Chương 1123: Bại lộ
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Quán bar Thủ Đô là một địa phương sống về đêm sáng lạn nhất, cũng là quán bar cao cấp nhất ở thủ đô, có hương vị khác biệt với những nơi khác. Nếu nói theo lời của Hầu Toản thì ai đến đây cũng có thân phận, rất nhiều người mang mỹ nhân đến, tất nhiên các nàng sẽ tạo nên phong cách riêng.
- Ủa!
Hầu Toản kinh ngạc kêu lên một tiếng, Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn sang, đầu tiên hắn nhìn thấy Hà Tuấn, sau đó là Triệu Tứ Ca.
Vẻ mặt hai người Hà Tuấn đều rất trầm thấp, bọn họ đến giống như cũng rất thu hút ánh mắt người khác, tất cả đám người trong quán bar đều nhìn về phía bọn họ. Đúng lúc này nhóm Liên Hồng Thao tiến len, hắn cười ha hả nói:
- Tứ ca, dạo này rõ ràng anh rất ít khi đến đây.
Triệu Tứ Ca bắt tay với Liên Hồng Thao, vẻ mặt cười gượng, hắn nói:
- Tôi đến đây một chút, chủ yếu là bàn chút chuyện với Hà công tử.
Hà Tuấn cũng có quen biết với Liên Hồng Thao, hai người bắt tay nhua, ngay sau đó đám người có chút thân phận ở quán bar cũng kéo lại chào hỏi. Cuối cùng Triệu Tứ Ca và Hà Tuấn cùng lên một dãy phòng ở khu B.
Không thể nghi ngờ bọn họ đến quán bar cũng làm cho bầu không khí có chút trầm lắng, không chỉ vì thân phận của cả hai, càng vì nguyên nhân những sự kiện gần đây xảy ra ở Giang Nam, cả hai đều đứng trên đầu sóng ngọn gió. Thực tế Triệu Tứ Ca là người phát ngôn của Triệu gia ở Trung Nguyên, bây giờ hắn xuất hiện ở quán bar Thủ Đô, dù thế nào cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tất nhiên vì đám người còn chưa biết trong đây còn có chủ tịch tỉnh Giang Nam Trương Thanh Vân, nếu bọn họ biết được, sợ rằng đêm nay ở đây sẽ khó yên tĩnh.
Hầu Toản và Triệu Tứ Ca đến làm bầu không khí trầm lắng lại một chút, ngay sau đó đã khôi phục lại như thường. Trương Thanh Vân và Hầu Toản tiếp tục uống rượu, sân khấu trong quán bar bắt đầu biểu diễn, dần dần tâm tình ai cũng lên cao.
Đúng vào thời điểm quán bar đang ồn ào thì chợt nghe thấy âm thanh một chai rượu vỡ vụn, dù ồn ào nhưng tiếng vang cũng làm mọi người nghe thấy, không gian chợt yên ắng, sau đó ai cũng phải lên xem.
- Triệu Tứ Ca, anh nói vậy là có ý gì? À, anh vỗ mông bỏ đi, tiền đầu tư của tôi thì sao? Chẳng lẽ tất cả số vốn tôi bỏ ra đều tan thành mây khói theo anh sao?
Giọng nói của Hà Tuấn.
- Hà Tuấn, cậu...Cậu...Cậu nói gì? Tôi...Tôi nào cần.
Một giọng nói lắp bắp không rõ vang lên, đó là giọng điệu của Triệu Tứ Ca.
Triệu Tứ Ca vừa nói vừa đi xuống lầu, lúc này có vài tên bảo vệ quán bar đi lên, nhân viên đi theo Triệu Tứ Ca cũng tiến đến. Triệu Tứ Ca khoát khoát tay nói:
- Biến hết đi, cút đi hết cho ông, ông uống rượu cũng không được yên sao?
Triệu Tứ Ca đi đến giữa đại sảnh quán bar thì đứng lại, động tác của Hà Tuấn cũng không chậm, hắn không uống nhiều như Triệu Tứ Ca, nhìn qua vẫn rất tỉnh táo. Hắn đến đại sảnh chào hỏi mọi người rồi nói:
- Xấu hổ quá, quấy rầy mọi người rồi, Triệu Tứ Ca uống hơi nhiều.
- Uống nhiều cái gì?
Triệu Tứ Ca chợt quay đầu chỉ vào Hà Tuấn:
- Họ Hà, cậu thật sự lợi hại, cũng đủ cay độc, cậu đừng tưởng tôi không biết, nửa năm trước cậu đã di dời tài sản, nói là để mắt đến tôi nhưng thự chất lại chuyển hướng lên Tây Bắc, còn ném sang Đông Bắc, cậu cho rằng tôi không biết sao?
- Hôm nay cậu còn nói gì, cậu muốn trở mặt sao?
Triệu Tứ Ca càng nói càng kích động, tất cả đám người trong quán bar đều dừng lại, ai cũng đến xem xét động tĩnh, mọi người ăn ý tạo nên một vòng tròn ở giữa cho đám người Triệu Tứ Ca và Hà Tuấn. Bên trong là đám công tử thế gia có thân phận như Liên Hồng Thao và Cung Minh, bên ngoài là quần chúng chân chính.
Triệu Tứ Ca đã hoàn toàn tất thố trước mặt mọi người, Hà Tuấn rất xấu hổ, hắn cố nén giận nói:
- Tứ công tử, chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau được không?
Triệu Tứ Ca đã say xẩm mặt mày, cặp mắt đầy tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào Hà Tuấn rồi nói:
- Thế nào? Cậu cũng sợ sao? Nói một câu không dễ nghe, nhiều năm qua Hà gia là chó của Triệu gia, đúng là không biết điều, bây giờ còn nể mặt nể mũi cái quái quỷ gì?
Triệu Tứ Ca càng nói càng không ra gì, Hà Tuấn dù cực kỳ tu dưỡng thì sức nhẫn nại cũng có hạn và không thể sỉ nhục như vậy. Lúc này vẻ mặt Hà Tuấn rất khó coi, nhưng trường hợp thế này cũng làm hắn không thể tiếp tục dây dưa, hắn nhìn quanh một lúc rồi hừ một tiếng nói:
- Chúng ta đi.
- Chạy đi đâu?
Triệu Tứ Ca thét lên, hắn vùng người muốn chạy về phía Hà Tuấn, tình cảnh quán bar hỗn loạn, bảo vệ nào dám ngăn cản? Chỉ có đám người Liên Hồng Thao và Cung Minh tiến lên khuyên can mà thôi.
Nhưng Triệu Tứ Ca đã vì rượu mà nổi điên, bộ dạng kinh người, dù khuyên thế nào cũng không chịu bỏ qua. Triệu Hồng Thần đột nhiên từ đâu phóng ra kéo Tứ thúc, lúc này tâm tình của Triệu Tứ Ca mới ổn định lại một chút. Hắn híp mắt nhìn Triệu Hồng Thần rồi nói:
- Thế nào? Hồng Thần, cháu cũng muốn gây khó cho Tứ thúc sao? Cháu muốn bỏ đá xuống giếng với chú sao?
Triệu Hồng Thần nào biết có chuyện gì xảy ra, hắn lắc đầu nói:
- Tứ thúc, chú đừng nói vậy, ai dám bỏ đá xuống giếng với chú? Chú là Triệu Tứ công tử nổi danh Trung Nguyên, ai có thể làm gì được?
Triệu Tứ Ca chợt sững sờ, hắn giống như bị người ta vỗ vào đầu, hắn lập tức mất đi vẻ điên khùng vừa rồi, bộ dạng ngây ngốc nói không nên lời. Liên Hồng Thao đi theo Hà Tuấn hỏi vài lời, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì phát sinh trên người Triệu Tứ Ca.
Quán rượu thường lắm lời và không giữ được bí mật, ngay sau đó tin tức Triệu Tứ công tử thất thế và sắp lưu vong đã truyền đi khắp trong ngoài quán bar. Vì vậy mà mọi người chỉ trỏ nghị luận, những kẻ lòng dạ nông cạn thì hả hê, Triệu lão Tứ của Triệu gia đang xuống dốc, trong quán rượu đã có vài tên huýt sáo.
Vẻ mặt Triệu Hồng Thần rất khó coi, hắn đảo mắt nhìn đám người, bên trong số người ở đây có vài kẻ ẩn nhẫn, nhưng Triệu Hồng Thần vẫn quá non, không đủ lực uy hiếp. Hắn đối mặt với tình huống như vậy thì cũng chỉ còn cách bất lực, chỉ khuyên Tứ thúc bỏ đi, không cần ở lại làm gì để thêm xấu hổ.
Đúng lúc này Liên Hồng Thao tiến lên vỗ vai Triệu Tứ Ca:
- Tứ Ca, không có gì, sau này tôi sẽ nói vài lời với Trương Thanh Vân, các người là anh em, nào có gì gây khó khăn như thế? Trương Thanh Vân mới đến Giang Nam, có nhiều chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ, ôi.
Triệu Tứ Ca dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Liên Hồng Thao, khóe miệng lộ ra nụ cười khó coi, hắn nói:
- Cảm ơn cậu, lúc này cậu miệng lưỡi rất lớn, nếu cha cậu ra mặt thì có thể không kém bao nhiêu, cậu còn kém lắm.
Liên Hồng Thao cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười, đám người chung quanh và bên ngoài đều không hiểu, vì vậy cười rộ lên không chút kiêng kỵ. Tất nhiên đây cũng chẳng phải điều gì bất thường, bọn họ thấy Triệu Tứ Ca năm xưa kiêu ngạo hung hăng hôm nay lại là hổ xuống đồng bằng, bọn họ thật sự rất vui sướng.
- Đứng tránh ra, các vị.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi cực kỳ có khí chất tiến đến gạt đám người, nàng cầm một chai rượu đỏ rồi đưa đến cho Triệu Tứ Ca:
- Tứ công tử, đây là của một tiên sinh trên lầu ba tặng cho anh.
Đám người lập tức nhìn lên, Hầu Toản đứng lên nói:
- Nhìn, nhìn cái gì?
Nhiều người thấy Hầu Toản thì chỉ biết cười gượng, nhưng vẻ mặt Triệu Hồng Thần lại biến đổi, hắn thấy người bên cạnh Hầu Toản, vì vậy mà sững sốt, há hốc miệng.
Trương Thanh Vân hận không thể cho Hầu Toản một tát, tiểu tử này rõ ràng tự chủ trương, chẳng phải chỉ sợ thiên hạ không loạn sao?
Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Hầu Toản thì Trương Thanh Vân đã đứng lên đi xuống lầu, khi hắn đến dưới lầu thì Triệu Hồng Thần rất thông minh, hắn dắt Triệu Tứ Ca đi ra khỏi đám người và chào dượng, đúng lúc này mọi người mới kịp phản ứng.
Ngay sau đó là những tiếng ồn ào náo loạn, khoảnh khắc sau ai cũng yên tĩnh, bầu không khí quỷ dị, những kẻ thích trêu chọc cũng biến sạch, đám người giống như một nhóm lính.
Trương Thanh Vân đảo mắt qua đám người, khoảnh khắc sau ánh mắt hắn như có uy lực, ai cũng cho rằng Trương Thanh Vân đang nhìn mình, vì vậy mà không khí căng thẳng tràn ngập.
Khoảng thời gian này có đủ loại tin đồn về Trương Thanh Vân ở thủ đô, mọi người chú ý đến Giang Nam, chú ý đến người vạch ra phương án đả kích là Trương Thanh Vân. Tất nhiên Trương Thanh Vân công khai khiêu chiến tứ đại gia tộc, chỉ xét riêng điều này cũng làm người ta phải chú ý.
Động tác của Trương Thanh Vân ở Giang Nam có thể nói là mưa gió máu tanh, cũng làm cho nhiều người ở thủ đô cảm nhận được sự cay nghiệt, Trương Thanh Vân càng được người ta tôn sùng, thanh danh vượt qua mức độ của một chủ tịch tỉnh.
Nếu nói về phương diện nào đó thì thanh danh của Trương Thanh Vân ở xã hội thượng lưu thủ đô là "hung danh", nhưng một người bị đám người thủ đô truy đuổi lại đột nhiên xuất hiện nơi đây, tình huống tương phản làm người ta rung động, đây cũng là nguyên nhân làm bầu không khí trở nên quỷ dị, sợ rằng tổng bí thư đến quán bar cũng chưa chắc là như vậy.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Tứ Ca, lúc này Triệu Tứ Ca đã tỉnh rượu hơn phân nửa, không còn bộ dạng điên khùng như vừa rồi, khí thế uy phong cũng mất sạch. Lúc này hán là một con cháu nhà thế gia sợ bị trưởng bối phê bình, bộ dạng chán nản đến nổi không ai muốn xem.
- Hồng Thần, đưa Tứ thúc của cháu về đi.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất nhạt nhưng Triệu Hồng Thần không dám không nghe. Hôm nay hắn dẫn bạn gái đến, bạn gái còn ở bên cạnh, hắn nháy mắt với nàng, cô gái không biết làm sao. Trương Thanh Vân nhíu mày, cô gái vì quá căng thẳng, hơn nữa lại nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thanh Vân thì hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, Triệu Hồng Thần tuổi cũng không còn nhỏ nhưng chỉ biết chơi gái, như vậy Triệu gia có tương lai sao? Còn Triệu Tứ Ca, Trương Thanh Vân càng thất vọng, người này tìm đủ kinh nghiệm sau nhiều năm ở Trung Nguyên, sao bây giờ lại như vậy, Triệu gia ở Trung Nguyên sao không suy bại?
Vóc dáng của Trương Thanh Vân không tính là cao lớn, nhưng hắn đứng ở đây như hạc giữa bầy gà, dù là Liên Hồng Thao vừa rồi rất có khí thế hay Cung Minh kiêu ngạo cũng rất kém cỏi, xem ra không phải cùng là một loại người
- Ủa!
Hầu Toản kinh ngạc kêu lên một tiếng, Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn sang, đầu tiên hắn nhìn thấy Hà Tuấn, sau đó là Triệu Tứ Ca.
Vẻ mặt hai người Hà Tuấn đều rất trầm thấp, bọn họ đến giống như cũng rất thu hút ánh mắt người khác, tất cả đám người trong quán bar đều nhìn về phía bọn họ. Đúng lúc này nhóm Liên Hồng Thao tiến len, hắn cười ha hả nói:
- Tứ ca, dạo này rõ ràng anh rất ít khi đến đây.
Triệu Tứ Ca bắt tay với Liên Hồng Thao, vẻ mặt cười gượng, hắn nói:
- Tôi đến đây một chút, chủ yếu là bàn chút chuyện với Hà công tử.
Hà Tuấn cũng có quen biết với Liên Hồng Thao, hai người bắt tay nhua, ngay sau đó đám người có chút thân phận ở quán bar cũng kéo lại chào hỏi. Cuối cùng Triệu Tứ Ca và Hà Tuấn cùng lên một dãy phòng ở khu B.
Không thể nghi ngờ bọn họ đến quán bar cũng làm cho bầu không khí có chút trầm lắng, không chỉ vì thân phận của cả hai, càng vì nguyên nhân những sự kiện gần đây xảy ra ở Giang Nam, cả hai đều đứng trên đầu sóng ngọn gió. Thực tế Triệu Tứ Ca là người phát ngôn của Triệu gia ở Trung Nguyên, bây giờ hắn xuất hiện ở quán bar Thủ Đô, dù thế nào cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tất nhiên vì đám người còn chưa biết trong đây còn có chủ tịch tỉnh Giang Nam Trương Thanh Vân, nếu bọn họ biết được, sợ rằng đêm nay ở đây sẽ khó yên tĩnh.
Hầu Toản và Triệu Tứ Ca đến làm bầu không khí trầm lắng lại một chút, ngay sau đó đã khôi phục lại như thường. Trương Thanh Vân và Hầu Toản tiếp tục uống rượu, sân khấu trong quán bar bắt đầu biểu diễn, dần dần tâm tình ai cũng lên cao.
Đúng vào thời điểm quán bar đang ồn ào thì chợt nghe thấy âm thanh một chai rượu vỡ vụn, dù ồn ào nhưng tiếng vang cũng làm mọi người nghe thấy, không gian chợt yên ắng, sau đó ai cũng phải lên xem.
- Triệu Tứ Ca, anh nói vậy là có ý gì? À, anh vỗ mông bỏ đi, tiền đầu tư của tôi thì sao? Chẳng lẽ tất cả số vốn tôi bỏ ra đều tan thành mây khói theo anh sao?
Giọng nói của Hà Tuấn.
- Hà Tuấn, cậu...Cậu...Cậu nói gì? Tôi...Tôi nào cần.
Một giọng nói lắp bắp không rõ vang lên, đó là giọng điệu của Triệu Tứ Ca.
Triệu Tứ Ca vừa nói vừa đi xuống lầu, lúc này có vài tên bảo vệ quán bar đi lên, nhân viên đi theo Triệu Tứ Ca cũng tiến đến. Triệu Tứ Ca khoát khoát tay nói:
- Biến hết đi, cút đi hết cho ông, ông uống rượu cũng không được yên sao?
Triệu Tứ Ca đi đến giữa đại sảnh quán bar thì đứng lại, động tác của Hà Tuấn cũng không chậm, hắn không uống nhiều như Triệu Tứ Ca, nhìn qua vẫn rất tỉnh táo. Hắn đến đại sảnh chào hỏi mọi người rồi nói:
- Xấu hổ quá, quấy rầy mọi người rồi, Triệu Tứ Ca uống hơi nhiều.
- Uống nhiều cái gì?
Triệu Tứ Ca chợt quay đầu chỉ vào Hà Tuấn:
- Họ Hà, cậu thật sự lợi hại, cũng đủ cay độc, cậu đừng tưởng tôi không biết, nửa năm trước cậu đã di dời tài sản, nói là để mắt đến tôi nhưng thự chất lại chuyển hướng lên Tây Bắc, còn ném sang Đông Bắc, cậu cho rằng tôi không biết sao?
- Hôm nay cậu còn nói gì, cậu muốn trở mặt sao?
Triệu Tứ Ca càng nói càng kích động, tất cả đám người trong quán bar đều dừng lại, ai cũng đến xem xét động tĩnh, mọi người ăn ý tạo nên một vòng tròn ở giữa cho đám người Triệu Tứ Ca và Hà Tuấn. Bên trong là đám công tử thế gia có thân phận như Liên Hồng Thao và Cung Minh, bên ngoài là quần chúng chân chính.
Triệu Tứ Ca đã hoàn toàn tất thố trước mặt mọi người, Hà Tuấn rất xấu hổ, hắn cố nén giận nói:
- Tứ công tử, chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau được không?
Triệu Tứ Ca đã say xẩm mặt mày, cặp mắt đầy tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào Hà Tuấn rồi nói:
- Thế nào? Cậu cũng sợ sao? Nói một câu không dễ nghe, nhiều năm qua Hà gia là chó của Triệu gia, đúng là không biết điều, bây giờ còn nể mặt nể mũi cái quái quỷ gì?
Triệu Tứ Ca càng nói càng không ra gì, Hà Tuấn dù cực kỳ tu dưỡng thì sức nhẫn nại cũng có hạn và không thể sỉ nhục như vậy. Lúc này vẻ mặt Hà Tuấn rất khó coi, nhưng trường hợp thế này cũng làm hắn không thể tiếp tục dây dưa, hắn nhìn quanh một lúc rồi hừ một tiếng nói:
- Chúng ta đi.
- Chạy đi đâu?
Triệu Tứ Ca thét lên, hắn vùng người muốn chạy về phía Hà Tuấn, tình cảnh quán bar hỗn loạn, bảo vệ nào dám ngăn cản? Chỉ có đám người Liên Hồng Thao và Cung Minh tiến lên khuyên can mà thôi.
Nhưng Triệu Tứ Ca đã vì rượu mà nổi điên, bộ dạng kinh người, dù khuyên thế nào cũng không chịu bỏ qua. Triệu Hồng Thần đột nhiên từ đâu phóng ra kéo Tứ thúc, lúc này tâm tình của Triệu Tứ Ca mới ổn định lại một chút. Hắn híp mắt nhìn Triệu Hồng Thần rồi nói:
- Thế nào? Hồng Thần, cháu cũng muốn gây khó cho Tứ thúc sao? Cháu muốn bỏ đá xuống giếng với chú sao?
Triệu Hồng Thần nào biết có chuyện gì xảy ra, hắn lắc đầu nói:
- Tứ thúc, chú đừng nói vậy, ai dám bỏ đá xuống giếng với chú? Chú là Triệu Tứ công tử nổi danh Trung Nguyên, ai có thể làm gì được?
Triệu Tứ Ca chợt sững sờ, hắn giống như bị người ta vỗ vào đầu, hắn lập tức mất đi vẻ điên khùng vừa rồi, bộ dạng ngây ngốc nói không nên lời. Liên Hồng Thao đi theo Hà Tuấn hỏi vài lời, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì phát sinh trên người Triệu Tứ Ca.
Quán rượu thường lắm lời và không giữ được bí mật, ngay sau đó tin tức Triệu Tứ công tử thất thế và sắp lưu vong đã truyền đi khắp trong ngoài quán bar. Vì vậy mà mọi người chỉ trỏ nghị luận, những kẻ lòng dạ nông cạn thì hả hê, Triệu lão Tứ của Triệu gia đang xuống dốc, trong quán rượu đã có vài tên huýt sáo.
Vẻ mặt Triệu Hồng Thần rất khó coi, hắn đảo mắt nhìn đám người, bên trong số người ở đây có vài kẻ ẩn nhẫn, nhưng Triệu Hồng Thần vẫn quá non, không đủ lực uy hiếp. Hắn đối mặt với tình huống như vậy thì cũng chỉ còn cách bất lực, chỉ khuyên Tứ thúc bỏ đi, không cần ở lại làm gì để thêm xấu hổ.
Đúng lúc này Liên Hồng Thao tiến lên vỗ vai Triệu Tứ Ca:
- Tứ Ca, không có gì, sau này tôi sẽ nói vài lời với Trương Thanh Vân, các người là anh em, nào có gì gây khó khăn như thế? Trương Thanh Vân mới đến Giang Nam, có nhiều chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ, ôi.
Triệu Tứ Ca dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Liên Hồng Thao, khóe miệng lộ ra nụ cười khó coi, hắn nói:
- Cảm ơn cậu, lúc này cậu miệng lưỡi rất lớn, nếu cha cậu ra mặt thì có thể không kém bao nhiêu, cậu còn kém lắm.
Liên Hồng Thao cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười, đám người chung quanh và bên ngoài đều không hiểu, vì vậy cười rộ lên không chút kiêng kỵ. Tất nhiên đây cũng chẳng phải điều gì bất thường, bọn họ thấy Triệu Tứ Ca năm xưa kiêu ngạo hung hăng hôm nay lại là hổ xuống đồng bằng, bọn họ thật sự rất vui sướng.
- Đứng tránh ra, các vị.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi cực kỳ có khí chất tiến đến gạt đám người, nàng cầm một chai rượu đỏ rồi đưa đến cho Triệu Tứ Ca:
- Tứ công tử, đây là của một tiên sinh trên lầu ba tặng cho anh.
Đám người lập tức nhìn lên, Hầu Toản đứng lên nói:
- Nhìn, nhìn cái gì?
Nhiều người thấy Hầu Toản thì chỉ biết cười gượng, nhưng vẻ mặt Triệu Hồng Thần lại biến đổi, hắn thấy người bên cạnh Hầu Toản, vì vậy mà sững sốt, há hốc miệng.
Trương Thanh Vân hận không thể cho Hầu Toản một tát, tiểu tử này rõ ràng tự chủ trương, chẳng phải chỉ sợ thiên hạ không loạn sao?
Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Hầu Toản thì Trương Thanh Vân đã đứng lên đi xuống lầu, khi hắn đến dưới lầu thì Triệu Hồng Thần rất thông minh, hắn dắt Triệu Tứ Ca đi ra khỏi đám người và chào dượng, đúng lúc này mọi người mới kịp phản ứng.
Ngay sau đó là những tiếng ồn ào náo loạn, khoảnh khắc sau ai cũng yên tĩnh, bầu không khí quỷ dị, những kẻ thích trêu chọc cũng biến sạch, đám người giống như một nhóm lính.
Trương Thanh Vân đảo mắt qua đám người, khoảnh khắc sau ánh mắt hắn như có uy lực, ai cũng cho rằng Trương Thanh Vân đang nhìn mình, vì vậy mà không khí căng thẳng tràn ngập.
Khoảng thời gian này có đủ loại tin đồn về Trương Thanh Vân ở thủ đô, mọi người chú ý đến Giang Nam, chú ý đến người vạch ra phương án đả kích là Trương Thanh Vân. Tất nhiên Trương Thanh Vân công khai khiêu chiến tứ đại gia tộc, chỉ xét riêng điều này cũng làm người ta phải chú ý.
Động tác của Trương Thanh Vân ở Giang Nam có thể nói là mưa gió máu tanh, cũng làm cho nhiều người ở thủ đô cảm nhận được sự cay nghiệt, Trương Thanh Vân càng được người ta tôn sùng, thanh danh vượt qua mức độ của một chủ tịch tỉnh.
Nếu nói về phương diện nào đó thì thanh danh của Trương Thanh Vân ở xã hội thượng lưu thủ đô là "hung danh", nhưng một người bị đám người thủ đô truy đuổi lại đột nhiên xuất hiện nơi đây, tình huống tương phản làm người ta rung động, đây cũng là nguyên nhân làm bầu không khí trở nên quỷ dị, sợ rằng tổng bí thư đến quán bar cũng chưa chắc là như vậy.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Tứ Ca, lúc này Triệu Tứ Ca đã tỉnh rượu hơn phân nửa, không còn bộ dạng điên khùng như vừa rồi, khí thế uy phong cũng mất sạch. Lúc này hán là một con cháu nhà thế gia sợ bị trưởng bối phê bình, bộ dạng chán nản đến nổi không ai muốn xem.
- Hồng Thần, đưa Tứ thúc của cháu về đi.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất nhạt nhưng Triệu Hồng Thần không dám không nghe. Hôm nay hắn dẫn bạn gái đến, bạn gái còn ở bên cạnh, hắn nháy mắt với nàng, cô gái không biết làm sao. Trương Thanh Vân nhíu mày, cô gái vì quá căng thẳng, hơn nữa lại nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thanh Vân thì hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, Triệu Hồng Thần tuổi cũng không còn nhỏ nhưng chỉ biết chơi gái, như vậy Triệu gia có tương lai sao? Còn Triệu Tứ Ca, Trương Thanh Vân càng thất vọng, người này tìm đủ kinh nghiệm sau nhiều năm ở Trung Nguyên, sao bây giờ lại như vậy, Triệu gia ở Trung Nguyên sao không suy bại?
Vóc dáng của Trương Thanh Vân không tính là cao lớn, nhưng hắn đứng ở đây như hạc giữa bầy gà, dù là Liên Hồng Thao vừa rồi rất có khí thế hay Cung Minh kiêu ngạo cũng rất kém cỏi, xem ra không phải cùng là một loại người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.