Chương 42:
Khinh Vân Đạm
11/06/2023
Trong suy nghĩ đã sớm định ra kết quả rồi.
Quả nhiên, hoa linh không nhịn được nữa, bất đắc dĩ thỏa hiệp “ Thành giao.”
**
Sau khi thỏa thuận xong, an nhiên tâm tình rất tốt.
Đến bữa trưa, cô cấp cho ba người hoa linh mỗi người hai cái màn thầu, đồng thời dặn dò “ Ăn uống xong xuôi, các cô cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, ta sẽ chuẩn bị màn thầu và giao cho các cô trước bữa tối.”
Hoa linh cầm hai chiếc màn thầu trên tay nhìn ngơ ngác, hai cô gái còn lại thì không quan tâm đến gì khác, tập trung ăn màn thầu.
Nhìn xung quanh, hoa linh kinh ngạc phát hiện, dù già hay trẻ, nam hay nữ ai cũng đang ăn màn thầu. Cô không nhịn được tiến đến bên tống tiêu nghiêng người hỏi “ Màn thầu có thể chữa thương, các ngươi cứ thế đem ra làm thức ăn?”
“ Ăn màn thầu thì nhanh no bụng, đây là món chính của chúng ta.” tống tiêu ngây thơ đáp lại.
Hoa linh do dự hỏi tiếp “ Chẳng lẽ bộ lạc các ngươi toàn bộ đều là dị năng giả sao?”
“ Làm sao có khả năng!” bàn tay mập mạp của tống tiêu xua xua chối “ Ở kia không phải đều là người thường sao?”
Hoa linh há miệng, cổ họng như bị mắc kẹt, không nói được lời nào.
Dùng thực phẩm quý giá có công dụng đặc biệt phân phát cho người thường, từ xa xỉ là không đủ để miêu tả hành vi này.
Nhìn thử những người xung quanh đây, người già, trẻ em, phụ nữ đều là những người yếu ớt, dễ dàng bị người ta khi dễ.
Nhưng mà.... hoa linh nhìn xung quanh, sao ai cũng nở nụ cười trên môi, trông rất vui vẻ? Phải biết rằng, ở những bộ lạc khác mà cô từng đi qua, người già và trẻ em luôn mang vẻ mặt buồn bã, giống như bị gánh nặng cuộc sống làm cho suy sụp.
Khung cảnh của An bộ lạc đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô lâu nay.
Đang nói thì Vũ đi tới.
Cô trực tiếp ngồi bên cạnh hoa linh, lười biếng nói “ Thủ lĩnh đang bận làm bánh, sợ các cô cảm thấy vắng vẻ cô đơn nên bảo ta tới đây bầu bạn, tiếp đón các cô.’
Chỉ sợ rằng tiếp đón chỉ là cái cớ, giám sát mới là thật đi.
Hoa linh nhìn thấu nhưng không nói gì, cũng không để tâm chút nào. Kỳ thật, chỉ cần có thể thuận lợi thực hiện giao dịch, không có sử dụng vũ lực thì có thể coi là một lần giao dịch thành công rồi. Cô cũng không muốn tự tìm phiền toái. Thấy có người tới, tống tiêu tìm một cái cớ, biết điều chủ động rời đi.
Sau khi ăn hai cái màn thầu, hoa linh hỏi nhỏ “ Ở An bộ lạc, mọi người thực sự sống vui vẻ như vậy sao?”
Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, phun ra năm chữ “ Nơi này là tiên cảnh.”
“ Có phải hơi khoa trương không?” hoa linh không tin tưởng.
“ Không có người đàn ông nào dám xông vào lều khi không có lí do chính đáng, không có ai chủ động sinh sự, đánh nhau cướp đoạt đồ ăn, không có băng đảng nào bắt nạt số ít, phụ nữ và trẻ em, chỉ cần làm đúng nhiệm vụ được thủ lĩnh giao phó thì có cơm ăn no bụng, dù ốm đau , tai nạn cũng không lo chết đói. Đây không phải tiên cảnh thì là gì?” thanh âm của Vũ trầm thấp, mang theo vẻ kiên định.
Hoa linh không khỏi dung động. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô không nói chuyện nữa, đôi mắt nhìn xa xăm ngây ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
**
Mặt trời ngả về tây.
An nhiên bận rộn nửa ngày, đem số màn thầu đã thỏa thuận vào trong bồn gỗ, đổ đầy ba cái bồn gỗ rôi giao cho hoa linh “ Có muốn kiểm tra lại không?”
Hoa linh vẫn im lặng, ra hiệu cho hai người còn lại cùng nhau kiểm tra với cô.
Lúc này, An nhiên bỗng nghĩ đến một vấn đề, những người ở thời đại này đã từng học đếm số chưa? Có biết tới bảng cửu chương không? Có thể đếm tới một trăm không?
An nhiên đứng bên cạnh thăm dò, nghiêm túc quan sát, cô rất tò mò không biết hoa linh sẽ làm như thế nào.
Chỉ thấy trên trên tay hoa linh bỗng xuất hiện một cái gậy gỗ màu xám than, mỗi khi hai người kia dùng các ngón tay đêm ra mười cái màn thầu, hoa linh liền sẽ dùng gậy gỗ vẽ một ký hiệu trên mặt đất.
An nhiên nhìn nó vài lần, cảm thấy ký hiệu này giống như trên những lá bùa có chút ma quái, tương tự như những dòng chữ tiên tri ghi trên cốt văn.
Không biết hàn lập xuất hiện phía sau từ lúc nào, chủ động giải thích “ Hoa linh dùng văn tự để đếm.”
“ Cậu xem hiểu ?” An nhiên hỏi.
“ Ừ” đưa mắt nhìn thủ lĩnh, hàn lập nhẹ giọng an ủi “ Đừng buồn, có rất ít người hiểu được văn tự.”
“.....” An nhiên nghĩ thầm, cô là sinh viên tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc. Cô thành thạo bốn phép tính toán cộng trừ nhân chia. Cô có thể giải phương trình và làm toán cao cấp, sao lại phải buồn? Nói chữ tượng hình rất khó học, nhưng cô cũng thuộc hết các kí tự, ít nhất có thể nhận biết được nửa quyển từ điển.
Đếm một hồi lâu, hoa linh hướng an nhiên nói “ Số lượng không thành vấn đề.”
“ Cô muốn cắn thử mỗi cái màn thầu để đảm bảo ta không làm hàng giả không?” an nhiên đưa ra ý kiến một cách tùy tiện.
Nếu hoa linh thực sự làm theo lời cô nói, thì những bánh màn thầu này có chỗ trống sẽ chỉ có thể tự mình ăn, không tiện đem bán.
Kết quả giây tiếp theo, ba người hoa linh chọn ra ngẫu nhiên từ mỗi bồn gỗ một cái màn thầu, cắn một miếng. Sau đó ba người gom lại với nhau, nhỏ giọng bàn luận.
An nhiên nhướng mày, còn biết cách lấy mẫu để kiểm tra, khá là thông minh. Sau khi ba người thảo luận xong, hoa linh vung tay lên, đem màn thầu cùng bồn gỗ cất đi, vừa lòng nói “ Tôi đã kiểm tra, mọi thứ đều tốt.”
“ Hợp tác vui vẻ, đi thong thả, không tiễn.” An nhiên định đuổi ba người bọn họ rời đi.
Trước khi đi, hoa linh hỏi “ Những đồ ta nhìn trúng cô đều không coi trọng. Vậy cô có muốn cái gì không? Nếu ở bên ngoài gặp được, lần sau tới đây ta sẽ mang cho cô.”
Chủ ý này không tồi.
An nhiên sờ sờ cằm “ Nếu có thời gian, giúp ta thu thập thêm hạt giống, ta cảm thấy có hứng thú. Hơn nữa nếu có thể tìm được phương án xây dựng nhà gỗ, hoặc trực tiếp đưa người có thể xây dựng nhà gỗ đến, ta thực vui vẻ hoan nghênh. Còn về lương thực ta cần bột mì và lúa mạch.”
“ Được.” hoa linh nhìn an nhiên một cái, dứt khoát xoay người rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, hàn lập nhỏ giọng oán giận “ Ta không thích ánh mắt cô ta nhìn ta, đi càng sớm càng tốt.”
An nhiên bật cười, thật trẻ con. Nhưng không thể không nói, hàn lập thực sự làm cô yên tâm, hỉ nộ ái ố không che giấu gì cả.
**
“ Thủ lĩnh, chúng ta có không ít lương thực, sao lại chỉ đổi có hơn một trăm cái màn thầu? Đổi nhiều một chút không phải tốt hơn sao?” Một người thắc mắc hỏi.
Hoa linh cười nói “ Thực phẩm mới, trước tiên mua thử một ít xem bán được hay không. Dù sao có thể sản xuất bất cứ lúc nào, nếu bán tốt, chúng ta trở lại đó là được.”
“ Cho dù tốt đến đâu, cũng là một vụ buôn bán thua lỗ.” Một người khác bĩu môi, rất bất mãn “ Giá nhập quá cao, căn bản không có lợi nhuận.”
Ánh mắt hoa linh trở nên sắc bén “ Nếu bán màn thầu với công dụng trị thương, kiếm một phần lợi nhuận cũng không phải không thể.”
“ Thủ lĩnh, ý của người là?” cô gái bĩu môi đột nhiên sửng sốt.
“ Nham bộ lạc diện tích trồng trọt rất lớn, lúa mì mấy năm liên tục được mùa, lương thực không thiếu. Ắt sẽ có dị năng giả quan tâm đến thuốc cứu mạng.”
“ Trước đây ta để ý, mặc dù nham bộ lạc có rất nhiều thức ăn, nhưng những dị năng giả mỗi ngày tốn hơn một giờ để ăn, nhiều người đã sớm phiền chán rồi. Ta nghĩ sẽ có một số người giàu có sẵn sàng thử những đồ ăn tươi ngon tiện lợi.”
Hoa linh cười tổng kết nói “ Cho nên, thương vụ này nhất định không lỗ.”
“ Nhưng mà Nham bộ lạc cách đây rất xa. Cả đi cả về nhanh nhất cũng hơn một tháng đúng không?”
“ Có thể kiếm tiền còn sợ vất vả?” Hoa linh hỏi lại.
Người đặt câu hỏi nghẹn lời.
“ Đi thôi, tập hợp những người khác lại đi.” hoa linh đi trước dẫn đầu, nụ cười tươi xán lạn che giấu thành công ý nghĩ không muốn ai biết.
Nếu cô không bị các bộ lạc khác nhìn thấu, có lẽ, có lẽ cô sẽ lấy toàn bộ dũng khí thử cảm giác sống trong tiên cảnh là như thế nào.
Quả nhiên, hoa linh không nhịn được nữa, bất đắc dĩ thỏa hiệp “ Thành giao.”
**
Sau khi thỏa thuận xong, an nhiên tâm tình rất tốt.
Đến bữa trưa, cô cấp cho ba người hoa linh mỗi người hai cái màn thầu, đồng thời dặn dò “ Ăn uống xong xuôi, các cô cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, ta sẽ chuẩn bị màn thầu và giao cho các cô trước bữa tối.”
Hoa linh cầm hai chiếc màn thầu trên tay nhìn ngơ ngác, hai cô gái còn lại thì không quan tâm đến gì khác, tập trung ăn màn thầu.
Nhìn xung quanh, hoa linh kinh ngạc phát hiện, dù già hay trẻ, nam hay nữ ai cũng đang ăn màn thầu. Cô không nhịn được tiến đến bên tống tiêu nghiêng người hỏi “ Màn thầu có thể chữa thương, các ngươi cứ thế đem ra làm thức ăn?”
“ Ăn màn thầu thì nhanh no bụng, đây là món chính của chúng ta.” tống tiêu ngây thơ đáp lại.
Hoa linh do dự hỏi tiếp “ Chẳng lẽ bộ lạc các ngươi toàn bộ đều là dị năng giả sao?”
“ Làm sao có khả năng!” bàn tay mập mạp của tống tiêu xua xua chối “ Ở kia không phải đều là người thường sao?”
Hoa linh há miệng, cổ họng như bị mắc kẹt, không nói được lời nào.
Dùng thực phẩm quý giá có công dụng đặc biệt phân phát cho người thường, từ xa xỉ là không đủ để miêu tả hành vi này.
Nhìn thử những người xung quanh đây, người già, trẻ em, phụ nữ đều là những người yếu ớt, dễ dàng bị người ta khi dễ.
Nhưng mà.... hoa linh nhìn xung quanh, sao ai cũng nở nụ cười trên môi, trông rất vui vẻ? Phải biết rằng, ở những bộ lạc khác mà cô từng đi qua, người già và trẻ em luôn mang vẻ mặt buồn bã, giống như bị gánh nặng cuộc sống làm cho suy sụp.
Khung cảnh của An bộ lạc đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô lâu nay.
Đang nói thì Vũ đi tới.
Cô trực tiếp ngồi bên cạnh hoa linh, lười biếng nói “ Thủ lĩnh đang bận làm bánh, sợ các cô cảm thấy vắng vẻ cô đơn nên bảo ta tới đây bầu bạn, tiếp đón các cô.’
Chỉ sợ rằng tiếp đón chỉ là cái cớ, giám sát mới là thật đi.
Hoa linh nhìn thấu nhưng không nói gì, cũng không để tâm chút nào. Kỳ thật, chỉ cần có thể thuận lợi thực hiện giao dịch, không có sử dụng vũ lực thì có thể coi là một lần giao dịch thành công rồi. Cô cũng không muốn tự tìm phiền toái. Thấy có người tới, tống tiêu tìm một cái cớ, biết điều chủ động rời đi.
Sau khi ăn hai cái màn thầu, hoa linh hỏi nhỏ “ Ở An bộ lạc, mọi người thực sự sống vui vẻ như vậy sao?”
Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, phun ra năm chữ “ Nơi này là tiên cảnh.”
“ Có phải hơi khoa trương không?” hoa linh không tin tưởng.
“ Không có người đàn ông nào dám xông vào lều khi không có lí do chính đáng, không có ai chủ động sinh sự, đánh nhau cướp đoạt đồ ăn, không có băng đảng nào bắt nạt số ít, phụ nữ và trẻ em, chỉ cần làm đúng nhiệm vụ được thủ lĩnh giao phó thì có cơm ăn no bụng, dù ốm đau , tai nạn cũng không lo chết đói. Đây không phải tiên cảnh thì là gì?” thanh âm của Vũ trầm thấp, mang theo vẻ kiên định.
Hoa linh không khỏi dung động. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô không nói chuyện nữa, đôi mắt nhìn xa xăm ngây ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
**
Mặt trời ngả về tây.
An nhiên bận rộn nửa ngày, đem số màn thầu đã thỏa thuận vào trong bồn gỗ, đổ đầy ba cái bồn gỗ rôi giao cho hoa linh “ Có muốn kiểm tra lại không?”
Hoa linh vẫn im lặng, ra hiệu cho hai người còn lại cùng nhau kiểm tra với cô.
Lúc này, An nhiên bỗng nghĩ đến một vấn đề, những người ở thời đại này đã từng học đếm số chưa? Có biết tới bảng cửu chương không? Có thể đếm tới một trăm không?
An nhiên đứng bên cạnh thăm dò, nghiêm túc quan sát, cô rất tò mò không biết hoa linh sẽ làm như thế nào.
Chỉ thấy trên trên tay hoa linh bỗng xuất hiện một cái gậy gỗ màu xám than, mỗi khi hai người kia dùng các ngón tay đêm ra mười cái màn thầu, hoa linh liền sẽ dùng gậy gỗ vẽ một ký hiệu trên mặt đất.
An nhiên nhìn nó vài lần, cảm thấy ký hiệu này giống như trên những lá bùa có chút ma quái, tương tự như những dòng chữ tiên tri ghi trên cốt văn.
Không biết hàn lập xuất hiện phía sau từ lúc nào, chủ động giải thích “ Hoa linh dùng văn tự để đếm.”
“ Cậu xem hiểu ?” An nhiên hỏi.
“ Ừ” đưa mắt nhìn thủ lĩnh, hàn lập nhẹ giọng an ủi “ Đừng buồn, có rất ít người hiểu được văn tự.”
“.....” An nhiên nghĩ thầm, cô là sinh viên tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc. Cô thành thạo bốn phép tính toán cộng trừ nhân chia. Cô có thể giải phương trình và làm toán cao cấp, sao lại phải buồn? Nói chữ tượng hình rất khó học, nhưng cô cũng thuộc hết các kí tự, ít nhất có thể nhận biết được nửa quyển từ điển.
Đếm một hồi lâu, hoa linh hướng an nhiên nói “ Số lượng không thành vấn đề.”
“ Cô muốn cắn thử mỗi cái màn thầu để đảm bảo ta không làm hàng giả không?” an nhiên đưa ra ý kiến một cách tùy tiện.
Nếu hoa linh thực sự làm theo lời cô nói, thì những bánh màn thầu này có chỗ trống sẽ chỉ có thể tự mình ăn, không tiện đem bán.
Kết quả giây tiếp theo, ba người hoa linh chọn ra ngẫu nhiên từ mỗi bồn gỗ một cái màn thầu, cắn một miếng. Sau đó ba người gom lại với nhau, nhỏ giọng bàn luận.
An nhiên nhướng mày, còn biết cách lấy mẫu để kiểm tra, khá là thông minh. Sau khi ba người thảo luận xong, hoa linh vung tay lên, đem màn thầu cùng bồn gỗ cất đi, vừa lòng nói “ Tôi đã kiểm tra, mọi thứ đều tốt.”
“ Hợp tác vui vẻ, đi thong thả, không tiễn.” An nhiên định đuổi ba người bọn họ rời đi.
Trước khi đi, hoa linh hỏi “ Những đồ ta nhìn trúng cô đều không coi trọng. Vậy cô có muốn cái gì không? Nếu ở bên ngoài gặp được, lần sau tới đây ta sẽ mang cho cô.”
Chủ ý này không tồi.
An nhiên sờ sờ cằm “ Nếu có thời gian, giúp ta thu thập thêm hạt giống, ta cảm thấy có hứng thú. Hơn nữa nếu có thể tìm được phương án xây dựng nhà gỗ, hoặc trực tiếp đưa người có thể xây dựng nhà gỗ đến, ta thực vui vẻ hoan nghênh. Còn về lương thực ta cần bột mì và lúa mạch.”
“ Được.” hoa linh nhìn an nhiên một cái, dứt khoát xoay người rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, hàn lập nhỏ giọng oán giận “ Ta không thích ánh mắt cô ta nhìn ta, đi càng sớm càng tốt.”
An nhiên bật cười, thật trẻ con. Nhưng không thể không nói, hàn lập thực sự làm cô yên tâm, hỉ nộ ái ố không che giấu gì cả.
**
“ Thủ lĩnh, chúng ta có không ít lương thực, sao lại chỉ đổi có hơn một trăm cái màn thầu? Đổi nhiều một chút không phải tốt hơn sao?” Một người thắc mắc hỏi.
Hoa linh cười nói “ Thực phẩm mới, trước tiên mua thử một ít xem bán được hay không. Dù sao có thể sản xuất bất cứ lúc nào, nếu bán tốt, chúng ta trở lại đó là được.”
“ Cho dù tốt đến đâu, cũng là một vụ buôn bán thua lỗ.” Một người khác bĩu môi, rất bất mãn “ Giá nhập quá cao, căn bản không có lợi nhuận.”
Ánh mắt hoa linh trở nên sắc bén “ Nếu bán màn thầu với công dụng trị thương, kiếm một phần lợi nhuận cũng không phải không thể.”
“ Thủ lĩnh, ý của người là?” cô gái bĩu môi đột nhiên sửng sốt.
“ Nham bộ lạc diện tích trồng trọt rất lớn, lúa mì mấy năm liên tục được mùa, lương thực không thiếu. Ắt sẽ có dị năng giả quan tâm đến thuốc cứu mạng.”
“ Trước đây ta để ý, mặc dù nham bộ lạc có rất nhiều thức ăn, nhưng những dị năng giả mỗi ngày tốn hơn một giờ để ăn, nhiều người đã sớm phiền chán rồi. Ta nghĩ sẽ có một số người giàu có sẵn sàng thử những đồ ăn tươi ngon tiện lợi.”
Hoa linh cười tổng kết nói “ Cho nên, thương vụ này nhất định không lỗ.”
“ Nhưng mà Nham bộ lạc cách đây rất xa. Cả đi cả về nhanh nhất cũng hơn một tháng đúng không?”
“ Có thể kiếm tiền còn sợ vất vả?” Hoa linh hỏi lại.
Người đặt câu hỏi nghẹn lời.
“ Đi thôi, tập hợp những người khác lại đi.” hoa linh đi trước dẫn đầu, nụ cười tươi xán lạn che giấu thành công ý nghĩ không muốn ai biết.
Nếu cô không bị các bộ lạc khác nhìn thấu, có lẽ, có lẽ cô sẽ lấy toàn bộ dũng khí thử cảm giác sống trong tiên cảnh là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.