Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 345: Có hài lòng không?
Tần Cẩn
11/10/2023
Có hài lòng không?
Lời nói của Doãn Thu Thủy không khác gì một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim của Lục Vân.
Sự thật mà bấy lâu bản thân tìm kiếm thực ra lại tàn khốc như vậy.
Lục Vân cảm thấy rất khó chịu, giống như có một tảng đá vô cùng nặng đè lên ngực, khiến hắn không thở được.
Hắn không biết mình phải làm gì.
Cha giết mẹ, ông ngoại sẵn sàng giết cha bất cứ lúc nào để trả thù cho mẹ.
Thật là một mối quan hệ biến thái.
Trước đây Lục Vân chưa bao giờ nghĩ sự thật sẽ như thế này.
"Dì, con muốn ở lại đây với mẹ con một lát nữa, được không?" Lục Vân nhìn Doãn Thu Thủy bằng ánh mắt cầu xin, hỏi.
Một tiếng 'dì' khiến cơ thể mảnh khảnh của Doãn Thu Thủy đột nhiên run lên.
Bà ấy không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ quay người rời đi, im lặng đi đến trước cửa mộ ngẩn người.
Bà ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.
Năm ấy không có ai trong nhà họ Doãn biết việc em gái mang thai, ngoại trừ một mình Doãn Thu Thủy.
Từ giọng điệu của em gái, Doãn Thu Thủy có thể nghe ra em ấy hết sức hào hứng về việc mình mang thai, dường như việc có thể sinh ra một mạng sống là điều đáng tự hào nhất trong cuộc đời em ấy.
Doãn Thu Thủy cũng hết sức giúp em ấy giữ bí mật.
Nhưng ai ngờ chuyện xảy ra tiếp theo lại giáng một đòn đau đớn vào bà ấy và cha bà như vậy.
Nguyên nhân của tất cả chuyện này đều từ người đó mà ra.
Người đó mới là kẻ đáng chết!
"Thu Thủy, tên nghiệt chủng đó đâu rồi?"
Trong lúc Doãn Thu Thủy đang chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ, một giọng nói khàn khàn đột nhiên từ xa truyền đến.
Ngước lên, bà nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy thăng trầm của cuộc sống, đang đi về phía bên này với vẻ mặt u ám.
Doãn Phái.
Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành
Cha của Doãn Thu Thủy.
Bây giờ Doãn Phái mới ngoài sáu mươi nhưng trông ông ta như một cụ già 80 tuổi, khuôn mặt khắc đầy dấu vết đầy thăng trầm của cuộc đời.
Tóc của ông ta bạc trắng chỉ sau một đêm sau khi biết tin con gái mình qua đời.
Có thể thấy chuyện đó để lại nỗi đau sâu đến nhường nào.
"Ba..."
Doãn Thu Thủy nhìn thấy Doãn Phái đi tới thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, chần chừ không muốn nói.
"Chết tiệt!"
Hiển nhiên Doãn Phái đã nhìn thấy Lục Vân trong mộ viên, ông ta gầm lên: "Tên nghiệt chủng đó có tư cách gì mà vào mộ viên của nhà họ Doãn chúng ta? Có tư cách gì mà quỳ trước mộ của Thu Như?"
Vẻ mặt của Doãn Phái lập tức trở nên hung dữ, ông ta chuẩn bị lao vào mộ viên và giết chết Lục Vân.
Doãn Thu Thủy vội vàng ngăn cản ông ta, cầu xin sự thương xót: "Cha, người đáng chết chính người đàn ông đó chứ không phải Lục Vân. Lục Vân vô tội!"
"Vô tội?"
Doãn Phái khịt mũi lạnh lùng nói: "Làm sao hắn có thể vô tội chứ? Chỉ riêng việc trên người nó chảy dòng máu của người đàn ông đó thì nó đã không vô tội. Cha muốn nó phải đi xuống suối vàng bồi tội cho Thu Như!"
Doãn Thu Thủy lo lắng nói: "Đúng là hắn là con trai của người đàn ông đó, nhưng hắn cũng là cháu trai..."
"Im miệng! Cha không có đứa cháu trai như vậy!! Nó là một tên nghiệt chủng! Nó căn bản không đáng sống trên thế giới này!!!"
"Cha!"
Doãn Thu Thủy quỳ ‘bộp’ một tiếng trước mặt Doãn Phái, bà ấy vừa nói vừa khóc: "Đã nhiều năm như vậy rồi. Tại sao cha vẫn không chịu buông tay?"
"Đứng dậy!"
"Con không đứng! Nếu hôm nay cha cứ nhất quyết muốn giết Lục Vân, thì con sẽ quỳ ở đây cho đến chết. Cha giết con luôn đi!"
Nước mắt Doãn Thu Thủy không ngừng chảy.
Từ khi Lục Vân còn là một đứa sơ sinh, bà ấy đã biết rằng dù bà có cầu xin thế nào đi chăng nữa, cha bà cũng sẽ không thể nào chấp nhận cho hắn ở lại nhà họ Doãn được, cũng vì thế nên bà mới bí mật giao hắn cho một đạo trưởng.
Bà ấy không biết vị đạo trưởng kia đã đưa Lục Vân đi đâu.
Cho đến khi bà ấy biết được tin tức về Lục Vân, cũng là khi vụ cháy cô nhi viện Giang Thành đã xảy ra, lúc đó Doãn Thu Thủy có muốn cầu xin thay cho Lục Vân cũng muộn.
Cũng vì điều này mà bà ấy đã vô cùng đau khổ và tự trách bản thân vì không bảo vệ được đứa con của em gái.
Hôm nay.
Doãn Thu Thủy sẽ không bao giờ để bi kịch trước đó xảy ra một lần nào nữa.
Khi Doãn Phái nhìn thấy Doãn Thu Thuỷ quỳ trên mặt đất và nói bà sẽ chết theo nếu Lục Vân chết, ông ta lập tức trở nên vô cùng tức giận mà hét lên: "Đồ bất hiếu, mày đã quên Thu Như chết như thế nào rồi sao?"
"Con không quên, con chưa bao giờ quên dù chỉ một ngày..."
"Vậy thì mau ra khỏi đây, đừng ngăn cản tao giết chết tên nghiệt chủng đó!"
Doãn Phái quay lưng lại với Doãn Thu Thủy, chuẩn bị lao vào mộ viên với ý định giết người, thì ông ta đột nhiên nghe thấy Doãn Thu Thủy gầm lên: "Nếu cha muốn em gái chết không nhắm mắt thì cha hãy giết nó đi!”
"Cha nghĩ giết chết Lục Vân thì em gái thật sự vui vẻ sao? Sẽ không bao giờ! Em ấy chỉ hận cha thêm mà thôi! Em ấy chỉ cảm thấy cha không xứng đáng làm cha của em ấy!"
Doãn Phái dừng bước, ông ta quay lại tát vào mặt Doãn Thu Thủy rồi tức giận nói: "Mày đang nói cái gì vậy? Tao thương yêu Thu Như như vậy, tại sao tao không xứng làm cha của nó?"
Bên má Doãn Thu Thủy nhanh chóng hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi.
Nhưng bà ấy vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt nói: "Cha có biết tại sao năm đó em ấy lại viện lý do ra bên ngoài tu luyện để lén sinh con không? Cha có biết tại sao em ấy không nói cho cha biết chuyện mình mang thai không? Cũng tại bởi vì cha bổng đả uyên ương*."
(*có nghĩa là dùng gậy gỗ tách đôi uyên ương, là ẩn dụ cho việc chia tay một đôi nam nữ đang yêu nhau.)
"Con thương em ấy và không muốn em ấy bị tổn thương. Từ lần đầu tiên gặp mặt con đã biết người đàn ông đó không đáng tin cậy rồi. Sự thật đã chứng minh rằng con đã đúng. Tên súc sinh đáng chết đó! Lại dám ra tay sát hại Thu Như của con ..."
"Con biết rõ, con biết, cha.. cha làm như vậy vì xuất phát từ lòng yêu em gái con, nhưng nếu như, nếu như em ấy không lừa cha chạy ra ngoài liệu em ấy có chết không?" Doãn Thu Thủy hít một hơi thật sâu rồi hét lên.
Cơ thể của Doãn Phái đột nhiên run lên.
Kẻ tội đồ tất nhiên vẫn là người đàn ông đó.
Nhưng nếu Doãn Thu Như không chạy ra ngoài một mình để sinh con, nếu bà ấy ở lại nhà họ Doãn thì ít nhất, nhà họ Doãn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tốt bà ấy, thế thì người đàn ông đó sẽ có cơ hội gì?
Đương nhiên bản thân Doãn Phái cũng đã nghĩ tới chuyện.
Nhưng ông ta không muốn đối mặt với nó.
Trước giờ Doãn Thu Thủy không hề nhắc đến chủ đề này bởi vì bà thấy cha bà tự trách như vậy là đủ rồi, bà ấy không muốn ông ta tự tra tấn mình thêm lần nào nữa.
Nhưng ngày hôm nay bà ấy buộc phải nói ra điều này bởi vì bà ấy không còn lựa chọn nào khác.
Lời nói của Doãn Thu Thủy không khác gì một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim của Lục Vân.
Sự thật mà bấy lâu bản thân tìm kiếm thực ra lại tàn khốc như vậy.
Lục Vân cảm thấy rất khó chịu, giống như có một tảng đá vô cùng nặng đè lên ngực, khiến hắn không thở được.
Hắn không biết mình phải làm gì.
Cha giết mẹ, ông ngoại sẵn sàng giết cha bất cứ lúc nào để trả thù cho mẹ.
Thật là một mối quan hệ biến thái.
Trước đây Lục Vân chưa bao giờ nghĩ sự thật sẽ như thế này.
"Dì, con muốn ở lại đây với mẹ con một lát nữa, được không?" Lục Vân nhìn Doãn Thu Thủy bằng ánh mắt cầu xin, hỏi.
Một tiếng 'dì' khiến cơ thể mảnh khảnh của Doãn Thu Thủy đột nhiên run lên.
Bà ấy không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ quay người rời đi, im lặng đi đến trước cửa mộ ngẩn người.
Bà ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.
Năm ấy không có ai trong nhà họ Doãn biết việc em gái mang thai, ngoại trừ một mình Doãn Thu Thủy.
Từ giọng điệu của em gái, Doãn Thu Thủy có thể nghe ra em ấy hết sức hào hứng về việc mình mang thai, dường như việc có thể sinh ra một mạng sống là điều đáng tự hào nhất trong cuộc đời em ấy.
Doãn Thu Thủy cũng hết sức giúp em ấy giữ bí mật.
Nhưng ai ngờ chuyện xảy ra tiếp theo lại giáng một đòn đau đớn vào bà ấy và cha bà như vậy.
Nguyên nhân của tất cả chuyện này đều từ người đó mà ra.
Người đó mới là kẻ đáng chết!
"Thu Thủy, tên nghiệt chủng đó đâu rồi?"
Trong lúc Doãn Thu Thủy đang chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ, một giọng nói khàn khàn đột nhiên từ xa truyền đến.
Ngước lên, bà nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy thăng trầm của cuộc sống, đang đi về phía bên này với vẻ mặt u ám.
Doãn Phái.
Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành
Cha của Doãn Thu Thủy.
Bây giờ Doãn Phái mới ngoài sáu mươi nhưng trông ông ta như một cụ già 80 tuổi, khuôn mặt khắc đầy dấu vết đầy thăng trầm của cuộc đời.
Tóc của ông ta bạc trắng chỉ sau một đêm sau khi biết tin con gái mình qua đời.
Có thể thấy chuyện đó để lại nỗi đau sâu đến nhường nào.
"Ba..."
Doãn Thu Thủy nhìn thấy Doãn Phái đi tới thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, chần chừ không muốn nói.
"Chết tiệt!"
Hiển nhiên Doãn Phái đã nhìn thấy Lục Vân trong mộ viên, ông ta gầm lên: "Tên nghiệt chủng đó có tư cách gì mà vào mộ viên của nhà họ Doãn chúng ta? Có tư cách gì mà quỳ trước mộ của Thu Như?"
Vẻ mặt của Doãn Phái lập tức trở nên hung dữ, ông ta chuẩn bị lao vào mộ viên và giết chết Lục Vân.
Doãn Thu Thủy vội vàng ngăn cản ông ta, cầu xin sự thương xót: "Cha, người đáng chết chính người đàn ông đó chứ không phải Lục Vân. Lục Vân vô tội!"
"Vô tội?"
Doãn Phái khịt mũi lạnh lùng nói: "Làm sao hắn có thể vô tội chứ? Chỉ riêng việc trên người nó chảy dòng máu của người đàn ông đó thì nó đã không vô tội. Cha muốn nó phải đi xuống suối vàng bồi tội cho Thu Như!"
Doãn Thu Thủy lo lắng nói: "Đúng là hắn là con trai của người đàn ông đó, nhưng hắn cũng là cháu trai..."
"Im miệng! Cha không có đứa cháu trai như vậy!! Nó là một tên nghiệt chủng! Nó căn bản không đáng sống trên thế giới này!!!"
"Cha!"
Doãn Thu Thủy quỳ ‘bộp’ một tiếng trước mặt Doãn Phái, bà ấy vừa nói vừa khóc: "Đã nhiều năm như vậy rồi. Tại sao cha vẫn không chịu buông tay?"
"Đứng dậy!"
"Con không đứng! Nếu hôm nay cha cứ nhất quyết muốn giết Lục Vân, thì con sẽ quỳ ở đây cho đến chết. Cha giết con luôn đi!"
Nước mắt Doãn Thu Thủy không ngừng chảy.
Từ khi Lục Vân còn là một đứa sơ sinh, bà ấy đã biết rằng dù bà có cầu xin thế nào đi chăng nữa, cha bà cũng sẽ không thể nào chấp nhận cho hắn ở lại nhà họ Doãn được, cũng vì thế nên bà mới bí mật giao hắn cho một đạo trưởng.
Bà ấy không biết vị đạo trưởng kia đã đưa Lục Vân đi đâu.
Cho đến khi bà ấy biết được tin tức về Lục Vân, cũng là khi vụ cháy cô nhi viện Giang Thành đã xảy ra, lúc đó Doãn Thu Thủy có muốn cầu xin thay cho Lục Vân cũng muộn.
Cũng vì điều này mà bà ấy đã vô cùng đau khổ và tự trách bản thân vì không bảo vệ được đứa con của em gái.
Hôm nay.
Doãn Thu Thủy sẽ không bao giờ để bi kịch trước đó xảy ra một lần nào nữa.
Khi Doãn Phái nhìn thấy Doãn Thu Thuỷ quỳ trên mặt đất và nói bà sẽ chết theo nếu Lục Vân chết, ông ta lập tức trở nên vô cùng tức giận mà hét lên: "Đồ bất hiếu, mày đã quên Thu Như chết như thế nào rồi sao?"
"Con không quên, con chưa bao giờ quên dù chỉ một ngày..."
"Vậy thì mau ra khỏi đây, đừng ngăn cản tao giết chết tên nghiệt chủng đó!"
Doãn Phái quay lưng lại với Doãn Thu Thủy, chuẩn bị lao vào mộ viên với ý định giết người, thì ông ta đột nhiên nghe thấy Doãn Thu Thủy gầm lên: "Nếu cha muốn em gái chết không nhắm mắt thì cha hãy giết nó đi!”
"Cha nghĩ giết chết Lục Vân thì em gái thật sự vui vẻ sao? Sẽ không bao giờ! Em ấy chỉ hận cha thêm mà thôi! Em ấy chỉ cảm thấy cha không xứng đáng làm cha của em ấy!"
Doãn Phái dừng bước, ông ta quay lại tát vào mặt Doãn Thu Thủy rồi tức giận nói: "Mày đang nói cái gì vậy? Tao thương yêu Thu Như như vậy, tại sao tao không xứng làm cha của nó?"
Bên má Doãn Thu Thủy nhanh chóng hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi.
Nhưng bà ấy vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt nói: "Cha có biết tại sao năm đó em ấy lại viện lý do ra bên ngoài tu luyện để lén sinh con không? Cha có biết tại sao em ấy không nói cho cha biết chuyện mình mang thai không? Cũng tại bởi vì cha bổng đả uyên ương*."
(*có nghĩa là dùng gậy gỗ tách đôi uyên ương, là ẩn dụ cho việc chia tay một đôi nam nữ đang yêu nhau.)
"Con thương em ấy và không muốn em ấy bị tổn thương. Từ lần đầu tiên gặp mặt con đã biết người đàn ông đó không đáng tin cậy rồi. Sự thật đã chứng minh rằng con đã đúng. Tên súc sinh đáng chết đó! Lại dám ra tay sát hại Thu Như của con ..."
"Con biết rõ, con biết, cha.. cha làm như vậy vì xuất phát từ lòng yêu em gái con, nhưng nếu như, nếu như em ấy không lừa cha chạy ra ngoài liệu em ấy có chết không?" Doãn Thu Thủy hít một hơi thật sâu rồi hét lên.
Cơ thể của Doãn Phái đột nhiên run lên.
Kẻ tội đồ tất nhiên vẫn là người đàn ông đó.
Nhưng nếu Doãn Thu Như không chạy ra ngoài một mình để sinh con, nếu bà ấy ở lại nhà họ Doãn thì ít nhất, nhà họ Doãn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tốt bà ấy, thế thì người đàn ông đó sẽ có cơ hội gì?
Đương nhiên bản thân Doãn Phái cũng đã nghĩ tới chuyện.
Nhưng ông ta không muốn đối mặt với nó.
Trước giờ Doãn Thu Thủy không hề nhắc đến chủ đề này bởi vì bà thấy cha bà tự trách như vậy là đủ rồi, bà ấy không muốn ông ta tự tra tấn mình thêm lần nào nữa.
Nhưng ngày hôm nay bà ấy buộc phải nói ra điều này bởi vì bà ấy không còn lựa chọn nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.