Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 3

Nhược Linh

04/07/2013

Thời gian trôi qua, một tuần lại một tuần.

Tôi cứ đến trường theo thường lệ, làm đống lớn bài tập, ăn cơm bà nấu, tưới hoa bố trồng, quấn quít lấy mẹ già đan áo len, buôn chuyện với lũ bạn, tuy vì chẳng liên hệ gì đến Trình Định Doãn mà thấy có chút mất mát, nhưng đây là cuộc sống của tôi mà, vẫn hạnh phúc thật đơn giản.

Sau đó đến ngày 28 tháng 10, thứ Tư, Tết Trùng Dương.

“Các bạn –” lớp trưởng A Ngọc đứng ở trên bục giảng hô to, “Thứ Bảy rốt cuộc muốn đi đâu? Mau bàn đi!”

Dưới đài yên tĩnh một mảnh. Có người vùi đầu làm bài, có người đọc sách, có người ngẩn ngơ.

“Ê, các bạn……” sắc mặt lớp trưởng A Ngọc đỏ gay, theo quan niệm của nó, tết Trùng Dương là nhất định phải đi chơi , cho dù hôm nay không thể đi, cũng phải thay bằng cuối tuần. Vì thế sáng sớm bị kích động liệt kê vài nơi đi, trưng cầu ý kiến mọi người. Ai ngờ không có ai để tâm đến nó.

Kỳ thật không phải mọi người không muốn có cơ hội đi chơi, mà chắc là do lựa chọn của lớp trưởng A Ngọc không thích hợp lắm.

Tôi ách xì 1 cái, tầm mắt nâng lên từ sách giáo khoa ngữ văn, nhìn thoáng qua lớp trưởng A Ngọc trên bục, thật đồng tình với nó, bất quá khẳng định cũng sẽ không giúp nó tìm địa điểm đâu. Lớp trưởng A Ngọc có tư chất cô giáo nuôi dạy trẻ, luôn coi chúng tôi là một lũ gà con loi choi chạy theo gà mẹ. Ai, việc quan tâm của nó không được lòng người đáng thương thật– nhưng tôi vừa nghe xong lời nói, người đáng thương lại thành tôi.

Nhưng mà, lớp trưởng A Ngọc sở dĩ là lớp trưởng, bởi vì nó không dễ dàng từ bỏ, cũng không xem sắc mặt người ta: “Các học sinh, đi chơi là một hoạt động vui mà! Có thể thả lỏng tâm tình, lại tăng cảm tình bè bạn. Khó khăn lắm mới đến Trùng Dương, một năm mới có một lần……”

Ma quỷ đáng sợ! Chịu không nổi rồi, vì thế ngoài siêu cường giả có năng lực mãnh liệt như Trương Tuệ Na, tất cả mọi người đều giơ tay lên hàng, bắt đầu tìm bạn nói chuyện phiếm. [mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành sắt], tiếng ầm ầm như ong vỡ tổ át luôn âm ma kia.

Dù sao cũng là Trùng cửu, nội dung nói chuyện phiếm không ngoài cơ hội đi chơi này, vì thế mọi người thảo luận nửa ngày, đưa ra hai lựa chọn: Đỉnh Sư Tử hoặc đập nước Tử Lâm.

Lý Phái Nhã gọi tôi qua bàn: “Hương Hương nói thứ Bảy nó bận không đi được. Tao thấy đi Tử Lâm được đó, còn mày?”

“Tao thế nào cũng được.” Tôi nhún nhún vai, nghiêng đầu hỏi đứa ngồi cùng bàn: “Tuệ Na, ấy đi không?”

“Không đi.” Trương Tuệ Na ngắn gọn phun ra hai chữ, ngồi ngoáy bút vài cái, lại giải một đề toán.

“Trần Kì còn cậu?”

Kì mỹ nhân miễn cưỡng chống bàn, trong tay là một quyển tiểu thuyết. “Tùy, đến lúc đó nói sau.”

Cuối cùng thống kê lại, hai lựa chọn hình như là mỗi thứ một nửa, cho nên có người nói: “Lớp trưởng, cậu thấy đập Tử Lâm và đỉnh Sư Tử nơi nào tốt?”

“Á? Đập Tử Lâm và đỉnh Sư Tử hả? Ừ, trùng cửu tốt nhất là leo núi, lên cao nhìn xa thôi, cho nên đỉnh Sư Tử tốt hơn. Chúng mình còn có thể lên đó tranh tài……”

“Được đấy!” Một nửa người hoan hô, một nửa người thè lưỡi.

Quyết định rồi, phải đi đập Tử Lâm!

Thứ Bảy dậy sớm, gió lạnh thổi nhẹ, là ngày đẹp trời. Tuy rằng đã gần đến mùng năm, nhưng nhiệt độ miền nam vẫn thế,

Địa điểm tập hợp của chúng tôi là mặt cỏ bên cạnh bến xe, tám giờ lên xe chạy đến đập Tử Lâm.

Tôi ngồi xuống, đá một cây cỏ, tâm tình vô cùng tốt =.= sáng nay cúc của tôi lại nở thêm một bông, còn kết ba nụ nhỏ, thật sự là quá tốt, làm cho tôi tràn ngập vui sướng.

Lý Phái Nhã ngồi sau lưng tôi, đầu dựa vai tôi ngủ thêm, khẳng định là tối hôm qua lại thức đêm đọc tiểu thuyết.

Bạn học khác đang lục đục đến, có người còn mang theo bữa sáng. lớp trưởng A Ngọc cắn một cái bánh, thân dài quá cổ điểm nhân sổ.

“A Tinh.”

Tôi nghe tiếng quay đầu, thì ra là một nhân tài tám chuyện trong lớp Trương Lệ Lệ, nó thần bí dựa sát vào tôi, “Trần Kì hôm nay có đến không?”

“Không biết, có khả năng có, có khả năng không đến.” Tiêu chuẩn của nói nhảm.

Trương Lệ Lệ lại gần tôi từng bước, “Hôm nay có không ít người dẫn theo bạn trai đến nhé, dù sao đến lúc đó cũng lộ hết mà. Cậu đoán Trần Kì gọi ai đến?”

“Tớ không biết.” Nó gần tôi như thế, làm tôi không thể không né người tránh hơi thở phun ra của nó, đầu Lý Phái Nhã trên vai cũng bởi vậy mà trượt xuống.

“Nghe nói là –” Càng thêm thần bí, “Tớ nghe người ta nói, Trần Kì và đại ca trường M đang ấy ấy đấy! Mấy ngày hôm trước có người còn thấy họ nữa cơ! Có thật không nhỉ?”

“Tớ cũng không rõ lắm.” Chuyện này tôi không muốn hỏi Trần Kì, tuy rằng tôi rất thích buôn, nhưng mà phải xem sắc mặt người ta. Trần Kì không phải người thích chia sẻ chuyện riêng của mình cho người khác.

“Sao mà cậu không biết? Giả vờ.” Trương Lệ Lệ giận dỗi nghĩ là tôi không nói cho nó biết, “Không phải cậu thân với Trần Kì à? Trần Kì chỉ gần mỗi cậu ở lớp học.”

“Tớ thật sự không rõ mà,” Ở sự ép sát của nó, tôi lại nghiêng 21 độ cảnh giác.

Trương Lệ Lệ không hờn giận bĩu môi, “Chậc, đừng giả vờ nữa đê, nói tớ biết đi. Loại chuyện này sao giấu lâu được.”

“Ê! Cậu nói đủ chưa?” Lý Phái Nhã bị làm tiêu cơn buồn ngủ, buồn bực lườm nó, “Trần Kì thì sao? Cậu đừng làm khó A Tinh nữa.”

Trương Lệ Lệ chu miệng, về lại chỗ. “Tớ tò mò thôi mà, Trần Kì rõ ràng yêu anh học lớp 12 ở trường, sao lại đi với người khác……”

“Yêu đương cái gì? Phan Vân còn chưa theo đuổi Trần Kì nhá! Trần Kì kết giao với người khác là lẽ thường mà.”

“Làm ơn đi!” Trương Lệ Lệ lấy dáng vẻ vô lực nhìn Lý Phái Nhã, “Đó là tin cũ xì rồi? Hiện tại là Trình Định Doãn! Trình Định Doãn và Trần Kì đang yêu nhau!”

Trình Định Doãn và Trần Kì! Trái tim tôi đập mạnh: “Không thể nào chứ!”

“Hử,” Trương Lệ Lệ rốt cục tóm được cơ hội , “Sao? Các ấy không biết hả? Vài tuần trước! Rất nhiều người nhìn thấy bọn họ hẹn hò, nhiều lần rồi! Ngày hôm qua còn có người thấy bọn họ. Phan Vân vì cái này mà cãi nhau với Trình Định Doãn đấy!”

“Không thể nào? Là thật sao?” Lý Phái Nhã vì mình lạc loài mà kinh hãi.

Tôi không nói, trong lòng loạn như tơ. Hai bà tám bên cạnh khí thế ngất trời, nhưng mà tôi đều nghe không lọt.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một trận xôn xao, khiến cho hai người Lý Phái Nhã, Trương Lệ Lệ quay đầu xem, sau đó há hốc miệng ra.

Tôi vô thức quay đầu, trái tim nháy mắt bị nhéo, đóng lại — Trần Kì và Trình Định Doãn.

Thân ảnh hai con người đó sáng rực lên, xinh đẹp làm cho người ta lóe mắt, thoáng như giấc mơ của thiếu nữ.



“Bọn họ…… đẹp đôi quá.” Tôi lẩm bẩm.

Đang lúc mọi người ngơ ra xôn xao bàn luận, Trần Kì vẻ mặt tự tại, thoải mái mà chào hỏi mọi người, mỉm cười ngoắc tôi. Trình Định Doãn cũng tự nhiên rộng rãi đi đến nói đùa với các bạn.

Tôi đứng xa xa, phản ứng đã có chút đần độn. Lý Phái Nhã vịn vai tôi, hưng phấn mà nói gì đó, nhưng giọng lại không lọt tai tôi.

Sau đó, chúng ta lên xe, xe chạy ra vùng ngoại thành. Vị trí của tôi sát cửa sổ, Trình Định Doãn và Trần Kì ngồi không xa phía trước, bên cạnh vẫn đang có rất nhiều người vây quanh. Sau đó, Lý Phái Nhã tựa hồ hỏi qua tôi có say xe không, tôi không đáp lời, nó lấy ít dầu xoa cho tôi.

Sau khi ra khỏi thành phố, vùng quê xanh biếc trước mắt làm tôi tỉnh ra một chút. Tôi hít sâu không khí trong lành, lại thở ra thật mạnh, làm cho sắc mặt mình sinh động lên.

Sau đó, lấy đồ ăn vặt ra chia cho bạn gần đó, lớn tiếng nói chuyện phiếm với Lý Phái Nhã, nở nụ cười.

Đến đây là chấm dứt rồi, đã thầm mến anh một khoảng thời gian, đây có lẽ chính là kết quả tất nhiên của thầm mến. Nó không mời mà đến, cũng sẽ tự đi thôi? Không sao, tôi tự điều chỉnh được. Dù sao chỉ là mức thích thôi mà, chờ khi tôi gặp được người làm tôi rung động, chờ khi tôi trải nghiệm thế giới này nhiều hơn, chờ thời gian mai táng chút ký ức, tâm tình này sẽ nhạt đi thôi.

Tình yêu vẫn là chuyện đẹp mà bí ẩn nhất, đang ở phương xa đợi tôi. Cho nên, không sao cả.

Không lâu, ô tô dừng lại, chúng tôi xuống xe, ý chí chiến đấu ngẩng cao kêu to muốn chinh phục hai tòa núi kia, bắt đầu xuất phát dọc theo đập nước.

Đường núi này mới khai phá chưa lâu, đá sỏi bén sắc làm lòng bàn chân đau nhức. Hai bên là cây mận thưa thớt, mặt trời nhô lên cao, nóng đến đỉnh.

Đi được một đoạn đường, chỉ cảm thấy vừa mệt lại nóng. Nhìn người bên cạnh vẫn đang cười cười, tôi cho dù kiệt lực vẫn hứng phấn, cũng cười nổi. Bất giác càng đi càng chậm, dần dần rơi xuống tít cùng.

Lý Phái Nhã vui vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng chạy đến hái hoa dại. Trương Lệ Lệ và mấy nữ sinh khác cũng đi dạo như tôi, vừa nói vừa cười.

“…… A Tinh, cậu nói có đúng không?” Trương Lệ Lệ nghiêng đầu cười hỏi tôi.

Giật nhẹ miệng, tôi miễn cưỡng đáp lại một chút. Cảm thấy mệt quá, càng ngày càng vô lực khống chế cảm xúc của mình.

Ánh mặt trời quá nóng, tiếng bốn phía lại quá huyên náo. Hận không thể đến một nơi không người, để tôi có thể chải lại tâm tư rối loạn của mình một chút.

Trương Lệ Lệ không nhịn được nói với tôi, mỗi người đều vui vẻ nói với tôi “A Tinh cậu nói xem có đúng không?”, ”A Tinh cậu nói đi?”, “A Tinh cậu sao thế?”……

“A Tinh……”

“Các cậu có biết phiền không hả!” Rốt cục tôi nhịn không được thốt ra,

Nhìn thấy nụ cười đông lại cuảng chúng, hối hận cũng chiếm cứ trái tim tôi. Tôi cắn cắn môi, xin lỗi ra bờ môi, nhất thời nói không nên lời. Bởi vì áy náy này, cho nên trong lòng lại buồn một trận.

“A Tinh, sao cậu lớn tiếng thế?” nữ sinh bên cạnh ngập ngừng nói.

Tôi ngẩng đầu vừa nhìn bốn phía, không khí có chút ngưng trệ, tại nơi vắng vẻ này tôi rống lên có chút dọa người, mà tôi ngày thường ôn hòa nên vừa rồi tức giận càng làm mọi người chú ý. Các cô gái đều kỳ quái nhìn tôi, người đi phía trước đều quay đầu lại, thậm chí ngay cả Trình Định Doãn cũng nhìn lại đây.

Tôi quay đầu đi, tâm tình tệ hơn. Không khí trở nên thật trầm trọng, ngay cả hô hấp cũng có chút lao lực, đến nỗi khóe mắt tôi bắt đầu cay.

Bỗng dưng cười khẽ một tiếng, Trần Kì nhẹ nhàng nói gì đó, mang đi lực chú ý của mọi người. Không khí náo nhiệt lên một lần nữa, mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Tôi bước đi theo, lòng trầm xuống, rốt cuộc không thể làm nó tăng lên nữa.

Lý Phái Nhã trộm đánh giá tôi, tôi biết, cũng không muốn ngẩng đầu. Trầm mặc đi một đoạn đường rồi, đuổi theo Trương Lệ Lệ ở một chỗ rẽ.

“Lệ lệ, vừa rồi…… xin lỗi .” Sóng vai đi vài bước, tôi thấp giọng nói.

Trương Lệ Lệ trầm mặc một hồi, cũng cúi đầu nói: “Mình chỉ thấy cậu không mở miệng, muốn nói với cậu, để cậu vui vẻ hơn thôi…..”

“Xin lỗi.”

“Mình biết có lúc mình rất phiền……”

“Không đúng không đúng, là tại tâm tình mình không tốt thôi.”

“Vậy vì sao tâm tình cậu không tốt?” Giọng Trương Lệ Lệ lập tức cất cao, xem xét tôi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Xem đi, nói không đến mấy câu, bản năng tám chuyện lại đi ra.

Tôi chịu không nổi thuận miệng qua loa vài câu, tránh người.

Tôi chịu không nổi thuận miệng qua loa vài câu, tránh người.

Xuyên qua Lý Tử Lâm to như vậy, bắt đầu leo núi. Núi thu vẫn xanh tốt, mặt trời lên đỉnh, xuyên qua tán cây xuống. Đường núi gập ghềnh, đa số nơi chỉ có thể đi một người, khoảng cách giữa mọi người lại kéo dài ra.

Tôi đi đặc biệt chậm, một đám học sinh lướt qua tôi, tiếng huyên náo dần xa xa phía trước.

Lý Phái Nhã vẫn vô thanh vô tức đi theo sau tôi, rốt cục mở miệng :“Hôm nay cậu làm sao vậy? Thực khác thường đấy!”

“Không có việc gì đâu.”

“Làm trò à! Nói hay không?”

“Không nói.”

“Cậu……” Lý Phái Nhã ngơ ngốc một chút rồi hét một tiếng, ba bước thành hai bước đi lên, hai tay nắm vai tôi, vứt cho tôi một ánh mắt “Tạm thời bỏ qua cho mày”.

“Con bé chết tiệt này, đi chơi thì vui lên đi, bày sắc mặt cho mình xem nào? Cười một cái! Có cười không?”

Tôi bị dáng vẻ lưu mạnh của nó chọc cười, tay muốn kéo tay nó xuống

Nó lại giữ càng chặt, túm tôi đi nhanh lên trên.

“Này này này, đi chậm một chút đi.” Tay nó siết lấy tôi dùng sức kéo đi.

“Đi nhanh lên!” Nó không nghe, lại kéo tôi đi, ”Không thấy mọi người đằng trước đâu cả, lạc đường thì không vui đâu.”

“Này, muốn chết à! Cậu còn không bỏ tay! Người kia! Cứu mạng!” Tôi la hét lung tung, vì sinh tồn mà giãy dụa không ngớt.



“Hét đi hét đi!” Nó cười to, căn bản như không nghe thấy. Còn lên tiếng hát vang, giọng hát to nhưng âm tiết không đủ: “Tay trái tôi có một con gà, tay phải có một con vịt, còn khiêng một con lợn –”

Hát cái gì thế! Người này mỗi lần cao hứng là lại hát ngẫu hứng, làm cho người ta dở khóc dở cười. Tôi cù nách nó, rốt cục thoát khỏi ma trảo, hít sâu một hơi rồi phi chân đá nó. “Khó nghe muốn chết! Cậu muốn mưu sát ai?” Bị nó làm loạn thế, cảm xúc trầm thấp cũng kéo lên.

Nó đứng thẳng, bày ra thế phản công Taekwondo, trong miệng còn hô. Chậc, đáng tiếc chân không đúng tiêu chuẩn, làm cho mình đứng thẳng không xong lại còn tý nữa trật chân, hại tôi cười đến lăn lộn.

Hai nữ sinh ngốc tận tình nở nụ cười, cho đến khi ôm bụng kêu đau, dắt nhau đi lên phía trước.

Càng đi cây càng dày, che đi ánh mặt trời chói chang, đường đi như tỏa ra hơi lạnh, trong sương mù ẩm ướt, trước sau không thấy bóng người, cảm thấy u tối, cho nên chúng tôi lớn tiếng nói, lớn tiếng cười, kiệt lực thêm phần náo nhiệt và hơi người cho nơi đây.

Đi một lúc, đề tài của chúng tôi đã chuyển sang thiếu hụt của nền giáo dục. Lý Phái Nhã cười khanh khách, tôi thuận miệng ra oai lắc đầu. “Theo như cậu nói, thi đỗ đại học đúng là thần nhỉ.”

“Đó là đương nhiên.”

Tôi tiếp tục cố gắng phân tích, bày ra khí thế giả cổ, “Cậu có biết, mọi người đều quen chia sinh vật thành cấp bậc, như vậy, khi giai cấp bị tiêu diệt, mọi người dựa vào cái gì mà chia cấp bậc? Lại có người nào phân chia phương pháp có thể giống thi vào trường cao đẳng rộng khắp như vậy, quyền uy như vậy đâu? Nếu không có cấp bậc này đó, nguyên nhân hợp lý, thi vào trường cao đẳng làm sao có thể trở thành thanh thiếu niên tiêu chuẩn được nhân dân cả nước bình phán ? Nhân dân không phải dễ chọc.”

Lý Phái Nhã cười không thể ức.“A Tinh, có đôi khi cậu thật sự rất hay, ngay cả ý tưởng này cũng nghĩ ra.”

“Cho nên, thi vào trường đại học là một cuộc cạnh tranh có tính toàn dân vận động rộng khắp, đáng giá để chúng ta lấy dáng vóc tiều tụy tâm tính đối đãi!”

“Ha ha, đến cấp ba, mình liền mỗi ngày niệm một lần đoạn nói này của cậu, làm cho mình giống mọi người cùng nhau tham dự trận cạnh tranh vĩ đại này!”

“Đến lúc đó, chúng ta liền cả ngày đều cầm sách vở, không xem tiểu thuyết cũng không nói chuyện phiếm.” Chúng tôi đã bắt đầu không hề ăn khớp nói hươu nói vượn, chỉ cầu dọc theo đường đi thanh âm không ngừng là tốt rồi, miễn cho đối loại cảm giác yên ắng này sinh ra ý sợ hãi.

“Không đi dạo phố cũng không xem tivi .”

“Không ăn đồ ăn vặt cũng không trồng hoa :”

“Cũng không tham gia bơi,”

Giống nhau chạm trúng huyệt, hơi thở trong phút chốc trầm tĩnh. Sau đó, tôi dùng sức cười ra tiếng. “Này không thể được, Trình Định Doãn hôm nay tới rất đúng, cậu xem Trần Kì rất vui vẻ.” Vì sao lại cố ý nhắc tới anh ta? Rõ ràng là muốn phân tâm áp chế tình cảm đi a.

“Phải không?” Lý Phái Nhã thì thào, “Bọn họ không nhất định là yêu đương đi? Lúc trước một chút dự báo cũng không có, nói không chừng không phải như vậy ……”

“Bọn họ hai người thực xứng đôi, cậu không thấy vậy sao?” Kỳ quái, trong lòng để ý đến chết khiếp, miệng lại không thèm để ý dường như lấy hết khí lực để nói, còn càng nói càng lớn tiếng. Phương thức che giấu vụng về như vậy mà tôi cũng có thế làm ra sao?

Càng quái là, trong đầu rõ ràng đang phân tích bằng lí tính, trong miệng lại vẫn đang nghĩ một đằng nói một nẻo, giống như mình rõ ràng nhìn thấy một “mình” khác, cho dù cảm thấy vớ vẩn cũng là thân bất do kỷ. “Hai người các phương diện đều thực tương xứng, thân cao, vẻ ngoài, sở thích, tính cách, thành tích …… Ngay cả bộ dáng mỉm cười cũng có chút tương tự nha! Lại rất xứng đôi!”

Lý Phái Nhã dường như càng muốn chống đối tôi nên nói mát:“Cô ấy cùng Phan Vân hoàn hảo hơn! Bằng không cùng lão đại trường M đi chung cũng tốt, chính là so với Trình Định Doãn thì không mấy thích hợp.”

“Mình cảm thấy Trình Định Doãn so với Phan Vân thích hợp Trần Kì hơn! Bọn họ vô cùng xứng đôi ! Vô cùng……” Bỗng dưng thanh âm biến mất, trong đầu tức thì trống rỗng.

Lý Phái Nhã ngẩng đầu vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người.

Nhân vật chính chúng tôi đang tranh luận– Trình Định Doãn, đang đứng ở dưới tàng cây chỗ quẹo vào sơn đạo, cách chúng tôi không đến ba thước. Ở trong núi yên tĩnh, điên ngôn điên ngữ của chúng tôi hiển nhiên toàn bộ lọt vào tai của anh ấy.

Chống lại đôi mắt ôn hòa của anh, một cỗ xấu hổ cùng cảm giác nói xấu người sau lưng bị vạch trần xuất hiện trong đầu, mang theo sự phẫn nộ không biết tên, lại biến thành một loại dục vọng mãnh liệt muốn chạy trốn.

Cũng không chờ tôi có động tác, Lý Phái Nhã đột nhiên “Ai nha!” Kêu lên, khoa trương vỗ cái trán, “Nguy rồi nha! Bánh bích quy của mình đặt ở trong túi xách của Lệ Lệ ! Trời ạ, nhất định bị tụi nó ăn sạch. Mình muốn cướp về! Bánh sô đa có nhân của mình–” Nói xong liền vui vẻ chạy như điên mà đi, chưa từng gặp qua cô ấy chạy trốn nhanh như vậy, vội vàng giống như bị ma quỷ đuổi.

Tôi khờ mắt, thấy cô ấy chạy xa mới vội vàng đuổi theo.“Phái Nhã, đợi mình với –”

Thần vận mệnh lại đùa giỡn tôi một lần nữa, thời điểm lướt qua Trình Định Doãn, tôi hốt hoảng trợt trên cỏ xanh ẩm ướt, hướng sườn biên té ngã, nặng nề mà đè trúng anh ấy. Cùng thời gian, anh vươn tay, nắm được khuỷu tay của tôi.

Giờ khắc này thời gian giống như đang dừng lại, tôi cắn môi dưới, cáu giận mình muốn, luôn xấu mặt, thực làm cho người ta chán ghét!

Dựa vào anh đỡ để đứng thẳng lên, tôi thì thào nói:“Thực xin lỗi…… Cám ơn……” Thanh âm lí nhí trong miệng, ngay cả mình cũng nghe không rõ, nói xong liền muốn bước nhanh về phía trước.

Anh lại không có buông tay ra, “Không ngã bị thương chứ? Có hay không trật cổ chân?”

Tôi vòng vo xoay mắt cá chân, “Không có.” Vẫn là vội vã phải đi, tốt nhất không bao giờ muốn nhìn thấy anh, không bao giờ muốn bị vây khó trong hoàn cảnh như vậy nữa…… Thời điểm có liên quan đến anh, không có một lần là bình thường .

“Vậy là tốt rồi.” Anh ấy buông tay, cất bước đi về phía trước.

Tôi ngẩn người, theo ở phía sau. Sơn đạo chật hẹp, trừ phi tôi kiên quyết đi sát bên người anh, nếu không không có cách nào lướt qua anh ấy. Những gốc cây đại thụ thô to sần sùi, ẩm ướt trong không khí lạnh lùng âm trầm. Tôi yếu đuối không có dũng khí tới gần anh, thậm chí không dám nhìn anh, cúi đầu theo ở phía sau, suy nghĩ cũng ngưng tụ thành một mớ hỗn loạn.

“Anh cùng Trần Kì –” Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng mà ở trong núi đặc biệt rõ ràng, “Không phải tình nhân.”

“A?” Tôi chấn định.

“Chúng tôi là anh em họ, mẹ anh cùng ba cô ấy là anh em ruột.”

“Nga.” Tôi ứng thanh, không biết nên nói cái gì cho tốt, tiếp tục đi theo phía sau anh. Bỗng dưng cảm thấy bốn phía sáng ngời lên. Gió thổi qua ngọn cây, ánh nắng chiếu xuyên qua cành lá tạo thành các bóng trắng trên con đường nhỏ, sáng lạn có chút đẹp mắt.

Đi hết đoạn đường, sơn đạo rộng hơn chút, tầm nhìn cũng rộng lớn hơn, tôi nâng mắt nhìn về phía trước, vẫn không thấy bóng lưng các bạn học. “Chúng ta có phải đi chậm đến mức bị bọn họ vượt xa hay không ?”

Anh mỉm cười, “Không quan hệ, từ từ đi là tốt rồi. Nơi này phong cảnh tốt như vậy, đi nhanh không phải đáng tiếc?”

“…… Ân.” Không gian yên lặng, ánh nắng vàng cùng với bóng cây xanh thỉnh thoảng luân phiên, nghe tiếng chim hót, còn có hồ nước suối róc rách. Trên sơn đạo, chúng tôi một trước một sau đi tới. Tôi thủy chung đi sau anh nửa bước, lén lút phóng ánh mắt dừng ở trên người anh. Anh sao không cùng Trần Kì ở một nơi? Sao một người ở lại phía sau? Chẳng lẽ là…… Chờ tôi sao? Đột nhiên lắc lắc đầu, đá đi ý nghĩ kỳ lạ đến cuồng vọng trong đầu. Tôi không hề tự hỏi này đó, mỉm cười đi theo phía sau anh, tận tình hưởng thụ giờ phút vui vẻ này.

Hai người cũng không nói nữa, nhưng mà đoạn đường này, khẳng định sẽ trở thành phong cảnh đẹp nhất trong trí nhớ tôi!

Khi chúng tôi gặp lại cả đoàn, bọn họ đang đứng ở ven đường nghỉ ngơi, ăn uống. Lẫn vào đám người, đều tự cùng đồng bạn tụ lại một chỗ, không đặc biệt liên quan, nhưng khi ánh mắt tôi thỉnh thoảng lại liếc về phía anh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy anh mỉm cười trả lời.

Có chút hỗn độn. Mặc kệ là tình hình hay là tâm tình, cũng rất không trong sáng.

Trong lòng thật nhiều tư vị không rõ, thật nhiều gì đó nghĩ không ra, đối với anh phát hiện tôi cũng không vội vã muốn đáp án, bởi vì tôi hiện tại đã rất vui vẻ, vui vẻ đến không hề nghĩ về chuyện khác!

Hôm nay, thực là một ngày đặc biệt.

“Thứ bảy, ngày 31 tháng 10. Buổi tối bà nấu canh hoài sơn, ý dĩ, ngô hầm xương heo, còn bỏ thêm hoa cúc, mùi khá lạ, vừa mặn lại ngọt . Ta còn cười uống hết. Hôm nay thật vui vẻ, tôi cùng anh hai người đi chung một đoạn đường nha! Hai người nga!…… Nhưng mà, tình yêu, vẫn đang là cái gì đó tôi không hiểu rõ……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bờ Sông Xanh Tươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook