Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 370: Tự tin mù quáng
Tần Cẩn
02/01/2024
Vừa rồi Dương Chấn Nham đánh giá Lục Vân quá cao nên mọi
người đều rất tò mò về hắn, nhưng khi thật sự gặp được Lục Vân họ lại
cảm thấy hơi bất ngờ.
Quá trẻ!
Trước nay vấn đề tuổi tác của Lục Vân luôn là một khuyết điểm.
Nếu trước mặt có hai người tự xưng là học trung y, một người bắt đầu học từ 18 tuổi, trải qua 5 năm khoa chính quy, ba năm nghiên cứu sinh, sau đó đến bệnh viện lăn lê bò lết mấy năm cũng chỉ đến 30 tuổi.
Mà người còn lại thì học trung y từ 60 tuổi, tốn thời gian hai năm thi được giấy chứng nhận hành nghề trung y.
Dưới tình huống không bày ra lý lịch, nếu hai người cùng đi khám bệnh thì có lẽ đa số người bệnh đều lựa chọn ‘lão trung y’ chỉ học được hai năm.
Huống chi những thứ như lý lịch muốn làm giả cũng không phải việc khó.
Đây là một trong những nguyên nhân vì sao thời buổi hiện nay trung y có quá nhiều lừa đảo hoành hành.
Những người này đều đánh tiếng là lão trung y để lừa dối một số cụ ông cụ bà mua thực phẩm chức năng, làm ra hoạt động thiếu đạo đức bại hoại thanh danh trung y của Long quốc.
Xét đến cùng cũng vì hai chữ: Tuổi tác.
Kiếm đại một con cáo già nào đó khoác thêm chiếc áo blouse trắng là dám khoe khoang mình là Hoa Đà tái thế, diệu thủ thần y.
Mấu chốt là đa số mọi người đều tin vụ này.
Trung y càng già càng giỏi đã trở thành một quan niệm cố hữu.
Cho nên khi đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham nhìn thấy Lục Vân là một ‘thần y’ trẻ tuổi như vậy thì đều kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, họ không có nghi ngờ gì.
Dù sao họ cũng là phần tử trí thức làm việc trong những bộ ngành liên quan, tầm nhìn vẫn rộng lớn hơn người bình thường rất nhiều, biết trên thế giới này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Chưa chắc không có khả năng tồn tại thần y hai mươi tuổi.
Còn có một nguyên nhân chính là, nếu Tỉnh trưởng đánh giá Lục Vân cao như vậy thì nhất định là có lý do.
Cho nên đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham chỉ hơi sửng sốt một chút rồi đã chủ động mỉm cười chào hỏi Lục Vân.
Dương Chấn Nham còn muốn giới thiệu đám đồng nghiệp cho Lục Vân quen biết, nhưng lúc này phía sau lại truyền đến giọng nói oán trách của Dương Tiểu Mạn: “Cha, hiện tại có lý do xác thực chứng minh cha không phải cha ruột!”
Nơi này rõ ràng còn có một bệnh nhân, các người lại đứng đó tám chuyện như không có việc gì, hoàn toàn không coi bệnh nhân là tôi ra gì.
Thật là quá đáng!
Nghe thấy giọng nói của con gái, Dương Chấn Nham lập tức lộ vẻ xấu hổ.
Nói thật, ông ta quên mất.
Ban đầu muốn gọi Lục Vân tới mà không phải bác sĩ khác là vì muốn giới thiệu cho đám đồng nghiệp quen biết thanh niên tài năng này của tỉnh Giang Nam.
Khi nhìn thấy Lục Vân, Dương Chấn Nham trò chuyện vui quá nên quên béng mất luôn bệnh tình của con gái Dương Tiểu Mạn.
Thật là xấu hổ.
Lục Vân cười nói: “Anh Dương, để tôi chữa bệnh cho con anh trước đã, tuy rằng chỉ là bệnh vặt, nhưng quá trình trị liệu vẫn hơi khúc chiết.”
Dương Tiểu Mạn hỏi: “Lục thần y, tôi chỉ duỗi người thôi mà cánh tay đã không bỏ xuống được, xin hỏi đây là do cơ bắp rút gân sao?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói theo trung y thì do nguyên khí trong cơ thể cô không đủ, hơn nữa phong tà xâm nhập cản trở kinh mạch lưu thông, phương pháp trị liệu cũng đơn giản...”
“Chỉ cần dùng sức ấn một huyệt đạo dưới rốn của cô là được.”
Lục Vân nói rồi đột nhiên vươn một ngón tay ra chuẩn bị ấn dưới rốn Dương Tiểu Mạn, chỉ là còn chưa chạm được vào làn váy trắng tinh kia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chát vang lên.
Mặt Lục Vân ăn trọn một bạt tai.
Dương Chấn Nham và đám đồng nghiệp của ông tôi đều ngơ ra.
Đặc biệt là đám đồng nghiệp, vì hiếu kỳ nên họ đặc biệt chú ý đến phương pháp trị liệu của Lục Vân, muốn biết hắn dựa vào cái gì mà được Tỉnh trưởng đánh giá cao như vậy.
Khi nghe Lục Vân nói ra bệnh lý giải thích theo trung y thì họ đều kinh ngạc cảm thán.
Không hổ là người được Tỉnh trưởng coi trọng, quả nhiên có bản lĩnh.
Nhưng khi nghe thấy phương pháp trị liệu Lục Vân nói ra thì sự kinh ngạc cảm thán này lại lập tức biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cánh tay không bỏ xuống được liên quan gì đến huyệt đạo dưới rốn?
Chẳng lẽ Tỉnh trưởng nhìn lầm người thanh niên này rồi?
Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh phương pháp trị liệu hoang đường của Lục Vân đã ăn trọn một cái tát vang dội.
Mọi người đều khẽ lắc đầu.
Nhưng sau đó họ lại sửng sốt.
Cái tát?
Ai đánh?
Rõ ràng là con gái Dương Tiểu Mạn của Dương Chấn Nham.
Cô là con gái mà lại giơ hai cánh tay qua đầu không bỏ xuống được, vốn đã có cảm giác không an toàn do phần giữa người bị phô bày ra, lúc này Lục Vân lại đột nhiên duỗi tay muốn sờ bụng cô thì đương nhiên sẽ sợ hãi.
Vừa sợ hãi thì đôi tay sẽ theo bản năng làm ra động tác phòng ngự, không chỉ thả xuống được mà còn thuận thế tát cho Lục Vân một cái.
Mọi người sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
Dương Tiểu Mạn cũng như thế.
Khi cô tát Lục Vân còn cảm thấy rất xấu hổ buồn bực, nhưng lúc này đã ý thức được vừa rồi hắn làm vậy là đang trị liệu cho cô.
Dương Tiểu Mạn áy náy nói: “Xin... Xin lỗi Lục thần y, bằng không anh đánh lại tôi đi?”
“Nằm trong dự đoán.” Lục Vân sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không so đo việc nhỏ này, chỉ nói thầm trong lòng một tiếng, xem ra hắn vẫn quá tự tin vào diện mạo của mình.
Hắn còn tưởng rằng Dương Tiểu Mạn không đành lòng xuống tay với gương mặt bảnh trai này, khi sắp tát trúng sẽ kịp thời phản ứng hơn nữa thu tay lại!
Tự tin mù quáng thật đáng sợ, ăn một cái tát oang uổng.
“Lợi hại, cậu Lục Vân thật là quá lợi hại, lần nào phương pháp trị liệu cũng độc đáo rồi lại có tác dụng thần kỳ như vậy, thật làm tôi bội phục không thôi!”
Dương Chấn Nham nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đám đồng nghiệp bên cạnh cũng vỗ tay theo, sôi nổi khen ngợi Lục thần y quá bản lĩnh, Tỉnh trưởng nhìn xa trông rộng.
Lục Vân vẫy vẫy tay và nói: “Quá khen, quá khen rồi, trước kia tôi xem khá nhiều sách trung y khi nhàn rỗi nhàm chán, gặp được một vài chứng bệnh kỳ quái cũng là mượn trí tuệ của người xưa để chữa thôi.”
“Cậu Lục khiêm tốn, tuy phương pháp là học được từ sách trung y, nhưng nếu không đọc nhiều thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy? Thần y Giang Thành danh bất hư truyền.”
Nghe Dương Chấn Nham khen ngợi, lúc này mọi người mới nghe ra thanh niên trước mắt chính là thần y Giang Thành rất nổi tiếng lần trước.
Khó trách khó trách!
Quá trẻ!
Trước nay vấn đề tuổi tác của Lục Vân luôn là một khuyết điểm.
Nếu trước mặt có hai người tự xưng là học trung y, một người bắt đầu học từ 18 tuổi, trải qua 5 năm khoa chính quy, ba năm nghiên cứu sinh, sau đó đến bệnh viện lăn lê bò lết mấy năm cũng chỉ đến 30 tuổi.
Mà người còn lại thì học trung y từ 60 tuổi, tốn thời gian hai năm thi được giấy chứng nhận hành nghề trung y.
Dưới tình huống không bày ra lý lịch, nếu hai người cùng đi khám bệnh thì có lẽ đa số người bệnh đều lựa chọn ‘lão trung y’ chỉ học được hai năm.
Huống chi những thứ như lý lịch muốn làm giả cũng không phải việc khó.
Đây là một trong những nguyên nhân vì sao thời buổi hiện nay trung y có quá nhiều lừa đảo hoành hành.
Những người này đều đánh tiếng là lão trung y để lừa dối một số cụ ông cụ bà mua thực phẩm chức năng, làm ra hoạt động thiếu đạo đức bại hoại thanh danh trung y của Long quốc.
Xét đến cùng cũng vì hai chữ: Tuổi tác.
Kiếm đại một con cáo già nào đó khoác thêm chiếc áo blouse trắng là dám khoe khoang mình là Hoa Đà tái thế, diệu thủ thần y.
Mấu chốt là đa số mọi người đều tin vụ này.
Trung y càng già càng giỏi đã trở thành một quan niệm cố hữu.
Cho nên khi đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham nhìn thấy Lục Vân là một ‘thần y’ trẻ tuổi như vậy thì đều kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, họ không có nghi ngờ gì.
Dù sao họ cũng là phần tử trí thức làm việc trong những bộ ngành liên quan, tầm nhìn vẫn rộng lớn hơn người bình thường rất nhiều, biết trên thế giới này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Chưa chắc không có khả năng tồn tại thần y hai mươi tuổi.
Còn có một nguyên nhân chính là, nếu Tỉnh trưởng đánh giá Lục Vân cao như vậy thì nhất định là có lý do.
Cho nên đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham chỉ hơi sửng sốt một chút rồi đã chủ động mỉm cười chào hỏi Lục Vân.
Dương Chấn Nham còn muốn giới thiệu đám đồng nghiệp cho Lục Vân quen biết, nhưng lúc này phía sau lại truyền đến giọng nói oán trách của Dương Tiểu Mạn: “Cha, hiện tại có lý do xác thực chứng minh cha không phải cha ruột!”
Nơi này rõ ràng còn có một bệnh nhân, các người lại đứng đó tám chuyện như không có việc gì, hoàn toàn không coi bệnh nhân là tôi ra gì.
Thật là quá đáng!
Nghe thấy giọng nói của con gái, Dương Chấn Nham lập tức lộ vẻ xấu hổ.
Nói thật, ông ta quên mất.
Ban đầu muốn gọi Lục Vân tới mà không phải bác sĩ khác là vì muốn giới thiệu cho đám đồng nghiệp quen biết thanh niên tài năng này của tỉnh Giang Nam.
Khi nhìn thấy Lục Vân, Dương Chấn Nham trò chuyện vui quá nên quên béng mất luôn bệnh tình của con gái Dương Tiểu Mạn.
Thật là xấu hổ.
Lục Vân cười nói: “Anh Dương, để tôi chữa bệnh cho con anh trước đã, tuy rằng chỉ là bệnh vặt, nhưng quá trình trị liệu vẫn hơi khúc chiết.”
Dương Tiểu Mạn hỏi: “Lục thần y, tôi chỉ duỗi người thôi mà cánh tay đã không bỏ xuống được, xin hỏi đây là do cơ bắp rút gân sao?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói theo trung y thì do nguyên khí trong cơ thể cô không đủ, hơn nữa phong tà xâm nhập cản trở kinh mạch lưu thông, phương pháp trị liệu cũng đơn giản...”
“Chỉ cần dùng sức ấn một huyệt đạo dưới rốn của cô là được.”
Lục Vân nói rồi đột nhiên vươn một ngón tay ra chuẩn bị ấn dưới rốn Dương Tiểu Mạn, chỉ là còn chưa chạm được vào làn váy trắng tinh kia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chát vang lên.
Mặt Lục Vân ăn trọn một bạt tai.
Dương Chấn Nham và đám đồng nghiệp của ông tôi đều ngơ ra.
Đặc biệt là đám đồng nghiệp, vì hiếu kỳ nên họ đặc biệt chú ý đến phương pháp trị liệu của Lục Vân, muốn biết hắn dựa vào cái gì mà được Tỉnh trưởng đánh giá cao như vậy.
Khi nghe Lục Vân nói ra bệnh lý giải thích theo trung y thì họ đều kinh ngạc cảm thán.
Không hổ là người được Tỉnh trưởng coi trọng, quả nhiên có bản lĩnh.
Nhưng khi nghe thấy phương pháp trị liệu Lục Vân nói ra thì sự kinh ngạc cảm thán này lại lập tức biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cánh tay không bỏ xuống được liên quan gì đến huyệt đạo dưới rốn?
Chẳng lẽ Tỉnh trưởng nhìn lầm người thanh niên này rồi?
Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh phương pháp trị liệu hoang đường của Lục Vân đã ăn trọn một cái tát vang dội.
Mọi người đều khẽ lắc đầu.
Nhưng sau đó họ lại sửng sốt.
Cái tát?
Ai đánh?
Rõ ràng là con gái Dương Tiểu Mạn của Dương Chấn Nham.
Cô là con gái mà lại giơ hai cánh tay qua đầu không bỏ xuống được, vốn đã có cảm giác không an toàn do phần giữa người bị phô bày ra, lúc này Lục Vân lại đột nhiên duỗi tay muốn sờ bụng cô thì đương nhiên sẽ sợ hãi.
Vừa sợ hãi thì đôi tay sẽ theo bản năng làm ra động tác phòng ngự, không chỉ thả xuống được mà còn thuận thế tát cho Lục Vân một cái.
Mọi người sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
Dương Tiểu Mạn cũng như thế.
Khi cô tát Lục Vân còn cảm thấy rất xấu hổ buồn bực, nhưng lúc này đã ý thức được vừa rồi hắn làm vậy là đang trị liệu cho cô.
Dương Tiểu Mạn áy náy nói: “Xin... Xin lỗi Lục thần y, bằng không anh đánh lại tôi đi?”
“Nằm trong dự đoán.” Lục Vân sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không so đo việc nhỏ này, chỉ nói thầm trong lòng một tiếng, xem ra hắn vẫn quá tự tin vào diện mạo của mình.
Hắn còn tưởng rằng Dương Tiểu Mạn không đành lòng xuống tay với gương mặt bảnh trai này, khi sắp tát trúng sẽ kịp thời phản ứng hơn nữa thu tay lại!
Tự tin mù quáng thật đáng sợ, ăn một cái tát oang uổng.
“Lợi hại, cậu Lục Vân thật là quá lợi hại, lần nào phương pháp trị liệu cũng độc đáo rồi lại có tác dụng thần kỳ như vậy, thật làm tôi bội phục không thôi!”
Dương Chấn Nham nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đám đồng nghiệp bên cạnh cũng vỗ tay theo, sôi nổi khen ngợi Lục thần y quá bản lĩnh, Tỉnh trưởng nhìn xa trông rộng.
Lục Vân vẫy vẫy tay và nói: “Quá khen, quá khen rồi, trước kia tôi xem khá nhiều sách trung y khi nhàn rỗi nhàm chán, gặp được một vài chứng bệnh kỳ quái cũng là mượn trí tuệ của người xưa để chữa thôi.”
“Cậu Lục khiêm tốn, tuy phương pháp là học được từ sách trung y, nhưng nếu không đọc nhiều thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy? Thần y Giang Thành danh bất hư truyền.”
Nghe Dương Chấn Nham khen ngợi, lúc này mọi người mới nghe ra thanh niên trước mắt chính là thần y Giang Thành rất nổi tiếng lần trước.
Khó trách khó trách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.