Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 397: Tai hoạ ngập đầu
Tần Cẩn
25/01/2024
Trên đường trở về, Long Diệc Tuyết rất thận trọng.
Trước nay chưa từng thận trọng đến như vậy.
Đây là một loại tâm lý bình thường.
Tựa như lúc trước Lạc Ly vừa biết Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân cũng suýt quỳ xuống lạy hắn, nhưng cũng may chị em họ tình thâm nên rất nhanh cô đã thích ứng được.
Long Diệc Tuyết thì khác.
Bởi vì Tiêu Thấm nên cô mới quen biết Lục Vân, thời gian quen biết cũng không quá dài.
Trước đó Long Diệc Tuyết trừ cảm kích Lục Vân ra thì còn có một chút thiện cảm, nhưng hiện tại cô càng không dám biểu đạt thiện cảm này ra, tâm tư càng tự ti.
Chủ yếu là thân phận tu luyện giả của Lục Vân quá rung động.
Lục Vân cũng phát giác sự thay đổi của Long Diệc Tuyết, lúc đi đường cô không dám tới gần mình quá mà yên lặng đi sau mấy bước, thế là hắn cười khổ và nói: "Cô Long, bộ tôi ăn thịt người à?"
"A?" Long Diệc Tuyết giật mình, lấy lại tinh thần rồi lắp bắp giải thích: "Không phải Lục tiên sinh, tôi... Tôi..."
"Được rồi, tôi hiểu." Lục Vân nói, bước chân chậm dần để đi sóng vai với Long Diệc Tuyết.
Ban đầu Long Diệc Tuyết còn hơi sợ hãi, thấy Lục Vân đi chậm dần thì cô cũng bất giác chậm lại theo, lại đi sau Lục Vân vài bước.
Lục Vân đành đi chậm thêm nữa, cười trêu chọc: "Cô Long, tôi cảm thấy lấy tốc độ của chúng ta thì không chừng Lâm Chấn Nghiệp sẽ nhà họ Long trước luôn đấy."
Mặt Long Diệc Tuyết hơi đỏ lên, nhưng tâm tình lại thả lỏng không ít.
Thì ra Lục tiên sinh vẫn là Lục tiên sinh.
Một lát sau, Long Diệc Tuyết hỏi: "Lục tiên sinh, tại sao chúng ta phải chờ Lâm hộ pháp ở nhà họ Long?"
Theo lý thuyết, Lục Vân giết Lâm Kiến thì Lâm Chấn Nghiệp nhất định sẽ nổi giận, vừa rồi trực tiếp chờ ở sân Tây Phong Liệp Lang là được, Lâm Chấn Nghiệp nhất định đuổi tới rất nhanh.
Không cần thiết vẽ vời thêm chuyện mà chạy đến nhà họ Long chờ đợi.
Trong mắt Lục Vân lóe lên một tia sắc bén, nói: "Bởi vì một số người trong Long gia các cô làm tôi rất khó chịu, nhân cơ hội này dứt khoát giải quyết luôn một thể."
Lòng Long Diệc Tuyết run lên.
Đương nhiên cô biết Lục Vân nói tới ai.
Hai người trở lại nhà họ Long, Long Tề lập tức sửng sốt hỏi: "Sao các người lại về nhanh như vậy?"
Long Tề biết kế hoạch của Lâm Kiến.
Chính xác mà nói ý tưởng này là ông ta bày mưu tính kế cho Lâm Kiến, dựa theo tình huống bình thường thì hiện tại Lục Vân đã bị đánh nửa tàn phế rồi.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì rõ ràng là khác với dự đoán.
Lục Vân rất hứng thú mà nhìn về phía Long Tề: "Nhìn thấy chúng tôi trở về sớm như vậy, hình như ông rất kinh ngạc?"
Long Tề biến sắc, vội gượng cười nói: "Ha ha, chỉ hơi kinh ngạc thôi, không phải nói để Diệc Tuyết đi tham gia huấn luyện thực chiến sao, tốc độ này cũng quá nhanh."
"Gặp tình huống đặc biệt." Lục Vân nói.
Long Tề muốn nói lại thôi.
Đương nhiên ông ta rất muốn hỏi bên sân Tây Phong Liệp Lang xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi quá nhiều dễ bại lộ ý đồ, thế là vội vàng khắc chế bản thân.
Ông ta chuẩn bị né tránh hai người Lục Vân để gọi điện thoại hỏi Lâm Kiến là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lục Vân lại chủ động mở miệng nói: "Chúng tôi gặp được Lâm Kiến ở sân Tây Phong Liệp Lang."
Long Tề dừng bước rồi bật thốt lên: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi giết Lâm Kiến."
Lục Vân hời hợt nói ra câu này.
Long Tề bỗng trừng lớn hai mắt, cứ như chưa kịp phản ứng từ những lời này của Lục Vân.
Lục Vân còn nói thêm: "Lâm Kiến dùng thi đấu giải trí để ngụy trang, ý đồ chụp mũ giết người cướp của mũ cho tôi, kết quả bị tôi phát giác, thế là tôi giết hắn."
Vẫn hời hợt như vậy.
Sau khi nói xong, Lục Vân còn cười như không cười mà nhìn Long Tề, thưởng thức nét mặt ông ta biến hóa.
Biểu cảm của Long Tề trở nên vô cùng đặc sắc.
Trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy loạn lên, trông như đờ đẫn ra.
Lục Vân có thể nói ra bốn chữ 'Giết người cướp của' thì chứng tỏ kế hoạch của họ được tiến hành bình thường, chí ít đã đến bước vu khống hãm hại.
Nhưng đến bước này thì không phải đã trở thành điều hiển nhiên chứng cứ xác thật rồi sao?
Mũ đã chụp lên, chỉ cần tìm cao thủ đến danh chính ngôn thuận phế Lục Vân là được.
Sao lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này?
Chẳng lẽ là Lâm Kiến chưa kịp chạy đi kêu gọi viện binh ở sân Liệp Lang đã bị Lục Vân giết rồi?
Khả năng này rất lớn.
Nhưng Long Tề không tin.
Chủ yếu ông ta không muốn tin Lục Vân thật sự dám giết Lâm Kiến, phải biết rằng cha của Lâm Kiến chính là hộ pháp tân nhiệm của Võ Minh kinh thành, sao hắn dám giết Lâm Kiến?
Sắc mặt Long Tề lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lấp lóe nói: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa, tôi... Tôi còn có chút chuyện cần làm, không trò chuyện với anh được nữa."
Nói xong ông ta vội vã rời khỏi nơi đây rồi đi vào một góc hẻo lánh để gọi cho Lâm Kiến.
"Tút... Tút..."
Không ai nghe.
Long Tề bỗng nhíu mày lại.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật?
Không có khả năng.
Tuyệt đối không có khả năng!
Lục Vân tuyệt đối không giết Lâm Kiến được, trừ phi hắn cũng không muốn sống, bởi vì chỗ dựa của Lâm Kiến là Võ Minh kinh thành, tu võ giả nào dám đắc tội Võ Minh?
Hẳn là Lâm Kiến tạm thời có việc nên không tiện nghe máy.
Long Tề vẫn không chịu tin tưởng sự thật này.
Qua chừng nửa giờ, một tiếng rống phẫn nộ bỗng truyền đến từ bên ngoài, vang vọng cả đại viện nhà họ Long.
"Thằng nhãi họ Lục, lập tức cút ra đây cho tao! !"
Là giọng của Lâm Chấn Nghiệp.
Quả nhiên Lâm Chấn Nghiệp đã đến.
Tiếng rống vang dội này làm kinh động cả nhà họ Long, ai cũng lộ vẻ hoảng sợ mà nhao nhao chạy đến cửa sân, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Lâm hộ pháp tức giận như vậy.
Lão gia tử Long Thuyên và hai anh em Long Xuyên, Long Tề cũng lập tức chạy tới cửa sân.
Ai cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ có Long Tề không nghi hoặc mà là bất an.
Cực kỳ cực kỳ bất an!
Có thể làm Lâm hộ pháp phẫn nộ thành như vậy, chẳng lẽ trước đó Lục Vân nói thật, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Kiến rồi?
Đây là muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Long!
Trước nay chưa từng thận trọng đến như vậy.
Đây là một loại tâm lý bình thường.
Tựa như lúc trước Lạc Ly vừa biết Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân cũng suýt quỳ xuống lạy hắn, nhưng cũng may chị em họ tình thâm nên rất nhanh cô đã thích ứng được.
Long Diệc Tuyết thì khác.
Bởi vì Tiêu Thấm nên cô mới quen biết Lục Vân, thời gian quen biết cũng không quá dài.
Trước đó Long Diệc Tuyết trừ cảm kích Lục Vân ra thì còn có một chút thiện cảm, nhưng hiện tại cô càng không dám biểu đạt thiện cảm này ra, tâm tư càng tự ti.
Chủ yếu là thân phận tu luyện giả của Lục Vân quá rung động.
Lục Vân cũng phát giác sự thay đổi của Long Diệc Tuyết, lúc đi đường cô không dám tới gần mình quá mà yên lặng đi sau mấy bước, thế là hắn cười khổ và nói: "Cô Long, bộ tôi ăn thịt người à?"
"A?" Long Diệc Tuyết giật mình, lấy lại tinh thần rồi lắp bắp giải thích: "Không phải Lục tiên sinh, tôi... Tôi..."
"Được rồi, tôi hiểu." Lục Vân nói, bước chân chậm dần để đi sóng vai với Long Diệc Tuyết.
Ban đầu Long Diệc Tuyết còn hơi sợ hãi, thấy Lục Vân đi chậm dần thì cô cũng bất giác chậm lại theo, lại đi sau Lục Vân vài bước.
Lục Vân đành đi chậm thêm nữa, cười trêu chọc: "Cô Long, tôi cảm thấy lấy tốc độ của chúng ta thì không chừng Lâm Chấn Nghiệp sẽ nhà họ Long trước luôn đấy."
Mặt Long Diệc Tuyết hơi đỏ lên, nhưng tâm tình lại thả lỏng không ít.
Thì ra Lục tiên sinh vẫn là Lục tiên sinh.
Một lát sau, Long Diệc Tuyết hỏi: "Lục tiên sinh, tại sao chúng ta phải chờ Lâm hộ pháp ở nhà họ Long?"
Theo lý thuyết, Lục Vân giết Lâm Kiến thì Lâm Chấn Nghiệp nhất định sẽ nổi giận, vừa rồi trực tiếp chờ ở sân Tây Phong Liệp Lang là được, Lâm Chấn Nghiệp nhất định đuổi tới rất nhanh.
Không cần thiết vẽ vời thêm chuyện mà chạy đến nhà họ Long chờ đợi.
Trong mắt Lục Vân lóe lên một tia sắc bén, nói: "Bởi vì một số người trong Long gia các cô làm tôi rất khó chịu, nhân cơ hội này dứt khoát giải quyết luôn một thể."
Lòng Long Diệc Tuyết run lên.
Đương nhiên cô biết Lục Vân nói tới ai.
Hai người trở lại nhà họ Long, Long Tề lập tức sửng sốt hỏi: "Sao các người lại về nhanh như vậy?"
Long Tề biết kế hoạch của Lâm Kiến.
Chính xác mà nói ý tưởng này là ông ta bày mưu tính kế cho Lâm Kiến, dựa theo tình huống bình thường thì hiện tại Lục Vân đã bị đánh nửa tàn phế rồi.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì rõ ràng là khác với dự đoán.
Lục Vân rất hứng thú mà nhìn về phía Long Tề: "Nhìn thấy chúng tôi trở về sớm như vậy, hình như ông rất kinh ngạc?"
Long Tề biến sắc, vội gượng cười nói: "Ha ha, chỉ hơi kinh ngạc thôi, không phải nói để Diệc Tuyết đi tham gia huấn luyện thực chiến sao, tốc độ này cũng quá nhanh."
"Gặp tình huống đặc biệt." Lục Vân nói.
Long Tề muốn nói lại thôi.
Đương nhiên ông ta rất muốn hỏi bên sân Tây Phong Liệp Lang xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi quá nhiều dễ bại lộ ý đồ, thế là vội vàng khắc chế bản thân.
Ông ta chuẩn bị né tránh hai người Lục Vân để gọi điện thoại hỏi Lâm Kiến là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lục Vân lại chủ động mở miệng nói: "Chúng tôi gặp được Lâm Kiến ở sân Tây Phong Liệp Lang."
Long Tề dừng bước rồi bật thốt lên: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi giết Lâm Kiến."
Lục Vân hời hợt nói ra câu này.
Long Tề bỗng trừng lớn hai mắt, cứ như chưa kịp phản ứng từ những lời này của Lục Vân.
Lục Vân còn nói thêm: "Lâm Kiến dùng thi đấu giải trí để ngụy trang, ý đồ chụp mũ giết người cướp của mũ cho tôi, kết quả bị tôi phát giác, thế là tôi giết hắn."
Vẫn hời hợt như vậy.
Sau khi nói xong, Lục Vân còn cười như không cười mà nhìn Long Tề, thưởng thức nét mặt ông ta biến hóa.
Biểu cảm của Long Tề trở nên vô cùng đặc sắc.
Trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy loạn lên, trông như đờ đẫn ra.
Lục Vân có thể nói ra bốn chữ 'Giết người cướp của' thì chứng tỏ kế hoạch của họ được tiến hành bình thường, chí ít đã đến bước vu khống hãm hại.
Nhưng đến bước này thì không phải đã trở thành điều hiển nhiên chứng cứ xác thật rồi sao?
Mũ đã chụp lên, chỉ cần tìm cao thủ đến danh chính ngôn thuận phế Lục Vân là được.
Sao lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này?
Chẳng lẽ là Lâm Kiến chưa kịp chạy đi kêu gọi viện binh ở sân Liệp Lang đã bị Lục Vân giết rồi?
Khả năng này rất lớn.
Nhưng Long Tề không tin.
Chủ yếu ông ta không muốn tin Lục Vân thật sự dám giết Lâm Kiến, phải biết rằng cha của Lâm Kiến chính là hộ pháp tân nhiệm của Võ Minh kinh thành, sao hắn dám giết Lâm Kiến?
Sắc mặt Long Tề lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lấp lóe nói: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa, tôi... Tôi còn có chút chuyện cần làm, không trò chuyện với anh được nữa."
Nói xong ông ta vội vã rời khỏi nơi đây rồi đi vào một góc hẻo lánh để gọi cho Lâm Kiến.
"Tút... Tút..."
Không ai nghe.
Long Tề bỗng nhíu mày lại.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật?
Không có khả năng.
Tuyệt đối không có khả năng!
Lục Vân tuyệt đối không giết Lâm Kiến được, trừ phi hắn cũng không muốn sống, bởi vì chỗ dựa của Lâm Kiến là Võ Minh kinh thành, tu võ giả nào dám đắc tội Võ Minh?
Hẳn là Lâm Kiến tạm thời có việc nên không tiện nghe máy.
Long Tề vẫn không chịu tin tưởng sự thật này.
Qua chừng nửa giờ, một tiếng rống phẫn nộ bỗng truyền đến từ bên ngoài, vang vọng cả đại viện nhà họ Long.
"Thằng nhãi họ Lục, lập tức cút ra đây cho tao! !"
Là giọng của Lâm Chấn Nghiệp.
Quả nhiên Lâm Chấn Nghiệp đã đến.
Tiếng rống vang dội này làm kinh động cả nhà họ Long, ai cũng lộ vẻ hoảng sợ mà nhao nhao chạy đến cửa sân, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Lâm hộ pháp tức giận như vậy.
Lão gia tử Long Thuyên và hai anh em Long Xuyên, Long Tề cũng lập tức chạy tới cửa sân.
Ai cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ có Long Tề không nghi hoặc mà là bất an.
Cực kỳ cực kỳ bất an!
Có thể làm Lâm hộ pháp phẫn nộ thành như vậy, chẳng lẽ trước đó Lục Vân nói thật, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Kiến rồi?
Đây là muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Long!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.