Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 491: Luyện Khí kỳ tầng một
Tần Cẩn
24/03/2024
Gần nhà nghỉ có một vị Kim Đan kỳ của nhà họ Chu.
Sau khi Chu Lưu báo cáo tình hình bên này cho Chu Cao Phong xong thì nhanh chóng quay về Giang Nam, đồng thời nghe lời Chu Cao Phong dặn dò, sắp xếp người ở đây canh chừng “Mạc Thanh Uyển”.
Khi thấy hai Mạc Thanh Uyển xuất hiện, vị Kim Đan kỳ này của nhà họ Chu mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Sinh đôi.
Xác nhận suy đoán của Chu Cao Phong.
Thấy Lữ Khinh Nga phát hiện ra mình tồn tại, người này đương nhiên không thể rình thêm nữa, thức thời rời đi.
Ở thư viện Vân Sơn, thân phận của Lữ Khinh Nga không thấp, không phải người mà một cấp dưới của nhà họ Chu như hắn có thể trêu vào.
Ba mẹ con Lữ Khinh Nga quay về phòng khách của nhà nghỉ, tâm trạng ổn định hơn nhiều.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng không chủ động hỏi nhưng Lữ Khinh Nga sợ cô oán giận nên chủ động nói chuyện năm đó cho Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng cảm thấy thoải mái.
Cô biết năm đó chắc có nguyên nhân bất đắc dĩ gì, thì ra không phải mình bị vứt bỏ mà bị trộm đi.
Lữ Khinh Nga nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng, yêu thương nói: “Băng Ngưng, mấy năm qua con cực khổ rồi.”
Vương Băng Ngưng lắc đầu: “Không khổ…”
Từ khi cô có nhận thức, ngay khi ở viện mồ côi ánh Dương, dù là cô nhi nhưng cô vẫn nhận được sự ấm áp từ nơi đó, có nhiều chị em chơi cùng, không hề cô đơn.
Vương Băng Ngưng kể lại một lần những chuyện cô đã trải qua.
Lữ Khinh Nga nghe cô kể từ lúc biết nhận thức đã ở viện mồ côi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Không biết khi ấy là người nào giết Thiên Đạo, trộm gì không trộm lại đi trộm con gái bà.
Trộm đi thì thôi, còn đưa đến một viện mồ côi nhỏ ở Giang Nam.
Có ý đồ gì đây?
Nói bọn họ là kẻ buôn người thì sao không bắt cả hai đi mà chỉ trộm một đứa?
Lữ Khinh Nga thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể thầm chửi một câu thiếu đạo đức.
Ở nơi nào đó của Long Quốc, một lão già không đứng đắn trái ôm phải ấp đột nhiên hắt xì, buồn bực nói: “Móa, không biết là tên khốn kiếp kia đang nói bậy gì về bần đạo?”
“Đạo trưởng, ai dám to gan nói xấu đạo trưởng chứ!”
“Đúng đúng! Đạo trưởng chính là thần tiên, người nào chửi ngài sẽ gặp báo ứng!
Hai mỹ nữ ngực to ngồi trong lòng làm bộ làm tịch nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc vòng vàng mà lão đạo sĩ đeo trên cổ.
“Ha ha, nói rất đúng, bần đạo đưa hai vị mỹ nữ đi xem cầu.”
“Ai nha đạo trưởng thật đáng ghét, xem cầu thì xem cầu, sờ người ta làm gì!”
“Đạo trưởng, người ta là con gái ngây thơ đó…”
…
Lần đầu tiên Mạc Thanh Uyển biết mình có em gái song sinh, trừ cảm giác vui sướng vì chị em gặp lại còn có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ấy luôn có chút linh cảm như tia sáng nhỏ nhoi, có thể cảm giác được nhưng không thể bắt được.
Rốt cuộc là do đâu?
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên Lữ Khinh Nga không để ý đến thay đổi của cô ấy, bản thân đang đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con gái.
“Băng Ngưng, mẹ nói cho con về thư viện Vân Sơn, con đừng thấy ngạc nhiên gì…”
Lữ Khinh Nga không biết Vương Băng Ngưng đã biết về thư viện Vân Sơn từ miệng lv, hắn còn tri kỷ giới thiệu tình hình bên đó cho cô, chủ yếu là muốn Vương Băng Ngưng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình sinh ra trong một thế gia tu luyện.
Dựa theo lẽ thường, đứa trẻ lớn lên bên ngoài Côn Lôn chắc chắn không biết nhiều về người tu luyện, đột nhiên nói cho cô biết thực ra cô đến từ một thế gia trong giới tu luyện, còn nói mình là người tu luyện, có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Lữ Khinh Nga chỉ có thể từ từ giới thiệu, nhưng điều khiến Lữ Khinh Nga không ngờ là Vương Băng Ngưng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Nghe tới mấy chữ người tu luyện cô cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ lạ.
Đối với người thường mà nói, người tu luyện chẳng khác nào thần tiên, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Mẹ, thực ra những gì mẹ nói con cũng biết rồi.”
“Con cũng biết?” Lữ Khinh Nga kinh ngạc.
“Vâng, một người đàn ông con rất thương yêu nói cho con biết, hơn nữa hiện tại con cũng là người tu luyện.” Vương Băng Ngưng cười hạnh phúc nói.
Lữ Khinh Nga nghiêm túc lên, nói: “Băng Ngưng, con có đàn ông rồi sao, bây giờ đang ở đâu, có thể cho mẹ gặp một lần không?”
Bà muốn xem xem người đàn ông to gan đó là ai.
Nghe con gái nói thì hình như đó cũng là một người tu luyện, nhưng dù thế cũng chưa chắc đã xứng đôi với con gái mình.
Lữ Khinh Nga nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra.
Dù sao cũng mới làm quen lại với con gái, nhiều chuyện phải từ từ giải quyết.
Cho nên Lữ Khinh Nga chỉ nói muốn gặp người kia chứ không nói thêm gì khác.
Vương Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cậu ấy ra ngoài làm việc, có lẽ phải một thời gian nữa mới về nhà.”
“Chậc, đúng là quá đáng tiếc, mẹ còn muốn nhìn thấy con rể tương lai sớm một chút!”
Lữ Khinh Nga giả vờ thở dài một tiếng, chỉ là khi nói mấy chữ “con rể tương lai”, rõ ràng nhấn mạnh một chút, giống như cắn răng nhả ra.
Vương Băng Ngưng không phát hiện ra điều gì lạ.
Lữ Khinh Nga đột nhiên sáng mắt, nói: “Băng Ngưng, con vừa nói con cũng là người tu luyện ư? Bây giờ con đang ở cảnh giới gì, có thể nói cho mẹ biết không?”
Từ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, bà không cảm nhận được khí tức của người tu luyện.
“À… mới Luyện Khí kỳ tầng một.”
Vương Băng Ngưng gãi gãi đầu, rất thẹn thùng nói.
Luyện Khí kỳ…
Hơn nữa mới tầng một?
Sau khi Chu Lưu báo cáo tình hình bên này cho Chu Cao Phong xong thì nhanh chóng quay về Giang Nam, đồng thời nghe lời Chu Cao Phong dặn dò, sắp xếp người ở đây canh chừng “Mạc Thanh Uyển”.
Khi thấy hai Mạc Thanh Uyển xuất hiện, vị Kim Đan kỳ này của nhà họ Chu mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Sinh đôi.
Xác nhận suy đoán của Chu Cao Phong.
Thấy Lữ Khinh Nga phát hiện ra mình tồn tại, người này đương nhiên không thể rình thêm nữa, thức thời rời đi.
Ở thư viện Vân Sơn, thân phận của Lữ Khinh Nga không thấp, không phải người mà một cấp dưới của nhà họ Chu như hắn có thể trêu vào.
Ba mẹ con Lữ Khinh Nga quay về phòng khách của nhà nghỉ, tâm trạng ổn định hơn nhiều.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng không chủ động hỏi nhưng Lữ Khinh Nga sợ cô oán giận nên chủ động nói chuyện năm đó cho Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng cảm thấy thoải mái.
Cô biết năm đó chắc có nguyên nhân bất đắc dĩ gì, thì ra không phải mình bị vứt bỏ mà bị trộm đi.
Lữ Khinh Nga nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng, yêu thương nói: “Băng Ngưng, mấy năm qua con cực khổ rồi.”
Vương Băng Ngưng lắc đầu: “Không khổ…”
Từ khi cô có nhận thức, ngay khi ở viện mồ côi ánh Dương, dù là cô nhi nhưng cô vẫn nhận được sự ấm áp từ nơi đó, có nhiều chị em chơi cùng, không hề cô đơn.
Vương Băng Ngưng kể lại một lần những chuyện cô đã trải qua.
Lữ Khinh Nga nghe cô kể từ lúc biết nhận thức đã ở viện mồ côi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Không biết khi ấy là người nào giết Thiên Đạo, trộm gì không trộm lại đi trộm con gái bà.
Trộm đi thì thôi, còn đưa đến một viện mồ côi nhỏ ở Giang Nam.
Có ý đồ gì đây?
Nói bọn họ là kẻ buôn người thì sao không bắt cả hai đi mà chỉ trộm một đứa?
Lữ Khinh Nga thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể thầm chửi một câu thiếu đạo đức.
Ở nơi nào đó của Long Quốc, một lão già không đứng đắn trái ôm phải ấp đột nhiên hắt xì, buồn bực nói: “Móa, không biết là tên khốn kiếp kia đang nói bậy gì về bần đạo?”
“Đạo trưởng, ai dám to gan nói xấu đạo trưởng chứ!”
“Đúng đúng! Đạo trưởng chính là thần tiên, người nào chửi ngài sẽ gặp báo ứng!
Hai mỹ nữ ngực to ngồi trong lòng làm bộ làm tịch nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc vòng vàng mà lão đạo sĩ đeo trên cổ.
“Ha ha, nói rất đúng, bần đạo đưa hai vị mỹ nữ đi xem cầu.”
“Ai nha đạo trưởng thật đáng ghét, xem cầu thì xem cầu, sờ người ta làm gì!”
“Đạo trưởng, người ta là con gái ngây thơ đó…”
…
Lần đầu tiên Mạc Thanh Uyển biết mình có em gái song sinh, trừ cảm giác vui sướng vì chị em gặp lại còn có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ấy luôn có chút linh cảm như tia sáng nhỏ nhoi, có thể cảm giác được nhưng không thể bắt được.
Rốt cuộc là do đâu?
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên Lữ Khinh Nga không để ý đến thay đổi của cô ấy, bản thân đang đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con gái.
“Băng Ngưng, mẹ nói cho con về thư viện Vân Sơn, con đừng thấy ngạc nhiên gì…”
Lữ Khinh Nga không biết Vương Băng Ngưng đã biết về thư viện Vân Sơn từ miệng lv, hắn còn tri kỷ giới thiệu tình hình bên đó cho cô, chủ yếu là muốn Vương Băng Ngưng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình sinh ra trong một thế gia tu luyện.
Dựa theo lẽ thường, đứa trẻ lớn lên bên ngoài Côn Lôn chắc chắn không biết nhiều về người tu luyện, đột nhiên nói cho cô biết thực ra cô đến từ một thế gia trong giới tu luyện, còn nói mình là người tu luyện, có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Lữ Khinh Nga chỉ có thể từ từ giới thiệu, nhưng điều khiến Lữ Khinh Nga không ngờ là Vương Băng Ngưng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Nghe tới mấy chữ người tu luyện cô cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ lạ.
Đối với người thường mà nói, người tu luyện chẳng khác nào thần tiên, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Mẹ, thực ra những gì mẹ nói con cũng biết rồi.”
“Con cũng biết?” Lữ Khinh Nga kinh ngạc.
“Vâng, một người đàn ông con rất thương yêu nói cho con biết, hơn nữa hiện tại con cũng là người tu luyện.” Vương Băng Ngưng cười hạnh phúc nói.
Lữ Khinh Nga nghiêm túc lên, nói: “Băng Ngưng, con có đàn ông rồi sao, bây giờ đang ở đâu, có thể cho mẹ gặp một lần không?”
Bà muốn xem xem người đàn ông to gan đó là ai.
Nghe con gái nói thì hình như đó cũng là một người tu luyện, nhưng dù thế cũng chưa chắc đã xứng đôi với con gái mình.
Lữ Khinh Nga nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra.
Dù sao cũng mới làm quen lại với con gái, nhiều chuyện phải từ từ giải quyết.
Cho nên Lữ Khinh Nga chỉ nói muốn gặp người kia chứ không nói thêm gì khác.
Vương Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cậu ấy ra ngoài làm việc, có lẽ phải một thời gian nữa mới về nhà.”
“Chậc, đúng là quá đáng tiếc, mẹ còn muốn nhìn thấy con rể tương lai sớm một chút!”
Lữ Khinh Nga giả vờ thở dài một tiếng, chỉ là khi nói mấy chữ “con rể tương lai”, rõ ràng nhấn mạnh một chút, giống như cắn răng nhả ra.
Vương Băng Ngưng không phát hiện ra điều gì lạ.
Lữ Khinh Nga đột nhiên sáng mắt, nói: “Băng Ngưng, con vừa nói con cũng là người tu luyện ư? Bây giờ con đang ở cảnh giới gì, có thể nói cho mẹ biết không?”
Từ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, bà không cảm nhận được khí tức của người tu luyện.
“À… mới Luyện Khí kỳ tầng một.”
Vương Băng Ngưng gãi gãi đầu, rất thẹn thùng nói.
Luyện Khí kỳ…
Hơn nữa mới tầng một?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.