Chương 43:
Khinh Vân Đạm
11/05/2024
Vì khoai lang đã được trồng hết vào sân của An Nhiên, nên cứ khi nào rảnh rỗi thì cô lại chạy tới đây kiểm tra.
Nhưng không biết có phải là do cô bị ảo giác không, nhưng lứa khoai lang đầu tiên đã trồng được hơn nửa tháng vẫn không có chút thay đổi nào.
“ Không phải là sắp chết hết rồi chứ....” An Nhiên không tự tin, lẩm bẩm nói.
Lương đang làm cỏ, bật cười “ Làm sao có thể phát triển nhanh chóng như vậy được. Hầu hết các loại cây trồng phải chăm sóc trong một hai tháng mới thấy được sự thay đổi đáng kể.”
An Nhiên thở dài, trước kia cô cũng từng trồng cây xương rồng bà, hằng ngày chỉ cần tưới một chút nước là có thể sống. Nếu không phải cô biết khoai lang có sức sống lớn, cô tuyệt đối không dám thử toàn bộ như thế này.
“ Thủ lĩnh, Tố hằng ngày rất siêng năng! Đều giúp đỡ tưới nước, rải tro còn thường xuyên bắt sâu.”
Tố chạy bịch bịch tới trước mặt An Nhiên, dùng ngón tay đếm từng việc mình làm, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, một bộ dáng cầu khích lệ.
Lương lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng kéo con gái vào lòng “ Thủ lĩnh, Tố đang còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Có gì mạo phạm đến người, mong người bỏ qua đừng chấp nhặt.”
Lương trong lòng rất bất an, thủ lĩnh vẫn luôn là người hòa ái, nhưng vẫn là một dị năng giả cường đại! Thủ lĩnh tốt không có nghĩa là người bình thường có thể ở trước mặt nàng làm càn.
Nhưng mà An Nhiên cũng không có tức giận, mà ngồi xuống, mỉm cười hai tay xoa bóp khuôn mặt trắng nõn của Tố “ Tố rất ngoan ? Ta sao có thể tức giận được chứ.”
Tố chớp chớp mắt, vui vẻ nói “ Vì vụ mùa mới rất quan trọng đối với thủ lĩnh! Tố sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
“ Được, vậy ta giao cho em.” An Nhiên tùy ý lấy cái màn thầu đưa cho Tố “ Ta thưởng cho em.”
Tố hạnh phúc nhận màn thầu, vui vẻ cắn một miếng to.
Lương không kịp ngăn lại, ngốc tại chỗ, do dự nói “ Thủ lĩnh, như vậy không tốt lắm đâu? Vốn dĩ đây là trách nhiệm và bổn phận của chúng tôi, hàng ngày bộ lạc còn cấp cơm trưa cho chúng ta....’
“ Ta là thủ lĩnh, ta muốn thưởng ai thì thưởng, không có gì là không được. Nếu có người ghen tị, lời ra tiếng vào thì bảo hắn tới tìm ta.” An Nhiên nhàn nhạt nói. Cô là thủ lĩnh bộ lạc, mọi việc đương nhiên do cô quyết định, không cần cố kỵ ánh nhìn của người khác.
“ Đúng rồi, gà nuôi đến đâu rồi? Cũng được hơn một tháng rồi nhỉ?” An Nhiên đổi đề tài.
“ Vâng. Đã nở ra được chín con gà con, mỗi ngày ríu ra ríu rít tràn đầy sức sống. Đáng tiếc là mới đầu chưa có nhiều kinh nghiệm, có vài chú gà con nở ra nhưng không thể sống được. Nếu không hiện tại số lượng đã nhiều hơn rồi.” nhắc tới gà nhà mình Lương lập tức lộ ra vui mừng “ Đúng rồi, ta còn phát hiện, nếu sau khi gà mái đẻ trứng chúng ta giúp chúng ấp, thì sẽ nhanh nở ra gà con hơn.”
“ Tiếp xúc nhiều thì sẽ có nhiều kinh nghiệm.” An Nhiên lại hỏi “ Thức ăn cho gà có đủ không?”
“ Thủ lĩnh yên tâm, chúng ta xử lý được vấn đề thức ăn. Hằng ngày ta cùng Tố ăn cơm ở bộ lạc cấp phát, cho nên lương thực thu được có thể tiết kiệm để dành cho gà ăn. Thi thoảng Tố còn đi đào rau rừng, bắt sâu cho đám gà. Có rất nhiều nguồn thức ăn cho chúng.” Lương cười nói.
An Nhiên sờ sờ cái mũi. Mệt cho nàng còn muốn cấp lúa mạch cho Lương làm thức ăn cho gà. Nếu Lương tạm thời có thể lo được thì chuyện này để sau tính tiếp vậy. Dù sao thì không gian của chiếc nhẫn cũng rất lớn, mọi thứ cất vào đó cũng không bị hư hại.
**
“ Thủ lĩnh, không tốt rồi.” Thiện từ phía xa chạy tới, sắc mặt nghiêm trọng.
An Nhiên thầm nghĩ, không cần nói cô cũng biết. Mỗi lần Thiện tới tìm nàng có việc, đều không phải chuyện gì tốt đẹp. Nói cũng lạ, tiên đoán thì sẽ có những điều tốt và cả điều xấu, nhưng những lời tiên đoán của Thiện đều giống như miệng quạ vậy.
“ Có chuyện gì xảy ra vậy?” An Nhiên chấn định hỏi.
Thiện chạy đến trước mặt An Nhiên, thở hổn hển nói “ Thủ lĩnh, ta đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, giống như có chuyện xấu gì đó sắp xảy ra.”
“?!” An Nhiên mặt không cảm xúc. “ Lời tiên tri nói những gì?”
Thiện lắc đầu “ Tôi không thấy rõ được, chỉ là có một loại dự cảm bất an.”
“.....” An Nhiên cạn lời. Cô vốn tưởng rằng, sau vài lần trải nghiệm cô đã tìm ra quy luật của lời tiên tri- nội dung của lời tiên tri là hoàn toàn chính xác, nhưng độ chính xác chi tiết về cơ bản là không đáng kể.
Không ngờ tới là khi cô tràn đầy tự tin để giải mã lời tiên tri, thì nó còn không miêu tả chi tiết nữa mà chỉ là giác quan thứ sáu.
An Nhiên nghĩ, giống như khi cô chuẩn bị làm một bài thi phân tích tình huống, kết quả thì đáp án chỉ là một câu ngắn gọn đơn giản, cùng với đáp án 800 từ cô chuẩn bị không hề liên quan đến nhau. Cô không thể hiểu nổi Thiện chạy tới nói bất an, cô sao biết được là chuyện gì.
Thiện đứng bên lo lắng sốt ruột “ Người không biết, tiên đoán của ta chia ra thành vài tình huống.”
“ Thứ nhất là không có chuyện gì, nhưng ta lại cảm thấy có gì đó không đúng. Loại tình huống này thường là vấn đề nhỏ, không đáng ngại.”
“ Thứ hai là, tiên đoán có nội dung đầy đủ. Mặc dù vấn đề tương đối nghiêm trọng, nhưng vì có lời tiên đoán cụ thể, ta có thể dẫn dắt mọi người tránh xui tìm may.”
“ Thứ ba chính là trong lòng luôn cảm thấy khủng hoảng, bất an. Cảm giác có đại sự phát sinh, nhưng lại không biết rõ là chuyện gì.”
Suy nghĩ một lát, An Nhiên nghiêm túc hỏi “ Có thể là ông đã quá già, dị năng đã không còn chính xác, nên mới có cảm giác đó để nhắc nhở ông?”
Thiện không khỏi cười khổ “ Nếu như vậy thì lại tốt rồi. Ta đã già rồi, năng lực cũng không còn bao nhiêu. Nhưng thủ lĩnh, loại linh cảm này khi tôi còn trẻ đã từng xuất hiện. Không bao lâu sau thì bộ lạc ta sinh sống gặp một hồi tai họa, mọi người bỏ chạy tán loạn. Ta đã sống đến tuổi này rồi, đây là lần thứ hai có cảm giác hoảng sợ như vậy.”
Rất nghiêm trọng? An Nhiên nhướng mày “ Cảm giác hoảng sợ lần trước, sau mấy ngày thì xảy ra tai họa?”
“ Không tới năm ngày.” Vẻ mặt Thiện càng thêm u sầu.
“ Được, ta biết rồi.” An Nhiên xoay chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Không gian trong nhẫn còn có rất nhiều đồ ăn buff, đủ để ứng phó với rắc rối. Trong tay có thức ăn, trong lòng không hoảng hốt, cô đã từng nói như vậy.
Thiện đứng chờ ở bên cạnh, chờ mãi không thấy cô đưa ra mệnh lệnh, vì thế cẩn thận mà nói “ Thủ lĩnh?”
“ Sao ông còn ở đây? Không phải ta nói đã biết rồi sao? Mau đi đi.” An Nhiên phất tay đuổi người.
Thiện thiếu chút nữa hộc máu. Ông cứ nghĩ thủ lĩnh sẽ phân phó mọi việc chuẩn bị trước, không ngờ rằng chỉ vậy liền xong rồi.
“ Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Trong vòng năm ngày đúng không? Ta chờ nó tới.” An Nhiên nhún vai.
Nhưng không biết có phải là do cô bị ảo giác không, nhưng lứa khoai lang đầu tiên đã trồng được hơn nửa tháng vẫn không có chút thay đổi nào.
“ Không phải là sắp chết hết rồi chứ....” An Nhiên không tự tin, lẩm bẩm nói.
Lương đang làm cỏ, bật cười “ Làm sao có thể phát triển nhanh chóng như vậy được. Hầu hết các loại cây trồng phải chăm sóc trong một hai tháng mới thấy được sự thay đổi đáng kể.”
An Nhiên thở dài, trước kia cô cũng từng trồng cây xương rồng bà, hằng ngày chỉ cần tưới một chút nước là có thể sống. Nếu không phải cô biết khoai lang có sức sống lớn, cô tuyệt đối không dám thử toàn bộ như thế này.
“ Thủ lĩnh, Tố hằng ngày rất siêng năng! Đều giúp đỡ tưới nước, rải tro còn thường xuyên bắt sâu.”
Tố chạy bịch bịch tới trước mặt An Nhiên, dùng ngón tay đếm từng việc mình làm, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, một bộ dáng cầu khích lệ.
Lương lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng kéo con gái vào lòng “ Thủ lĩnh, Tố đang còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Có gì mạo phạm đến người, mong người bỏ qua đừng chấp nhặt.”
Lương trong lòng rất bất an, thủ lĩnh vẫn luôn là người hòa ái, nhưng vẫn là một dị năng giả cường đại! Thủ lĩnh tốt không có nghĩa là người bình thường có thể ở trước mặt nàng làm càn.
Nhưng mà An Nhiên cũng không có tức giận, mà ngồi xuống, mỉm cười hai tay xoa bóp khuôn mặt trắng nõn của Tố “ Tố rất ngoan ? Ta sao có thể tức giận được chứ.”
Tố chớp chớp mắt, vui vẻ nói “ Vì vụ mùa mới rất quan trọng đối với thủ lĩnh! Tố sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
“ Được, vậy ta giao cho em.” An Nhiên tùy ý lấy cái màn thầu đưa cho Tố “ Ta thưởng cho em.”
Tố hạnh phúc nhận màn thầu, vui vẻ cắn một miếng to.
Lương không kịp ngăn lại, ngốc tại chỗ, do dự nói “ Thủ lĩnh, như vậy không tốt lắm đâu? Vốn dĩ đây là trách nhiệm và bổn phận của chúng tôi, hàng ngày bộ lạc còn cấp cơm trưa cho chúng ta....’
“ Ta là thủ lĩnh, ta muốn thưởng ai thì thưởng, không có gì là không được. Nếu có người ghen tị, lời ra tiếng vào thì bảo hắn tới tìm ta.” An Nhiên nhàn nhạt nói. Cô là thủ lĩnh bộ lạc, mọi việc đương nhiên do cô quyết định, không cần cố kỵ ánh nhìn của người khác.
“ Đúng rồi, gà nuôi đến đâu rồi? Cũng được hơn một tháng rồi nhỉ?” An Nhiên đổi đề tài.
“ Vâng. Đã nở ra được chín con gà con, mỗi ngày ríu ra ríu rít tràn đầy sức sống. Đáng tiếc là mới đầu chưa có nhiều kinh nghiệm, có vài chú gà con nở ra nhưng không thể sống được. Nếu không hiện tại số lượng đã nhiều hơn rồi.” nhắc tới gà nhà mình Lương lập tức lộ ra vui mừng “ Đúng rồi, ta còn phát hiện, nếu sau khi gà mái đẻ trứng chúng ta giúp chúng ấp, thì sẽ nhanh nở ra gà con hơn.”
“ Tiếp xúc nhiều thì sẽ có nhiều kinh nghiệm.” An Nhiên lại hỏi “ Thức ăn cho gà có đủ không?”
“ Thủ lĩnh yên tâm, chúng ta xử lý được vấn đề thức ăn. Hằng ngày ta cùng Tố ăn cơm ở bộ lạc cấp phát, cho nên lương thực thu được có thể tiết kiệm để dành cho gà ăn. Thi thoảng Tố còn đi đào rau rừng, bắt sâu cho đám gà. Có rất nhiều nguồn thức ăn cho chúng.” Lương cười nói.
An Nhiên sờ sờ cái mũi. Mệt cho nàng còn muốn cấp lúa mạch cho Lương làm thức ăn cho gà. Nếu Lương tạm thời có thể lo được thì chuyện này để sau tính tiếp vậy. Dù sao thì không gian của chiếc nhẫn cũng rất lớn, mọi thứ cất vào đó cũng không bị hư hại.
**
“ Thủ lĩnh, không tốt rồi.” Thiện từ phía xa chạy tới, sắc mặt nghiêm trọng.
An Nhiên thầm nghĩ, không cần nói cô cũng biết. Mỗi lần Thiện tới tìm nàng có việc, đều không phải chuyện gì tốt đẹp. Nói cũng lạ, tiên đoán thì sẽ có những điều tốt và cả điều xấu, nhưng những lời tiên đoán của Thiện đều giống như miệng quạ vậy.
“ Có chuyện gì xảy ra vậy?” An Nhiên chấn định hỏi.
Thiện chạy đến trước mặt An Nhiên, thở hổn hển nói “ Thủ lĩnh, ta đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, giống như có chuyện xấu gì đó sắp xảy ra.”
“?!” An Nhiên mặt không cảm xúc. “ Lời tiên tri nói những gì?”
Thiện lắc đầu “ Tôi không thấy rõ được, chỉ là có một loại dự cảm bất an.”
“.....” An Nhiên cạn lời. Cô vốn tưởng rằng, sau vài lần trải nghiệm cô đã tìm ra quy luật của lời tiên tri- nội dung của lời tiên tri là hoàn toàn chính xác, nhưng độ chính xác chi tiết về cơ bản là không đáng kể.
Không ngờ tới là khi cô tràn đầy tự tin để giải mã lời tiên tri, thì nó còn không miêu tả chi tiết nữa mà chỉ là giác quan thứ sáu.
An Nhiên nghĩ, giống như khi cô chuẩn bị làm một bài thi phân tích tình huống, kết quả thì đáp án chỉ là một câu ngắn gọn đơn giản, cùng với đáp án 800 từ cô chuẩn bị không hề liên quan đến nhau. Cô không thể hiểu nổi Thiện chạy tới nói bất an, cô sao biết được là chuyện gì.
Thiện đứng bên lo lắng sốt ruột “ Người không biết, tiên đoán của ta chia ra thành vài tình huống.”
“ Thứ nhất là không có chuyện gì, nhưng ta lại cảm thấy có gì đó không đúng. Loại tình huống này thường là vấn đề nhỏ, không đáng ngại.”
“ Thứ hai là, tiên đoán có nội dung đầy đủ. Mặc dù vấn đề tương đối nghiêm trọng, nhưng vì có lời tiên đoán cụ thể, ta có thể dẫn dắt mọi người tránh xui tìm may.”
“ Thứ ba chính là trong lòng luôn cảm thấy khủng hoảng, bất an. Cảm giác có đại sự phát sinh, nhưng lại không biết rõ là chuyện gì.”
Suy nghĩ một lát, An Nhiên nghiêm túc hỏi “ Có thể là ông đã quá già, dị năng đã không còn chính xác, nên mới có cảm giác đó để nhắc nhở ông?”
Thiện không khỏi cười khổ “ Nếu như vậy thì lại tốt rồi. Ta đã già rồi, năng lực cũng không còn bao nhiêu. Nhưng thủ lĩnh, loại linh cảm này khi tôi còn trẻ đã từng xuất hiện. Không bao lâu sau thì bộ lạc ta sinh sống gặp một hồi tai họa, mọi người bỏ chạy tán loạn. Ta đã sống đến tuổi này rồi, đây là lần thứ hai có cảm giác hoảng sợ như vậy.”
Rất nghiêm trọng? An Nhiên nhướng mày “ Cảm giác hoảng sợ lần trước, sau mấy ngày thì xảy ra tai họa?”
“ Không tới năm ngày.” Vẻ mặt Thiện càng thêm u sầu.
“ Được, ta biết rồi.” An Nhiên xoay chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Không gian trong nhẫn còn có rất nhiều đồ ăn buff, đủ để ứng phó với rắc rối. Trong tay có thức ăn, trong lòng không hoảng hốt, cô đã từng nói như vậy.
Thiện đứng chờ ở bên cạnh, chờ mãi không thấy cô đưa ra mệnh lệnh, vì thế cẩn thận mà nói “ Thủ lĩnh?”
“ Sao ông còn ở đây? Không phải ta nói đã biết rồi sao? Mau đi đi.” An Nhiên phất tay đuổi người.
Thiện thiếu chút nữa hộc máu. Ông cứ nghĩ thủ lĩnh sẽ phân phó mọi việc chuẩn bị trước, không ngờ rằng chỉ vậy liền xong rồi.
“ Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Trong vòng năm ngày đúng không? Ta chờ nó tới.” An Nhiên nhún vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.