Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 489: Sinh đôi?
Tần Cẩn
24/03/2024
Chưa từng gặp được Lục Vân?
Lữ Khinh Nga vô cùng kinh ngạc.
Đan Dương tông này không quá lớn, huống hồ đã biết Lục Vân chính là đệ tử chân truyền của người canh tháp, đã lâu vậy rồi sao lại không có cơ hội gặp?
Có lẽ là Mạc Thanh Uyển không muốn đi tìm?
Lữ Khinh Nga nặng nề nói:
“Thanh Uyển, con phải biết cơ duyên là thứ có thể gặp không thể cầu, nhất là đối với những người tu luyện như chúng ta, gặp cơ duyên gì cũng phải cố gắng nắm chặt mới được.”
“Ta biết lúc ở thư viện Vân Sơn, con vẫn luôn kiêu ngạo, đến cả Chu Vũ của nhà họ Chu cũng không lọt vào mắt con, nhưng chúng ta giữ giá cũng phải đúng thời điểm! Lục Vân kia rất tốt, nếu là người thừa kế ý chí Thanh Đế, nhất định chính là người có cơ duyên rất lớn, tiền đồ của cậu ta rất rộng mở!”
“Huống hồ, thực lực của cậu ta bây giờ đã kinh khủng như thế, cực kì đáng để con khiêm tốn hạ mình theo đuổi cậu ta, nếu như được cậu ta chọn trúng thì cũng là phúc của con. Trừ những điều này, vẻ ngoài của Lục Vân cũng không hề tầm thường, nhân phẩm cũng tốt, nếu không phải là mẹ con lớn tuổi, đã lập gia đình rồi, chuyện tốt này đâu tới lượt con? Thanh Uyển, mẹ khuyên con một câu, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không lấy lại được nữa đâu.”
Lữ Khinh Nga nói những lời đáng sợ như thế, lập tức khiến đôi mắt của Mạc Thanh Uyển trợn to.
Trên người Lục Vân có cơ duyên lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng mẹ bảo nhân phẩm tốt…
Trước kia cái đầu bóng lưỡng đó đã đè con gái mẹ xuống đánh mông, hơn nữa khi đó mẹ còn nói phải trừng phạt Lục Vân thật nghiêm khắc, sao bây giờ lại có thái độ như vậy?
Lật mặt nhanh quá thể.
Mạc Thanh Uyển không nói gì, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của mẹ.
Không phải bà muốn cô ấy phải biết tận dụng cơ hội, tích cực một chút sao?
Rụt rè đâu có dùng được.
Mạc Thanh Uyển cười khổ, nói: “Không phải con không tích cực, thời gian vừa qua con rất cố gắng tìm kiếm Lục Vân, nhưng chưa từng thấy anh ta, Hiểu Tuyết có thể làm chứng.”
Thấy con gái không nói dối, Lữ Khinh Nga mới không nói thêm nữa. Nhưng ngay sau đó bà lại thấy buồn phiền. Đến cả người còn không tìm được thì phát triển quan hệ kiểu gì?
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này nên bị thiên lôi đánh!
Lữ Khinh Nga hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do mình, mà âm thầm mắng Cốc Thanh Sơn một trận, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, khóe mắt Lữ Khinh Nga nhìn thấy một bóng đèn lóe sáng… Ấy, phải là một người đầu trọc mới đúng.
Đầu bóng loáng?
Lữ Khinh Nga giật mình, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Uyển nói: “Ta nói mấy đứa không chịu tìm cẩn thận mà, không phải vừa đến mẹ đã thấy Lục Vân sao, chờ đấy!”
Nói xong bà đuổi theo cái đầu bóng loáng kia.
Hai người còn lại lấy lại tinh thần, nhìn nhau cười khổ.
Sao bọn họ không rõ, Lữ Khinh Nga cũng giống bọn họ, thấy cái đầu bóng loáng là tưởng Lục Vân.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.
“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!”
Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: “Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”
Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.
Nhìn trông rất dở hơi.
Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.
Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với ai.
Như sinh đôi vậy.
Sinh đôi…
Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ.
Thai đôi!
Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.
Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.
Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.
Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.
Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.
Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.
Điên cuồng ào ạt.
“Thai đôi…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.
“Tỉnh Giang Nam…”
Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.
Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn.
Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.
“Thanh Uyển, đi, bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”
Tâm trạng của Lữ Khinh Nga dao động rất mạnh, hoàn toàn không kịp giải thích đã kéo Mạc Thanh Uyển rời khỏi Đan Dương tông.
Tôn Hiểu Tuyết suy nghĩ một chút cũng theo về, chỉ là khi đến thư viện Vân Sơn rồi thì cô ấy sẽ không theo tới nhà họ Chu nữa.
Có thể khiến cô giáo kích động như thế, tức là chuyện này cực kì nghiêm trọng, Tôn Hiểu Tuyết cảm thấy nếu mình còn đi theo thì không ổn lắm.
Chu Cao Phong đang khó chịu trong nhà.
Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.
Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề.”
“…”
Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?”
Lữ Khinh Nga vô cùng kinh ngạc.
Đan Dương tông này không quá lớn, huống hồ đã biết Lục Vân chính là đệ tử chân truyền của người canh tháp, đã lâu vậy rồi sao lại không có cơ hội gặp?
Có lẽ là Mạc Thanh Uyển không muốn đi tìm?
Lữ Khinh Nga nặng nề nói:
“Thanh Uyển, con phải biết cơ duyên là thứ có thể gặp không thể cầu, nhất là đối với những người tu luyện như chúng ta, gặp cơ duyên gì cũng phải cố gắng nắm chặt mới được.”
“Ta biết lúc ở thư viện Vân Sơn, con vẫn luôn kiêu ngạo, đến cả Chu Vũ của nhà họ Chu cũng không lọt vào mắt con, nhưng chúng ta giữ giá cũng phải đúng thời điểm! Lục Vân kia rất tốt, nếu là người thừa kế ý chí Thanh Đế, nhất định chính là người có cơ duyên rất lớn, tiền đồ của cậu ta rất rộng mở!”
“Huống hồ, thực lực của cậu ta bây giờ đã kinh khủng như thế, cực kì đáng để con khiêm tốn hạ mình theo đuổi cậu ta, nếu như được cậu ta chọn trúng thì cũng là phúc của con. Trừ những điều này, vẻ ngoài của Lục Vân cũng không hề tầm thường, nhân phẩm cũng tốt, nếu không phải là mẹ con lớn tuổi, đã lập gia đình rồi, chuyện tốt này đâu tới lượt con? Thanh Uyển, mẹ khuyên con một câu, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không lấy lại được nữa đâu.”
Lữ Khinh Nga nói những lời đáng sợ như thế, lập tức khiến đôi mắt của Mạc Thanh Uyển trợn to.
Trên người Lục Vân có cơ duyên lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng mẹ bảo nhân phẩm tốt…
Trước kia cái đầu bóng lưỡng đó đã đè con gái mẹ xuống đánh mông, hơn nữa khi đó mẹ còn nói phải trừng phạt Lục Vân thật nghiêm khắc, sao bây giờ lại có thái độ như vậy?
Lật mặt nhanh quá thể.
Mạc Thanh Uyển không nói gì, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của mẹ.
Không phải bà muốn cô ấy phải biết tận dụng cơ hội, tích cực một chút sao?
Rụt rè đâu có dùng được.
Mạc Thanh Uyển cười khổ, nói: “Không phải con không tích cực, thời gian vừa qua con rất cố gắng tìm kiếm Lục Vân, nhưng chưa từng thấy anh ta, Hiểu Tuyết có thể làm chứng.”
Thấy con gái không nói dối, Lữ Khinh Nga mới không nói thêm nữa. Nhưng ngay sau đó bà lại thấy buồn phiền. Đến cả người còn không tìm được thì phát triển quan hệ kiểu gì?
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này nên bị thiên lôi đánh!
Lữ Khinh Nga hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do mình, mà âm thầm mắng Cốc Thanh Sơn một trận, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, khóe mắt Lữ Khinh Nga nhìn thấy một bóng đèn lóe sáng… Ấy, phải là một người đầu trọc mới đúng.
Đầu bóng loáng?
Lữ Khinh Nga giật mình, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Uyển nói: “Ta nói mấy đứa không chịu tìm cẩn thận mà, không phải vừa đến mẹ đã thấy Lục Vân sao, chờ đấy!”
Nói xong bà đuổi theo cái đầu bóng loáng kia.
Hai người còn lại lấy lại tinh thần, nhìn nhau cười khổ.
Sao bọn họ không rõ, Lữ Khinh Nga cũng giống bọn họ, thấy cái đầu bóng loáng là tưởng Lục Vân.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.
“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!”
Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: “Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”
Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.
Nhìn trông rất dở hơi.
Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.
Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với ai.
Như sinh đôi vậy.
Sinh đôi…
Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ.
Thai đôi!
Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.
Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.
Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.
Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.
Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.
Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.
Điên cuồng ào ạt.
“Thai đôi…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.
“Tỉnh Giang Nam…”
Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.
Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn.
Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.
“Thanh Uyển, đi, bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”
Tâm trạng của Lữ Khinh Nga dao động rất mạnh, hoàn toàn không kịp giải thích đã kéo Mạc Thanh Uyển rời khỏi Đan Dương tông.
Tôn Hiểu Tuyết suy nghĩ một chút cũng theo về, chỉ là khi đến thư viện Vân Sơn rồi thì cô ấy sẽ không theo tới nhà họ Chu nữa.
Có thể khiến cô giáo kích động như thế, tức là chuyện này cực kì nghiêm trọng, Tôn Hiểu Tuyết cảm thấy nếu mình còn đi theo thì không ổn lắm.
Chu Cao Phong đang khó chịu trong nhà.
Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.
Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề.”
“…”
Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.