Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 393: Giết người cướp của
Tần Cẩn
25/01/2024
Hai người nói xong liền đi vào sâu trong sân Tây Phong Liệp Lang.
Long Diệc Tuyết mờ mịt.
Hôm nay không phải mình tới tham gia thực huấn sao?
Không phải Lục tiên sinh nói muốn bảo vệ mình sao?
Sao đột nhiên lại bắt đầu thi đấu giải trí với Lâm Kiến vậy?
Long Diệc Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của hai người đã biến mất trong tầm mắt.
Trịnh Dương hỏi: "Cô muốn lập tức bắt đầu huận luyện thực chiến hay là chờ Lục Vân trở về?
Nếu như bắt đầu bây giờ, tôi dẫn cô đi đến khu vực ít sói để lập tức bắt đầu huấn luyện, nếu như muốn chờ Lục Vân thì đợi thêm hai mươi phút."
Long Diệc Tuyết không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: "Tôi sẽ chờ Lục tiên sinh trở về!"
Từ khi Trịnh Dương nói để cô tới tham gia huấn luyện thực chiến thì Long Diệc Tuyết vẫn lo lắng bất an, vừa rồi Lục Vân ở bên cạnh còn đỡ, cảm giác đủ an toàn.
Nhưng Lục Vân vừa rời đi thì cô liền hoảng.
Đừng hi vọng xa vời Trịnh Dương sẽ bảo vệ mình, là bởi vì người này đứng đó nên Long Diệc Tuyết mới cảm thấy càng hoảng hốt.
Cô hi vọng Lục Vân tranh thủ trở về.
Trịnh Dương như đã sớm lường trước đáp án này nên cũng không thúc giục Long Diệc Tuyết, mà lạ thường là đợi cô thêm hai mươi phút.
Giờ phút này, sâu trong sân Liệp Lang.
Cành lá rậm rạp, thỉnh thoảng có thể trông thấy một ít dấu vết của sói và hài cốt động vật trên mặt đất.
Phía trước rì rào lay động, mơ hồ có tiếng gầm truyền đến.
Rất nhanh hai người đã rơi vào vòng vây của đàn sói.
"Cuộc đi săn bắt đầu!"
Lâm Kiến cười lạnh một tiếng rồi dẫn đầu vọt đến đàn sói, dù không sử dụng đao Hàn Nguyệt nhưng nắm đấm của gã vẫn rất có lực công kích, quyền thứ nhất đã đánh bay một con sói hung ác ra ngoài.
"Một con!"
"Hai con!"
"Ba con!"
"..."
Hiển nhiên Lâm Kiến không phải lần đầu tiên đối mặt với đàn sói, mỗi một quyền đều có thể đánh trúng nhược điểm của chúng, gã không tốn chút sức lực đã đánh xuyên qua đàn sói.
Đồng thời còn có thể phân tâm quan sát động tĩnh của Lục Vân.
Những con sói này vốn chẳng là gì đối với Lục Vân cả, cơ bản hắn cũng dùng một quyền giải quyết một con giống như Lâm Kiến.
Hai người hoành hành ngang dọc trong bầy sói, đâu hề là con mồi mà rõ ràng là đơn phương săn giết, rất nhanh đàn sói này đã phát giác không ổn nên bắt đầu có dấu hiệu lùi bước.
Đúng lúc này, Lâm Kiến bỗng hô to một tiếng: "Anh Lục, đón lấy!"
Khi nói chuyện, gã đã cấp tốc lấy đao Hàn Nguyệt đeo bên hông xuống rồi ném về hướng Lục Vân.
Dưới tình huống này, dù là ai thì não cũng không kịp suy nghĩ mà sẽ theo bản năng đưa tay đón lấy đao Hàn Nguyệt.
Nhưng Lục Vân đã sớm nhận ra rồi.
Phải nói là hắn chưa bao giờ không đề phòng cả.
Từ hôm qua nhìn thấy Lâm Kiến thì Lục Vân đã không tin hắn thật sự chịu hóa thù thành bạn với mình.
Hôm nay lại gặp nhau ở sân Liệp Lang này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Lục Vân.
Cho nên Lục Vân không từ chối việc Lâm Kiến đưa ra ý kiến tiến hành một tranh tài, hắn chỉ muốn xem Lâm Kiến này muốn chơi trò gì.
Vừa rồi Lâm Kiến đang quan sát Lục Vân, kỳ thật Lục Vân cũng luôn để ý gã.
Khi Lâm Kiến tháo đao Hàn Nguyệt xuống thì Lục Vân đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả bộ vô ý đưa tay đón lấy thanh đao Hàn Nguyệt ném qua.
Thấy hắn như thế, rốt cục khóe miệng Lâm Kiến cũng lộ ra một nụ cười xảo trá, đột nhiên quỷ dị mà đập một tay vào ngực của mình.
Phốc!
Lâm Kiến phun một ngụm máu ra rồi quát ầm lên: "Lục Vân, uổng cho tôi coi anh là anh em, anh dám... Giết người cướp của!"
Tiếng rống vừa vang lên, gã quay người chạy ra bên ngoài, trên đường đi vẫn không quên xé nát quần áo trên người để ngụy trang thành dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiến, Lục Vân đã hiểu.
Hóa ra là trò này.
Khó trách trước đó không hiểu sao Lâm Kiến lại khoe khoang đao Hàn Nguyệt của mình ở bên ngoài, mục đích là để nói cho người khác biết gã có một bảo vật chém sắt như chém bùn.
Như vậy thì Lục Vân 'Giết người cướp của' sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Không thể không nói đây là một trò hay, Lục Vân thật lòng rất bội phục, kỹ thuật diễn này có thể ngang tay với đại mỹ nhân minh tinh là chị Lục của mình.
Lục Vân vuốt vuốt đao Hàn Nguyệt trong tay, cười lạnh và nói: "Nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi thật vui với anh."
Hắn không vội không chậm rời khỏi sân Liệp Lang.
Trở lại bên ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy hai tiếng tranh chấp.
Chỉ nghe Long Diệc Tuyết nói: "Không có khả năng, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải người như vậy, anh nhất định đang vu oan cho người khác!"
Hiển nhiên Lâm Kiến đã chuẩn bị kỹ lời kịch, gã đã kể lúc Lục Vân đang săn giết đàn sói thì đột nhiên ra chiêu hiểm muốn cướp đi đao Hàn Nguyệt trên người gã.
"Vu oan? Cô xem cho kỹ vết thương trên người tôi đi, là thằng Lục Vân kia đánh, làm sao tôi nói xấu hắn chứ?" Lâm Kiến vẫn chắc chắn rằng Lục Vân muốn giết người cướp của.
Long Diệc Tuyết lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi hai người đi vào chung với nhau, nếu như anh xảy ra chuyện thì Lục tiên sinh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đạo lý đơn giản như vậy làm sao Lục tiên sinh không hiểu được chứ?"
Nếu Lục Vân thật sự muốn giết người cướp của thì nhất định sẽ không chọn lúc này, bởi vì một khi Lâm Kiến xảy ra chuyện thì Lục Vân là đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lấy được đao Hàn Nguyệt thì thế nào, vẫn bị Lâm Chấn Nghiệp chơi chết thôi.
Lục Vân không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên Lâm Kiến có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Lâm Kiến vẫn hừ lạnh một tiếng và nói: "Cái này ai biết được, có lẽ thằng ranh đó trông thấy bảo bối như đao Hàn Nguyệt liền mất đi lý trí thì sao? Cô không phải hắn thì làm sao kết luận hắn không giết người cướp của chứ?"
Chỗ hở?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Vốn chỉ là đang diễn trò, mục đích cuối cùng là vì tìm một lý do để giết Lục Vân, còn chỗ hở thì ai quan tâm? Ai dám quan tâm?
Lâm Kiến nói Lục Vân giết người cướp của thì Lục Vân chính là giết người cướp của!
Ai có ý kiến?
Long Diệc Tuyết mờ mịt.
Hôm nay không phải mình tới tham gia thực huấn sao?
Không phải Lục tiên sinh nói muốn bảo vệ mình sao?
Sao đột nhiên lại bắt đầu thi đấu giải trí với Lâm Kiến vậy?
Long Diệc Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của hai người đã biến mất trong tầm mắt.
Trịnh Dương hỏi: "Cô muốn lập tức bắt đầu huận luyện thực chiến hay là chờ Lục Vân trở về?
Nếu như bắt đầu bây giờ, tôi dẫn cô đi đến khu vực ít sói để lập tức bắt đầu huấn luyện, nếu như muốn chờ Lục Vân thì đợi thêm hai mươi phút."
Long Diệc Tuyết không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: "Tôi sẽ chờ Lục tiên sinh trở về!"
Từ khi Trịnh Dương nói để cô tới tham gia huấn luyện thực chiến thì Long Diệc Tuyết vẫn lo lắng bất an, vừa rồi Lục Vân ở bên cạnh còn đỡ, cảm giác đủ an toàn.
Nhưng Lục Vân vừa rời đi thì cô liền hoảng.
Đừng hi vọng xa vời Trịnh Dương sẽ bảo vệ mình, là bởi vì người này đứng đó nên Long Diệc Tuyết mới cảm thấy càng hoảng hốt.
Cô hi vọng Lục Vân tranh thủ trở về.
Trịnh Dương như đã sớm lường trước đáp án này nên cũng không thúc giục Long Diệc Tuyết, mà lạ thường là đợi cô thêm hai mươi phút.
Giờ phút này, sâu trong sân Liệp Lang.
Cành lá rậm rạp, thỉnh thoảng có thể trông thấy một ít dấu vết của sói và hài cốt động vật trên mặt đất.
Phía trước rì rào lay động, mơ hồ có tiếng gầm truyền đến.
Rất nhanh hai người đã rơi vào vòng vây của đàn sói.
"Cuộc đi săn bắt đầu!"
Lâm Kiến cười lạnh một tiếng rồi dẫn đầu vọt đến đàn sói, dù không sử dụng đao Hàn Nguyệt nhưng nắm đấm của gã vẫn rất có lực công kích, quyền thứ nhất đã đánh bay một con sói hung ác ra ngoài.
"Một con!"
"Hai con!"
"Ba con!"
"..."
Hiển nhiên Lâm Kiến không phải lần đầu tiên đối mặt với đàn sói, mỗi một quyền đều có thể đánh trúng nhược điểm của chúng, gã không tốn chút sức lực đã đánh xuyên qua đàn sói.
Đồng thời còn có thể phân tâm quan sát động tĩnh của Lục Vân.
Những con sói này vốn chẳng là gì đối với Lục Vân cả, cơ bản hắn cũng dùng một quyền giải quyết một con giống như Lâm Kiến.
Hai người hoành hành ngang dọc trong bầy sói, đâu hề là con mồi mà rõ ràng là đơn phương săn giết, rất nhanh đàn sói này đã phát giác không ổn nên bắt đầu có dấu hiệu lùi bước.
Đúng lúc này, Lâm Kiến bỗng hô to một tiếng: "Anh Lục, đón lấy!"
Khi nói chuyện, gã đã cấp tốc lấy đao Hàn Nguyệt đeo bên hông xuống rồi ném về hướng Lục Vân.
Dưới tình huống này, dù là ai thì não cũng không kịp suy nghĩ mà sẽ theo bản năng đưa tay đón lấy đao Hàn Nguyệt.
Nhưng Lục Vân đã sớm nhận ra rồi.
Phải nói là hắn chưa bao giờ không đề phòng cả.
Từ hôm qua nhìn thấy Lâm Kiến thì Lục Vân đã không tin hắn thật sự chịu hóa thù thành bạn với mình.
Hôm nay lại gặp nhau ở sân Liệp Lang này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Lục Vân.
Cho nên Lục Vân không từ chối việc Lâm Kiến đưa ra ý kiến tiến hành một tranh tài, hắn chỉ muốn xem Lâm Kiến này muốn chơi trò gì.
Vừa rồi Lâm Kiến đang quan sát Lục Vân, kỳ thật Lục Vân cũng luôn để ý gã.
Khi Lâm Kiến tháo đao Hàn Nguyệt xuống thì Lục Vân đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả bộ vô ý đưa tay đón lấy thanh đao Hàn Nguyệt ném qua.
Thấy hắn như thế, rốt cục khóe miệng Lâm Kiến cũng lộ ra một nụ cười xảo trá, đột nhiên quỷ dị mà đập một tay vào ngực của mình.
Phốc!
Lâm Kiến phun một ngụm máu ra rồi quát ầm lên: "Lục Vân, uổng cho tôi coi anh là anh em, anh dám... Giết người cướp của!"
Tiếng rống vừa vang lên, gã quay người chạy ra bên ngoài, trên đường đi vẫn không quên xé nát quần áo trên người để ngụy trang thành dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiến, Lục Vân đã hiểu.
Hóa ra là trò này.
Khó trách trước đó không hiểu sao Lâm Kiến lại khoe khoang đao Hàn Nguyệt của mình ở bên ngoài, mục đích là để nói cho người khác biết gã có một bảo vật chém sắt như chém bùn.
Như vậy thì Lục Vân 'Giết người cướp của' sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Không thể không nói đây là một trò hay, Lục Vân thật lòng rất bội phục, kỹ thuật diễn này có thể ngang tay với đại mỹ nhân minh tinh là chị Lục của mình.
Lục Vân vuốt vuốt đao Hàn Nguyệt trong tay, cười lạnh và nói: "Nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi thật vui với anh."
Hắn không vội không chậm rời khỏi sân Liệp Lang.
Trở lại bên ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy hai tiếng tranh chấp.
Chỉ nghe Long Diệc Tuyết nói: "Không có khả năng, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải người như vậy, anh nhất định đang vu oan cho người khác!"
Hiển nhiên Lâm Kiến đã chuẩn bị kỹ lời kịch, gã đã kể lúc Lục Vân đang săn giết đàn sói thì đột nhiên ra chiêu hiểm muốn cướp đi đao Hàn Nguyệt trên người gã.
"Vu oan? Cô xem cho kỹ vết thương trên người tôi đi, là thằng Lục Vân kia đánh, làm sao tôi nói xấu hắn chứ?" Lâm Kiến vẫn chắc chắn rằng Lục Vân muốn giết người cướp của.
Long Diệc Tuyết lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi hai người đi vào chung với nhau, nếu như anh xảy ra chuyện thì Lục tiên sinh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đạo lý đơn giản như vậy làm sao Lục tiên sinh không hiểu được chứ?"
Nếu Lục Vân thật sự muốn giết người cướp của thì nhất định sẽ không chọn lúc này, bởi vì một khi Lâm Kiến xảy ra chuyện thì Lục Vân là đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lấy được đao Hàn Nguyệt thì thế nào, vẫn bị Lâm Chấn Nghiệp chơi chết thôi.
Lục Vân không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên Lâm Kiến có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Lâm Kiến vẫn hừ lạnh một tiếng và nói: "Cái này ai biết được, có lẽ thằng ranh đó trông thấy bảo bối như đao Hàn Nguyệt liền mất đi lý trí thì sao? Cô không phải hắn thì làm sao kết luận hắn không giết người cướp của chứ?"
Chỗ hở?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Vốn chỉ là đang diễn trò, mục đích cuối cùng là vì tìm một lý do để giết Lục Vân, còn chỗ hở thì ai quan tâm? Ai dám quan tâm?
Lâm Kiến nói Lục Vân giết người cướp của thì Lục Vân chính là giết người cướp của!
Ai có ý kiến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.