Chương 50:
Khinh Vân Đạm
11/05/2024
Có thể chẳng hề để ý mà lấy chân heo ra để tiếp đãi khách khứa, đủ để cho thấy An bộ lạc lắm tiền nhiều của. Mí mắt Tử lâm giật giật, ẩn ẩn có chút không tưởng tượng được cảnh tượng này.
Đôi mắt Thương thì nhắm lại, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
An nhiên hắng giọng, đi thẳng vào chủ đề chính “ Nghe thuộc hạ nói, Lâm thủ lĩnh biết chân tướng của thú triều?”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người tử lâm, kể cả hai huynh đệ đang gặm chân heo.
Đông không giữ được kiên nhẫn, thúc giục “ Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi luôn không chịu nói. Hiện tại đã tề tựu đông đủ mọi người ngươi cũng nên nói rõ ràng đi?”
Tử lâm giật giật khóe miệng, lập tức cười giải thích “ Ta không phải là sợ để lộ tin tức, gây bất lợi cho mọi người sao?”
“ Sau khi bị thú triều tấn công, ta thấy có điểm kì lạ nên đã phái người đi xung quanh bộ lạc điều tra. Kết quả phát hiện liên tiếp hai bộ lạc đều có dấu vết bị thú triều công kích, lúc này ta mới ý thức được tình hình nghiêm trọng của vấn đề.”
“ Quá trình này rườm rà, phức tạp ta sẽ không kể đến. Cuối cùng kết quả là ta phát hiện lấy Ngưu bộ lạc làm trung tâm , xung quanh các bộ lạc lớn bé đều bị công kích. Hơn ba mươi bộ lạc chỉ còn lại sáu bộ lạc. Ngoại trừ những người ở đây, còn có một bộ lạc may mắn tồn tại, chỉ là bọn họ bị hao tổn quá nhiều, không muốn lại ra tay.”
Nam trừng mắt, ồm ồm nói “ Ngưu bộ lạc không phải chuyên môn chăn nuôi sao? Bọn họ cũng không gieo trồng. Chọc giận các bộ lạc khác, không phải sẽ không đổi lương thực được nuwx sao? Bọn họ làm thế để làm gì?”
Tử lâm thở dài “ Nhưng đánh hạ nhiều bộ lạc như vậy, lấy đi lương thực của tất cả cũng đủ cho Ngưu bộ lạc sinh sống trong ba năm.”
Nam ấp úng không nói nên lời.
Đông cũng dấy lên nghi ngờ “ Nhưng Ngưu bộ lạc đã định cư ở đây nhiều năm cũng không có phát sinh chuyện gì, vì sao gần đây lại đột nhiên thay đổi phong cách?”
Tử lâm mỉm cười tự tin, định trả lời, nhưng Thương chậm rãi giải thích “ Ngưu bộ lạc vừa thay đổi người lãnh đạo. Thủ lĩnh mới là một người trẻ tuổi cso phần bốc đồng. Chắc anh ta không muốn đi theo con đường phát triển cũ.”
Nụ cười tử lâm đông cứng ở trên mặt, một lúc sau anh ta mới đờ đẫn gật đầu “ Thương nói không sai.”
An nhiên nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên bật cười ra tiếng.
Tử lâm cho rằng mình thông minh, nắm giữ nhiều thông tin, những người khác ở đây là để nghe hắn. Nhưng hai huynh đệ Đông , Nam chỉ lo ăn, không thì là phản bác, không thèm quan tâm đến lời anh ta nói. Thương thì là người đa mưu túc trí, có chính kiến của riêng mình, không dễ để người ta dắt mũi.
Về phần an nhiên, cô mỉm cười, đã quen với phong cách làm việc tùy tiện, không nghe người khác quản lý.
Nói cách khác, khả năng tử lâm muốn mọi người nghe lệnh hắn gần như là bằng không.
Tiếng cười của an nhiên quá lớn, khuôn mặt của tử lâm đen đi khi nghe thấy. Hắn quay đầu chất vấn cô “ An Nhiên thủ lĩnh có ý kiến gì sao?”
An nhiên chống cằm “ Ta không có ý kiến gì cả, chỉ là ta tương đối tò mò. Ngưu bộ lạc rốt cuộc có năng lực gì, có thể điều khiển nhiều dã thú như vậy tấn công các bộ lạc? Phải biết rằng số lượng dã thú xông tới không phải là con số nhỏ.”
Tử lâm mắc nghẹn, hắn nào biết là vì sao?
“ Ta không biết là vì sao. Nhưng xác định được bọn họ làm không phải là được rồi sao?” tử lâm cười gượng hai tiếng.
“ Là tinh thần lực.” Thương vuốt vuốt chòm râu, đột nhiên xen vào, âm thanh nặng nề “ Ngưu bộ lạc có không ít dị năng giả sử dụng năng lực tinh thần, bởi vậy mới có thể cùng động vật giao tiếp. Thông thường, bọn họ sẽ chăn nuôi dã thú từ nhỏ, dùng tinh thần lực giao lưu cùng ấu thú, khi bọn chúng lớn liền thì sẽ bảo vệ dị năng giả, bảo vệ bộ lạc.”
“ Một người có thể nuôi nhiều dã thú không?” An nhiên nghi hoặc.
Thương lắc đầu “ Tinh thần hệ dị năng giả khác với những dị năng giả khác, khi sử dụng dị năng họ rất dễ mệt mỏi. Ngay cả những người sử dụng tinh thần lwucj giỏi nhất cũng chỉ có thể nuôi hai con dã thú cùng một lúc.”
“ Nhưng mà tình hình của thú triều lại không giống như thế. Ta cẩn thận quan sát thì thấy, đám dã thú của thú triều như bị kích thích, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi lý trí, đánh mất bản năng. Cũng không có ai đi theo thú triều. Nếu có người đứng sau ra lệnh thì sẽ rất khó đối phó với đàn thú.”
“ Bởi vậy, ông già ta có một suy đoán mơ hồ. Ngưu bộ lạc hẳn là tìm được phương pháp đặc thù để tạo thú triều quy mô lớn, nhưng phương pháp này sẽ khiến đàn thú mất đi khống chế, rất có thể còn làm tổn thương chính mình. Vì vậy ngưu bộ lạc chỉ có thể thả dã thú đi mặc kệ chúng tấn công các bộ lạc khác, không có cách nào đi theo bọn chúng.”
“ Chờ đến khi trận chiến kết thúc, thú triều rời đi,người của Ngưu bộ lạc sẽ tới những bộ lạc bị tấn công.”
Cuối cùng thì an nhiên cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện. Tuy nhiên, cô lập tức có một nghi vấn “ Tử lâm thủ lĩnh đem mọi người triệu tập ở bên nhau là muốn cùng nhau đối phó Ngưu bộ lạc?”
“ Không sai.” Tử lâm trịnh trọng gật đầu, biểu tình nghiêm túc “ Rõ ràng là Ngưu bộ lạc sẽ không bỏ qua cho các vị ngồi đây, khi bọn họ khôi phục lại sẽ phát động thú triều tấn công lần hai, lần ba! So với ngồi yên chờ chết, ta muốn tập hợp nhân thủ, chủ động tấn công giải quyết hậu hoạn!”
An nhiên nhếch miệng cười, đưa ra vấn đề mấu chốt “ Vậy, Tử lâm thủ lĩnh dự định phái ra bao nhiêu dị năng giả?”
Tử lâm nghẹn lời, hắn ngầm nói rằng sau khi thú triều tấn công, Mộc bộ lạc đã hao tổn rất nhiều nhân lực, đồng thời hy vọng bộ lạc hùng mạnh có thể thêm nhiều người.
Nam trợn tròn mắt “ Bộ lạc của chúng ta gần như đã chết hết, không còn ai.”
Sau đó hai người thảo luận gay gắt. Xoay quanh vấn đề, ngươi đi chiến trường, đến khi thu hoạch chiến lợi thì ta tới hỗ trợ.
An nhiên rảnh rỗi ngồi xem bọn họ diễn kịch. Cô biết không ai chịu xuất lực, nhưng đến khi thu dọn sau chiến đấu thì họ sẽ giành lấy “công việc khó khăn này”.
Cho nên, cô mới có thể chán ghét cùng người hợp tác, mọi việc chỉ dựa vào chính mình.
Đôi mắt Thương thì nhắm lại, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
An nhiên hắng giọng, đi thẳng vào chủ đề chính “ Nghe thuộc hạ nói, Lâm thủ lĩnh biết chân tướng của thú triều?”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người tử lâm, kể cả hai huynh đệ đang gặm chân heo.
Đông không giữ được kiên nhẫn, thúc giục “ Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi luôn không chịu nói. Hiện tại đã tề tựu đông đủ mọi người ngươi cũng nên nói rõ ràng đi?”
Tử lâm giật giật khóe miệng, lập tức cười giải thích “ Ta không phải là sợ để lộ tin tức, gây bất lợi cho mọi người sao?”
“ Sau khi bị thú triều tấn công, ta thấy có điểm kì lạ nên đã phái người đi xung quanh bộ lạc điều tra. Kết quả phát hiện liên tiếp hai bộ lạc đều có dấu vết bị thú triều công kích, lúc này ta mới ý thức được tình hình nghiêm trọng của vấn đề.”
“ Quá trình này rườm rà, phức tạp ta sẽ không kể đến. Cuối cùng kết quả là ta phát hiện lấy Ngưu bộ lạc làm trung tâm , xung quanh các bộ lạc lớn bé đều bị công kích. Hơn ba mươi bộ lạc chỉ còn lại sáu bộ lạc. Ngoại trừ những người ở đây, còn có một bộ lạc may mắn tồn tại, chỉ là bọn họ bị hao tổn quá nhiều, không muốn lại ra tay.”
Nam trừng mắt, ồm ồm nói “ Ngưu bộ lạc không phải chuyên môn chăn nuôi sao? Bọn họ cũng không gieo trồng. Chọc giận các bộ lạc khác, không phải sẽ không đổi lương thực được nuwx sao? Bọn họ làm thế để làm gì?”
Tử lâm thở dài “ Nhưng đánh hạ nhiều bộ lạc như vậy, lấy đi lương thực của tất cả cũng đủ cho Ngưu bộ lạc sinh sống trong ba năm.”
Nam ấp úng không nói nên lời.
Đông cũng dấy lên nghi ngờ “ Nhưng Ngưu bộ lạc đã định cư ở đây nhiều năm cũng không có phát sinh chuyện gì, vì sao gần đây lại đột nhiên thay đổi phong cách?”
Tử lâm mỉm cười tự tin, định trả lời, nhưng Thương chậm rãi giải thích “ Ngưu bộ lạc vừa thay đổi người lãnh đạo. Thủ lĩnh mới là một người trẻ tuổi cso phần bốc đồng. Chắc anh ta không muốn đi theo con đường phát triển cũ.”
Nụ cười tử lâm đông cứng ở trên mặt, một lúc sau anh ta mới đờ đẫn gật đầu “ Thương nói không sai.”
An nhiên nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên bật cười ra tiếng.
Tử lâm cho rằng mình thông minh, nắm giữ nhiều thông tin, những người khác ở đây là để nghe hắn. Nhưng hai huynh đệ Đông , Nam chỉ lo ăn, không thì là phản bác, không thèm quan tâm đến lời anh ta nói. Thương thì là người đa mưu túc trí, có chính kiến của riêng mình, không dễ để người ta dắt mũi.
Về phần an nhiên, cô mỉm cười, đã quen với phong cách làm việc tùy tiện, không nghe người khác quản lý.
Nói cách khác, khả năng tử lâm muốn mọi người nghe lệnh hắn gần như là bằng không.
Tiếng cười của an nhiên quá lớn, khuôn mặt của tử lâm đen đi khi nghe thấy. Hắn quay đầu chất vấn cô “ An Nhiên thủ lĩnh có ý kiến gì sao?”
An nhiên chống cằm “ Ta không có ý kiến gì cả, chỉ là ta tương đối tò mò. Ngưu bộ lạc rốt cuộc có năng lực gì, có thể điều khiển nhiều dã thú như vậy tấn công các bộ lạc? Phải biết rằng số lượng dã thú xông tới không phải là con số nhỏ.”
Tử lâm mắc nghẹn, hắn nào biết là vì sao?
“ Ta không biết là vì sao. Nhưng xác định được bọn họ làm không phải là được rồi sao?” tử lâm cười gượng hai tiếng.
“ Là tinh thần lực.” Thương vuốt vuốt chòm râu, đột nhiên xen vào, âm thanh nặng nề “ Ngưu bộ lạc có không ít dị năng giả sử dụng năng lực tinh thần, bởi vậy mới có thể cùng động vật giao tiếp. Thông thường, bọn họ sẽ chăn nuôi dã thú từ nhỏ, dùng tinh thần lực giao lưu cùng ấu thú, khi bọn chúng lớn liền thì sẽ bảo vệ dị năng giả, bảo vệ bộ lạc.”
“ Một người có thể nuôi nhiều dã thú không?” An nhiên nghi hoặc.
Thương lắc đầu “ Tinh thần hệ dị năng giả khác với những dị năng giả khác, khi sử dụng dị năng họ rất dễ mệt mỏi. Ngay cả những người sử dụng tinh thần lwucj giỏi nhất cũng chỉ có thể nuôi hai con dã thú cùng một lúc.”
“ Nhưng mà tình hình của thú triều lại không giống như thế. Ta cẩn thận quan sát thì thấy, đám dã thú của thú triều như bị kích thích, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi lý trí, đánh mất bản năng. Cũng không có ai đi theo thú triều. Nếu có người đứng sau ra lệnh thì sẽ rất khó đối phó với đàn thú.”
“ Bởi vậy, ông già ta có một suy đoán mơ hồ. Ngưu bộ lạc hẳn là tìm được phương pháp đặc thù để tạo thú triều quy mô lớn, nhưng phương pháp này sẽ khiến đàn thú mất đi khống chế, rất có thể còn làm tổn thương chính mình. Vì vậy ngưu bộ lạc chỉ có thể thả dã thú đi mặc kệ chúng tấn công các bộ lạc khác, không có cách nào đi theo bọn chúng.”
“ Chờ đến khi trận chiến kết thúc, thú triều rời đi,người của Ngưu bộ lạc sẽ tới những bộ lạc bị tấn công.”
Cuối cùng thì an nhiên cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện. Tuy nhiên, cô lập tức có một nghi vấn “ Tử lâm thủ lĩnh đem mọi người triệu tập ở bên nhau là muốn cùng nhau đối phó Ngưu bộ lạc?”
“ Không sai.” Tử lâm trịnh trọng gật đầu, biểu tình nghiêm túc “ Rõ ràng là Ngưu bộ lạc sẽ không bỏ qua cho các vị ngồi đây, khi bọn họ khôi phục lại sẽ phát động thú triều tấn công lần hai, lần ba! So với ngồi yên chờ chết, ta muốn tập hợp nhân thủ, chủ động tấn công giải quyết hậu hoạn!”
An nhiên nhếch miệng cười, đưa ra vấn đề mấu chốt “ Vậy, Tử lâm thủ lĩnh dự định phái ra bao nhiêu dị năng giả?”
Tử lâm nghẹn lời, hắn ngầm nói rằng sau khi thú triều tấn công, Mộc bộ lạc đã hao tổn rất nhiều nhân lực, đồng thời hy vọng bộ lạc hùng mạnh có thể thêm nhiều người.
Nam trợn tròn mắt “ Bộ lạc của chúng ta gần như đã chết hết, không còn ai.”
Sau đó hai người thảo luận gay gắt. Xoay quanh vấn đề, ngươi đi chiến trường, đến khi thu hoạch chiến lợi thì ta tới hỗ trợ.
An nhiên rảnh rỗi ngồi xem bọn họ diễn kịch. Cô biết không ai chịu xuất lực, nhưng đến khi thu dọn sau chiến đấu thì họ sẽ giành lấy “công việc khó khăn này”.
Cho nên, cô mới có thể chán ghét cùng người hợp tác, mọi việc chỉ dựa vào chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.