Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 488: Lữ Khinh Nga bối rối
Tần Cẩn
22/03/2024
Chu Cao Phong cũng tự hiểu, rất có thể ở Đan Dương tông có đáp án cho việc con trai mình tử vong.
Nhất là Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Nếu như Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về tới Đan dương tông, vậy gần như có thể xác định được, Chu Vũ chết chắc chắn có liên quan đến người đem Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về Đan Dương tông.
Cho nên Chu Cao Phong mới hỏi như thế.
Lữ Khinh Nga trả lời: “Quả thực hôm đó tôi và Cốc Thanh Sơn có nói về vấn đề này, chỉ là Cốc Thanh Sơn nói sau khi người của họ xuống núi thì đánh mất khí tức của Huyền Hỏa đỉnh, tới giờ còn chưa tìm được.”
“Đến giờ còn chưa tìm được?”
Vẻ mặt Chu Cao Phong đầy nghi ngờ.
Không tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh nghĩa là xung đột không xảy ra lúc tranh giành Huyền Hỏa đỉnh.
Lẽ nào Chu Vũ và lão quỷ thật sự gặp nạn vì chuyện khác?
Đương nhiên Chu Cao Phong không tin.
Lữ Khinh Nga liếc nhìn lão ta, nói: “Tôi nhắc lại y nguyên lời của Cốc Thanh Sơn, nếu như Chu gia chủ không tin, có thể đến Đan Dương tông hỏi thử.”
Chu Cao Phong lắc đầu nói: “Bà Lữ hiểu nhầm rồi, không phải tôi không tin bà, chỉ là không tin Cốc Thanh Sơn, tôi nghi ông ta đang che giấu chuyện gì đó.”
Sao lão ta lại không muốn đến Đan Dương tông chứ? Nhưng quá phí công!
Nếu như Cốc Thanh Sơn thật sự muốn giấu diếm thì đi bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.
Cũng không thể đánh người ta chứ?
Không tính đến đại trận hộ sơn của Đan Dương tông, không phải trước kia từng nói Đan Dương tông đột nhiên có một vị cường giả đầu trọc sao, đến cả Ông Chính Nguyên cũng bị đánh bại, Chu Cao Phong làm gì còn cách nào.
Lão ta hết cách rồi, mới đành phái Chu Lưu ra để tìm người ở Giang Nam.
Lữ Khinh Nga cũng trầm ngâm.
Đương nhiên bà cũng hoài nghi Cốc Thanh Sơn đang nói dối, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, người ta không nói, mình cũng không chắc chắn được.
Ánh mắt Chu Cao Phong hơi nặng nề, đột nhiên nói: “Tôi đã phái người đến Giang Nam điều tra, được một thời gian rồi, chỉ là tạm thời chưa có thu hoạch.”
“Giang Nam ư?” Vẻ mặt Lữ Khinh Nga kinh ngạc: “Ý của ông là, cậu ấm nhà ông xảy ra chuyện ở tỉnh Giang Nam ư?”
“Tôi tìm một vị đạo trưởng đạo pháp cao thâm, điều tra về khí tức của con trai tôi, nó biến mất ở tỉnh Giang Nam, cả người trong tộc mà tôi phái đi bảo vệ nó cũng biến mất ở đó.”
Lữ Khinh Nga im lặng một lúc, chỉ có thể an ủi: “Tuy rằng tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng cứ đi thăm dò như thế chẳng khác nào ruồi không đầu, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường.”
“Mặc dù không có kết quả nhưng lại tình cờ gặp được một người.” Chu Cao Phong đột nhiên nói.
“Ai?”
“Một người có quan hệ rất thân thiết với bà Lữ.”
Chu Cao Phong nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn Lữ Khinh Nga, để ý vẻ mặt của bà.
Nếu như bà thật sự phái Mạc Thanh Uyển đến Giang Nam thì khi Chu Cao Phong nói ra câu này, chắc chắn Lữ Khinh Nga đã phản ứng được lão ta nhắc tới ai.
Nhưng mà vẻ mặt Lữ Khinh Nga cũng mờ mịt: “Người có quan hệ cực kì thân thiết với tôi ư? Chu gia chủ đừng đánh đố tôi.”
Bà thực sự không đoán ra được là ai ở tỉnh Giang Nam?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lữ Khinh Nga, Chu Cao Phong nhíu mày.
Rốt cuộc là người phụ nữ này không biết thật hay đang giả vờ?
Nếu như giả vờ thì lão ta thật sự phục sát đất.
Chu Cao Phong tiếp tục quan sát vẻ mặt của Lữ Khinh Nga, chậm rãi nói tiếp: “Con gái bà đến Giang Nam, lẽ nào bà Lữ không biết?”
“Con gái tôi?”
Lữ Khinh Nga sửng sốt giây lát, lập tức nghi ngờ nói: “Ông nói là Thanh Uyển ư? Không phải nó đang ở…”
Con gái bà Mạc Thanh Uyển không phải bị bà để lại Đan Dương tông để quyến rũ… Ấy chết, ở lại Đan Dương tông tìm cơ hội xây dựng quan hệ với vị cường giả đầu bóng loáng kia ư? Sao lại chạy tới Giang Nam được?
Lữ Khinh Nga nói: “Chu gia chủ, ông xác định là con gái tôi đến Giang Nam sao?”
Chu Cao Phong cũng khó hiểu. Nhìn vẻ mặt Lữ Khinh Nga bây giờ, hình như thật sự không biết chuyện này.
“Theo như lời người của tôi báo lại, đúng là gặp được cô Mạc ở tỉnh Giang Nam, vì thế cậu ta còn cố tình quay lại báo cáo việc này cho tôi.” Chu Cao Phong khẳng định.
Lữ Khinh Nga hơi nhíu mày, nói: “Rất cảm ơn Chu gia chủ đã mang tin tức này đến cho tôi, hôm khác sẽ qua thăm hỏi Chu gia chủ.”
Nói xong bà vội vàng rời đi.
“…”
Chu Cao Phong lại càng không hiểu gì.
Không phải lão ta tới để tìm hiểu tin tức sao, sao lại thành đưa tin rồi?
Quan trọng là đưa tin rồi, bà con không trả cái bút Thương Linh đó cho tôi?
Đồ rác rưởi!
Trong lòng Chu Cao Phong bực muốn chết, lại nghĩ tới con trai đã chết của mình, nhất thời càng khó chịu hơn.
Lữ Khinh Nga không dừng lại một giây nào, bước đi vội vã, đương nhiên là tới Đan Dương tông.
Mạc Thanh Uyển chạy tới Giang Nam mà không nói với bà một tiếng nào là chuyện không thể xảy ra.
Đến Đan Dương tông, cười híp cả mắt đối phó mấy câu với con cáo già Cốc Thanh Sơn kia mấy câu, Lữ Khinh Nga tìm được Mạc Thanh Uyển, nghi hoặc hỏi: “Thanh Uyển, con vẫn luôn ở Đan Dương tông?”
“Đúng ạ, con và Hiểu Tuyết gần đây không đi đâu cả, sao vậy ạ?”
“Thế thì lạ quá…”
Lữ Khinh Nga rơi vào trầm tư.
Rõ ràng con gái vẫn luôn ở Đan Dương tông, tại sao Chu Cao Phong lại nói người của lão ta nhìn thấy con bé ở Giang Nam chứ?
Chu Cao Phong không nhất thiết phải bịa chuyện như thế đúng không?
Bỏ đi, đến lúc đó lại hỏi thử xem có chuyện gì.
Lữ Khinh Nga tươi cười nhìn Mạc Thanh Uyển hỏi: “Thanh Uyển, trong khoảng thời gian con ở Đan Dương tông đã xây dựng quan hệ với thanh niên đầu trọc kia thế nào rồi?”
Ánh mắt bà đầy mong đợi.
Mạc Thanh Uyển quay qua nhìn Tôn Hiểu Tuyết, cười khổ nói: “Làm gì có cơ hội ở chung, đến cả gặp mặt bọn con còn chẳng thấy anh ta nữa là.”
Nhất là Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Nếu như Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về tới Đan dương tông, vậy gần như có thể xác định được, Chu Vũ chết chắc chắn có liên quan đến người đem Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về Đan Dương tông.
Cho nên Chu Cao Phong mới hỏi như thế.
Lữ Khinh Nga trả lời: “Quả thực hôm đó tôi và Cốc Thanh Sơn có nói về vấn đề này, chỉ là Cốc Thanh Sơn nói sau khi người của họ xuống núi thì đánh mất khí tức của Huyền Hỏa đỉnh, tới giờ còn chưa tìm được.”
“Đến giờ còn chưa tìm được?”
Vẻ mặt Chu Cao Phong đầy nghi ngờ.
Không tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh nghĩa là xung đột không xảy ra lúc tranh giành Huyền Hỏa đỉnh.
Lẽ nào Chu Vũ và lão quỷ thật sự gặp nạn vì chuyện khác?
Đương nhiên Chu Cao Phong không tin.
Lữ Khinh Nga liếc nhìn lão ta, nói: “Tôi nhắc lại y nguyên lời của Cốc Thanh Sơn, nếu như Chu gia chủ không tin, có thể đến Đan Dương tông hỏi thử.”
Chu Cao Phong lắc đầu nói: “Bà Lữ hiểu nhầm rồi, không phải tôi không tin bà, chỉ là không tin Cốc Thanh Sơn, tôi nghi ông ta đang che giấu chuyện gì đó.”
Sao lão ta lại không muốn đến Đan Dương tông chứ? Nhưng quá phí công!
Nếu như Cốc Thanh Sơn thật sự muốn giấu diếm thì đi bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.
Cũng không thể đánh người ta chứ?
Không tính đến đại trận hộ sơn của Đan Dương tông, không phải trước kia từng nói Đan Dương tông đột nhiên có một vị cường giả đầu trọc sao, đến cả Ông Chính Nguyên cũng bị đánh bại, Chu Cao Phong làm gì còn cách nào.
Lão ta hết cách rồi, mới đành phái Chu Lưu ra để tìm người ở Giang Nam.
Lữ Khinh Nga cũng trầm ngâm.
Đương nhiên bà cũng hoài nghi Cốc Thanh Sơn đang nói dối, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, người ta không nói, mình cũng không chắc chắn được.
Ánh mắt Chu Cao Phong hơi nặng nề, đột nhiên nói: “Tôi đã phái người đến Giang Nam điều tra, được một thời gian rồi, chỉ là tạm thời chưa có thu hoạch.”
“Giang Nam ư?” Vẻ mặt Lữ Khinh Nga kinh ngạc: “Ý của ông là, cậu ấm nhà ông xảy ra chuyện ở tỉnh Giang Nam ư?”
“Tôi tìm một vị đạo trưởng đạo pháp cao thâm, điều tra về khí tức của con trai tôi, nó biến mất ở tỉnh Giang Nam, cả người trong tộc mà tôi phái đi bảo vệ nó cũng biến mất ở đó.”
Lữ Khinh Nga im lặng một lúc, chỉ có thể an ủi: “Tuy rằng tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng cứ đi thăm dò như thế chẳng khác nào ruồi không đầu, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường.”
“Mặc dù không có kết quả nhưng lại tình cờ gặp được một người.” Chu Cao Phong đột nhiên nói.
“Ai?”
“Một người có quan hệ rất thân thiết với bà Lữ.”
Chu Cao Phong nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn Lữ Khinh Nga, để ý vẻ mặt của bà.
Nếu như bà thật sự phái Mạc Thanh Uyển đến Giang Nam thì khi Chu Cao Phong nói ra câu này, chắc chắn Lữ Khinh Nga đã phản ứng được lão ta nhắc tới ai.
Nhưng mà vẻ mặt Lữ Khinh Nga cũng mờ mịt: “Người có quan hệ cực kì thân thiết với tôi ư? Chu gia chủ đừng đánh đố tôi.”
Bà thực sự không đoán ra được là ai ở tỉnh Giang Nam?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lữ Khinh Nga, Chu Cao Phong nhíu mày.
Rốt cuộc là người phụ nữ này không biết thật hay đang giả vờ?
Nếu như giả vờ thì lão ta thật sự phục sát đất.
Chu Cao Phong tiếp tục quan sát vẻ mặt của Lữ Khinh Nga, chậm rãi nói tiếp: “Con gái bà đến Giang Nam, lẽ nào bà Lữ không biết?”
“Con gái tôi?”
Lữ Khinh Nga sửng sốt giây lát, lập tức nghi ngờ nói: “Ông nói là Thanh Uyển ư? Không phải nó đang ở…”
Con gái bà Mạc Thanh Uyển không phải bị bà để lại Đan Dương tông để quyến rũ… Ấy chết, ở lại Đan Dương tông tìm cơ hội xây dựng quan hệ với vị cường giả đầu bóng loáng kia ư? Sao lại chạy tới Giang Nam được?
Lữ Khinh Nga nói: “Chu gia chủ, ông xác định là con gái tôi đến Giang Nam sao?”
Chu Cao Phong cũng khó hiểu. Nhìn vẻ mặt Lữ Khinh Nga bây giờ, hình như thật sự không biết chuyện này.
“Theo như lời người của tôi báo lại, đúng là gặp được cô Mạc ở tỉnh Giang Nam, vì thế cậu ta còn cố tình quay lại báo cáo việc này cho tôi.” Chu Cao Phong khẳng định.
Lữ Khinh Nga hơi nhíu mày, nói: “Rất cảm ơn Chu gia chủ đã mang tin tức này đến cho tôi, hôm khác sẽ qua thăm hỏi Chu gia chủ.”
Nói xong bà vội vàng rời đi.
“…”
Chu Cao Phong lại càng không hiểu gì.
Không phải lão ta tới để tìm hiểu tin tức sao, sao lại thành đưa tin rồi?
Quan trọng là đưa tin rồi, bà con không trả cái bút Thương Linh đó cho tôi?
Đồ rác rưởi!
Trong lòng Chu Cao Phong bực muốn chết, lại nghĩ tới con trai đã chết của mình, nhất thời càng khó chịu hơn.
Lữ Khinh Nga không dừng lại một giây nào, bước đi vội vã, đương nhiên là tới Đan Dương tông.
Mạc Thanh Uyển chạy tới Giang Nam mà không nói với bà một tiếng nào là chuyện không thể xảy ra.
Đến Đan Dương tông, cười híp cả mắt đối phó mấy câu với con cáo già Cốc Thanh Sơn kia mấy câu, Lữ Khinh Nga tìm được Mạc Thanh Uyển, nghi hoặc hỏi: “Thanh Uyển, con vẫn luôn ở Đan Dương tông?”
“Đúng ạ, con và Hiểu Tuyết gần đây không đi đâu cả, sao vậy ạ?”
“Thế thì lạ quá…”
Lữ Khinh Nga rơi vào trầm tư.
Rõ ràng con gái vẫn luôn ở Đan Dương tông, tại sao Chu Cao Phong lại nói người của lão ta nhìn thấy con bé ở Giang Nam chứ?
Chu Cao Phong không nhất thiết phải bịa chuyện như thế đúng không?
Bỏ đi, đến lúc đó lại hỏi thử xem có chuyện gì.
Lữ Khinh Nga tươi cười nhìn Mạc Thanh Uyển hỏi: “Thanh Uyển, trong khoảng thời gian con ở Đan Dương tông đã xây dựng quan hệ với thanh niên đầu trọc kia thế nào rồi?”
Ánh mắt bà đầy mong đợi.
Mạc Thanh Uyển quay qua nhìn Tôn Hiểu Tuyết, cười khổ nói: “Làm gì có cơ hội ở chung, đến cả gặp mặt bọn con còn chẳng thấy anh ta nữa là.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.