Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 5 - Chương 202: Bạch Linh thiếu chủ

Nguyệt Quan

20/03/2013

Chữ cuối cùng đã viết xong, Trình Đức Huyền thổi thổi bức thư, đem nó cẩn thận gấp lại nhét vào trong ống tay áo.

Các thương gia dưới sức ép của Đường gia phải lần lượt theo nhau bỏ chạy đến Lô Lĩnh châu, bức mật thư này của hắn rất nhanh có thể gửi đi, cứ nghĩ đến đây, trên môi hắn lại nở nụ cười lạnh lùng: “Thuốc này cũng kha khá rồi, Dương Hạo à Dương Hạo, ‘tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương’ (người trước tạo phúc cho người sau), đợi khi Lô Lĩnh châu trưởng thành thành một cây đại thụ chọc trời, lúc đó ngươi sẽ chôn xác dưới gốc cây này hay sẽ lưu lạc nơi chân trời nào đây?”

…………………………………….

Áo giáp và vũ khí Chiết phủ mang đến đủ để trang bị cho một nghìn năm trăm người. Vũ khí chủ yếu là cung, thêm vào đó có đại đao, đại phủ đều là những vĩ khí thích hợp khi chiến đấu với kẻ địch khi cưỡi trên lưng ngựa. Những bộ áo giáp này dù rằng đều là bì giáp nhưng khi mặc lên đeo thêm cây cung quả là chỉnh tề. Những đoàn dân tráng vốn vì các hình dáng màu sắc của vũ khí lập tức trông như càng rực rỡ, có vài phần khí thế của một quân nhân thực thụ. Cùng lúc này, các đoàn luyện Lô Lĩnh Châu đang tiến hành diễn tập và mở rộng, ngoài những người Hán bản địa, còn người Khương từ các vùng lân cận trong các bộ lạc triệu tập vài dân tráng đến. Những sức chiến đấu của binh sĩ hết sức khả quan, đặc biệt là ý chí kiên cường chiến đấu của họ, cho dù gặp địch mạnh cũng ít người hoảng sợ bỏ chạy, vì thế đối với bọn họ chỉ cần luyện sẽ trở thành một sức mạnh lớn.

Hơn nữa, chiêu mộ người Khương, phân tán họ cho ở cùng với những binh sĩ người Hán có thể nhanh chóng đánh tan cảm giác lạ lùng giữa những người Hán và người Khương, tăng thêm sự hòa nhập giữa họ.

Còn về phần dân tráng được chọn ra từ các dân tráng ban đầu để bảo vệ Dương Hạo khi tiến về bộ lạc Dã Ly thị, đều có một nền móng võ nghệ nhất định, trong đội ngũ các dân tráng ban đầu sức chiến đấu cũng khá mạnh, lúc này các giáo quan Chiết phủ phái đến đã thiết lập và tăng cường kỉ luật với bọn họ, rồi bồi dưỡng họ các cách tiến cách lùi theo đội hình. Thêm phần phục trang quân trang chỉnh tề, về mặt tinh thần diện mạo so với trước đây hoàn toàn không giống. Cho dù kinh nghiệm chiến đấu của họ vẫn chưa phong phú.

Dương Hạo đem theo các đội ngũ và các thương cổ trên đường đi này chủ yếu là muốn hù dọa người, những dân tráng này mỗi người đều phải mặc một chiếc áo lụa, mặc bên trong một chiếc áo khoác, khi Dương Hạo đi thăm tình hình tiến độ làm cung tiễn của Lý Hưng, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Hắn đã từng đọc được một đoạn giới thiệu trên một tạp chí nào đó, nói rằng độ mềm dẻo đàn hồi của lụa rất cao, sau khi Thành Cát Tư Hãn đã phát hiện đặc điểm này, liền hạ lệnh tất cả các binh sĩ đều phải mặc áo tơ lụa bên trong. Từ đó áo lụa nội y trở thành một phục trang có tính bảo vệ của những tráng sĩ cưỡi ngựa Mông Cổ, tên bắn cào khó để bắn xuyên qua áo tơ, khiến cho tên dễ dàng rút ra, có thể tránh được làm vết thương lở loét do lúc rút tên ra gây thương vong, giảm được đáng kể thương vong của binh sĩ. Vì có cách nghĩ này, hắn đương nhiên cho cá binh sĩ của mình dùng nó.

Đi trên cả đoạn đường quả là một hành trình hành quân an nhàn. Bọn họ đi ven theo những dãy núi Hoành Sơn, dãy núi Hoành Sơn là phạm vi thế lực của Dã Ly Thị, trải qua một trận chiến càn quét người Khương, hiện tại các bộ lạc lớn nhỏ sống tản mạn ở dãy núi Hoành Sơn đã không dám động đến Dương Hạo.

Hạ Châu là thế lực uy hiếp duy nhất với Dương Hạo nếu muốn xuất đại quân thảo phạt hắn, thì cần phải hành quân đường xa, xuyên qua địa bàn đảng phái Lục thị. Dù rằng hiện tại đôi bên đang án binh bất động nhưng đôi bên vẫn đang trong trạng thái quan sát tình hình địch. Cuối cùng còn phải đi vào vùng đất thế lực của Ly Dã Thị, làm như vậy quá mạo hiểm.

Trong tình hình như vậy, hắn phái một đội quân nhỏ người ngựa không gây ra tiếng ồn lớn đi thăm dò, vì đại quân người ngựa không che giấu nổi tai mắt người khác, hơn nữa Dương Hạo trên đường đi về phía bộ lạc Dã Ly Thị, thời gian hành trình không định, lộ trình hành quân cũng không cố định, cho dù Hạ Châu muốn liều mạng, phái đại quân truy sát theo cũng rất khó tìm thấy tung tích hắn. Muốn ra tay chỉ có thể phục kích vào trại Lô Lĩnh. Theo cách nghĩ và sự phân tích này, Dương Hạo liền đem chủ lực đặt lại ở Lô Lĩnh Châu.

Sự tình quả nhiên như hắn dự liệu, vô cùng yên tĩnh, khi đi qua một vài bộ lạc nhỏ, vừa nhìn thấy đoàn quân dung nghiêm trang, biết là quân nhân của Lô Lĩnh Châu, những người Khương lập tức lộ ra vẻ kính sợ. Trên thảo nguyên, chỉ có kẻ mạnh mới được xưng vương, người thảo nguyên chỉ thừa nhận thực lực của kẻ mạnh, chỉ cúi đầu trước những người nắm sức mạnh.

Vẻ cung kính của bọn họ khiến cho những người Lô Lĩnh Châu vốn từ cá dân tráng thành binh sĩ cũng cảm thấy có chút tự hào trong lòng, một sự vinh dự và tự hào thuộc về người chiến sĩ.

Về kĩ năng chiến đấu bọn họ không thể chống lại những kị sĩ thảo nguyên từ nhỏ đến lớn đều sống trên lưng ngựa được, nhưng về mặt sĩ khí và tinh thần bọn họ không thua bất cứ một kẻ nào.



Mặt trời đã tà tà xuống núi, đất đai hoang vu ở đây phủ đầy màu vàng, âm thanh tiếng chuông của những con lạc đà chở nặng hàng hóa phát ra, khiến con người cảm thấy giống đang đi bộ ở trên sa mạc, mặt trời như một bánh xe đỏ huyết đang lặng lẽ trong bóng hoàng hôn không âm thanh không tiếng thở chìm khuất nơi xa xa, trước mặt lại là một dòng sông lấp lánh ánh mặt trời vàng rực rỡ.

Đội quân của Dương Hạo hạ trại ở bên cạnh dòng sông này, từng con lạc đà quỳ xuống, những hòm hàng hóa nặng nề trên lưng chúng được dỡ xuống, từng tấm lều mới được dựng lên một nửa, Dương Hạo đứng bên dòng sông, cởi đôi giày da hít thở không khí, rửa mặt bằng làn nước mát trong của dòng sông.

Đột nhiên, có một tiếng rít gió thê lương của một chiếc tên từ xa bay đến, lực bay của tên mạnh, rơi xuống trúng dòng nước sông vàng kim, biến mất không hình không ảnh, đây là thông tin của trạm canh gác gửi tới nơi họ đóng quân.

Dương Hạo đang rửa mặt bên dòng sông trừng mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cái tên, Mộc Ân vội đến bên chiến mã của hắn, vừa quay người liền nhảy lên ngựa, đồng thời lớn tiếng nói: “Điền Tửu, bảo vệ đại nhân!”

“Ta” Dương Hạo còn chưa kịp nói xong, Điền Tửu đang đứng bên cạnh liền ném túi nước, vội vàng chạy lại, cứ thế lùa lạc đà và hàng hóa thành một vòng, Dương Hạo lúc này chân không chạm được đất. Dương Hạo hổn hển nói: “Giày của ta……….”

Hắn quay đầu nhìn thấy Đường Diễm Diễm đang đứng ở bên cạnh dòng sông, sợ nàng bị thương vội vàng gọi: “Đường Cô nương……….”

Đường Diễm Diễm ưỡn ngực hóp bụng, tức giận nghĩ: “Sao nữa, còn muốn bản cô nương phải nhặt giày cho người hay sao? Ta nợ ngươi kiếp này à……..”

Tuy thế nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn chạy đi nhặt giày cho Dương Hạo rồi hổn hển chạy theo hắn.

Những binh sĩ vừa từ dân tráng trở thành chiến sĩ được huấn luyện dưới bàn tay ma quỷ của Mộc Ân, lại đã từng trực tiếp tham gia chiến đấu, nên tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, đương nhiên, để tránh các thương bị tên bay đến nên được xếp vào giữa những vật cản được tạo nên từ hòm hàng hóa và lạc đà, các binh sĩ tay cung tay đao đã sẵn sàng bảo vệ. Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy tiếng vó hay bóng dáng người ngựa ù ù đến, Mộc Ân liền đem theo vào người thân tín đi về hướng bắn tên nghênh đón.

Dương Hạo thấy Đường Diễm Diễm vừa bịt mũi dùng hai ngón tay cầm giày của hắn chạy tới, ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Thực tế không có tý mùi nào đâu” Đường Diễm Diễm uốn éo đảo tròng mắt: “Bản thân huynh đương nhiên không ngửi thấy gì rồi”. Thực ra dù có mùi, ở nơi trống trải thế này cũng không dễ gì ngửi thấy, chỉ là con gái nhà người ta ưa sạch sẽ, từ trong lòng đã có ít chỉ trích không thích rồi. Dương Hạo không nói thêm nhiều nữa, chỉ cười ha ha, nhận lấy đôi giày vội vàng xỏ vào, thắt chặt lại dây buộc rồi ấn kiếm đứng thẳng lên.

Qua một thời gian, Mộc Khôi cưỡi ngựa vội vàng quay lại, từ xa đã nói vọng : “Đại nhân, không cần kinh sợ, người chúng ta gặp là người của bộ lạc Dã Ly Thị đang vội trên đường đi dự tiệc, hiện nay Mộc Ân đang tra hỏi lai lịch của bọn họ.” Dương Hạo dặn dò các binh sĩ vẫn đang duy trì trạng thái đề phòng vài câu, rồi bản thân tự đi về phía đấy, lên một con chiến mã, hỏi : “Đến khoảng bao nhiêu người trang phục thế nào?”

Mộc Khôi nói: “Bọn họ có hơn hai trăm người, hơn hai mươi xe lớn phục sức người Khương - Hán đều có, tiếng chuông trạm canh gác của chúng ta vang lên làm bọn họ bên đấy cũng bị kinh sợ một phen, vội vàng bố trí bảo vệ xe, chuẩn bị chiến đấu. Thuộc hạ đã cẩn thận quan sát bọn họ, có già có trẻ, còn có đàn bà phụ nữ, quần áo hỗn độn, vũ khí cũng là tạp nham.” Dương Hạo nghe xong thì thấy yên tâm, dong ngựa nói: “Đi, ta đi xem mọi người nếu đều là đến dự hội Dã Ly Thị, có thể do hiểu nhầm mà dẫn đến xung đột.” Dương Hạo và Mộc Khôi đi qua một sườn núi nhỏ, chỉ thấy đất vàng phía trước mặt có hơn hai trăm người, đa số có chiến mã, bọn họ đem theo hơn chục chiếc xe lớn và một vài phụ nữ vội vàng được bảo vệ ở giữa, cách một đoạn là nơi bắn tên, Mộc Ân một mình một ngựa, hai tay trống không đang cùng với mấy người Khương tự vệ bên ngoài nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook