Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 414: Người mà thiên hạ không ai không biết
Tần Cẩn
21/02/2024
Alex, thần của chúng thần, người được giới tu võ ca tụng là vị thần mới
mạnh mẽ quật khởi kế thừa thời đại của Thiên Sáp Vương, nhưng lại không
chống nổi một chiêu trong tay Lục Vân.
Một kiếm xuyên ngực.
Mà thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn không thuộc về hắn ta cũng thuận thế trở về tay Lục Vân.
"Trăm Thần Cảnh rất ghê gớm à?"
Lục Vân nhìn lướt qua bốn phía, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay cắm thẳng xuống đất, kiếm thế lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà lan tràn ra, trong nháy mắt đã chấn vỡ gần trăm cái cầu vồng nội kình kết nối với Thiên Sáp Phong.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Gần trăm Thần Cảnh muốn giẫm lên những cầu vồng nội kình kia để leo lên Thiên Sáp Phong giống như con diều đứt dây phập phồng ở giữa không trung mấy lần rồi liên tục rơi xuống.
Họ phun ra máu tươi.
Cầu vồng do họ tạo thành từ nội kình bây giờ đã bị kiếm thế chấn vỡ, họ ít nhiều gì cũng bị dội ngược, hộc máu cũng bình thường.
Nhưng quỷ dị là ngụm máu phun ra không rơi xuống theo thân thể của họ mà bị một sức hút vô hình lượn lờ kéo đến trước mặt Lục Vân.
Lục Vân lấy mỗi phần một giọt rồi dùng ấn phù khóa lại.
Sau này sống chết của trăm tên Thần Cảnh này chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Lục Vân chưa từng có ý tưởng khống chế giới tu võ, lúc trước lão đạo sĩ đưa hắn đến chiến trường biên cảnh chỉ vì rèn luyện ý chí của hắn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ trở thành Vân Thiên Thần Quân được vạn người kính ngưỡng, càng không nghĩ đến tu võ giả các quốc gia trên thế giới lại xem hắn như Sát Thần.
Nhưng đã đến tình trạng này thì hắn cứ dứt khoát cứng rắn đến cùng, triệt để nhận lấy lực lượng này.
Liên minh Thí Thần Giả đã chiếm đoạt gần 90% tổ chức tu võ giả trên thế giới, trăm tên Thần Cảnh này đều đến từ rất nhiều quốc gia, không ngờ cuối cùng lại làm nền cho Lục Vân.
Khống chế họ tương đương với khống chế hơn 90% tổ chức tu võ giả của thế giới.
Mà cuối cùng lực lượng này đều về đến danh nghĩa của Thiên Sáp Điện.
Không cẩn thận thống trị giới tu võ làm Lục Vân rất bất đắc dĩ, ai bảo thực lực của hắn còn đó, muốn khiêm tốn cũng khó, thật là đáng ghét.
Thật phiền!
Muốn làm một phế nhân thực sự quá khó!
Lục Vân tự Flex một hồi, đáng tiếc không ai thưởng thức, bởi vì mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh tượng vừa rồi, trong đầu còn đang vang lên ong ong.
Thần của chúng thần Alex không ai bì nổi lại chết như vậy sao?
Trăm Thần Cảnh nhân tạo khí thế ngập trời lại bị đánh tàn tạ như vậy sao?
Thanh niên dùng một chân giẫm nát tượng đá Thiên Sáp Vương chính là Thiên Sáp Vương sao?
Mọi người như con rối mất đi linh hồn mà đơ ra rất lâu, thẳng đến một tiếng hoan hô như sóng biển vang lên mãnh liệt.
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Những tu võ giả Long Quốc hai phút trước còn miệng phun ‘tiếng thơm’, kéo mười tám đời tổ tông của Lục Vân ra khỏi mộ mà quất một lần, giờ phút này lại nước mắt rưng rưng, tâm tình kích động mà hô to Thần Quân uy vũ.
Tiếng hét kéo dài không dứt, thậm chí còn gây nên một trận tuyết lở, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình kích động thời khắc này của họ.
Thần Quân điện hạ không chết!
Thần Quân điện hạ vĩnh viễn là thần!
Tín ngưỡng của Long Quốc chưa từng mất đi, hắn vẫn luôn ở đó!
Trận chiến dịch thần mới thay thế thần cũ đã được các quốc gia trên thế giới chú ý ngay từ đầu, cho nên không chỉ ở Thiên Sáp Phong mà cả Long Quốc cũng triệt để sôi trào.
Họ uể oải lâu như vậy, đều cho là Thần Quân đã ngã xuống, nhưng không ngờ Thần Quân điện hạ lại dùng cách này để trở về lần nữa.
Hơn nữa lần này Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng, mà là dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt người đời.
Cho nên cái tên Lục Vân này đã điên cuồng càn quét Long Quốc.
Võ Minh kinh thành chấn động.
Thì ra người mà họ coi là con rùa tông sư lại là Vân Thiên Thần Quân.
Nhà họ Long chấn động.
Thì ra cơ hội mà họ không nắm chắc được là tổn thất trầm trọng hơn tưởng tượng của họ.
Khương gia, Tề gia của Kim Lăng chấn động.
Lúc trước họ thấy Lục Vân dễ dàng giải quyết Võ Minh khu Đông Hải còn tưởng rằng thân phận của Lục Vân liên quan đến ông lớn nào đó ở tổng minh kinh thành, lại không biết Lục Vân sớm đã là chí tôn của Long Quốc.
Diệp gia tỉnh Giang Nam, thật lâu sau vợ chồng Diệp Hướng Vinh vẫn khó bình phục tâm tình, thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn quyến rũ là Khương Lam quá kích động nên lại ướt nhẹp.
Lúc này tất cả những người đã từng quen biết Lục Vân đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi, thật không dám tưởng tượng thần bảo hộ thế gian vô song của Long Quốc lại ở bên cạnh họ.
Mà bảy người chị mỹ nữ tuyệt sắc của Lục Vân thì tràn ngập tự hào, nhìn đi, người đàn ông mà các cô quan tâm nhất là anh hùng chân chính của Long Quốc.
Cảm giác tự hào vui mừng và hạnh phúc này rất tràn trề, không kiềm được mà tràn ra.
Họ kích động đến run rẩy cả người.
Mà lúc này trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả Long Quốc kích động reo hò, đồng thời cũng có chút nghi hoặc là vì sao Thần Quân điện hạ lại đột nhiên phá hủy tượng đá của mình?
Họ nghi hoặc, nhưng không ai dám hỏi.
Dù Thần Quân điện hạ làm cái gì cũng đúng, cũng hợp lý, họ không thể nghi ngờ.
Nhưng Lục Vân như đọc được suy nghĩ của họ mà cười giải thích: "Xưa nay tôn nghiêm và tín ngưỡng không dựa vào vật gì để duy trì, mà nên để ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tin chắc nó tồn tại thì vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phá hủy."
Đám người lập tức tỉnh ngộ.
Thì ra đây mới là đạo lý mà Thần Quân điện hạ muốn nói cho họ, tượng đá bị hủy thì đã sao, trong lòng có tín ngưỡng thì vĩnh viễn đứng sừng sững không ngã.
Những người ở đây tỉnh ngộ đồng thời cũng lập tức sinh ra cảm giác như mộng ảo, thì ra Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng lại có nụ cười ôn hòa như vậy.
Họ càng yêu hắn.
Uông Húc cứng lại tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời trước đó từng nói với Lục Vân thì lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Anh ta dám nói với Vân Thiên Thần Quân là tôi thừa nhận anh rất ưu tú?
Lúc ấy sao anh ta lại có dũng khí nói ra những lời này!
Uông Húc càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân thì cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình một cách thiện ý.
Anh ta không khỏi hơi đỏ mặt
Một kiếm xuyên ngực.
Mà thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn không thuộc về hắn ta cũng thuận thế trở về tay Lục Vân.
"Trăm Thần Cảnh rất ghê gớm à?"
Lục Vân nhìn lướt qua bốn phía, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay cắm thẳng xuống đất, kiếm thế lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà lan tràn ra, trong nháy mắt đã chấn vỡ gần trăm cái cầu vồng nội kình kết nối với Thiên Sáp Phong.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Gần trăm Thần Cảnh muốn giẫm lên những cầu vồng nội kình kia để leo lên Thiên Sáp Phong giống như con diều đứt dây phập phồng ở giữa không trung mấy lần rồi liên tục rơi xuống.
Họ phun ra máu tươi.
Cầu vồng do họ tạo thành từ nội kình bây giờ đã bị kiếm thế chấn vỡ, họ ít nhiều gì cũng bị dội ngược, hộc máu cũng bình thường.
Nhưng quỷ dị là ngụm máu phun ra không rơi xuống theo thân thể của họ mà bị một sức hút vô hình lượn lờ kéo đến trước mặt Lục Vân.
Lục Vân lấy mỗi phần một giọt rồi dùng ấn phù khóa lại.
Sau này sống chết của trăm tên Thần Cảnh này chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Lục Vân chưa từng có ý tưởng khống chế giới tu võ, lúc trước lão đạo sĩ đưa hắn đến chiến trường biên cảnh chỉ vì rèn luyện ý chí của hắn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ trở thành Vân Thiên Thần Quân được vạn người kính ngưỡng, càng không nghĩ đến tu võ giả các quốc gia trên thế giới lại xem hắn như Sát Thần.
Nhưng đã đến tình trạng này thì hắn cứ dứt khoát cứng rắn đến cùng, triệt để nhận lấy lực lượng này.
Liên minh Thí Thần Giả đã chiếm đoạt gần 90% tổ chức tu võ giả trên thế giới, trăm tên Thần Cảnh này đều đến từ rất nhiều quốc gia, không ngờ cuối cùng lại làm nền cho Lục Vân.
Khống chế họ tương đương với khống chế hơn 90% tổ chức tu võ giả của thế giới.
Mà cuối cùng lực lượng này đều về đến danh nghĩa của Thiên Sáp Điện.
Không cẩn thận thống trị giới tu võ làm Lục Vân rất bất đắc dĩ, ai bảo thực lực của hắn còn đó, muốn khiêm tốn cũng khó, thật là đáng ghét.
Thật phiền!
Muốn làm một phế nhân thực sự quá khó!
Lục Vân tự Flex một hồi, đáng tiếc không ai thưởng thức, bởi vì mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh tượng vừa rồi, trong đầu còn đang vang lên ong ong.
Thần của chúng thần Alex không ai bì nổi lại chết như vậy sao?
Trăm Thần Cảnh nhân tạo khí thế ngập trời lại bị đánh tàn tạ như vậy sao?
Thanh niên dùng một chân giẫm nát tượng đá Thiên Sáp Vương chính là Thiên Sáp Vương sao?
Mọi người như con rối mất đi linh hồn mà đơ ra rất lâu, thẳng đến một tiếng hoan hô như sóng biển vang lên mãnh liệt.
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Những tu võ giả Long Quốc hai phút trước còn miệng phun ‘tiếng thơm’, kéo mười tám đời tổ tông của Lục Vân ra khỏi mộ mà quất một lần, giờ phút này lại nước mắt rưng rưng, tâm tình kích động mà hô to Thần Quân uy vũ.
Tiếng hét kéo dài không dứt, thậm chí còn gây nên một trận tuyết lở, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình kích động thời khắc này của họ.
Thần Quân điện hạ không chết!
Thần Quân điện hạ vĩnh viễn là thần!
Tín ngưỡng của Long Quốc chưa từng mất đi, hắn vẫn luôn ở đó!
Trận chiến dịch thần mới thay thế thần cũ đã được các quốc gia trên thế giới chú ý ngay từ đầu, cho nên không chỉ ở Thiên Sáp Phong mà cả Long Quốc cũng triệt để sôi trào.
Họ uể oải lâu như vậy, đều cho là Thần Quân đã ngã xuống, nhưng không ngờ Thần Quân điện hạ lại dùng cách này để trở về lần nữa.
Hơn nữa lần này Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng, mà là dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt người đời.
Cho nên cái tên Lục Vân này đã điên cuồng càn quét Long Quốc.
Võ Minh kinh thành chấn động.
Thì ra người mà họ coi là con rùa tông sư lại là Vân Thiên Thần Quân.
Nhà họ Long chấn động.
Thì ra cơ hội mà họ không nắm chắc được là tổn thất trầm trọng hơn tưởng tượng của họ.
Khương gia, Tề gia của Kim Lăng chấn động.
Lúc trước họ thấy Lục Vân dễ dàng giải quyết Võ Minh khu Đông Hải còn tưởng rằng thân phận của Lục Vân liên quan đến ông lớn nào đó ở tổng minh kinh thành, lại không biết Lục Vân sớm đã là chí tôn của Long Quốc.
Diệp gia tỉnh Giang Nam, thật lâu sau vợ chồng Diệp Hướng Vinh vẫn khó bình phục tâm tình, thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn quyến rũ là Khương Lam quá kích động nên lại ướt nhẹp.
Lúc này tất cả những người đã từng quen biết Lục Vân đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi, thật không dám tưởng tượng thần bảo hộ thế gian vô song của Long Quốc lại ở bên cạnh họ.
Mà bảy người chị mỹ nữ tuyệt sắc của Lục Vân thì tràn ngập tự hào, nhìn đi, người đàn ông mà các cô quan tâm nhất là anh hùng chân chính của Long Quốc.
Cảm giác tự hào vui mừng và hạnh phúc này rất tràn trề, không kiềm được mà tràn ra.
Họ kích động đến run rẩy cả người.
Mà lúc này trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả Long Quốc kích động reo hò, đồng thời cũng có chút nghi hoặc là vì sao Thần Quân điện hạ lại đột nhiên phá hủy tượng đá của mình?
Họ nghi hoặc, nhưng không ai dám hỏi.
Dù Thần Quân điện hạ làm cái gì cũng đúng, cũng hợp lý, họ không thể nghi ngờ.
Nhưng Lục Vân như đọc được suy nghĩ của họ mà cười giải thích: "Xưa nay tôn nghiêm và tín ngưỡng không dựa vào vật gì để duy trì, mà nên để ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tin chắc nó tồn tại thì vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phá hủy."
Đám người lập tức tỉnh ngộ.
Thì ra đây mới là đạo lý mà Thần Quân điện hạ muốn nói cho họ, tượng đá bị hủy thì đã sao, trong lòng có tín ngưỡng thì vĩnh viễn đứng sừng sững không ngã.
Những người ở đây tỉnh ngộ đồng thời cũng lập tức sinh ra cảm giác như mộng ảo, thì ra Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng lại có nụ cười ôn hòa như vậy.
Họ càng yêu hắn.
Uông Húc cứng lại tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời trước đó từng nói với Lục Vân thì lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Anh ta dám nói với Vân Thiên Thần Quân là tôi thừa nhận anh rất ưu tú?
Lúc ấy sao anh ta lại có dũng khí nói ra những lời này!
Uông Húc càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân thì cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình một cách thiện ý.
Anh ta không khỏi hơi đỏ mặt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.