Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 394: Cùng một giuộc

Tần Cẩn

25/01/2024

Lục Vân đứng xa xa đã nghe thấy tiếng họ tranh chấp, hắn chậm rãi đi tới.

Vảo thời khắc trông thấy hắn, Lâm Kiến lộ ra tia hung ác mà giận dữ hét: "Hung thủ ra tới, có trông thấy không, trong tay hắn còn cầm đao Hàn Nguyệt của tôi, tôi nói hắn giết người cướp của có sai sao?

Nếu không phải vừa rồi tôi chạy trốn kịp thời thì nhất định đã chết trong tay thằng ranh này rồi.

Trịnh Dương, thầy mau đi thông báo cho thủ vệ của sân Liệp Lang, gọi Ngô lão tới đây, thằng ranh này không dễ đối phó đâu."

Lâm Kiến nói xong thì Trịnh Dương cấp tốc rời đi.

Long Diệc Tuyết thì bước nhanh về hướng Lục Vân với vẻ mặt rất kiên định: "Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh."

Lục Vân khẽ gật đầu rồi không nói gì.

Chờ.

Lâm Kiến đang chờ.

Lục Vân cũng đang chờ.

Một lát sau, Trịnh Dương không phải trở về một mình mà còn mang viện binh đến – Đông đảo thủ vệ của sân Tây Phong Liệp Lang và một ông lão áo vải có khí tức bất phàm.

Đó là Ngô Thụy - Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang.

Có người giết người cướp của ở sân bãi của ông ta, Ngô Thụy nhất định không thể ngồi xem không để ý tới.

Sân Liệp Lang là nơi huấn luyện thực chiến, ngẫu nhiên có thương vong là không thể tránh được, nhưng nghiêm lệnh cấm tàn sát lẫn nhau, dù có chuyện này xảy ra cũng không để lại đấu vết.

Sợ chính là giết người cướp của không triệt để như Lục Vân, tất nhiên nên chịu trừng phạt.

Ngô Thụy là đến để chế tài Lục Vân.

Vừa rồi trên đường đi ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ lời kể của Trịnh Dương. Khó có thể tưởng tượng thằng ranh tên Lục Vân này dám gan to bằng trời ra tay với công tử của Lâm hộ pháp.

Thật là tội ác tày trời!

"Ngô lão, chính là thằng ranh kia, đao Hàn Nguyệt của tôi còn nằm trong tay hắn, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi."

Thấy viện binh chạy tới, Lâm Kiến tức giận lên án, trong lòng lại liên tục cười lạnh.

Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành là gã khiêu khích trước, nếu lúc ấy giết Lục Vân thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta gièm pha.

Nhưng lần này thì khác.



Lần này là Lục Vân giết người cướp của trước, Lâm Kiến có đủ lý do để giết hắn.

Đúng vậy.

Chính là Lục Vân giết người cướp của trước.

Dù có nhiều chuyện mọi người đều hiểu trong lòng, những người bên ngoài cũng có thể suy đoán ra đây là cái bẫy của Lâm Kiến, mục đích là vì trả thù lân trước Lục Vân bất kính với gã.

Nhưng không quan trọng.

Quan trọng là Lâm Kiến khẳng định Lục Vân giết người cướp của thì hắn là giết người cướp của.

Tựa như phần lớn những cao tầng Võ Minh trong tay đều bồi dưỡng lực lượng tư nhân, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ thì chính là không có.

Đây là một quy tắc ngầm.

Rất hiện thực, cũng rất tàn khốc.

Ánh mắt Ngô Thụy lạnh như băng như một đôi xiềng xích vô tình tập trung vào Lục Vân, uy nghiêm nói: "Lục Vân, Lâm công tử nói cậu muốn giết người cướp bảo vật, cậu có nhận tội này không?"

"Lời từ một phía." Vẻ mặt Lục Vân vẫn như thường, cầm đao Hàn Nguyệt trong tay mà vứt nghiêng xuống đất rồi chậm rãi nói: "Nếu tôi nói thanh đao rác rưởi này là Lâm Kiến mình ném cho tôi, mục đích là vì vu khống thì ông có tin không?"

Thanh đao rác rưởi?

Lâm Kiến giận dữ nói: "Đao Hàn Nguyệt là cha tôi tặng, dù phẩm chất không bằng kiếm Uông Húc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, anh lại dám nói nó là rác rưởi?"

Lục Vân không để ý đến gã mà yên lặng nhìn chăm chú vào Ngô Thụy, hỏi lại: "Ông có tin hay không?"

Ánh mắt Ngô Thụy lấp lóe.

Giây lát sau, mặt ông ta lạnh đanh lại và nói: "Cậu nói Lâm công tử vu khống cậu, có chứng cứ không?"

"Không có."

"Nếu không có chứng cứ thì cậu bảo tôi tin như thế nào?"

Lục Vân dừng một chút, nghĩ thầm thật là càng ngày càng thú vị, thế là mở miệng nói: "Lâm Kiến nói tôi giết người cướp của cũng chỉ là lời nói một phía thôi, sao ông không đòi chứng cứ của hắn?"

Ngô Thụy nhìn về phía Lâm Kiến, rất nhanh lại dời mắt đi rồi khóa chặt Lục Vân lần nữa.

"Trước khi đến tôi đã hiểu sơ qua tình hình, vết thương trên người Lâm công tử là do đao Hàn Nguyệt gây nên, lại trùng hợp rơi vào tay cậu, cho nên..."

"Cho nên con mẹ nó ông đừng có nói nhảm nhiều như vậy, muốn làm gái cũng đừng giả vờ giả vịt lập đền thờ trinh tiết gì!" Lục Vân không khách sáo mà cắt ngang lời Ngô Thụy nói.



Sao hắn lại nhìn không ra Ngô Thụy này đâu phải muốn xem ai đúng ai sai, rõ ràng là muốn tìm lý do để yên tâm thoải mái mà đối phó mình thôi.

Đây không phải là hành vi làm gái còn lập đền thờ trinh tiết sao?

Lục Vân lười nói nhảm với ông ta tiếp.

Trước đó nói nhiều như vậy chỉ muốn thăm dò xem rốt cuộc Ngô Thụy này có phải người hiểu chuyện hay không.

Hiện tại xem ra là không phải.

Thất vọng, Lục Vân cực kỳ cực kỳ thất vọng.

Gương mặt Ngô Thụy âm trầm, bỗng quát chói tai một tiếng: "Làm càn! Hiện tại tôi có lý do tin tưởng Lâm công tử nói không sai, cậu là muốn giết người cướp của!"

Nghe thấy lời này, Lục Vân cười.

Thật buồn cười!

Ông ta kiên định mà chụp cái mũ này lên đầu mình chỉ vì mình chống đối lại một câu?

Quả nhiên là cùng một giuộc!

Lục Vân không giải thích nữa mà hơi nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Ngô Thụy hừ lạnh một tiếng, khí tức càng ngày càng lạnh lẽo, đột nhiên nhanh chân đi về hướng Lục Vân, hiên ngang chính nghĩa mà nói: "Tất nhiên là lấy lại công bằng cho Lâm công tử."

"Giọi cho một câu lấy lại công bằng." Nụ cười trên khóe miệng Lục Vân càng ngày càng tươi.

Đây vốn là một nụ cười thương hại, nhưng trong mắt mọi người chung quanh nó lại giống như cười khổ, cười bất đắc dĩ.

Long Diệc Tuyết lòng nóng như lửa đốt, vội giải thích: "Tiền bối, chuyện này không phải như ngài nghĩ đâu, tôi cảm thấy phải điều tra chân tướng ra trước mới quyết định."

Không phải Long Diệc Tuyết ngây thơ, cô cũng nhìn ra kỳ thật Ngô Thụy là cùng một bọn với Lâm Kiến, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa lần cuối.

Cô không thể trơ mắt nhìn Lục Vân chết ở chỗ này.

Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Ngô Thụy căn bản không coi Long Diệc Tuyết ra gì, ông ta hừ lạnh một tiếng và nói: "Nơi này không đến phiên thứ đàn bà là cô lên tiếng, không muốn chôn cùng với thằng ranh này thì cút qua một bên cho tôi!"

Gương mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch.

Mà giờ khắc này, áo vải của Ngô Thụy bỗng phồng lên, cuốn theo một luồng khí thế vô cùng hung hãn rồi nhanh chân đi về hướng Lục Vân, cứ như một áng mây đen đáng sợ che khuất bầu trời, điên cuồng ngưng tụ!

Rõ ràng ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook