Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 4

Nhược Linh

04/07/2013

Kế tiếp là thời gian đầu tôi sống trong nước sôi lửa bỏng.

Thứ Hai sáng sớm đến trường, liền thấy Lý Phái Nhã cười hề hề đứng gần chỗ để nơi tôi hay đổ xe, đằng sau là Liêu Hương Hương với vẻ mặt hưng phấn. Ai, sớm đoán được sẽ không tránh khỏi bị tra hỏi, nhưng mà không cần như vậy đi?

Sau đó — suốt một tuần lễ! Khóa trước, khóa giữa, khóa sau, thể dục buổi sáng, thể dục giữa khóa, thời gian hoạt động tự do…… Góc tường, bên đường, thiên thai, lương đình, dưới tàng cây, trên cỏ, chỗ giữ xe …… Tùy thời có thể thấy được ba cô gái tụ họp với nhau, chính là trong đó có một người biểu tình đau khổ, trên mặt chảy mồ hôi, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Mà mặt khác hai người kia vẻ mặt vô cùng dữ tợn và điên cuồng. (Jelly : tội nghiệp chị này )

“Nói, cậu cùng Trình Định Doãn rốt cuộc…… Hắc hắc!” Hai người tám chuyện cuồng nhiệt đem tôi từ đầu thẩm vấn đến cuối và căn cứ cái các cô ấy gọi là “Quan sát tâm đắc”, liền tiến hành suy luận cùng tính toán, sau đó lập ra một loạt kết luận, cuối cùng còn kết luận lại rồi bức cung tôi, không nghĩ cũng biết các cô ấy muốn có đáp án mới hài lòng.

Ô, tôi nói lần nữa không có gì, lúc này không có gì, lúc kia cũng không có việc gì, các cô ấy luôn không tin tôi. Hai vị này chính là không cam lòng chấp nhận sự thật rất bình thường, nên ép ra một chút khác thường mới thỏa mãn!

Rõ ràng không có cái gì mà sao bị các cô ấy oanh tạc một tuần, ngay cả tôi cũng sinh ra cảm giác thấy sự việc xảy ra thật sự không tầm thường. May mà các cô ấy còn nhớ kỹ giao tình của chúng tôi, không thì đã đi tuyên truyền việc này khắp nơi, nếu vậy chắc về sau tôi không dám đối mặt với Trình Định Doãn.

Nhất là Lý Phái Nhã, ỷ cùng tôi có mười mấy năm giao tình, cô ấy luôn hỏi tôi những vấn đề nan giải. Làm ơn, tôi cũng không biết có được không, mọi chuyện nào phải như vậy đâu? Tâm tình bị cô ấy làm đảo lộn, thực sợ cô ấy.

Ai, có đôi khi, tám chuyện xác thực không phải thứ tốt. Hiện tại tôi vừa thấy hai người đi xuống liền có ý muốn tránh.

Cố tình trốn cũng trốn không được. À không, buổi chiều ngày thứ Sáu, một tuần tra tấn rốt cục cũng qua đi, có thể về nhà bình tĩnh lại, kết quả lớp trưởng A Ngọc ra lệnh một tiếng, toàn thể ban cán bộ đoàn ở lại họp, “Thuận tiện” ra báo tường kì 1.

Tôi không có quyền và chạy không thoát liền bị đại biểu khoa lịch sử bắt ở lại, lại cùng uỷ viên của đại biểu khoa ngữ văn các cô ấy chạm mặt. Thừa dịp mọi người nói chuyện phiếm, tôi ngồi xuống nghe lớp trưởng A Ngọc dài dòng đọc lời dạo đầu. Các cô ấy đem tôi đến góc tường, thiếu chút nữa cạo da tôi, mới cảm thấy mỹ mãn kéo tôi ngồi trở lại vị trí – lớp trưởng A Ngọc tiếp tục thao thao bất tuyệt còn tôi thì “lặng lẽ nói”.

Trời ạ, tôi chịu không nổi ! Chết đi sống lại, thật vất vả từ chối lời đề nghị hẹn gặp cuối tuần của các cô ấy, ngồi phịch ở trên mặt bàn hấp hối.

Mở đẩu không có gì quan trọng, nội dung là ở phía sau, mọi người cùng lớp trưởng A Ngọc bàn tính, làm ra 1 tờ báo tường bình thường, muốn hoàn thành nhiệm vụ. Ngay thời điểm giải tán, ta mơ hồ nhìn thấy hai người bạn xấu trong mắt lại dấy “lửa” liền cuống quít nhấc tay xung phong nhận việc, ở lại cùng làm công tác vệ sinh khiến cho lớp trưởng A Ngọc lệ quang lòe lòe cảm động.

Ai, cuối cùng…… Ô! Rưng rưng vẫy tay đưa tiễn hai người bạn tốt sau đó ngạo mạn nuốt nuốt thu thập cặp sách.

7 giờ tối, sắc trời đã tối, tôi tắt đèn, khóa cửa, chậm rãi đi thong thả hướng nhà xe. May mà đã sớm gọi điện về nhà, báo cho mọi người biết có khả năng sẽ về trễ, bằng không người nhà sẽ lo lắng .

Đẩy xe ra cổng trường, ngạo mạn chậm rì rì xuyên qua ngã tư đường đông đúc, cửa hàng bên đường tối cuối tuần hết sức náo nhiệt. Khó có được thời gian thanh nhàn, tôi liền vừa đạp xe vừa nhìn xung quanh.

Khi đi ngang 1 tiệm băng đĩa, tôi dừng lại đi vào mua 1 hộp băng từ, trả tiền đi ra, đem dây lưng quăng vào giỏ xe, mở khóa xe đang muốn đi, mắt lơ đãng thoáng nhìn phía trước có cô gái đang đi về hướng này, đồng phục quen thuộc cùng một cái đuôi ngựa thật dài — oa, là Lý Phái Nhã!

Theo phản xạ có điều kiện, tôi nhanh chóng chạy xe tránh vào trong ngõ tối.

Dán trên vách tường nhìn lén bên ngoài, thẳng đến khi cô gái kia đến gần…… Di? Không quen nha. Hù chết ta, còn tưởng rằng là Lý Phái Nhã. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, thẳng đứng dậy, một lần nữa dắt xe muốn đi ra ngoài –

“Này, cô đang trốn ai?”

Tôi lại bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy vài bóng người hắc ám mơ hồ đứng, trong đó có một người đi tới, đứng trước mặt ở tôi, chờ câu trả lời của tôi.

“A…… Không có, vừa rồi nhìn lầm người.” Tôi xấu hổ cười cười, mơ hồ thấy là một cô gái dáng cao tóc ngắn, không nghĩ nhiều, trở lại đẩy xe đi.

“Trung học P?” Cô ấy lại khoát một tay lên đầu xe tôi, nhìn nhìn đồng phục trên người tôi.

“Vâng, đúng vậy.” Không rõ cho nên nhìn cô ấy .

“Hừ, trung học trọng điểm a.”

“Làm sao……” Tôi lộ ra tiêu chuẩn bé ngoan mỉm cười. Nghe được ngữ khí của cô ấy có điểm không thích hợp, dự cảm không ổn, lập tức cẩn thận đứng lên.

“Tao là trung học M.”

“Ồ.” Tôi trở lại vẻ mặt ngốc ngốc, biết lời của cô ấy bao hàm một ít ý tứ hàm xúc phức tạp, lại không biết nên trả lời sao, chỉ có thể ậm ừ.

“Thật không quen nhìn mấy đứa trường P! Cả đám đều dối trá đê tiện làm cho người ta chán ghét, không một đứa tốt.” Cô ta giơ tay lên. Lúc này bên ngoài có một chiếc ô tô đi qua, ánh sáng đèn xe làm tôi thấy được cô ta nhuộm tóc hồng cùng đôi mày rậm khiêu khích, còn có một thân trang phục kì dị.

“A……” Tôi nhìn cô ta, hơn nữa ngo ngoe cười một cái, chưa từng gặp qua tình huống này nha, trả lời sao mới lễ phép? “Mỗi người đều…… Như vậy sao? Cô biết rất nhiều người học trường chúng tôi sao, sao không cùng đi?”



Lại một chiếc xe đi qua, ngọn đèn từ mặt tôi lướt ra phía sau, đến trên mặt cô ta, đến trên tường, sau đó biến mất. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.

Trong lúc giằng co, có người bên trong mở miệng :“A Phân, mày hôm nay tâm tình khó chịu như vậy, đi nơi nào đập phá đi?” Cũng là giọng nữ.

Cô gái được xưng là A Phân hừ một tiếng, buông tay đang cầm đầu xe tôi ra.

Tôi quay xe của mình lại, ngăn chận tò mò đối với các cô ấy, vòng qua cô ta tôi ra ngõ nhỏ. Nói như vậy, loại học sinh ngoan mất mặt giống như tôi, sẽ không khiến cho các cô ấy có hứng thú. Chỉ cần không cố ý đi trêu chọc các cô ấy, liền an tường vô sự. Chân trái vừa đặt lên bàn đạp, bỗng dưng sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện –

“…… Thực nhàm chán a, chúng ta còn phải ngây ngốc ở đây bao lâu?”

“Bảo mày chờ thì chờ đi!……Chọc giận, Quan ca lại đi tìm Trần Kì ……”

Di? Nghe được tên quen thuộc, tôi dừng lại. Căn cứ vào thiên tính tám chuyện, lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

“Hừ, con Trần Kì kia nhìn không thuận mắt!” Là giọng của cô gái tên A Phân, căm giận .

“Mày đừng lắm miệng. Chờ một chút đi, Quan ca nói……”

“Quan ca nói chờ 15 phút nếu anh ấy không đến thì không cần đợi.”

“Tao không đợi !” Thanh âm càng thêm tức giận, cô gái tên A Phân kia bỗng dưng lao đầu ra ngõ nhỏ, hiểm hiểm chạy ra làm tôi tránh né không kịp.

“Mày, nghe lén?” Gương mặt tức giận lại phát ra lời chất vấn lạnh lùng, thực có điểm đáng sợ.

“A? Tôi không phải……” Lời phủ nhận đến bên miệng lại nuốt trở lại, tôi vừa rồi đúng là đã cấu thành hành vi nghe lén, “Thực xin lỗi, tôi không phải……”

A Phân tính tình xem ra thật không tốt hướng tôi rống to ra tiếng: “Vậy mày lén lút làm gì?” Nói xong còn táo bạo dùng sức đá một cước vào thùng rác bên cạnh tôi, phát ra tiếng động.

Tôi bị dọa, nhấc tay đi che tai lập tức lại phát hiện mình đang đỡ xe, vội vàng buông tay đi nắm xe bị đổ, kết quả là giữ xe lại được, nhưng mà túi sách cùng băng từ trong giỏ xe lại rơi ra. Tôi một tay chống tay lái, lại ngồi xổm xuống đi kiếm, gom bao thư về cái giỏ, lại đi lượm băng từ rơi hơi xa, nhưng mà bối rối nhặt được cái này lại mất cái khác, lượm được băng từ, tay lái lại trượt khỏi tay ra ngoài, kết quả –

Lại phanh một tiếng, xe ngã xuống đất, mà xe ngã…… lại nện trên chân cô gái tên A Phân chuẩn bị chạy không kịp. Cô khẽ kêu một tiếng, rất nhanh rút chân, đau đến nâng chân nhảy lên, thiếu chút nữa đứng không vững.

A…… cằm của tôi suýt nữa rơi xuống, hai tay nắm cuộn băng từ không biết nên phản ứng thế nào, ngồi xổm vô cùng có lỗi nhìn cô.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe máy lại ngừng ở bên đường, đèn xe chiếu vào người chúng tôi; Sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: “A Phân, em lại làm gì ?”

Tôi theo tiếng nhìn lại, bị ngọn đèn chiếu chói mắt hơi hí hí mắt, thật vất vả mới nhìn rõ kỵ sĩ trên xe — ơ, có điểm nhìn quen mắt, không phải là Quan Phong sao?

“Em làm gì ? Em có làm gì sao?” A Phân nghiến răng nghiến lợi.

“A, đúng rồi, cô ấy không làm gì cả, là lỗi của tôi.” Tôi tiếp lời, thực áy náy xem xét chân cô ấy, cúi đầu tỉnh lại.

Quan Phong quay đầu xe máy, đứng bên người A Phân. “Em luôn không khống chế được tính tình. Còn các em, đi về trước đi, đứng ở đây làm cái gì?” Một câu sau là nói với những người liên can trong ngõ nhỏ.

Tôi lặng lẽ quay đầu, tò mò đánh giá đại danh đỉnh đỉnh đại ca học sinh. Áo khoác da bó sát người cùng quần bò, còn đeo bao tay, cưỡi loại xe máy rất nặng lại uy phong, ở thị trấn nhỏ của chúng tôi như vậy tuyệt đối không thông thường. Ừm, quả nhiên không giống bình thường, có hương vị của đại ca.

“Quan ca, em không phải……” A Phân biện giải nhưng vì Quan Phong quay đầu đi mà tạm dừng, theo ánh mắt hắn nhìn qua, tôi cũng quay đầu nhìn trên đường.

Chúng tôi nhìn thấy, dắt xe đạp mà đến là Trần Kì cùng…… Trình Định Doãn.

Di? Tôi cả kinh.

Bọn họ đến gần, ánh mắt dừng ở trên người tôi. Trần Kì giật mình kêu lên:“A Tinh?! Cậu sao ở nơi này?”

Hi! Ta từ dưới đất đứng lên, lộ vẻ tươi cười hướng bọn họ vẫy tay chào hỏi. Có một chút bối rối, không nghĩ tới ở nơi này lại có thể nhìn thấy anh. Trình Định Doãn xuống xe, đi đến bên người tôi “Làm sao vậy?”

“A, không có việc gì, không có việc gì!” Khoảng cách của anh gần quá, tim tôi đập nhanh gấp đôi, ở trước mặt anh tật xấu lại tái phát, “Chỉ là em vừa mới…… Cái kia, xe…… Băng từ……” Vung tay múa chân mãi mà không sao giải thích được, Trình Định Doãn đột nhiên lại vươn tay kéo cánh tay của tôi! Trái tim của tôi giống như muốn nhảy ra ngoài, chỉ ngây ngốc nhìn anh không thể phản ứng.



“Không có việc gì chứ?” Anh lôi tôi ra bóng ối, ghé vào dưới đèn đường mà nhìn quét qua toàn thân tôi.

“Không có việc gì a! Em rất tốt!” Chẳng qua là vui vẻ đến sắp choáng váng thôi.

Anh lại đánh giá mặt của tôi 1 chút, nhíu mày quay đầu nhìn về phía Quan Phong bên kia. “Là chuyện gì xảy ra?”

“Quan ca, đàn em của anh?” Trần Kì khóa xe xong, lấy một chân chống đỡ, hướng đám người A Phân dương dương tự đắc xoa cằm.

Bỗng dưng cảm thấy không khí có điểm ngột ngạt, ta từ trong mê say hoàn hồn, nhìn qua nhìn lại mọi người, di, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ bọn họ cho rằng A Phân khi dễ tôi?! Tôi sợ tới mức nhanh chóng xua tay.“Không phải! Vừa rồi là tôi không đúng, người bị thương là cô ấy.”

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Quan Phong hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm tôi.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, tôi cúi thấp đầu, “Thực xin lỗi, xe đạp của tôi ngã trúng chân cô ấy…… Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý ……”

Lại “Phanh” vang lớn –A Phân lại một cước đá vào thùng rác, cắt ngang lời sám hối của tôi.“Đã nói ta không làm cái gì!” Rống xong, cô ấy thô lỗ đẩy tôi đang chặn đường ra, hầm hầm bước đi.

Thân hình tôi nghiêng ngã, được Trình Định Doãn đỡ lấy. Chép miệng, tôi áy náy nhìn bóng lưng bi thương của cô ấy– chân của cô ấy vừa mới bị thương nha, lại dùng sức như vậy…… Nhất định rất đau…… Thật sự là rất xin lỗi.

Hiện trường mọi người không nhúc nhích, sau đó Trình Định Doãn xoay người giúp tôi nâng xe dậy, kiểm bao thư bỏ vào giỏ.“Em phải về nhà đúng không? Anh đưa em về,”

“Di, không cần, nhà của em ngay bên kia.”

“Đi thôi.” Anh không nghe tôi, đem xe đưa cho tôi, xoay người đẩy xe mình chờ tôi.

Tôi ngẩn người, thì ra người tao nhã trứ danh như anh cũng có mặt bá đạo. Đem băng từ bỏ vào giỏ xe, đỡ xe rồi cùng Trần Kì nói tạm biệt.

Trần Kì cười gật gật đầu, sau đó nói với Quan Phong: “Quan ca, chúng ta đi trước đi. Không thấy anh cha anh vừa phát hỏa .”

Ách? Bọn họ nguyên bản muốn đi đâu ? Tôi tò mò muốn chết, lại không dám tùy tiện hỏi, thấy Trình Định Doãn đã lên xe đi trước, nhanh chóng đuổi theo xe anh.

Chuyển tới góc đường, tốc độ xe anh chậm lại, cùng tôi sóng vai mà đi. “Sao trễ như vậy?”

“Hôm nay ở lại họp, ra báo tường, em còn thu thập mọi thứ cùng làm vệ sinh…… Đã đến nhà em, nơi này.” Ai, nhà của tôi cách trường học thật sự quá gần, đi khoảng mười mấy phút.

“Như vậy…… Tạm biệt.” Anh ngừng xe.

“Di?” Ta không dự đoán được anh nói dừng là dừng, nhất thời ngừng không được xe, xe theo quán tính chạy đến cửa nhà, nhảy xuống xe quay đầu, “Tạm biệt! Cám ơn anh đưa em về.” Ai, sao đi vội vã như vậy, không nói thêm vài câu?

Anh gật gật đầu, quay đầu xe lại, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ. Còn mình tôi đứng ở cửa nhà ngây người hồi lâu.

※-※-※

Hai ngày sau trở lại trường, tình thế hỗn loạn làm cho tôi không hiểu.

Đầu tiên là không ít người ở chung quanh tham đầu tham não, đi ở trên đường sẽ có không biết bao nhiêu người gọi tôi : “Này! Cô chính là Hà Tinh sao?”

Vài ngày sau, tôi rốt cục hiểu được nguyên nhân. Nghe nói, Quan Phong từng hướng người bên ngoài “hỏi qua tôi”, vì thế các loại suy đoán đều được lấy ra khỏi lồng hấp (đem ra ). Đại ca anh minh thần võ của trường M đối với tiểu nữ sinh không có tiếng tăm gì của trung học P dị thường chú ý khiến cho oanh động chưa từng có — đây là cách nói của Lý Phái Nhã. Cô ấy cùng Liêu Hương Hương mỗi lần nhìn thấy tôi đều thực hưng phấn, mở to hai mắt chờ mong kịch tình phấn khích xảy ra, càng không ngừng tra hô muốn tôi đem mọi chuyện kể rõ ràng.

Sự thật cụ thể là thế nào tôi không rõ ràng lắm, bất quá tuần này thật sự là có gặp qua Quan Phong một lần, trên đường đến trường, hắn nhìn chằm chằm tôi đi qua, ánh mắt có chút quỷ dị, làm cho tâm của tôi lo sợ bất an đã lâu. Sau ngày đó nhân sĩ không biết tên ở chung quanh lại tăng thêm gấp đôi, tôi xem như đã biết thêm thế nào là sức ảnh hưởng của thần tượng đại ca lãnh tụ.

Lớp trưởng A Ngọc suy nghĩ cũng đáp sai tuyến, liều mạng thuyết phục tôi gia nhập đoàn ủy làm cán sự, tôi không biết trường học khác như thế nào, dù sao trường học chúng tôi học sinh sẽ không có tác dụng cơ cấu, quyền lực chân chính là trong tay đoàn ủy, tương ứng trách nhiệm cũng đều từ đoàn ủy mà ra, cái gọi là cán sự, cũng chính là cu li chuyên cung đánh tạp, cho nên tôi trốn còn e không kịp.

Ngoài ra, trên đường tan học về nhà còn từng ngẫu ngộ [ hẳn là ngẫu ngộ đi?] (ngẫu nhiên gặp mặt) cô gái gọi là A Phân kia, cô ấy ỷ ở ngoài trường học, âm trầm trừng mắt với tôi, sau đó hất mặt đi, đối với lời xin lỗi tươi cười của tôi làm như không thấy. Đương nhiên, cũng có người vẫn bình thường. Trần Kì vẫn như cũ bộ dáng đi tố tôi , Trương Tuệ Na lại bất động như núi. Ngày đó, trên đường đi học gặp qua Trình Định Doãn hai lần, hơi hơi – cười, thản nhiên tiếp đón, sau đó đi ngang mặt mà qua, lại có thể làm cho tôi cao hứng nửa ngày. Đêm đó, anh hộ tống tôi về nhà, tôi phá lệ dụng tâm viết vào nhật kí, đồng thời cũng khắc chế thường xuyên kìm lòng không được ngây ngô cười cùng miên man bất định.

Ngày qua mọi việc cuồn cuộn kéo tới, hơn nữa vài môn học bước vào kiểm tra, tôi có điểm không thở nổi .

“Cậu gần đây có điểm náo nhiệt a.” Tự nhiên, Trần Kì đặc hữu kiều mị lại lên tiếng. Tôi nghe vậy ngạc nhiên quay đầu, thấy cô ấy vẫn vùi đầu viết này nọ.“Tốt mà, cũng không có việc gì.” Đúng thế, hỗn loạn chính là tâm tình của tôi cùng một đống người rảnh rỗi phỏng đoán, thật chất là không xảy ra việc gì cả. Chạng vạng ngày thứ Năm, sau khi tan học tôi ở lại giúp thầy lịch sử làm đồ dùng dạy học, không nghĩ tới Trần Kì cũng không đi. Lúc này phòng học chỉ còn hai người chúng tôi, cô ấy viết xong một hàng cuối cùng, thu bút, đứng lên để sát vào bàn tôi, tựa hồ đột nhiên có tâm tình nói chuyện phiếm, cầm lấy một khối hình hỏa diễm hỏi: “Đây là cái gì?” “Dấu hiệu địa điểm khởi nghĩa: Thầy giáo lịch sử muốn mình làm một ít đồ dạy học đơn giản, lúc dạy có thể dùng để dán trên bản đồ triển lãm sự kiện cùng địa điểm.” “Nhàm chán, còn muốn làm các loại hoa nhỏ này nọ, đi dạy học sinh tiểu học còn được a.” Trần Kì hơi hơi coi thường, nhưng lại nắm kéo lên giúp tôi cắt hình. “Làm cho vui một chút thôi, hơn nữa như vậy thật sự có vẻ dễ nhớ hơn a.” Tôi tiếp tục vẽ ra cờ đỏ, sao, dấu hiệu mũi tên các loại. “Cậu có biết Trình Định Doãn cùng mình là anh em họ không?” “Biết.” Tôi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, cô ấy lại cùng mình tán gẫu việc tư a. “Vậy cậu có biết Trình Định Doãn cùng Quan Phong cũng là anh em bà con không?” “A?” “Mẹ Quan Phong là cô của Trình Định Doãn.” Trần Kì làm xong một cây đuốc, lại cầm một mũi tên, tiếp tục nói tiếp, “Cha Quan Phong cùng cha Trình Định Doãn là lão chiến hữu, kỳ thật ba mình cũng vậy, bọn họ ba người cơ hồ là anh em cả đời, cùng đi học chung, cùng nhau tòng quân, sau đó cùng làm việc ở một nơi, ngay cả cưới vợ cũng có liên quan với nhau, giao tình có thể nói…… Nha, bị mình cắt hỏng rồi. Dùng keo trong dán được không?…… Chính bọn họ giao tình tốt, liền đương nhiên cho rằng hậu bối chúng mình cũng có thể là bạn bè thân mật, thật là!” Cô ấy nhăn mặt nhăn mũi. “Vậy, ba người là……” Thoạt nhìn không giống bạn thân a. “Mình thì được rồi, nhưng mà hai người bọn họ nhìn nhau không thuận mắt. Từ nhỏ đến lớn đều không hợp, lại bị người lớn kiên quyết bắt chơi cùng một chỗ, càng chơi đùa oán hận chất chứa càng sâu. Cha bọn họ ở cùng đơn vị, cùng ở ký túc xá…… Này thoạt nhìn sao là lạ ? Aiz, lại cắt hỏng rồi. Quên đi, mình giúp cậu vẽ, cậu cắt đi.” Trần Kì đưa kéo cho tôi, thay đổi bút vẽ, đột nhiên lại nhẹ nhàng cười, “Nhưng mà cha Quan Phong chức khá lớn nga, hơn nữa tính tình thực nóng nảy, quả thực là độc tài, cho nên Quan Phong phản kháng mạnh nhất cũng chịu trấn áp nặng nhất — hì hì! Có đôi khi cảm thấy cha con bọn họ thật sự là chơi rất vui! Bác Quan cưng Trình Định Doãn, mà bác Trình vì công bằng, liền mỗi lần đều giúp đỡ Quan Phong…… Vẽ không sai chứ? Muốn lớn một chút hay không …… Hai người từ nhỏ đã bị so sánh với nhau, Trình Định Doãn là đứa trẻ ngoan thích đọc sách, thích hoa cỏ, Quan Phong nhìn hắn không vừa mắt; Quan Phong gặp rắc rối Trình Định Doãn cũng sẽ kiếm vất vả — cha chúng mình luôn thực hành tội liên đới, cho nên Trình Định Doãn cũng đối Quan Phong có oán hận…… Tóm lại sổ nợ của hai người bọn họ rối mù tính không xong !” Nghe qua thật sự là — rất hảo ngoạn! Tôi đã sớm ngừng tay, chuyên tâm nghe cô ấy kể, biết đâu sẽ nói nhiều một chút về chuyện của Trình Định Doãn, thật sự là tốt quá. “Bọn họ hai người luôn đấu qua đấu lại, trước đây cái gì cũng phải tranh, lớn liền không ai để ý ai, nhưng mà vẫn ngầm phân cao thấp nga. Giống như lần này, Quan Phong thấy cậu, sẽ làm chuyện rối lên.” “Vì sao?” Là chuyện của tôi sao? Trần Kì giương mắt liếc tôi một cái. “Hắn nghĩ cậu là bạn gái Trình Định Doãn a.” “A? Mình….mình. …… Nhưng mình không phải a!” Tôi không khỏi đỏ mặt. “Phải không?” Trần Kì thản nhiên nói, đem giấy đã vẽ xong đưa cho tôi cắt. Tôi nhận, bắt đầu cắt, nhỏ giọng lặp lại: “Mình cũng không phải là bạn gái Trình Định Doãn, chúng mình căn bản không phải……” Bạn gái xưng hô này giống giấc mộng của tôi quá, nhưng mà hẳn là thật lâu về sau mới có thể thêm trên đầu danh hiệu của tôi nha. Tình yêu không phải chuyện rất phức tạp sao? Không phải phải gặp chuyện đặc biệt, người đặc biệt, càng cùng cảm giác đặc biệt mới có thể kích thích cảm xúc sao? Tôi xem ngôn tình tiểu thuyết chính là nói cho tôi biết như vậy. Tôi đơn phương thích Trình Định Doãn, không có tỏ tình lại không có theo đuổi càng không bắt đầu nói chuyện yêu đương, đột nhiên đã nói đến người yêu, rất dọa người. Trần Kì buông bút, nhìn tôi, “Này, A Tinh, nói thực, cậu có nghĩ yêu đương không?” Tôi theo trực giác lắc đầu, “Bây giờ còn không nghĩ. Luôn cảm thấy, tình yêu đối chúng ta mà nói, còn quá sớm.” Tình yêu là chuyện thực xa xôi, ta vẫn cho rằng như vậy. Hiện tại tôi chỉ nghĩ thưởng thức một ngụm nho nhỏ nhợt nhạt, loại hình thức thầm mến này có vẻ tốt. “Như vậy sao?” Trần Kì nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Mình cũng nghĩ vậy. Yêu đương nhiều phiền toái, mình lười dính vào. Theo sự thật mà nói, thành tích của cậu không tốt lắm, cũng không phải có thể phân tâm cho người khác, vẫn là chuyên tâm đọc sách đi, nếu không đại học cũng không nhất định sẽ đậu được đâu, về sau sẽ thực vất vả…… Aiz, về sau rồi nói sau.” Bị cô ấy nói được vô cùng ngượng ngùng, tôi than thở :“Mình vốn sẽ không nghĩ đến yêu đương a, học sinh trung học luyến ái không phải tùy tiện người nào cũng làm được rất tốt.” Đột nhiên nhớ tới ngày đó Lý Phái Nhã cùng Liêu Hương Hương tranh luận về yêu đương của học sinh trung học, kỳ thật tôi có khuynh hướng ủng hộ cái nhìn của Lý Phái Nhã. “Quan Phong đảo loạn như vậy, người rảnh rỗi chung quanh nhiều như vậy, cậu có cảm thấy phức tạp không?” “Đương nhiên, thật đáng ghét, cuộc sống của mình cũng không bình thường .”Tôi còn phải đổi tuyến đường a. Trần Kì cười khẽ, dường như đang lầm bầm lầu bầu: “Tốt lắm, mình sẽ nói với hắn. bảo hắn cũng an tâm đọc sách, tương lai rất dài.” “A?” Nói với ai? Tôi vừa cắt ra một cây đuốc hoàn hảo, không nghe rõ ràng. “Tốt lắm, cậu ngoan ngoãn sao vở ghi là được.” Cô ấy đem thiếp giấy đưa tới tay tôi, đứng lên, vỗ vỗ đầu tôi, “Cố học tập tốt nga.” “A?” Tôi mạc danh kỳ diệu nhìn cô ấy, hôm nay nói chuyện có điểm kỳ quái. Cũng hiếm có dịp hôm nay cô ấy tâm tình tốt, nói với tôi nhiều chuyện như vậy.Kế tiếp, Quan Phong không có động tác nữa, cũng không có hoc sinh trường M đến “tham quan” tôi , huyên náo dần dần trầm xuống, khôi phục yên bình của ngày thường. Hết thảy đều bình thường. Nhưng mà, ẩn ẩn trong đây vẫn có cảm giác không ổn. Ở nhà trồng hoa nghe nhạc xem tiểu thuyết, ở trường học chép bài làm bài tập tán gẫu tám chuyện. Khi rảnh ngồi bên cửa sổ nhìn sân bóng rổ, nơi đó, trong đó có một thân ảnh là Trình Định Doãn, anh giống như càng ngày càng thích đánh bóng rổ. Tất cả mọi chuyện đều trong quỹ đạo không phải sao? Cảm giác không ổn này là từ đâu tới? Ta nghĩ lại nghĩ, điểm quái dị này luôn luôn lái đi không được. Theo thời gian trôi qua, cảm giác không ổn rất nhanh liền biến mất. Cuộc sống quen thuộc mà bình thản, làm cho tôi có khi cảm thấy nhàm chán, nhưng phần nhiều là khoái hoạt tự tại, thấy đủ vui vẻ thôi. Tiếp theo, chương trình học đã xong, tiến vào giai đoạn ôn tập, sau đó là thi cuối kỳ cùng nghỉ đông. Lại một năm nữa, vô ba vô lãng đi qua. ※-※-※ Học kỳ 2 năm 2, bình yên khai giảng, đi học. Lớp trưởng A Ngọc lại bắt đầu việc xoay quanh, theo cách nói của cô ấy là, chờ chúng ta lên năm 3 sẽ không có cử hành hoạt động gì, cho nên muốn thừa dịp học kỳ 2 quý giá này, tổ chức nhiều hoạt động hơn, trao đổi cảm tình nhiều hơn. Đáng tiếc chúng tôi người người đều là siêu cấp lười con gà con, vì thế mỗi ngày sau khi tan học liền trình diễn tiết mục lão gà mái động cô đuổi theo, mà nhóm gà con chung quanh bay ra hoặc giả câm vờ điếc. Kỳ thật như vậy chơi rất vui, cơ hồ trở thành giải trí mà cuộc sống học tập buồn tẻ của chúng tôi khó có được. Một ngày này buổi chiều tan học, tôi trốn vào phòng đọc của thư viện. Lớp trưởng A Ngọc vẫn không buông tha cho việc mời chào tôi vào đoàn ủy làm tạp công, tôi biết mình nghe nhuyễn lỗ tai, nghe lâu sẽ bị tẩy não , đành phải trốn là thượng sách. Aiz, nếu tôi có định lực như Trương Tuệ Na thì tốt rồi. Chờ sắc trời đã hạ xuống, tôi ra khỏi phòng đọc, nhưng lại thấy Phan Vân. Anh ta cũng thấy tôi, cười chào hỏi: “Hà Tinh, đã lâu không gặp. Chăm chỉ như vậy a, mới năm 2 liền đến thư viện.” Tôi thè lưỡi, “Nào có, ở phòng đọc xem tạp chí mà thôi. Anh mới là chăm chỉ kìa, thật lợi hại!” Tôi nhìn anh ta ôm một đống sách tham khảo mà sợ hãi than không thôi. Phan Vân cười nhẹ, cùng tôi ra khỏi thư viện, đi đến nhà xe: “Gần đây còn có thể đi? Chương trình học của học kì 2 năm 2 không phải quá khẩn trương.” “Đúng, nhưng mà đến trường thật là nhiều. Còn các anh? Bề bộn nhiều việc chứ?” Đã lâu không thấy anh ta, đối Trần Kì cũng không nhúc nhích gì…… Biết khó mà lui sao? “Đúng vậy, có vài việc.” Anh ta trầm mặc một chút, hỏi: “Trần Kì, có khỏe không?” Tôi ngẩn người, “Rất tốt.” Vẫn bộ dáng bà cụ non. “Trần Kì nói,” Phan Vân giương mắt nhìn chân trời, “Cô ấy muốn đến đại học mới yêu đương, trung học không rảnh. Ta muốn theo đuổi cô ấy cũng phải đợi đến đại học mới nói sau.” “Nha?” Đón được Trần Kì hội như vậy nói. Trần Kì độc lập xuất chúng cùng tiêu sái tự do luôn luôn là hâm mộ của tôi, nhưng tôi cũng đồng tình với anh ta, yêu trúng cô gái giống Trần Kì, thực vất vả a? “Ta không tính buông bỏ cho Trần Kì, không có biện pháp buông bỏ cho cô ấy, ta đã nhận định là cô ấy. Nếu cô ấy muốn ta chờ, cũng chỉ có thể đợi.” Phan Vân vừa cười cười, “Nói chuyện này với em, em có cảm thấy phiền không? Ta hôm nay đột nhiên muốn tìm người nói dong dài a.” “Ách, không có!” Tôi dùng sức lắc đầu, kỳ thật tôi thực thích nghe chuyện này nọ, bởi vì ta vốn thích — tám chuyện, “Đối với Trần Kì…… ừm…… phải có kiên nhẫn.” “Kiên nhẫn? Kiên nhẫn là đủ rồi sao? Ta đây tuyệt đối có. Ta thứ khác không có, chính là có tính nhẫn nại. Chỉ là…… nếu ta chờ, sẽ chờ được sao?” “Đương nhiên! Tương lai luôn tràn ngập hy vọng , phải tin tưởng vận khí của mình.” Tôi cho tới bây giờ cũng không hoài nghi qua, tương lai của tôi nhất định sẽ rất tốt đẹp!“Cố gắng! Kiên trì! Không cần buông tay a!” “Ta biết.” Phan Vân cười vỗ vỗ kích động tôi, “Kỳ thật,- khi bắt đầu đã nghĩ thật sự rõ ràng, mặc kệ chờ đợi có kết quả hay không, ta đều chờ. Trên thực tế, buông tay so với chờ đợi còn khó hơn nhiều.” “Ừm.” Ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh lại kiên nghị của anh ta, đột nhiên cảm thấy anh ta cùng Trần Kì thật sự rất xứng đôi. Loại cô gái như Trần Kì sẽ chỉ có loại con trai như Phan Vân là xứng thôi! Xem qua nhiều ngôn tình tiểu thuyết như vậy, tôi sẽ không nhìn lầm .“Phan Vân, em thực xem trọng hai người nga!” “Cám ơn.” Phan Vân mỉm cười, nói xong đã sắp đến bãi giữ xe, anh ta đột nhiên lại bỏ thêm một câu:“Định Doãn cũng là người có tính nhẫn nại.” Di? Ta sửng sốt một chút. Sao nhắc tới Trình Định Doãn? Há mồm, nhưng vẫn không có hỏi. Thấy anh ta đã dắt xe đạp ra, liền cũng lấy cái chìa khóa xe ra mở xe mình. Aiz, luôn như vậy. Đối với chuyện có liên quan với Trình Định Doãn, tôi cuối cùng vẫn có điểm nhát gan, hướng về anh, lại không dám thân cận anh quá. Đều tự đẩy xe, nói tạm biệt xong, đi theo những hướng khác nhau. Trong lòng tôi vẫn vì tâm ý của Phan Vân đối Trần Kì mà rung chuyển, thật hâm mộ a, Phan Vân thật sự là người con trai tốt, người con trai tốt vô cùng vô cùng khó có được! Chúc phúc cho bọn họ! Chỉ là — anh ta vừa rồi vì sao nhắc tới Trình Định Doãn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bờ Sông Xanh Tươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook