Chương 20: Chương 11.1
Thiên Thần Di Cô
11/01/2017
Ngay cả lúc trước bị
Kiều Tịch bắt gặp hắn cùng người phụ nữ khác lên giường, Kiều Tịch cũng
chỉ là mặt lạnh nói với hắn làm cho hắn chia tay, hắn chỉ là nói người
đàn ông kia một câu Kiều Tịch thế nhưng đánh hắn!
"Ngươi!" Tay vừa giơ lên giữa không trung bị người chặn đứng, Kỷ Thừa An bắt lấy tay của hắn nhẹ nhàng chuyển một cái đem cả người hắn té ngã trên đất.
"Ca" Oa, cổ tay của hắn chắc đã trật khớp, bởi vì Tưởng Đỉnh ôm tay "A a" thanh hô.
Một tay ôm chặt Kiều Tịch ngốc lăng, tinh mâu Kỷ Thừa An khẽ rũ: "A Nhất, cho gân cốt hắn giãn ra một chút."
"Được rồi! Xương cốt không hoạt động của tôi đã lâu sắp rỉ sắt ra rồi!" Đứng ở phía sau bàn tay A Nhất nắm tay, xương ngón tay tiết phát ra tiếng vang lạch tạch.
"Cái kia..." Kiều Tịch không muốn đem việc quá lớn, vừa nói vài câu liền bị ngắt.
"Câm miệng!"
Kiều Tịch: "..." Vì sao quát tôi! Tôi là vô tội ! Nhưng cô cũng chỉ dám oán thầm một chút, bởi vì biểu tình người nào đó đã muốn biến thành mây đen ập đến thành, mà cô, chính là tòa đáng thương thành kia.
Trước khi Kiều Tịch bị bắt đi, hướng sau nhìn thoáng qua, A Nhất trở về với một nụ cười sung sướng dị thường, ẩn hàm hưng phấn cực độ cùng nụ cười kích thích quỷ dị.
Có phải hay không là loại kia... Thân thể trừng phạt?
"Ặc, A Nhất thích đàn ông sao?" Cô vẫn không nhịn được đặt câu hỏi.
Kỷ Thừa An trả cho cô một biểu tình dị thường rối rắm: "Không."
A, vậy là tốt rồi, Kiều Tịch thở ra một hơi.
"Yên tâm?" Kỷ Thừa An khẽ nheo lại mắt, một bàn tay nâng lên cằm dưới khéo léo của cô, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào trước mắt, âm thanh trầm thấp chọc người, lại ẩn hàm nguy hiểm trí mạng, anh khinh kéo khóe miệng, vẽ ra độ cong tà ác: "Hiện tại để lại tâm có phải là quá sớm hay không?"
Anh tức giận, Kiều Tịch phát hiện rất sớm, nhưng là cơn giận của anh có chút ngoài ý muốn của cô.
Kỷ Thừa An cường ngạnh lôi kéo cô vào phòng, đầu tiên là vào phòng tắm rửa tay. Đúng vậy, đó là cái tay mà cô đánh Tưởng Đỉnh
Anh cầm khăn mặt lau chùi từng ngón tay, đôi mắt mặc ngọc liếc xéo đến Kiều Tịch đứng ở cửa, sau đó Kiều Tịch liền xem ngón tay thon dài kia duỗi ra, ngoắc cô.
Hai chân như bị khống chế hướng đi đến chỗ anh, sau đó tay bị túm lấy, bắt lấy eo của cô giam cầm, môi ấm nóng của anh cũng rơi xuống, đầu lưỡi tham nhập, lửa nóng quấn lên lưỡi của cô, thân thể phản ứng khiến Kiều Tịch mơ hồ nhớ lại đêm triền miên kịch liệt đầu tiên.
Thân mình bị ấn lên trên vách tường phòng tắm, sau lưng thấm lạnh cùng với tại trên người đàn ông lửa nóng trên người đối lập, hai tay vuốt ve thân thể của cô, môi cũng thuận thế xuống dưới chôn tại bên trong cổ của cô, khẽ cắn gặm.
Nhất thời không khí trong phòng tắm đều trở nên nóng bỏng, khí tức hai người hỗn độn, anh vô ý mạnh tay, Kiều Tịch khẽ rên một tiếng không khỏi than nhẹ, người đàn ông nghe tiếng thân mình cứng đờ, ngẩng đầu lập tức tìm được môi của cô sau hung hăng dùng sức.
"A..." Đau quá! Kiều Tịch hút khí lạnh.
Dùng sức đẩy anh ra, không khỏi duỗi lưỡi khẽ liếm môi dưới, một mùi từ đầu lưỡi truyền đến.
"Anh còn cắn người." Nhẹ nhàng oán giận người đàn ông thô lỗ một chút, lại tại nhìn hướng anh sửng sốt.
Kỷ Thừa An cúi thấp đầu dựa trên tường, hai tay buông xuống phía dưới, da thịt trắng nõn dưới ngọn đèn chiếu xuống lại trở nên trong suốt oánh nhuận.
Anh luôn luôn cường thế bá đạo lúc này lại có một loại cảm giác yếu ớt tịch liêu.
Không khí trở nên im lặng vi diệu, anh ngẩng đầu, ánh mắt đạm lạnh nhìn ra, cô cảm giác bốn phía không gian đều khẽ run lên, nháy mắt kinh diễm yêu lệ, như là thời gian đều lặng im mang theo mập mờ nhân uân hơi nước.
Nhất thời Kiều Tịch lại phân không rõ người trước mắt, người này, là ai?
"Em ở trước mặt hắn cũng như vậy?" Giọng nam Thấp lãnh hoa lệ đem cô trở về hiện thực, quá một hồi lâu mới phản ứng.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng cười lạnh, vài giây sau Kiều Tịch mới phát giác ra đó là thanh âm của mình.
"A, người đàn ông."
"Ngươi!" Tay vừa giơ lên giữa không trung bị người chặn đứng, Kỷ Thừa An bắt lấy tay của hắn nhẹ nhàng chuyển một cái đem cả người hắn té ngã trên đất.
"Ca" Oa, cổ tay của hắn chắc đã trật khớp, bởi vì Tưởng Đỉnh ôm tay "A a" thanh hô.
Một tay ôm chặt Kiều Tịch ngốc lăng, tinh mâu Kỷ Thừa An khẽ rũ: "A Nhất, cho gân cốt hắn giãn ra một chút."
"Được rồi! Xương cốt không hoạt động của tôi đã lâu sắp rỉ sắt ra rồi!" Đứng ở phía sau bàn tay A Nhất nắm tay, xương ngón tay tiết phát ra tiếng vang lạch tạch.
"Cái kia..." Kiều Tịch không muốn đem việc quá lớn, vừa nói vài câu liền bị ngắt.
"Câm miệng!"
Kiều Tịch: "..." Vì sao quát tôi! Tôi là vô tội ! Nhưng cô cũng chỉ dám oán thầm một chút, bởi vì biểu tình người nào đó đã muốn biến thành mây đen ập đến thành, mà cô, chính là tòa đáng thương thành kia.
Trước khi Kiều Tịch bị bắt đi, hướng sau nhìn thoáng qua, A Nhất trở về với một nụ cười sung sướng dị thường, ẩn hàm hưng phấn cực độ cùng nụ cười kích thích quỷ dị.
Có phải hay không là loại kia... Thân thể trừng phạt?
"Ặc, A Nhất thích đàn ông sao?" Cô vẫn không nhịn được đặt câu hỏi.
Kỷ Thừa An trả cho cô một biểu tình dị thường rối rắm: "Không."
A, vậy là tốt rồi, Kiều Tịch thở ra một hơi.
"Yên tâm?" Kỷ Thừa An khẽ nheo lại mắt, một bàn tay nâng lên cằm dưới khéo léo của cô, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào trước mắt, âm thanh trầm thấp chọc người, lại ẩn hàm nguy hiểm trí mạng, anh khinh kéo khóe miệng, vẽ ra độ cong tà ác: "Hiện tại để lại tâm có phải là quá sớm hay không?"
Anh tức giận, Kiều Tịch phát hiện rất sớm, nhưng là cơn giận của anh có chút ngoài ý muốn của cô.
Kỷ Thừa An cường ngạnh lôi kéo cô vào phòng, đầu tiên là vào phòng tắm rửa tay. Đúng vậy, đó là cái tay mà cô đánh Tưởng Đỉnh
Anh cầm khăn mặt lau chùi từng ngón tay, đôi mắt mặc ngọc liếc xéo đến Kiều Tịch đứng ở cửa, sau đó Kiều Tịch liền xem ngón tay thon dài kia duỗi ra, ngoắc cô.
Hai chân như bị khống chế hướng đi đến chỗ anh, sau đó tay bị túm lấy, bắt lấy eo của cô giam cầm, môi ấm nóng của anh cũng rơi xuống, đầu lưỡi tham nhập, lửa nóng quấn lên lưỡi của cô, thân thể phản ứng khiến Kiều Tịch mơ hồ nhớ lại đêm triền miên kịch liệt đầu tiên.
Thân mình bị ấn lên trên vách tường phòng tắm, sau lưng thấm lạnh cùng với tại trên người đàn ông lửa nóng trên người đối lập, hai tay vuốt ve thân thể của cô, môi cũng thuận thế xuống dưới chôn tại bên trong cổ của cô, khẽ cắn gặm.
Nhất thời không khí trong phòng tắm đều trở nên nóng bỏng, khí tức hai người hỗn độn, anh vô ý mạnh tay, Kiều Tịch khẽ rên một tiếng không khỏi than nhẹ, người đàn ông nghe tiếng thân mình cứng đờ, ngẩng đầu lập tức tìm được môi của cô sau hung hăng dùng sức.
"A..." Đau quá! Kiều Tịch hút khí lạnh.
Dùng sức đẩy anh ra, không khỏi duỗi lưỡi khẽ liếm môi dưới, một mùi từ đầu lưỡi truyền đến.
"Anh còn cắn người." Nhẹ nhàng oán giận người đàn ông thô lỗ một chút, lại tại nhìn hướng anh sửng sốt.
Kỷ Thừa An cúi thấp đầu dựa trên tường, hai tay buông xuống phía dưới, da thịt trắng nõn dưới ngọn đèn chiếu xuống lại trở nên trong suốt oánh nhuận.
Anh luôn luôn cường thế bá đạo lúc này lại có một loại cảm giác yếu ớt tịch liêu.
Không khí trở nên im lặng vi diệu, anh ngẩng đầu, ánh mắt đạm lạnh nhìn ra, cô cảm giác bốn phía không gian đều khẽ run lên, nháy mắt kinh diễm yêu lệ, như là thời gian đều lặng im mang theo mập mờ nhân uân hơi nước.
Nhất thời Kiều Tịch lại phân không rõ người trước mắt, người này, là ai?
"Em ở trước mặt hắn cũng như vậy?" Giọng nam Thấp lãnh hoa lệ đem cô trở về hiện thực, quá một hồi lâu mới phản ứng.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng cười lạnh, vài giây sau Kiều Tịch mới phát giác ra đó là thanh âm của mình.
"A, người đàn ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.