Chương 249: Từ Thứ khuyên Gia Cát Lượng
Cao Nguyệt
04/07/2017
Bến thuyền Long Trung chỉ là một bến thuyền nhỏ.
Một lần chỉ có thể bỏ neo hơn mười con thuyền nhưng làm ăn lại rất khá,
phần lớn là nhân sĩ của trấn Long Trung đi Phàn Thành mua sắm, giải trí, nhất là vào những ngày nghỉ học, trên bến tàu này rất tấp nập và vô
cùng náo nhiệt.
Nhưng từ sau mồi lửa của Thái Tiến đã thiêu hủy hơn ba trăm con thuyền Phàn Thành thì bến thuyền Long Trung trở lên vô cùng vắng vẻ, không một bóng người. Bên cạnh bến thuyền vẫn còn xác thuyền bồng bềnh trôi.
Nhưng trời vẫn còn chưa sáng, đã thấy có một ông lão bị cảnh tượng trước mắt dọa cho gần như té xỉu, chỉ thấy như ẩn hiện trong sương mù, trên mặt bến đậu đầy chiến thuyền che khuất cả bầu trời, đây là cảnh tượng chưa bao giờ thấy ở bến tàu Long Trung.
Ông lão vội vàng cưỡi con lừa đi về phía doanh trại cách đó mấy dặm. Thái tướng quân đã nói với ông ta, nếu có tình hình khác thường phải lập tức bẩm báo.
Không lâu sau, Thái Tiến dẫn theo mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa chạy gấp đến, y xoay người xuống ngựa phất tay chỉ một con thuyền gần đó hô to:
- Ta là Nha tướng Thái Tiến, cố nhân của Lưu thái thú, xin hỏi Lưu thái thú có ở đây không?
Chỉ trong phút chốc, một con thuyền nhỏ đã hạ bến, quân sĩ chèo thuyền đến chắp tay cười nói:
- Thái tướng quân, thái thú nhà tôi có lời mời.
Thái Tiến lên thuyền, một lúc sau thì y được dẫn sang một chiếc thuyền lớn, đây chính là thuyền chủ của quân Giang Hạ. Thái Tiến được đưa đến cửa khoang thuyền, tên lính bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái thủ, Thái tướng quân đã đến.
- Mời vào!
Thái Tiến đi vào khoang thuyền, chỉ thấy trên một chiếc bàn đặt đầy mô hình doanh trại. Lưu Cảnh ngồi ở cạnh đó đang cùng thảo luận chi tiết với mấy tên tướng lĩnh.
Lưu Cảnh thấy Thái Tiến đi vào liền cười nói với Cam Ninh:
- Cứ theo phương án này mà hạ trại! Hơn nữa phải chú ý canh phòng, thà hơi lâu một chút chứ không được phép có sơ suất.
- Tuân lệnh!
Cam Ninh vì vết thương của Lý Tuấn chưa lành nên được Lưu Cảnh điều từ Sài Tang đến đảm nhiệm chức phó tướng, y thi lễ rồi vội vàng đi ra.
Lưu Cảnh cười nói với Thái Tiến:
- Chúng ta đã hai năm chưa gặp rồi.
- Vâng! Hơn hai năm một tháng rồi, lần trước là ta có việc công đến Giang Hạ.
Lưu Cảnh gật đầu xua tay cười nói:
- Mời ngồi!
Hai người ngồi xuống gần cửa sổ. Lưu Cảnh lại nhìn y một cái, trên mặt Thái Tiến có ba vết roi nhìn thấy mà ghê người, trên cổ cũng có nhìn như vết roi vụt, vết roi rất mới chắc là chuyện xảy ra mới đây thôi.
- Vết thương trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?
- Ôi! Là gia chủ của ta tức giận đấy.
Thái Tiến nói lại chuyện đốt thuyền nhưng cũng không nói đến nguyên nhân, cuối cùng y chán nản nói:
- Gia chủ tức giận, quất ra hơn mười roi.
Lưu Cảnh liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ lờ mờ nhìn thấy xác thuyền, thực ra đây cũng là chuyện đầu tiên mà hắn quan tâm. Vì sao Thái Tiến lại đốt thuyền? Thực sự hắn không nghĩ ra được động cơ của Thái Tiến.
- Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại đốt thuyền không? Lẽ nào đây là quân lệnh của Văn tướng quân?
Thái Tiến chua xót trong lòng rồi thở dài một tiếng:
- Nói ra ta cũng thật đáng chém, thuyền là vũ khí chung của Kinh Châu, ta lại vì lợi ích riêng của gia tộc mà đi thiêu hủy, thực sự trong lòng ta vô cùng hổ thẹn, đợi Văn tướng quân trở về, ta sẽ thỉnh tội với ông ấy.
- Đốt thuyền là ý của gia tộc các ngươi ư?
Lưu Cảnh không hiểu liền hỏi, tại sao Thái gia phải đốt thuyền.
Thái Tiến gật đầu:
- Là ý của ông nội ta, ông ấy lo lắng cả nhà không chịu nổi áp lực của quân Tào, cho nên ông ấy đã hạ lệnh cho ta một mồi lửa đốt thuyền. Tiếc là cuối cùng vẫn còn lại hơn hai trăm chiến thuyền chưa thiêu hủy.
Lý do này khiến Lưu Cảnh nghe thấy mà thất kinh, hắn cũng biết Đào gia và Thái gia chẳng khác gì nhau. Trên danh nghĩa Thái Mạo gì gia chủ nhưng thực tế bên trong quyền lực lớn nhất nằm trong tay gia chủ tiền nhiệm. Lưu Cảnh cũng biết con người của Thái Huấn, người này vô cùng có ý nghĩa với Thái gia.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Người này rất có kiến thức, lúc nào nào có thời gian mình cũng phải đi thăm ông ta mới được”.
Lưu Cảnh nghĩ vậy rồi cười hỏi:
- Gần đây ngươi có định đi gặp ông nội không?
- Mấy hôm nữa sẽ đi.
- Nếu không ngại thì gọi ta một tiếng, ta cũng muốn đi thăm lệnh tổ một chút.
- Thái thú muốn đi nhất định ta sẽ báo.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi chuyển đề tài sang Văn Sính, Thái Tiến lại càng quan tâm đến tình hình của sư phụ, y cẩn thận hỏi:
- Không biết gần đây tình hình của sư phụ ta thế nào rồi? Ông ấy chắc là đến Giang Hạ rồi!
- Văn tướng quân đã đến Giang Hạ rồi, ông ấy xuất phát gần bằng chúng ta nhưng ông ấy phải qua Trương Doãn, có lẽ muộn thì hai ngày nữa sẽ đến Tương Dương, ngày kia hoặc ngày kìa là phải đến Tương Dương rồi.
- Vậy ta yên tâm rồi!
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi mang đến một tin vui cười nói:
- Nếu có một ngày, Tào Tháo đích thân dẫn đại quân xuôi nam. Với áp lực như vậy chắc là gia chủ sẽ đầu hàng Tào Tháo, không biết Thái huynh có đi theo không? Ta giả dụ như vậy Thái huynh đừng trách!
Vấn đề này của Lưu Cảnh ở một góc độ nào đó là cực kì vô lễ hơi xỉ nhục Thái gia. Nhưng Thái Tiến lại không giận, Lưu Cảnh chọc đúng vào tâm bệnh của y, y biết gia chủ vì bảo vệ lợi ích của gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ đầu hàng Tào Tháo, như vậy thì y nên đi theo ai đây?
Trâm ngâm một lúc lâu Thái Tiến thở dài nói:
- Ta đi theo sư phụ, sư phụ đi đâu, ta sẽ đi đó.
Câu trả lời của Thái Tiến nằm trong dự liệu của Lưu Cảnh. Hắn hỏi vòng luẩn vo như vậy thực ra cũng không phải là vì Thái Tiến mà là vì Văn Sính, hắn thực sự muốn Văn Sính là người của mình.
Nhưng Lưu Cảnh cũng biết, Văn Sính rất tận tâm và trung thành với Lưu Biểu. Chỉ cần Lưu Biểu còn một ngày thì Văn Sính cũng sẽ không suy tính sẽ đi bất cứ đâu.
Nhưng thời gian của Lưu Biểu còn không nhiều lắm, thời gian Văn Sính quyết định dời khỏi ông ta cũng ngày càng gần. Văn Sính lại là người trung thực ông ta, có nguyện tiếp tục trung thành với Lưu Tông hay lại chuyển sang trung thành với Lưu Kỳ?
Điều này khiến cho Lưu Cảnh rất lo lắng. Hiện tại Thái Tiến đang an vị trước mắt, từ Thái Tiến có thể đoán ra được một chút về tính toán của Văn Sính?
Hoặc là Thái Tiến chỉ buột miệng, cuối cùng thông qua Thái Tiến mà chiêu mộ Văn Sính đến dưới trướng của mình. Mói toạc ra là Lưu Biểu qua đời thì Kinh Châu cũng bắt đầu chia rẽ.
Lưu Cảnh ngồi ngay ngăn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thái Tiến, rồi chậm rãi nói:
- Thái huynh không nghĩ là sẽ đến Giang Hạ cùng ta chống Tào sao?
Thái Tiến trầm mặc một lúc, thực ra nguyên nhân ba năm trước đây y đã nghĩ đầu quân cho lưu Cảnh rồi, cũng chính là vì sư phụ của y, y không chọn đi Giang Hạ mà ở bên cạnh sư phụ.
Bây giờ Lưu Cảnh chính thức đề xuất đúng mong muốn của mình khiến lòng Thái Tuấn ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng y thở dài:
- Xin Thái thú cho ta thời gian suy nghĩ, một khi đã quyết định ta nhất định sẽ trung thành đi theo.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ta sẽ chờ tin lành.
Lúc Lưu Cảnh và Thái Tiến đàm phán thì Từ Thứ cũng xuất hiện trong nhà của Gia Cát Lượng. Từ năm năm trước Từ Thứ đi đến quận Giang Hạ vẫn chưa gặp Gia Cát Lượng. Tuy ba năm trước đây y có ở Long Trung nhưng lúc đó Gia Cát Lượng đi đất Thục, nên hai người lại không gặp nhau.
Năm năm không gặp, trong lòng hai người đều có cảm giác tang thương. Năm năm qua có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hai người khó nói hết trong một hai câu.
Từ Thứ và Gia Cát Lượng ngồi trong thư phòng. Ngồi bên cạnh họ là Hoàng Nguyệt Anh, nàng cũng là bạn cũ của Từ Thứ. Cũng đã năm năm không gặp tất cả mọi người đều có cảm giác vui mừng khi bạn cũ gặp lại nhau.
Con gái bảo bối của Gia Cát Lượng mới bốn tuổi, cô bé cũng ngôi nghiêm trang bên cạnh cha. Cô bé đang luyện chữ, bàn tay nhỏ nhắn cầm bút nhỏ bắt chước chữ của mẹ.
Viết được một lát, cô bé lại lén lút vẽ một con mèo nhỏ, rồi nhìn trộm Từ Thứ. Thấy Từ Thứ để râu ngắn, cô bé cũng vẽ dưới hàm con mèo một chòm râu, mắt của con mèo cũng có phần giống với mắt của Từ Thứ.
Mấy người lớn không chú ý đến sự nghịch ngợm của cô bé, Gia Cát Lượng liền hỏi:
- Giang Hạ chuẩn bị tấn công Phàn Thành bao lâu rồi?
Tứ Thứ uống một ngụm trà rồi nói:
- Tạm thời vẫn chưa quyết định, với sức quân của một mình Giang Hạ thì rất khó đánh bại quân Tào mà cần phải hợp lực từ ba phương. Chúng ta đang chờ quân của Nam quận lên phía bắc, chắc cũng phải mất mấy ngày nữa.
- Thực ra sức mạnh của quân Giang Hạ cũng không phải là yếu, có kỵ binh tinh nhuệ, có bộ binh trọng giáp, chưa chắc đã không đánh bại được quân Tào. Quan trọng là điều binh phải hợp lý. Ví dụ như dùng kỵ binh đánh lén Nam Dương hoặc cắt đứt đường vận chuyển lương thực của quân Tào. Trong tình huống như vậy quân Tào chắc chắn sẽ rút lui lên bắc.
Lúc đó quân Giang Hạ sẽ chiếm Phàn Thành, vậy là trận chiến Kinh Châu sẽ đại thắng, chưa kể làm lòng quân phấn chấn mà đối với Thái thú của các huynh ở Kinh Châu cũng sẽ có uy danh rất lớn, sao Nguyên Trực không đề nghị với Thái thú?
Từ Thứ gật đầu:
- Phương án của hiền đệ hay lắm, chỉ có điều đáng tiếc là kỵ binh đã bị điều đi nơi khác rồi.
Gia Cát Lượng cũng mỉm cười nói:
- Nếu ta đoán không sai hẳn là đi Nhữ Nam hoặc Dĩnh Xuyên rồi. Nhưng quân cờ này cũng không được cao minh cho lắm, có lẽ là đúng với hy vọng của Tào Tháo rồi.
- Sao lại nói như vậy?
Gia Cát Lượng cười thản nhiên:
- Bây giờ Tào Tháo dẫn đại quân đến Ô Hoàn, Trung Nguyên trống không. Kỵ binh Kinh Châu lên bắc tuy không đến mức đánh hạ được Hứa Xương, nhưng cũng sẽ khiến cho Trung Nguyên bị chấn động.
Những người bất mãn với Tào Tháo sẽ có cơ hội liên kết với nhau. Hơn nữa trong triều đình cũng có không ít đại thần muốn phản Tào, nếu bọn họ có hành động bất thường, nhất định mật thám của Tào Tháo sẽ phát hiện ra.
Đợi khi Tào Tháo suất quân trở về thì đúng lúc đó sẽ bị diệt trừ, vì ông ta xuôi nam diệt sạch Kinh Châu, huynh chắc Tào Tháo sẽ không cảm tạ kỵ binh của các huynh lên bắc sao?
Từ Thứ im lặng không nói gì, y không thể không thừa nhận kiến thức của Gia Cát Lượng uyên thâm, quả thực là mình không ngờ đến điều này.
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh thở dài nói:
- Mấy năm nay có rất nhiều sự thay đổi. Những người bạn cũ trước kia phần lớn chạy theo danh lợi. Ta cũng thường xuyên Khổng Minh xuống núi tạo phúc cho thiên hạ, thực hiện khát vọng trong lòng đừng sống quãng đời còn lại trên núi nữa. Nhưng huynh ấy lại không nghe, Nguyên Trực huynh hãy khuyên huynh ấy một chút đi.
- Đúng là ta đến vì chuyện này.
Từ Thứ vội lấy một phong thư ra để lên bàn đẩy đến trước mặt Gia Cát Lượng, cười nói:
- Không biết Khổng Minh có nguyện ý xuất núi đảm nhiệm chức quân sư Giang Hạ không? Cảnh công tử mến mộ đại danh của đệ đã lâu, muốn hiền đệ làm quân sư giúp Đại Hán mưu nghiệp lớn.
Gia Cát Lượng ngửa đầu lên trời cười ha ha:
- Nguyên Trực còn hơn Khổng Minh cả bội phần, vì sao Cảnh công tử lại không để Nguyên Trực làm quân sư? Mà lại nhớ đến đệ ở cái hơn thôn dã này.
- Hiền đề khiến ta xấu hổ rồi, ta tự biết mình tài hoa đều kém xa hiền đệ. Ta thường nói với Cảnh công tử, Khổng Minh tài năng hơn người, nếu gặp minh chủ sẽ như gừng càng già càng cay. Trương Tử Phòng xây dựng nhà Hán bốn trăm năm, Cảnh công tử rất ngưỡng mộ Khồng Minh hiền đệ. Hôm nay nếu không phải bận việc quân thì nhất định hắn sẽ đích thân đến thăm.
Gia Cát Lượng vẫn lắc đầu cười nói:
- Nguyên Trực coi trọng đệ quá rồi, trời sinh ra ta đã có tính chây lười, không muốn làm việc... e rằng khiến Nguyên Trực thất vọng rồi.
Hoàng Nguyệt Anh thấy chồng từ chối khéo ý tốt của Từ Thứ, trong lòng nàng có chút băn khoăn, nàng cũng khuyên chồng, nói:
- Cảnh công tử chắc là rất tốt, nếu không Nguyên Trực và Sơn Dân cũng sẽ không tận tâm và trung thành với hắn. Nhìn chung Kinh Châu chỉ có Giang Hạ là thịnh vượng, thiếp cũng nghe nói người dân Giang Hạ an cư lạc nghiệp không nhặt của rơi trên đường, đêm đến không cần đóng cửa. Đây đúng như có minh chủ trị quốc, phu quân cũng tán thành với cách cai trị Giang Hạ. Nếu Cảnh công tử đã có lời mời sao phu quân không đi thử một lần xem sao?
Gia Cát Lượng cười không nói, dù Từ Thứ và vợ có khuyên thế nào y cũng không chịu đồng ý. Từ Thứ bất đắc dĩ đành phải cáo từ.
Gia Cát Lượng tiễn khách rồi quay về thư phòng. Hoàng Nguyệt Anh đã dọn đồ trà xong liền trách mắng chồng:
- Thiếp thật không hiểu chàng là thế nào nữa. Không phải chàng đã nói Cảnh công tử có lời mời chàng sẽ suy nghĩ đi Giang Hạ sao? Bây giờ người ta có thành ý đến mời chàng làm quân sư, vị trí trên cả Nguyên Trực nhưng chàng lại không đồng ý.
- Thành ý?
Gia Cát Lượng cười lạnh một tiếng:
- Sao ta lại không nhìn ra thành ý của hắn nhỉ?
- Ôi!
Hoàng Nguyệt Anh quá hiểu chồng, đó là sự cố chấp và kiêu ngạo trong xương cốt y, nàng thở dài một tiếng nói:
- Đơn giản là người ta không đích thân đến tận nhà, cho nên chàng không chịu thôi. Không phải Nguyên Trực đã nói rồi sao? Hắn bận việc công, nếu không nhất định sẽ đến thăm.
Gia Cát Lượng cười không nói gì mà ôm con gái vào lòng, lấy bút vẽ một con mèo mặt hơi dài, lại thêm cả râu dài giống như chính y vậy. Gia Cát Qủa cười khanh khách lấy bút từ tay cha viết thêm ba chữ “Gia Cát Mèo”.
Hoàng Nguyệt Anh không để ý đến hành động này của hai cha con, nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tuy nàng hiểu cách biện giải của Lưu Cảnh nhưng trong lòng vẫn thấy lạ. Lưu Cảnh rõ ràng là trú binh ở Long Trung vì sao hắn lại không đích thân đến nhà? Phải biết rằng đây không phải là thư mời một quan viên nhỏ mà là mời một quân sư.
Nàng không hiểu mà hỏi:
- Rõ ràng là Cảnh công tử ở ngay Long Trung tại sao lại không tự mình đến thăm phu quân? Muốn phái người lên núi lại phái Nguyên Trực, thực ra thiếp cảm thấy nếu hắn thực sự muốn mời chàng thì phải tự mình đến một chuyến, như vậy không phải là tỏ rõ thành ý sao?
Gia Cát Lượng cười nói:
- Đây chính là chỗ thông minh của Cảnh công tử, hắn phải suy nghĩ cảm nhận của Nguyên Trực, dù sao Nguyên Trực cũng đi theo hắn nhiều năm rồi, theo lý Nguyên Trực nên làm quân sư mới phải, nhưng hắn lại đến mời ta, nếu hắn quá nhiệt tình sẽ làm tổn thương Nguyên Trực, cho nên hắn để huynh ấy đến, nếu huynh ấy đồng ý thì qua ít ngày nữa chắc chắn hắn sẽ đích thân đến.
Hoàng Nguyệt Anh lặng im gật đầu. Thực ra nàng thấy Lưu Cảnh rất tốt, năm lần bảy lượt đến mời phu quân mình đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nàng cũng hi vọng phu quân mình có thể trợ giúp được hắn, hơn nữa hắn lại là trượng phu của Đào Trạm, về công về tư đều là chuyện tốt.
- Nếu Cảnh công tử đích thân đến mời chàng có đồng ý không?
- Nói thực là ta cũng không biết!
Gia Cát Lượng thở dài:
- Chuyện này rất khó nói. Đúng là Lưu Cảnh rất tốt, tuổi lại còn trẻ mà chí lớn, là một minh chủ. Nhưng ta quan sát đã mấy năm cảm thấy Lưu hoàng thúc cũng không tồi. Nhân đức độ lượng đáng để đi theo. Bọn họ đều là những người có khát vọng lớn, không giấu gì nàng, trong lòng ta thực sự ngổn ngang.
Nhưng từ sau mồi lửa của Thái Tiến đã thiêu hủy hơn ba trăm con thuyền Phàn Thành thì bến thuyền Long Trung trở lên vô cùng vắng vẻ, không một bóng người. Bên cạnh bến thuyền vẫn còn xác thuyền bồng bềnh trôi.
Nhưng trời vẫn còn chưa sáng, đã thấy có một ông lão bị cảnh tượng trước mắt dọa cho gần như té xỉu, chỉ thấy như ẩn hiện trong sương mù, trên mặt bến đậu đầy chiến thuyền che khuất cả bầu trời, đây là cảnh tượng chưa bao giờ thấy ở bến tàu Long Trung.
Ông lão vội vàng cưỡi con lừa đi về phía doanh trại cách đó mấy dặm. Thái tướng quân đã nói với ông ta, nếu có tình hình khác thường phải lập tức bẩm báo.
Không lâu sau, Thái Tiến dẫn theo mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa chạy gấp đến, y xoay người xuống ngựa phất tay chỉ một con thuyền gần đó hô to:
- Ta là Nha tướng Thái Tiến, cố nhân của Lưu thái thú, xin hỏi Lưu thái thú có ở đây không?
Chỉ trong phút chốc, một con thuyền nhỏ đã hạ bến, quân sĩ chèo thuyền đến chắp tay cười nói:
- Thái tướng quân, thái thú nhà tôi có lời mời.
Thái Tiến lên thuyền, một lúc sau thì y được dẫn sang một chiếc thuyền lớn, đây chính là thuyền chủ của quân Giang Hạ. Thái Tiến được đưa đến cửa khoang thuyền, tên lính bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái thủ, Thái tướng quân đã đến.
- Mời vào!
Thái Tiến đi vào khoang thuyền, chỉ thấy trên một chiếc bàn đặt đầy mô hình doanh trại. Lưu Cảnh ngồi ở cạnh đó đang cùng thảo luận chi tiết với mấy tên tướng lĩnh.
Lưu Cảnh thấy Thái Tiến đi vào liền cười nói với Cam Ninh:
- Cứ theo phương án này mà hạ trại! Hơn nữa phải chú ý canh phòng, thà hơi lâu một chút chứ không được phép có sơ suất.
- Tuân lệnh!
Cam Ninh vì vết thương của Lý Tuấn chưa lành nên được Lưu Cảnh điều từ Sài Tang đến đảm nhiệm chức phó tướng, y thi lễ rồi vội vàng đi ra.
Lưu Cảnh cười nói với Thái Tiến:
- Chúng ta đã hai năm chưa gặp rồi.
- Vâng! Hơn hai năm một tháng rồi, lần trước là ta có việc công đến Giang Hạ.
Lưu Cảnh gật đầu xua tay cười nói:
- Mời ngồi!
Hai người ngồi xuống gần cửa sổ. Lưu Cảnh lại nhìn y một cái, trên mặt Thái Tiến có ba vết roi nhìn thấy mà ghê người, trên cổ cũng có nhìn như vết roi vụt, vết roi rất mới chắc là chuyện xảy ra mới đây thôi.
- Vết thương trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?
- Ôi! Là gia chủ của ta tức giận đấy.
Thái Tiến nói lại chuyện đốt thuyền nhưng cũng không nói đến nguyên nhân, cuối cùng y chán nản nói:
- Gia chủ tức giận, quất ra hơn mười roi.
Lưu Cảnh liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ lờ mờ nhìn thấy xác thuyền, thực ra đây cũng là chuyện đầu tiên mà hắn quan tâm. Vì sao Thái Tiến lại đốt thuyền? Thực sự hắn không nghĩ ra được động cơ của Thái Tiến.
- Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại đốt thuyền không? Lẽ nào đây là quân lệnh của Văn tướng quân?
Thái Tiến chua xót trong lòng rồi thở dài một tiếng:
- Nói ra ta cũng thật đáng chém, thuyền là vũ khí chung của Kinh Châu, ta lại vì lợi ích riêng của gia tộc mà đi thiêu hủy, thực sự trong lòng ta vô cùng hổ thẹn, đợi Văn tướng quân trở về, ta sẽ thỉnh tội với ông ấy.
- Đốt thuyền là ý của gia tộc các ngươi ư?
Lưu Cảnh không hiểu liền hỏi, tại sao Thái gia phải đốt thuyền.
Thái Tiến gật đầu:
- Là ý của ông nội ta, ông ấy lo lắng cả nhà không chịu nổi áp lực của quân Tào, cho nên ông ấy đã hạ lệnh cho ta một mồi lửa đốt thuyền. Tiếc là cuối cùng vẫn còn lại hơn hai trăm chiến thuyền chưa thiêu hủy.
Lý do này khiến Lưu Cảnh nghe thấy mà thất kinh, hắn cũng biết Đào gia và Thái gia chẳng khác gì nhau. Trên danh nghĩa Thái Mạo gì gia chủ nhưng thực tế bên trong quyền lực lớn nhất nằm trong tay gia chủ tiền nhiệm. Lưu Cảnh cũng biết con người của Thái Huấn, người này vô cùng có ý nghĩa với Thái gia.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Người này rất có kiến thức, lúc nào nào có thời gian mình cũng phải đi thăm ông ta mới được”.
Lưu Cảnh nghĩ vậy rồi cười hỏi:
- Gần đây ngươi có định đi gặp ông nội không?
- Mấy hôm nữa sẽ đi.
- Nếu không ngại thì gọi ta một tiếng, ta cũng muốn đi thăm lệnh tổ một chút.
- Thái thú muốn đi nhất định ta sẽ báo.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi chuyển đề tài sang Văn Sính, Thái Tiến lại càng quan tâm đến tình hình của sư phụ, y cẩn thận hỏi:
- Không biết gần đây tình hình của sư phụ ta thế nào rồi? Ông ấy chắc là đến Giang Hạ rồi!
- Văn tướng quân đã đến Giang Hạ rồi, ông ấy xuất phát gần bằng chúng ta nhưng ông ấy phải qua Trương Doãn, có lẽ muộn thì hai ngày nữa sẽ đến Tương Dương, ngày kia hoặc ngày kìa là phải đến Tương Dương rồi.
- Vậy ta yên tâm rồi!
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi mang đến một tin vui cười nói:
- Nếu có một ngày, Tào Tháo đích thân dẫn đại quân xuôi nam. Với áp lực như vậy chắc là gia chủ sẽ đầu hàng Tào Tháo, không biết Thái huynh có đi theo không? Ta giả dụ như vậy Thái huynh đừng trách!
Vấn đề này của Lưu Cảnh ở một góc độ nào đó là cực kì vô lễ hơi xỉ nhục Thái gia. Nhưng Thái Tiến lại không giận, Lưu Cảnh chọc đúng vào tâm bệnh của y, y biết gia chủ vì bảo vệ lợi ích của gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ đầu hàng Tào Tháo, như vậy thì y nên đi theo ai đây?
Trâm ngâm một lúc lâu Thái Tiến thở dài nói:
- Ta đi theo sư phụ, sư phụ đi đâu, ta sẽ đi đó.
Câu trả lời của Thái Tiến nằm trong dự liệu của Lưu Cảnh. Hắn hỏi vòng luẩn vo như vậy thực ra cũng không phải là vì Thái Tiến mà là vì Văn Sính, hắn thực sự muốn Văn Sính là người của mình.
Nhưng Lưu Cảnh cũng biết, Văn Sính rất tận tâm và trung thành với Lưu Biểu. Chỉ cần Lưu Biểu còn một ngày thì Văn Sính cũng sẽ không suy tính sẽ đi bất cứ đâu.
Nhưng thời gian của Lưu Biểu còn không nhiều lắm, thời gian Văn Sính quyết định dời khỏi ông ta cũng ngày càng gần. Văn Sính lại là người trung thực ông ta, có nguyện tiếp tục trung thành với Lưu Tông hay lại chuyển sang trung thành với Lưu Kỳ?
Điều này khiến cho Lưu Cảnh rất lo lắng. Hiện tại Thái Tiến đang an vị trước mắt, từ Thái Tiến có thể đoán ra được một chút về tính toán của Văn Sính?
Hoặc là Thái Tiến chỉ buột miệng, cuối cùng thông qua Thái Tiến mà chiêu mộ Văn Sính đến dưới trướng của mình. Mói toạc ra là Lưu Biểu qua đời thì Kinh Châu cũng bắt đầu chia rẽ.
Lưu Cảnh ngồi ngay ngăn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thái Tiến, rồi chậm rãi nói:
- Thái huynh không nghĩ là sẽ đến Giang Hạ cùng ta chống Tào sao?
Thái Tiến trầm mặc một lúc, thực ra nguyên nhân ba năm trước đây y đã nghĩ đầu quân cho lưu Cảnh rồi, cũng chính là vì sư phụ của y, y không chọn đi Giang Hạ mà ở bên cạnh sư phụ.
Bây giờ Lưu Cảnh chính thức đề xuất đúng mong muốn của mình khiến lòng Thái Tuấn ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng y thở dài:
- Xin Thái thú cho ta thời gian suy nghĩ, một khi đã quyết định ta nhất định sẽ trung thành đi theo.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ta sẽ chờ tin lành.
Lúc Lưu Cảnh và Thái Tiến đàm phán thì Từ Thứ cũng xuất hiện trong nhà của Gia Cát Lượng. Từ năm năm trước Từ Thứ đi đến quận Giang Hạ vẫn chưa gặp Gia Cát Lượng. Tuy ba năm trước đây y có ở Long Trung nhưng lúc đó Gia Cát Lượng đi đất Thục, nên hai người lại không gặp nhau.
Năm năm không gặp, trong lòng hai người đều có cảm giác tang thương. Năm năm qua có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hai người khó nói hết trong một hai câu.
Từ Thứ và Gia Cát Lượng ngồi trong thư phòng. Ngồi bên cạnh họ là Hoàng Nguyệt Anh, nàng cũng là bạn cũ của Từ Thứ. Cũng đã năm năm không gặp tất cả mọi người đều có cảm giác vui mừng khi bạn cũ gặp lại nhau.
Con gái bảo bối của Gia Cát Lượng mới bốn tuổi, cô bé cũng ngôi nghiêm trang bên cạnh cha. Cô bé đang luyện chữ, bàn tay nhỏ nhắn cầm bút nhỏ bắt chước chữ của mẹ.
Viết được một lát, cô bé lại lén lút vẽ một con mèo nhỏ, rồi nhìn trộm Từ Thứ. Thấy Từ Thứ để râu ngắn, cô bé cũng vẽ dưới hàm con mèo một chòm râu, mắt của con mèo cũng có phần giống với mắt của Từ Thứ.
Mấy người lớn không chú ý đến sự nghịch ngợm của cô bé, Gia Cát Lượng liền hỏi:
- Giang Hạ chuẩn bị tấn công Phàn Thành bao lâu rồi?
Tứ Thứ uống một ngụm trà rồi nói:
- Tạm thời vẫn chưa quyết định, với sức quân của một mình Giang Hạ thì rất khó đánh bại quân Tào mà cần phải hợp lực từ ba phương. Chúng ta đang chờ quân của Nam quận lên phía bắc, chắc cũng phải mất mấy ngày nữa.
- Thực ra sức mạnh của quân Giang Hạ cũng không phải là yếu, có kỵ binh tinh nhuệ, có bộ binh trọng giáp, chưa chắc đã không đánh bại được quân Tào. Quan trọng là điều binh phải hợp lý. Ví dụ như dùng kỵ binh đánh lén Nam Dương hoặc cắt đứt đường vận chuyển lương thực của quân Tào. Trong tình huống như vậy quân Tào chắc chắn sẽ rút lui lên bắc.
Lúc đó quân Giang Hạ sẽ chiếm Phàn Thành, vậy là trận chiến Kinh Châu sẽ đại thắng, chưa kể làm lòng quân phấn chấn mà đối với Thái thú của các huynh ở Kinh Châu cũng sẽ có uy danh rất lớn, sao Nguyên Trực không đề nghị với Thái thú?
Từ Thứ gật đầu:
- Phương án của hiền đệ hay lắm, chỉ có điều đáng tiếc là kỵ binh đã bị điều đi nơi khác rồi.
Gia Cát Lượng cũng mỉm cười nói:
- Nếu ta đoán không sai hẳn là đi Nhữ Nam hoặc Dĩnh Xuyên rồi. Nhưng quân cờ này cũng không được cao minh cho lắm, có lẽ là đúng với hy vọng của Tào Tháo rồi.
- Sao lại nói như vậy?
Gia Cát Lượng cười thản nhiên:
- Bây giờ Tào Tháo dẫn đại quân đến Ô Hoàn, Trung Nguyên trống không. Kỵ binh Kinh Châu lên bắc tuy không đến mức đánh hạ được Hứa Xương, nhưng cũng sẽ khiến cho Trung Nguyên bị chấn động.
Những người bất mãn với Tào Tháo sẽ có cơ hội liên kết với nhau. Hơn nữa trong triều đình cũng có không ít đại thần muốn phản Tào, nếu bọn họ có hành động bất thường, nhất định mật thám của Tào Tháo sẽ phát hiện ra.
Đợi khi Tào Tháo suất quân trở về thì đúng lúc đó sẽ bị diệt trừ, vì ông ta xuôi nam diệt sạch Kinh Châu, huynh chắc Tào Tháo sẽ không cảm tạ kỵ binh của các huynh lên bắc sao?
Từ Thứ im lặng không nói gì, y không thể không thừa nhận kiến thức của Gia Cát Lượng uyên thâm, quả thực là mình không ngờ đến điều này.
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh thở dài nói:
- Mấy năm nay có rất nhiều sự thay đổi. Những người bạn cũ trước kia phần lớn chạy theo danh lợi. Ta cũng thường xuyên Khổng Minh xuống núi tạo phúc cho thiên hạ, thực hiện khát vọng trong lòng đừng sống quãng đời còn lại trên núi nữa. Nhưng huynh ấy lại không nghe, Nguyên Trực huynh hãy khuyên huynh ấy một chút đi.
- Đúng là ta đến vì chuyện này.
Từ Thứ vội lấy một phong thư ra để lên bàn đẩy đến trước mặt Gia Cát Lượng, cười nói:
- Không biết Khổng Minh có nguyện ý xuất núi đảm nhiệm chức quân sư Giang Hạ không? Cảnh công tử mến mộ đại danh của đệ đã lâu, muốn hiền đệ làm quân sư giúp Đại Hán mưu nghiệp lớn.
Gia Cát Lượng ngửa đầu lên trời cười ha ha:
- Nguyên Trực còn hơn Khổng Minh cả bội phần, vì sao Cảnh công tử lại không để Nguyên Trực làm quân sư? Mà lại nhớ đến đệ ở cái hơn thôn dã này.
- Hiền đề khiến ta xấu hổ rồi, ta tự biết mình tài hoa đều kém xa hiền đệ. Ta thường nói với Cảnh công tử, Khổng Minh tài năng hơn người, nếu gặp minh chủ sẽ như gừng càng già càng cay. Trương Tử Phòng xây dựng nhà Hán bốn trăm năm, Cảnh công tử rất ngưỡng mộ Khồng Minh hiền đệ. Hôm nay nếu không phải bận việc quân thì nhất định hắn sẽ đích thân đến thăm.
Gia Cát Lượng vẫn lắc đầu cười nói:
- Nguyên Trực coi trọng đệ quá rồi, trời sinh ra ta đã có tính chây lười, không muốn làm việc... e rằng khiến Nguyên Trực thất vọng rồi.
Hoàng Nguyệt Anh thấy chồng từ chối khéo ý tốt của Từ Thứ, trong lòng nàng có chút băn khoăn, nàng cũng khuyên chồng, nói:
- Cảnh công tử chắc là rất tốt, nếu không Nguyên Trực và Sơn Dân cũng sẽ không tận tâm và trung thành với hắn. Nhìn chung Kinh Châu chỉ có Giang Hạ là thịnh vượng, thiếp cũng nghe nói người dân Giang Hạ an cư lạc nghiệp không nhặt của rơi trên đường, đêm đến không cần đóng cửa. Đây đúng như có minh chủ trị quốc, phu quân cũng tán thành với cách cai trị Giang Hạ. Nếu Cảnh công tử đã có lời mời sao phu quân không đi thử một lần xem sao?
Gia Cát Lượng cười không nói, dù Từ Thứ và vợ có khuyên thế nào y cũng không chịu đồng ý. Từ Thứ bất đắc dĩ đành phải cáo từ.
Gia Cát Lượng tiễn khách rồi quay về thư phòng. Hoàng Nguyệt Anh đã dọn đồ trà xong liền trách mắng chồng:
- Thiếp thật không hiểu chàng là thế nào nữa. Không phải chàng đã nói Cảnh công tử có lời mời chàng sẽ suy nghĩ đi Giang Hạ sao? Bây giờ người ta có thành ý đến mời chàng làm quân sư, vị trí trên cả Nguyên Trực nhưng chàng lại không đồng ý.
- Thành ý?
Gia Cát Lượng cười lạnh một tiếng:
- Sao ta lại không nhìn ra thành ý của hắn nhỉ?
- Ôi!
Hoàng Nguyệt Anh quá hiểu chồng, đó là sự cố chấp và kiêu ngạo trong xương cốt y, nàng thở dài một tiếng nói:
- Đơn giản là người ta không đích thân đến tận nhà, cho nên chàng không chịu thôi. Không phải Nguyên Trực đã nói rồi sao? Hắn bận việc công, nếu không nhất định sẽ đến thăm.
Gia Cát Lượng cười không nói gì mà ôm con gái vào lòng, lấy bút vẽ một con mèo mặt hơi dài, lại thêm cả râu dài giống như chính y vậy. Gia Cát Qủa cười khanh khách lấy bút từ tay cha viết thêm ba chữ “Gia Cát Mèo”.
Hoàng Nguyệt Anh không để ý đến hành động này của hai cha con, nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tuy nàng hiểu cách biện giải của Lưu Cảnh nhưng trong lòng vẫn thấy lạ. Lưu Cảnh rõ ràng là trú binh ở Long Trung vì sao hắn lại không đích thân đến nhà? Phải biết rằng đây không phải là thư mời một quan viên nhỏ mà là mời một quân sư.
Nàng không hiểu mà hỏi:
- Rõ ràng là Cảnh công tử ở ngay Long Trung tại sao lại không tự mình đến thăm phu quân? Muốn phái người lên núi lại phái Nguyên Trực, thực ra thiếp cảm thấy nếu hắn thực sự muốn mời chàng thì phải tự mình đến một chuyến, như vậy không phải là tỏ rõ thành ý sao?
Gia Cát Lượng cười nói:
- Đây chính là chỗ thông minh của Cảnh công tử, hắn phải suy nghĩ cảm nhận của Nguyên Trực, dù sao Nguyên Trực cũng đi theo hắn nhiều năm rồi, theo lý Nguyên Trực nên làm quân sư mới phải, nhưng hắn lại đến mời ta, nếu hắn quá nhiệt tình sẽ làm tổn thương Nguyên Trực, cho nên hắn để huynh ấy đến, nếu huynh ấy đồng ý thì qua ít ngày nữa chắc chắn hắn sẽ đích thân đến.
Hoàng Nguyệt Anh lặng im gật đầu. Thực ra nàng thấy Lưu Cảnh rất tốt, năm lần bảy lượt đến mời phu quân mình đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nàng cũng hi vọng phu quân mình có thể trợ giúp được hắn, hơn nữa hắn lại là trượng phu của Đào Trạm, về công về tư đều là chuyện tốt.
- Nếu Cảnh công tử đích thân đến mời chàng có đồng ý không?
- Nói thực là ta cũng không biết!
Gia Cát Lượng thở dài:
- Chuyện này rất khó nói. Đúng là Lưu Cảnh rất tốt, tuổi lại còn trẻ mà chí lớn, là một minh chủ. Nhưng ta quan sát đã mấy năm cảm thấy Lưu hoàng thúc cũng không tồi. Nhân đức độ lượng đáng để đi theo. Bọn họ đều là những người có khát vọng lớn, không giấu gì nàng, trong lòng ta thực sự ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.