Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 492: Trực giác của Diệp Khuynh Thành
Tần Cẩn
24/03/2024
Lữ Khinh Nga vô cùng đau lòng, lấy gen tốt của bà và chồng, con gái sinh ra chắc chắn sẽ có tư chất không tệ.
Nếu như Vương Băng Ngưng không bị người trộm đi, bình thường lớn lên ở thư viện Vân sơn thì chắc chắn không chỉ mới Luyện Khí kỳ ở độ tuổi này.
Tên trộm thiếu đạo đức quả thực không thể chết tử tế!
Lữ Khinh Nga lại chửi bới!
Thực ra bà không biết thời gian Vương Băng Ngưng trở thành người tu luyện quá ngắn, có thể tới Luyện Khí kỳ tầng một đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Đổi lại những người khác, trong thời gian ngắn như vậy có khi còn chưa ngưng tụ được chân khí.
“Băng Ngưng, quay về thư viện Vân Sơn, mẹ sẽ dùng hết sức bồi dưỡng cho con, mau mau bù đắp lại phần tu vi trước kia không thể tu luyện, sau đó nhận tổ quy tông thôi! Con là người nhà họ Mạc, cũng phải sửa lại họ.”
Vương Băng Ngưng mới Luyện Khí kỳ tầng một, đến thư viện Vân Sơn thì chẳng tính là gì, thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Nhưng Lữ Khinh Nga không quan tâm, con gái của mình không ngu hơn người khác.
Lữ Khinh Nga tin rằng mình có thể bồi dưỡng được cho Vương Băng Ngưng, không chắc có thể theo kịp những người khác nhưng chí ít có thể giúp cô đạt được Trúc Cơ kỳ trước ba mươi tuổi.
Lữ Khinh Nga rất tự tin.
Vương Băng Ngưng trầm ngâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ theo mẹ về thư viện Vân Sơn xem thế nào, nhưng đổi họ thì không cần, hiện tại con dùng cái họ này rất tiện.”
Làm một Vương Băng Ngưng hơn hai mươi năm, đột nhiên bị sửa thành Mạc Băng Ngưng, không được quen cho lắm.
Hơn nữa cái họ Vương này cô nhận từ viện mồ côi, cũng là nhà của cô, hoàn toàn không cần đổi.
Trước kia ở viện mồ côi, trên cơ bản họ của bọn trẻ tương đối giống nhau, đại bộ phận đều lấy chữ “Phúc” làm họ, bình thường thì không sao, nhưng có đôi khi cũng khó xử.
Ví dụ như khi đám trẻ này đã trưởng thành, tham gia vào xã hội, có một đám người vừa nghe thấy họ này đã dễ dàng đoán ra chúng đến từ viện mồ côi, sẽ hơi khinh thường.
Đối với đám trẻ mệnh khổ mà nói, chẳng khác nào lại bị tổn thương.
Cho nên viện mồ côi cải cách, quyết định đổi họ cố định thành một cái họ có tính đại trà hơn.
Đây là một thay đổi rất ấm áp.
Vương Băng Ngưng dùng quen tên này, nghĩ dù về nhà họ Mạc cũng không cần đổi.
Lữ Khinh Nga cười nói: “Được Băng Ngưng, nghe theo con hết, con không muốn sửa thì mẹ không ép con.”
Hiện tại đương nhiên bà không thể ép buộc Vương Băng Ngưng.
Nhưng sau này phải xem tình hình.
Lúc trò chuyện thì Diệp Khuynh Thành quay về, thấy trong phòng khách ấm áp, lập tức hiểu có chuyện gì.
Vương Băng Ngưng vội vàng đứng dậy giới thiệu.
Lữ Khinh Nga cẩn thận đánh giá Diệp Khuynh Thành, trong đôi mắt xếch không khỏi sợ hãi.
Quả là một mỹ nữ duyên dáng!
Tướng mạo vóc người thì không cần nói, khí chất kia còn hơn cả những nữ tu trong Côn Lôn, không hề thua kém chút nào.
Hơn nữa khi Diệp Khuynh Thành chào hỏi bà, khách khí mà không giả vờ, còn để lại chút thanh cao kiêu ngạo, không khiến người khác khó chịu.
Khí chất này rất hợp ý Lữ Khinh Nga.
Cô bé này khiến bà rất thích!
Vương Băng Ngưng cười nói: “Cho tới giờ chị Khuynh Thành rất chăm sóc cho con, chúng con như chị em ruột, à, con còn mấy chị em nữa, sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
“Được được.” Lữ Khinh Nga mỉm cười, liên tục gật đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu cũng là người tu luyện sao?”
Nếu Vương Băng Ngưng là người tu luyện, vậy chị em của cô cũng không xa lạ gì với mấy chữ này.
“Đúng vậy thưa cô, cháu mới Luyện Khí tầng năm.” Diệp Khuynh Thành thành thật trả lời.
Cô và Liễu Yên Nhi là người tu luyện sớm nhất, nhưng cũng mới mấy tháng hai người đã từ người mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng năm.
Nếu đặt chung với đám tu võ thì tương đương với tông sư.
Tốc độ này quá nghịch thiên!
Giống như suy đoán trước đó của Lục Vân, các chị của hắn không phải người thường, thiên phú tu luyện cực đỉnh.
Còn Diệp Khuynh Thành thì đỉnh nhất trong tất cả.
Thời gian tu luyện của cô ngắn hơn Liễu Yên Nhi, hơn nữa xuất phát từ việc luôn e dè nên bình thường cũng không đi tìm Lục Vân để nhờ hỗ trợ như Liễu Yên Nhi.
Nhưng cô đồng thời đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng năm với Liễu Yên Nhi.
Có thể thấy thiên phú tu luyện của cô kinh khủng cỡ nào.
Nếu nói tiếc nuối lớn nhất có lẽ là kỳ ngộ của Diệp Khuynh Thành, kém hơn mấy chị em của cô.
Lâm Thanh Đàn có Thanh Đế Huyền Hoả đỉnh, đến Đan Dương tông.
Liễu Yên Nhi có huyết mạch Linh Hồ tộc, không giống người thường.
Vương Băng Ngưng sinh ra trong thế gia tu luyện ở thư viện Vân Sơn. Sau khi cô về nơi đó chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.
Về phần các chị em khác, tuy chưa nhìn ra được gì nhưng Diệp Khuynh Thành có trực giác bọn họ cũng không đơn giản.
Trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Cho nên trong thời gian này Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất mát, giống như mình đang cản bước mọi người.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không biết khi cô quan sát những người khác, trực giác cũng rất chuẩn nhưng lại không biết rằng thân phận của mình mới thật sự kinh khủng…
Những chuyện này để nói sau.
Lúc này nghe Diệp khuynh Thành nói mình mới Luyện Khí kỳ, Lữ Khinh Nga cũng thở dài, nói: “Haiz. Mấy đứa ở nơi thế tục thế này đúng là lãng phí thiên phú.”
Luyện Khí kỳ, ở Côn Lôn chẳng khác gì kiến hôi.
Lữ Khinh Nga không hỏi Diệp Khuynh Thành tu luyện mất bao lâu, cũng không suy nghĩ đến gì khác, chỉ nghĩ cô mới Luyện Khí kỳ, thật đáng tiếc.
Nếu bà biết Diệp Khuynh Thành chỉ mất ba tháng đã đạt được tu vi này, có lẽ sẽ nhảy dựng lên tại chỗ, kêu yêu nghiệt.
“Khuynh Thành, hay là cháu và Băng Ngưng theo ta tới thư viện Vân Sơn đi, ta có thể đảm bảo tài nguyên tu luyện ta cho Băng Ngưng, cũng có thể cho cháu.” Lữ Khinh Nga mong đợi nói.
Nếu như Vương Băng Ngưng không bị người trộm đi, bình thường lớn lên ở thư viện Vân sơn thì chắc chắn không chỉ mới Luyện Khí kỳ ở độ tuổi này.
Tên trộm thiếu đạo đức quả thực không thể chết tử tế!
Lữ Khinh Nga lại chửi bới!
Thực ra bà không biết thời gian Vương Băng Ngưng trở thành người tu luyện quá ngắn, có thể tới Luyện Khí kỳ tầng một đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Đổi lại những người khác, trong thời gian ngắn như vậy có khi còn chưa ngưng tụ được chân khí.
“Băng Ngưng, quay về thư viện Vân Sơn, mẹ sẽ dùng hết sức bồi dưỡng cho con, mau mau bù đắp lại phần tu vi trước kia không thể tu luyện, sau đó nhận tổ quy tông thôi! Con là người nhà họ Mạc, cũng phải sửa lại họ.”
Vương Băng Ngưng mới Luyện Khí kỳ tầng một, đến thư viện Vân Sơn thì chẳng tính là gì, thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Nhưng Lữ Khinh Nga không quan tâm, con gái của mình không ngu hơn người khác.
Lữ Khinh Nga tin rằng mình có thể bồi dưỡng được cho Vương Băng Ngưng, không chắc có thể theo kịp những người khác nhưng chí ít có thể giúp cô đạt được Trúc Cơ kỳ trước ba mươi tuổi.
Lữ Khinh Nga rất tự tin.
Vương Băng Ngưng trầm ngâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ theo mẹ về thư viện Vân Sơn xem thế nào, nhưng đổi họ thì không cần, hiện tại con dùng cái họ này rất tiện.”
Làm một Vương Băng Ngưng hơn hai mươi năm, đột nhiên bị sửa thành Mạc Băng Ngưng, không được quen cho lắm.
Hơn nữa cái họ Vương này cô nhận từ viện mồ côi, cũng là nhà của cô, hoàn toàn không cần đổi.
Trước kia ở viện mồ côi, trên cơ bản họ của bọn trẻ tương đối giống nhau, đại bộ phận đều lấy chữ “Phúc” làm họ, bình thường thì không sao, nhưng có đôi khi cũng khó xử.
Ví dụ như khi đám trẻ này đã trưởng thành, tham gia vào xã hội, có một đám người vừa nghe thấy họ này đã dễ dàng đoán ra chúng đến từ viện mồ côi, sẽ hơi khinh thường.
Đối với đám trẻ mệnh khổ mà nói, chẳng khác nào lại bị tổn thương.
Cho nên viện mồ côi cải cách, quyết định đổi họ cố định thành một cái họ có tính đại trà hơn.
Đây là một thay đổi rất ấm áp.
Vương Băng Ngưng dùng quen tên này, nghĩ dù về nhà họ Mạc cũng không cần đổi.
Lữ Khinh Nga cười nói: “Được Băng Ngưng, nghe theo con hết, con không muốn sửa thì mẹ không ép con.”
Hiện tại đương nhiên bà không thể ép buộc Vương Băng Ngưng.
Nhưng sau này phải xem tình hình.
Lúc trò chuyện thì Diệp Khuynh Thành quay về, thấy trong phòng khách ấm áp, lập tức hiểu có chuyện gì.
Vương Băng Ngưng vội vàng đứng dậy giới thiệu.
Lữ Khinh Nga cẩn thận đánh giá Diệp Khuynh Thành, trong đôi mắt xếch không khỏi sợ hãi.
Quả là một mỹ nữ duyên dáng!
Tướng mạo vóc người thì không cần nói, khí chất kia còn hơn cả những nữ tu trong Côn Lôn, không hề thua kém chút nào.
Hơn nữa khi Diệp Khuynh Thành chào hỏi bà, khách khí mà không giả vờ, còn để lại chút thanh cao kiêu ngạo, không khiến người khác khó chịu.
Khí chất này rất hợp ý Lữ Khinh Nga.
Cô bé này khiến bà rất thích!
Vương Băng Ngưng cười nói: “Cho tới giờ chị Khuynh Thành rất chăm sóc cho con, chúng con như chị em ruột, à, con còn mấy chị em nữa, sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
“Được được.” Lữ Khinh Nga mỉm cười, liên tục gật đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu cũng là người tu luyện sao?”
Nếu Vương Băng Ngưng là người tu luyện, vậy chị em của cô cũng không xa lạ gì với mấy chữ này.
“Đúng vậy thưa cô, cháu mới Luyện Khí tầng năm.” Diệp Khuynh Thành thành thật trả lời.
Cô và Liễu Yên Nhi là người tu luyện sớm nhất, nhưng cũng mới mấy tháng hai người đã từ người mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng năm.
Nếu đặt chung với đám tu võ thì tương đương với tông sư.
Tốc độ này quá nghịch thiên!
Giống như suy đoán trước đó của Lục Vân, các chị của hắn không phải người thường, thiên phú tu luyện cực đỉnh.
Còn Diệp Khuynh Thành thì đỉnh nhất trong tất cả.
Thời gian tu luyện của cô ngắn hơn Liễu Yên Nhi, hơn nữa xuất phát từ việc luôn e dè nên bình thường cũng không đi tìm Lục Vân để nhờ hỗ trợ như Liễu Yên Nhi.
Nhưng cô đồng thời đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng năm với Liễu Yên Nhi.
Có thể thấy thiên phú tu luyện của cô kinh khủng cỡ nào.
Nếu nói tiếc nuối lớn nhất có lẽ là kỳ ngộ của Diệp Khuynh Thành, kém hơn mấy chị em của cô.
Lâm Thanh Đàn có Thanh Đế Huyền Hoả đỉnh, đến Đan Dương tông.
Liễu Yên Nhi có huyết mạch Linh Hồ tộc, không giống người thường.
Vương Băng Ngưng sinh ra trong thế gia tu luyện ở thư viện Vân Sơn. Sau khi cô về nơi đó chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.
Về phần các chị em khác, tuy chưa nhìn ra được gì nhưng Diệp Khuynh Thành có trực giác bọn họ cũng không đơn giản.
Trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Cho nên trong thời gian này Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất mát, giống như mình đang cản bước mọi người.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không biết khi cô quan sát những người khác, trực giác cũng rất chuẩn nhưng lại không biết rằng thân phận của mình mới thật sự kinh khủng…
Những chuyện này để nói sau.
Lúc này nghe Diệp khuynh Thành nói mình mới Luyện Khí kỳ, Lữ Khinh Nga cũng thở dài, nói: “Haiz. Mấy đứa ở nơi thế tục thế này đúng là lãng phí thiên phú.”
Luyện Khí kỳ, ở Côn Lôn chẳng khác gì kiến hôi.
Lữ Khinh Nga không hỏi Diệp Khuynh Thành tu luyện mất bao lâu, cũng không suy nghĩ đến gì khác, chỉ nghĩ cô mới Luyện Khí kỳ, thật đáng tiếc.
Nếu bà biết Diệp Khuynh Thành chỉ mất ba tháng đã đạt được tu vi này, có lẽ sẽ nhảy dựng lên tại chỗ, kêu yêu nghiệt.
“Khuynh Thành, hay là cháu và Băng Ngưng theo ta tới thư viện Vân Sơn đi, ta có thể đảm bảo tài nguyên tu luyện ta cho Băng Ngưng, cũng có thể cho cháu.” Lữ Khinh Nga mong đợi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.