Quyển 13 - Chương 15: Long nữ phong ba
Nguyệt Quan
20/03/2013
ình thường, Trương gia đã rất khó có ảnh hưởng với Quy Nghĩa quân Sa Châu, nhưng cái này không bao gồm thời kỳ đặc biệt. Ví như: Sa Châu thù trong giặc ngoài, lòng người bất ổn, Tào gia không thể mang đến sự hòa binh và hi vọng cho Sa Châu, ngược lại toàn mang đến sự hủy diệt và tử vong, quyền quý hào môn cần một người phát ngôn mới, người này phải có tư cách thay thế Tào gia lãnh đạo.
Quy Nghĩa quân giữ gìn hai châu Qua Sa, đương nhiên không cần nhắc đến đại nghĩa dân tộc gì cả, chỉ là nguyên nhân chính quyền Tào Thị giữ gìn bộ tộc quyền quý của mình, nhưng về mặt khách quan mà nói, bọn họ khởi đến khiến văn hóa Hán gia lương hỏa tương truyền, từ đầu đến cuối khiến người Hán ở Tây Vực bảo trì sức ảnh hưởng nhất định, cho nên bất đắc dĩ, Dương Hạo cũng không muốn xung đột vũ trang với Quy Nghĩa quân.
Trước tiên hắn lấy uy thế của quân đội trấn áp hai châu Qua Sa, lấy đại nghĩa chiếm được lòng dân. Là tín đồ của Phật giáo mảnh đất Sa Châu có vô số người sùng tín, cuối cùng lại cho họ rời khỏi huyết thống thuần khiết, hậu nhân trương nghĩa triều hình tượng sáng lạn khiến Trương gia vung tay lên chỉ thẳng vào Dương Hạo đại tướng quân mới là hy vọng của Sa Châu, tương lai của Sa Châu, sao mai phía đông Sa Châu…nếu như này đều hối tiếng không lay chuyển được thống trị của Tào Diên Cung, hai châu Qua Sa cũng sẽ không phải là giờ chết không sống, đến mức uất ức thế này.
Tiễn văn sĩ họ Trương, Dương Hạo trở về thư phòng, nhìn công văn chồng chất trước mặt, hắn khẽ nhíu mày rồi tiện tay cầm một cuốn mở ra xem.
Lộ Vô Ngấn sau khi đuổi tới, trọng trách trên vai Dương Hạo giảm đi rất nhiều. Lộ Vô Ngấn là đại nho của Tây Vực, trong môi trường khổ cực thu nạp đồ đệ truyền nghề, truyền giáo khiến Lộ Vô Ngấn trở thành một người rất thực tế và cũng là người rất hiểu biến năng, hắn không ngừng học, hơn nữa rất chịu khổ, tuyệt đối không có tật xấu của các học giả Trung Nguyên.
Dương Hạo sau khi có được Túc Châu, quân chính, kinh tế, về các phương diện đều xây dựng quy củ mới, còn cần phân công quan viên, muốn nhận được sự ủng hộ toàn bộ của các thế gia hào tộc Túc Châu thì không thể tránh là phải chọn vài người thông minh tài giỏi để dùng. Túc Châu long gia đã sụp đổ, các hào môn thế gia của Túc Châu cũng cần đặt mình lên trên cây đại thụ mới, vì mỗi ngày đều có rất nhiều thế gia hào tộc mang theo lễ vật châu báu tới trước cửa cúng tế cho hắn.
Dương Hạo không thể lạnh nhạt với những người này, mỗi ngày qua đi chuyện tiếp đón họ cũng chiếm khá nhiều thì giờ của hắn, sau khi Lộ Vô Ngấn đến, Dương Hạo coi như được giải thoát. Làm việc phải có hiệu quả, có hắn tiếp nhận việc này, Dương Hạo mới có thể bỏ thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.
Cánh cửa khẽ kẹt hai tiếng, Dương Hạo nói: “Vào đi”. Mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào công văn trên tay, cánh cửa khẽ mở, từ ngoài đi vào một thiếu nữ, tay bưng khay trà, dáng người thon gọn, bộ ngực căng tròn, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện dưới váy lụa.
Dương Hạo vẫn đang chuyên chú vào công văn, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ người con gái ấy, hắn ngẩng đầu lên, không khỏi kinh ngạc, đôi mắt xanh lam dịu dàng như làn thu thủy, tóc vàng vàng, Dương Hạo không khỏi ngẩn người: “Sao lại là cô nương?”
Thiếu nữ tóc bạch kim thản nhiên cười, đáp lễ: “Lão gia, mời dùng trà”.
Nói rồi hai đầu gối nhanh chóng bước thối lui ba bước, cung kính xoay người đem một chén trà nóng tới trước mặt hắn.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, ăn mặc đơn giản. Người Túc Châu phần lớn đều có huyết thống của hậu duệ phủ quân nhân đại đường An Tây, cho nên chiến pháp quân trận, quân áo, đều có di phong của Đại Đường, cách ăn mặc của con gái cũng không ngoại lệ, thiếu nữ tóc bạch kim mặc một bộ đồ màu lục, áo ngoài tay lỡ, váy màu vàng nhạt, cổ áo khoét chữ V lộ ra bộ ngực căng tròn mê người, áo mỏng manh, xuyên thấu, lộ di phong trang phục Đại Đường.
Nàng hơi cúi người, đôi gò bồng đảo như muốn nhảy ra khỏi áo, nó nặng trịch như muốn tung ra bay nhảy, một đôi gò bồng đảo căng tròn, run rẩy, khiến người nhìn hồn bay phách lạc.
Môi son màu cánh sen, phấn mịn mà, mỹ nhân thì dung nhan như vậy, chẳng qua…đối với a hoàn, rõ ràng là chưa lập gia đình, với thiếu nữ không rành tư vị thì bộ ngực đẫy đã thực có hơi quá to, song nghĩ đến huyết thống của nàng có một nửa là châu Âu, Dương Hạo bất giác rời ánh mắt khỏi bộ ngực nàng nhìn chăm chú khuôn mặt.
Ngũ quan thiếu nữ tóc bạch kim nhu hòa rất nhiều so với những người châu Âu khác, da thịt cũng không thô ráp hoặc có tàn nhang giống người châu Âu, mà khuôn mặt da dẻ trắng nõn non mềm, vài sợi tóc vàng còn lưu lại trên khuôn mặt, vì đứng gần, dường như hắn chỉ cần thổi một hơi sẽ thổi bay sợi tóc trên má nàng.
Dương Hạo lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng lên, lấy khoảng cách với nàng, thiếu nữ mắt lam nâu rõ ràng chú ý được cử động của hắn, hàng đặt chén trà xuống, liếc nhìn Dương Hạo một cái, đôi mi cong cong, mắt long lanh như muốn reo lên nói với hắn gì đó.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là Long Linh Nhi người của Túc Châu Long gia, hôm đó Long Hàn Giang giới thiệu tám mỹ nhân cho Dương Hạo trong đó cũng có nàng ấy. Đứng đầu là Long Linh Nhi, tu nói lúc đó nàng dùng tấm lụa mỏng che mặt nhưng đôi mắt quyến rũ ấy hắn nhìn là nhận ra, không lẫn vào đâu được, chắc chắn là không sai.
Dương Hạo khẽ nhíu mày nói: “Long cô nương, Long gia các người…không phải đi Hạ Châu rồi sao?”
Long Linh Nhi dịu dàng nói: “Vâng ạ, theo sự chỉ đạo của đại soái, cả tộc Long gia đã rời đi Hạ Châu rồi ạ, song…Long gia ở Túc Châu đã nhiều năm, trong gia đình còn có chút gia nghiệp, vội vã rời đi, có vài căn phòng chưa kịp bàn giao, cho nên…cha ta để lại hai cô nương ở đây để lo liệu…”
Dương Hạo tức giận cắt lời nàng: “Ý của ta là…cô nương ngươi sao lại xuất hiện ở đây, làm một thị tì bưng nước dâng trà thế này?”
Long Linh Nhi nói: “Long Linh Nhi là thị tì của thái úy, không ở đây thì còn đi đâu được nữa, không làm việc này thì còn làm việc gì nữa đây?”
Dương Hạo nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, thất thanh réo lên: “Cái gì, cái gì? Sao ta lại không biết là ai bảo các người ở lại đây?”
Long Linh Nhi nói: “Là tủy muội Linh Nhi cầu xin Lộ tri châu ân chuẩn mới có thể ở lại quý phủ hầu hạ thái úy ạ”.
“Tỷ muội các người?” Dương Hạo lại thất thanh kêu lên: “Nàng và…mấy vị cô nương Long Điệp Nhi cũng vẫn ở lại đây?”
Long Linh Nhi càng thêm dịu dàng, nhỏ giọng đáp: “Dạ vâng” ánh mắt lại lộ ý cười nói: “Người đàn ông xấu xa khẩu thị tâm phi, còn muốn giả thánh nhân bộ không gần nữ sắc, sao tự nhiên nhìn cái lại nhận ra người ta, còn nhớ rõ ràng tên của người ta nữa chứ?”
Lông mày Dương Hạo giật giật, hắn không ngờ người đồng ý cho tám vị nữ nhân Long gia ở lại làm thị tì cho mình chính là Long tiên sinh, hắn xấu hổ quá.
Dương Hạo thở dài nói: “Cô nương là người của Long gia, sao lại có thể làm việc bưng trà rót nước được, Long cô nương, các người mau chóng về Hạ Châu đi. Ở Hạ Châu ta sớm đã thu xếp ổn thỏa phủ đệ cho Long gia rồi, Long gia dưới quyền ta, nhất định sẽ nhận sự bảo hộ và tôn trọng, Dương mỗ đây nói một làm một, các cô cứ yên tâm đi”.
Long Linh Nhi cúi đầu nói: “Thái úy là bậc hán tử anh minh lỗi lạc, tiểu nữ và Long gia ai nấy đều yên tâm hết thảy. Chỉ là…gia phụ ban đầu không hiểu lễ, tính toán chống cự thiên binh thái úy tạo nhiều sát nghiệp, thái úy vẫn khoan hồng độ lượng, thái úy không truy cứu, gia phụ thực sự cảm thấy rất xấu hổ, hận rằng không thể đền đáp gì cho thái úy. Lúc này thái úy lo lắng chiến sự, bên người chẳng lẽ không ai chăm sóc ư? Các nam tử tay thô chân to, làm sao lo liệu được chuyện này, Linh Nhi cùng các tỷ muội tới hầu hạ thái úy, thực sự là xuất phát từ mong ước tận đáy lòng, chỉ muốn báo đáp thái úy…”
Dương Hạo hừ lạnh nói: “Ngươi cũng biết bổn soái lo lắng chiến sự cấp bách ư, thế mà còn tới nơi lãnh binh đánh giặc của ta? Kẻ làm tướng có bát hoạn: cự gián, sách bất tòng, thiện ác đồng, chuyên kỷ, tự ngã, tín sàm, tham tài, nội cố, cô nương tuy không phải quân nhân cũng là con gái của tướng môn, ý ội cố này, chắc cô nương cũng hiểu?”
Long Linh Nhi mặt hơi bệch ra, vài sợi tóc rơi xuống, nàng nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, ngập ngừng: “Tiểu nữ phong trần lậu chất, mạo muội tới đây làm thái úy khó chịu, sao dám mơ mộng phụng dưỡng thái úy, thực sự lần này chỉ muốn làm một nha đầu bưng trà cho thái úy, đó là cam tâm tình nguyện, còn tội lấy nhan sắc dụ dỗ thái úy, tiểu nữ không dám ạ”.
“Ta không cần người chăm sóc, tỷ muội cô nương…”
Long Linh Nhi khóc thút thít, nước mắt rơi lã chã xuống hai má: “Thái úy, tiểu nữ là nữ nhân của Long iga, chẳng bao lâu cũng là Vương nữ, nói ra, được ban cho thân phận tôn quý, sùng ái. Nhưng tai vạ đến, chúng ta với thân phận là nữ tử lại bị gia tộc đưa đến đưa đi, giống như hàng hóa vậy. Không sai, làm một thị tì, nếu như trước đây thực không tin nổi, nhưng giờ…với thể diện của các tỷ muội chúng tôi, thái úy nhẫn tâm xua đuổi sao?”
Dương Hạo cười mếu máo: “Người hầu hạ còn tính chuyện có ngày hào quang ư? Nói năng thực hồ đồ, bổn soái không hề có ý hại Long gia. Cô nương đứng trước mặt ta cũng không cần phải làm bộ cẩn thận như thế, thế này đi, ta sẽ bảo người đưa các cô nương đi Hạ Châu…”
Thái úy, người vẫn muốn ép tỷ muội chúng ta ư?”
Long Linh Nhi gào lên một tiếng, cúi rạp người xuống, ôm lấy đầu gối hắn, ngực đập thẳng vào mặt Dương Hạo khiến hắn suýt ngất.
Dương Hạo vội vàng nắm chặt tay vào tay vịn của ghế, kêu lên: “Cô nương làm cái gì vậy? Thực không ra thể thống gì cả, mau mau đứng dậy đi”.
Long Linh Nhi nào có nghe, vẫn ôm chặt lấy chân hắn khóc tu tu, đôi gò bồng đảo như muốn xé tung áo nhảy ra nó ép chặt vào đầu gối của Dương Hạo, nói: “Thái úy, ngài nói tủy muội ta thích bị người ta đưa qua đưa lại lắm sao? Chúng tôi khi ở lại đây hầu hạ thái úy, việc này phủ thái úy ai ai cũng hiểu, toàn thành Túc Châu chẳng ai không hiểu cả, nếu lần này thái úy đuổi tỷ muội chúng ta thì chẳng khác gì làm trò cười cho thành Túc Châu, còn có mặt mũi nào mà sống ở đời nữa chứ, thái úy chi bằng giết ta đi, cho một nhát đao thôi, hà tất lại dùng sự mềm dẻo để bức tử chúng ta chứ?”
“Cô…cô nương…cô nương nói bậy bạ cái gì vậy hả, bỏ tay ra, có chuyện gì, chúng ta cứ từ từ mà giải quyết”.
Dương Hạo chật vật luôn mồm bảo cô nương ấy buông tay ra, gọi to thị vệ bên ngoài: “Túc Châu tri châu Lộ Vô Ngấn cầu kiến đại nhân”.
Dương Hạo vùa nghe Lộ Vô Ngấn tới, với bộ dạng này nếu để cho hắn thấy thực là ô nhục, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch, đành liên thanh nói: “Cô nương mau mau đứng lên đi, buông tay ra, thế này còn thể thống gì nữa…cô nương…thôi thôi, ta xin cô, cô ở lại là được chứ gì”.
Long Linh Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: “Thái úy đồng ý rồi sao?”
Dương Hạo cười mếu máo nói: “Ừ, đồng ý, đồng ý rồi, bổn soái đồng ý nhận cô ở lại, cô nương mau mau buông tay ra đi”.
Long Linh Nhi vui vẻ đứng lên, ngực khẽ rung rung, nàng dịu dàng mang trà tới trước mặt Dương Hạo dịu dàng nói: “Đa tạ thái úy đã ban ơn cho chúng tôi, mời lão gia dùng trà”.
Đôi tay thon, thị tì có đôi tay đẹp thế này ư? Dương Hạo cười khổ: “Được rồi, được rồi, cô nương mau ra ngoài trước đi”.
Long Linh Nhi ngoan ngoãn đáp: “Nô tỳ tuân mệnh”.
Dương Hạo thầm lau mồ hôi lạnh, một phen hú hồn, lúc này mới cất giọng nói: “Cho mời Lộ đại nhân vào”.
Dương Hạo biết Long Vương hao tổn tâm cơ, mặt dày để lại vài nữ tử, tuyệt đối không phải có ý hại gì hắn. Nếu hắn có ý muốn hại, nhờ vào mấy cô nương này làm sao thay đổi được chủ ý của hắn. Nhưng, nữ nhân không thể cản trở sát tâm của Dương Hạo, lại có thể cải thiện tình cảnh của Long gia.
Mấy mỹ nhân của Long gia làm người hầu hạ của Dương Hạo, Dương Hạo không có ý đãi ngộ Long gia, còn sợ thuộc hạ của hắn nịnh nọt sao? Thực làm khó Long Vương, song…bởi vậy cũng có thể hiểu được rằng, con người Long vương nhờ có tổ tông mới trở thành bá vương một phương, bản thân hắn cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Dương Hạo vừa mới nghĩ đến đây, Lộ Vô Ngấn mang theo nụ cười như không cười bước đến…
Lộ Vô Ngấn vừa mới nhậm chức, trấn an quân dân, chỉnh đốn lại nề nếp, đảm nhiệm chức quan của Túc Châu, thi hành các hạng mục pháp lệnh mà Dương Hạo đã đặt ra, đang bộn bề túi bụi, bao nhiêu công việc cần hắn giải quyết, hắn là chỗ gắn kết tùy lúc với Dương Hạo, mỗi ngày hắn đến thư phòng Dương Hạo, Dương Hạo đều vội vàng mời vào, tự nhiên hôm nay lại chần chừ lâu chút, có một người con gái xinh đẹp đi từ trong ra, cơ thể nóng bỏng, Lộ Vô Ngấn dù sao cũng là đàn ông, hiểu lầm cũng đúng.
Hắn sống lâu ở Tây Vực, thích nghi với hoàn cảnh truyền đạo, thụ nghiệp giáo hóa, hắn không rập khuôn như đại nho khác ở Trung Nguyên, đối với chuyện anh hùng hào kiệt thì cần có sự thấu hiểu và khoan dung.
Dương Hạo rõ ràng biết hắn hiểu lầm, sự việc này cũng không giải thích được, cho nên mời hắn vào làm việc cũng không nói tới chuyện vừa phát sinh, chỉ cần thương lượng với hắn về phân chức quan, thi hành pháp lệnh công sự, đợi Lộ Vô Ngấn thỉnh Dương Hạo những vấn đề mà hắn chưa nắm được thì biết thái độ hắn, đang lúc định đứng lên cáo từ, Dương Hạo mới không kiềm chế được hỏi: “Lộ đại nhân, tám nữ nhân của Long gia, là ngươi để lại làm thị tỳ sao?”
Lộ Vô Ngấn cười tủm tỉm: “Không, không ạ, hạ quan vừa mới đến Túc Châu chưa được hai ngày, nào dám nghĩ tới chuyện này được ạ, đây là tướng quân Trương Phố đích thân mang tám Long nữ đến ạ, hạ quan vừa mới thu xếp xong chỗ ở cho họ, ha ha, tám long nữ xuất thân từ danh môn, cầm kỳ thi họa, đàn ca sáo nhị thơ phú, hiểu biết lại sâu rộng, có họ bên cạnh đại nhân không hài lòng sao?”
“Trương Phố?” mặt Dương Hạo méo mó: “Được lắm, hic…được lắm”.
Tiễn Lộ Vô Ngấn ra ngoài, Dương Hạo không về thư phòng, rảo bước nhanh tới chỗ Trương Phố. Khi Dương Hạo tấn tông Túc Châu, để Diễm Diễm thay mình ở tại ngoại thành Cam Châu, do Trương Phố chủ trì đại cục, sau khi lấy được Túc Châu về tay, tin Dương Hạo đã rời Cam Châu cũng bị mất tích.
Vào thời điểm này, các dân tộc Hồi Hất lục tục chạy về Cam Châu đều bị Trương Phố cho vào trong thành Cam Châu, đợi đến khi viện quân chạy tới Cam Châu, Trương Phố xây chiến hào, bụi gai, cự mã, tường vây ngoài thành Cam Châu. Cách đánh này, hậu chu thế tông Sài Vinh đã từng dùng, thời gian vây thành ước chừng một năm.
Có mạch đao và trọng giáp kỵ binh sẵn sàng chờ đón quân địch, sớm bị hai chi nhân mã dọa phá quân đội Cam Châu và chưa dám ra khỏi thành cản trở, Cam Châu khả hãn Dạ Lạc Hất đứng ở đầu thành nhìn không hiểu đầu đuôi ra sao, tuy nói Cam Châu có khá nhiều dân chăn nuôi, lương thực trong thành dự trữ có hạn, bỗng nhiên có nhiều viện quân dũng mãnh nhập vào đều phải tiêu hao đi nhiên liệu, nhưng nghỉ ngơi lâu dài ở Cam Châu, Hạ Châu chịu không nổi, hắn có bao nhiêu lương thảo có thể mang ra tiêu xài như vậy?
Xét thấy thế này, Dạ Lạc Hất án binh bất động, đồng thời quân Hạ Châu đánh tiêu hao chiến, đợi đến khi công sự ngoại thành Cam Châu hoàn tất xong xuôi, các đội binh bố trí xong hết, tin Túc Châu thuộc về tay đã truyền tới, Trương Phố phi ngựa như bay đến Túc Châu, nhậm chức An Tây quân tiết độ phó sứ.
Giờ tiết độ phó sứ phủ Trương Phố và Lộ Vô Ngấn tri phủ nha môn đều ở trong viện Long vương phủ tiền đình, không cần rời khỏi cửa phủ, Dương Hạo vội vàng chạy tới chỗ Trương Phố, chỉ thấy mặt mũi Trương Phố có ú ụ các loại công văn, đem người của hắn dấu đi.
Vừa thấy Dương Hạo đến, Trương Phố vui mừng ra mặt, vội chạy tới mời Dương Hạo ngồi nói: “Đại nhân đến vừa đúng lúc, ti chức đang định ra danh sách trợ cấp và thưởng phạt của Túc Châu, hơn nữa còn tiến hành chỉnh biên quân đội trước đây của Long Vương phủ, lần nữa nhậm quân sĩ cấp cao. Trợ cấp và thưởng phạt, quan hệ đến lòng quân; đối với việc chỉnh biên Long Vương quân Túc Châu, quan hệ đến thời gian đại soái từng bước hành động, đợi thêm ngày nữa thì sẽ hao lượng lớn lương thực, chỉ là tiếng quân thì vô số, mạt tướng không dám trì hoãn, vừa sửa sang lại mặt mày, đại nhân thì đã đến, ha ha, đại nhân ngồi đi, mời đại nhân xem xem, còn có gì không ổn không ạ”.
Dương Hạo thấy mặt mũi Trương Phố đỏ gay tia máu, cho thấy công vụ bận rộn thế nào, sợ rằng hắn thâu đêm suốt sáng làm việc, vào lúc này nếu như hỏi tội thì không hay, nên đành nuốt hận trong lòng. Mấy ngày nay, Trương Phố quả thực là quá mệt, hoạch định chiến lược, phân tích quân tình, tuần sát quân doanh, cho người nhậm sĩ quan cấp cao, chỉnh biên quân đội, mọi việc nặng nề đều đến tay, còn muốn cùng với Lộ Vô Ngấn dự họp Túc Châu danh lưu sĩ thân, mở tiệc chiêu đãi cho thế gia hào tộc, một mình làm mấy phần việc thực cũng là làm khó cho hắn.
Dương Hạo giờ đã bắt đầu có ý định tất cả giao cho cấp dưới làm, sau khi quân chính phân gia, Trương Phố và Lộ Vô Ngấn sẽ trở thành hai người lo Túc Châu văn võ, chỉ cần họ làm phần việc mình được giao, Dương Hạo sẽ nhẹ gánh nặng, sợ rằng họ sắp xếp không theo ý mình thì chết, Dương Hạo cũng không can thiệp sâu, mà đợi họ đi phát hiện điều gì không ổn để tu chỉnh.
Nếu như hắn trao quyền, không buông tay, thì cấp dưới của hắn sẽ trở nên ỷ lại, từ đầu đến cuối hắn cứ thế mà làm, họ không thể đứng lên được, huống hồ..hắn vị tất có thể bảo đảm ý kiến của mình mãi mãi là đúng đâu. Nhưng, đề cập đến việc sáng lập chính quyền, hắn muốn hoàn toàn không đếm xỉa đến là không thể nào, đặc biệt là quyền nhân sự đề cập và quyền tài sản sở hữu, có rất nhiều việc đều cần thủ lĩnh cao nhất về hai phương diện quân chính phối hợp và đưa ra quyết sách làm cái quyết định cuối cùng.
Dương Hạo loại bỏ chuyện tám Long nữ, nhận danh sách xem xét tỉ mỉ, chỗ nào có điểm không hiểu, thì hỏi lại Trương Phố nên giải quyết thế nào, người hỏi người đáp, họ nghiên cứu đến khi mặt trời lặn, người hầu đi châm đèn, họ mới ý thức được trời đã tối.
Dương Hạo đặt bút nói: “Được rồi, quan viên chủ yếu cứ chọn vậy đi, sau này chúng ta không cần phải ôm đồm lấy mọi việc nữa, những quan viên đó, cũng cần cho họ quyền tự chủ. Ồ, đúng rồi, Long gia bát nữ để ở hậu trạch ta làm thị tỳ, ta nghe Lộ đại nhân nói là Trương tướng quân đưa họ đi?”
Trương Phố nói: “Dạ vâng, tám Long nữ ấy một lòng muốn ở lại làm thị tỳ chăm sóc đại nhân để đền đáp công ơn của ngài, vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn, mạt tướng cũng chỉ là miễn cưỡng đồng ý thôi…ha ha, hay là Mục Vũ nhìn vậy không đành lòng, mạt tướng nói vài lời hay trước mặt các nàng, mạt tướng lúc này…hic…chẳng lẽ đây không phải ý của đại nhân sao?”
Quy Nghĩa quân giữ gìn hai châu Qua Sa, đương nhiên không cần nhắc đến đại nghĩa dân tộc gì cả, chỉ là nguyên nhân chính quyền Tào Thị giữ gìn bộ tộc quyền quý của mình, nhưng về mặt khách quan mà nói, bọn họ khởi đến khiến văn hóa Hán gia lương hỏa tương truyền, từ đầu đến cuối khiến người Hán ở Tây Vực bảo trì sức ảnh hưởng nhất định, cho nên bất đắc dĩ, Dương Hạo cũng không muốn xung đột vũ trang với Quy Nghĩa quân.
Trước tiên hắn lấy uy thế của quân đội trấn áp hai châu Qua Sa, lấy đại nghĩa chiếm được lòng dân. Là tín đồ của Phật giáo mảnh đất Sa Châu có vô số người sùng tín, cuối cùng lại cho họ rời khỏi huyết thống thuần khiết, hậu nhân trương nghĩa triều hình tượng sáng lạn khiến Trương gia vung tay lên chỉ thẳng vào Dương Hạo đại tướng quân mới là hy vọng của Sa Châu, tương lai của Sa Châu, sao mai phía đông Sa Châu…nếu như này đều hối tiếng không lay chuyển được thống trị của Tào Diên Cung, hai châu Qua Sa cũng sẽ không phải là giờ chết không sống, đến mức uất ức thế này.
Tiễn văn sĩ họ Trương, Dương Hạo trở về thư phòng, nhìn công văn chồng chất trước mặt, hắn khẽ nhíu mày rồi tiện tay cầm một cuốn mở ra xem.
Lộ Vô Ngấn sau khi đuổi tới, trọng trách trên vai Dương Hạo giảm đi rất nhiều. Lộ Vô Ngấn là đại nho của Tây Vực, trong môi trường khổ cực thu nạp đồ đệ truyền nghề, truyền giáo khiến Lộ Vô Ngấn trở thành một người rất thực tế và cũng là người rất hiểu biến năng, hắn không ngừng học, hơn nữa rất chịu khổ, tuyệt đối không có tật xấu của các học giả Trung Nguyên.
Dương Hạo sau khi có được Túc Châu, quân chính, kinh tế, về các phương diện đều xây dựng quy củ mới, còn cần phân công quan viên, muốn nhận được sự ủng hộ toàn bộ của các thế gia hào tộc Túc Châu thì không thể tránh là phải chọn vài người thông minh tài giỏi để dùng. Túc Châu long gia đã sụp đổ, các hào môn thế gia của Túc Châu cũng cần đặt mình lên trên cây đại thụ mới, vì mỗi ngày đều có rất nhiều thế gia hào tộc mang theo lễ vật châu báu tới trước cửa cúng tế cho hắn.
Dương Hạo không thể lạnh nhạt với những người này, mỗi ngày qua đi chuyện tiếp đón họ cũng chiếm khá nhiều thì giờ của hắn, sau khi Lộ Vô Ngấn đến, Dương Hạo coi như được giải thoát. Làm việc phải có hiệu quả, có hắn tiếp nhận việc này, Dương Hạo mới có thể bỏ thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.
Cánh cửa khẽ kẹt hai tiếng, Dương Hạo nói: “Vào đi”. Mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào công văn trên tay, cánh cửa khẽ mở, từ ngoài đi vào một thiếu nữ, tay bưng khay trà, dáng người thon gọn, bộ ngực căng tròn, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện dưới váy lụa.
Dương Hạo vẫn đang chuyên chú vào công văn, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ người con gái ấy, hắn ngẩng đầu lên, không khỏi kinh ngạc, đôi mắt xanh lam dịu dàng như làn thu thủy, tóc vàng vàng, Dương Hạo không khỏi ngẩn người: “Sao lại là cô nương?”
Thiếu nữ tóc bạch kim thản nhiên cười, đáp lễ: “Lão gia, mời dùng trà”.
Nói rồi hai đầu gối nhanh chóng bước thối lui ba bước, cung kính xoay người đem một chén trà nóng tới trước mặt hắn.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, ăn mặc đơn giản. Người Túc Châu phần lớn đều có huyết thống của hậu duệ phủ quân nhân đại đường An Tây, cho nên chiến pháp quân trận, quân áo, đều có di phong của Đại Đường, cách ăn mặc của con gái cũng không ngoại lệ, thiếu nữ tóc bạch kim mặc một bộ đồ màu lục, áo ngoài tay lỡ, váy màu vàng nhạt, cổ áo khoét chữ V lộ ra bộ ngực căng tròn mê người, áo mỏng manh, xuyên thấu, lộ di phong trang phục Đại Đường.
Nàng hơi cúi người, đôi gò bồng đảo như muốn nhảy ra khỏi áo, nó nặng trịch như muốn tung ra bay nhảy, một đôi gò bồng đảo căng tròn, run rẩy, khiến người nhìn hồn bay phách lạc.
Môi son màu cánh sen, phấn mịn mà, mỹ nhân thì dung nhan như vậy, chẳng qua…đối với a hoàn, rõ ràng là chưa lập gia đình, với thiếu nữ không rành tư vị thì bộ ngực đẫy đã thực có hơi quá to, song nghĩ đến huyết thống của nàng có một nửa là châu Âu, Dương Hạo bất giác rời ánh mắt khỏi bộ ngực nàng nhìn chăm chú khuôn mặt.
Ngũ quan thiếu nữ tóc bạch kim nhu hòa rất nhiều so với những người châu Âu khác, da thịt cũng không thô ráp hoặc có tàn nhang giống người châu Âu, mà khuôn mặt da dẻ trắng nõn non mềm, vài sợi tóc vàng còn lưu lại trên khuôn mặt, vì đứng gần, dường như hắn chỉ cần thổi một hơi sẽ thổi bay sợi tóc trên má nàng.
Dương Hạo lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng lên, lấy khoảng cách với nàng, thiếu nữ mắt lam nâu rõ ràng chú ý được cử động của hắn, hàng đặt chén trà xuống, liếc nhìn Dương Hạo một cái, đôi mi cong cong, mắt long lanh như muốn reo lên nói với hắn gì đó.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là Long Linh Nhi người của Túc Châu Long gia, hôm đó Long Hàn Giang giới thiệu tám mỹ nhân cho Dương Hạo trong đó cũng có nàng ấy. Đứng đầu là Long Linh Nhi, tu nói lúc đó nàng dùng tấm lụa mỏng che mặt nhưng đôi mắt quyến rũ ấy hắn nhìn là nhận ra, không lẫn vào đâu được, chắc chắn là không sai.
Dương Hạo khẽ nhíu mày nói: “Long cô nương, Long gia các người…không phải đi Hạ Châu rồi sao?”
Long Linh Nhi dịu dàng nói: “Vâng ạ, theo sự chỉ đạo của đại soái, cả tộc Long gia đã rời đi Hạ Châu rồi ạ, song…Long gia ở Túc Châu đã nhiều năm, trong gia đình còn có chút gia nghiệp, vội vã rời đi, có vài căn phòng chưa kịp bàn giao, cho nên…cha ta để lại hai cô nương ở đây để lo liệu…”
Dương Hạo tức giận cắt lời nàng: “Ý của ta là…cô nương ngươi sao lại xuất hiện ở đây, làm một thị tì bưng nước dâng trà thế này?”
Long Linh Nhi nói: “Long Linh Nhi là thị tì của thái úy, không ở đây thì còn đi đâu được nữa, không làm việc này thì còn làm việc gì nữa đây?”
Dương Hạo nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, thất thanh réo lên: “Cái gì, cái gì? Sao ta lại không biết là ai bảo các người ở lại đây?”
Long Linh Nhi nói: “Là tủy muội Linh Nhi cầu xin Lộ tri châu ân chuẩn mới có thể ở lại quý phủ hầu hạ thái úy ạ”.
“Tỷ muội các người?” Dương Hạo lại thất thanh kêu lên: “Nàng và…mấy vị cô nương Long Điệp Nhi cũng vẫn ở lại đây?”
Long Linh Nhi càng thêm dịu dàng, nhỏ giọng đáp: “Dạ vâng” ánh mắt lại lộ ý cười nói: “Người đàn ông xấu xa khẩu thị tâm phi, còn muốn giả thánh nhân bộ không gần nữ sắc, sao tự nhiên nhìn cái lại nhận ra người ta, còn nhớ rõ ràng tên của người ta nữa chứ?”
Lông mày Dương Hạo giật giật, hắn không ngờ người đồng ý cho tám vị nữ nhân Long gia ở lại làm thị tì cho mình chính là Long tiên sinh, hắn xấu hổ quá.
Dương Hạo thở dài nói: “Cô nương là người của Long gia, sao lại có thể làm việc bưng trà rót nước được, Long cô nương, các người mau chóng về Hạ Châu đi. Ở Hạ Châu ta sớm đã thu xếp ổn thỏa phủ đệ cho Long gia rồi, Long gia dưới quyền ta, nhất định sẽ nhận sự bảo hộ và tôn trọng, Dương mỗ đây nói một làm một, các cô cứ yên tâm đi”.
Long Linh Nhi cúi đầu nói: “Thái úy là bậc hán tử anh minh lỗi lạc, tiểu nữ và Long gia ai nấy đều yên tâm hết thảy. Chỉ là…gia phụ ban đầu không hiểu lễ, tính toán chống cự thiên binh thái úy tạo nhiều sát nghiệp, thái úy vẫn khoan hồng độ lượng, thái úy không truy cứu, gia phụ thực sự cảm thấy rất xấu hổ, hận rằng không thể đền đáp gì cho thái úy. Lúc này thái úy lo lắng chiến sự, bên người chẳng lẽ không ai chăm sóc ư? Các nam tử tay thô chân to, làm sao lo liệu được chuyện này, Linh Nhi cùng các tỷ muội tới hầu hạ thái úy, thực sự là xuất phát từ mong ước tận đáy lòng, chỉ muốn báo đáp thái úy…”
Dương Hạo hừ lạnh nói: “Ngươi cũng biết bổn soái lo lắng chiến sự cấp bách ư, thế mà còn tới nơi lãnh binh đánh giặc của ta? Kẻ làm tướng có bát hoạn: cự gián, sách bất tòng, thiện ác đồng, chuyên kỷ, tự ngã, tín sàm, tham tài, nội cố, cô nương tuy không phải quân nhân cũng là con gái của tướng môn, ý ội cố này, chắc cô nương cũng hiểu?”
Long Linh Nhi mặt hơi bệch ra, vài sợi tóc rơi xuống, nàng nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, ngập ngừng: “Tiểu nữ phong trần lậu chất, mạo muội tới đây làm thái úy khó chịu, sao dám mơ mộng phụng dưỡng thái úy, thực sự lần này chỉ muốn làm một nha đầu bưng trà cho thái úy, đó là cam tâm tình nguyện, còn tội lấy nhan sắc dụ dỗ thái úy, tiểu nữ không dám ạ”.
“Ta không cần người chăm sóc, tỷ muội cô nương…”
Long Linh Nhi khóc thút thít, nước mắt rơi lã chã xuống hai má: “Thái úy, tiểu nữ là nữ nhân của Long iga, chẳng bao lâu cũng là Vương nữ, nói ra, được ban cho thân phận tôn quý, sùng ái. Nhưng tai vạ đến, chúng ta với thân phận là nữ tử lại bị gia tộc đưa đến đưa đi, giống như hàng hóa vậy. Không sai, làm một thị tì, nếu như trước đây thực không tin nổi, nhưng giờ…với thể diện của các tỷ muội chúng tôi, thái úy nhẫn tâm xua đuổi sao?”
Dương Hạo cười mếu máo: “Người hầu hạ còn tính chuyện có ngày hào quang ư? Nói năng thực hồ đồ, bổn soái không hề có ý hại Long gia. Cô nương đứng trước mặt ta cũng không cần phải làm bộ cẩn thận như thế, thế này đi, ta sẽ bảo người đưa các cô nương đi Hạ Châu…”
Thái úy, người vẫn muốn ép tỷ muội chúng ta ư?”
Long Linh Nhi gào lên một tiếng, cúi rạp người xuống, ôm lấy đầu gối hắn, ngực đập thẳng vào mặt Dương Hạo khiến hắn suýt ngất.
Dương Hạo vội vàng nắm chặt tay vào tay vịn của ghế, kêu lên: “Cô nương làm cái gì vậy? Thực không ra thể thống gì cả, mau mau đứng dậy đi”.
Long Linh Nhi nào có nghe, vẫn ôm chặt lấy chân hắn khóc tu tu, đôi gò bồng đảo như muốn xé tung áo nhảy ra nó ép chặt vào đầu gối của Dương Hạo, nói: “Thái úy, ngài nói tủy muội ta thích bị người ta đưa qua đưa lại lắm sao? Chúng tôi khi ở lại đây hầu hạ thái úy, việc này phủ thái úy ai ai cũng hiểu, toàn thành Túc Châu chẳng ai không hiểu cả, nếu lần này thái úy đuổi tỷ muội chúng ta thì chẳng khác gì làm trò cười cho thành Túc Châu, còn có mặt mũi nào mà sống ở đời nữa chứ, thái úy chi bằng giết ta đi, cho một nhát đao thôi, hà tất lại dùng sự mềm dẻo để bức tử chúng ta chứ?”
“Cô…cô nương…cô nương nói bậy bạ cái gì vậy hả, bỏ tay ra, có chuyện gì, chúng ta cứ từ từ mà giải quyết”.
Dương Hạo chật vật luôn mồm bảo cô nương ấy buông tay ra, gọi to thị vệ bên ngoài: “Túc Châu tri châu Lộ Vô Ngấn cầu kiến đại nhân”.
Dương Hạo vùa nghe Lộ Vô Ngấn tới, với bộ dạng này nếu để cho hắn thấy thực là ô nhục, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch, đành liên thanh nói: “Cô nương mau mau đứng lên đi, buông tay ra, thế này còn thể thống gì nữa…cô nương…thôi thôi, ta xin cô, cô ở lại là được chứ gì”.
Long Linh Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: “Thái úy đồng ý rồi sao?”
Dương Hạo cười mếu máo nói: “Ừ, đồng ý, đồng ý rồi, bổn soái đồng ý nhận cô ở lại, cô nương mau mau buông tay ra đi”.
Long Linh Nhi vui vẻ đứng lên, ngực khẽ rung rung, nàng dịu dàng mang trà tới trước mặt Dương Hạo dịu dàng nói: “Đa tạ thái úy đã ban ơn cho chúng tôi, mời lão gia dùng trà”.
Đôi tay thon, thị tì có đôi tay đẹp thế này ư? Dương Hạo cười khổ: “Được rồi, được rồi, cô nương mau ra ngoài trước đi”.
Long Linh Nhi ngoan ngoãn đáp: “Nô tỳ tuân mệnh”.
Dương Hạo thầm lau mồ hôi lạnh, một phen hú hồn, lúc này mới cất giọng nói: “Cho mời Lộ đại nhân vào”.
Dương Hạo biết Long Vương hao tổn tâm cơ, mặt dày để lại vài nữ tử, tuyệt đối không phải có ý hại gì hắn. Nếu hắn có ý muốn hại, nhờ vào mấy cô nương này làm sao thay đổi được chủ ý của hắn. Nhưng, nữ nhân không thể cản trở sát tâm của Dương Hạo, lại có thể cải thiện tình cảnh của Long gia.
Mấy mỹ nhân của Long gia làm người hầu hạ của Dương Hạo, Dương Hạo không có ý đãi ngộ Long gia, còn sợ thuộc hạ của hắn nịnh nọt sao? Thực làm khó Long Vương, song…bởi vậy cũng có thể hiểu được rằng, con người Long vương nhờ có tổ tông mới trở thành bá vương một phương, bản thân hắn cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Dương Hạo vừa mới nghĩ đến đây, Lộ Vô Ngấn mang theo nụ cười như không cười bước đến…
Lộ Vô Ngấn vừa mới nhậm chức, trấn an quân dân, chỉnh đốn lại nề nếp, đảm nhiệm chức quan của Túc Châu, thi hành các hạng mục pháp lệnh mà Dương Hạo đã đặt ra, đang bộn bề túi bụi, bao nhiêu công việc cần hắn giải quyết, hắn là chỗ gắn kết tùy lúc với Dương Hạo, mỗi ngày hắn đến thư phòng Dương Hạo, Dương Hạo đều vội vàng mời vào, tự nhiên hôm nay lại chần chừ lâu chút, có một người con gái xinh đẹp đi từ trong ra, cơ thể nóng bỏng, Lộ Vô Ngấn dù sao cũng là đàn ông, hiểu lầm cũng đúng.
Hắn sống lâu ở Tây Vực, thích nghi với hoàn cảnh truyền đạo, thụ nghiệp giáo hóa, hắn không rập khuôn như đại nho khác ở Trung Nguyên, đối với chuyện anh hùng hào kiệt thì cần có sự thấu hiểu và khoan dung.
Dương Hạo rõ ràng biết hắn hiểu lầm, sự việc này cũng không giải thích được, cho nên mời hắn vào làm việc cũng không nói tới chuyện vừa phát sinh, chỉ cần thương lượng với hắn về phân chức quan, thi hành pháp lệnh công sự, đợi Lộ Vô Ngấn thỉnh Dương Hạo những vấn đề mà hắn chưa nắm được thì biết thái độ hắn, đang lúc định đứng lên cáo từ, Dương Hạo mới không kiềm chế được hỏi: “Lộ đại nhân, tám nữ nhân của Long gia, là ngươi để lại làm thị tỳ sao?”
Lộ Vô Ngấn cười tủm tỉm: “Không, không ạ, hạ quan vừa mới đến Túc Châu chưa được hai ngày, nào dám nghĩ tới chuyện này được ạ, đây là tướng quân Trương Phố đích thân mang tám Long nữ đến ạ, hạ quan vừa mới thu xếp xong chỗ ở cho họ, ha ha, tám long nữ xuất thân từ danh môn, cầm kỳ thi họa, đàn ca sáo nhị thơ phú, hiểu biết lại sâu rộng, có họ bên cạnh đại nhân không hài lòng sao?”
“Trương Phố?” mặt Dương Hạo méo mó: “Được lắm, hic…được lắm”.
Tiễn Lộ Vô Ngấn ra ngoài, Dương Hạo không về thư phòng, rảo bước nhanh tới chỗ Trương Phố. Khi Dương Hạo tấn tông Túc Châu, để Diễm Diễm thay mình ở tại ngoại thành Cam Châu, do Trương Phố chủ trì đại cục, sau khi lấy được Túc Châu về tay, tin Dương Hạo đã rời Cam Châu cũng bị mất tích.
Vào thời điểm này, các dân tộc Hồi Hất lục tục chạy về Cam Châu đều bị Trương Phố cho vào trong thành Cam Châu, đợi đến khi viện quân chạy tới Cam Châu, Trương Phố xây chiến hào, bụi gai, cự mã, tường vây ngoài thành Cam Châu. Cách đánh này, hậu chu thế tông Sài Vinh đã từng dùng, thời gian vây thành ước chừng một năm.
Có mạch đao và trọng giáp kỵ binh sẵn sàng chờ đón quân địch, sớm bị hai chi nhân mã dọa phá quân đội Cam Châu và chưa dám ra khỏi thành cản trở, Cam Châu khả hãn Dạ Lạc Hất đứng ở đầu thành nhìn không hiểu đầu đuôi ra sao, tuy nói Cam Châu có khá nhiều dân chăn nuôi, lương thực trong thành dự trữ có hạn, bỗng nhiên có nhiều viện quân dũng mãnh nhập vào đều phải tiêu hao đi nhiên liệu, nhưng nghỉ ngơi lâu dài ở Cam Châu, Hạ Châu chịu không nổi, hắn có bao nhiêu lương thảo có thể mang ra tiêu xài như vậy?
Xét thấy thế này, Dạ Lạc Hất án binh bất động, đồng thời quân Hạ Châu đánh tiêu hao chiến, đợi đến khi công sự ngoại thành Cam Châu hoàn tất xong xuôi, các đội binh bố trí xong hết, tin Túc Châu thuộc về tay đã truyền tới, Trương Phố phi ngựa như bay đến Túc Châu, nhậm chức An Tây quân tiết độ phó sứ.
Giờ tiết độ phó sứ phủ Trương Phố và Lộ Vô Ngấn tri phủ nha môn đều ở trong viện Long vương phủ tiền đình, không cần rời khỏi cửa phủ, Dương Hạo vội vàng chạy tới chỗ Trương Phố, chỉ thấy mặt mũi Trương Phố có ú ụ các loại công văn, đem người của hắn dấu đi.
Vừa thấy Dương Hạo đến, Trương Phố vui mừng ra mặt, vội chạy tới mời Dương Hạo ngồi nói: “Đại nhân đến vừa đúng lúc, ti chức đang định ra danh sách trợ cấp và thưởng phạt của Túc Châu, hơn nữa còn tiến hành chỉnh biên quân đội trước đây của Long Vương phủ, lần nữa nhậm quân sĩ cấp cao. Trợ cấp và thưởng phạt, quan hệ đến lòng quân; đối với việc chỉnh biên Long Vương quân Túc Châu, quan hệ đến thời gian đại soái từng bước hành động, đợi thêm ngày nữa thì sẽ hao lượng lớn lương thực, chỉ là tiếng quân thì vô số, mạt tướng không dám trì hoãn, vừa sửa sang lại mặt mày, đại nhân thì đã đến, ha ha, đại nhân ngồi đi, mời đại nhân xem xem, còn có gì không ổn không ạ”.
Dương Hạo thấy mặt mũi Trương Phố đỏ gay tia máu, cho thấy công vụ bận rộn thế nào, sợ rằng hắn thâu đêm suốt sáng làm việc, vào lúc này nếu như hỏi tội thì không hay, nên đành nuốt hận trong lòng. Mấy ngày nay, Trương Phố quả thực là quá mệt, hoạch định chiến lược, phân tích quân tình, tuần sát quân doanh, cho người nhậm sĩ quan cấp cao, chỉnh biên quân đội, mọi việc nặng nề đều đến tay, còn muốn cùng với Lộ Vô Ngấn dự họp Túc Châu danh lưu sĩ thân, mở tiệc chiêu đãi cho thế gia hào tộc, một mình làm mấy phần việc thực cũng là làm khó cho hắn.
Dương Hạo giờ đã bắt đầu có ý định tất cả giao cho cấp dưới làm, sau khi quân chính phân gia, Trương Phố và Lộ Vô Ngấn sẽ trở thành hai người lo Túc Châu văn võ, chỉ cần họ làm phần việc mình được giao, Dương Hạo sẽ nhẹ gánh nặng, sợ rằng họ sắp xếp không theo ý mình thì chết, Dương Hạo cũng không can thiệp sâu, mà đợi họ đi phát hiện điều gì không ổn để tu chỉnh.
Nếu như hắn trao quyền, không buông tay, thì cấp dưới của hắn sẽ trở nên ỷ lại, từ đầu đến cuối hắn cứ thế mà làm, họ không thể đứng lên được, huống hồ..hắn vị tất có thể bảo đảm ý kiến của mình mãi mãi là đúng đâu. Nhưng, đề cập đến việc sáng lập chính quyền, hắn muốn hoàn toàn không đếm xỉa đến là không thể nào, đặc biệt là quyền nhân sự đề cập và quyền tài sản sở hữu, có rất nhiều việc đều cần thủ lĩnh cao nhất về hai phương diện quân chính phối hợp và đưa ra quyết sách làm cái quyết định cuối cùng.
Dương Hạo loại bỏ chuyện tám Long nữ, nhận danh sách xem xét tỉ mỉ, chỗ nào có điểm không hiểu, thì hỏi lại Trương Phố nên giải quyết thế nào, người hỏi người đáp, họ nghiên cứu đến khi mặt trời lặn, người hầu đi châm đèn, họ mới ý thức được trời đã tối.
Dương Hạo đặt bút nói: “Được rồi, quan viên chủ yếu cứ chọn vậy đi, sau này chúng ta không cần phải ôm đồm lấy mọi việc nữa, những quan viên đó, cũng cần cho họ quyền tự chủ. Ồ, đúng rồi, Long gia bát nữ để ở hậu trạch ta làm thị tỳ, ta nghe Lộ đại nhân nói là Trương tướng quân đưa họ đi?”
Trương Phố nói: “Dạ vâng, tám Long nữ ấy một lòng muốn ở lại làm thị tỳ chăm sóc đại nhân để đền đáp công ơn của ngài, vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn, mạt tướng cũng chỉ là miễn cưỡng đồng ý thôi…ha ha, hay là Mục Vũ nhìn vậy không đành lòng, mạt tướng nói vài lời hay trước mặt các nàng, mạt tướng lúc này…hic…chẳng lẽ đây không phải ý của đại nhân sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.