Chương 21: Chương 11.2
Thiên Thần Di Cô
04/02/2017
May nơi này phục vụ tốt, có cho khách thuê xe, vì gần khuya, nên Tịch thuê một xe rời đi.
Tài xế là một cụ ông hơn năm mươi tuổi, thấy Kiều Tịch mặt lạnh, không nói gì nên bắt chuyện .
"Cô gái, cô với bạn trai giận nhau sao?" Cụ ông cười hiền lành: "Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, tôi cùng vợ sống chung nửa đời người rồi nhưng chưa hề nghĩ đến việc ly hôn, đừng bực bội, chỉ tự chọc tức bản thân mình mà thôi."
Kiều Tịch: "... Cám ơn."
Muốn kéo khóe miệng ra cười, lại phát hiện như vậy rất khó khăn.
Nhìn ra Kiều Tịch không muốn nói chuyện, cụ ông cũng không nói thêm, chỉ thuận miệng nói câu:
"Cô gái, cãi nhau với bạn trai, cùng lắm thì về nhà thôi, đúng không?"
Nhà?
Kiều Tịch hơi sững sờ, cô không có nhà, trước đậy không có, bây giờ cũng không có.
Ngay cả người tài xế cô tình cờ gặp cũng an ủi cô, còn những người gọi là người kia thì sao.
Thật là... Đáng buồn.
Quay đầu ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, những ngọn đèn sáng rực rỡ, khuôn mặt Kiều Tịch nhiễm chút tinh quang, mi mắt khẽ run, yên lặng rơi lệ.
Cô tin tưởng vào tình yêu, lại không tin sẽ hàng lâm tại trên người mình, có lẽ, từ đầu cô không nên khát vọng, không nên hi vọng để rồi thất vọng.
Giống như cái gia đình trên danh nghĩa kia của cô, đáng lẽ từ ban đầu nên chém đứt tơ tình, tuyệt tình tuyệt tính.
Tài xế thấy cô gái nhỏ yên lặng rơi lệ thì không khỏi thở dài một tiếng.
Trên đời này, thứ hành hạ con người ta nhất không phải là bệnh tật, mà là chính là tình yêu.
••••••••••••••••••
Trong căn phòng ảm đạm, không ánh sáng, người đàn ông cao lớn ngồi bất động trên giường, phảng phất như một pho tượng tuyệt mỹ.
"Thiếu gia, đã sắp xếp người lái xe đưa Kiều tiểu thư về." A nhất đứng phía sau Kỷ Thừa An nói.
Thấy thiếu gia im lặng, A Nhất tiếp tục nói: "Tôi đi ra ngoài trước, thiếu gia nghỉ ngơi đi."
"..."
Ra khỏi cửa nhìn thấy bóng dáng trầm mặc của Kỷ Thừa An, A Nhất không khỏi lo lắng nghĩ: Nếu chị Trần ở đây chắc chắn sẽ lo lắng hơn nhiều.
Trong lòng thầm than một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đợi đến lúc A Nhất rời khỏi, Kỷ Thừa An mới thở nhẹ, một tay nhẹ vuốt cổ áo, ngón tay hơi đảo quanh vuốt phẳng, động quen thuộc làm tâm anh lặng xuống.
Anh rốt cuộc là làm sao, thế nhưng sẽ không khống chế được mà nói ra lời như vậy.
Nhưng cuối cùng anh vẫn xác minh rõ được một chuyện, chỉ là luôn không biết, loại cảm giác chua xót này là sao.
So với loại thuốc đậm đặc còn đắng hơn, làm cho người ta phải cam chịu.
Ghen tị.
... ... ...
Quán Bar Bạc Vũ, Kiều Tịch cùng Hà Cửu tìm đến quầy bar, còn chưa nói được gì Kiều Tịch đã gọi tiếp viên rót cho mình ba bốn cốc rượu.
Hà Cửu ngăn cô, cẩn thận nhìn kĩ mặt cô, nhếch môi cười cười: "Chuyện tình yêu à?”. Tuy là hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Kiều Tịch không nói gì.
“Ài…, che dấu rất tốt, ngay cả tớ cũng không biết, nói nhanh!”. Phụ nữ, bất kể như thế nào đều có lòng bát quái trong người.
"... Cũng không có gì ." Kiều Tịch hào hứng.
"Khai nhanh!" Hà cửu không hề an ủi cô.
"Thành thật khai báo, thẳng thắn cho qua, che giấu phạt tiền.”
"Người ta đã như vậy mà cậu còn bắt nạt.”
Kiều Tịch bất mãn làm nũng.
“Cậu như vậy mới bình thường, nếu sau khi chia tay với anh ta cậu không có phản ứng gì, khóc cũng không khóc, như vậy tớ mới lo.” Nói trúng đích.
Tài xế là một cụ ông hơn năm mươi tuổi, thấy Kiều Tịch mặt lạnh, không nói gì nên bắt chuyện .
"Cô gái, cô với bạn trai giận nhau sao?" Cụ ông cười hiền lành: "Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, tôi cùng vợ sống chung nửa đời người rồi nhưng chưa hề nghĩ đến việc ly hôn, đừng bực bội, chỉ tự chọc tức bản thân mình mà thôi."
Kiều Tịch: "... Cám ơn."
Muốn kéo khóe miệng ra cười, lại phát hiện như vậy rất khó khăn.
Nhìn ra Kiều Tịch không muốn nói chuyện, cụ ông cũng không nói thêm, chỉ thuận miệng nói câu:
"Cô gái, cãi nhau với bạn trai, cùng lắm thì về nhà thôi, đúng không?"
Nhà?
Kiều Tịch hơi sững sờ, cô không có nhà, trước đậy không có, bây giờ cũng không có.
Ngay cả người tài xế cô tình cờ gặp cũng an ủi cô, còn những người gọi là người kia thì sao.
Thật là... Đáng buồn.
Quay đầu ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, những ngọn đèn sáng rực rỡ, khuôn mặt Kiều Tịch nhiễm chút tinh quang, mi mắt khẽ run, yên lặng rơi lệ.
Cô tin tưởng vào tình yêu, lại không tin sẽ hàng lâm tại trên người mình, có lẽ, từ đầu cô không nên khát vọng, không nên hi vọng để rồi thất vọng.
Giống như cái gia đình trên danh nghĩa kia của cô, đáng lẽ từ ban đầu nên chém đứt tơ tình, tuyệt tình tuyệt tính.
Tài xế thấy cô gái nhỏ yên lặng rơi lệ thì không khỏi thở dài một tiếng.
Trên đời này, thứ hành hạ con người ta nhất không phải là bệnh tật, mà là chính là tình yêu.
••••••••••••••••••
Trong căn phòng ảm đạm, không ánh sáng, người đàn ông cao lớn ngồi bất động trên giường, phảng phất như một pho tượng tuyệt mỹ.
"Thiếu gia, đã sắp xếp người lái xe đưa Kiều tiểu thư về." A nhất đứng phía sau Kỷ Thừa An nói.
Thấy thiếu gia im lặng, A Nhất tiếp tục nói: "Tôi đi ra ngoài trước, thiếu gia nghỉ ngơi đi."
"..."
Ra khỏi cửa nhìn thấy bóng dáng trầm mặc của Kỷ Thừa An, A Nhất không khỏi lo lắng nghĩ: Nếu chị Trần ở đây chắc chắn sẽ lo lắng hơn nhiều.
Trong lòng thầm than một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đợi đến lúc A Nhất rời khỏi, Kỷ Thừa An mới thở nhẹ, một tay nhẹ vuốt cổ áo, ngón tay hơi đảo quanh vuốt phẳng, động quen thuộc làm tâm anh lặng xuống.
Anh rốt cuộc là làm sao, thế nhưng sẽ không khống chế được mà nói ra lời như vậy.
Nhưng cuối cùng anh vẫn xác minh rõ được một chuyện, chỉ là luôn không biết, loại cảm giác chua xót này là sao.
So với loại thuốc đậm đặc còn đắng hơn, làm cho người ta phải cam chịu.
Ghen tị.
... ... ...
Quán Bar Bạc Vũ, Kiều Tịch cùng Hà Cửu tìm đến quầy bar, còn chưa nói được gì Kiều Tịch đã gọi tiếp viên rót cho mình ba bốn cốc rượu.
Hà Cửu ngăn cô, cẩn thận nhìn kĩ mặt cô, nhếch môi cười cười: "Chuyện tình yêu à?”. Tuy là hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Kiều Tịch không nói gì.
“Ài…, che dấu rất tốt, ngay cả tớ cũng không biết, nói nhanh!”. Phụ nữ, bất kể như thế nào đều có lòng bát quái trong người.
"... Cũng không có gì ." Kiều Tịch hào hứng.
"Khai nhanh!" Hà cửu không hề an ủi cô.
"Thành thật khai báo, thẳng thắn cho qua, che giấu phạt tiền.”
"Người ta đã như vậy mà cậu còn bắt nạt.”
Kiều Tịch bất mãn làm nũng.
“Cậu như vậy mới bình thường, nếu sau khi chia tay với anh ta cậu không có phản ứng gì, khóc cũng không khóc, như vậy tớ mới lo.” Nói trúng đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.