Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 415: Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào
Tần Cẩn
21/02/2024
Đây là một thời khắc mang tính lịch sử.
Ngày này Thiên Sáp Vương tháo mặt nạ đầu rồng của mình xuống, dùng một gương mặt trẻ tuổi đứng trước mặt người đời, cái tên Lục Vân này cũng theo đó mà được làn truyền ra khắp nơi.
Người mà thiên hạ không ai không biết!
Thiên hạ ai dám không phục?
Tôi không phục!
Một thanh niên đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo và nói: "Một tên tôm tép nhãi nhép, còn trẻ mà học người ta dạy đời thiên hạ, không biết ngại là gì à?"
Tiếng nói vừa dứt thì cả vạn ánh mắt lập tức nhìn lại.
Họ kinh ngạc nhìn về phía thanh niên lên tiếng.
Vừa rồi mọi người đều bị khí thế của Lục Vân đàn áp, người của Long Quốc vô cùng kính ngưỡng hắn, người nước ngoài vô cùng sợ hãi hắn, không người nào dám mạo phạm hắn.
Nhưng một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện lại dám mắng Thiên Sáp Vương là tôm tép nhãi nhép?
Mấu chốt là không ai quen biết thanh niên này, hắn ta cứ như đột nhiên xuất hiện.
Không gian yên tĩnh quỷ dị một lát, sau đó tiếng mắng như thủy triều dâng trào lên.
"Làm càn! Tiểu bối vô tri từ đâu đến mà dám mắng Thần Quân điện hạ là tôm tép, tôi thấy cậu mới là tôm tép đấy!"
Đương nhiên các tu võ giả của Long Quốc không cho phép thần bảo hộ của mình chịu sỉ nhục nên lập tức nhao nhao mở miệng mắng lại.
Nếu bàn về bản lĩnh mắng chửi thì ai có thể thắng được Long Quốc?
Chỉ một thoáng tiếng mắng như nước thủy triều dâng lên, nước miếng văng tung tóe, trong nháy mắt đã bao phủ thanh niên lên tiếng, nhưng hắn ta lại không chút tức giận mà trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh khinh miệt.
Chỉ thấy hắn ta nhìn quanh bốn phương rồi bỗng duỗi một tay ra, nhấc lên một cái rồi nhẹ giọng quát: "Lên!"
Một bóng người lơ lửng lên không, đó chính là minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
"Chết!"
Ầm!
Hắn ta chỉ hời hợt nói một chữ, vẫn mang nụ cười lạnh khinh miệt và kiêu căng kia, tiếng nói vừa dứt thì đã thấy thân thể Nakamura đột nhiên hóa thành một làn sương máu rồi biến mất tăm hơi.
"..."
Nakamura khóc.
Ở đây có nhiều người như vậy, người thanh niên này lại chọn trúng ông ta để giết gà dọa khỉ.
Độ may mắn này có thể sánh ngang với trúng số.
Trọng điểm là: Anh hai, mắng anh là những người Long Quốc kia, anh không giết họ mà bắt tôi khai đao là thế nào?
Nakamura rất muốn nói hết ra oan ức trong lòng trước khi chết, đáng tiếc không thể, ông ta chết quá nhanh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm nào.
Thật sự là gặp vận đen tám đời!
Sao Nakamura biết được là trong mắt thanh niên kia căn bản không có phân chia quốc gia gì, đơn thuần là vì hắn ta cảm thấy trong vòng trăm mét xung quanh, thực lực của Nakamura hơi mạnh một chút nên mới bóp nát ông ta.
Chiêu giết gà dọa khỉ này có lực uy hiếp quá đủ.
Tiếng mắng chửi im bặt đi!
Tất cả mọi người bỗng nhiên trừng lớn hai mắt như chuông đồng!
Là tu luyện giả!
Thần thông thuật pháp cách không giết người mà không thấy dấu vết nội kình này chỉ có tu luyện giả mới thi triển được.
Những người Long Quốc ở đây đều kinh hãi thất sắc, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám mắng nữa.
Mà những người nước ngoài thì ngơ ra, đại não đứng máy, họ căn bản không biết có hệ thống tu luyện giả này, còn tưởng rằng tu võ giả chính là mạnh nhất.
Bởi vì phần lớn tu luyện giả ở Côn Luân chưa từng lộ diện.
Khi thấy người thanh niên này đột nhiên bóp nát Nakamura thì những người nước ngoài kia chỉ cảm thấy hoảng sợ, đây cũng là một người sánh ngang với Thiên Sáp Vương.
Long Quốc quá thần bí!
Thanh niên kia tên là Lăng Phong, đến từ Côn Luân, là một tu luyện giả giống như người đời đã nhận định.
Hắn ta nghe lệnh của sư tôn xuống núi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, vô tình đi đến gần Thiên Sáp Phong, thấy nơi này náo nhiệt nên lập tức nấp qua một bên để xem trò vui.
Từ lúc trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả tạo áp lực lên Thiên Sáp Phong thì hắn ta đã có mặt.
Đương nhiên trong mắt Lăng Phong thì một trăm Thần Cảnh chỉ là một trăm đống rác, có thể đánh tan thành mây khói trong nháy mắt.
Hắn ta không chút biến sắc mà yên lặng quan sát.
Mãi đến khi Lục Vân lên sàn tiêu diệt Alex, đẩy lui trăm tên Thần Cảnh thì vẻ mặt của Lăng Phong vẫn không chút thay đổi, cứ như đang nhìn một đám trẻ con đùa giỡn.
Hắn ta nhìn ra thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Nhưng đã sao chứ, cuối cùng hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Nhân vật thật sự lợi hại cơ bản đều dốc lòng tu luyện ở Côn Luân, chỉ có những người tham hư vinh mới ỷ vào chút bản lĩnh mà chạy ra xuất đầu lộ diện.
Nói cách khác chính là, chỉ kẻ nào chẳng có cảm giác tồn tại trên Côn Luân mới chạy ra bên ngoài làm màu.
Còn Vân Thiên Thần Quân?
Còn vạn người kính ngưỡng?
Trong mắt Lăng Phong, hắn chỉ là một con tôm tép nhãi nhép làm màu thích thể hiện trong một đống rác mà thôi.
Hơn nữa bàn về khoe khoang thì Lăng Phong không phục ai cả.
Cho nên khi hắn ta nghe thấy Lục Vân đứng đó bàn luận trên trời dưới biển, nói cái gì tín ngưỡng chỉ cần để ở trong lòng liền vĩnh viễn bất diệt thì thực sự nhìn không được.
Thế là hắn ta đứng dậy.
Trong lúc cười nói, hắn ta dùng tay không tiêu diệt Nakamura để thứ tôm tép nhãi nhép tên là Lục Vân kia xem ai mới là vua làm màu chân chính.
Ngoài ra Lăng Phong còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
Hắn ta đã sớm nhìn ra thanh kiếm kia không phải là phàm vật, ở Côn Luân nó cũng là thứ làm người ta ao ước, cho nên hạng tôm tép nhãi nhép này không có tư cách nắm giữ bảo kiếm đó.
Đây là chà đạp bảo vật.
Lãng phí đáng xấu hổ!
Trong nhất thời, nơi này trở nên im lặng đến đáng sợ.
Không ai ngờ được trong thời khắc mà Thiên Sáp Vương vốn nên được vạn người chú ý lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên thực lực mạnh mẽ tương đương chiếm lấy danh tiếng của Thiên Sáp Vương.
Lần này có trò hay nhìn.
Đám người rất muốn biết lúc này Thiên Sáp Vương có tâm tình gì, có biểm cảm gì, thế là đều đưa ánh mắt dời khỏi người thanh niên rồi nhìn về phía Thiên Sáp Phong lần nữa.
Lục Vân có biểu cảm gì?
Đương nhiên là mặt không cảm xúc.
Chỉ là một con chó dại mà thôi, hắn cần gì để ý tới.
Không chỉ mặt không cảm xúc mà Lục Vân còn cảm thấy hơi câm nín.
Nhất là giờ phút này, vẻ mặt trêu tức và khiêu khích của thanh niên kia làm Lục Vân thực sự không biết phải nói cái gì cho tốt, rốt cuộc hắn ta muốn biểu đạt cái gì?
Không phải chỉ giết Nakamura thôi sao?
Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào à?
Nhàm chán!
Ngày này Thiên Sáp Vương tháo mặt nạ đầu rồng của mình xuống, dùng một gương mặt trẻ tuổi đứng trước mặt người đời, cái tên Lục Vân này cũng theo đó mà được làn truyền ra khắp nơi.
Người mà thiên hạ không ai không biết!
Thiên hạ ai dám không phục?
Tôi không phục!
Một thanh niên đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo và nói: "Một tên tôm tép nhãi nhép, còn trẻ mà học người ta dạy đời thiên hạ, không biết ngại là gì à?"
Tiếng nói vừa dứt thì cả vạn ánh mắt lập tức nhìn lại.
Họ kinh ngạc nhìn về phía thanh niên lên tiếng.
Vừa rồi mọi người đều bị khí thế của Lục Vân đàn áp, người của Long Quốc vô cùng kính ngưỡng hắn, người nước ngoài vô cùng sợ hãi hắn, không người nào dám mạo phạm hắn.
Nhưng một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện lại dám mắng Thiên Sáp Vương là tôm tép nhãi nhép?
Mấu chốt là không ai quen biết thanh niên này, hắn ta cứ như đột nhiên xuất hiện.
Không gian yên tĩnh quỷ dị một lát, sau đó tiếng mắng như thủy triều dâng trào lên.
"Làm càn! Tiểu bối vô tri từ đâu đến mà dám mắng Thần Quân điện hạ là tôm tép, tôi thấy cậu mới là tôm tép đấy!"
Đương nhiên các tu võ giả của Long Quốc không cho phép thần bảo hộ của mình chịu sỉ nhục nên lập tức nhao nhao mở miệng mắng lại.
Nếu bàn về bản lĩnh mắng chửi thì ai có thể thắng được Long Quốc?
Chỉ một thoáng tiếng mắng như nước thủy triều dâng lên, nước miếng văng tung tóe, trong nháy mắt đã bao phủ thanh niên lên tiếng, nhưng hắn ta lại không chút tức giận mà trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh khinh miệt.
Chỉ thấy hắn ta nhìn quanh bốn phương rồi bỗng duỗi một tay ra, nhấc lên một cái rồi nhẹ giọng quát: "Lên!"
Một bóng người lơ lửng lên không, đó chính là minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
"Chết!"
Ầm!
Hắn ta chỉ hời hợt nói một chữ, vẫn mang nụ cười lạnh khinh miệt và kiêu căng kia, tiếng nói vừa dứt thì đã thấy thân thể Nakamura đột nhiên hóa thành một làn sương máu rồi biến mất tăm hơi.
"..."
Nakamura khóc.
Ở đây có nhiều người như vậy, người thanh niên này lại chọn trúng ông ta để giết gà dọa khỉ.
Độ may mắn này có thể sánh ngang với trúng số.
Trọng điểm là: Anh hai, mắng anh là những người Long Quốc kia, anh không giết họ mà bắt tôi khai đao là thế nào?
Nakamura rất muốn nói hết ra oan ức trong lòng trước khi chết, đáng tiếc không thể, ông ta chết quá nhanh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm nào.
Thật sự là gặp vận đen tám đời!
Sao Nakamura biết được là trong mắt thanh niên kia căn bản không có phân chia quốc gia gì, đơn thuần là vì hắn ta cảm thấy trong vòng trăm mét xung quanh, thực lực của Nakamura hơi mạnh một chút nên mới bóp nát ông ta.
Chiêu giết gà dọa khỉ này có lực uy hiếp quá đủ.
Tiếng mắng chửi im bặt đi!
Tất cả mọi người bỗng nhiên trừng lớn hai mắt như chuông đồng!
Là tu luyện giả!
Thần thông thuật pháp cách không giết người mà không thấy dấu vết nội kình này chỉ có tu luyện giả mới thi triển được.
Những người Long Quốc ở đây đều kinh hãi thất sắc, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám mắng nữa.
Mà những người nước ngoài thì ngơ ra, đại não đứng máy, họ căn bản không biết có hệ thống tu luyện giả này, còn tưởng rằng tu võ giả chính là mạnh nhất.
Bởi vì phần lớn tu luyện giả ở Côn Luân chưa từng lộ diện.
Khi thấy người thanh niên này đột nhiên bóp nát Nakamura thì những người nước ngoài kia chỉ cảm thấy hoảng sợ, đây cũng là một người sánh ngang với Thiên Sáp Vương.
Long Quốc quá thần bí!
Thanh niên kia tên là Lăng Phong, đến từ Côn Luân, là một tu luyện giả giống như người đời đã nhận định.
Hắn ta nghe lệnh của sư tôn xuống núi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, vô tình đi đến gần Thiên Sáp Phong, thấy nơi này náo nhiệt nên lập tức nấp qua một bên để xem trò vui.
Từ lúc trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả tạo áp lực lên Thiên Sáp Phong thì hắn ta đã có mặt.
Đương nhiên trong mắt Lăng Phong thì một trăm Thần Cảnh chỉ là một trăm đống rác, có thể đánh tan thành mây khói trong nháy mắt.
Hắn ta không chút biến sắc mà yên lặng quan sát.
Mãi đến khi Lục Vân lên sàn tiêu diệt Alex, đẩy lui trăm tên Thần Cảnh thì vẻ mặt của Lăng Phong vẫn không chút thay đổi, cứ như đang nhìn một đám trẻ con đùa giỡn.
Hắn ta nhìn ra thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Nhưng đã sao chứ, cuối cùng hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Nhân vật thật sự lợi hại cơ bản đều dốc lòng tu luyện ở Côn Luân, chỉ có những người tham hư vinh mới ỷ vào chút bản lĩnh mà chạy ra xuất đầu lộ diện.
Nói cách khác chính là, chỉ kẻ nào chẳng có cảm giác tồn tại trên Côn Luân mới chạy ra bên ngoài làm màu.
Còn Vân Thiên Thần Quân?
Còn vạn người kính ngưỡng?
Trong mắt Lăng Phong, hắn chỉ là một con tôm tép nhãi nhép làm màu thích thể hiện trong một đống rác mà thôi.
Hơn nữa bàn về khoe khoang thì Lăng Phong không phục ai cả.
Cho nên khi hắn ta nghe thấy Lục Vân đứng đó bàn luận trên trời dưới biển, nói cái gì tín ngưỡng chỉ cần để ở trong lòng liền vĩnh viễn bất diệt thì thực sự nhìn không được.
Thế là hắn ta đứng dậy.
Trong lúc cười nói, hắn ta dùng tay không tiêu diệt Nakamura để thứ tôm tép nhãi nhép tên là Lục Vân kia xem ai mới là vua làm màu chân chính.
Ngoài ra Lăng Phong còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
Hắn ta đã sớm nhìn ra thanh kiếm kia không phải là phàm vật, ở Côn Luân nó cũng là thứ làm người ta ao ước, cho nên hạng tôm tép nhãi nhép này không có tư cách nắm giữ bảo kiếm đó.
Đây là chà đạp bảo vật.
Lãng phí đáng xấu hổ!
Trong nhất thời, nơi này trở nên im lặng đến đáng sợ.
Không ai ngờ được trong thời khắc mà Thiên Sáp Vương vốn nên được vạn người chú ý lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên thực lực mạnh mẽ tương đương chiếm lấy danh tiếng của Thiên Sáp Vương.
Lần này có trò hay nhìn.
Đám người rất muốn biết lúc này Thiên Sáp Vương có tâm tình gì, có biểm cảm gì, thế là đều đưa ánh mắt dời khỏi người thanh niên rồi nhìn về phía Thiên Sáp Phong lần nữa.
Lục Vân có biểu cảm gì?
Đương nhiên là mặt không cảm xúc.
Chỉ là một con chó dại mà thôi, hắn cần gì để ý tới.
Không chỉ mặt không cảm xúc mà Lục Vân còn cảm thấy hơi câm nín.
Nhất là giờ phút này, vẻ mặt trêu tức và khiêu khích của thanh niên kia làm Lục Vân thực sự không biết phải nói cái gì cho tốt, rốt cuộc hắn ta muốn biểu đạt cái gì?
Không phải chỉ giết Nakamura thôi sao?
Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào à?
Nhàm chán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.