Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 369: Bệnh của Dương Tiểu Mạn
Tần Cẩn
02/01/2024
Những câu nói cổ vũ lòng người này của Nakamura làm đông đảo thành viên
trong liên minh Ninja hưng phấn không thôi, nhịn không được mặc sức
tưởng tượng đến thời khắc hào hùng khi liên minh Ninja gia nhập liên
minh Thí Thần Giả trong tương lai.
Đi theo đại ca có thịt ăn.
Nhìn đám người ngu xuẩn này, Kimura Musashi âm thầm thở dài, các người đâu phải ôm được đùi đại ca, rõ ràng đang ăn mừng trên mũi đao, khiêu vũ trên bếp lửa.
Chờ chết đi!
Khi thế lực tu võ giả của các quốc gia trên thế giới đang sóng ngầm mãnh liệt thì Lục Vân lại thản nhiên như không liên quan đến mình, hắn lại nhàn nhã làm lại nghề cũ – Đó là trị bệnh cứu người.
Con gái của tỉnh trưởng Dương Chấn Nham của tỉnh Giang Nam - Dương Tiểu Mạn, lúc duỗi người dùng sức quá lớn nên làm cánh tay cứng đơ không bỏ xuống được, vẫn luôn duy trì tư thế kỳ quái giơ tay lên cao như vậy.
Chuyện này còn chưa phải xấu hổ nhất, xấu hổ nhất là hôm nay trong nhà Dương Chấn Nham có không ít đồng nghiệp đến chơi.
Mọi người đang trò chuyện về đề tài Vân Thiên Thần Quân ngã xuống, không khí đang hết sức nặng nề thì đột nhiên lại nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tiểu Mạn, mọi người không nhịn được bị cô làm cho phì cười.
Dương Tiểu Mạn quá xấu hổ, thấy cha mình là Dương Chấn Nham cũng nghẹn cười thì lập tức thẹn quá thành giận nói: “Con đã thành như vậy mà cha còn cười được, rốt cuộc cha có phải cha ruột của con không?”
“Ha ha, cái con bé này sao lại nói chuyện như vậy, cha không phải cha ruột của con thì còn là ai nữa?”
Dương Chấn Nham vốn muốn răn dạy, nhưng thấy dáng vẻ của con gái thật sự quá buồn cười nên không nhịn mà phì cười.
Dương Tiểu Mạn lại càng tức giận mà nói: “Con cảm thấy chú Thẩm còn tốt hơn cha nữa!”
“Hả……”
Nụ cười của Dương Chấn Nham cứng đờ.
Đương nhiên ông ta biết chú Thẩm mà con gái mình nói là ai.
Là Thẩm Kim Hoa.
Hai người vốn rất thân thiết, năm đó từng cùng nhau theo đuổi một đàn chị trong câu lạc bộ thư họa, cuối cùng là Dương Chấn Nham thắng lợi thành công giành được đàn chị, hơn nữa còn kiên trì đến khi bước vào hôn nhân.
Dương Tiểu Mạn là con gái của ông và đàn chị đó, cũng là người vợ hiện tại của ông.
Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Kim Hoa và Dương Chấn Nham không tồi, hai nhà thường xuyên qua lại chặt chẽ nên sẽ lấy những chuyện thú vị trước kia ra trêu chọc.
Dương Tiểu Mạn nghe nhiều nên cũng biết chuyện xưa đời cha mẹ mình.
Vừa rồi thấy cha cười vui vẻ như vậy nên Dương Tiểu Mạn mới cố ý nói ra câu này, quả nhiên lập tức nhìn thấy nụ cười trên mặt cha cứng lại.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ.
Chú Thẩm là ai?
“Khụ khụ……”
Vì giảm bớt xấu hổ, Dương Chấn Nham khẽ ho khan hai tiếng và nói: “Chú Thẩm là bạn cũ của cha nên tất nhiên tốt với con rồi, nhưng con chỉ nhìn thấy mặt ngoài, lúc chú Thẩm về đến nhà thì hung dữ với con gái chú ấy biết chừng nào.”
Dương Chấn Nham nói câu này đã giải thích rõ quan hệ trong đó, ngoài ra còn giảm bớt xấu hổ.
Một đồng nghiệp cười nói: “Chứ còn gì nữa, bác cũng chỉ hung dữ với con mình thôi, không có khả năng đi mắng cháu gái.”
“Đúng rồi đúng rồi!”
“Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này.
Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!”
Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân.
Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi.
Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn.
Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề.
Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết.
Thần y Giang Thành.
Đại sư Vân Lộc.
Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ.
Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó.
Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến.
Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này.
Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh.
Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường.
Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý.
Ông ta là một người quan chức tốt.
Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia.
Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.”
Được tỉnh trưởng gọi là anh bạn mà còn được khen là khác biệt thì nhất định không đơn giản, những người đồng nghiệp kia lập tức tràn ngập hiếu kỳ đối với ‘Anh bạn Lục Vân’ này.
Không bao lâu sau một thanh niên đã đi tới Dương gia, Dương Chấn Nham lập tức nhiệt tình đứng dậy đón tiếp, ông cười nói: “Cậu Lục Vân, lại làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”
Thanh niên đó chính là Lục Vân, hắn cười xua tay và nói: “Dương tỉnh trưởng không cần khách sáo, chúng ta là người quen mà.”
“Nếu cậu cũng biết là người quen thì còn gọi xa lạ như vậy làm gì, về sau trực tiếp gọi tôi là anh Dương thì tốt rồi.”
Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham.
Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt.
Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?
Đi theo đại ca có thịt ăn.
Nhìn đám người ngu xuẩn này, Kimura Musashi âm thầm thở dài, các người đâu phải ôm được đùi đại ca, rõ ràng đang ăn mừng trên mũi đao, khiêu vũ trên bếp lửa.
Chờ chết đi!
Khi thế lực tu võ giả của các quốc gia trên thế giới đang sóng ngầm mãnh liệt thì Lục Vân lại thản nhiên như không liên quan đến mình, hắn lại nhàn nhã làm lại nghề cũ – Đó là trị bệnh cứu người.
Con gái của tỉnh trưởng Dương Chấn Nham của tỉnh Giang Nam - Dương Tiểu Mạn, lúc duỗi người dùng sức quá lớn nên làm cánh tay cứng đơ không bỏ xuống được, vẫn luôn duy trì tư thế kỳ quái giơ tay lên cao như vậy.
Chuyện này còn chưa phải xấu hổ nhất, xấu hổ nhất là hôm nay trong nhà Dương Chấn Nham có không ít đồng nghiệp đến chơi.
Mọi người đang trò chuyện về đề tài Vân Thiên Thần Quân ngã xuống, không khí đang hết sức nặng nề thì đột nhiên lại nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tiểu Mạn, mọi người không nhịn được bị cô làm cho phì cười.
Dương Tiểu Mạn quá xấu hổ, thấy cha mình là Dương Chấn Nham cũng nghẹn cười thì lập tức thẹn quá thành giận nói: “Con đã thành như vậy mà cha còn cười được, rốt cuộc cha có phải cha ruột của con không?”
“Ha ha, cái con bé này sao lại nói chuyện như vậy, cha không phải cha ruột của con thì còn là ai nữa?”
Dương Chấn Nham vốn muốn răn dạy, nhưng thấy dáng vẻ của con gái thật sự quá buồn cười nên không nhịn mà phì cười.
Dương Tiểu Mạn lại càng tức giận mà nói: “Con cảm thấy chú Thẩm còn tốt hơn cha nữa!”
“Hả……”
Nụ cười của Dương Chấn Nham cứng đờ.
Đương nhiên ông ta biết chú Thẩm mà con gái mình nói là ai.
Là Thẩm Kim Hoa.
Hai người vốn rất thân thiết, năm đó từng cùng nhau theo đuổi một đàn chị trong câu lạc bộ thư họa, cuối cùng là Dương Chấn Nham thắng lợi thành công giành được đàn chị, hơn nữa còn kiên trì đến khi bước vào hôn nhân.
Dương Tiểu Mạn là con gái của ông và đàn chị đó, cũng là người vợ hiện tại của ông.
Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Kim Hoa và Dương Chấn Nham không tồi, hai nhà thường xuyên qua lại chặt chẽ nên sẽ lấy những chuyện thú vị trước kia ra trêu chọc.
Dương Tiểu Mạn nghe nhiều nên cũng biết chuyện xưa đời cha mẹ mình.
Vừa rồi thấy cha cười vui vẻ như vậy nên Dương Tiểu Mạn mới cố ý nói ra câu này, quả nhiên lập tức nhìn thấy nụ cười trên mặt cha cứng lại.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ.
Chú Thẩm là ai?
“Khụ khụ……”
Vì giảm bớt xấu hổ, Dương Chấn Nham khẽ ho khan hai tiếng và nói: “Chú Thẩm là bạn cũ của cha nên tất nhiên tốt với con rồi, nhưng con chỉ nhìn thấy mặt ngoài, lúc chú Thẩm về đến nhà thì hung dữ với con gái chú ấy biết chừng nào.”
Dương Chấn Nham nói câu này đã giải thích rõ quan hệ trong đó, ngoài ra còn giảm bớt xấu hổ.
Một đồng nghiệp cười nói: “Chứ còn gì nữa, bác cũng chỉ hung dữ với con mình thôi, không có khả năng đi mắng cháu gái.”
“Đúng rồi đúng rồi!”
“Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này.
Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!”
Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân.
Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi.
Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn.
Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề.
Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết.
Thần y Giang Thành.
Đại sư Vân Lộc.
Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ.
Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó.
Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến.
Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này.
Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh.
Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường.
Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý.
Ông ta là một người quan chức tốt.
Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia.
Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.”
Được tỉnh trưởng gọi là anh bạn mà còn được khen là khác biệt thì nhất định không đơn giản, những người đồng nghiệp kia lập tức tràn ngập hiếu kỳ đối với ‘Anh bạn Lục Vân’ này.
Không bao lâu sau một thanh niên đã đi tới Dương gia, Dương Chấn Nham lập tức nhiệt tình đứng dậy đón tiếp, ông cười nói: “Cậu Lục Vân, lại làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”
Thanh niên đó chính là Lục Vân, hắn cười xua tay và nói: “Dương tỉnh trưởng không cần khách sáo, chúng ta là người quen mà.”
“Nếu cậu cũng biết là người quen thì còn gọi xa lạ như vậy làm gì, về sau trực tiếp gọi tôi là anh Dương thì tốt rồi.”
Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham.
Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt.
Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.