Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 13 - Chương 16: Chiết lan vương

Nguyệt Quan

20/03/2013

“Thế làm sao được? Chúng ta ra tay tuy nhanh, Chiết gia vẫn thả mồi lửa, giờ doanh trại quân đội ở đây, thủ quân của Thạch Chủy Dịch đang gấp rút tiếp viện cho nơi này, những kẻ quyền thế của nam thành đều tập kết các gia tướng thị vệ, ý đồ giết qua sông đấy, bất kỳ ai cũng không thể ngờ được đại nhân người đoạt được Bách Hoa Ổ, mau chóng xóa sổ toàn bộ Chiết gia như vậy, lúc này đưa chúng đi, an toàn còn chưa biết thế nào, huống hồ còn có mạt tướng đi cùng”.

Xích Trung vẫn chần chừ không quyết, Tiêu Thần lại nói: “Đại nhân, quân đội trung thành với Chiết gia để cứu được Chiết gia ra tất sẽ không bỏ qua mà tận lực tấn công Bách Hoa Ổ, tuy nói nơi này lương thảo dồi dào, dễ thủ khó công, đủ để chống đỡ viện quân triều đình đuổi tới, nhưng như vậy, thương vong sẽ rất thảm. Nếu như người của Chiết gia được đưa đi an toàn, giao cho Vương Kế Ân đại nhân, các lộ viện quân một khi biết Chiết gia đã được khống chế trong tay triều đình, lòng quân sẽ tan rã, không có chí khí chiến đấu, có họ làm con tin, đại nhân mới có thể dễ dàng khống chế được Phủ Châu, chúng ta cũng có thể giảm thương vong đi nhiều”.

“Điều này…được, ngươi mau đưa người đi đi, nhất định phải là đích thân ngươi giao cho Vương Kế Ân đại nhân đấy”.

“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ dù chỉ còn một hơi thở cũng quyết hoàn thành sứ mệnh”.

“Được, bổn quan cho ngươi ba nghìn…không, cho ngươi năm nghìn người, có trách nhiệm áp giải trên dưới Chiết gia, tuyệt đối không được để sơ xuất nào xảy ra”. Xích Trung chần chừ giây lát, mắt lóe lên tia lửa hận, khẽ nói: “Nếu như thực sự có bị người ta chặn đứng, không có cách nào thoát vây, thì ngươi…”

Tiêu Thần hiểu ý, gật đầu mạnh một cái, hung dữ nói: “Mạt tướng hiểu, nếu như có điều đó xảy ra thì trên dưới Chiết gia một trăm cái miệng sẽ bị xóa sổ”.

“Được, ngươi đi đi”.

Xích Trung nhìn Tiêu Thần bước đi, lo nghĩ một chút, nhanh chóng gọi mấy tên thân binh rồi vội vàng ra ngoài.

Xích Trung ẩn ở một bên cửa thành, lẩn vào trong đám binh sĩ, mắt thấy đèn lồng cây đuốc thắp sáng, một loạt xe ngựa đã chuẩn bị sẵn để chở cả nhà Chiết gia đi, những nhân vật quan trọng như Chiết Ngự Huân, Chiết Ngự Khanh đều ở trên chiếc xe chở tù của mình, Xích Trung tận mắt nhìn thấy bọn họ bị gô cổ trói lên xe chờ đi úc này hắn mới yên tâm.

Xe chở tù chạy nhanh qua Bách Hoa Ổ, chỉ thấy duy nhất một tòa cầu kiều vừa trải qua chém giết, bờ bên kia xác chết chồng chất dạt vào bờ, Tiêu Thần trầm giọng dặn dò: “Tắt đèn lồng, bỏ đuốc đi mà chạy”.

Một đoàn xe dễ đến hai mươi ba mươi chuyên chở tù ẩn vào trong màn đen của bóng đêm, vội vã đi dọc sông, đi xa gần dặm, chỉ thấy xa xa trên sơn lĩnh một cây đuốc sáng rọi lục tục về phía Bách Hoa Ổ, vội vàng tới để tiếp viện, Tiêu Thần thấy cười lạnh lùng.

Chiết gia tứ thái gia, ngũ thái gia và Lão thất, Lão cửu còn có Chiết Duy Xương và Chiết Duy Trung ngồi ở cùng một xe, ngũ thái gia say ngà ngà, tinh thần giờ đã tỉnh, hắn dựa vào ánh trăng nhìn ngó bốn phía, lẩm bẩm: “Tên phản tặc Xích Trung này muốn đem chúng ta đi đâu đây?”

Trầm ngâm một lát, không có ý nghĩ nào hiện lên, ngũ thái gia quay đầu, căm tức nhìn cửu lão gia nói: “Lão cửu, ngày trước, Tùy Phong của chúng ta luôn do ngươi phụ trách, tuy nói giờ giao cho Duy Chính nhưng hắn còn trẻ, nhiều chuyện vẫn do ngươi quản, ngươi quản lý kiểu gì vậy hả, cả nhà Chiết gia ta bị người ta phá, một chút tin tức cũng không hay”.

Cửu gia cười mếu máo nói: “Lão ngũ ơi, Tùy Phong chúng ta tai mắt đều sắp xếp bên ngoài, lẽ nào dùng để quan sát người trong nhà sao? Ai ngờ Xích Trung hắn ăn cháo đá bát, làm phản chứ?”

Lão ngũ tức giận không kiềm chế được nói: “Bọn chúng vây lấy lễ đường, khi quân Chiết gia ta buông tha chống cự, chẳng phải nói rồi sao, triều đình đã điều An Lợi quân, Long Đức quân khống chế được Trần Thế Hùng quảng Nguyên, Vương Kế Ân dẫn Ninh Hoa quân, Tấn Ninh quân, Bình Định quân, Uy Thắng quân tiến vào Phủ Châu, Tuy Châu thứ sử Lý Phi Thọ bí mật bắc thượng, mai phục chặn đánh viện quân Dương Kế Nghiệp Lân Châu, chúng ta không nên vọng tưởng, nhanh chóng đầu hàng sao? Đó không phải bên ngoài, còn có ai là bên ngoài nữ? Sao không thấy chút tin tức gì báo về hả?”

Lão Tứ lúc này cũng buồn rầu nói: “Không sai, dựa vào mình Xích Trung hắn thì coi là phản, nào có thể trấn được toàn Phủ Châu. Chính vào lúc này mới không lo hắn phản. Giờ hắn phản thật rồi, thực không thể xem thường, sau lưng Xích Trung ắt có triều đình nhúng tay vào cho nên hán mới to gan làm thế. Lão cửu ơi, Chiết gia chúng ta lần này xem như gặp nạn, nếu tùy phong có phát hiện được điểm gì nghi hoặc thì tốt quá”.

Lão tứ, lão ngũ luôn bình tĩnh nghĩ ngợi nói: “Chiết gia chúng ta tuy có mật thám song không thể xâm nhập vào trong chỗ cao cấp của Tống quốc được, nhưng Tống quân nếu như có biến động gì đó, thời gian đại quân điều động, âm thanh đâu có nhỏ? Nói như vậy thì tuyệt đối không thể giấu tai mắt chúng ta được”.

Lão tứ trầm ngâm nói: “Nói thực là họ đã giấu được tai mắt của ngươi, lẽ nào ngươi muốn nói, binh mã triều đình về cơ bản không tiếp ứng Xích Trung, là Xích Trung phát điên lên mới dựa vào Thảo Thành Xuyên và dốc toàn bộ lực lượng cũng không quá một vạn tám nghìn binh mã, muốn thay đổi triều đại, chiếm Phủ Châu?”

Tiêu Thần ngồi trên lưng ngựa đi cạnh đoàn xe tù đã nghe ngóng được hết tin tức họ nói, Tiêu Thần nhếch miệng quay đầu nhìn về phía Bách Hoa Ổ, mặt kiêu căng cười nham hiểm…

Lấy quân phạt thần thực sự không phải là việc quang minh chính đại gì cho kham, bởi vậy quan viên cao cấp của triều Tống chưa từng biết được kế hoạch mà Triệu Quang Nghĩa chiếm Phủ Châu, chỉ có tại ngoại dẫn binh, Vương Kế Ân từng đồng mưu với hoàng đế hành thích vua. Bởi vậy ở phương diện là triều đình, mật thám của họ thành công dưới bóng của triều đình, việc lần này cũng nghe ngóng được chút tin tức.

Phi vũ của Dương Hạo ngoài tin tức cố định cần phải có ra còn nắm bắt được tình hình chiến tranh, nhưng mật thám Tùy Phong của Chiết gia tuy nắm được tình hình chiến sự hành lang Hà tây song giám sát trọng điểm vẫn nằm ngoài Phủ Châu.

Theo như lời Chiết cửu gia nói, Tùy Phong mặc dù không thể xâm nhập vào trọng tâm và những nơi quan trọng của triều đình, nhưng chỗ trọng điểm mà triều đình đóng quân quanh Phủ Châu nếu họ có biến động gì, thì chắc chắn là không thể qua mắt được các mật thám đã được tôi luyện trong Chiết gia, thế mà sự thực khiến người ta không ngờ tới là: binh biến cấu kết trong ngoài lần này, Chiết gia không thể phát hiện ra chút manh động nào, nguyên nhân do đâu đây?

Phong hỏa đài nửa đêm rực sáng, Bách Hoa Ổ như một con rồng ngủ say không nhúc nhích bỗng nhiên trong bóng đêm nó sáng rực lên, đứng nơi xa cũng thấy.

Lân Châu xây dựng trên núi cao, Trường Thành dài liên miên, trong bóng đêm tĩnh mịt bốn phương tám hướng, họ quan sát được con rồng phương Bắc ngủ say không nhúc nhích bỗng gồng mình dậy, dấy lên ngọn lửa. Dương Kế Nghiệp đang chìm trong giấc ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy mặc áo, hắn nhìn về phía trận địa xa xăm, thấy Phủ Châu sáng rực, không khỏi kinh ngạc.

Hôm nay là ngày đại thọ của Chiết nhị thái gia, hắn còn mang món lễ vật đến tặng người, Dương Kế Nghiệp thực không ngờ Phủ Châu đếm nay xảy ra biến cố gì, lẽ nào Chiết Nhị thái gia uống say hứng lên muốn chơi trò phóng hỏa?

Đương nhiên Dương Kế Nghiệp sẽ không nghĩ tới việc Chiết nhị thái gia sẽ chơi trò mạo hiểm này, tình hình trước mắt còn chưa rõ, nhưng binh quyền trong tay không thể chần chừ khi biết chuyện mới phát binh, lúc ấy sao kịp nữa, bởi vậy Dương Kế Nghiệp lập tức ăn mặc chỉnh tề, gõ trống gọi binh sĩ dậy, chuẩn bị một lộ nhân mã dẫn mấy trăm thám mã đi trước tìm hiểu xem sự tình ra sao, rồi phái con trưởng Dương Diên Lãng, con thứ Dương Diên Phố mang tám nghìn quân đuổi tới Phủ Châu.

Đại quân lên đường ngày đêm, thiết kỵ rong ruooit, trưa hôm sau đã đến được biên giới Phủ Châu và Lân Châu, nghỉ ngơi một lúc lại lên đường tiếp tục đuổi tới Phủ Châu, song trên đường không gặp tên Lý Phi Thọ nào cả…

Trời đã sáng, Xích Trung dựa vào địa thế hiểm yếu của Phủ Cốc bắc thành bố trí phòng tuyến, Bách Hoa Ổ nơi nhân gian tiên cảnh là doanh trại. Từ chỗ cao của Bách Hoa Ổ nhìn xuống, sự thay đổi chỉ sau một đêm bờ đối diện đã la liệt đội ngũ được tập hợp.

Xích Trung thấy vậy, quyền quý thế tộc dưới tay Chiết gia đều đi về nam thành, toàn bộ bắc thành Bách Hoa Ổ giống như dinh tự của Chiết gia, ban ngày hôm qua còn mở tiệc, tối qua các hào gia Chiết phủ đều về nam thành, âm mưu của Xích Trung khó mà khiếp đảm, cho nên toàn bộ binh lực đều tập trung ở bắc thành, đến nỗi không bắt hết được quan viên.

Song bộ đội chủ lực của Chiết gia đều không ở ngoại tuyến, Phủ Cốc có trọng binh bảo vệ xung quanh, binh mã của Phủ Cốc thì có hạn, nơi có trọng binh chỉ có Thạch Chủy Dịch và Doanh Bàn Lĩnh thủ binh, gộp lại cũng không quá một vạn người, dựa vào địa thế hiểm yếu của Bách Hoa Ổ thì chẳng lo sẽ bị họ đánh bại.

Dạo bước chầm chậm trong Bách Hoa Ổ, Xích Trung nhất thời đắc ý tự mãn: Binh mã Chiết gia ở vòng ngoài không cần phải lo, giống như Trần Thế Hùng trọng binh ở ngoài đã bị An Lợi quân, Long Đức quân của triều đình khống chế, Vương Kế Ân đại nhân đích thân dẫn bốn đạo binh mã Ninh Hoa quân, Tấn Ninh quân, Bình Định quân, Uy Thắng quân tấn công Phủ Châu, quân đội Phủ Châu như rắn mất đầu, mà thứ sử Lý Phi Thọ Tuy Châu bí mật bắc thượng, mai phục chặn đánh viện quân Dương Kế Nghiệp Lân Châu, hắn nghiễm nhiên có thể yên tâm ngồi nghe tin thắng trận.

Giả trẻ trai gái Chiết gia đề bị bắt sống, đây chính là kỳ công mà hắn dâng lên cho triều đình, đợi cho đội quân triều đình đem các lộ binh mã bắt đầu hàng, Xích Trung hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của Phủ Châu.

Toàn bộ người nhà của Chủ cũ Chiết Ngự Huân đã bị chở đi, hắn yên tâm rất hiều, hắn bắt đầu được làm chủ Phủ Châu rồi, nhìn từng ngọn cỏ, tòa thành, hắn chưa bao giờ vui đến thế.

Đến buổi trưa, Xích Trung vui sướng ngồi ở hoa đình của Chiết gia, là nơi mà Chiết Ngự Huân thường dùng bữa với các thân tín quan lại ăn một bữa thịnh soạn. Xích Trung vô cùng hài lòng, không khỏi vuốt rầu cười nói: “Còn nhớ trước chúc thọ chỗ Chiết Ngự Huân đã từng được ăn món ngon của đầu bếp Phủ Châu, mấy món ăn này, vị không giống với đầu bếp Phủ Châu lúc đó, lẽ nào Chiết gia đã đổi đầu bếp ư?

Doanh chỉ huy Ngũ Duy cười nói: “Đại nhân, đêm qua hỗn chiến, các đầu bếp của Chiết gia hoảng sợ chạy trốn, trong loạn binh đã bị chúng ta chém chết hết rồi, những người còn thừa lại chỉ là mấy tên đồ đệ, mạt tướng đã bắt được tiểu thiếp mới của Chiết Duy Chính Lý Thị đến làm cơm cho ngài, Lý Thị là ái nữ của Phủ Cốc, tay nghề khá là được đấy ạ”.

Nói đến đây, Ngũ Duy nháy mắt một cái, khẽ nói: “Đại nhân, Lý Thị của Chiết Duy Chính tuy chỉ có mười ba tuổi song rất là xinh đẹp, nếu như đại nhân thích…”

Xích Trung vội ho khan một tiếng nghiêm mặt nói: “Ồ, ta ngươi trung hiếu với triều đình, phản Chiết gia hắn, đó là đại nghĩa, nếu như làm nhục người thân của người ta, thì có khác gì cường đạo? Những lời nói đó, về sau không được nhắc đến nữa”.

Ngũ Duy vội nói: “Vâng, vâng ạ, đại nhân nói không sai, từ nay về sau mạt tướng sẽ không nhắc đến nữa, để nó làm người hầu nấu cơm nước là được ạ”.

Xích Trung trầm ngâm: “Thế cũng không ổn, ừm.. nữ quyến Chiết gia còn có bao nhiêu người ở lại đây?”

Ngũ Duy vội nói: “Theo lời dặn dò của đại nhân, chính thất nữ tử của Chiết gia có nữ thất, tất cả đều đã cho vào xe tù, đưa tới chỗ Vương kế Ân đại nhân, những người còn để lại đều là thiếp thất chưa từng sinh nở, ở Chiết gia không được coi là nhân vật quan trọng”.

Xích Trung xua tay: “Đưa chúng tập trung ở sau lầu, trông giữ cho cẩn thận, không được quấy rầy, còn Lý Thị ấy, dù sao cũng là người của Chiết gia, không được ức hiếp quá mức”.

Ngũ Duy hơi đắn đo, miễn cưỡng nói: “Vâng”. Mấy viên tướng khác nhìn nhau.

Xích Trung quan sát nét mặt họ, thấy tình hình như vậy đã hiểu được, sắc mặt trầm xuống.

Cưới vợ rước đức, đêm qua loạn quân xông vào Bách Hoa Ổ, Xích Trung đã tận mắt chứng kiến một a hoàn của Chiết gia bị các tướng lĩnh thuộc hạ của hắn xé rách quân áo cưỡng hiếp, giờ Ngũ Duy và các tướng lĩnh có bộ dạng như vậy, sợ rằng các tướng lĩnh cậy quyền cậy thế đã chiếm được vài nữ nhân của Chiết gia rồi, còn thiếp của thiếu chủ Chiết gia thân phận tương đối cao thì nhường cho hắn.

Xích Trung khẽ hắng giọng: “Đợi đại quân triều đình vào Phủ Châu, hàng phục các lộ loạn quân, bổn quan là Phủ Châu tiết độ. Từ xưa tới nay cho dù là thời đại nào thì phần mộ tổ tiên của triều trước, cung tần mỹ nữ cũng không phải là không giữ lại. Hiểu không? Nếu như giờ vừa mới không được lòng dân, về sau chúng ta làm sao có thể đứng vững ở phủ cốc được? Giờ vừa mới có được phủ cốc, các người chớ có làm bậy, để cho các bậc hào môn biết được? Ai còn dám hàng chứ? Thực thiển cận”.

Các mỹ nữ của Chiết gia thực sự đã bị các tướng lĩnh dưới quyền Xích Trung chia chác nhau, trong thời gian gấp gáp quá, suốt đêm bố trí phòng nghỉ. Có rất nhiều nữ nhân tạm thời còn ở phía sau. Đợi đến khi trời sáng, trật tự đâu vào đấy, không dễ gạt Xích Trung những việc này nữa, lúc này chúng mới xúi Ngũ Duy chọn ra Lý Thị đáng yêu xinh đẹp dâng lên Xích Trung. Sau đó muốn nhân cơ hội, chỉ cần Xích Trung đem nàng nhét vào trong phòng, bọn chúng cũng có thể đường đường chính chính phân chia nữ nhân, không ngờ Xích Trung một lòng một dạ nghĩ tới chuyện trở thành Phủ Châu tiết độ sứ, muốn tốt không ngờ còn bị giáo huấn cho một bài.

Ngũ Duy bị giáo huấn mặt mày xám xịt, vâng vâng dạ dạ, Xích Trung lạnh lùng nói: “Đợi khi bổn quan trở thành Phủ Châu tiết độ sứ, các ngươi đều sẽ được phong thưởng, mỗi người đều sẽ là đại tướng trấn thủ một phương, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, còn sợ không có mỹ nữ ư? Tập trung nữ nhân Chiết gia lại đi, không được động chạm đến, chớ nhìn cái lợi trước mắt”.



“Dạ vâng ạ…”

Ngũ Duy luôn mồm nói câu này, rồi một thám báo chạy vào bẩm: “Đại tướng quân, nam thành tập trung binh mã, dưới sự chỉ đạo của Nhậm Khanh Thư đang muốn tấn công chúng ta lần nữa ạ”.

Xích Trung ung dung cười nói: “Nhâm Khanh Thư ư? Ha ha, bổn quan đối xử với hắn đâu đến nỗi, tên này rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, nhưng tiền tài nằm trong tay, tương lai của bổn quan không thể thiếu đi nhân tài thế này được, đợi bổn quan đi chiêu hàng hắn”.

Hắn vừa đứng dậy, lại có một tên khác chạy vội vào bẩm báo: “Báo, đại tướng quân, bên Lân Châu đã phái viện binh rồi ạ, con trưởng của dknghiep Dương Diên Lãng dẫn ba nghìn khinh binh đi trước, đến Doanh Bàn lĩnh rồi ạ, hợp với thủ quân Doanh Bàn lĩnh rồi ạ”.

Xích Trung mặt mày tái nhợt, hỏi: “Sao thế được? Người của Lân Châu sao biết mà đến nhỉ? Ngươi nhìn thấy đúng không đấy?”

Tên thám báo đó nói: “Thuộc hạ nhìn không lầm đâu ạ, cách một đạo sơn lĩnh, cờ tung bay, chữ viết rõ ràng, đích xác là cờ hiệu của Dương Diên Lãng Lân Châu ạ”.

Xích Trung kinh hãi, lẩm bẩm: “Sao thế được nhỉ? Sao thế được? Theo như dự đoán, không phải Lý Phi Thọ Tuy Châu chặn đánh viện quân Lân Châu sao? Sao lại tới chỗ ta nhanh vậy được?”

Doanh chỉ huy, Lưu Tranh nhẩy dựng lên hét: “Con mẹ nó chứ, chẳng lẽ hoạn quan triều đình âm một đạo chúng ta?”

Xích Trung liếc nhìn hắn, quát: “Đồ ngu xuẩn không biết động não, triều đình có được tây bắc, dù có cơ hội, há lại dễ dàng bỏ qua, ngươi là đứa trẻ sao, đường đường một vị hoàng đế. Hao tổn tâm cơ như vậy lại không xuất một binh một tốt, vì xem nội loạn Phủ Châu ư? Phủ Châu tuy thủ lĩnh mất đi làm giảm nguyên khí, bên cạnh còn có Dương Hạo giương giương mắt hổ đấy, Triệu quan gia ngồi đó để cơ hội vụt đi sao?”

Lưu Tranh bị chửi không dám lên tiếng, Ngũ Duy đứng bên nói: “Không sai, triều đình hợp mưu với ta, há lại đùa dỡn? Theo quan sát của mạt tướng, sợ rằng binh mã Tuy Châu nan địch Dương gia tới”.

Hắn chắp tay nói: “Đại nhân, sau khi Tuy Châu tự Lý Phi Lộc chết đi, trong hai năm qua, lại chịu sự chèn ép của Lân Châu và Phủ Châu, tình hình càng không ổn, sĩ khí lòng quân sợ rằng đã sớm không chịu nổi rồi, mà hiện giờ Dương gia đông chinh tây phạt, là vô địch thủ của tây bắc, khi sĩ khí đỉnh cao, binh Tuy Châu kia sợ rằng không thể ngăn được họ”.

Xích Trung nghe phân tích của Ngũ Duy, cách nghĩ của mình không mưu mà hợp, đổi giận thành vui nói: “Không tệ, nghĩ lại đúng thế thật. Ha ha, đại quân Chiết gia không thể có cách nào mà hồi viện, dựa vào một đường nhân mã Lân Châu thì làm được gì chứ? Chúng không đến thì thôi, đã đến rồi thì đừng có nghĩ ngày trở về, Quan Gia muốn thôn hạ Phủ Châu, há lại tha Lân Châu, đợi đại quân triều đình đến, chúng ta nổi trống, giết gọn Lân Châu”.

“Tướng quân anh minh…”

“Ha ha ha…”

***

Nhâm Khanh Thư tổ chức các gia tộc quyền thế, tư binh gia tướng của các quan viên muốn liên hợp đóng quân Doanh Bàn lĩnh, Thạch Chủy Dinh, phát tấn công lần nữa tới Bách Hoa Ổ, tranh thủ cứu vài người Chiết gia, tin này truyền đi, Lân Châu Dương gia đã phái viện quân.

Lúc này nơi đay, Nhâm Khanh Thư là Bảo Đức quân tiết độ sứ và huynh đệ kết giao của Chiết Ngự Huân, là một quan chức tối cao của Phủ Châu, nghe tin lập tức ngừng tấn công, hội kiến thống lĩnh viện quân Dương Diên Lãng.

Hai bên gặp nhau, Nhâm Khanh Thư liền nói: “Thiếu tướng quân, Phủ Châu ta khi gặp nguy cấp, Lân Châu phái viện quân, Nhâm Khanh Thư thực rất cảm động, giờ ta thay mặt lệnh tôn của nha ta cúi đầu cảm tạ Dương soái”.

Dương Diên Lãng vội hoàn lễ: “Nhâm đại nhân quá khách khí rồi, hai nhà ta ngươi vui buồn có nhau, nói gì tới cảm tạ chứ. Chỉ là…Lân Châu ta thấy dấy hỏa vội phái binh mã, tới giờ vẫn chưa biết Phủ Châu xảy ra chuyện gì”.

Nhâm Khanh Thư cười mếu máo nói: “Nói ra khó có thể tin được, Thảo Thành Xuyên phòng ngự sứ Xích Trung không hiểu lên cơn điên thế nào quay ra binh biến chiếm Bách Hoa Ổ, vừa mới khống chế nam thành, không chế hết toàn bộ Chiết gia”.

Dương Diên Lãng thất thanh nói: “Ôi sao thế được chứ? Hắn…lẽ nào nghĩ vậy mà đến dễ dàng đổi chủ Phủ Châu, từ nay về sau sao quản thúc được?”

Nhâm Khanh Thư méo mó: “Chính là vì không thể cho nên ta cũng luôn nghi ngờ, có lẽ…Chiết soái làm gì đó khiến Thảo Thành Xuyên hắn không hài lòng, muốn loại chức quan của hắn cho nên hắn mới bí quá hóa liều chăng? Giờ trên dưới Chiết gia đều bị hắn khống chế, nguyên nhân rốt cuộc do đâu, ta khó mà hiểu được”.

Dương Diên Lãng lắc đầu, bỗng hỏi: “Bên triều đình có động tĩnh gì không?”

Nhâm Khanh Thư nói: “Thiếu tướng quân nghi ngờ Xích Trung đã bị triều đình thu phục ư? Không giấu gì ngươi, sau khi ta được tin Xích Trung tập kích Bách Hoa Ổ, điều đầu tiên nghĩ tới cũng là khả năng này, giờ đã phái thám mã và các chỗ đóng quân liên lạc với nhau, đồng thời vì các cửa Chiết gia đều đã bị khống chế, Tùy Phong cũng vừa bắt được liên lạc với ta, giờ do ta tiếp nhận quản lý. Theo như những gì ta nắm được, hiện giờ triều đình không chút gì là kỳ lạ cả, chỉ có một lộ nhân mã của Xích Trung khoảng bốn năm nghìn người vội vã quay về Thảo Thành Xuyên, khiến người ta không hiểu gì”.

Dương Diên Lãng nghe nói vậy cũng không chịu được nói: “Toàn gia tộc Chiết soái đều đã bị rơi vào tay hắn, khó giải quyết đây, không hiểu mục đích của hắn là gì, không thể liệu trước được. Nhâm đại nhân, Diên Lãng có ý kiến thế này”.

“Thiếu tướng quân mau nói đi”.

“Binh mã của ngoại vi phủ huyện của Chiết gia không thể dễ dàng rút về thế được”.

Nhâm Khanh Thư vuốt cằm nói: “Ta cũng nghĩ vậy cho nên bắt được lên lạc với họ, tin tình báo tạm thời không báo cho Dương thái úy vội”.

Dương Diên Lãng nói: “Việc này can hệ trọng dại, hẳn là tình hình nắm được hãy báo với Dương thái úy, việc này chúng ta chỉ sợ không kham nổi”.

“Ta hiểu, việc này tất nhiên phải nói với Dương thái úy, đồng thời có cái may trong ngàn cái rủi là, vì Chiết nhị thái gia đại thọ, trên dưới Chiết gia đều về Phủ Châu, kết quả bị Xích Trung tóm gọn, nhưng ngũ công tử của chúng ta lại không xuất hiện, ta nghĩ…sau khi được itn Phủ Châu xảy ra chuyện, nàng sẽ hiện thân thôi”.

Nhâm Khanh Thư tuy lo lắng song vẫn cố cười nói: “Giờ Dương thái úy ở tây vực, dù có biết tin cũng không kịp về, giờ quân Chiết gia chỉ có thể nhờ vào ngũ công tử xuất hiện chủ trì đại cục thôi”.

Dương Diên Lãng gật đầu nói: “Thứ ba tạm thời ngừng tấn công Bách Hoa Ổ, thử đi gặp Xích Trung một phen xem sao, hiểu nguyên nhân tại sao hắn nhốt Chiết soái là do ân oán cá nhân thấy lợi tối mắt, cố gắng bảo vệ lấy toàn gia Chiết soái, nghĩ cách cứu lấy bọn họ ra”.

Nhâm Khanh Thư vui vẻ nói: “Thiếu tướng quân nói không sai rất giống ý ta, chúng ta làm vậy đi”.

****

Nhâm Khanh Thư nghe theo lời Dương Diên Lãng nói, vừa thông báo cho các quân trấn bên ngoài của Chiết gia cần phải giữ nghiêm không được động thủ, vừa dặn dò Tùy Phong vội lên đường nghe ngóng tin tức triều đình, đồng thời thông qua tình báo báo tình hình mới nhất của Phủ Châu cho Dương Hạo, rồi lại phải một tên tới Bách Hoa Ổ gặp Xích Trung.

Đương nhiên, xét về lý, Nhâm Khanh Thư không làm gì cũng phải tông báo tin mới nhất cho Đại đương gia Thôi Đại Lang, song, giờ hắn tuy là nhân vật tướng lĩnh của Chiết gia quân nhưng Chiết gia kinh doanh ở Phủ Châu hơn hai trăm năm nay, đại thụ bén rễ sâu, hình thành nên một đoàn thể lợi ích, Nhâm Khanh Thư giờ tuy là người dẫn đầu của người ta, cũng không thể có chuyên quyền độc đoán được, vừa dựa vào chủ trương của Thừa Tự đường đi làm việc, giờ chưa có chỉ thị của Thôi Đại Lang thì hắn cũng không có thân phận chủ trì đại cục.

Nhâm Khanh Thư phái quan viên tới Bách Hoa Ổ, nhưng chưa vào cửa đã bị đuổi ra, Xích Trung không chấp nhận tiếp kiến.

Xích Trung đương nhiên là từ chối rồi, trên dưới Chiết gia đã bị hắn thâu tóm giao cho Vương Kế Ân rồi, là kẻ phản bội, nhưng vẫn có ba phần thiên lương, không còn mặt mũi nào gặp cố nhân, tình hình căng thẳng, hắn còn cần gì đàm phán với đám quan Chiết gia nữa.

Nhâm Khanh Thư được tin báo về, họp các quan lại Phủ Châu lại, Dương Diên Lãng và Dương Diên Phố vừa chạy đến cũng bị từ chối, kết quả thảo luận vẫn không nể nang gì, sẽ giao chiến với Bách Hoa Ổ.

Quân Dương gia không hề trở ngại, tức tốc xuất hiện ở phủ cốc, khiến Xích Trung sinh nghi, nhưng trong công phòng chiến tiếp theo, hắn phát hiện quân đội Nhâm Khanh Thư sử dụng chỉ có Doanh Bàn lĩnh, Thạch Chủy Dịch và do đội ngũ phủ cốc nam thành hào thân thế gia, quyền quý gia tướng, còn có nhân mã Lân Châu Dương Kế Nghiệp, quân đội vòng ngoài không lộ diện, lúc này mới yên tâm.

Với tình hình trước mắt cho thấy, binh mã Lân Châu xuất hiện ở đây không phải Lý Phi Thọ Tuy Châu bị lẫn, mà là quân đội của hắn không chịu nổi một kích, đại quân ngoại tuyến Phủ Châu không thấy hồi viện, có thể thấy Vương Kế Ân vẫn dựa vào điều động các quân để tấn công, tình hình lòng quân hỗn loạn rắn mất đầu, quân đội Phủ Châu không thể là đối thủ của binh mã triều đình được, hắn chỉ cần trấn thủ Bách Hoa Ổ, đợi tin chiến thắng của Vương Kế Ân.

Có thể thấy, Xích Trung lợi dụng địa thế hiểm yếu của Bách Hoa Ổ thủ mà không tấn, ở thế giằng co với binh mã Nhâm Khanh Thư.

Hôm nay, Tiêu Thần đã áp giải già trẻ trai gái của Chiết gia tới Thảo Thành Xuyên, Xích Trung dốc toàn bộ lực lượng, Thảo Thành Xuyên giờ là tòa thành trống, Tiêu Thần không thèm vào thành, đi vòng quanh thành, chạy về phía Tế Yêu Trại.

Tế Yêu Trại là nơi đóng quân của Ninh Hoa quân triều đình, dựa vào núi mà xây, núi này từ trên cao nhìn xuống, như một tiểu mỹ nhân, vì tòa núi đều nổi lên khác biệt với cái tên, Thảo Thành Xuyên Chiết gia ba chỗ tiếp giáp cửa ải hiểm yếu, lần lượt là Nhũ Sơn Cố, Hồng Thần Lĩnh và Tế Yêu Trại. Tế Yêu Trại ở giữa, là yếu đạo ra vào Trung Nguyên.

Lúc này sơn tây đạo quan sát sứ Vương Kế Ân đã đi từ đại châu tới, đóng quân ở Tế Yêu Trại, tin Tiêu Thần vừa mới đến đại trại, Vương Kế Ân không chờ đợi vội ra nghênh đón, vừa thấy có đến hơn hai mươi chiếc xe, Vương Kế Ân vừa lo vừa mừng, vội hỏi: “Tiêu tướng quân, người Chiết gia tất cả đều ở đây sao?”

Tiêu Thần đắc ý cười nói: “Mạt tướng may không làm nhục mệnh Chiết gia ngoài Chiết Tử Du thích cải trang thành nam nhi ra, trên dưới Chiết gia đều có ở đây không thiếu một ai ạ”.

Vương Kế Ân cười ha ha, vỗ vào vai Tiêu Thần nói: “Tiêu tướng quân có công lớn rồi đấy, chỗ Quan Gia không thể thiếu được chỗ ngồi vững chắc”.

Tiêu Thần vội nói: “Còn cần đại nhân chỉ bảo nhiều ạ”.



Vương Kế Ân rất vui, vội hỏi tình hình Phủ Châu, rồi dặn dò: “Người đâu, đem tất cả xe chở tù Chiết gia này trói lại trước lều nghe lệnh”.

Vương Kế Ân trở vào trong lều lớn, ghì tay lên bàn, bên trái của bàn là chiếc Vương kỳ, bên phải là thẻ lệnh, vẻ mặt nghiêm nghị, uy phong lắm, hắn hơi nhướn mày, nghiêm nghị quát: “Người đâu, cho mời…Bảo Đức tiết độ sứ Chiết Ngự Huân Chiết đại tướng quân”.

Không lâu sau, hai tiểu tốt dẫn Chiết Ngự Huân bị trói vào trong lều lớn, Vương Kế Ân vừa thấy, tức giận nói: “Buồn cười thật, Chiết đại tướng quân là mệnh quan triều đình, Quan Gia đối xử không tệ với hắn, sao ngươi dám gô cổ người ta lại thế hả? Mau mau mở trói, mời ngồi”.

Hai tiểu tốt vội vàng cởi trói cho Chiết Ngự Huân, rồi dọn chỗ lấy một ghế ra cho Chiết Ngự Huân ngồi, Chiết Ngự Huân cả chặng đường ngồi trên xe chở tù, có chút mệt mỏi, nhưng vừa thấy Vương Kế Ân, mắt hắn lóe tia lửa như muốn nuốt gọn Vương Kế Ân, hắn không thèm ngồi ghế, đứng đó tức giận quát: “Thì ra là thế, Xích Trung đã bị các người mua chuộc nên phản bổn soái”.

Vương Kế Ân vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Chiết tướng quân, ngài nói gì vậy, Vương Kế Ân nghe không hiểu?”

Chiết Ngự Huân hừ lạnh nói: “Vương đại nhân, Chiết mỗ gặp hạn, muốn chém giết gì là do ngươi, đại nhân cần gì phải làm ra vẻ như vậy?”

Vương Kế Ân cười méo mó, nhìn xung quanh nói: “Chiết tướng quân đang nói chuyện gì, các người có hiểu không?’

Thị vệ đứng hai bên đồng thanh khom người: “Tại hạ không rõ”.

Vương Kế Ân xua tay cười nói: “Ta thì lại hiểu đấy, Chiết tướng quân chắc là đang tức giận nên có chút hồ đồ”.

Vương Kế Ân cười dài trên ghế, phất mạnh ống tay chậm rãi nói: “Chiết tướng quân chớ tức giận vậy, mời ngồi”.

Hắn ngừng một lúc lại nói: “Dương Hạo lòng muông dạ thú, âm mưu phản Phủ Châu đã lâu. Sau khi hắn chiếm được Lân Châu trước, sẽ bắt đầu dọn đến địa bàn Phủ Châu, lần này, đích thân hắn dẫn quân tây chinh, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, toàn bộ chỗ Hà tây dường như đã bị nằm gọn trong tay hắn, duy chỉ có Phủ Châu..hắc hắc, hai châu lân phủ la fmoon hộ của Hoành Sơn, hắn đã được tây vực, có Trung Nguyên, lần này, há lại bỏ qua Chiết tướng quân?”

Bởi vậy, hắn cấu kết với Xích Trung, ban đêm đánh lén phủ cốc, Lân Châu Dương Kế Nghiệp cũng tiếp ứng đúng lúc, thừa dịp Chiết soái không chuẩn bị, cuối cùng đã đoạt được phủ cốc. Đáng tiếc thay, cẩn thận mấy cũng có sai sót, vào thời điểm nguy nan, lại thể hiện rõ. Phó tướng của Xích Trung Tiêu Thần tướng quân rất hiểu đại nghĩa, không làm bạn với kẻ trộm, thời điểm đó, Tiêu tướng quân cứu lấy gia tộc Chiết tướng quân, chạy tới Tế Yêu Trại, rồi qua chỗ bổn quan nhờ cứu viện, Chiết tướng quân, hạ quan nói có đúng không?”

Chiết Ngự Huân hơi sững sờ, cặp lông mày nhọn lên: “Ta hiểu rồi, hiểu rồi, hắc hắc, ha ha…”.

Chiết Ngự Huân ngửa mặt lên trời cười như điên: “Một kế hoạch hay một hòn đá ném hai con chim, làm kỹ nữ rồi lập đền thờ, vừa chiếm được Phủ Châu ta, lại còn lấy cớ để tấn công Dương Hạo. Kế hoạch quá hay, thực là hay, đáng cười cho Xích Trung, một lòng một dạ nghĩ mình được trèo lên chỗ cao nhất, không ngờ, hắn chỉ là một tay sai bị người ta lợi dụng, ha ha ha…”

Vương Kế Ân cười bồi theo hắn, đợi hắn cười xong, Vương Kế Ân mới khẽ nói: “Chiết soái, nói lời gì vậy, ngài xem xem, đây là tấu chương ngươi cầm bút viết, Dương Hạo cấu kết với Xích Trung, tấn công chiếm Phủ Châu, mưu đồ gây rối, Chiết đại tướng quân cử gia đầu hàng triều đình, mời triều đình xuất quân bình định, giấy trắng mực đen, viết rõ ràng ra đây này, người đâu, mang cho Chiết tướng quân xem, nếu như không có vấn đề gì, thì hãy chép lại một bản, ha ha, Chiết tướng quân, ngài yên tâm, Quan Gia…nhất định sẽ chủ trì công đạo”.

“Nhổ vào cái mặt ngươi”. Chiết Ngự Huân mắt như tóe lửa, khuôn mặt đỏ đậm đã thành đỏ tím: “Ngươi đánh được lắm, hắc hắc, phải mưu Phủ Châu ta, các người đã được rồi. Lấy quân phạt thần, xuất sư bất chính, dễ dàng cho ngươi chiếm rồi, bêu danh này, ngươi cũng phải nhận lấy, còn muốn Chiết mỗ vẽ đường cho hươu chạy phải không?”

Vương Kế Ân mặt trầm xuống, gằn giọng: “Chiết Ngự Huân. Bản tấu chương này nếu như không phải ngươi viết, ngươi nói xem triều đình không có cách nào chính danh ư? Hắc, thiên hạ rộng lớn, muốn tìm vài tên có nét bút giống ngươi nào có khó? Triều đình vị tất cần ngươi làm chứng, di thư của ngươi, có thêm phó tướng Xích Trung Tiêu Thần làm nhân chứng, như vậy đã đủ rồi”.

Nếu như Chiết gia ngươi đều chết ở phủ cốc, dựa vào di thư ngươi, triều đình có thể danh chính ngôn thuận dẫn binh chiếm lấy Phủ Châu, thảo phạt Dương Hạo. Để lại cái mạng ngươi làm nhân chứng, chẳng qua là thêu hoa trên gấm thôi, ngươi nói thiếu ngươi thì sẽ không thể lấy được lòng tin cả thiên hạ sao? Để lại cái mạng ngươi, ngoan ngoãn theo ý Quan Gia, về sau cụp đuôi lại nghe Quan Gia, Chiết gia ngươi cả nhà ít nhất có thể bảo đảm tính mạng, Chiết đại tướng quân ngươi còn có chức quan mà Quan Gia ban cho. Nhưng nếu như ngươi không nghe, Chiết gia không chừa một ai sống sót, chẳng lẽ ngươi không hiểu điều này?”

Râu tóc Chiết Ngự Huân bay bay, tức giận nói: “Ngươi nói gì?”

Vương Kế Ân thản nhiên nói: “Chiết tướng quân, ngươi thấy rõ ràng giờ Chiết gia ngươi đều nằm trong tay ta, sinh tử của họ, chẳng lẽ ngươi không nhận thức được”.

Vương Kế Ân nhìn ra ngoài lều, Chiết Ngự Huân quay đầu lại nhìn thấy già trẻ trai gái của Chiết gia bị ấn đè thành hai hàng, Chiết Ngự Huân xót xa chạy ra ngoài, thấy già trẻ Chiết gia phía sau họ đều có hai binh sĩ áp giải và một tên đao phủ cầm chiếc đao sáng loáng, Chiết Ngự Huân mặt bệch như tờ.

Vương Kế Ân đẫn đám thị vệ đi ra ngoài, thản nhiên cười nói: “Chiết tướng quân, nếu như Chiết gia có trăm mười người, lần này chết cả thể với nhau, ngươi nói xem, có tưởng tượng được không?”

Chiết Ngự Huân run run không nói được gì, Chiết gia căn cứ theo đại vị sẽ biết ai quan trọng, đi ra ngoài lều, người thứ nhất bị trói là Chiết nhị thái gia tóc trắng xóa, Chiết nhị thái gia đau đớn xong vẫn cố nói: “Ngự Huân, đều là vì lão gia này mới hại cả nhà Chiết gia…”

Chiết tam thái gia đứng bên cạnh tức giận quát: “Lão nhị, lúc này còn nói chuyện này làm gì, chẳng có gì đáng chê cười cả. Ngự Huân, Chiết gia ta thống trị Vân Trung hai trăm năm nay, uy phong cả hai trăm năm, vinh hoa phú quý, quyền địa vị đều được hưởng rồi, chỗ tốt của thiên hạ chúng ta cũng đã chiếm được, giờ tình cảnh này, cũng không có gì cả, Chiết gia ta cho dù chết cũng không chịu thua người”.

Vương Kế Ân quơ quơ ống tay, mỉm cười: “Chiết tướng quân, có thể nói những lời đó sao?”

Mặt Chiết Ngự Huân trắng bệch, con ngươi đỏ đậm như máu, răng nghiến chặt không nói câu gì, khóe môi Vương Kế Ân nở nụ cười, hắn chậm rãi giơ tay lên, rồi vung mạnh lên, cụp một tiếng, một đao phủ giơ cương đao lên, không chút do dự bổ xuống.

Người Chiết gia bị chặt đầu không kịp nói tiếng nào, chỉ thấy máu me lênh láng, đầu người rơi phịch xuống đất, Chiết Ngự Huân lập tức nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu rơi lệ.

Cụp, lại một tiếng nữa bổ xuóng, tên đao phủ giơ đao lên lấy đà…

Đầu người nhuốm máu rơi lăn lóc, vào tiếng cụp thứ sáu vang lên, Chiết Ngự Huân tan vỡ, người thân của hắn, Chiết Ngự Huân như bị vẩy nước, thảm thiết nói: “Dừng tay”.

Vương Kế Ân mỉm cười: “Vương soái đã hồi tâm chuyển ý rồi đấy ư?”

Chiết Ngự Huân lườm mắt nhìn quắc sang Vương Kế Ân, Lão ngưu thở hổn hển nói: “Được,…ta…ta viết…”

Vương Kế Ân đắc ý cười một tiếng, Dương Hạo nói: “Người đâu, đưa một chiếc bàn đến cho Chiết soái”.

Lúc ấy có đến mấy binh sĩ bê bàn ra, người mang bồ đoàn, người mang văn phòng tứ bảo, giấy tờ, Vương Kế Ân lấy một vật trong ống tay đưa cho một tên thị vệ, mở to ra trước mặt cho Chiết Ngự Huân, Chiết Ngự Huân cầm bút, múa bút thành văn.

Người của Chiết gia không biết Vương Kế Ân bắt hắn viết gì, Chiết nhị lão gia giận dữ: “Chết cũng được, Chiết Ngự Huân ơi, không được đồng ý với bọn chúng bất kỳ cái gì”.

Chiết lão tứ trừng mắt nhìn Tiêu Thần: “Phủ Châu đã rơi vào tay các người rồi, Chiết gia ta cũng đã thành tù nhân, các ngươi còn muốn gì nữa?”

Vương Kế Ân nhếch miệng cười nói: “Mấy vị lão nhân gia chớ giận, việc Chiết soái giờ làm chính là đang bảo vệ toàn bộ Chiết gia đấy”.

Chiết Ngự Huân nhe răng, múa bút, không đáp lời nào, vội vàng viết viết bản tấu, Chiết Ngự Huân nhấc bút, nhìn chằm chằm tấu biểu, bình tĩnh một lúc sau, rồi mới đề tên mình.

Thị vệ lập tức cầm lấy tấu biểu giao cho Vương Kế Ân, Vương Kế Ân mở tấu biểu ra, nhìn từ đầu tới cuối một lượt, nhướn mày cười nói: “Được, được được lắm, Quan Gia đợi lâu lắm rồi, ha ha, triều đình hơn mười vạn quân đều đợi tấu biểu này của Chiết đại tướng quân”.

Vương Kế Ân phất tay, lập tức có người cho vào trong ống, Vương Kế Ân trầm giọng quát: “Lấy khoái kỵ tám trăm dặm, cấp tốc tới Biện Lương”.

“Tuân lệnh!” Tên thị vệ đó chắp tay tiếp nhận, thối lui vài bước, rồi xoay người nhẩy lên chiến mã đã chuẩn bị sẵn, cầm cương ngựa giật mạnh, mấy chục thị vệ đuổi theo rời khỏi quân doanh.

Vương Kế Ân vui sướng, quay sang cười với Chiết Ngự Huân nói: “Chiết tướng quân àh, chờ một chút nhé, bổn quan phái người đem nhà ngươi tới kinh sư. Ha ha, Chiết soái là người thông minh, ngươi nên biết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời Quan Gia, thì…ngươi sống còn tốt hơn cả chết. Đợi Quan Gia nhận được thư của ngươi xong, thì cả nhà ngươi đều sẽ an toàn, Quan Gia sẽ ban thưởng cho ngươi nhà cửa hoa lệ, rồi chức quan công trạng…”

“Ha ha ha…” Chiết Ngự Huân phá lên cười, ngẩng mặt lên trời cười, Vương Kế Ân giật mình, chỉ sợ hắn đả thương người, vội thối lui lại vài bước, chỉ thấy hai chân Chiết Ngự Huân thẳng ra, lẩm bẩm: “Nhà cửa hoa lệ, chức quan công trạng…hắc hắc…ha ha…thế ta làm chức quan Chiết gia tổ thượng là hợp nhất, ta phải làm Chiết Lan Vương, ta muốn làm Chiết Lan Vương do Quan Gia ban chức, ha ha ha…”

Mẫy người Chiết gia thấy vậy kinh ngạc khôn cùng, đám người Chiết duy chính, Chiết duy tín lo lắng cho phụ thân, vội hét lên: “Cha, cha, người sao vậy?”

Tiêu Thần vừa lo vừa cười, kinh ngạc nói: “Vương đại nhân, hắn…làm sao vậy? Điên rồi phải không?”

Vương Kế Ân cũng ngạc nhiên, nghe Tiêu Thần nói vậy cười lạnh nói: “Đường đường là Chiết thị gia chủ, sóng gió còn chưa qua đã điên rồi ư?”

Hắn giảo hoạt liếc mắt cười đểu Chiết Ngự Huân: “Điên thì điên, nếu hắn muốn làm Tôn Tẫn, ta sẽ là Bàng Quyên, hắc hắc, kệ hắn, hắn điên kệ hắn điên”.

Chiết Ngự Huân cười to vài tiếng, bỗng than thở khóc lóc, điên cuồng hét: “Chiết Lan Vương, các ngươi nghe cho rõ đây, ta…Chiết Ngự Huân ta cần phải làm Chiết Lan Vương, Chiết Lan Vương…””

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook