Chương 49:
Khinh Vân Đạm
11/05/2024
Vô ảnh đem chuyện thú triều do có người đứng sau thao túng, trưa mai người của các bộ lạc khác sẽ tới bàn biện pháp đối phó nói với thủ lĩnh.
An nhiên lập tức nhíu mày “ Ngươi bị ngốc sao? Sao lại đồng ý?”
Vô ảnh sửng sốt khi bị mắng, thật cẩn thận hỏi “ Ý của thủ lĩnh là, để bọn họ đi, chúng ta không quan tâm?”
“ Ta không có ý này.” an nhiên đỡ trán “ Ý của ta là , tại sao lại chọn bộ lạc chúng ta là nơi bàn biện pháp đối phó?”
“ Ngươi nghĩ xem, có người tới làm khách, dựa theo quy củ tiếp đón sẽ chiêu đãi họ một chút đồ ăn đúng không? Nếu như có bất đồng, bọn họ xảy ra xô xát không phải sẽ đem đồ vật của An bộ lạc phá hủy đi sao? Hơn nữa nếu có người có ý đồ gây rối, gây thương tổn cho thôn dân, ngươi sẽ chịu trách nhiệm này sao? Phải biết rằng đa số người trong bộ lạc đều là người thường!”
“ Nếu là ta thì mỗi bộ lạc cử ra hai ba người, cùng mọi người lựa chọn một chỗ để thảo luận. Người tiến vào bộ lạc chúng ta thì sợ có mai phục, chúng ta đón người lạ thì sợ họ không an toàn.”
“ Điều quan trọng nhất là, ngươi làm sao biết những lời của tên Tử Lâm kia là sự thật? Nếu bọn họ chính là người thả thú triều ra thì sao? Bởi vì thú triều công kích thất bại, cho nên tìm một cái cớ để tiến vào bộ lạc chờ cơ hội tiêu diệt.”
Thủ lĩnh cang nói, mồ hôi trên trán vô ảnh túa ra càng nhiều. Đến cuối cùng hắn cũng không nhịn được mở miệng “ Nếu không, giữa trưa ngày mai khi bọn họ tới, ta đem bọn họ đuổi ra ngoài?”
An nhiên đưa mắt liếc vô ảnh một cái, cười lạnh “ Hôm nay đã đáp ứng bọn họ, ngày mai đã lập tức đổi ý? Người nào hiểu được thì biết chúng ta không muốn dính vào sự việc phức tạp này, kẻ nào không hiểu thì lại cho rằng chúng ta đã phản bội bọn họ hợp tác với kẻ thù đối phó bọn họ.”
“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Vô ảnh không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nhìn thủ lĩnh.
An nhiên thở dài “ Nếu đã đáp ứng bọn họ, vậy thì cứ cắn răng mà làm thôi. Nhưng mà ngươi phải nhớ rõ, lần sau gặp loại sự việc này nói đối phương đứng chờ, mọi việc đều tìm ta đưa ra quyết định. Nếu còn tự ý quyết định, ngươi là người chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt vô ảnh nghiêm túc, hứa rằng “ Ta đã biết, tuyệt đối không bao giờ tái phạm nữa.” điều này không phải chỉ vì lời cảnh báo của thủ lĩnh, mà còn bởi vì ánh mắt sắc bén của tên ác bá nào đó bên cạnh giống như dao băng, khiến hắn ta cảm thấy không thoải mái.
“ Có người đứng sau thú triều, vài bộ lạc đã chịu công kích...” an nhiên lẩm bẩm tự nói, dần dần lâm vào trầm tư.
Hàn lập như một bức tượng, đứng yên lặng phía sau An nhiên, không chút lo lắng.
**
Giữa trưa ngày hôm sau, trước tiên an nhiên an bài mọi người dùng cơm. Sau đó cô tới gần cổng lớn bày bàn tiệc.
Không chỉ bày biện bàn ghế mà trên mỗi bàn còn có một cái chân heo nướng.
An nhiên suy nghĩ “ Mở tiệc ở cửa, bọn họ chắc sẽ ngại ngùng không hướng trong bộ lạc đi dạo lung tung đi ?”
Hàn lập nhìn chằm chằm chân heo nướng trên bàn, có chút bất mãn “ Cho bọn hắn nhiều thịt khô như vậy sao? Quá tiện nghi cho bọn họ.”
“ Không phải ta nướng.” an nhiên nhàn nhạt nói.
Hàn lập lập tức thoải mái, suy xét một lát lại giả bộ khó xử “ Thôi, dù sao cũng là đồ ăn có được từ thú triều, ta cũng không so đo.”
An nhiên chửi thầm, không phải đồ ăn buff liền chướng mắt, miệng người nào đó bị cô nuôi cho hư rồi.
Không bao lâu, khách nhân đã đến. an nhiên âm thầm quan sát, phát hiện có sáu người tới đây, hai người đứng cùng nhau thành các cặp, hiển nhiên không phải người cùng một bộ lạc. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là bên trong có một người mà cô biết.
Nguyên, dị năng hỏa hệ, có một đệ đệ cần hắn nuôi dưỡng và không tin vào lời tiên tri của Thiện, lúc này đang đứng sau lưng một ông già. Khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
An nhiên nhướng mày, chủ động đứng ra tự giới thiệu nói “ Ta là An Nhiên, là thủ lĩnh An bộ lạc. Các vị là?”
Tử lâm cười nói “ Ta giới thiệu một chút, ta là thủ lĩnh của Mộc bộ lạc Tử lâm, là người liên hệ mọi người tới để tạo liên minh các bộ lạc lần này.”
Tiếp theo, hắn chuyển hướng đến bên người lão già “ Vị này là Thương, thủ lĩnh của Thương bộ lạc.”
Không đợi tử lâm nói tiếp, hai người còn lại chủ động nói tiếp “ Hai chúng ta là anh em. Ta là anh gọi là Đông, đây là em ta tên Nam. Tên bộ lạc giống với tên của chúng ta.” hai người đều xấp xỉ ba mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, tướng mạo có vài phần giống nhau.
Sắc mặt tử lâm có chút khó chịu, hiển nhiên là không vui khi bị người khác cướp lời. Nhưng ngay sau đó, hắn liền thu lại tâm tình của mình, khuôn mặt lại mỉm cười vui vẻ.
“ Vào đi.” An nhiên đi ở phía trước dẫn đường, thầm nghĩ, mệt cho cô còn dọn sẵn sau bàn tiệc còn lo lắng sẽ không đủ, nhưng người tới đây so với tượng tượng của cô thì ít hơn nhiều.
An nhiên ngồi vào bàn chính, khẽ cười nói “ Ngồi tự nhiên đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Sau đó cô phân phó Vũ đem bàn ăn dư thừa cất bớt.
Vũ quan sát một hồi, sau đó gật đầu “ Vậy ta dọn bớt hai bàn.”
Hai bàn? Không phải ba bàn sao? An nhiên ngạc nhiên. Kết quả khi vừa quay đầu lại, cô không nhịn được mặt đầy hắc tuyến. Hai huynh đệ Đông, Nam trực tiếp tách ra chiếm hai bàn, tay cầm theo đùi heo đã sớm mở tiệc.
Vừa ăn họ vừa nói với nhau cảm nhận “ Chân heo nướng rất đậm đà, thật ngon miệng!” , “ Ôi, thịt này rắc muối à? Ngon quá!”
Tử lâm cùng thương thì lại an phận ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Còn kia giống như hai con quỷ đói đầu thai chứ không phải thủ lĩnh bộ lạc đâu? Cũng không sợ cô hạ độc lên đồ ăn!
An nhiên đau lòng “ Đúng vậy, hai bàn.”
An nhiên lập tức nhíu mày “ Ngươi bị ngốc sao? Sao lại đồng ý?”
Vô ảnh sửng sốt khi bị mắng, thật cẩn thận hỏi “ Ý của thủ lĩnh là, để bọn họ đi, chúng ta không quan tâm?”
“ Ta không có ý này.” an nhiên đỡ trán “ Ý của ta là , tại sao lại chọn bộ lạc chúng ta là nơi bàn biện pháp đối phó?”
“ Ngươi nghĩ xem, có người tới làm khách, dựa theo quy củ tiếp đón sẽ chiêu đãi họ một chút đồ ăn đúng không? Nếu như có bất đồng, bọn họ xảy ra xô xát không phải sẽ đem đồ vật của An bộ lạc phá hủy đi sao? Hơn nữa nếu có người có ý đồ gây rối, gây thương tổn cho thôn dân, ngươi sẽ chịu trách nhiệm này sao? Phải biết rằng đa số người trong bộ lạc đều là người thường!”
“ Nếu là ta thì mỗi bộ lạc cử ra hai ba người, cùng mọi người lựa chọn một chỗ để thảo luận. Người tiến vào bộ lạc chúng ta thì sợ có mai phục, chúng ta đón người lạ thì sợ họ không an toàn.”
“ Điều quan trọng nhất là, ngươi làm sao biết những lời của tên Tử Lâm kia là sự thật? Nếu bọn họ chính là người thả thú triều ra thì sao? Bởi vì thú triều công kích thất bại, cho nên tìm một cái cớ để tiến vào bộ lạc chờ cơ hội tiêu diệt.”
Thủ lĩnh cang nói, mồ hôi trên trán vô ảnh túa ra càng nhiều. Đến cuối cùng hắn cũng không nhịn được mở miệng “ Nếu không, giữa trưa ngày mai khi bọn họ tới, ta đem bọn họ đuổi ra ngoài?”
An nhiên đưa mắt liếc vô ảnh một cái, cười lạnh “ Hôm nay đã đáp ứng bọn họ, ngày mai đã lập tức đổi ý? Người nào hiểu được thì biết chúng ta không muốn dính vào sự việc phức tạp này, kẻ nào không hiểu thì lại cho rằng chúng ta đã phản bội bọn họ hợp tác với kẻ thù đối phó bọn họ.”
“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Vô ảnh không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nhìn thủ lĩnh.
An nhiên thở dài “ Nếu đã đáp ứng bọn họ, vậy thì cứ cắn răng mà làm thôi. Nhưng mà ngươi phải nhớ rõ, lần sau gặp loại sự việc này nói đối phương đứng chờ, mọi việc đều tìm ta đưa ra quyết định. Nếu còn tự ý quyết định, ngươi là người chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt vô ảnh nghiêm túc, hứa rằng “ Ta đã biết, tuyệt đối không bao giờ tái phạm nữa.” điều này không phải chỉ vì lời cảnh báo của thủ lĩnh, mà còn bởi vì ánh mắt sắc bén của tên ác bá nào đó bên cạnh giống như dao băng, khiến hắn ta cảm thấy không thoải mái.
“ Có người đứng sau thú triều, vài bộ lạc đã chịu công kích...” an nhiên lẩm bẩm tự nói, dần dần lâm vào trầm tư.
Hàn lập như một bức tượng, đứng yên lặng phía sau An nhiên, không chút lo lắng.
**
Giữa trưa ngày hôm sau, trước tiên an nhiên an bài mọi người dùng cơm. Sau đó cô tới gần cổng lớn bày bàn tiệc.
Không chỉ bày biện bàn ghế mà trên mỗi bàn còn có một cái chân heo nướng.
An nhiên suy nghĩ “ Mở tiệc ở cửa, bọn họ chắc sẽ ngại ngùng không hướng trong bộ lạc đi dạo lung tung đi ?”
Hàn lập nhìn chằm chằm chân heo nướng trên bàn, có chút bất mãn “ Cho bọn hắn nhiều thịt khô như vậy sao? Quá tiện nghi cho bọn họ.”
“ Không phải ta nướng.” an nhiên nhàn nhạt nói.
Hàn lập lập tức thoải mái, suy xét một lát lại giả bộ khó xử “ Thôi, dù sao cũng là đồ ăn có được từ thú triều, ta cũng không so đo.”
An nhiên chửi thầm, không phải đồ ăn buff liền chướng mắt, miệng người nào đó bị cô nuôi cho hư rồi.
Không bao lâu, khách nhân đã đến. an nhiên âm thầm quan sát, phát hiện có sáu người tới đây, hai người đứng cùng nhau thành các cặp, hiển nhiên không phải người cùng một bộ lạc. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là bên trong có một người mà cô biết.
Nguyên, dị năng hỏa hệ, có một đệ đệ cần hắn nuôi dưỡng và không tin vào lời tiên tri của Thiện, lúc này đang đứng sau lưng một ông già. Khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
An nhiên nhướng mày, chủ động đứng ra tự giới thiệu nói “ Ta là An Nhiên, là thủ lĩnh An bộ lạc. Các vị là?”
Tử lâm cười nói “ Ta giới thiệu một chút, ta là thủ lĩnh của Mộc bộ lạc Tử lâm, là người liên hệ mọi người tới để tạo liên minh các bộ lạc lần này.”
Tiếp theo, hắn chuyển hướng đến bên người lão già “ Vị này là Thương, thủ lĩnh của Thương bộ lạc.”
Không đợi tử lâm nói tiếp, hai người còn lại chủ động nói tiếp “ Hai chúng ta là anh em. Ta là anh gọi là Đông, đây là em ta tên Nam. Tên bộ lạc giống với tên của chúng ta.” hai người đều xấp xỉ ba mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, tướng mạo có vài phần giống nhau.
Sắc mặt tử lâm có chút khó chịu, hiển nhiên là không vui khi bị người khác cướp lời. Nhưng ngay sau đó, hắn liền thu lại tâm tình của mình, khuôn mặt lại mỉm cười vui vẻ.
“ Vào đi.” An nhiên đi ở phía trước dẫn đường, thầm nghĩ, mệt cho cô còn dọn sẵn sau bàn tiệc còn lo lắng sẽ không đủ, nhưng người tới đây so với tượng tượng của cô thì ít hơn nhiều.
An nhiên ngồi vào bàn chính, khẽ cười nói “ Ngồi tự nhiên đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Sau đó cô phân phó Vũ đem bàn ăn dư thừa cất bớt.
Vũ quan sát một hồi, sau đó gật đầu “ Vậy ta dọn bớt hai bàn.”
Hai bàn? Không phải ba bàn sao? An nhiên ngạc nhiên. Kết quả khi vừa quay đầu lại, cô không nhịn được mặt đầy hắc tuyến. Hai huynh đệ Đông, Nam trực tiếp tách ra chiếm hai bàn, tay cầm theo đùi heo đã sớm mở tiệc.
Vừa ăn họ vừa nói với nhau cảm nhận “ Chân heo nướng rất đậm đà, thật ngon miệng!” , “ Ôi, thịt này rắc muối à? Ngon quá!”
Tử lâm cùng thương thì lại an phận ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Còn kia giống như hai con quỷ đói đầu thai chứ không phải thủ lĩnh bộ lạc đâu? Cũng không sợ cô hạ độc lên đồ ăn!
An nhiên đau lòng “ Đúng vậy, hai bàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.