Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 396: Tự cứu mình còn khó thì làm sao lấy lại công bằng
Tần Cẩn
25/01/2024
"Ông tự cứu mình còn khó thì làm sao lấy lại công bằng?"
Ngay khi Ngô Thụy cảm thấy mình sắp ngạt thở thì giọng nói lạnh lẽo của Lục Vân đã vang lên lần nữa.
Hắn buông tay.
Ầm!
Sức lực toàn thân Ngô Thụy giống như bị rút cạn, quỳ rạp xuống đất dùng hai tay ôm cổ của mình rồi thở hổn hển.
Đáng sợ!
Thật đáng sợ!
Đây chính là sức mạnh của tu luyện giả sao?
Thật sự đè bẹp triệt để ông ta.
Nếu tu luyện giả như vậy chịu ra tay thì Thần Cảnh nước Mỹ, liên minh Thí Thần Giả cái gì đều là một đám gà đất chó sành.
Đáng tiếc, tu luyện giả không giống với tu võ giả.
Tu võ giả còn có phân chia quốc gia, nhưng tu luyện giả thì đã sớm coi nhẹ những điều này, dù bên ngoài đánh đến khí thế ngất trời nhưng chỉ cần không xúc phạm đến ích lợi của họ thì họ chẳng buồn đoái hoài.
Tu luyện giả, tu luyện lớn hơn tất cả.
Đây là nguyên nhân vì sao phần lớn tu luyện giả đều không xuất thế, họ thà ở lại trên Côn Luân, bởi vì nơi đó có Linh khí tương đối nồng đậm, có lợi cho việc tu luyện.
Ngô Thụy nằm mơ cũng không ngờ người thanh niên trước mặt lại là một tu luyện giả.
Cũng may, hình như hắn không có ý định giết chết mình.
Giờ phút này, nơi này đã triệt để tĩnh mịch lại.
Cả đàn sói hoang cũng phát giác được khí tức khủng bố bên này nên ngừng tru lên.
Long Diệc Tuyết, Lâm Kiến, Trịnh Dương như hoá đá.
Những thủ vệ đi theo Ngô Thụy cùng đến sân Liệp Lang cũng biến thành tượng đá.
Ai dám tưởng tượng người thanh niên đứng trước mặt họ, người mang danh Hoành Luyện tông sư trước mặt người đời lại là một tu luyện giả?
Hoàn toàn không dám nghĩ.
Rất rất lâu sau, thân thể uyển chuyển mềm mại của Long Diệc Tuyết run lên bần bật, đã tỉnh táo lại từ khiếp sợ, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt kích động.
Khó trách, khó trách Lục tiên sinh đối mặt với kẻ địch nào cũng có thể trấn định tự nhiên như vậy.
Thì ra hắn là một tu luyện giả, thì ra trong mắt hắn thì những kẻ địch kia chỉ là sâu kiến.
Khó trách hôm qua khi Trịnh Dương nói muốn đuổi mình ra khỏi Học Viện Võ Đạo kinh thành thì Lục tiên sinh lại nói là phúc hay họa thì hiện tại kết luận còn sớm lắm, đi theo hắn huấn luyện thì nói không chừng sau này những kẻ trịnh thượng cao ngạo kia sẽ biến thành sâu kiến dưới chân.
Hóa ra là ý này.
Sao Long Diệc Tuyết có thể không kích động?
Đầu óc Lâm Kiến trở nên trống rỗng, ngay sau đó là hoảng sợ, vô cùng vô cùng hoảng sợ.
Lục Vân lạnh nhạt đi về hướng gã.
Bởi vì quá mức hoảng sợ nên Lâm Kiến quên luôn chuyện quỳ xuống, quên mất phải xin tha.
Gã đã hoàn toàn bị dọa sợ.
Đương nhiên, dù hiện tại gã quỳ xuống xin tha cũng đã muộn.
"Từ trước đến nay những thứ như cơ hội phải được nắm bắt, đáng tiếc anh không biết nắm bắt, vậy thì xin lỗi, đợi đến kiếp sau đi!"
Tiếng nói của Lục Vân như tử thần tuyên án.
Đến chết Lâm Kiến vẫn không tin nổi mạng của mình lại kết thúc mơ mơ hồ hồ như vậy.
Nhưng cũng đúng như Lục Vân đã nói, hắn đã cho Lâm Kiến cơ hội.
Lục Vân chưa từng chủ động đi trêu chọc gã.
Lần trước trên thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành cũng là Lâm Kiến dẫn đầu trào phúng, còn mượn chuyện mời rượu mà liên tục làm khó xử Lục Vân, thậm chí muốn để Đinh Văn Hoành phế tay chân của Lục Vân.
Lần đó Lâm Kiến vốn đã phải chết.
Là cha của gã -Lâm Chấn Nghiệp kịp thời chạy tới đã cứu gã một mạng.
Đáng tiếc.
Lâm Kiến không biết sống chết còn muốn trả thù, liên hợp với Trịnh Dương, Long Tề lập nên cái bẫy này, âm mưu úp cái mũ 'Giết người cướp của' lên đầu Lục Vân.
Kết quả là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Vào thời khắc hấp hối, Lâm Kiến hồi tưởng lại câu nói hôm qua của Lục Vân, tương lai anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thật là buồn cười đến cỡ nào.
Lâm Kiến từng bước chơi chết bản thân!
Nhìn thấy kết cục của Lâm Kiến, Trịnh Dương lập tức sợ vỡ mật, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy lên.
Đương nhiên hắn ta biết kế hoạch của Lâm Kiến.
Hôm qua khi nghỉ ngơi bên mép sân huấn luyện lộ thiên của học viện, Lâm Kiến đã nói kế hoạch này cho hắn ta nên Trịnh Dương mới bảo Long Diệc Tuyết ngừng huấn luyện cơ bản mà đổi thành thực chiến.
Mục đích căn bản không phải là để Long Diệc Tuyết tiến hành huấn luyện thực chiến, mà là muốn mượn ưu thế địa lý thiên nhiên của sân Tây Phong Liệp Lang để gài bẫy Lục Vân.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi.
Ai có thể nghĩ đến cái bẫy họ bố trí kết quả lại bẫy chính bọn họ.
Hiện tại trong lòng trừ Trịnh Dương trừ sợ hãi ra thì càng nhiều là hối hận.
Hối hận không nên giẫm vào vũng nước đục này với Lâm Kiến.
Bởi vì vũng nước đục lần này căn bản không có chỗ tốt nào cho hắn ta mà chỉ vì lấy lòng Lâm Kiến mà thôi.
Lần này bỏ mạng vì chuyện này thật là xui xẻo!
Trịnh Dương quỳ xuống đất run lẩy bẩy, cứ nghĩ hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng hắn ta lại đột nhiên bị tát mạnh một cái vào mặt, cảm giác nóng rát lập tức cắn nuốt hắn ta.
"Cái tát này là bài học cho anh." Lục Vân từ tốn nói.
Trịnh Dương sững sờ, ngay sau đó là mừng rỡ.
Hắn ta ăn một cái tát mà không chỉ không phẫn nộ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vô cùng mừng rỡ.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không có ý định giết hắn ta.
Trịnh Dương cấp tốc phản ứng, cứ như không cảm giác được đau đớn trên mặt mà dập đầu và nói: "Cảm tạ ân không giết của tiền bối! Cảm tạ ân không giết của tiền bối!"
Lục Vân yên lặng liếc hắn ta một cái.
Mặc dù Trịnh Dương này là đồng lõa, nhưng tội không đáng chết nên Lục Vân cũng lười lấy mạng hắn ta.
Trầm ngâm một lát, Lục Vân ra lệnh: "Bây giờ anh đi nói với Lâm Chấn Nghiệp con của ông ta bị tôi giết, nếu ông ta không phục thì đến nhà họ Long, tôi chờ."
"Vâng, vâng, tôi lập tức đi chuyển lời cho Lâm hộ pháp."
Trịnh Dương vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy tôi có nên nói cho Lâm hộ pháp thân phận tu luyện giả của tiền bối hay không?"
"Tự anh xem rồi lo liệu đi!"
Lục Vân thuận miệng nói, căn bản không để ý đến vấn đề này, nhưng Trịnh Dương nghe thấy câu này lại giật mình.
Xem rồi lo liệu?
Đây là đang ám chỉ mình cái gì sao?
Bình thường nhân vật cấp bậc đại lão nói ra câu 'Xem rồi lo liệu' thì nhất định không phải là tùy ý quyết định, mà là nói cho đối phương biết: Hiểu chuyện một chút, anh biết nên làm thế nào mà.
Trịnh Dương cảm thấy mình rất hiểu chuyện nên không thể để lộ thân phận của đại lão, để tránh làm đại lão tức giận.
Trịnh Dương yên lặng like cho sự thông minh của mình
Ngay khi Ngô Thụy cảm thấy mình sắp ngạt thở thì giọng nói lạnh lẽo của Lục Vân đã vang lên lần nữa.
Hắn buông tay.
Ầm!
Sức lực toàn thân Ngô Thụy giống như bị rút cạn, quỳ rạp xuống đất dùng hai tay ôm cổ của mình rồi thở hổn hển.
Đáng sợ!
Thật đáng sợ!
Đây chính là sức mạnh của tu luyện giả sao?
Thật sự đè bẹp triệt để ông ta.
Nếu tu luyện giả như vậy chịu ra tay thì Thần Cảnh nước Mỹ, liên minh Thí Thần Giả cái gì đều là một đám gà đất chó sành.
Đáng tiếc, tu luyện giả không giống với tu võ giả.
Tu võ giả còn có phân chia quốc gia, nhưng tu luyện giả thì đã sớm coi nhẹ những điều này, dù bên ngoài đánh đến khí thế ngất trời nhưng chỉ cần không xúc phạm đến ích lợi của họ thì họ chẳng buồn đoái hoài.
Tu luyện giả, tu luyện lớn hơn tất cả.
Đây là nguyên nhân vì sao phần lớn tu luyện giả đều không xuất thế, họ thà ở lại trên Côn Luân, bởi vì nơi đó có Linh khí tương đối nồng đậm, có lợi cho việc tu luyện.
Ngô Thụy nằm mơ cũng không ngờ người thanh niên trước mặt lại là một tu luyện giả.
Cũng may, hình như hắn không có ý định giết chết mình.
Giờ phút này, nơi này đã triệt để tĩnh mịch lại.
Cả đàn sói hoang cũng phát giác được khí tức khủng bố bên này nên ngừng tru lên.
Long Diệc Tuyết, Lâm Kiến, Trịnh Dương như hoá đá.
Những thủ vệ đi theo Ngô Thụy cùng đến sân Liệp Lang cũng biến thành tượng đá.
Ai dám tưởng tượng người thanh niên đứng trước mặt họ, người mang danh Hoành Luyện tông sư trước mặt người đời lại là một tu luyện giả?
Hoàn toàn không dám nghĩ.
Rất rất lâu sau, thân thể uyển chuyển mềm mại của Long Diệc Tuyết run lên bần bật, đã tỉnh táo lại từ khiếp sợ, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt kích động.
Khó trách, khó trách Lục tiên sinh đối mặt với kẻ địch nào cũng có thể trấn định tự nhiên như vậy.
Thì ra hắn là một tu luyện giả, thì ra trong mắt hắn thì những kẻ địch kia chỉ là sâu kiến.
Khó trách hôm qua khi Trịnh Dương nói muốn đuổi mình ra khỏi Học Viện Võ Đạo kinh thành thì Lục tiên sinh lại nói là phúc hay họa thì hiện tại kết luận còn sớm lắm, đi theo hắn huấn luyện thì nói không chừng sau này những kẻ trịnh thượng cao ngạo kia sẽ biến thành sâu kiến dưới chân.
Hóa ra là ý này.
Sao Long Diệc Tuyết có thể không kích động?
Đầu óc Lâm Kiến trở nên trống rỗng, ngay sau đó là hoảng sợ, vô cùng vô cùng hoảng sợ.
Lục Vân lạnh nhạt đi về hướng gã.
Bởi vì quá mức hoảng sợ nên Lâm Kiến quên luôn chuyện quỳ xuống, quên mất phải xin tha.
Gã đã hoàn toàn bị dọa sợ.
Đương nhiên, dù hiện tại gã quỳ xuống xin tha cũng đã muộn.
"Từ trước đến nay những thứ như cơ hội phải được nắm bắt, đáng tiếc anh không biết nắm bắt, vậy thì xin lỗi, đợi đến kiếp sau đi!"
Tiếng nói của Lục Vân như tử thần tuyên án.
Đến chết Lâm Kiến vẫn không tin nổi mạng của mình lại kết thúc mơ mơ hồ hồ như vậy.
Nhưng cũng đúng như Lục Vân đã nói, hắn đã cho Lâm Kiến cơ hội.
Lục Vân chưa từng chủ động đi trêu chọc gã.
Lần trước trên thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành cũng là Lâm Kiến dẫn đầu trào phúng, còn mượn chuyện mời rượu mà liên tục làm khó xử Lục Vân, thậm chí muốn để Đinh Văn Hoành phế tay chân của Lục Vân.
Lần đó Lâm Kiến vốn đã phải chết.
Là cha của gã -Lâm Chấn Nghiệp kịp thời chạy tới đã cứu gã một mạng.
Đáng tiếc.
Lâm Kiến không biết sống chết còn muốn trả thù, liên hợp với Trịnh Dương, Long Tề lập nên cái bẫy này, âm mưu úp cái mũ 'Giết người cướp của' lên đầu Lục Vân.
Kết quả là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Vào thời khắc hấp hối, Lâm Kiến hồi tưởng lại câu nói hôm qua của Lục Vân, tương lai anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thật là buồn cười đến cỡ nào.
Lâm Kiến từng bước chơi chết bản thân!
Nhìn thấy kết cục của Lâm Kiến, Trịnh Dương lập tức sợ vỡ mật, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy lên.
Đương nhiên hắn ta biết kế hoạch của Lâm Kiến.
Hôm qua khi nghỉ ngơi bên mép sân huấn luyện lộ thiên của học viện, Lâm Kiến đã nói kế hoạch này cho hắn ta nên Trịnh Dương mới bảo Long Diệc Tuyết ngừng huấn luyện cơ bản mà đổi thành thực chiến.
Mục đích căn bản không phải là để Long Diệc Tuyết tiến hành huấn luyện thực chiến, mà là muốn mượn ưu thế địa lý thiên nhiên của sân Tây Phong Liệp Lang để gài bẫy Lục Vân.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi.
Ai có thể nghĩ đến cái bẫy họ bố trí kết quả lại bẫy chính bọn họ.
Hiện tại trong lòng trừ Trịnh Dương trừ sợ hãi ra thì càng nhiều là hối hận.
Hối hận không nên giẫm vào vũng nước đục này với Lâm Kiến.
Bởi vì vũng nước đục lần này căn bản không có chỗ tốt nào cho hắn ta mà chỉ vì lấy lòng Lâm Kiến mà thôi.
Lần này bỏ mạng vì chuyện này thật là xui xẻo!
Trịnh Dương quỳ xuống đất run lẩy bẩy, cứ nghĩ hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng hắn ta lại đột nhiên bị tát mạnh một cái vào mặt, cảm giác nóng rát lập tức cắn nuốt hắn ta.
"Cái tát này là bài học cho anh." Lục Vân từ tốn nói.
Trịnh Dương sững sờ, ngay sau đó là mừng rỡ.
Hắn ta ăn một cái tát mà không chỉ không phẫn nộ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vô cùng mừng rỡ.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không có ý định giết hắn ta.
Trịnh Dương cấp tốc phản ứng, cứ như không cảm giác được đau đớn trên mặt mà dập đầu và nói: "Cảm tạ ân không giết của tiền bối! Cảm tạ ân không giết của tiền bối!"
Lục Vân yên lặng liếc hắn ta một cái.
Mặc dù Trịnh Dương này là đồng lõa, nhưng tội không đáng chết nên Lục Vân cũng lười lấy mạng hắn ta.
Trầm ngâm một lát, Lục Vân ra lệnh: "Bây giờ anh đi nói với Lâm Chấn Nghiệp con của ông ta bị tôi giết, nếu ông ta không phục thì đến nhà họ Long, tôi chờ."
"Vâng, vâng, tôi lập tức đi chuyển lời cho Lâm hộ pháp."
Trịnh Dương vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy tôi có nên nói cho Lâm hộ pháp thân phận tu luyện giả của tiền bối hay không?"
"Tự anh xem rồi lo liệu đi!"
Lục Vân thuận miệng nói, căn bản không để ý đến vấn đề này, nhưng Trịnh Dương nghe thấy câu này lại giật mình.
Xem rồi lo liệu?
Đây là đang ám chỉ mình cái gì sao?
Bình thường nhân vật cấp bậc đại lão nói ra câu 'Xem rồi lo liệu' thì nhất định không phải là tùy ý quyết định, mà là nói cho đối phương biết: Hiểu chuyện một chút, anh biết nên làm thế nào mà.
Trịnh Dương cảm thấy mình rất hiểu chuyện nên không thể để lộ thân phận của đại lão, để tránh làm đại lão tức giận.
Trịnh Dương yên lặng like cho sự thông minh của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.