Chương 2
Nhược Linh
04/07/2013
Thứ sáu chờ mong cuối cùng cũng đến rồi!
Tôi nhìn lần thứ N về phía đồng hồ sát tường trên bảng đen, nhìn
chằm chằm vào kim dài đi được nửa vòng kia, thần trí mới quay trở lại
tấm bảng thầy giáo vừa viết. Vù vù… tôi chờ đến không kịp rồi, tuy rất
muốn tập trung nghe giảng, nhưng khi nhớ đến tình cảnh Trình Định Doãn
thao thao bất tuyệt trên đài, lại hạ quyết tâm.
Thật vất vả, chuông tan học vang lên, thầy giáo dừng giảng giải, đi
về trước đài. Tôi đóng nắp bút lại, cùng đợi thầy giáo nói tan học, ai
biết ông lại — tha một cây phấn viết, lại tiếp tục giảng! Tôi không khỏi nhếch miệng nhe răng, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục ghi vở.
Lại sau 5 phút, nói xong ví dụ mẫu, thầy giáo đi về trước đài, mở sách ra — bắt đầu cho bài tập.
Tôi ai thán trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chép đề,
vừa cầu nguyện thầy giáo đừng nhắc nhở chúng tôi nữa. Kết quả lại là
không như mong muốn, thầy giáo không chỉ đọc đề lại một lần, còn nói gợi ý đề.
Các bạn học cũng dần dần nôn nóng lên, rất nhiều người đã muốn dọn sách vở, không kiên nhẫn liếc thầy giáo.
Rốt cục, thầy giáo khép sách lại. “Tốt lắm, các em, tiết này chỉ đến đây, tan học!”
“A –” Các nam sinh không khách khí biểu hiện vẻ vui mừng, đều cầm theo túi sách lập tức giải tán.
Lý Phái Nhã lưng đeo túi sách, ngoắc tôi. Ta đưa laptop cho Trương
Tuệ Na, dọn sách vở rất nhanh, lại nhận laptop Trương Tuệ Na đưa cho
Trần Kì, túi sách lên lưng, nhìn đến Lý Phái Nhã và Liêu Hương Hương đã
đứng ngoài cửa chờ tôi, vẫy vẫy tay qua loa đến Trần Kì. “Vở kia, tuần
sau trả lại tớ!” Không đợi nó trả lời, nhằm phía cửa phòng học –
A! Một bóng người còn nhanh hơn cả tôi, vượt lên trước: “Này này!
Trương Chấn Đông!” Thì ra là thầy vật lý! Tôi đứng ngay phía sau lão,
lại không thể đá văng hắn mà tông cửa ra.
“Trương Chấn Đông! Trương Chấn Đông!” Thầy giáo nhíu mày đại biểu
cho môn học của lão, làm sao gọi đây? Người ta đã bị trận gió quét đi
rồi. “Thật là, nháy mắt bỏ chạy rồi.” Lão buồn bực trở lại nhìn quanh
phòng học ầm ầm, “Lớp trưởng đâu? Lớp trưởng ở đâu?”
“Đ đi rồi ạ.” Tôi nhỏ giọng đáp lời, mong ngóng nhìn chằm chằm ngoài cửa — thầy giáo yêu quý, phiền mượn gì thì nói đi cho khỏe được không?
“Đều đi rồi? Ừ……” Thầy giáo nhìn tôi, đột nhiên hạ sắc mặt, thậm chí cúi đầu lộ ra nụ cười hiền lành với tôi, khi tôi cảm thấy được không ổn muốn trốn thì mở miệng nói: “Hà Tinh à? Vậy em giúp tôi đi, viết đáp án bài thi này lên bảng.”
“Em? Nhưng mà, thầy ơi…… em……”
“Các em, đây là đáp án bài kiểm tra lần trước, mọi người đi so từng
đôi một, sáng thứ Hai tôi giảng lại!” Thầy giáo cao giọng kêu gọi cả
lớp, sau đó nhét tập giấy vào tay tôi, “Chỉ có một mặt này thôi, nhanh
chép đi.”
“Thầy ơi, em có việc gấp, có thể……”
Lão chẳng thèm nghe đã xoay người bỏ đi luôn rồi, vài bước sau đột
nhiên lại quay đầu nói: “Xong rồi thì đem lại trả cho tôi, tôi chờ em ở
phòng nghiên cứu.”
“Thầy à, có thể……”
Lão hoàn toàn xem nhẹ quyền lên tiếng của tôi, đi rồi.
Tôi cắn răng, hối hận mình là bé ngoan.
“A Tinh……” Lý Phái Nhã và Liêu Hương Hương đồng tình nhìn tôi, “Chúng tao đi trước chiếm chỗ, mày nhanh lên nhá!”
Tôi đáng thương nhìn chúng nó, thở dài, không dám mơ ước xa vời
chúng có nghĩa khí mà đến giúp tôi, lại thở dài một tiếng, gật gật đầu
với chúng. Không lãng phí thời gian nữa, xông lên bục giảng chép thật
nhanh.
Cách cạch cạch cạch…… Tốt lắm! Bỏ lại phấn viết muốn đi –
“A Tinh, vở ghi trả lại cậu này.” Trần Kì đeo túi sách đứng sau tôi, trả vở cho tôi.
“A,” Tôi bắt lấy, tùy tiện cuốn cuốn nhét vào ba lô, “Á…… cậu không đi nghe thi biện luận à? Sắp bắt đầu rồi.”
Trần Kì hất tóc dài ra sau. “Không được, tớ hẹn bạn đi dạo phố.”
“À, thế tớ đây đi trước , bye bye.” Nói chưa xong người đã xông ra ngoài, mau! Bị muộn rồi!
Chạy đến chỗ chuyển cầu thang, suýt nữa ngã lên người phía trước,
may mà thân thủ của tôi có thể coi như linh hoạt, mượn lực vịn vào
thành, lắc mình vòng qua người nọ, hai ba bước nhảy lên cầu thang, rồi
biến mất trong một chỗ rẽ.
“Hà Tinh.” Giọng dịu dàng truyền đến từ phía sau.
Tôi phanh lại, xoay người nhìn chăm chú nhìn lên, đúng cô giáo là tiếng Anh của chúng tôi, không khỏi thầm kêu thảm.
Cô ấy, là đại tỷ tỷ dịu dàng dễ thương của chúng tôi, nói chuyện tuy rằng lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lại không ngừng như hình với bóng, cho đến
khi dài đằng đẵng.
“Sao lại chạy nhanh như thế? Đi đâu vậy?” Tao nhã bước chân đến gần
cầu thang nói từng chữ một, đến cuối cùng thêm một trợ từ, vừa vặn đứng
trước mặt tôi. Cô nói không nhanh, tạm dừng cũng không vội vàng, nhưng
trong lúc tôi mấy lần há mồm muốn nói, lại bị chữ tiếp của cô chặn lại.
Rốt cục cô đã dừng lại, tôi mới nói ra: “Phòng giảng dạy. Cô ơi, em……” Em đi trước một bước được không?
Nhưng ngay khi chữ “Em” vừa đến cửa miệng chưa kịp nhào ra không
khí, tiếng nói dịu dàng của cô giáo Trần đè người đúng lúc: “A, cô cũng
đang về phòng giảng dạy, vậy đi cùng nhau được không?”
“Dạ…… Nhưng……” Nhưng em rất gấp mà.
Tình huống như thế lại xảy ra lần nữa.
“Học hành gần đây thế nào? Ngoài tiếng Anh thì các môn khác có nặng
không? A, đúng rồi, chiều nay không phải các em có cuộc thi biện luận à? Sao không đi nghe một chút? Không có hứng thú à? Cô cảm thấy, các em
nên bồi dưỡng thêm phương diện hứng thú đi……”
Rõ ràng cô nói rất chậm, vì sao tôi lại không thể chen lọt một chữ
đây trời? Mấy chục thứ giọng nói hiện lên trong đầu tôi lại bị người cắt ngang, tôi thiếu chút nữa nghẹn mà trên, trán đổ mồ hôi.
Ô, nghe đồn cô Trần là truyền nhân chính tông của Thái Cực…… Quả nhiên công lực phi phàm.
Tôi nói không ra lời, lại không thể bỏ lại cô còn mình chạy trước, đành phải đi chậm rì lê bước cùng cô.
Hối hận! Vì sao tôi lại lập chí làm một đứa bé có lễ phép?
Cuối cùng, khi đứa bé có lễ phép đi cùng cô giáo dịu dàng nói không
dứt nhàn nhã đi đến cửa phòng giảng dạy, thời gian 15’ nhập cư trái phép lại đến. “…… Cho nên, cô cho rằng, sau khi học xong tham gia hoạt động văn
thể mỹ là rất quan trọng, giống thi biện luận lần này nên đi nghe một
chút. Đương nhiên, nếu em thật sự không có hứng thú, vậy cũng không thể
miễn cưỡng……”
“Em muốn đi!” Mắt thấy cô giáo dịu dàng đứng ở cửa, như tiếp tục
thao thao, đứa bé có lễ phép rốt cục dùng sức phá tan vòng vây kén trời, rống to ra khát vọng ở sâu trong nội tâm.
Không dám nhìn ánh mắt kinh ngạc của các thầy cô trong phòng giảng
dạy, bằng vào dũng khí, đứa bé có lễ phép vận đủ lực đan điền, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: “Em muốn đi nghe thi biện luận! Tạm ~ biệt ~ cô!” Buồn hả, thanh danh bình sinh ngoan ngoãn, mà nay bị hủy
bởi cái hét này.
Không dám lại nghe cô Trần đáp lại, tôi lủi khỏi phòng giảng dạy,
đặt tập giấy trước mặt thầy vật lý đang ngơ ra, cúi đầu nói: “Thầy ơi,
bài kiểm tra đặt chỗ này. Em đi trước, tạm biệt.” Ngẩng đầu, thấy lão
lẳng lặng gật đầu rồi, quay ngược lại như bão tố lao ra cửa. Ô, ít nhất
tôi còn rất lễ phép nhé.
Phía sau, vẫn bay đến tiếng dịu dàng của cô Trần: “…… Đứa nhỏ khi nói chuyện thật ngây thơ……”
Liếc mắt đồng hồ một cái, tôi dốc toàn lực hướng về phía trước, bịch bịch bịch xuống tầng, qua phòng phát thanh, chính là cửa phòng dạy học–
“Hà Tinh!”
Giả vờ không nghe thấy? Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu, chung quy lại không đánh lại nổi giáo dưỡng cha mẹ dã dạy. Tôi phanh lại, chậm
rãi quay đầu. “Chào cô Nhan ạ.”
Cô Nhan trong phòng thu phát lại đưa tập tài liệu đến. “Đến đây,
giúp cô xem hai bài này một chút, đều là đề thi mới nhất năm nay, nhìn
xem, làm thế nào thì tốt? Vội quá, hôm nay còn phải viết đơn đặt hàng.”
Cách cửa sổ, tôi nhận nhanh hai bài thi cô Nhan đưa đến, trong đầu hỗn loạn một mảnh. “Cô ơi, em……”
“Nội dung này tương đối đồng đều, nhưng mà theo chỉ đạo của chúng ta có hơi bị trùng; Bộ này nên mới một chút, nhưng mà đề có hơi……” Cô Nhan luôn nói rất nhanh, hành văn liền mạch lưu loát, với cô Trần hoàn toàn
khác nhau, giống là tôi luôn chen vào không lọt miệng.
“…… Em thấy thế nào?”
“A……” Tôi bị chuỗi lời của cô oanh tạc làm choáng đầu, lại kiên tâm
niệm thi biện luận, lẳng lặng gật đầu. “Em cũng cảm thấy thế.”
“Thật tốt quá! Tôi còn lo các em sẽ thấy nặng quá! Em đã cũng đồng ý rồi, vậy thì cả hai đề này đi!” Cô Nhan mở miệng cười, lập tức cầm bút
điền đơn đặt hàng.
A? “Cô à…… tạm biệt.” Đầu óc hỗn loạn vẫn không hiểu rõ lắm…… Tôi
không phải vừa thêm gánh nặng cho lớp đó chứ? Không có can đảm nghĩ
thêm, hơn nữa cũng không có thời gian, tôi bỗng dưng bừng tỉnh, nhấc
chân liền xông ra ngoài — Trình Định Doãn thi biện luận!
Vì đang vội nên đi đường tắt, tôi quẹo vào đường nhỏ phòng sinh vật, chạy hết tốc lực thì bóng người lóe lên trước mắt..
Kít! Uỳnh! Ôi –
Tôi bất chấp đau đớn do lưng đụng vào thân cây, đứng lên đến gần cô
gái ngồi trên mặt đất kia. “Cậu không sao chứ? Thực xin lỗi! Tớ không để ý là có người đang lại gần, có bị thương không?” Không ngờ trên đường
hẻo lánh này mà cũng có người đi qua.
Cô gái kia chôn đầu vào gối, vẫn không nhúc nhích.
Tôi có chút hoảng, tay đi lắc lắc cô ấy. “Cậu có khỏe không? Bị thương sao?”
Một tiếng nức nở thật nhỏ truyền ra.
“Oa!” Tôi sợ tới mức văng về phía sau, “Cậu, cậu…… cậu không sao
chứ?” Không nghiêm trọng như vậy chứ? Thể trạng của tôi không đủ để đả
thương người đâu!
“Các cậu…… Đều bắt nạt tôi…… Ô…… Ô ô……” Dáng vẻ ủy khuất thật đau lòng.
“Không phải mà! Tôi nào cố ý va vào cậu! Chỉ là chạy nhanh quá……”
Oan uổng thật! Ai lại cố ý đi va người khác chứ, tuy rằng động lượng của tôi khá lớn, nhưng lực tác dụng và phản lực là giống nhau mà!
“Rõ ràng là thế …… Còn nói không phải…… Ô…… Các cậu đều thấy tôi rất dễ bắt nạt đúng không? Tôi, tôi…… –” Tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Tôi cầu xin nhắc lại: “Không có! Tớ thật không cố ý mà!” Mơ hồ lại có thêm cái cọc phiền toái. Thật là tai bay vạ gió!
Cô gái không nghe, vẫn khóc.
Tôi lặng lẽ nhìn kỹ toàn thân cô, cảm thấy không thương đến cái gì,
vì thế không lương tâm bắt đầu muốn rút. “Cậu không có việc gì chứ? Đừng khóc nữa, khóc cũng chỉ phí sức thôi. Đừng khóc được không? Cậu cười
lên nhất định rất đáng yêu . Không có việc gì đâu? Không có việc gì thì
tớ……”
Lúc này cô đột nhiên ngẩng đầu, tôi sợ đến mức nuốt luôn lời kia
xuống bụng. Đôi mắt ngập nước nhìn tôi, khuôn mặt nặn ra nụ cười, môi bị nước mắt làm ướt run nhè nhẹ , nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, tớ không
sao. Cảm….. Cám ơn cậu,” Nói chưa xong, mắt nháy mắt, nước mắt lại đổ ào ào xuống.
Dáng vẻ thật đáng thương, dễ dàng gợi lên tất cả áy náy trong lòng
tôi. Không tự chủ được cũng ôm túi sách ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cô ấy, không biết đáp lại sao.
Cô hít hít cái mũi, lấy tay bưng mặt, tôi thấy thế lấy khăn tay ra đưa đến. Cô ấy nhận, lại cười ngượng ngùng với tôi.
Dự cảm không thoát thân được nặng hơn, tôi thầm lo lắng, lại vô kế khả thi.
Cô dựa cằm vào gối, nhìn chằm chằm cỏ dại bên chân, chậm rãi mở miệng : “Tớ thật sự rất thích anh ấy……”
Trời ạ! Mặt tôi là màu xanh, thiếu chút nữa hộc máu. Tôi nào phải
giáo viên tình duyên đâu hả! Cô bé này phải thương tâm lắm mới có thể
coi tôi thành đối tượng tâm sự.
Vừa nghe cô kể về tình yêu đứt quãng của mình, tôi vừa liếc mắt nhìn kim đồng hồ di chuyển từ từ, thỉnh thoảng lại đưa một tờ giấy ăn cho cô ấy. Ô…… Tôi cũng muốn khóc lắm!
“…… Ô…… Vì sao anh ấy lại đối xử với tớ như thế? Tớ thích anh ấy mà! Ô……”
Ô, bỏ qua lần thi biện luận này, tôi sẽ hối hận cả đời a! Ô — về sau rốt cuộc không có cơ hội này nữa đâu, sang năm anh ấy thi đại học rồi,
lần thi biện luận sau sẽ không có anh ấy nữa, về sau không ở cùng
trường, chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có ……
“Ô…… anh ấy từ chối tớ thế đấy…… Ô ô……”
Ô…… không thể đến cuộc thi biện luận, là thứ tôi mãi nhớ trong lòng! Ô – thật hận mà!
“Vì sao, vì sao anh ấy không thể thích tớ? Ô……”
Vì sao –? Vì sao tôi lại là một đứa bé ngoan?!Bậc thềm phòng học trống trơn, đèn tắt hết, không gian to như thế lại chìm trong u ám, như tâm tình của tôi vậy.
Vô thức bước vào phòng học, đi lên bục giảng, sờ sờ ghế dựa chưa
cất, sau đó đi xuống, dọc theo cầu thang đi ra mặt sau phòng, xoay người nhìn biểu ngữ thi biện luận trên bục giảng một lúc lâu, lại cúi đầu
tiếp tục dạo chơi, đi gần một vòng, ngồi xuống ghế sau.
Không biết mình đang làm gì, ngay cả tư tưởng cũng trở nên đần độn.
Đợi nhiều hôm như vậy rồi, thế nhưng lại bỏ lỡ, loại cảm giác mất mát này thật là khó chịu.
Muốn khóc, tay sờ sờ túi sách — không có khăn tay, vì thế nhịn xuống.
Cô gái kia, cũng không tên là gì, dù sao vừa thất tình, lại kéo lấy tôi chảy hết nước mắt ra.
Ai, thật sự là cảnh ngổn ngang, cô ấy nói là của cô ấy, tôi nghĩ là của tôi, đều toàn thương tâm.
Chờ cô ấy sau cơn mưa trời lại sáng, đã hơn bảy giờ rồi, biết rõ thi biện luận đã sớm kết thúc, tôi vẫn đến đây, cũng không biết còn làm gì
nữa.
Ngây ngẩn nhìn bục giảng không người, nghĩ một giờ trước, anh còn bày ra phong thái thế nào trên bục.
Ô, lệ xúc động lại rơi, tôi ghé vào trên bàn, cúi đầu vào khuỷu tay, lẳng lặng nghĩ tâm sự.
Đột nhiên “Huỵch” một tiếng, phòng học sáng choang. Tôi chấn kinh
ngẩng đầu lên, thấy có hai nam sinh đứng trước chỗ công tắc, hiển nhiên
là họ bật đèn.
Mà khi bọn họ nhìn thấy còn có một nữ sinh trong phòng học, cũng
ngẩn người, sau đó một người trong họ đi đến bục giảng, một người đi đến chỗ tôi.
Người trong bóng tối đã lâu, liếc thấy ánh đèn, có chút hoa mắt, tôi mở mắt ra, thấy rõ người tới. Cả kinh nhảy dựng lên — Trình Định Doãn?!
Không có khả năng là thật! Tôi chớp mắt vài lần – anh không biến mất.
“Sao em còn ở đây?” Giọng nói trong trẻo mà giàu từ tính vang lên, lần đầu tiên đối mặt nói chuyện với tôi.
Đầu lưỡi của tôi có chút không nghe lời: “Em…… em đến nghe thi biện luận, à…… Sau đó……”
Anh nở nụ cười: “Ha ha, không phải chán quá rồi ngủ luôn chứ; Ngay cả thi biện luận xong rồi cũng không biết?”
“Không phải, em không ngủ .” Tôi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng ngời của anh. Nhưng mà vừa cúi đầu lại hối hận, sao có thể lãng phí cơ hội có thể nhìn anh gần thế này? Vì thế lại ngẩng đầu, “Em
không phải đang ngủ, chính là…… à…… Đang suy nghĩ chuyện. Còn nữa, em……
à…… Không nghe biện luân, em…… Đến muộn.” Đối mặt với anh, nói chuyện
lại bắt đầu lắp bắp, hơn nữa nghĩ đến hành động vừa rồi thật sự rất
chuối, không khỏi càng thêm khẩn trương.
“À.” Anh đại khái cũng nghe không rõ tôi đang nói gì, tùy tiện gật
gật đầu, xoay người hướng bục giảng kêu: “Phan Vân, tìm được không?”
“Đợi chút.” Phan Vân xoay người đi xuống, đứng lên rồi, tay giơ cao một chùm chìa khóa, “Tìm được rồi, quả nhiên là để đây.”
Thì ra bọn họ vì thế mới quay lại. Thực nên cảm kích bọn họ sơ ý.
Tôi cắn cắn môi, không để nụ cười hiện lên. Quá tuyệt vời! Đây là ông
trời bồi thường cho vận khí của tôi mà!
“Tìm được rồi, đi thôi.” Trình Định Doãn đi ra cửa, xuống vài bậc
cầu thang, lại quay đầu mở miệng với tôi: “Em cũng mau về nhà đi, chờ
lát nữa bác bảo vệ sẽ đến khóa cửa phòng đấy.”
“Vâng.” Tôi ôm lấy túi sách đi theo phía sau anh, trộm nhìn lưng
anh. Đi không đến vài bước, lại vấp bậc thang, kêu sợ hãi một tiếng, sẩy chân ngã xuống! Túi sách bay khỏi tay, bịch bịch rơi xuống.
Anh nghe tiếng quay đầu lại muốn đỡ, nhưng muộn rồi. “…… Em không sao chứ?” Nói xong tay muốn kéo tôi quỳ trên mặt đất lên
“Không có việc gì không có việc gì!” Tố chất thần kinh của tôi như
nhảy đứng lên, vỗ vỗ bụi trên đầu, “Không có việc gì, em không sao!” Đầu và khuỷu tay có chút đau, nhưng bị thương nặng nhất là da mặt, hic, sao lại xấu hổ như thế chứ!
Không dám nhìn vẻ mặt của anh, tôi vòng qua anh, vội vàng chạy xuống nhặt túi sách của tôi, lại bối rối đụng vào góc bàn. A, lần này thật sự đau quá! Tôi ôm chỗ bị thương nhất thời nói không ra lời, thật muốn lập tức biến thành không khí biến mất!
“Em…… Không có việc gì chứ?” Giọng anh bỗng xuất hiện cạnh tôi, may mà, không chứa ý cười, ít nhất không rõ.
“Không có việc gì, em không sao.” Tôi không dám ngẩng đầu, xấu hổ muốn chết.
Anh đứng cạnh tôi, sau đó đi xuống cầu thang, nhặt túi sách lên cho tôi, đứng ở đó chờ tôi.
Tôi cúi đầu, chầm chập đi xuống, nhận túi sách cũng thấp giọng nói
cảm ơn. Quyết tâm có chết cũng không ngẩng đầu đối mặt với anh, tôi
không muốn trong trí nhớ của anh, khuôn mặt của tôi có liên hệ với hai
chữ ngốc nghếch!
“Không có việc gì ? Chúng ta đi thôi.”
Bởi vì cúi đầu, không biết lời này của anh là nói với Phan Vân hay
nói với tôi, tôi trầm mặc theo sau anh, cảnh cáo mình đừng làm trò cười
nữa.
“Hà…… Tinh?”
A? Tôi phản xạ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói. Phan Vân? Sao
anh ta biết tên tôi? Lập tức liền hiểu được: Bởi vì người anh ta theo
đuổi là — Trần Kì cùng bàn.
Phan Vân mỉm cười nói:“ Em là Hà Tinh nhỉ? Sao giờ còn ở đây? Nghe thi biện luận à?”
“Á…… em vốn…… muốn nghe .” Rất muốn rất muốn nghe a! Ai, hiện tại
Trình Định Doãn đã biết, cô gái ngốc nghếch này là Hà Tinh rồi…… Ô!
“A, lớp các em cũng ít người đến nghe lắm?”
“Rất nhiều người, nhưng mà Trần Kì không đến.” Chờ tôi kịp phản ứng, đã nói những lời này ra khỏi cửa miệng rồi. Vội nhìn Phan Vân liếc mắt
một cái, cắn môi thầm hối hận. Tự cho là thông minh, tùy tiện vạch trần
tâm tư của người ta, thật sự quá ngây thơ .
Phan Vân lại chỉ cười cười rộng rãi, “Đúng vậy, thật khiến anh thương tâm.”
Tôi cũng yên tâm mà nở nụ cười, có ấn tượng tốt với anh ta.
Ba người đi ra bên ngoài, Trình Định Doãn và Phan Vân đến bãi xe,
lấy xe ra, Phan Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, “À? Xe em đâu?”
Á? Sao đứa ngốc tôi vẫn theo sau họ? “Xe của em?” Tôi hết nhìn đông
lại ngó tây vài lần, đầu óc như bị kéo dính chặt mãi mới động não được,
“A, xe của em ở bãi phía nam!”
Phan Vân xùy cười thành tiếng. Trình Định Doãn cũng mở khóa xe mỉm
cười với tôi, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng xinh đẹp — thiếu chút
nữa lại làm tôi thất thần..
Không nên không nên! Nhanh tỉnh lại nào, tôi mất mặt nhiều lắm rồi!
“Em…… em đi lấy xe…… Các anh….. à…… tạm biệt!” Vừa nói vừa lui về phía sau, sau khi nói xong xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến giọng của Phan Vân: “Này! Muộn rồi, muốn bọn anh tiễn em một đoạn không?”
“Không cần, không cần!” Tôi cũng chẳng dám quay đầu, vô thức nói, “Em đi đây! Tạm biệt!”
“Tạm biệt, cẩn thận một chút nhé!” Gió lạnh mơ hồ đưa tiếng cười của hai nam sinh đến.
Tôi chạy hết tốc độ, trong lòng ảo não không thôi. Thật sự là! Hôm nay sao lại bất thường đến thế!
Dáng vẻ ngốc như thế, hành động ngơ như thế, anh xem hết vào mắt rồi…… Ô! Tôi không muốn sống nữa!
Không sống –!
Đêm đó, cho dù đã nằm trên giường, thỉnh thoảng nhớ đến, lại chôn mặt vào chú gấu.
“Ngày 16 tháng 10, thứ Sáu, nhiều mây. Nồi cháo gà của bà, không
biết thêm thảo dược gì, hương vị rất quái lạ. Hôm nay đã xảy ra thật
nhiều chuyện ngoài ý muốn, thực thảm thực không hay ho thực mất mặt……
Nhưng mà, giờ anh biết tôi rồi? Anh có nhớ tên tôi không? Hà Tinh, một
nữ sinh rất ngốc……”Chiều chủ nhật, Lý Phái Nhã cùng tôi đi dạo phố, lại hẹn Liêu Hương Hương.
Đi đến mệt mỏi, liền bàn bạc tìm quán trà ngồi nghỉ, Lý Phái Nhã gọi Cao quy linh (1), Liêu Hương Hương gọi đậu hủ hoa (2), tôi gọi một bát rau hẹ đỏ (3).
(1) http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/58/Guilinggao.jpg/220px-Guilinggao.jpg
(2) http://images1.afamily.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2010/06/23/tuahu.jpg
(3) http://i1.dpfile.com/groups/grouppic/2011-05-13/kitchen_9197146_6321962_m.jpg
“Đúng rồi,” Lý Phái Nhã nuốt thức ăn vào miệng rồi, đột nhiên hỏi
tôi, “Hôm kia sao không đi nghe thi biện luận? Chúng tao còn mất công
chiếm chỗ cho mày đấy.”
“Ai!” Tôi dùng sức thở dài, nhét một thìa to vào miệng.
Lý Phái Nhã kỳ quái liếc tôi một cái: “Này!”
“Đừng nói nữa, một lời khó nói hết.” Tôi cơ hồ dúi đầu vào trong bát.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lực chú ý của Liêu Hương Hương cũng nhìn đến. Tôi càng không nói chúng càng tò mò.
“Ai, tao xui lắm, luôn bị thầy cô bắt được.” Tôi vừa nói vừa nhìn
bốn phía xung quanh, muốn tìm gì đó để dời lực tập trung của chúng nó,
thật may mà –
“Xem kìa! Là Trần Kì kìa!”
Chúng nhìn ra cửa theo hướng tay chỉ của tôi, vừa vào cửa đúng là Kì mỹ nhân, bạn đi cùng cô ấy là một nam sinh cao lớn. Lúc này cô ấy cũng
nhìn thấy chúng tôi, khẽ giơ tay lên với chúng tôi, rồi cùng bạn đến một cái bàn khác.
“Nam sinh đi cùng nó là ai? Bọn mày biết không?” Tôi thấp giọng hỏi, giả vờ làm dáng vẻ rất hứng thú. Như vậy chúng sẽ không xen vào chuyện
của tôi nữa chứ?
“Có gì mà tò mò? Kì mỹ nhân vốn nhiều đuôi mà.” Liêu Hương Hương
không mắc mưu, vẫn nhìn chằm chằm tôi, “Thầy cô nào ngăn cản mày? Không
thể lâu thế chứ? Mãi cho đến hết thi biện luận mày cũng chưa đến.”
“À thì……” Chuyện có liên quan đến cô gái thất tình kia rồi lại gặp
Trình Định Doãn, không cần thiết phải giấu chúng, nhưng mà lúc này tôi
chẳng có tâm tình nào mà kể, bởi vì nói ra chắc chắn chúng sẽ hỏi rõ
ràng, ngay cả chi tiết ít nhất cũng không buông tha, mà điều này sẽ làm
tôi càng thêm hỗn loạn. May mà Lý Phái Nhã giải vây giúp tôi –
“Trời ơi! Quan Phong kìa mày!”
“Ai?” Liêu Hương Hương bị cái miệng lớn của nó hấp dẫn, nhìn theo hướng Trần Kì, “Quan Phong? Là ai hả?”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, lên tiếng giúp xây dựng không khí: “Đúng rồi,
Quan Phong là ai? Nổi tiếng lắm à mày?” Chàng trai kia cao to vạm vỡ,
trên mặt đẹp trai là kiêu ngạo, vừa thấy là biết không phải học sinh
ngoan.
Lý Phái Nhã thiếu chút nữa rống lên: “Không phải chứ? Bọn mày chưa
từng nghe nói đại ca lừng lẫy trường M hả! Quan Phong đại danh lẫy lừng
đấy!”
À! Vừa nghe thế chúng tôi liền nghĩ ra, chắc chắn từng nghe thấy
rồi, nhưng trường M cách trường chúng tôi xa như thế, nhất thời không
nghĩ đến hắn ta.
Lý Phái Nhã thấy dáng vẻ như bớt ngốc nghếch của chúng tôi, mới hài
lòng hồi phục thái độ bình thường, thấp giọng nói: “Kì mỹ nhân sao lại ở cùng hắn ta?” Lén nhìn bọn họ, mỹ nữ bổn giáo lại lạc vào nhà khác thật là bất mãn mà.
“Mày hỏi tao tao hỏi ai?” Liêu Hương Hương thừa cơ chôm một miếng
quy linh cao trong bát nó, “Còn nữa, sao mày biết hắn ta chính là Quan
Phong?”
Tôi cũng chôm được một miếng. “Đúng rồi, trước kia mày gặp hắn rùi hả?”
“Em họ tao học năm đầu trường đấy, sùng bái thằng đấy muốn chết. Ai, bọn mày biết không? Nghe nói hắn rất lợi hại, ngay cả xã hội đen cũng
không dám chọc hắn! Nghe nói, bố hắn là quan lớn, có cả lái xe riêng
nhá! Em họ tao còn nói……” Lý Phái Nhã hạ giọng tuyên truyền.
A, quy linh cao của nhà hàng này không tồi nhá, vị ngọt của mật ong, cảm giác rất là ngon. Tôi vừa múc một thìa, Liêu Hương Hương cũng xúc
tiếp.
Lý Phái Nhã hứng trí bừng bừng nói xong chuyện của Quan Phong, cúi
đầu một cái, đã thấy quy linh cao của mình vơi đi hơn nửa bát, không
khỏi hồ nghi nhìn chúng tôi. Hai chúng tôi vùi đầu vào ăn. Nó lại cúi
đầu trừng mắt nhìn bát mình, sau một lúc lâu rốt cục mở miệng: “Ê! Bọn
mày……”
“Đúng rồi! Đến tột cùng vì sao Kì mỹ nhân lại ở cùng Quan Phong nhỉ? Hai người hoàn toàn khác nhau mà.” Liêu Hương Hương như không có việc
gì mở miệng, thoải mái mở đề.
“Á…… Đúng vậy, có phải có nguyên nhân đặc biệt nào không?” Nhiệt
tình tám chuyện lập tức đánh bại quy linh cao, Lý Phái Nhã suy nghĩ sâu
xa đứng lên.
Liêu Hương Hương cũng quay đầu nhìn hai người họ. “Hả? Bề ngoài thoạt nhìn rất xứng …… Quan Phong đẹp trai mà!”
“Đương nhiên! Nữ sinh trường M mê hắn lắm!”
Góc tôi ngồi đối diện họ, ngẩng đầu lên, vừa mới nhìn thấy Trần Kì
cười nói gì đó với hắn ta, sau đó cười đến sáng chói. “Bọn họ…… là tình
nhân à?”
“…… Không rõ lắm……” Chúng cũng nhìn đến sửng sốt, Trần Kì bình
thường tuy rằng không tính là lạnh lùng, nhưng cũng luôn lạnh nhạt tự
nhiên, ít có bộ dáng xinh đẹp như thế.
Giọng Liêu Hương Hương thêm phần hưng phấn: “Có phải người trong
lòng Trần Kì là hắn không, cho nên cự tuyệt Phan Vân?” Trong giọng nói
tràn ngập chờ mong phát hiện trò hay. Ai, người không có cơ hội yêu là
thích đi soi người khác nhất.
“Nếu là nói vậy…… tình yêu của thiếu nữ xinh đẹp và thiếu niên bướng bỉnh……” ánh mắt Lý Phái Nhã sáng quắc, chắc là liên tưởng đến tiểu
thuyết ngôn tình rồi, tình yêu cấm kỵ bị ngăn cản, lại lãng mạn vô cùng.
Tôi dựa lưng vào ghế nhìn xa, nghĩ rằng: Phan Vân có biết hay không? Lại sẽ dùng tâm tình gì để đối mặt? Đang muốn thất thần, người tên Quan Phong kia đột nhiên quay đầu quét chúng tôi một cái! Ánh mắt sắc bén
làm tôi sợ tới mức cúi đầu ăn lập tức. Quên đi, đừng lo việc người, xem
kịch là tốt rồi.
“A! Trình Định Doãn!” Lý Phái Nhã bỗng dưng kinh hô!
Tôi cả kinh, múc tràn chén, màu nước đỏ sậm bắn tung tóe, làm ướt
áo. Ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên là anh! Chỉ thấy anh đẩy cửa tiến
vào, ánh mắt đảo qua, liền đi thẳng đến bàn Quan Phong và Trần Kì.
A a a….
“Trình Định Doãn cũng quen Quan Phong? Không thể nào!” Lý Phái Nhã không thể tin nói.
Liêu Hương Hương cũng ngây ra: “Nhưng mà…… Bọn họ hình như còn rất quen……”
Một người là học sinh ưu tú có tương lại, một người là đại ca bất
lương làm người ta đau đầu, đứng chung một chỗ chẳng nhìn ra nổi nét hòa hợp.
“Nhưng mà thoạt nhìn cũng giống bạn bè.” Tôi nhìn bọn họ, trên mặt
hai nam sinh đều mơ hồ hàm chứa xa cách và địch ý, Trần Kì bình tĩnh
nhìn Trình Định Doãn và Quan Phong đối chọi. Đây là tình huống gì? Ba
người xem ra là quen nhau, Trình Định Doãn sao lại quen Quan Phong, Trần Kì có thật cùng Quan Phong không…… Còn có Phan Vân theo đuổi Trần Kì là bạn tốt của Trình Định Doãn…… Tôi hoa lên rồi!
Đừng nghĩ nữa, dù sao tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi, bàng quan
đi: Nghĩ đến đây, tôi lại cúi đầu ăn, trong lòng lại có điểm buồn khó
hiểu. Chỉ là người ngoài cuộc thôi mà –
Ai, món này không thể nuốt trôi nữa rồi, nhai đến bất động. Lo lắng
một chút, dùng tay đẩy bát sang một bên. Dù sao cũng không phải bà làm , không có lý do gì kiên quyết ăn hết.
Đang chuyên tâm chọn, Liêu Hương Hương đột nhiên lấy tay huých tôi,
hại tôi thiếu chút nữa lại làm bắn nước ra bàn. Tôi tức giận quay đầu
lườm nó một cái, nhưng mà –
“Hà Tinh.”
“Ừ? Trần Kì……” Thì ra ba bọn họ nói xong chuẩn bị đi, Trần Kì đi đến bàn chúng tôi chào hỏi.
“Chúng mình đi trước, tạm biệt.”
“À…… Tạm biệt! Thứ Hai gặp lại!” Nhìn thấy Trình Định Doãn đứng bên cạnh cô ấy, tôi lại không chịu được muốn đánh vào đầu mình.
Trần Kì lại thản nhiên gật đầu rồi xoay người đi ra cửa trước, Quan Phong quét chúng tôi một cái, cũng đi theo đi ra ngoài.
Trình Định Doãn lại không nhúc nhích, như là nhận ra tôi.
“Hà Tinh? Khéo vậy, lại gặp mặt.”
“A? Dạ…… A! Thật khéo, anh cũng đến đây à?” Tôi đang nói cái gì thế này!
“Đúng vậy.” Anh mỉm cười, tựa hồ cảm thấy phản ứng của tôi rất thú
vị, ánh mắt tối vẫn lóe ý cười, “Em cùng lớp với Trần Kì nhỉ?”
“Vâng, bọn em cùng lớp. Bọn em –” Chỉa chỉa hai người Lý Phái Nhã và Liêu Hương Hương, “Mọi người đều cùng lớp, đều là lớp 11.2.” Ô…… Sao
tôi ngày càng khác thường thế này? Nhưng mà, anh đang đứng trước mặt tôi mà! Hơn nữa trong tay tôi còn đang cầm cái thìa múc hồng trư, trên áo
còn dính vết rõ ràng……
“À.” Anh không biết vì sao lại cười, sau đó gật đầu chào chúng tôi, “Vậy anh đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt……” Tôi ngơ ngác nhìn anh ra ngoài. Vì sao…… Vì sao lúc nào gặp anh là dáng vẻ tôi lại khốn khổ thế?
“Bọn họ thật quái!” Liêu Hương Hương thì thào nói.
Lý Phái Nhã cũng nhìn chằm chằm ngoài cửa.
“Trình Định Doãn đi hướng khác. Ai, bọn họ đến tột cùng là quan hệ gì?”
Ba nữ sinh ngốc sửng sốt sau một lúc lâu, Lý Phái Nhã đột nhiên nhảy dựng lên, “Hả, A Tinh mày có giao tình với Trình Định Doãn à?”
“A? Đây…… Hắc hắc……” Tôi vờ cười, càng hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.