóa khẩn thiết muốn đi theo Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh không lập tức cho gã đi theo mình. Liêu Hóa bởi vì Vương Thái khuyên mới đầu hàng Lưu Cảnh. Tuy rằng ngữ khí rất thành khẩn, nhưng Lưu Cảnh cảm thấy hơi vội vàng. Hắn muốn cho Liêu Hóa một thời gian suy nghĩ lại, bởi vậy hắn bảo Liêu Hóa đi thu thập sơn trại, giải tán thuộc hạ, rồi hẹn gặp lại gã ở Sài Tang.

Mà Lưu Cảnh liền mang theo Vương Thái và hơn hai mươi tên quân nô lúc trước hắn phóng thích cùng đồng hành. Bọn họ và Liêu Hóa bất đồng, họ khăng khăng nhất mực đi theo mình. Lưu Cảnh lại thuê thêm một chiếc thuyền lớn, hai chiếc thuyền một trước một sau nhằm hướng phương nam mà chạy.

Lưu Cảnh đứng ở mũi thuyền, khoanh tay nhìn mặt sống. Càng đi về hướng nam mặt sông càng rộng lớn, ba quang mênh mông, từng bầy âu nhỏ vây trên mặt sông kêu lớn. Trời trong mây nhẹ khiến người ta đặc biệt vui vẻ thoải mái, trong lòng cũng đặc biệt thư thái.

Lúc này, Từ Thứ từ từ đi đến cạnh hắn, chăm chú nhìn vào mặt sông cười nói:

- Ta thật không ngờ lần này ngoài ý muốn lại thu hoạch được lớn như vậy.

- Nguyên Trực không trách ta nhận đám cướp Khăn Vàng làm thuộc hạ?

Lưu Cảnh liếc mắt nhìn Từ Thứ cười hỏi.

Từ Thứ lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Kỳ thật ta rất bội phục Tào Tháo, bất kể giá nào, chỉ cần có tài liền trọng dụng. Lại nói một cách đơn giản, muốn làm được cũng rất khó khăn. Từ Kinh Châu có thể nhìn ra được, đừng nói địa vị ti tiện, coi như địa vị cao như sĩ tộc phương bắc, ông ta cũng cự tuyệt không dùng, càng không cần nói đến người xuất thân đê tiện. Cảnh công tử bất kể Liêu Hóa xuất thân là sơn tặc Khăn Vàng, dứt khoát thu nhận dùng gã, khiến ta càng thêm kính nể tấm lòng của công tử. Công tử là ngoại tộc ở Kinh Châu đó!

Khóe miệng Lưu Cảnh lộ ra một nụ cười khổ. Mình quả thật là ngoại tộc ở Kinh Châu. Trong suy nghĩ của hắn căn bản không phân chia dòng dõi sang hèn, mặc dù ngôn ngữ của hắn cũng đã quen nếp với thời đại này, nhưng tư tưởng của hắn vẫn bảo lưu sự bình đẳng của đời sau. Hắn không tiếp nhận giáo dục của thời đại này, tự nhiên cũng không có dấu vết của thời đại này để lại.

Cho dù Lưu Cảnh vẫn cố gắng dung nhập với hoàn cảnh mới, nhưng trong khung của hắn sẽ không có gì thay đổi, lòng hắn vẫn có một nguyện vọng, hắn hy vọng một ngày hắn không cần phải thích ứng với xã hội này, mà xã hội này sẽ thích ứng với hắn.

Lúc này trong khoang thuyền truyền đến thanh âm trách cứ của Tiểu Bao Tử:

- Ngươi như vậy không phải sắc thuốc trà, là sắc thuốc tiên rồi. Sắc thuốc trà không thể phân tâm chút nào, cứ như ngươi nháy mắt liền không thấy, công tử phải chết khát rồi.



Lưu Cảnh và Từ Thứ nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hiểu ý. Đây là Tiểu Bao Tử đang dạy bảo Hầu Ngũ. Hầu Ngũ chính là Ngũ Hầu tử, mới mười một tuổi, bằng tuổi với Tiểu Bao Tử. Từ ba tuổi đã phải ra đường xin cơm, lên núi làm trộm cướp đã ba năm rồi. Lưu Cảnh thích nó thông minh, liền thu nhận nó, đặt tên là Lưu Chính, nhũ danh là Hầu Ngũ.

Hầu Ngũ sức sống mãnh liệt, hơn nữa giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Vừa lên thuyền nó đã liều mạng lấy lòng Tiểu Bao Tử, thay cô bé làm việc. Đáng tiếc nó không lường trước được việc sắc thuốc trà, hai lần đều thất bại, bị Tiểu Bao Tử chửi mắng một trận.

Lưu Cảnh chậm rãi tiến vào khoang thuyền, thấy Hầu Ngũ cúi đầu, hai tay buông thõng, vẻ mặt uể oải. Mà Tiểu Bao Tử thì hai tay chống nạnh, dáng vẻ đại tỷ thô bạo hung ác, đang dạy dỗ Hầu Ngũ vô dụng.

Thấy Lưu Cảnh tiến vào, Tiểu Bao Tử tức giận nói:

- Thôi đi, ngươi không cần sắc thuốc trà, về sau cứ để ta làm. Quần áo của công tử ngươi cũng không cần giặt, người cứ bưng trà đưa nước, làm chân chạy đi!

- Hầu Ngũ, ngươi đi cùng nhà đò học cách điều khiển thuyền đi!

Lưu Cảnh vỗ cái đầu tròn xoe của nó cười nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, không cần cả ngày học chuyện của nữ nhân.

- Đa tạ công tử dạy bảo, ta hiểu được!

Hầu Ngũ xông về phía Tiểu Bao Tử lè lưỡi một cái, giả mặt quỷ, liền đó chạy nhanh như chớp. Ngay cả Từ Thứ cũng không nhịn được bật cười. Thằng bé này nhìn giống ông cụ non, nhưng thực chất vẫn còn con nít.

Con thuyền lại đi tiếp hai ngày, trưa hôm nay, Hầu Ngũ ở trên đỉnh cột buồm, ngón tay chỉ về phía xa hô lớn:

- Tới rồi, tới thành Sài Tang rồi!

Sài Tang chính là Cửu Giang đời sau, là huyện mà Hán Cao Tổ năm thứ sáu đã thiết lập nên, ở phía đông nam quận Giang Hạ, là nơi có vị trí trọng yếu phía đông Kinh Châu. Bởi vì nó có vị trí địa lý quan trọng như vậy, khiến nó trở thành vùng giao tranh của các nhà quân sự. quân Giang Đông mỗi lần tây tiến, luôn đem quân đánh Sài Tang.

Trên thực tế, Sài Tang ở giữa Kinh Châu và Giang Đông, nhưng phần lớn thời gian đều nằm dưới sự khống chế của Kinh Châu.

Trong thời kỳ Kinh Châu và Giang Đông xảy ra chiến tranh, bởi vì Kinh Châu bốn phía chiến loan, phía bắc bị quân Tào uy hiếp, phía nam tác chiến cùng Giao Châu. Bởi vậy đang đánh với Giang Đông vẫn phải giữ thế thủ, một lần lại một lần phải đối diện với thế công hùng hổ của quân Giang Đông.

Vì thế, thành trì Sài Tang cải tạo được phá lệ xây cao lớn, thành cao ba trượng, đều dùng tảng lớn đá xanh xây dựng thành, rộng lớn mà dày dặn. Ở trên thành ba cỗ xe ngựa có thể chạy song song.

Nhưng thành Sài Tang cũng không lớn, chu vi tường thành chỉ mười hai dặm, nhân khẩu hơn một vạn người, chỉ có thể coi là một huyện.

Trước mắt quân đội Sài Tang có hơn một nghìn người, quân chính thống nhất, huyện lệnh và nha tướng đều là một người, tên là Chu Lăng, cũng là con rể gia tộc Hoàng thị, là con cháu đại tộc Chu gia Sài Tang.

Huyện Sài Tang ngoại trừ Chu gia, còn có hai đại gia tộc lớn, một là gia tộc Đào thị thương nhân bậc nhất Giang Nam, hai là gia tộc Chu thị cũng nửa phần buôn bán. Nhưng Chu gia nắm phần mặt đất, xưa nay ở Sài Tang có nói thuyền Đào gia, trâu Chu gia.

Mấy ngày nay, huyện Sài Tang phá lệ náo nhiệt. Lão chủ nhân Đào gia làm đại thọ bảy mươi, phát thiệp mời khắp nơi. Các nhân vật nổi tiếng Giang Nam gần nghìn người đều hội tụ ở đây.

Ngay cả Lưu Biểu cũng tự mình viết thư chúc mừng, phái con thứ là Lưu Tông thay mình vì Đào lão gia tử mà chúc thọ. Đồng thời cũng muốn trấn an kinh hãi trong vụ án tự vận binh khí của Đào gia lúc trước.

Thú vị chính là, Lưu Cảnh cháu của Lưu Biểu cũng tới Sài Tang chúc thọ. Tuy nhiên hắn tới đây với thân phận khác.

Trong lúc nhất thời, thành Sài Tang phong vân tế hội, rỗng rắn hỗn tạp, một hồi tuồng đang từ từ mở màn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook