Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 344: Sự thật năm đó

Tần Cẩn

11/10/2023

Nghĩa trang nhà họ Doãn.

Những bia mộ bằng đá được xây dựng ngay hàng thẳng lối, tất cả đều là những người đã qua đời của nhà họ Doãn.

Những người được chôn cất ở nghĩa trang này đều là những người mang huyết thống trực hệ, còn những con cháu ở các chi thứ muốn được chôn cất ở đây phải lập được công lớn cho gia tộc, nếu không thì họ không đủ tư cách được an táng ở nơi đây.

Trong số đó có một ngôi mộ đá có khắc mấy dòng chữ: Lúc đầu lập chí thi lấy công danh, ba năm liền không; sau đổi sang võ, cầm đao không vững vô tình làm đứt lìa ngón út; Cuối cùng, quyết định học y, sau khi đạt được thành tựu tự viết cho mình một đơn thuốc tốt, tự bốc thuốc uống rồi qua đời.

Sau khi Lục Vân đọc xong thì hắn nở một cười ngốc nghếch, thầm nghĩ tổ tiên này của nhà họ Doãn đúng là một nhân tài, vậy mà có thể tự kê thuốc uống để tự sát, thật sự rất đáng ghi nhận.

Chỉ là hắn không hiểu ý của Doãn Thu Thủy khi đưa hắn đến đây là gì.

Doãn Thu Thủy không nói lời nào, bà ấy cứ bước từng bước về phía trước, mặc kệ Lục Vân có đi theo hay không, bà chỉ yên lặng bước đi để lại cho hắn một bóng lưng hết sức cao quý.

Mãi cho đến khi chạm đến tấm bia mộ bằng đá nhẵn nhụi nhất, Doãn Thu Thủy mới dừng lại rồi ngẩn người đứng nhìn ngôi mộ đá.

So với những bia mộ khác, rõ ràng có thể thấy tấm bia đá này là cái mới nhất, thời gian xây dựng chỉ chừng hai - ba mươi năm.

Trên tấm bia đá còn khắc một dòng chữ lớn: Lăng mộ của ái nữ Doãn Thu Như!

Giờ phút này, Lục Vân mới man mán nhận ra điều gì đó, những suy nghĩ thích thú khi nhìn thấy những bia mộ kỳ lạ kia giờ đây đã được thay thế bằng sự căng thẳng và bất an.

Hắn không muốn suy đoán của mình trở thành sự thật.

Nhưng cái dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn gần như áp lực đến mức nghẹt thở.

Doãn Thu Thuỷ đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đá kia, bà ấy không nhìn lại Lục Vân mà chỉ nói với một giọng thật nhẹ nhàng: "Doãn Thu Như, là em gái tôi, đồng thời, cũng là mẹ của cậu."

Ầm!

Một câu nói hết sức nhẹ nhàng như vậy, lại giống như một tia sét bất chợt lao ầm ầm xuống mà không hề điềm báo từ trước, nó giáng thẳng lên đỉnh đầu của Lục Vân.

Mẹ ruột của hắn, đã chết?

Không thể nào!

Chuyện này không thể nào là sự thật được!

Lục Vân lắc đầu, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, tâm trạng cũng dao động vô cùng dữ dội.

Chắc là Doãn Thu Thuỷ đang nói đùa với mình thôi!

"Cậu rất thương tâm sao?"



Doãn Thu Thủy giễu cợt, lúc này bà ấy mới quay đầu nhìn Lục Vân, thấy hắn sững sờ như vậy, bà ấy lại nở một nụ cười mỉa mai: "Cậu có biết hung thủ giết em gái tôi là ai không?"

Doãn Thu Thủy dừng lại một chút và nhìn Lục Vân với vẻ mặt chế giễu.

Lục Vân không lên tiếng, mà chỉ yên lặng siết chặt nắm đấm, móng tay không sắc bén nhưng vẫn đâm sâu vào da thịt trên lòng bàn tay, liên tiếp xé ra các vết rách hình lưỡi liềm, máu tươi từ đó cũng tràn ra.

Hiện giờ hắn còn chưa tiếp nhận được tin tức mẹ mình đã chết, chứ đừng nói đến việc mẹ mình chết là do có người giết!

Kẻ giết người chết tiệt!

Thân thể Lục Vân dâng trào sát ý, cả người hắn giống như một thanh kiếm sắc bén ngưng tụ vô số oán niệm âm u phóng thẳng lên trời.

Phẫn nộ!

Hắn đang cực kì phẫn nộ!

Trong mắt Doãn Thu Thủy lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến sự thù hận của bà, bà ấy nói tiếp: "Đến cậu cũng biết tức giận, cũng biết hận kẻ đã giết người huống chi là nhà họ Doãn của chúng tôi, làm sao chúng tôi không hận kẻ đó cho được?"

"Bình thường người được cha tôi cưng chiều nhất chính là em gái tôi, ông ấy chiều chuộng em tôi đến mức ngay cả tôi cũng không thể không nảy sinh lòng ghen tị, vì vậy mà, sau khi biết về cái chết của em gái tôi, cậu có thể tưởng tượng ra ông ấy đã khổ sở đến cỡ nào không?"

"Cha tôi chỉ hận không thể chém kẻ giết người đó thành trăm ngàn mảnh, hận không thể nghiền nát xương cốt của kẻ đó thành tro bụi!"

Thân thể của Lục Vân không kìm nén được run rẩy, sắc mặt dần trở nên có chút dữ tợn, hắn gầm lên: "Bà chỉ cần nói cho tôi biết, ai là hung thủ đã giết mẹ tôi?!”

"Cậu muốn biết sao?" Vẻ mặt chế giễu của Doãn Thu Thủy càng ngày càng tăng.

"Nói!"

Sát ý trong cơ thể của Lục Vân đã tăng lên đến cực điểm, lúc này đây toàn bộ khu nghĩa trang của nhà họ Doãn cũng mơ hồ rung động thật mạnh, như thể cơn giận của hắn đã mạnh đến mức đánh động đến cả những linh hồn tổ tiên đã chết của nhà họ Doãn.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo đây của Doãn Thu Thủy lại lập tức khiến Lục Vân sụp đổ.

"Hung thủ giết em gái tôi chính là cha cậu!"

"......"

Lại một tia sét khác đánh thẳng vào trong cơ thể Lục Vân, hận thù và sát ý vừa ngưng tụ đến đỉnh điểm cũng lập tức biến thành chấn động và nỗi bàng hoàng không thể tin được.

Hung thủ giết mẹ hắn lại là cha của hắn?

Tại sao lại như vậy?



Dường như Doãn Thu Thủy đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bà ấy châm biếm: "Không chỉ mình cậu muốn biết vì sao đâu, chúng tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân, nhưng sau khi tên chết tiệt kia giết em gái tôi thì hắn ta đã biến mất không còn dấu vết nào.”

"Lúc đó cậu chỉ vừa mới sinh ra, cha tôi không thể chấp nhận sự thật con gái mình đã chết và hung thủ giết người đã mất tích. Mỗi khi ông ấy nhìn thấy cậu là lại cảm thấy ghê tởm, bởi vì, trong xương cốt của cậu có dòng máu của kẻ giết người đó..."

"Vốn dĩ cha tôi đã định ra tay giết cậu, nhưng khi đó tôi thấy cậu chỉ là một đứa trẻ vừa mới ra đời thậm chí còn chưa được đặt tên, cho nên tôi không đành lòng. Sau đó tôi đã bí mật đưa cậu đi trước khi cha tôi kịp ra tay, vừa hay trên đường đi lại gặp được một vị đạo trưởng, thế là tôi trực tiếp giao cậu lại cho ông ta."

"Nhưng mà không biết vì sao, chỉ vài năm sau đó cha tôi đột nhiên phát hiện ra cậu vẫn còn sống..."

Doãn Thu Thủy không nói tiếp.

Nhưng thật ra bà cũng không cần phải nói nữa.

Bởi vì những lời tiếp theo đã quá rõ ràng.

Sau khi Doãn Thu Thủy giao Lục Vân cho đạo trưởng, bà ấy đã quay về nói lại với Doãn Phái rằng bà ấy đã giết chết Lục Vân, ai ngờ năm năm sau, Doãn Phái lại vô tình biết được rằng Lục Vân vẫn còn sống và đang ở trong một cô nhi viện ở Giang Thành.

Do thân phận nhạy cảm, Doãn Phái không tiện xuất hiện cho nên ông ta đã bí mật gây áp lực lên nhà họ Trần để Trần Bình đứng ra phóng hỏa nhằm mục đích giết chết Lục Vân ngay trong cô nhi viện đó.

Thực tế là.

Từ lúc đầu Doãn Phái đã phái cao thủ đến, nhưng họ phát hiện xung quanh cô nhi viện đó là đủ loại trận pháp ẩn của người tu đạo đã đặt ra từ trước, những trận pháp đó đã áp chế các võ giả trên Hóa Cảnh tiến vào đó sẽ không có cánh nào thi triển nội lực của mình.

Đồng thời những cường giả Hoá Cảnh được phái tới cũng biến mất toàn bộ, một đi không trở lại.

Vì không còn cách nào khác, Doãn Phái mới đi tìm Trần Bình xây dựng nên kế hoạch phóng hỏa cô nhi viện đó.

Vốn tưởng rằng Lục Vân đã chết trong đám cháy, nhưng không ai ngờ được sau bao nhiêu năm như vậy, hắn lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn xuất hiện một cách kiêu ngạo như vậy.

Đương nhiên, vì thế mà hắn đã thu hút sự chú ý của Doãn Phái.

Đây cũng là lý do tại sao Doãn Thu Thủy không muốn nói ra sự thật, bởi vì, bà biết hung thủ này là cha bà.

Sau khi Lục Vân nghe xong, trong lòng hắn tràn đầy bi thương, hắn khổ sở cười thành tiếng: "Cha nợ con trả? Haha, tuy rằng trên người tôi có chảy dòng máu của người kia nhưng dù gì thì tôi cũng là cháu ngoại của ông ấy mà, tại sao ông ấy có thể nhẫn tâm ra tay như vậy chữ!”

"Cháu ngoại?"

Doãn Thu Thủy cười lạnh một tiếng: "Vốn dĩ cha tôi không thích tên đàn ông chết tiệt kia, lúc em gái tôi đang mang thai cậu cũng phải lén lấy lý do ra ngoài tu luyện để giành thời gian sinh cậu ra đời."

"Lúc đó cha tôi không hề biết đến chuyện này, em gái tôi chỉ nói cho một mình tôi biết, cũng vì thế mà trong mắt cha tôi, cậu chỉ là một đứa con hoang, làm sao có thể thừa nhận cậu là cháu ngoại của ông ấy?"

Doãn Thu Thủy nói xong vẻ mặt càng ngày càng lộ rõ vẻ mỉa mai.

"Đây là câu trả lời mà cậu muốn, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook